*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Giọng của anh thật là dễ nghe.
Đồng Đồng im lặng nằm trong lồng ngực ấm áp của Úy Ương, trong lòng chỉ cảm thấy bản thân có thể một lần nữa sống lại, một lần nữa ở bên anh, thực sự là phúc tu tám đời.
"Không muốn đi mua quần áo, chỉ muốn ở cùng anh." Chẳng sợ không làm gì, không nói gì cũng không sao, chỉ cần anh vẫn ở bên cô là được.
"... Được." Anh xoa đầu cô, dịu dàng nở nụ cười. Thực ra anh cũng có khác gì đâu? Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh liền cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, không muốn làm gì khác.
Thế là hai người ngồi tại sofa cả một buổi trưa, may là sofa có thể nghỉ ngơi, còn có TV để giải sầu. Đến tối, hai người cùng nhau ăn một bữa tối vô cùng lãng mạn dưới nến, rồi mới nắm tay nhau về nhà.
Những ngày vui vẻ luôn trôi qua thật nhanh, thời gian kế tiếp, hai chị em Khổng gia luôn an phận, không xuất hiện, ngay cả Trần Ấu Thuần... Đó là chuyện của Lục Nhi, Đồng Đồng chỉ ngẫu nhiên tỏ vẻ quan tâm một chút là được, dù sao cô cũng đã xác định anh trai nhà mình không có ý gì, chuyện này giờ sao cũng được.
Trời dần lạnh, gần tới năm mới, cả nhà trên dưới đều bắt đầu chuẩn bị tân niên, ngay cả ông bà Úy, người bình thường vô cùng bận rộn ở quân đội, thấy được cái gì đó vụn vặt cũng muốn mua về, hơn nữa còn mãnh liệt cam đoan hai người tuyệt đối sẽ thu xếp để về tân niên ── nhưng Đồng Đồng vẫn cảm thấy khả năng không lớn, tuy rằng hai vị đều là lãnh đạo, nhưng nguyên nhân vì là lãnh đạo nên càng phải làm gương tốt... Đã nhiều năm không về mừng năm mới, năm nay hẳn là đến lượt họ nghỉ phép đi?
Bởi vì sắp đến năm mới, cho nên cả nhà đều mặc đồ có không khí vui vẻ.
Hai vị gia gia đã sớm mặc một bộ đường trang[1], mẹ thì mặc sườn xám[2], Úy Ương và Đồng Đống cũng không quy củ như bình thường, đều mặc rất đơn giản, áo sơmi và quần dài, may là trong nhà mở máy sưởi, nhiệt độ cao, nếu không cũng đông chết.
Đồng Đồng ăn mặc cũng chú ý hơn, một chiếc váy xinh đẹp màu đỏ thẫm, lộ ra đôi chân trắng nõn, trên đầu còn đội băng đô màu đỏ, việc nhà không cần cô đụng tay nhưng cô lại không cam lòng nhàn rỗi, cho nên lúc ở chỗ này, lúc ở chỗ kia, ngẫu nhiên đến chỗ Đồng Đống, giúp anh điều chỉnh vị trí câu đối, lát sau lại đến phòng bếp, nghiêng đầu nhìn mẹ làm đồ ăn, ăn vụng một miếng, rồi cầm một miếng chạy đi đưa cho Úy Ương đang lau cửa sổ ── Úy gia gia nói năm mới ai cũng phải động tay, tự làm mọi thứ nên người làm rất rảnh rang, chuyện vệ sinh trong nhà đều giao cho Úy Ương và Đồng Đống, hai người đàn ông cả năm bận rộn không ngừng kêu khổ, đáng tiếc lại không thể phản kháng, chỉ có thể khuất phục...
Hai vị gia gia "tuổi già mà tâm hồn không già" nói họ tuổi đã cao, không thể leo lên leo xuống, cũng không thể làm nhiều việc, lỡ đụng đến thắt lưng thì sẽ có một đống phiền toái... Cứ như vậy giao tất cả mọi việc cho người khác...
Nhìn cả nhà khí thế ngất trời, Đồng Đồng không khỏi cảm thấy tội lỗi, giống như chỉ có cô là không làm gì...
À không, người cả nhà nâng như nâng trứng không chỉ có cô, còn có Nãi Hoàng... Cô vẫn hơn Nãi Hoàng nhiều, tốt xấu gì cô cũng thấy tội lỗi, còn Nãi Hoàng... Chỉ biết nằm trên bàn ngủ, còn không ngừng khò khè!
Cô cũng không ngẫm lại, cô so mình với mèo... Thật sự tốt sao?!
Hôm nay là 29, mọi chuyện trong nhà cuối cùng cũng hoàn thành, lầu trên lầu dưới đều quét dọn sạch sẽ, tủ lạnh và phòng bếp tràn đầy thức ăn, tất cả mọi người thay quần áo mới, ngồi cắn hạt dưa, xem tivi ── tuy rằng không có tiết mục gì hay, quảng cáo lại đặc biệt dài, nhưng người một nhà ở cùng nhau, cảm giác vẫn rất thoải mái, Đồng Đồng căn bản không thể nào kháng cụ loại dụ hoặc thế này!!!
Nhớ lại kiếp trước bản thân một mình cô đơn ở Mỹ trải qua vài tết âm lịch, rõ ràng có nhà nhưng không thể về, rồi nhìn lại một mảnh nói nói cười cười trước mắt, hốc mắt Đồng Đồng đau xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.
May là cô ngồi trên đùi bố, nếu ngồi cùng Úy Ương thì chắc chắn sẽ bị anh nhìn ra.
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng vội vàng cắn răng nhịn xuống, rồi mới vô cùng ác liệt đoạt đi quả cam đã được bóc vỏ trên tay Đồng Đống, còn rất không khách khí, một miếng cũng không để lại cho Đồng Đống, quá đáng nhất là cô còn lấy cam Đồng Đống bóc đi hiếu kính bố mẹ và gia gia!
May là Đồng Đống thương cô, không cùng cô so đo, hơn nữa bị cô bóc lột cũng không sao...
Chia cam xong, cả nhà đang thảo luận đến nỗi nước miếng bay lung tung về tiết mục của đài Phượng Hoàng, điện thoại đột nhiên vang lên.
Đồng Đồng cách gần nhất, tự mình nghe điện thoại, vốn tưởng là Lục Nhi, dù sao cô ấy cũng thường gọi điện thoại quấy rầy cô, cho nên giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Ha ha, Lục Nhi, năm mới vui vẻ!"
Đầu bên kia rất yên tĩnh.
Đồng Đồng chớp mắt: "Lục Nhi?" Lúc này cô mới nhìn dãy số hiện lên, phát hiện không phải là Lục Nhi, vội vàng hỏi: "Ngại quá, tôi nhầm bạn mình, xin hỏi đầu kia là ai vậy?"
Nghe câu hỏi của cô, cả nhà đều dời tầm mắt đến. Đồng Đồng cười cười, giơ tay làm kí hiệu Ok để bọn họ tiếp tục xem TV rồi mới nhàm chán vô nghĩa quấn quấn dây điện thoại, không nghe được giọng nói bên kia nên hỏi lại lần nữa: "Xin hỏi đầu kia là vậy? Tìm ai vậy ạ?"
"... Đồng, Đồng Đồng?! Chị là chị họ đây..." Giọng đối phương rất nhẹ rất yếu, dường như không đủ hơi, giống như đã lâu không được ăn no.
... Cứ như vậy một giây, Đồng Đồng muốn cúp luôn điện thoại, nhưng vậy thì quá không lễ phép, người được giáo dục từ nhỏ như cô làm không nổi.
Tuy nhiên giọng cô cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, không còn cách nào, cô thật sự không thể có nổi hảo cảm với người Khổng gia. "À, là chị họ à, có chuyện gì sao ạ?"
Vừa nghe Đồng Đồng nói hai chữ chị họ, cả nhà thực sự không ai còn tâm tư xem TV.
Đồng Đống tắt mic, ông Đồng thuận tay mở loa ngoài để mọi người cùng nghe được rõ ràng.
"Thật ra, thật ra chị đến là nhờ em giúp chị và Đình Đình..." Giọng Khổng Phương Phương nghe có vẻ rất suy yếu, giống như người bị thương nặng.
"Giúp đỡ ạ? Chị cứ nói đi, xem có trong khả năng của em không." Nhưng thế nào mới tính là đủ khả năng thì do cô quyết định =))
"Chúng... Chúng ta gặp mặt nói chuyện được không? Nói qua điện thoại không tiện."
"Ra ngoài sao ạ? Nhưng hôm nay đã là hai mươi chín, em ở cùng cả nhà, sợ là không tiện." Đồng Đồng nhíu mày, nổi lên cảnh giác, không thể trách cô đa nghi, mà là người Khổng gia có thể làm ra cái gì đều không ngoài ý muốn ==
"À... Thực ra... Chị và Đình Đình đang ở ngay trước cửa đại viện quân khu... Nhưng bị lính gác cản lại, bọn họ không cho bọn chị vào... Đồng Đồng, em ra đón bọn chị được không?"
- ----
[1] Đường trang:
[2] Sườn xám: