Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 76: Biệt ly




Edit +Beta: Anky

Mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều lần, lúc Lạc Đình rời kinh, lại đúng lúc là một ngày trời nắng, mùa đông hiếm khi mặt trời nhô lên cao rực rỡ, ánh nắng tươi sáng.

Một ngày trước trong cung đã mở tiệc đưa tiễn, sáng sớm hôm nay, hắn liền dẫn một đội binh mã lên đường.

“Hiền vương điện hạ, người xem…”

Lạc Đình siết chặt dây cương, vẫn luôn xuất thần, bên cạnh có người đột nhiên chỉ về phía mái đình ven đường cách đó không xa, Lạc Đình ngẩng đầu nhìn lên, hơi sững sờ, chỉ thấy trong đình kia lờ mờ có vài bóng người, cũng không rõ ràng, nhưng mà hắn liếc một cái liền thấy rõ là ai.

“… Các ngươi đi trước, bản vương sẽ đuổi kịp sau.”

Phân phó một câu, Lạc Đình phi ngựa đến ngoài đình, ghìm chặt dây cương, “Hôm qua không phải đã đưa tiễn rồi sao? Tại sao lại đến đây?”

Trong đình một nam một nữ đang ngồi chính là đế hậu Đại Cảnh trẻ tuổi nhất, đứng hầu hạ hai người đúng là tùy giá xuất cung Đức Phúc và Trần Trầm. Mục Song Hàm mang thai đã lộ bụng bầu, mặc áo lông thật dầy, trong tay còn ôm một lò sưởi nhỏ, gò má trong trắng phiếm hồng, được dưỡng đến mức khí sắc vô cùng tốt, ngọai trừ vẻ đẹp bức người, lại càng thêm vài phần ôn nhu trầm tĩnh của người làm mẹ.

So sánh lại, Lạc Chiêu Dực chỉ mặc một bộ quần áo tuyết trắng đơn độc, bên ngoài choàng áo khoác lông màu lửa đỏ, tóc đen chưa buộc rơi lả tả một thân, cả người càng giống như một bức tranh thuỷ mặc, mặt mày giãn ra, che không được sắc lam dần nhuộm, dung nhan đẹp đẽ ánh sáng rực rỡ, khí chất yêu dã mê người không ẩn giấu được.

Không còn là người thiếu niên vẫn còn mang bộ dáng ngây thơ, mà giống như ngọn lửa bùng cháy trong tuyết, càng bùng cháy, càng đường hoàng đẹp mắt mà lại tràn ngập nguy hiểm.

“Mang A Hàm đi tản bộ, thuận tiện tiễn huynh một đoạn đường.” Lạc Chiêu Dực giơ cái ly trong tay lên, tiện tay đem nước bên trong đổ đi, sau đó rót rượu vào.

Lạc Đình vỗ vỗ ngựa, xoay người nhảy xuống, “A, thì ra đến tiễn ta là thuận tiện, vậy ta cũng không cần quá cảm động?”

Lạc Chiêu Dực hơi nhướn mày, Mục Song Hàm cười khúc khích, “Nhị ca, tính tình này của chàng ấy cũng không phải huynh không biết, chỉ cần đem lời kia nghe ngược lại là được.”

Lạc Đình nghe vậy nhìn về phía Lạc Chiêu Dực, Lạc Chiêu Dực chỉ hừ lạnh một tiếng, ngược lại không phản bác, rót đầy ly rượu đưa cho hắn, Lạc Đình nở nụ cười, sảng khoái tiếp lấy uống một hơi cạn sạch, Lạc Chiêu Dực lại rót, hắn lại uống, liên tiếp qua lại ba lượt.

“Ta hiểu rồi, thì ra đệ đến rót rượu cho ta, ” Lạc Đình thở dài, “Kiềm chế chút đi, nhị ca tửu lượng bình thường, vạn nhất say ngã gục ở trên đường vậy có thể làm trò cười rồi.”

Lạc Chiêu Dực liếc nhìn hắn một cái, có chút ghét bỏ, để cái ly xuống, nâng bầu rượu lên rót vào miệng, Lạc Đình bắt lấy tay hắn, “Này? Được rồi được rồi, tâm ý của đệ nhị ca nhận, cũng đừng uống rượu nữa! Thương thế của đệ mới khôi phục không bao lâu, đừng lúc nào cũng nháo loạn làm hư thân thể của mình, hôm nay trời rất lạnh mặc ít như thế đã ra cửa, ỷ vào chính mình có nội lực thâm hậu nên hồ nháo phải không? Không phải ta nói đệ chứ, đệ này…”

“Lại dong dài!”

Lạc Đình trợn mắt, vỗ vỗ bả vai hắn, “Chịu thôi, ai bảo nguyên một đám các đệ trước kia không nghe lời, dong dài quen cũng thuận miệng rồi!”

“Tĩnh Nghi không tới.” Lúc Lạc Chiêu Dực nói chuyện nhìn xem biến hóa trên nét mặt hắn.

Lạc Đình hơi giật mình, tựa như có chút mất mát, sau đó lại lắc đầu nở nụ cười, “Không tới cũng tốt, muội ấy lớn rồi, lỡ như khóc nhè ta lại khuyên không được.”

Mục Song Hàm luôn không lên tiếng, giờ phút này nghe vậy thần sắc lại khẽ biến, âm thầm quét mắt nhìn về phía đội binh mã trên đường, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mỉm cười không nói.

Hai người kia cũng không rảnh chú ý đến nàng, nên không phát hiện khác thường trong nháy mắt của nàng.

“Huynh…” Lạc Chiêu Dực mở miệng, đột nhiên lại dừng lại.

Lạc Đình cuối cùng kêu hắn một tiếng, “Tiểu Thất.” Thấy ánh mắt hắn ngưng lại, liền nói: “Ta đều hiểu, đệ tự mình bảo trọng.”

Có mấy lời, không cần phải nói ra, nên hiểu tất nhiên sẽ hiểu.

Lạc Chiêu Dực trầm mặc hồi lâu, nghiêng nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Trẫm đã đưa tiễn xong, Hiền vương có thể đi.”

Lạc Đình lui lại mấy bước, khom người làm đại lễ: “Thần, tuân chỉ.” Nói xong, xoay người lên ngựa.

Mục Song Hàm bất đắc dĩ, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Lạc Chiêu Dực.

“Nhị ca!”

Tay Lạc Đình nắm dây cương hơi cứng lại, xoay người nhìn hắn, thấy hắn còn trưng biểu tình nghiêm túc lãnh đạm, rủ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn lại tiết lộ tâm tư chân chính, “Bảo trọng, còn nữa… Sớm ngày trở về nhà!”

Lạc Đình bỗng dưng bật cười, nụ cười hết sức ấm áp nhu hòa, chỉ là hắn không có đáp lại, giục ngựa chạy về phía đội binh mã.

Nhiều năm tình nghĩa, làm sao nhận không ra sóng ngầm mãnh liệt, làm sao nhìn không thấy thử dò xét lẫn nhau? Lần từ biệt này, chứa quá nhiều tâm tư ý tứ sâu xa, bởi vì bọn họ cũng không biết, không rõ con đường tiếp theo sẽ đem bọn họ đẩy về phía nào, có lẽ vẫn là huynh đệ tình thâm, có lẽ chính là ngươi sống ta chết.

Có đôi khi tín nhiệm cũng vô dụng, ngoại trừ an ủi mình. Vận mệnh mới là khó kháng cự nhất, cho dù lựa chọn tử vong cũng không thể may mắn thoát khỏi.

“Bệ hạ?”

“Ở ngoài cung còn gọi bệ hạ gì.” Lạc Chiêu Dực thu hồi ánh mắt, nắm lấy bàn tay duỗi ra của Mục Song Hàm, ấm áp nháy mắt liền truyền tới, dần dần lan tỏa lên tâm trí.

Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, kêu lên: “Chiêu Dực?” Nghe xong, nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên, lại gọi vài kiểu xưng hô, “Chiêu Chiêu? Tiểu Thất? Thất lang?”

“Chiêu Chiêu là nhũ danh, thất là đứng hàng thứ bảy, trưởng bối mới gọi, nàng mù tên gì đâu!” Lạc Chiêu Dực không còn gì để nói, dở khóc dở cười uốn nắn nàng.

Mục Song Hàm chớp hai mắt, không nói đùa hắn, nghiêng đầu cười nói: “Lạc Già ca ca!”

Một tiếng gọi này khiến lòng người cũng muốn tan chảy, Lạc Chiêu Dực hình như lại nhìn thấy tiểu cô nương cầm lấy Hứa Nguyện Thạch nắm trong lòng bàn tay, nghiêm túc đem đưa cho hắn, cười đến thiên chân vô tà, tựa như ánh mặt trời tụ hội.

Hắn còn nhớ rõ, kỳ thật ngay lúc đó cảm nhận của hắn cũng không phải là chấn động hay thích, mà là lạnh nhạt nghĩ, lại một đồ ngốc không ai bằng!

Về sau sao lại thay đổi ý tưởng? Lạc Chiêu Dực không thể không thừa nhận, vừa đúng thời điểm đó, vừa đúng người đó, vừa đúng thời cơ ấy… Đúng thì chính là một loại duyên phận, sai chính là bỏ lỡ.

“Đồ ngốc!” Lạc Chiêu Dực không hiểu sao lại vuốt vuốt tóc nàng, đổi lấy Mục Song Hàm trừng mắt một cái, hắn nắm chặt tay nàng, “Đi thôi, dẫn nàng đi tản bộ?”

Nói là đi tản bộ, kỳ thật cũng không có gì hay để dạo, trời lạnh, phần lớn mọi người càng mong muốn ở nhà.

Trên đường người cũng không nhiều, cũng không đến mức ít ỏi, người bán hàng rong vừa xoa xoa tay, vừa dùng sức thét to, khung cảnh bình thường như vậy, Mục Song Hàm chợt cảm thấy đã lâu không gặp được, nàng vô thức cao hứng trở lại, chớp mắt nhìn thấy gì đó cũng mua, Lạc Chiêu Dực cũng không ngăn cản nàng, phần dung túng này, đến cuối cùng trên người Đức Phúc và Trần Trầm đều đeo đầy đồ.

Hai người đều có tướng mạo xuất chúng, nhìn lại giống như một đôi bích nhân, sẽ đưa tới rất nhiều ánh mắt.

Mục Song Hàm hậu tri hậu giác, liền kéo Lạc Chiêu Dực chạy vào trong Thái Bạch Lâu.

“Cái chỗ này…” Mục Song Hàm vừa vào Thái Bạch Lâu, cũng nhớ tới rất nhiều chuyện, nhìn một vòng, liền cười hỏi Lạc Chiêu Dực, “Thiếp vẫn muốn hỏi, lúc ấy chàng giải quyết tốt hậu quả chuyện của Tiết Kiến giúp thiếp… Có cảm giác gì vậy?”

Lạc Chiêu Dực gõ gõ trán nàng, “Nữ nhân hung tàn, ngoại trừ ta ai dám muốn nàng?”

“Nói cứ như chàng có bao nhiêu hiền lành vậy…” Mục Song Hàm theo bản năng phản bác một câu, kịp phản ứng liền cười đến dừng lại không được, đến cuối cùng thở dài, thế sự khó liệu, lúc ấy sao có thể nghĩ tới nàng sẽ gả cho Lạc Chiêu Dực, hiện thời lại thành hoàng hậu.

“Bệ hạ?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu trầm trầm, Mục Song Hàm quay đầu nhìn lại, kinh ngạc “Ồ” lên, thần sắc có chút ngạc nhiên mừng rỡ: “Hứa đại ca?”

Lạc Chiêu Dực nâng mắt lên, bọn họ gặp gỡ đúng là Hứa Bác Anh.

So với bọn họ, Hứa Bác Anh mới thật sự kinh ngạc, nói xong liền muốn hành lễ, “Vừa rồi nhìn thấy ở trên lầu, vi thần còn tưởng rằng nhìn lầm, thế nhưng thật sự là…”

“Ở ngoài cung không cần đa lễ.” Giọng Lạc Chiêu Dực nhàn nhạt.

Bởi vì quan hệ giữa Mục Bách và Hứa Chi Lễ, quan hệ của Mục Song Hàm và Hứa Bác Anh cũng không tệ, giữa hai người mặc dù không có tình yêu nam nữ gì, đến cùng cũng coi như có phần sâu xa, Hứa Bác Anh phẩm tính rất tốt, lúc trước vì giúp đỡ cho chuyện đính hôn, Mục Song Hàm vẫn cảm thấy nợ hắn một nhân tình, mặc dù hiện tại nhắc đến có chút không thích hợp.

“Hứa đại ca, sao huynh ở đây? Chẳng lẽ là đang hẹn người gặp mặt?”

Mục Song Hàm cũng chỉ thuận miệng đoán một chút, Hứa Bác Anh có chút thẹn thùng, khẽ gật đầu, “Ta và cô nương Lý gia vốn được tiên đế chỉ hôn, theo ý gia mẫu, vẫn muốn trước khi cưới làm quen thêm một chút sẽ tốt hơn…”

“À, thì ra Lý cô nương đang ở đây.” Mục Song Hàm mím môi cười một tiếng, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, bởi vì Văn Đế qua đời, trong kinh một năm không được có chuyện cưới gả, bởi vậy rất nhiều hôn sự bị trì hoãn, Hứa Bác Anh và Lý Huệ, Từ Uyển Thấm và Triệu Phàm, Lạc Lâm và Lăng Mạn Mạn… Có thể nghĩ, năm sau trong kinh sẽ náo nhiệt thành dạng gì.

“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương, có muốn đi lên ngồi một chút không?” Hứa Bác Anh dùng tay ra dấu mời, kỳ thật hắn cũng áp lực rất lớn, Chiêu Đế bệ hạ dáng vẻ lãnh đạm, ai nhìn cũng sẽ run sợ.

Mục Song Hàm nhìn Lạc Chiêu Dực một cái, lắc đầu mỉm cười, “Không được, ta và bệ hạ còn có việc, huynh trở về đi, nếu không Lý cô nương sẽ chờ sốt ruột.”

Lạc Chiêu Dực nghe vậy, lúc này mới “Ừ” một tiếng, “Không cần nói thêm gì.” Hắn là theo Mục Song Hàm lặng lẽ xuất cung, cũng không muốn để mọi người đều biết.

Hứa Bác Anh hiểu rõ, cung kính nói: “Dạ.”

Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Hứa Bác Anh mới thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải hắn bị ảo giác không, cứ cảm thấy Chiêu Đế bệ hạ nhìn hắn không vừa mắt, nhưng vị bệ hạ này cũng chưa từng bạc đãi hắn, thậm chí còn trọng dụng mọi mặt, Hứa Bác Anh nghĩ tới ngày đó vì giúp Mục Song Hàm thoát khỏi tuyển tú, chuyện hai nhà cố ý đính hôn… Bệ hạ sẽ không vì vậy mà để trong lòng chứ?

Mục Song Hàm ra cửa liền cười khúc khích, Lạc Chiêu Dực liếc nhìn nàng, liền nghe nàng giễu cợt nói: “Chàng còn để ý à?”

Lạc Chiêu Dực hừ nhẹ một tiếng, hắn còn không đến mức ghen vì Hứa Bác Anh, hắn chỉ đang khó chịu chính là lúc trước Mục Song Hàm ghét bỏ hắn đủ thứ.

Loại thời điểm này nên vuốt lông là được rồi, Mục Song Hàm kéo cánh tay hắn, “Cả đời cũng chỉ gả một người, cũng chỉ có thể ra vẻ như vậy một lần, hiện tại thiếp vô cùng may mắn lựa chọn được chàng, bệ hạ của thiếp…”

Lạc Chiêu Dực không vui nói: “Đó là vì nàng không có sự lựa chọn.”

“Được được được, vậy cám ơn chàng đã kiên trì được không?”

“Sao lại nghe như không tình nguyện vậy?”

“Sao có thể! Nhìn thiếp thành khẩn biết bao!”

“… Hừ!”

Hai người một đường cãi nhau, thuận tiện lại đi một chuyến tới Mục phủ mới hồi cung.

Lúc thời tiết ấm lại, băng tiêu tuyết tan, đảo mắt lại hơn nửa năm trôi qua, trung tuần tháng chín, hoàng trưởng tử ra đời, khắp chốn vui mừng.