Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 70: 70: Chương 56





Vì vậy lần này, nếu là bộ phim truyền hình do mình đầu tư, muốn xếp người vào thì rất dễ dàng, mặc kệ giữa bọn họ có quan hệ gì đặc biệt hay không đều đặt dưới mí mắt mà nhìn chằm chằm, ngược lại anh còn đỡ phải tiếp tục tìm người điều tra.
Nhưng chút tâm tư này của anh, dù thế nào cũng không được để Lưu Sở Họa phát hiện.
"Không phải em nói anh ta là bạn em sao? Quen em lâu như vậy, em chỉ thừa nhận mỗi anh ta là bạn." Tề Nhiên uống trà xong trả ly lại cho cô, mở quạt xếp giả bộ quạt vài cái rồi khép lại lần nữa.
"Thế nên, anh làm thế là để nịnh nọt em hả?" Lưu Sở Họa cười như không cười nhìn anh.
Tề Nhiên vô thức muốn phản bác, há to miệng rồi khép lại, xem như ngầm thừa nhận.
"Nếu sự hiện hữu của anh ấy khiến anh không thoải mái, anh không cần dùng cách này nịnh nọt em."
Đạo diễn ở đằng xa gọi Tề Nhiên qua quay cảnh tiếp theo, anh đáp lời, xoay đầu nhìn cô, "Nên em không vui à?"
Lưu Sở Họa lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy anh không cần phải làm vậy."
Trong tình yêu này, Tề Nhiên biểu hiện quá nhân nhượng cô, ngược lại khiến cô không vừa ý lắm.

Tình yêu trong mắt cô nhất định phải yêu mình trước mới đi yêu người khác, loại sinh vật đáng yêu như tiểu thiếu gia, thỉnh thoảng phải phóng khoáng tùy hứng, sao có thể luôn cúi đầu trước người khác.
Có đôi khi, để ý người khác thái quá lại khiến bản thân ấm ức, cũng là biểu hiện của không tự tin.

Rõ ràng mình đẹp trai quyến rũ như vậy, anh tuấn tiêu sái như vậy, đáng để ngàn vạn thiếu nữ theo đuổi, sao có thể quá mức xem nhẹ bản thân chứ.
Vẻ mặt Tề Nhiên lập tức lạnh xuống, "Được, anh biết rồi, anh đi quay phim trước đây." Anh bước nhanh đi, thậm chí không đợi Lưu Sở Họa nói xong nửa câu sau.
"Thật là, lại tức giận." Cô nhìn bóng lưng anh, cười khẽ.
Địa điểm quay lần này là ở trong phòng, cô đứng sau camera của đạo diễn, yên lặng nhìn bọn họ quay phim.
Yến Ca nửa quỳ trước mặt Tề Nhiên, bày ra tư thái khiêm tốn, "Vương gia, thuộc hạ đến đây để báo nhiệm vụ đã hoàn thành."
Tề Nhiên tùy ý vứt tranh chữ hiếm có đáng giá ngàn vàng trong tay lên bàn, "Chuyện dặn dò ngươi đã xong cả rồi?"

"Vâng."
"Được." Anh nở nụ cười bí hiểm khó hiểu, "Ở đây còn một chuyện khác muốn giao cho ngươi."
Yến Ca nhận tờ giấy Tề Nhiên đưa tới, ánh mắt không hề nhìn tờ giấy, chỉ tùy ý xếp lại cất đi, "Thuộc hạ hiểu rồi."
"Ừm." Tề Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, nhẹ nhàng phất tay bảo anh ta lui xuống.
"Tốt, cắt." Cảnh diễn này làm liền mạch, vậy mà không có vấp váp, đạo diễn hài lòng nhìn Yến Ca đứng bên cạnh, cảm khái không hổ là người Tề ảnh đế mở miệng đưa vào, ít nhất không phạm sai lầm gì lớn, là một vai phụ cực kỳ hợp, "Biểu hiện của mọi người không tệ, hôm nay tạm thời quay tới đây thôi, ai muốn ăn thì ăn, ai muốn nghỉ thì nghỉ đi."
Tề Nhiên bước đến trước mặt Lưu Sở Họa, "Đi thôi, thay đồ."
Cô gật đầu cười, xem ra diễn xong một cảnh anh đã bớt giận đi nhiều, không cần cô cố ý dỗ dành nữa.
Cởi trang phục thay quần áo xong, trước khi đi, Lưu Sở Họa nhìn thấy Yến Ca vẫn trầm mặc đứng ở kia, mặc trang phục đội khăn trùm đầu chờ tháo phục trang, bèn thuận miệng gọi thợ trang điểm của mình qua giúp.
"Hả, được." Thợ trang điểm nhìn Lưu Sở Họa, cầm bộ trang điểm của mình bước qua.
Mặt Tề Nhiên không thay đổi nhìn cô, "Đó là thợ trang điểm chuyên dụng của anh."
Lưu Sở Họa hơi áy náy mấp máy môi, "Ồ, em quên mất, vậy anh gọi anh ta lại đi."
Anh hít vào một hơi thật dài, quay người nhanh chóng tiến lên trước, vậy nên mới nói tại sao lúc trước anh phải ra vẻ rộng lượng đưa Yến Ca kia vào đoàn phim chứ, là tự tìm bực tức sao?
Cũng không biết có phải Tề Nhiên giận thật không, tối đó không vào phòng của cô.

Lưu Sở Họa nằm trên giường, gửi một icon đáng yêu cho anh.
Gần nửa tiếng sau, Tề Nhiên đáp lại một câu, "Nghỉ ngơi sớm chút đi, ngủ ngon."
Câu trả lời này không nhìn ra có vẻ tức giận, nhưng sao lại không nhìn ra là khó chịu được!
Hôm sau rốt cuộc hai người cũng có cảnh đối diễn, trên mặt Tề Nhiên không có gì bất thường, cười dùng quạt xếp gõ nhẹ trán cô, "Hôm nay Liên Dao có thể trông thấy bổn vương rồi, vui không?"
Lưu Sở Họa phối hợp gật đầu, "Vui."

Cảnh đối diễn của bọn họ vừa bắt đầu đã có thể xem như tia lửa bắn ra bốn phía.
Lúc đó Tuyên vương vì lục đục giữa các huynh đệ với nhau mà bực dọc tức giận nóng nảy, lại bởi vì bị buộc phải đóng vai một vương gia tiêu dao uống rượu mua vui cả ngày nên không vui vẻ lắm.

Vào một buổi chiều tươi đẹp rực rỡ, trùng hợp gặp được Liên Dao trong đình viện.

Khuôn mặt nàng mỹ lệ, ánh mắt trong trẻo như suối, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ kiêu căng và tham lam, không tranh quyền thế.

Trước mặt nàng còn có hai nha hoàn khác, một người kêu nàng vào phòng bếp giúp trông lửa, một người kêu nàng ra ngoài mua hai hộp phù dung cao Nhu phu nhân thích ăn nhất.

Nói xong cũng không đưa bạc cho nàng, hai người cùng nhau thong thả bỏ đi.
Liên Dao chỉ cúi đầu cười khẽ, quay người đi về phía phòng bếp.
Rốt cuộc hắn không nhịn được mở miệng, "Nha đầu nhà nàng đúng là mềm yếu dễ bắt nạt cực kỳ, bọn họ sai khiến nàng như vậy, nàng không phản kháng sao?"
Liên Dao lắp bắp kinh hãi, hai mắt chớp chớp nhìn sang chỗ hắn, "Ngươi là người đọc sách từ đâu tới? Tiệc ngắm hoa đã kết thúc thì mau ra ngoài đi, ngươi không hiểu chuyện hậu trạch ở vương phủ đâu."
Dáng vẻ kia, dường như bị người ta sai khiến còn cực kỳ tự hào, "Ồ? Đúng là ta không hiểu, trông địa vị của bọn họ cũng chẳng khác gì cô nương, sao nàng phải nghe bọn họ sai khiến?"
Liên Dao đắc ý hất cằm, "Đối với bọn họ mà nói, trông lửa và mua đồ ăn là chuyện vừa tốn thời gian lại mất công.

Nhưng đối với ta mà nói, đến phòng bếp tiện tay giúp một việc có thể được uống rượu hoa quế do Lý đầu bếp tự ủ, ra ngoài mua gì đó có thể nhìn thấy phong cảnh trên đường.

Có gì mà ta phải từ chối chứ?"

Văn Tuyên vương nhẹ nhàng cười, "Cãi chày cãi cối."
"Hơn nữa, ta không thạo thêu thùa, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó chẳng qua là chuyện tiện tay để giết thời gian lúc trò chuyện, đến lúc đó ta cũng có thể nhờ bọn họ giúp đỡ, chẳng phải là đôi bên đều có lợi à? Hà tất so đo nhiều như vậy."
Đó chính là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Mãi đến khi Văn Tuyên vương trở về phòng mới nghĩ ra lý do phản bác nàng.

Bây giờ nàng dễ dàng giúp họ như vậy, đến lúc bận rộn nhờ bọn họ giúp, làm sao biết được bọn họ sẽ giúp nàng chứ?
Một cảnh dài như vậy, bọn họ chỉ diễn hai lần.

Đạo diễn cảm thấy nhìn hai người bọn họ diễn, thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, nếu cả đoàn làm phim đều có thể quay với tiến độ này thì có lẽ dự toán có thể tiết kiệm được ba phần.

Chỉ tiếc, đoàn làm phim này, không phải ai cũng là Tề Nhiên và Lưu Sở Họa.
Cảnh diễn một ngày kết thúc, Yến Ca gọi Lưu Sở Họa chuẩn bị đi lại, anh ta móc ra hai hộp kẹo thông họng từ trong túi cho cô.
"Tặng tôi à?" Chiều hôm nay lúc Lưu Sở Họa quay phim mới phát hiện cổ họng hơi ngứa, cũng vì ho khan nên nghỉ hai lần, không ngờ rằng anh ta lại phát hiện.

Cô mỉm cười, cảm thấy cảnh này rất quen, người này chính là như vậy, cẩn thận hơn bất kỳ ai.
Yến Ca gật đầu: "Anh Tề cũng phải chuẩn bị trước, cảnh diễn ngày mai của anh ấy rất nhiều thoại."
"Cảm ơn, trùng hợp tôi định bảo Lạc Ức mua một hộp kẹo thông giọng về." Lưu Sở Họa phe phẩy cái hộp trong tay, "Anh mau đi cởi phục trang đi."
Cô lẳng lặng nhìn hộp kẹo trong tay chốc lát, mãi đến khi Yến Ca đi xa mới khẽ thở dài một hơi, lúc phục hồi tinh thần lại đi tìm Tề Nhiên, phát hiện không biết anh đã ra về từ khi nào, không thèm chờ cô.
Đừng nói là giận thật đấy?
Trở lại khách sạn, cô đến cửa phòng Tề Nhiên nhấn chuông cửa.

Mở cửa, gương mặt anh lạnh lùng, trầm mặc nghiêng người sang một bên, để cho cô vào.

Lưu Sở Họa vừa thấy mặt anh đã không nhịn được bật cười, "Nên mới nói, ai bảo anh nịnh nọt người khác để rước bực vào mình chứ!"
Không biết tại sao, dáng vẻ cười cợt hí hửng này của cô càng khiến Tề Nhiên tức giận, cảnh tượng bắt gặp vừa nãy không ngừng hiện lên trước mắt anh, anh trừng mắt, "Hôm nay tâm trạng anh không tốt, em về trước đi."
Lưu Sở Họa ngừng cười, bước đến trước mặt anh lấy hộp kẹo thông họng kia ra, "Đây là Yến Ca đưa em, anh ta bảo em..."
Cô còn chưa nói xong, Tề Nhiên như đột nhiên bị chạm trúng kíp nổ, mãnh liệt giật hộp kẹo kia ném đi, văng vào tường rồi rơi xuống, phát ra tiếng vang lanh lảnh, "Anh biết là anh ta tặng em, anh biết anh ta săn sóc dịu dàng, em không cần khoe khoang trước mặt anh."
Lưu Sở Họa ngẩn người, quay người nhìn hộp sắt nhỏ nằm dưới đất, cất bước ra ngoài.
Cổ tay bị nắm thật chặt, bên tai truyền đến tiếng thở hơi hổn hển của Tề Nhiên.

Lúc cô quay đầu lại phát hiện vẻ mặt Tề Nhiên lập tức căng thẳng, anh mím chặt môi, ngón tay hơi run rẩy, "Thật xin lỗi."
"Tề Nhiên."
"Thật xin lỗi." Anh hốt hoảng ngắt lời cô, cúi đầu không dám nhìn cô, "Không phải anh tức giận với em, chỉ là vừa nãy tâm trạng anh hơi tệ."
Lưu Sở Họa lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười, "Tiểu thiếu gia thỉnh thoảng nổi giận một lần, vẫn rất anh tuấn."
Tề Nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo kinh ngạc, giống như không nghe thấy cô nói gì.
"Tại sao phải xin lỗi em chứ?" Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, "Vẻ mặt của anh quá sợ sệt, cứ như em sẽ lập tức bỏ rơi anh vậy."
Ánh mắt Tề Nhiên nhẹ nhàng dao động một chút, anh nhìn thẳng vào mắt Lưu Sở Họa, trầm mặc không nói gì.
"Thật là." Cô cười vừa bao dung vừa cưng chiều, "Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, rõ ràng biết mình là bình dấm chua mà còn làm chuyện khiêu khích nhẫn nại của bản thân như vậy, ngốc quá đi."
Cô đã phát hiện ra bắt đầu từ giây phút nào đó, Tề Nhiên đã dần dần để ý việc cô ở bên người đàn ông khác từ lâu.

Thế nhưng, lại có thể nhìn ra rõ ràng, anh luôn cố gắng đè nén sự để ý của bản thân.

Trong lúc tham gia 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 đã như vậy, khi nhìn thấy Chữ Lượng có vài hành vi thân mật với cô, so với việc tiến lên cản bọn họ nói chuyện, anh ngược lại chọn đi sang một bên làm ngơ.
Lưu Sở Họa không nhịn được nghĩ lại bản thân, có phải vì cô luôn lập lờ nước đôi, không cho Tề Nhiên một câu trả lời thuyết phục nên mới khiến anh không có cảm giác an toàn vậy không?