Một tiếng chạm đũa vang lên, Đồng Đồng sau khi ăn uống no đủ cuối cùng cũng thoả mãn. Cô vỗ vỗ bụng, thoải mái thở dài một hơi, hình như ăn no quá rồi...
Đồng Đồng vừa quay đầu đã thấy Úy Ương đang nhìn mình cười, nhất thời đỏ cả mặt, hỏi: "Anh nhìn gì?"
"Nhìn em." Úy Ương lấy khăn tay lau miệng cho cô, thuận tay lau sạch sẽ hai móng vuốt nhỏ, thấy cô lại muốn vỗ bụng thì vội vàng ngăn lại: "Vỗ nữa thì sẽ đau." Hơn nữa trên tay cô còn có dầu, cô bé này, không có lúc nào để anh bớt lo.
Tuy nhiên anh cũng không quá lo lắng, dù sao thì anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cô, cô sẽ không sao cả.
Đồng Đồng giương miệng cho anh lau sạch sẽ, cả người nằm trên đùi anh, cảm thấy vài giờ trước cứ như một thước phim.
"Này, anh Úy Ương?"
"Hử?" Úy Ương đưa tay gạt đi vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô.
"Sau này anh không thể hung dữ với em như vậy nữa." Cô chớp đôi mắt lấp lánh nhìn anh, "Anh ghen thì cứ nói với người ta, cứ như vậy... Em sẽ sợ." Đồng Đồng cầm một ngón tay anh, vô cùng ủy khuất.
Sau khi tức giận xong, Úy Ương mới phát giác bản thân không khống chế được, mỗi lần gặp chuyện liên quan đến cô, anh luôn không có cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân: "Là lỗi của anh, sau này sẽ không như vậy nữa, em tha thứ cho anh, được không?"
Sau này anh ghen, tuyệt đối sẽ không đối phát giận với cô, anh đã nghĩ ra một phương pháp khác để giải quyết mâu thuẫn loại này.
Suy cho cùng, anh ghen là vì sợ mất đi cô, không có cảm giác an toàn. Đã như vậy thì nỗ lực yêu cô thêm mấy lần, tăng cảm giác an toàn là được.
Đồng Đồng há hốc miệng nhìn quần áo của mình bị cởi ra, đôi tay ấm áp quen thuộc kia đã bắt đầu vuốt ve cơ thể cô, từng nụ hôn vừa nóng bỏng vừa dịu dàng cũng rơi xuống, một hồi sau Đồng Đồng mới phản ứng lại, hét lên một tiếng rồi muốn đẩy Úy Ương ra: "Này ── anh làm gì đấy?!" Giữa ban ngày ban mặt, no ấm sinh dâm dục, lại ở phòng bao nhà hàng, như này thì còn ra thể thống gì!
"Muốn em." Giọng Úy Ương vì dục vọng mà có chút khàn khàn, nhưng tràn ngập ý dụ dỗ.
Giọng anh luôn rất êm tai, Đồng Đồng thường không kháng cự được, nhất là khi anh cố gắng đè thấp, có vẻ càng thêm từ tính, động lòng người.
Đồng Đồng dùng sức nhéo đùi mình một cái, để cảm giác đau xua tan đi cảm giác ý loạn tình mê, rồi mới kiên định dị thường, chấp nhất nói lời cự tuyệt: "Không được, em không muốn, em còn đang giận đấy!"
"Hôm nay anh giúp em thoải mái, nỗ lực vì em, được không?" Úy Ương cười nhẹ, hôn chỗ này, sờ chỗ kia.
Linh hồn nhỏ bé của Đồng Đồng như sắp bay đi, càng thêm ý loạn tình mê, một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, miễn cưỡng giữ vững lập trường, nói: "Không, không được... Đây là chỗ ăn cơm... Làm thì cũng phải về nhà mới được..."
Cô một chút cũng không muốn đánh dã chiến! Hơn nữa, lỡ như có phục vụ bưng trái cây vào thì sao?
Người ta cùng lắm chỉ xem cô là trẻ vị thành niên, cô không muốn diễn ra một màn "bắt kẻ thông dâm" đâu!
"Không sao, tin anh, anh sẽ không để cho ai nhìn thấy em." Cơ thể cô chỉ có mình anh nhìn, người nào dám? Anh còn không móc mắt hắn ta đi!
"Không được không được!" Đồng Đồng ra sức trốn tránh, nhưng sức Úy Ương lớn như thế, cô làm sao thoát được?
Thế là Đồng Đồng như một con mèo nhỏ bị anh ôm vào trong ngực, tay chân lộn xộn muốn tránh, Úy Ương lại cố tình không buông ra, Đồng Đồng tức giận đến mức hốc mắt đau xót: "Anh Úy Ương! Nếu, nếu anh còn như vậy... em, em sẽ khóc!"
Lấy nước mắt để uy hiếp anh... Úy Ương mỉm cười, hôn cô một cái: "Được được được, anh không làm, đừng khóc, đừng khóc mà, ngoan... Em không biết anh đau lòng thế nào đâu."
Thấy anh không tiếp tục muốn mình, Đồng Đồng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rồi hít mũi, đang muốn nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người phục vụ thấy hai người đang ở tư thế thân mật liền phát hoảng, còn tưởng bản thân quấy rầy chuyện tốt của người ta, ngay cả mắt cũng không dám nâng, vội vàng xin lỗi.
Đồng Đồng nhanh chóng ôm lấy Úy Ương, đem bản thân giấu trong ngực anh, a a a a quần áo vừa bị anh cởi còn chưa kịp sửa sang lại a a a a!! Hẳn là không bị nhìn thấy đi?!
Úy Ương che cô không một kẽ hở, nói người phục vụ đặt mâm trái cây xuống, đợi đến khi cửa phòng một lần nữa đóng lại mới cúi đầu, cắn tai chú đà điểu nhỏ trong ngực: "Được rồi, người đi rồi, đừng xấu hổ nữa."
Đồng Đồng vụng trộm mở một con mắt, cảm giác không có người khác mới ngồi dậy, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, vừa sửa sang vừa trừng mắt nhìn Úy Ương. Đôi mắt cô kiều mị, vừa quyến rũ lại lẫn chút tức giận, vô cùng động lòng người khiến hạ thân Úy Ương căng thẳng, suýt chút nữa mất đi lý trí mà muốn cô.
Nhưng anh nhịn một lúc lâu cũng không nhịn nổi, cuối cùng vẫn nắm tay cô, cúi đầu cắn lên nơi mềm mại trắng nõn nào đó. Đầu lưỡi nóng bỏng trằn trọc gặm cắn làn da trắng nõn cùng nụ hoa no đủ, nhẹ nhàng hút đỉnh hoa một cái.
Đồng Đồng không tự chủ được ôm lấy đầu Úy Ương, không dám phát ra tiếng, cơ thể cũng không ngừng run lên.
Thật vất vả anh mới hôn đủ, buông cô ra, bộ ngực vốn không một khuyết điểm nay lại loang lổ dấu hôn, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Đồng Đồng nhanh chóng mặc đồ, nhưng ngay cả áo ngực cũng mang không được, hai tay cô không ngừng run run, Úy Ương thấy thế liền hôn cô một cái, đưa tay giúp cô.
Sửa sang lại quần áo xong, váy ngắn bình thường, áo sơmi trên người lại có chút nhăn... Làm chuyện đuối lý nên Đồng cảm thấy thật bất nhã, cảm giác chỉ cần đi ra ngoài mọi người liền biết bản thân ở trong phòng bao làm gì, có chút không đồng ý đi ra ngoài, ôm cổ Úy Ương chơi xấu.
Anh cũng chiều theo cô, chỉ cần cô không khóc thì anh đã cám ơn trời đất. "Về nhà được chưa?"
"Buổi chiều anh không đi làm à?"
"Em thử nhìn xem, bây giờ mấy giờ rồi?" Úy Ương nói cô nhìn đồng hồ, Đồng Đồng giờ mới phát hiện đã gần bốn giờ... Một bữa cơm lại lâu như thế...
"Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ anh có thể không đi làm?" Nhân viên nhà nước cũng có thể tùy ý như vậy?!
"Xin phép là được." Khi anh ở bộ đội còn không biết bao nhiêu ngày nghỉ chưa dùng, hiện tại vừa khéo sử dụng. "Còn thời gian, giờ anh mang em đi mua quần áo, được không?"
"Mua quần áo? Nhưng em có rất nhiều rồi mà!" Ngoại trừ bản thân cùng Lục Nhi dạo phố mua về thì còn có mẹ và Úy phu nhân tặng, bình thường anh cô cũng thường xuyên sẽ mua quần áo cho cô, vì sao bây giờ anh còn muốn đi mua?
"Bé con nhà chúng ta xinh đẹp như thế, còn ngại nhiều quần áo sao?" Úy Ương cắn cắn vành tai trắng noãn của cô, thấp giọng cười, giọng nói tràn ngập từ tính dường như tụ lại nơi ngực anh, Đồng Đồng kề sát ngực anh, có chút si mê.
Tiếng tim đập trầm ổn cùng tiếng cười dịu dàng kia, khiến cả người cô mềm nhũn, không có sức lực.