Thời gian cứ như vậy trôi qua, Đồng Đồng vô ưu vô lo trải qua từng ngày, dù sao cũng không có chuyện gì quấy nhiễu cô, cô cũng không cần phải lo lắng chuyện gì, chỉ cần mỗi ngày vui vui vẻ vẻ là được.
Mấy ngày nay Úy Ương và Đồng Đống đều đi sớm về muộn, công việc của Úy Ương thì không cần phải nói, anh làm việc ở chính phủ, cấp trên lại coi anh là mầm non trọng điểm cần bồi dưỡng, chắc chắc sẽ khảo nghiệp các thứ.
Đồng Đống thì vội vàng mở rộng quy mô Đồng thị ── anh không phải là người có nhiều tham vọng nhưng với tập đoàn gia tộc này, ánh mắt anh phải chính xác, thủ đoạn phải tàn nhẫn, bởi vì không có dã tâm nên anh càng nhìn xa, càng bao quát hơn, ngược lại còn khiến công ty tăng trưởng nhanh.
Bởi vì môn quy lớn hơn cho nên anh càng lúc càng bận rộn, cơ bản thì mỗi ngày Đồng Đồng chỉ có thể nhìn thấy anh một lần, mà thời gian thì không cố định, có khi là buổi sáng, có khi là giữa trưa, còn có khi là buổi tối, thậm chí có khi nửa đêm cô vào phòng bếp tìm đồ ăn, Đồng Đống mới về đến nhà...
Qua một đoạn thời gian, Đồng Đồng liền cảm thấy không ổn, một ngày hai ngày như vậy còn được, nhưng mỗi ngày đều như vậy thì không phải mệt chết sao?
Hơn nữa, mỗi ngày cô thấy sau khi anh về nhà cũng không phải lập tức có thể nghỉ ngơi, còn phải vào thư phòng ngồi thêm một lát.
Chuyện này cô đã nói với bố mẹ, bố cô vốn muốn buông tay giao cả công ty cho Đồng Đống rồi mang theo người vợ thân yêu đi du lịch thế giới, bù lại bao nhiêu ngày nghỉ đã lỡ mất trong nhiều năm qua.
Nhưng nghe Đồng Đồng nói thế, Đồng phu nhân lập tức đau lòng ── bởi vì ông Đồng sợ bà phản đối nên luôn luôn gạt bà nha!
Ngày hôm sau, sáng sớm bà đã đi làm, ông Đồng ủ rũ một lúc lâu, hiếm khi uy hiếp Đồng Đồng, nói muốn đánh mông cô, nói cô chờ đấy rồi mới cuống quít đi theo vợ mình.
Đồng Đồng ngồi trên sofa cười đắc ý, nhưng lập tức cô liền cười không nổi, bởi vì cô cảm thấy...
Mình cứ an nhàn như thế này, có vẻ là rất không tốt! Sao cô có thể ném hết mọi việc cho anh trai được?
Cô cũng là một thành viên trong nhà! Cứ yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cưng chiều che chở cửa cả nhà, có phải cô nên hồi báo gì đó không?
Nhưng cô làm gì đây? Cô vốn không học kinh tế, đối với việc làm buôn bán thì không biết gì cả == dù có vào công ty cũng chỉ có thể gây trở ngại chứ không giúp được gì.
Nghĩ lại thì người nhà họ Đồng, từ Đồng gia gia đến Đồng Đống, toàn bộ đều học kinh tế, chỉ có cô là không làm việc đàng hoàng.
Thấy Đồng Đống vất vả như thế, Đồng Đồng thật sự rất đau lòng.
Mỗi lần cô hỏi anh có cảm thấy vất vả không, có mệt không, anh đều nói không vất vả, không mệt. Nhưng làm sao mà không mệt mỏi đây? Có lẽ anh đã rất mệt mỏi rồi.
Đồng Đồng đau đầu, cái cảnh này khiến liên tục mấy ngày nay, tâm tình cô đều không tốt, sợ mọi người lo lắng, cô không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có Úy Ương ngủ cùng cô mỗi tối nhận ra.
Biết được vì sao cô phiền não, Úy Ương nở nụ cười.
Đồng Đồng đang vô cùng ưu sầu, thấy anh cười liền tức giận, mím môi đấm đấm anh: "Cười gì mà cười! Em đang nghiêm túc được không? Người ta đang vô cùng phiền não, anh còn có thể cười..."
Nói xong Đồng Đồng liền cảm thấy tủi thân, lại nghĩ đến ánh mắt mệt mỏi của Đồng Đống mỗi ngày thì trong lòng càng nặng nề, từng giọt nước mắt cứ thế tuôn ra.
Úy Ương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nước mắt của bé con, anh ôm vào lòng dỗ dành, khuyên can mãi mới có thể khiến Đồng Đồng ngừng khóc, sau đó dở khóc dở cười bóp mũi cô, "Được rồi, đừng khóc nữa, sao em lại đau lòng đến vậy? Mỗi ngày anh cũng rất vất vả, sao không thấy em đau lòng cho anh?" Đúng là xót xa... Tốt xấu gì anh cũng là người đàn ông của cô...
Đồng Đồng hít mũi, oán giận nhìn anh: "Cái này không giống! Nơi anh làm việc em không vào được, hơn nữa nghiêm túc, trang nghiêm như vậy em không làm nổi, nhưng anh em thì không giống, Đồng thị không chỉ là trách nhiệm của mình anh ấy, mỗi ngày anh ấy đều rất bận rộn, còn em thì chỉ biết chơi..." Vừa nghĩ như thế, Đồng Đồng cảm thấy mình đúng là vô tâm, một chút tình anh em cũng không có!
Úy Ương lắc đầu nâng mặt cô lên, giúp cô lau đi nước mắt, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng khóc, có gì mà phải khóc? Chẳng lẽ em không có chút tin tưởng nào với Đồng Đống sao? Cho là nó bị Đồng thị làm mệt đến nổi không thẳng nổi thắt lưng thật à?"
Đồng Đồng chớp chớp mắt, hít mũi hỏi: "Chẳng lẽ không đúng?"
"Đương nhiên là không, năng lực của Đồng Đống người có mắt đều thấy, chỉ mình Đồng thị thì không thể ép khô nó được đâu." Nhìn đôi mắt đỏ hoe của bé con, Úy Ương đau lòng thầm chỉ trích Đồng Đống, bận thì bận nhưng không có nổi thời gian nói rõ ràng với cô sao? Còn làm cô khóc.
"Ngoan, Đồng Đống muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài nên mấy ngày nay mới bận rộn, không như em nghĩ đâu. Hơn nữa, em cũng không học kinh tế, càng không có thiên phú trong việc này, em đến công ty hỗ trợ thì không phải là sẽ kéo chân sao?" Tuy rằng anh thưởng thức bé con thông minh lanh lợi cơ trí đáng yêu, nhưng mấy việc phải nói thẳng để cô hiểu, Úy Ương không để lại đường lui nào.
Quả nhiên, Đồng Đồng nghe xong thiếu chút nữa là hộc máu.
Cô phẫn nộ trừng mắt nhìn Úy Ương: "Sao? Em không có đầu óc?!" Thiên phú kinh doanh của Đồng gia, chẳng lẽ lại truyền cho anh trai hết?
"Thì ra là anh xem thường em như thế!" Thì ra trong lòng anh, hình tượng của cô là một con sâu gạo... Cô không muốn vậy!
Đầu Úy Ương phình to, không ngờ cô lại suy diễn như thế.
"Ngốc, ý anh không phải là vậy."
"Vậy ý anh là gì?"
"Ý của anh là, em không cần lo lắng mấy chuyện này, bởi vì Đồng Đống hoàn toàn có thể giải quyết." Úy Ương không ngại phiền giải thích lại lần nữa, thấy bộ dạng xù lông của Đồng Đồng liền cảm thấy rất đáng yêu, thế là anh cúi đầu hôn một cái rồi mới tiếp tục nói: "Nếu thật sự gánh vác không nổi, Đồng Đống sẽ nói với người trong nhà, tuy trước mặt người ngoài thì nó lạnh lùng vậy nhưng không phải ở nhà thì bình thường sao? Thời gian này Đồng thị bận rộn là vì muốn khai thác thị trường châu Âu. Chờ một thời gian nữa là cô chú có thể đi chơi, đến lúc đó Đồng Đống cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều." Người lãnh đạo chân chính không phải là người ôm hết mọi thứ, đó là người lựa chọn cấp dưới đắc lực mà bản thân cần, không thể nghi ngờ, Đồng Đống là người lãnh đạo cực kì xuất sắc.
Nghe xong lời này, Đồng Đồng mới cảm thấy yên tâm. Cô đột nhiên cảm thấy mình càng sống càng thụt lui, vốn là người trùng sinh, tuổi tâm lý lớn hơn Úy Ương, còn luôn luôn muốn coi anh là cậu trai nhỏ, kết quả ── mỗi lần đều bị người ta trực tiếp KO, chết rất thảm... Quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
"Vậy, em không cần giúp gì?" Thật sự không cần cô xuất ngựa sao?
"Không cần." Úy Ương nhéo mặt cô, cười tủm tỉm nói.
"Chỉ cần mỗi ngày em sống vui vui vẻ vẻ là được, muốn ăn gì muốn làm gì thì tùy em, cao hứng là được." Hai nhà Úy Đồng đều có anh và Đồng Đống gánh vác trách nhiệm, một nhà theo chính một nhà theo thương nhưng hai người có điểm giống nhau, đều muốn cho Đồng Đồng một cuộc sống vui vẻ, không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì, cũng không cần cô gánh vác trách nhiệm, chỉ cần cô vui vẻ, điều này quan trọng hơn tất cả thứ gì, cũng là tâm nguyện và mục tiêu lớn nhất của hai người bọn anh.
========HOÀN EDIT=========
Vậy là sau 9 tháng, mình đã hoàn thành edit 142 chương của sổ tay trùng sinh rồi, trước đây mình có nói 143 nhưng tác giả lại tiếp tục đánh sai số nên mình nhầm, thực chất chỉ có 142, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình từ lúc chập chững bắt đầu edit cho đến ngày hôm nay. Mong mọi người sẽ tiếp tục yêu thương đứa con này của mình và sẽ ủng hộ những tác phẩm tiếp theo mà mình edit ở Cookiechoux và nick riêng này của mình. Cuối cùng là tạm biệt và hẹn gặp lại mọi người <3