Úy Ương ôm Đồng Đồng vào xe, Đồng Đồng rất đúng lúc mà ngáp một cái, yên lòng giao cặp cho Úy Ương rồi vùi vào trong ngực cậu ngủ.
Đồng phu nhân nói ngày đầu tiên đi nhà trẻ không thể trễ nên phải dậy sớm, bây giờ cô rất buồn ngủ: "Anh Úy Ương, đến giờ thì nhớ gọi em dậy nha."
Úy Ương trả lời một tiếng rồi để cho cô tùy ý ngủ, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng, cảm thấy điều hòa trong xe hơi lạnh nên đem một tấm thảm chuyên dụng bọc cô lại để tránh khỏi bị cảm.
Đồng Đồng vẫn ngủ say sưa không hề phát giác, chỉ cần ở bên cạnh Úy Ương, cô mãi mãi cảm thấy an tâm như thế.
Đồng Đồng vì đói mà tỉnh, buổi trưa ăn không quen đồ ăn nhà trẻ, điểm tâm cho Lý Thành Nham một nửa, bữa sáng đã sớm tiêu hóa hết, kẹo bánh trong cặp cũng không ăn...thật đói!
Mông lung mở mắt, cô xoa xoa mặt, lại ngáp thêm một cái, trong đầu chợt hiện lên suy nghĩ đệm thật thoải mái, thật sự thoải mái...đệm? Cô mở mắt thật to: "Anh Úy Ương?" Quay lưng nhìn sang cửa sổ, ánh nắng chiều buông xuống thật đẹp...
Úy Ương mở mắt, vừa mới tỉnh ngủ nên có chút thất thần, đây là lần đầu tiên Đồng Đồng nhìn thấy bộ dạng này của Úy Ương, trong lòng không nhịn được hô lên thật đáng yêu. "Ừ?"
Đáng yêu thì đáng yêu, cô phải hỏi cho ra lẽ: "Anh Úy Ương! Sao anh nói đến giờ đi học sẽ gọi em?"
Nhìn thấy cô ngủ quá ngon cho nên luyến tiếc? "Anh gọi cho cô giáo xin nghỉ rồi."
Quên đi, dù sao cô cũng không thích đi, còn chưa có ngu ngốc đến nỗi nói mãi vấn đề này. "Anh Úy Ương, em đói." Đem tay Úy Ương xoa lên bụng mình, xẹp hết rồi này. "Anh có tiền không?" Đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự chờ mong nhìn Úy Ương.
Nhìn gương mặt đáng yêu của cô nhóc, Úy Ương cười khẽ rồi gật đầu: "Có."
"Vậy chúng ta đến Mc Donalds được không?" Thời điểm này Mc Donalds chưa thông dụng ở Trung Quốc, chỉ là tỉnh S là tỉnh lớn, lại phát triển hơn nên Mc Donalds không xa lạ lắm ở đây.
Tiếc là Đồng phu nhân và Úy phu nhân vẫn kiên trì nói rằng, trẻ con ăn đồ ăn nhanh sẽ gây hại cho sức khỏe nên không cho cô ăn, Đồng Đồng cô thèm ăn từ lâu rồi.
Nghĩ đến khoai tây chiên, Đồng Đồng nhịn không được liếm môi một cái, nước bọt cũng thiếu điều chảy xuống.
Úy Ương do dự một chút, cái này ăn không tốt, nhưng mà bình thường hai bà mẹ quản rất nghiêm, Đồng Đồng quả thực rất ít khi được ăn những đồ này.
Cậu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trái tim trong ngực cũng trở nên mềm nhũn: "Được, nhưng không thể ăn nhiều, biết chưa?"
Có thể ăn là phúc lớn rồi, sao cô có thể cự tuyệt? Đồng Đồng gật đầu lia lịa, vui vẻ ôm cổ Úy Ương hôn một cái thật mạnh: "Cảm ơn anh Úy Ương, anh Úy Ương thật tốt ~"
Tại sao kiếp trước cô không phát hiện sớm một chút? Nếu phát hiện sớm thì đã có thể hạnh phúc rồi, không cần lãng phí nhiều năm như vậy.
Bảo tài xế lái xe, Úy Ương cười khẽ: "Chỉ biết nịnh nọt là tài."
Đồng Đồng trợn to mắt hồn nhiên, nịnh nọt cái gì? Cô không biết đâu~
Mc Donalds rất đông người, đây là lần đầu tiên Úy Ương đến những chỗ như thế này, cậu là người biết khắc chế bản thân, chỉ ăn những đồ thanh đạm, chưa bao giờ ăn những thứ đồ ăn nhiệt lượng cao nhưng lại không có chất dinh dưỡng.
Có điều không ăn không có nghĩa là không biết, sau khi hỏi Đồng Đồng muốn ăn gì, vốn định để cô ngồi chờ nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy lo lắng nên ôm cô đi theo.
Úy Ương cầm khay đồ ăn nên không cách nào bế Đồng Đồng, thế là cô đòi xuống tự mình đi tìm chỗ ngồi. Úy Ương vô cùng săn sóc chen chúc đi lấy tương cà chưa, rồi lại lấy giấy, Đồng Đồng chỉ việc ngồi hưởng thụ. Xong xuôi mọi việc, cậu bóp nhẹ mũi Đồng Đồng nói: "Ăn từ từ."
Đồng Đồng gật đầu, nước bọt cũng sắp chảy xuống! Tuy rằng ở nhà cũng có khoai tây chiên nhưng khung cảnh khác nhau thì vị cũng khác nhau a~ Ăn một lúc lâu mới tới hỏi: "Sao anh không ăn?"
Úy Ương lắc đầu: "Bé ăn đi."
Đồng Đồng ồ một tiếng, tâm tình muốn ăn cũng bị tảng băng Úy Ương làm tan biến đi, thế nhưng vẫn là luyến tiếc không nỡ ngừng ăn.
Úy Ương nhìn Đồng Đồng, vừa buồn cười vừa đáng yêu, bàn tay nhịn không được mà xoa đầu cô khiến cho đầu tóc mềm mại bị rối. Đồng Đồng bĩu môi oán giận: "Anh Úy Ương! Tóc em rối hết rồi..."
Một giây sau đó, Úy Ương vô cùng thần kỳ lấy ra chiếc lược từ trong túi, dịu dàng chải tóc cho cô. Khuôn mặt Đồng Đồng đỏ lên, tình cảnh này sao giống trong phim truyền hình thế nhỉ? Đôi mắt to lén nhìn xung quanh một cái, hắc hắc, có rất nhiều người đang nhìn nha!
Lại nhìn Úy Ương, Đồng Đồng cảm thán: Vì sao kiếp trước cô có thể bỏ qua bạn trai dịu dàng thâm tình thế này? May là ông trời có mắt cho cô một cơ hội nữa, lần này cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Mỗi lần làm việc Úy Ương đều rất chăm chú, không hề để ý đến những ánh mắt xung quanh. Từ nhỏ đến lớn cậu đã nhận biết bao nhiêu lời khen, nói về gia thế hay việc học, còn có bề ngoài, người muốn lấy lòng không biết bao nhiêu, cậu cần gì phải để ý?
Chải tóc rối cho Đồng Đồng, sau đó dùng dây buộc tóc buộc kiểu đuôi ngựa, gương mặt trắng nõn của cô lộ ra rất đáng yêu.
Đồng Đồng ăn không vô nữa, nằm vật ra ghế vừa vuốt bụng vừa nói: "No quá..." Rồi làm nũng cọ cọ vào người Úy Ương, "Anh xoa bụng cho em đi."
Úy Ương bất đắc dĩ nhìn cô, đáng lẽ không nên để cô ăn nhiều quá. Dù sao rất khó có cơ hội bỏ lệnh cấm, cũng chỉ có thể thông cảm cho cô, no thành cái dạng này khiến cậu đau lòng.
Dịu dàng ôm cô vào lòng, Úy Ương giúp cô xoa bụng, không quên dạy dỗ: "Đây là lần cuối cùng, sau này không được ăn nhiều giống hôm nay nữa, biết chưa?"
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng rất khó chịu... tuy rằng khi mới bắt đầu ăn thì thật ngon.
Đến khi tiêu thực, Úy Ương cùng Đồng Đồng tản bộ về nhà, thuận tiện mua chút đồ, chỉ cần thấy được món đồ chơi hay bộ váy nào thích hợp với cô đều không buông tha.
"Anh Úy Ương." Đồng Đồng đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng. "Anh cũng xin nghỉ sao?"
Úy Ương "ừ" một tiếng: "Hôm nay trong trường có một cuộc thi, buổi chiều được nghỉ." Thực ra cũng vì thế mà cậu đến nhà trẻ, định dùng giờ nghỉ trưa chơi với Đồng Đồng một chút.
"Vậy sao...Anh Úy Ương! Mau nhìn kìa! Chúng ta chơi ném vòng đi!" Đồng Đồng giống như phát hiện được một đại lục mới, chạy nhanh đến phía trước.
Chủ sạp thấy một cô bé đáng yêu đi đến thì cười ha hả cho cô vài cái vòng: "Phải cẩn thận một chút, nhắm cho thẳng rồi ném nha cháu." Thực sự là một cô bé xinh đẹp, không biết là con nhà ai.
Giòn giã nói tiếng cảm ơn, thêm vài lời ngon ngọt, chủ sạp bị cô làm cho vui vẻ, lại cho thêm vài vòng nữa.
Úy Ương bất đắc dĩ cưới khẽ, Đồng Đồng nhắm vào chiếc lồng chim bồ câu rồi ném tới, chắc chắn là... không trúng.
Cô mím miệng, trong lòng không nhịn được muốn chửi tục, may mắn không có lỡ lời thốt ra, kiếp trước cô còn chưa chơi ném vòng lần nào.
Liên tục vài lần không trúng, tiểu công chúa khó chịu, chu miệng đưa những chiếc vòng còn lại cho Úy Ương, chỉ vào cái lồng sắt nói: "Anh Úy Ương, bé muốn cái kia."