Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 57: Phá phủ trầm thuyền*




*Phá phủ trầm truyền: đập nồi dìm thuyền.

Tần Phi phiền đến mức chán ghét, nghĩ thầm CMN mày là tài xế hay là bảo mẫu, quan tâm đến lão tử làm rắm gì!

Mặt anh trầm xuống, đưa tay đẩy Dương Duệ ra, hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay!”

Tần Phi thật sự tức giận, loại khí tràng này rất đáng sợ, nhưng đáng tiếc đêm nay anh uống quá nhiều rượu, hơn nữa khi anh uống rượu có một tật xấu là cả mặt đỏ rần rần, vì lẽ đó cho dù trong miệng anh thốt lên lời lẽ lạnh lùng từ chối, nhưng khuôn mặt lại lộ ra yêu mị mê hoặc khiến người khác không thể dời đi tầm mắt.

Hầu như chỉ trong nháy mắt hô hấp Dương Duệ rối loạn lên, thuận thế nắm chặt tay Tần Phi, một tay kia nắm ở eo Tần Phi.

Tần Phi ngẩn ra, không nghĩ tới Dương Duệ lại có lá gan lớn đến thế!

Tần Phi chưa kịp làm ra phản ứng, Dương Duệ nửa ôm Tần Phi vào trong ngực, thanh âm nhu hòa nói: “Tần tổng, anh uống nhiều rồi, để tôi đưa anh lên lầu.”

Dương Duệ cao to, vốn là Tần Phi đã cao to rồi, lúc này lại đem Tần Phi hướng về trong lòng ngực ôm ấp —— Tổng giám đốc Tần Phi ngày thường khốc soái cuồng bá duệ nay còn đâu.

Tần Phi tức thật rồi!

“CMN cậu có bị bệnh không!” Tần Phi mắng một câu, cánh tay dùng lực, muốn đem ngón tay Dương Duệ hất ra ngoài.

Nhưng Tần Phi lại không có sức lực lớn như Dương Duệ, tránh mấy lần lại tránh không ra, ngược lại cánh tay trên eo kia càng siết chặt.

Lúc này nếu như có người đi đường đi ngang qua, nhất định sẽ cho rằng đây là vợ chồng son đang giận dỗi nhau, một người kéo một người xả.

“Tần tổng, đừng có cố chấp như vậy, em không có ác ý, chỉ là đưa ngài lên lầu thôi mà, nể tình lúc trước hai ta có giao tình, em cũng không thể nhìn ngài thân thể không thoải mái đi lên nhà một mình được! Tần tổng, cứ để cho em chăm sóc anh đi!”

Dương Duệ trong lúc nói chuyện, bàn tay không thành thật ở bên hông Tần Phi sờ soạng hai lần.

“CMN cậu cút……”

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên, anh nhìn thấy trong góc tối lao ra một bóng người, sải bước hướng về phía hai người, động tác tương đối mau lẹ.

Không đợi Dương Duệ quay đầu lại nhìn có người đi tới, một cú đấm chợt vươn ra, không nghiêng không lệch đánh vào trên mặt Dương Duệ.

Đồng thời, một chân đá vào bụng Dương Duệ, Dương Duệ gào lên đau đớn, buông Tần Phi ra.

Từ lúc người này lao tới, Tần Phi liền nhìn thấy, đó là Giang Ninh thân hình thon dài đĩnh bạt.

Tần Phi cảm thấy một luồng tâm tình buồn bực dâng lên, hướng về sau lui hai bước, nhìn thấy Giang Ninh ở trên người Dương Duệ không ngừng vung vẩy nắm đấm, hai con mắt sáng lên tia nguy hiểm, hận không thể ngồi ở trên người Dương Duệ quật tới tấp.

Dương Duệ vốn cũng coi như là tráng hán, nhưng không biết vì cái gì, giờ phút này lại không có năng lực đánh trả lại, mặc cho Giang Ninh điên cuồng ở trên người cậu quyền đấm cước đá.

Tần Phi lạnh lùng nhìn vài giây, liền xoay người tránh ra.

Tùy tiện đánh như thế này, đúng là không có quan hệ gì đến mình.

Tần Phi đi vào hành lang, vừa muốn tiện tay đóng lại cửa phòng chống trộm, Giang Ninh nhanh chóng từ ngoài cửa chen vào.

“Tần Phi……” Thanh âm có chút khàn khàn, vội vàng chưa kịp che dấu.

Tần Phi vốn dĩ đã uống say rồi, đầu có chút suyễn, nhưng giờ phút này nhìn thấy Giang Ninh, tức thì tỉnh táo lại.

Giang Ninh đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt, mặc áo đơn bình thường, đứng ngay hành lang lúc sáng lúc tối, dáng người luôn luôn sạch sẽ nhưng trên cằm mọc ra râu lún phún.

Cùng Tần Phi một thân âu phục nho nhã so sánh thì, Giang Ninh nhìn qua cực kỳ tiều tụy, đây đâu còn giống thanh niên hai mươi tuổi, cái này giống như già đi mười tuổi thì đúng hơn.

Trên mặt Tần Phi không biểu lộ ra bất kỳ biểu tình gì, lạnh lùng liếc Giang Ninh, ánh mắt chậm rãi dời đi, không nói gì.

Giang Ninh hô hấp dồn dập, “Tần, Tần Phi…… Chúng ta nói chuyện, có được không?”

Đó là loại ngữ khí cầu khẩn, Tần Phi không thể tin được đây là Giang Ninh lạnh lùng bình thường lại nói ra câu này.

“Cậu theo dõi tôi?!” Tần Phi mở miệng, nói ra lời chỉ trích lạnh lẽo.

Nhưng lời này nghe vào trong tai Giang Ninh, như nắng hạn gặp mưa rào lại thống khoái đến như vậy, cậu còn sợ Tần Phi sẽ từ chối thẳng thừng, hoặc là thẳng thắn không để ý tới cậu xoay người rời khỏi đây.

Cho đến giờ phút này, Giang Ninh mới bi ai phát hiện, hóa ra chỉ cần Tần Phi đồng ý đối mặt với cậu, cho dù là mắng cậu, cậu cũng có thể vui vẻ chịu đựng.

“Tôi……” Giang Ninh hơi gục đầu xuống, “Tôi chỉ là lo lắng cho anh, dù sao trễ như vậy rồi, anh còn chưa về nhà.”

“Giang Ninh, cậu đủ chưa!!!” Tần Phi không kiên nhẫn rống lên.

Giang Ninh nhất thời ngẩn ra, trong hành lang yên tĩnh, tiếng gào Tần Phi có vẻ đặc biệt đột ngột, trong thanh âm đối với cậu rất thiếu kiên nhẫn.

Giang Ninh nhìn Tần Phi, cặp mắt sáng ngời ở dưới vành nón, càng ngày càng ảm đạm, vừa mới sinh ra tâm tình xúc động ngay tức khắc liền biến mất rồi.

Có trời mới biết, cậu cũng nghĩ xong hết rồi, ngay cả hồi kết luôn, nhưng vừa nghĩ tới về sau gặp lại Tần Phi xem như người xa lạ, thậm chí có khả năng Tần Phi sẽ ghê tởm cậu, xa cách cậu cả đời, loại cảm giác nghẹt thở ấy như muốn lấy đi sinh mệnh cậu.

“Tôi nói rồi, hai ta sẽ không kết thúc đâu!” Giang Ninh tăm tối nói.

“Không cái mẹ mày!” Tần Phi lửa giận bùng cháy, “CMN sao mày tiện quá vậy, hai ta đã như thế này, mày còn mặt mũi nào dính sát kè kè theo tao!”

Giang Ninh hít sâu một hơi, chán nản suy sụp nói: “Thực xin lỗi.”

“Đừng!” Tần Phi xua tay nói, “Ngài đừng có nói như vậy, nếu ngài nói như vậy, người ta nhìn vào lại bảo tôi không biết xấu hổ đang bắt nạt cậu nha.”

“Nếu như bắt nạt có thể làm cho anh thoải mái, vậy anh cứ việc làm đi!”

“Hừ……” Tần Phi hừ lạnh, “Nếu cậu nói như thế, tôi mà không làm thì quá có lỗi với cậu rồi.”

“Tần Phi,” Giang Ninh có chút bất đắc dĩ nói, “Thật sự phải phá tung lên mới được sao? Lẽ nào hai ta trong lúc đó, liền không thể…… Liền không thể giống như trước ở chung nữa sao?”

“Trước kia? Tôi còn không biết cậu chính là hạng người nào đó! Là cậu giả vờ giả vịt ở bên cạnh tôi, kỳ thực trong lòng cậu đang tính toán làm sao có thể bẫy được tôi? Hay là cậu ở ngay trong phòng tôi sắp xếp lắp đặt camera, chuẩn bị bất cứ lúc nào đem video giường chiếu công khai lên mạng?”

Tần Phi nói những câu này, như bóc trần ra từng vết sẹo.

Giang Ninh nhìn chăm chú Tần Phi, bặm môi không nói, cậu thực sự không biết nên nói cái gì, làm cái gì, mới có thể làm cho sắc mặt Tần Phi khá lên, nếu như đổi một năm trước cùng Tần Phi gặp mặt nhau, có đánh chết cũng không nghĩ ra chính mình có một ngày sẽ đi lấy lòng Tần Phi.

Đúng vậy, là cậu đi lấy lòng Tần Phi.

Chỉ vì muốn lấy lòng Tần Phi cậu không chừa thủ đoạn nào, chỉ cần Tần Phi có thể hồi tâm chuyển ý, cái gì cậu cũng đều đồng ý, chỉnh cậu cũng tốt, ngược cậu cũng được, miễn sao đừng trải qua những chịu đựng dày vò như thế này là tốt rồi.

Giang Ninh nhìn Tần Phi, ánh mắt thâm thúy tràn ngập bất đắc dĩ.

Tần Phi không nói nữa, khi thấy Giang Ninh nhìn kỹ mình, lông mày có hơi nhíu lên một chút.

Hai người nhất thời im lặng, qua mấy phút, đèn cảm ứng trong hành lang chậm rãi tắt đi.

Bốn phía trở nên tối tăm, chỉ có ngoài cửa là có chút ánh sáng.

Người ở trong bóng tối sẽ cảm thấy không gian thu nhỏ lại, hô hấp trở nên mẫn cảm, loại cảm giác này khiến Tần Phi không mấy dễ chịu.

Trầm mặc thật lâu, Giang Ninh mở miệng, âm thanh rất thấp, gần như tuyệt vọng lẩm bẩm nói: “Đến cùng thì tôi phải làm gì đây? Anh mới có thể…… Tha thứ cho tôi?”

Tha thứ?

Dây dưa lâu như thế, Tần Phi đã sắp quên chính mình có thể tha thứ cho Giang Ninh hay không?

“Ha ha……” Tần Phi nhẹ giọng cười, thanh âm nhẹ như sợi lông vũ rơi xuống đất, thậm chí bất chấp đèn hành lang không sáng, anh bỗng nhiên tiến lên một bước, tới gần Giang Ninh.

Như có âm thanh, vang lên bên tai dụ hoặc Giang Ninh: “Vẫn là câu nói kia, cởi quần để tôi chịch một lần, tôi sẽ cân nhắc lại.”

Lời này vừa thốt lên, Tần Phi nhận ra được cả người Giang Ninh cứng ngắc.

Rất tốt, lại hòa nhau một đều!

Tần Phi đắc ý cười nhẹ, xoay người ấn xuống nút bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng đi vào.

Cửa thang máy ở trước mắt chậm rãi đóng, Giang Ninh cả người cứng ngắc bị vành nón che khuất vẻ mặt âm u toàn bộ bị nhốt bên ngoài.

Tần Phi tựa người vào vách tường thang máy, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đã ba tháng kể từ lần trước lúc hai người ra tay đánh nhau, thế nhưng anh phải thừa nhận rằng, Giang Ninh như một đóa hoa anh túc có sức hấp dẫn và lực trí mạng cao, mỗi lần gặp gỡ, anh không cách nào ức chế khiến mình bị hấp dẫn.

Nhất định phải nghĩ biện pháp triệt để từ bỏ đóa anh túc hại người sa vào vũng lầy này!

Thang máy dừng ở tầng mười chín, đây là nhà Tần Phi nằm ngay đường Tây Trực, Tần Phi thích ở tầng cao nhất, loại cảm giác cao cao tại thượng sẽ làm tâm tình anh khoan khoái.

Đi ra thang máy, Tần Phi móc chìa khóa mở cửa.

Một giây sau khi cửa phòng được mở ra, chuông thang máy khác liền vang lên, Tần Phi nghe được tiếng liền xoay người, nhìn thấy Giang Ninh từ trong thang máy nhanh chân đi ra.

Tần Phi còn chưa kịp phản ứng, hai tay Giang Ninh kéo cổ áo anh, đem người kéo vào cửa lớn.

“CMN cậu điên rồi hả?!” Tần Phi bị Giang Ninh chặn miệng, cả người bị đặt trước cửa tàn nhẫn hôn lên.

Đã lâu không gặp, mùi vị Giang Ninh tiến vào trong miệng Tần Phi, quấy nhiễu đầu anh, càng khuấy động lên thâm tâm anh.

Đầu lưỡi Giang Ninh vẫn linh hoạt như thường, ở giữa răng môi anh luồn tới luồn lui, mút vào nước bọt anh, đồng thời, hai tay không thể chờ đợi được nữa giật thắt lưng bên hông Tần Phi xuống.

Ý niệm khiếp sợ trong đầu Tần Phi lóe lên: Lẽ nào Giang Ninh thật sự muốn…… Cởi quần để cho mình chịch?

Không, anh không dám tưởng tượng.

Hôn nồng nhiệt từ cửa phòng kéo dài đến ghế sô pha, y phục hai người tán loạn khắp mặt đất, lúc hai người không còn thứ gì mặc trên người, Tần Phi bị Giang Ninh đặt trên ghế sô pha.

Vẫn là bị ép! Chịch!

Tần Phi tức giận quát: “Giang Ninh, CMN cậu muốn chết?! Cậu mà còn chạm vào lão tử, lão tử sẽ lột da cậu xuống treo ở trên tường Vạn Lý Trường Thành phơi khô!!!”

Anh thật là khờ khi nghĩ Giang Ninh sẽ ngoan ngoãn cởi quần cho anh chịch một trận! Náo loạn nửa ngày, lão tiên sinh cô độc khó nhịn trở về chịch anh!

Tần Phi đưa chân lên đá, một cước đá vào bụng Giang Ninh.

Giang Ninh rầu rĩ hừ nhẹ một tiếng, nhưng không động, vẫn ngồi trên người Tần Phi.

“Tần Phi,” Giang Ninh điều chỉnh hô hấp một chút, giọng nói cực kỳ trịnh trọng: “Anh hãy nhìn cho rõ!!!”

Kế tiếp là một màn phát sinh, Tần Phi cả đời này đều không quên.

Anh trơ mắt nhìn Giang Ninh ưỡn cao thân, cầm lấy dương v*t anh, cứ như vậy liền…… Ngồi xuống.

Động tác Giang Ninh run rẩy, từng giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu từ thái dương trắng nõn rớt xuống, đau đớn này khiến hành động của cậu cực kỳ vất vả.

Tần Phi cảm nhận được một cách rõ ràng, Giang Ninh đang chảy máu, chảy rất nhiều máu.

……

Một đêm kia đối với Tần Phi mà nói, giống như sấm sét ngay giữa trời quang, đã từng hết sức khát vọng sự tình chân chính này sẽ phát sinh, thế nhưng khi đã diễn ra rồi lại khiến anh cảm thấy quá đáng sợ.

Sau đó, là Tần Phi chạy trối chết.

Anh chịu không nổi khi thấy Giang Ninh như vậy, lúc đó cũng không thèm đếm xỉa gì đến Giang Ninh.

Nói một cách chính xác, hai người còn chưa làm xong, khi Giang Ninh ngồi xuống, đã đau đến mức không có cách nào động nổi.

Tần Phi trong lúc bàng hoàng khiếp sợ đã đẩy Giang Ninh ra, vội vàng mặc quần áo vào sau đó liền chạy trốn.

Ngồi vào trong xe, đầu anh đau đến muốn nứt toác ra, nhắm mắt lại, lại thấy Giang Ninh thân thể run rẩy đau đến nỗi cả khuôn mặt trắng bệch lúc ẩn lúc hiện không ngừng ngay trước mặt anh!

Anh không nghĩ tới sẽ là như vậy.

Trong thâm tâm Tần Phi, anh cùng Giang Ninh sẽ có hai loại kết cục: Một là khi hai người chơi đã chán chê, cả đời này sẽ không quay lại với nhau, cũng giống như chia tay rồi trở thành người xa lạ; Còn có một loại là Giang Ninh bị anh chỉnh đến không còn có chỗ dung thân, trở về cầu xin anh tha thứ, anh sẽ cao cao tại thượng thưởng cho Giang Ninh một ánh nhìn đầy thương hại, sau đó đá người ta một cú văng ra thật xa.

Thế mà, Tần Phi không nghĩ tới còn có một loại tình huống thoát ly khống chế mà anh không thể nắm chặt.

Tần Phi lái xe lung tung không có mục đích, lái thật lâu, dừng xe lại ở một địa điểm mà anh căn bản không biết nơi đó là đâu.

Anh ở trong xe hút thuốc cả một gói, cho đến rạng sáng, anh làm ra một quyết định.

Lấy di động ra, bấm vào số điện thoại ông chủ thương gia người Hồng Kông kia: “Ông chủ Từng, là tôi, Tần Phi, ừm, ngày hôm qua ngài có đưa ra hợp tác kiến nghị tôi đã cẩn thận suy nghĩ qua, rất có hứng thú về nó, thị trường Hồng Kông tôi rất là quan tâm, nếu như ông chủ đây có thành ý mời tôi, tôi quyết định cân nhắc đi đến Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, mong rằng ông chủ Từng hết sức giúp đỡ, cũng hi vọng hai chúng ta hợp tác vui vẻ……”

Cúp máy, Tần Phi hít sâu một hơi, có lẽ, nên đổi hoàn cảnh mới sẽ tốt hơn.