Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 65: 65: Chương 531





Thế nhưng, khi ông vừa mua xong vé máy bay du dịch, sẵn sàng cho chuyến nghỉ ngơi hưởng thụ trước khi lui về cuộc sống hưu trí nhàn hạ, thì cấp trên đột nhiên lại gửi đến một mệnh lệnh, yêu cầu ông đi nằm vùng trong băng nhóm xã hội đen.
Băng nhóm xã hội đen này có mối quan hệ mật thiết với những cuộc chiến tranh giành của các tổ chức buôn lậu quy mô lớn ở nước ngoài, cảnh sát thậm chí còn nghi ngờ bọn họ có liên quan đến việc buôn lậu thuốc phiện, tuy nhiên băng nhóm bọn họ cực kỳ cẩn thận, ngoại trừ những việc “lông gà vỏ tỏi” như đánh nhau tổn thương người, thì cảnh sát chưa từng nắm được chút manh mối nào khác.
Trong lòng Nhậm Hoành Tài có chút dao động do dự và giằng xé, nhưng rốt cuộc vẫn nhận nhiệm vụ này.

Dù sao ông cũng không có cha mẹ, không có gia đình, vợ con lại ly tán, một thân một mình đơn côi không vướng bận, thực sự là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí này.
Chính vì thế, Nhậm Hoành Tài đã dùng một nguồn sức lực vô cùng lớn, kỹ thuật của ông vốn rất tốt, lúc cắm dao vào ngực mắt không thèm chớp, với thủ đoạn vô cùng độc ác quyết liệt và thái độ coi thường mạng sống ấy, rất nhanh đã tạo bệ phóng để ông có thể leo lên tầng quản lý cấp cao của băng nhóm xã hội đen.

Lúc này bộ phim vẫn chưa đến đoạn hấp dẫn nhất, nhưng tình tiết nhiều lần được đẩy lên cao trào, đạo diễn nắm bắt nhịp điệu rất chuẩn xác, nhịp phim lên xuống liên tục làm cho người xem cảm thấy phấn khích.
Thời điểm ông tình cờ gặp được Lưu Sở Họa, tình tiết đang ở nhịp điệu cao trào của bộ phim được thả về một nốt trầm nhẹ, cô lúc ấy ngước nhìn bầu trời cao, trên người mặc bộ váy đã phai màu trắng bệch, mang đôi giày đế bằng cũ mèm, cả người toát lên vẻ thuần khiết như một đóa bách hợp, không chút nào giống như người xuất thân từ băng đảng xã hội đen.
Cô ôm con mèo nhàn nhã trò chuyện cùng ông, cô nói mình là một trong những đứa trẻ bị bắt cóc lừa bán bởi băng nhóm xã hội đen khác, sau đó không biết làm sao lại được băng đảng này cứu, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, làm một số công việc nấu ăn giặt ủi sống qua ngày.

Tiếng nhạc êm dịu nổi lên, ký ức đau thương trỗi dậy trong lòng Nhậm Hoành Tài, lúc con gái mới ba bốn tuổi, ông ta khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ phép, đưa con gái đi công viên chơi, nhưng lại vì bận bịu gọi điện đến cục cảnh sát, mà trong chớp mắt đã không thấy con đâu nữa.

Vợ ông đau lòng khóc đến ngất đi, không chịu tha thứ cho ông, thế là gia đình ba người bọn họ phân li.
Bởi vì nhìn thấy hình bóng con gái trên người Lưu Sở Họa, mà trong cuộc sống hằng ngày ông đặc biệt quan tâm cô, ông mang tất cả những nỗi mong nhớ và hổ thẹn gửi gắm hết vào cô gái này.
Lưu Sở Họa vui mừng ngạc nhiên ôm con gấu bông to bằng nửa người, “Quà này là tặng cho cháu sao?”
“Không phải là sắp tới sinh nhật con rồi sao? Con muốn gì cứ nói hết với chú, chú mua cho con.” Nhậm Hoành Tài không chút để ý vung vẫy tay, trong chớp mắt để lộ những dải băng quấn quanh cổ tay.

Đôi mắt Lục Sở Họa buồn rầu, giọng nói khẽ mang theo trách móc, “Nhìn xem miếng băng vải bẩn thỉu này này, không phải đã bảo chú đừng đụng nước hả? Mau vào đây với cháu.”
Cô ôm con gấu bông vào phòng, mở hòm thuốc cẩn thận giúp ông băng lại vết thương lần nữa, “Chú à, chú có thể đừng ra ngoài làm mấy việc đầu đao mũi kiếm nguy hiểm như vậy nữa được không?”
“Con nói ngốc nghếch gì đó.”

“Cháu không muốn nhìn thấy chú cứ bị thương mãi thế này.”
Nhậm Hoành Tài mỉm cười xoa đầu cô, “Qua khoảng thời gian này mọi việc sẽ ổn cả thôi, đợi chú bước lên được vị trí cao hơn, sẽ đổi cho Tiểu Xảo nhà chúng ta một căn phòng thật to nhé.” Tiểu Xảo là tên gọi thân thương trước đây của con gái ông, ông cũng không biết vì sao lại đặt cái tên giống y như vậy cho Lưu Sở Họa, nhưng gọi thế này thực sự làm ông cảm thấy cha con ông dường như chưa có ngày nào rời xa nhau.
Bộ phim đi đến giai đoạn này, người xem và giới truyền thông đều nghĩ, Lưu Sở Họa chỉ là cô gái đơn thuần ở băng đảng xã hội này, đại diện cho chút ánh sáng le lói nơi tối tăm u ám, là nơi nam chính gửi gắm chút tình cảm nhớ thương trong lòng.

Về mặt này, kỹ năng diễn xuất của cô xem như là đạt tiêu chuẩn, mặc dù không phải là rất tốt, nhưng ít nhất cũng không bị áp chế bởi diễn xuất của diễn viên lão làng, hình tượng hai người xây dựng trong phim rất hài hòa và cân đối.
Mà trên người cô, người ta cũng không tìm thấy hình bóng một đại tiểu thư kiêu kỳ ngạo mạn của 《Cạm bẫy dịu dàng》, hành động và dáng vẻ đều rất chất phác, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ căng thẳng sợ hãi, là một đứa bé gái không thể nào bình thường hơn, thậm chí nhìn còn nhỏ bé hơn so với tuổi thật nhiều lần.
Vì thế, nửa sau bộ phim, phân cảnh lúc Nhậm Hoành Tài nín thở, trốn trong kho hàng nhìn khuôn mặt người phụ nữ mang đôi giày cao gót màu đỏ qua khe hở những thùng dầu, trong lòng như vang vọng tiếng gào thét dồn dập, “Mẹ nó, không thể nào như vậy được.”
Trong chốc lát Nhậm Hoành Tài bỗng trừng to mắt, mặc dù khuôn mặt này đã được trang điểm rất đẹp, mặc dù phong cách đã thay đổi, nhưng đây chính là gương mặt của Tiểu Xảo.
Đến lúc này, ông vẫn không tin cô là người đứng đầu của băng nhóm xã hội đen này, ông bình tĩnh lại, quan sát người đàn ông đang nắm chặt cánh tay người phụ nữ kia, anh ta cao gầy, trên tay xăm hình con bò cạp, đôi mắt hung ác, thần sắc nghiêm nghị.
Người đàn ông này có lẽ là người ông cần tìm kiếm bấy lâu nay.

Sau khi trở về, ông cố tình đi tìm Lưu Sở Họa, cô dụi mắt ngáy ngủ từ trong phòng bước ra, bộ dáng thoải mái tùy ý vô cùng, “Làm gì vậy, sớm thế này đã gọi người ta dậy, chú không đi ngủ à?”
Nhậm Hoành Tài thở dài một hơi, trái tim kích động giờ đây mới từ từ bình yên trở lại.

Ông xóa bỏ nghi ngờ trong lòng, nhưng khán giả lại lờ mờ linh cảm một điều tồi tệ nào đó sắp xảy ra.

Nhậm Hoành Tài cất thông tin thời gian cuộc giao dịch súng lậu vào trong phòng, cảnh sát sẽ dựa vào thông tin này tiến hành cuộc vây quét.

Màn đêm buông xuống, một tiếng súng đã phá vỡ sự yên tĩnh của kho hàng.
“Không đúng.” Đội trưởng đội đặc cảnh vừa dứt lời, tiếng pháo nổ vang lên dồn dập làm cho người xem cảm thấy run sợ.
Đợt vây quét lần này, phía cảnh sát bị thương vong nặng nề, mà người đứng đầu băng đảng, cũng đã tự tay vén lên bức màn bí ẩn về cô.
Lưu Sở Họa mặc bộ vest đen, mang đôi cao gót màu đỏ bước đi nhịp nhàng.


Cô đưa tay cầm lấy con dao ở bên cạnh, rạch một nhát lên khuôn mặt Nhậm Hoành Tài, “Chú à, lần này chú không mang quà về cho con nữa sao!”
Nhậm Hoành Tài hung ác trợn mắt nhìn cô, giờ phút này không ai có thể nói rõ những mâu thuẫn đang giằng xé trong đôi mắt ấy.
Lưu Sở Họa cười nhẹ, “Ai yo, nhìn đôi mắt này này, cháu sợ quá đi mất.

Vốn dĩ là người sắp nghỉ hưu sao ông không yên ổn mà nghỉ ngơi đi, lại còn nhiều chuyện liều lĩnh tham gia vào việc này!”
Đôi mắt của cô đột nhiên thay đổi, ánh mắt tràn ngập sự đen tối u ám chĩa thẳng vào ống kính máy quay.

Cô dùng hết sức giơ cao con dao trong tay, Nhậm Hoành Tài nhắm mắt, “Phập” một tiếng, con dao cắm ngay vào bức tường phía sau lưng ông, “Kéo xuống nhốt lại đi.”
Lúc nghe được tin Nhậm Hoành Tài bỏ trốn, động tác của cô bỗng dừng lại, con mèo trong tay kêu một tiếng chói tay, “Biết rồi, anh đi xuống đi.”
Lúc này, lòng cô xáo động lộ ra vẻ mềm mại, cô không hẳn là người tâm địa sắt đá, đối với sự quan tâm chăm sóc bấy lâu nay của Nhậm Hoành Tài, cô đâu phải không chút rung động để tâm.
Bộ phim sắp đến hồi kết, cảnh sát sau khi làm tốt các bước chuẩn bị thì thực hiện cuộc vây quét đợt hai, mà lần này, Lưu Sở Họa chỉ có thể hốt hoảng bỏ của chạy lấy người, nhưng giữa đường đã bị Nhậm Hoành Tài chặn lại.