Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Úy Ương, Đồng Đồng biết điều gật đầu, cô nào dám phản bác, cảm thấy dường như nói một chữ "không", anh nhất định sẽ kéo cô lại đánh vào mông một trận.
Đồng Đồng nói xong liền chui vào ngực Úy Ương, cố gắng chấm dứt vấn đề nghiêm túc này, hơn nữa đây đã là chuyện hôm qua rồi, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra, còn gì mà nhắc đến nữa?
Huống chi đây là quà sinh nhật cô chuẩn bị cho anh!
"Này... anh Úy Ương, anh đừng giận nữa, anh còn chưa nói cho em anh có vui vẻ không đấy, quà em tặng anh có hài lòng không?" Đồng Đồng chớp mắt, vô cùng chờ mong anh trả lời.
Úy Ương không chút do dự gật đầu: "Vô cùng hài lòng, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh nhận được trong hai sáu năm qua."
Đồng Đồng ngây ngô tựa vào ngực anh, cười vui vẻ.
Hai người dính nhau như keo, chốc chốc lại hôn chỗ này, chốc chốc lại cọ chỗ kia, ai cũng không thấy phiền, Úy Ương ôm viên gạo nếp ngọt ngào, không muốn tách ra, hận không thể dính cô như vậy cả đời.
Tư vị mất hồn đêm hôm qua, anh không dám hồi tưởng, bởi vì cứ nghĩ một lúc là lại muốn, nhưng cô vừa trải qua chuyện đó, mặc kệ là có chịu được nữa hay không thì cũng không nên làm tiếp.
Vẫn là chịu đựng thôi...
Đồng Đồng không biết nổi khổ của Úy Ương, cô cũng cảm giác được thứ gì đó cứng rắn, thi thoảng lại nảy lên dưới chân mình, nhưng Úy Ương lại không có ý gì gọi là muốn động đến cô, cô đã nhắm mắt chuẩn bị xong...
Nhưng anh cũng chỉ hôn môi và má cô, nắn nắn tay nhỏ và eo cô, không có vẻ là muốn ăn tươi Đồng Đồng... "Anh Úy Ương... Có, có phải anh muốn không?"
Nghe vậy, Úy Ương sững sờ, nói: "Không có."
Đồng Đồng nhăn mũi: "Anh lừa ai đấy, anh đã cứng vậy rồi." Nói xong cũng không ngượng ngùng, đưa tay xuống dưới thân hai người, cầm lấy cái thứ nóng rực tráng kiện kia, vuốt ve hai cái.
Úy Ương bị một màn này làm cho toàn thân khẽ run rẩy, thiếu chút nữa là đẩy luôn cô ra ngoài, may mà anh nhịn được, vội vàng cầm lấy tiểu móng vuốt không an phận, giọng nói trầm thấp: "Không được lộn xộn."
"Nhưng anh muốn mà!" Đồng Đồng cọ cọ trên đùi anh, rõ ràng là anh còn "cứng" hơn nữa. "Anh không muốn em à?"
Cô bé này... Đúng là càng ngày càng khó đối phó... Úy Ương cảm giác trên trán mình có ba vệt hắc tuyến, vội vàng hôn hôn cô, dịu dàng nói: "Muốn, muốn đến không biết làm sao. Nhưng hôm qua là đêm đầu tiên của em, nhanh như vậy mà đã tiếp tục thì không tốt."
Ít nhất là uống chút canh gà tẩm bổ, chờ vài ba ngày nữa mới được.
Anh thương cô, cô đương nhiên vui vẻ, thế là Đồng Đồng cười hì hì chui vào ngực Úy Ương, cọ qua cọ lại như một con mèo, Úy Ương cũng tùy cô, thi thoảng lại hôn trán Đồng Đồng.
Hai người ngồi trên giường một lát, Đồng Đồng liền thấy buồn ngủ, gà gật như gà mổ thóc.
Úy Ương muốn đặt cô xuống giường, đắp chăn, cô lại ôm cổ anh lầm bầm, nhất định phải ngủ cùng anh mới được.
Rơi vào đường cùng, Úy Ương chỉ có thể hôn cô, ôm cô, dỗ cô ngủ.
Lúc Đồng Đồng mơ màng thường hay làm nũng, nhất định phải có người bên cạnh nhưng ngủ rất nhanh, chưa đến hai phút hô hấp đã đều đều.
Lúc cô ngủ vô cùng ngoan ngoãn, không hề tinh nghịch như bình thường. Úy Ương nhìn gương mặt Đồng Đồng khi ngủ đến xuất thần, ánh mắt dừng trên người cô không có cách nào rời đi.
Cả đời này, anh đều không muốn xa cô.
Một giấc ngủ này là đến tận bữa tối, Đồng Đồng ngáp một cái rồi xuống giường, không bất ngờ khi không có Úy Ương bên cạnh.
Cô dụi mắt, xuống giường mang đôi dép đi trong nhà khá lớn của Úy Ương, loẹt quoẹt vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, rửa mặt đánh răng xong liền ra khỏi phòng.
Trong phòng bếp đang rất náo nhiệt, Đồng phu nhân cầm xẻng đảo đồ ăn, ông Đồng thì vung dao băm thịt heo, thấy con gái bảo bối tỉnh thì vội vàng đến hôn một cái, cho cô một quả táo rồi đuổi cô ra ngoài chờ cơm, không muốn cô ở phòng bếp nhiễm mùi khói dầu.
Hai vị gia gia đang đánh cờ, Đồng Đồng ngủ quên như thế không phải là lần đầu tiên cho nên không ai nghĩ đến cô qua đêm trong phòng Úy Ương...
Gặm quả táo, Đồng Đồng đến thư phòng trên tầng của Úy Ương, quả nhiên là thấy anh đang ngồi xem văn kiện, vẻ mặt rất nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì.
Đồng Đồng đi đến ngồi lên đùi anh, nhìn một cái liền cảm thấy choáng váng... những chữ Hán kia cô cũng biết, nhưng không hề hiểu nó có nghĩa gì, đều là danh từ riêng, cô nhìn không hiểu.
Úy Ương cúi đầu cắn quả táo cô đã gặm một cái, tiếp tục tập trung tinh thần xem. Đồng Đồng ngồi trên đùi anh một lát, không muốn quấy rầy, hơn nữa là thấy chán nên không nhảy xuống, mang dép đi ra ngoài.
Tay vừa nắm lấy tay cầm của cửa, Úy Ương đã lên tiếng: "Đi đâu?"
"Về phòng..." Cô quay đầu làm mặt quỷ với anh. "Dù sao anh cũng đang bận, không có thời gian chơi với em." Nói xong, Đồng Đồng kéo cửa ra, ngoài của đột nhiên truyền đến một tiếng "meo ~" Nãi Hoàng vừa hay đi đến cửa thư phòng, ngẩng cái đầu tròn vo lên cầu ôm.
Đồng Đồng bế Nãi Hoàng vào lòng, con mèo nhỏ chủ động liếm liếm mặt cô, không ngừng nịnh nọt.
Sau khi chấm dứt "kiếp lang bạt", Nãi Hoàng càng trở nên dính người, Đồng Đồng chưa từng thấy nó giương vuốt, ai muốn bế thì cho bế, ai sờ thì cho sờ, vô cùng nghe lời.
Cô cúi đầu hôn nó một cái, đi đến phòng cho mèo, lấy đồ ăn cho nó, mở đồ hộp rồi chủ động hầu hạ boss chải lông.
Nãi Hoàng thỏai mái híp mắt, trong cổ bật ra tiếng hừ hừ, ngẫu nhiên mở mắt nhìn Đồng Đồng, liếm tay cô một cái, còn meo meo.
Đồng Đồng chơi đến vui vẻ, ngay cả về phòng thay quần áo cũng quên...
Bất tri bất giác đã đến giờ ăn cơm, Đồng Đống cũng vừa vặn tam tầm, sau khi thay quần áo, đi ngang qua phòng cho mèo thì thấy em gái đang chải lông cho mèo, anh đi đến xách cô lên, nhéo nhéo hai má trắng nõn: "Đi ăn cơm."
"Anh! Anh về rồi hả?" Thấy là anh mình, Đồng Đồng vô cùng vui vẻ, không có cốt khí mà nhào vào lòng anh, hôn lên cằm anh một cái, rồi bị anh chộp đi rửa tay.
Nãi Hoàng mất đi người vuốt ve, cô đơn nằm trên thảm, ngẩng đầu xem xét rồi tịch mịch meo một tiếng, nhắm mắt lại, cuộn chân đi ngủ.
Ăn xong bữa tối, Đồng Đồng tranh thủ đến phòng mình, điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, đều là Lục Nhi gọi đến, cô gọi lại mới biết vị thám tử mặt còn hôi sữa kia đã tìm xong tư liệu, hẹn các cô ngày mai đến lấy.
Hẹn nhau xong, cùng Lục Tiểu Lâm nói mấy lời ngọt ngào buồn nôn, Đồng Đồng đi tắm. Cô đã sớm muốn đi tắm... ai ngờ nửa đường bị em mèo kia câu dẫn... Nãi Hoàng đúng là muốn hại người.