Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 56: Yêu sao




Edit+ Beta: Anky

Chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, thân thể Trang Nhược Hân run lên, vô thức rút tay về, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mây đen hội tụ ở chân trời, một mảnh âm u, mới vào buổi chiều, sắc trời đã có chút tối lại.

Cho dù là người ác nhất, lúc làm chuyện xấu cũng không thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không chột dạ, huống chi là Trang Nhược Hân loại tiểu thư khuê các được nuông chiều này, tiếng sấm này đánh thực trùng hợp, kẻ khiếp đảm đều sẽ cho rằng bị thiên lôi đánh gặp báo ứng.

“Ngay cả ông Trời cũng đang giúp ngươi sao?”

Trang Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: “Ta không tin, ta sẽ không tin, cho rằng làm thái tử phi là có thể mẫu nghi thiên hạ sao? Mục Song Hàm, ngươi đắc ý quá sớm!”

Cơn giận của nàng ta xông lên đỉnh điểm, cái gì cũng không để ý, lại duỗi người đưa móng tay ra, quyết tâm muốn phá hủy gương mặt Mục Song Hàm. Nhưng trong nháy mắt kia, Mục Song Hàm phút chốc mở hai mắt ra, ngồi dậy, thẳng tắp nhìn nàng ta, đuôi mắt xếch lên, ánh mắt tĩnh mịch, thậm chí còn liếm đôi môi khô khốc. Dung mạo vốn xinh đẹp tuyệt thế, loại cử động này, dưới bầu không khí này, lại lộ vẻ cực kỳ quỷ dị yêu mỵ.

“A – – ”

Trang Nhược Hân vốn bị dọa không nhẹ khi sấm đánh, giờ thình lình thấy một màn này, thất thanh thét lên lui về phía sau mấy bước, ôm ngực thở hổn hển.

Mục Song Hàm: “…”

Mặc dù nàng có chút cố ý, nhưng bị dọa thành như vậy…đáng sợ đến mức này sao? Mục Song Hàm nhịn không được oán thầm, sờ mặt mũi – – trở về phải hỏi thái tử nhà nàng một chút, nửa đêm ngủ có bị nàng dọa tỉnh giấc không ==

“Ngươi, sao ngươi…” Trang Nhược Hân lấy lại tinh thần mới phản ứng kịp, tức giận vì kế hoạch thất bại chỉ về phía nàng, thẹn quá hoá giận: “Ngươi căn bản không có hôn mê, mà là cố ý làm ta sợ?”

“Nghe giọng điệu ngươi một chút này, Hân biểu muội, ta còn muốn hỏi ngươi đấy, không phải bảo thân thể khó chịu không đi được sao? Tại sao lại đến đây, còn luôn miệng cho rằng ta phải hôn mê?” Mục Song Hàm ha ha nở nụ cười, hơi châm chọc, “Một nhà ngoại tổ phụ đều đối xử với ngươi không tệ, chỉ vì đối phó ta, ngay cả người trong nhà ngươi cũng hại… Trang Nhược Hân, lương tâm của ngươi đều cho chó ăn rồi sao?”

Mặt Trang Nhược Hân bị nghẹn đỏ, không biết vì tức hay vì xấu hổ , bật thốt lên: “Ta chỉ hạ thuốc mê, sẽ không hại đến ngoại tổ phụ bọn họ…”

“A, thật đúng là ngươi hạ thuốc, ” Mục Song Hàm lặng lẽ đưa mắt nhìn người Từ gia đang nằm, lại cố ý thở dài, “Trang Nhược Hân, giữa ta với ngươi đến cùng đã có thâm thù đại hận gì, đáng để ngươi nhiều lần hãm hại ta? Thậm chí không tiếc cấu kết cùng Tam hoàng tử, âm thầm mưu đồ tạo phản. Chẳng lẽ ngươi không biết hành vi này cũng sẽ liên lụy đến cả nhà ngoại tổ phụ, thậm chí mang đến tai họa ngập đầu cho bọn họ và người thân bên cạnh ngươi sao?”

“Không, không phải như thế! Một khi Tam điện hạ lên ngôi, ta chính là hoàng hậu!” Trang Nhược Hân giống như đang chìm đắm trong mộng đẹp của chính mình, “Ta mang đến cho bọn họ không phải là tai hoạ ngập đầu, mà là vinh quang tối cao! Về phần ngươi, chỉ có thể bị ta đạp dưới lòng bàn chân!”

Mục Song Hàm dư quang liếc thấy thân thể Từ Chính Ngạn run rẩy, lại bị Từ Chính Hoằng gắt gao đè xuống.

Khóe miệng nàng giật giật, đột nhiên cảm thấy Trang Nhược Hân tựa như chuyện cười, mà nghe Trang Nhược ở đây nói lời khùng điên chính mình cũng giống đứa ngốc, chỉ là nàng thật lòng có chút buồn bực, “Ngươi đối với ta địch ý lớn như vậy tột cùng là từ đâu ra?”

“Mẹ ta vốn là đại tiểu thư duy nhất của Từ gia, ta cũng là biểu tiểu thư duy nhất của Từ gia, ngươi cùng mẹ ngươi đều là tiện nhân ở đâu ra, chỉ toàn đoạt đồ của người khác! Ngoại tổ mẫu ngươi chết thì chết đi, tại sao còn phải lưu lại các ngươi tới đối nghịch với ta và ngoại tổ mẫu? Các ngươi đều là dư thừa, đều đáng chết, tất cả những gì bây giờ ngươi có được vốn dĩ phải là của ta, ta …”

Lý luận này… Mục Song Hàm không còn biết nói gì.

“Câm miệng!” Hàn Lâm phu nhân bên kia cuối cùng nhịn không được nhảy dựng lên, xông đến liền quăng cho Trang Nhược Hân một cái tát, “Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Bà không thể không vội, nếu Trang Nhược Hân tiếp tục nói như vậy, không riêng gì hai đứa con của bà, e rằng Từ Hàn lâm đối với bà cũng phải thất vọng cực độ, thậm chí càng tức giận thêm.

Trang Nhược Hân bụm mặt, hoảng sợ lui về phía sau, “Ngọai, ngoại tổ mẫu? Người, các người…”

Thanh âm nàng ta bỗng im bặt, bởi vì nàng ta nhìn thấy tất cả người vốn đang hôn mê đều đồng loạt đứng lên, ánh mắt nhìn nàng ta cũng mất đi sủng ái bảo vệ của trước kia, mà là lạnh lùng và chết lặng.

Từ thị từ từ đi tới, sắc mặt bà thật bình tĩnh, đi đến trước mặt Trang Nhược Hân, đột nhiên đưa tay tát một cái trên má bên kia của nàng ta, Từ thị trước nay luôn nhu nhược giọng nói chợt lạnh đến dọa người, “Một tát này là ta làm trưởng bối giáo huấn ngươi, vì nương ta, vì A Hàm, cũng vì chính ta mà đánh!”

Mục Bách tiến lên vỗ về sau lưng phu nhân nhà mình, nhẹ giọng an ủi: “Phu nhân, cẩn thận đừng chọc tức thân thể…”

Trang Nhược Hân khóc lắc đầu, nhìn về phía Từ Hàn lâm, “Ngoại tổ phụ, không phải là con… Con vừa nói đều không phải là thật, là, là Mục Song Hàm! Là nàng ta gạt con, đều là lỗi của nàng ta…”

Lòng Từ Hàn Lâm tràn đầy thất vọng, ông còn tưởng rằng ngoại tôn nữ này chỉ là tính tình nhỏ nhen một chút, lòng dạ không xấu, không ngờ… Sắc mặt Từ Hàn Lâm trầm xuống, tức giận nói: “Đáng đánh! Một cái tát làm sao đủ, đứa ngỗ nghịch bất hiếu này, người âm ngoan ác độc lại đại nghịch bất đạo như thế làm sao xứng tiến vào cửa Từ gia, làm sao xứng làm con cháu Từ gia ta? Người đâu, bắt nó trở về, đợi gia pháp xử trí sau, lão phu muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó!”

Từ Hàn lâm che ngực, tức không thở nổi, vừa nghĩ đến Trang Nhược Hân vì đạt được mục đích ngay cả người trong nhà cũng ra tay, toàn thân ông liền rét run, huống chi nàng ta còn muốn liên hợp với Tam hoàng tử tạo phản! Đây chính là tội lớn tru di diệt tộc!

“Không, ngoại tổ phụ…”

“Giá – – ”

Một trận tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, cùng lúc đó, trong không khí bắt đầu tràn ra mùi máu tươi tanh nồng.

Mục Song Hàm ngồi trên xe ngựa, tiểu hồ ly làm ổ bên cạnh nàng ngửi ngửi, đột nhiên lại xù lông lên, mà Trần Trầm đang hộ vệ cũng vây quanh bên cạnh xe ngựa ngay lập tức.

Mấy trăm người toàn thân đẫm máu chạy như bay tới, mục tiêu rõ ràng của kẻ dẫn đầu là, nhắm thẳng Mục Song Hàm trong xe!

“Bảo vệ thái tử phi!”

“Tam điện hạ?”

Trần Trầm nhận ra người cầm đầu, ngăn cản trước xe, hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến tam hoàng tử điện hạ!”

“Tránh ra!” đôi mắt Lạc Thương nhìn chằm chằm Mục Song Hàm, tràn ngập hàm ý u ám tàn nhẫn.

Tất cả mọi người phát hiện không được bình thường, mấy trăm người này đem toàn bộ nơi này bao vây lại, mỗi người giống như dân liều mạng, tay Trần Trầm đặt trên chuôi kiếm, “Thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ thái tử phi, Tam điện hạ…”

Một câu còn chưa dứt lời, Lạc Thương đã xông lên, kiếm trong tay Trần Trầm cũng theo ra khỏi vỏ, loại thời điểm này, hiển nhiên chẳng quan tâm đến chuyện mạo phạm, trong lòng Trần Trầm, chỉ tuân lệnh thái tử!

Mà hộ vệ Mục Song Hàm mang theo, cùng gia đinh Từ gia cũng lao vào chém giết với người ngựa của Lạc Thương.

Lạc Thương mang tới đều là binh lính tinh nhuệ trong đại quân, hộ vệ bình thường căn bản không ngăn được, Trần Trầm công phu tốt nhất, lại đang giao chiến với Lạc Thương, không thể chú ý được hết, ảnh vệ âm thầm đi theo cũng nhảy xuống hỗ trợ, nhưng tựa như muối bỏ biển.

Tiểu hồ ly giơ móng vuốt cào trúng một người xông tới, thân thể nhỏ nhắn đứng trên xa giá, liếm móng vuốt dính máu, đôi mắt hồ ly kia so với người còn có cảm giác linh tính hơn.

Lại thêm vài người cầm khiên vây đến, tiểu hồ ly móng nhọn đụng vào tấm khiên, phát ra tiếng vang kim loại, tiếng kêu bén nhọn vang dội núi rừng, cùng lúc đó, phương xa truyền đến tiếng bạch hổ kêu gào, vang dội từ xa xa.

Sắc mặt Mục Song Hàm vui mừng, lại thấy Lạc Thương đả thương Trần Trầm, thân hình loáng đến, tiểu hồ ly nhe răng trợn mắt, giơ móng vuốt ra, Lạc Thương cười lạnh một tiếng, một kiếm bổ xuống, một kiếm này của hắn tập trung nội lực cường đại, mang theo khí thế tuyệt đối có thể đem tiểu hồ ly chém thành hai nửa, Mục Song Hàm tiện tay cầm lấy đồ vật bên cạnh đập tới, vội vàng nói: “Dừng tay! Ta làm con tin của ngươi!”

Khí thế Lạc Thương dừng một chút, Mục Song Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đời này, bắt lấy tiểu hồ ly ném xuống xe ngựa, nghiêm nghị ngăn dáng vẻ nó lại muốn xông tới, “Không cho phép đến!”

Cùng lúc đó kiếm Lạc Thương để ngang trên cổ nàng.

Mục Song Hàm ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cái đuôi tiểu hồ ly cụp xuống, móng vuốt dùng sức cào mặt đất, trong mắt hiện ra tia nước, nước mắt lớn như hạt đậu lăn xuống, “Ô – – ”

Mục Song Hàm nhìn thấy, rất bất đắc dĩ khẽ thở dài nói, “Tiểu khóc nhè, không phải lỗi của ngươi…”

“A Hàm!” Mục Bách che chở Từ thị, đạp lui một người nhào lên, mắt thấy khuê nữ bị khống chế, lập tức nóng nảy.

Trong chốc lát, trên mặt đất đã đầy thi thể, người Từ gia cùng với ảnh vệ đều dựa vào một chỗ, bị người của Lạc Thương vây ở bên trong, Mục Song Hàm bị bắt giữ, hai phe đều cứng đờ bất động.

“Xuống!” Lạc Thương lạnh lùng nói.

Mục Song Hàm giơ hai tay, nhảy xuống xe ngựa, thoáng nhìn lưỡi kiếm để ngang cổ, trên mặt nhìn tỉnh táo, trong lòng sớm đã loạn thành một đoàn, kinh nghi bất định. Mặc dù Lạc Chiêu Dực nói cho nàng biết, Lạc Thương cùng Đoan Mẫn trưởng công chúa sẽ tạo phản, nhưng nàng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hơn nữa nhìn tình huống này… Chẳng lẽ Lạc Thương đã động thủ, còn thất bại?

“Tam điện hạ, có chuyện gì từ từ nói, người…” Từ Hàn lâm vừa lên tiếng, đã bị Lạc Thương cắt đứt: “Câm miệng!”

Lạc Thương không lập tức muốn mạng của nàng… Mục Song Hàm hơi buông lỏng lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, kỳ thật nàng không thể xác định, nhưng hiện tại xem ra, nàng đã đoán đúng, Lạc Thương đang đợi… Đợi Lạc Chiêu Dực xuất hiện.

Xa xa, bóng trắng bay vọt đến, một bóng dáng tử y nhảy xuống lưng hổ, đứng trên mặt đất, nhìn thấy một màn trước mắt này, đôi mắt nhanh chóng nhíu lại trong chớp mắt, một tay buông lỏng phía sau, giọng nói lạnh nhạt đến cực điểm, “Lạc Thương.”

Ngay cả một tiếng “Tam ca” cũng khinh thường kêu.

Ngược lại, Lạc Thương lại cười, giống như lúc ban đầu quan hệ còn chưa tan vỡ, khẩu khí như hai huynh đệ đang nói chuyện, “Ngươi đang sợ… Tiểu Thất, thì ra ngươi cũng sẽ có thời điểm sợ hãi như vậy.”

Mục Song Hàm nghĩ thầm Tam hoàng tử đúng là điên rồi sao, ít nhất nàng cảm thấy thái tử nhà nàng xem như còn bình tĩnh…

“Người chết mới không biết sợ hãi, cô tự nhận mình là người bình thường, ” Lạc Chiêu Dực khống chế mình không được nhìn Mục Song Hàm, ánh mắt luôn đặt trên người Lạc Thương, “Biết rõ vì sao ngươi luôn thua kém cô không? Bởi vì cô không dùng Thục phi uy hiếp ngươi, ngươi lại dùng thái tử phi uy hiếp cô… Đây là khác biệt lớn nhất!”

“Đừng có lại dùng phép khích tướng! Vô dụng!” Lạc Thương vẻ mặt dữ tợn, “Ngươi quỳ xuống, ta muốn ngươi hiện tại quỳ trước mặt ta, nếu không ta lập tức giết Mục Song Hàm!”

“Vậy ngươi động thủ đi, ” Lạc Chiêu Dực ngạo mạn như thường ngày, giống như không thèm để ý chút nào, hời hợt nói, “Muốn cô quỳ trước ngươi, ngươi không có tư cách kia.”

Mọi người: “!”

Nếu không phải trường hợp không đúng, Mục Bách thực muốn xông tới đánh người, Từ thị siết chặt tà áo, đỏ vành mắt, dưới chân một trận vô lực, nửa ngã vào trên người Mục Bách.

Lạc Thương muốn đánh vỡ kiêu ngạo nhất của Lạc Chiêu Dực, để hắn từ mây trên trời biến thành bùn dưới đất, dùng chuyện này làm thành tựu tự hào của chính mình, nhưng đến nước này, Lạc Chiêu Dực vẫn không thỏa hiệp, niềm kiêu ngạo của hắn khắc tận trong xương cốt, cho dù một ngày kia thực rơi vào trong bùn đất, cũng sẽ không hao tổn chút nào.

Thái tử phi? Lạc Thương nghĩ, tại sao hắn lại cảm thấy thái tử phi có thể uy hiếp được Lạc Chiêu Dực? Loại người lạnh nhạt ngạo mạn đến chết này sẽ thật lòng yêu một người sao?

Tùy hứng? Lớn lối? Không, không có ai thật sự hiểu rõ được Lạc Chiêu Dực, người bọn họ biết chỉ là Tiểu Thất ngây thơ đã chết kia, mà không phải hoàng thái tử đem hết thảy đùa bỡn trong lòng bàn tay này!

“Ha ha ha, ” Trang Nhược Hân bỗng dưng cười to, cười đến chảy nước mắt , “Vô tình nhất là người sinh ra trong nhà đế vương, quả nhiên không sai! Mục Song Hàm, ngươi cho rằng ngươi chiếm được cái gì? Thật lòng sao? Buồn cười, quá buồn cười!”

“À, ” thái tử phi chẳng phản bác, rất là bình thản tiếp một câu, “Ít nhất ta còn có được người không phải sao.”

Tiếng cười Trang Nhược Hân im bặt, vẻ mặt như nuốt phải ruồi: “…”