Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 62: 62: Chương 50





"Khi anh làm việc thích tự lên kế hoạch rồi tự tiến hành." Tề Nhiên mở mắt cười, trên khuôn mặt tỏa đầy ánh sáng tự tin.
Đối với Tề Nhiên mà nói, theo đuổi con gái chỉ là một chuyện để lấp chỗ trống, chỉ nói đến chuyện diễn một bộ phim thôi đã đủ cho hàng nghìn cô gái thần tượng, chuyện cảm tình với nữ chính cũng chỉ là cơ hội và chút duyên phận từ giản đơn biến thành phức tạp hơn một chút, cũng không tính là chủ động.

Từ trước tới nay, khi nào anh muốn triển khai hành động thì lúc đó anh cũng nghĩ không muốn để cho thủ đoạn của mình quá mức thổ lỗ chọc người khác chê cười, tiêu tốn không ít thời gian tìm thử mấy cách để làm cho cô gái cảm động, rồi lại lên diễn đàn hỏi ý kiến người khác một chút, sau đó tổng hợp lại viết thành một cái kế hoạch theo đuổi, lúc này mới chuẩn bị chính thức triển khai hành động.
"A." Lưu Sở Họa phối hợp gật đầu, nhẹ cười, "Hóa ra là đã có kế hoạch, em cũng chờ mong anh triển khai nó."
Khi nói muốn chính thức bắt đầu theo đuổi, anh một khắc cũng không muốn đợi.

Tề Nhiên hơi hơi cúi đầu nhìn hai mắt cô gái, ánh mắt thâm tình mà mê người, "Ở đây chờ anh một chút, anh có đồ muốn đưa cho em."
Lưu Sở Hoại gật gật đầu, nhìn anh xoay người lên lầu, chỉ chốc lát sau đã cầm một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo xuống, đưa đến trước mặt cô, "Đây."
Thật sự mà nói, lúc Lưu Sở Họa mở gói quà ra trong lòng cũng có chút chờ mong.

Mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc hộp âm nhạc tinh xảo, ngựa gỗ được đúc bằng bạch kim sáng bóng đang xoay tròn khéo léo đang đợi người động vào, món quà này cũng không tính là mới mẻ lắm.
Lưu Sở Họa kéo dây cót một chút, âm nhạc kỳ ảo vô cùng dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, ngựa gỗ xoay tròn cũng sáng lên, trong nháy mắt nó giống như là đưa con người vào một cảnh đẹp trong mơ.
Cô cười nhẹ nhàng, "Cám ơn."
Khóe môi Tề Nhiên khẽ nhếch, thấp giọng giải thích, "Trong kế hoạch theo đuổi có nói, muốn theo đuổi một người, trước hết phải hiểu biết về cô ấy, hiểu rõ cô ấy là loại người gì, để ý cái gì, thích nhất cái gì."
"À? Vậy anh có hiểu rõ không?" Lưu Sở Họa cứ như vậy đứng ở trước mặt anh, nhìn người đàn ông cả tâm lý và tuổi tác còn chưa thành thục này đang tập va chạm với thứ khoa học của trái đất là làm sao để đối đãi trong tình yêu.
Anh khẽ nhíu mày, nhưng không phải là do buồn rầu, "Anh đã suy nghĩ rất lâu, phát hiện em cũng không phải là người dễ thể hiện những cảm xúc vui buồn của mình.


Em rất thích cười, cười như ánh mặt trời sáng lạn, giống như sẽ không bao giờ tức giận, không bao giờ bi thương, cũng sẽ không có lúc nào yếu ớt."
Nói tới đây, trong đáy mắt anh có chút đau lòng, "Nhưng làm gì có người nào mà ngày nào cũng có thể là vầng thái dương ấm áp, lúc vừa quen biết em, em cũng đã nói qua là muốn tìm một người để dựa vào.

Cho nên là, anh muốn làm chỗ dựa của em."
Một lời hứa, giống như là một lời tâm tình đẹp nhất.
Trong giây phút này, Lưu Sở Họa vô cùng tin tưởng, lời nói của anh, vô cùng cẩn thận, chân thành chất phác mà đầy tâm ý.
Cô vừa mới mở miệng định nói, Tề Nhiên liền vội vàng chặn lời cô, "Em không thích nói ra cũng không có vấn đề gì.

Chúng ta có thể ước định, lúc em yếu ớt thấy đau khổ, hoặc là bỗng nhiên em nhớ tới anh, chỉ cần nhắn hoặc gọi cho anh, rồi để hộp âm thanh này kêu lên, anh nghe được tiếng của nó, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới bên cạnh em trong bất kỳ hoàn cảnh nào, được không."
Lưu Sở Họa cười dịu dàng, "Lời kịch như vậy là ai dạy cho anh đấy?"
"Em đừng hỏi nhiều như vậy, em nói cho anh biết là có được không đã." Ánh mắt Tề Nhiên sáng quắc.
"Không được lắm."
Ngón tay Tề Nhiên khẽ run lên, trong chốc lát anh đã ủ rũ.
"Làm sao em biết được khi nào thì em yếu ớt đau khổ để bật cái âm thanh này lên gọi anh về, vậy là lúc nào em cũng phải mang nó theo trên người sao." Cô vô cùng thật thà nói ra nghi vấn của chính mình.
Tim Tề Nhiên giống như vừa bị bánh xe lăn qua, "Vậy em cứ mang theo đi, nó cũng không lớn."
Lưu Sở Họa nhìn anh hơi hơi bĩu môi, mặt có chút ủy khuất, nhưng vẫn thỏa hiệp gật đầu, "Vậy anh nói xem lời anh vừa nói là học theo bộ phim nào, là cái bộ nào mà ảo như vậy ."
"Sao lại ảo?" Anh cũng tranh luận lại, "Anh đã suy nghĩ rất cẩn thận, bảo đảm mình có thể làm thì mới nói với em như vậy.


Cho dù anh ở nước ngoài, chỉ cần nghe được âm thanh của nó thì nhất định sẽ nhanh chóng trở về, anh cam đoan."
Chỉ thiếu bước.

vươn tay lên thề.
"Vậy nếu anh đang đi công tác thì làm sao?"
"Xin phép trở về."
"Không thể xin trở về thì làm sao bây giờ?"
"Vậy mau chóng hoàn thành công việc rồi trở về." Tề Nhiên nhỏ giọng nói thầm, "Một năm anh cũng không công tác nhiều."
Lưu Sở Họa rốt cuộc nhịn không được mà cười lên tiếng, "Được rồi, vậy thì ước định như vậy, đến lúc đó nếu anh không làm được thì đừng trách em."
Mặc dù vậy thì trong lòng cô cũng đã nghĩ rõ, cô sẽ không để Tề Nhiên phải mệt mỏi vì chuyện theo đuổi cô, nếu thật lòng thích một người, lúc yếu ớt đau khổ đương nhiên sẽ muốn người đó an ủi, cũng sẽ đứng trên lập trường của người đó là suy nghĩ cho họ, nhiều nhất cũng chỉ là nghe tiếng người đó gọi mình qua điện thoại vài câu, làm sao có thể để cho anh làm thêm mấy việc không cần thiết!
Mấy thứ ước định này chỉ là kiểu nghi thức khi theo đuổi.

Lưu Sở Họa cảm thấy anh cũng rất lãng mạn và chân thành, nhưng anh vẫn không biết hành động gọi là về trong bất cứ hoàn cảnh nào như vậy là không phù hợp thực tế.
Ngày hôm sau, Tề Nhiên đưa cô đi xem bộ phim điện ảnh anh vừa đóng.

Trong bộ phim này anh đóng vai một tên côn đồ có cuộc sống vất vả, anh vật lộn ở dưới đáy xã hội, làm mấy hành động trộm cắp, cả ngày hút thuốc uống rượu, gạt người mà sống, cuộc sống không thú vị mà còn vất vả.


Đoạn đầu phim là anh dùng mấy thủ đoạn nhỏ lừa mất người thành thật mua điện thoại, dùng số tiền một hai trăm đồng để mua thêm mấy thiết bị chợ đen lắp vào.
Tiểu nhân đắc ý kiêu ngạo với bên ngoài, trong mắt thì thấy cuộc sống không áp lực này phiền chán.
Cả bộ phim đầy sắc tối mà cũng hài hước, không dung tục, không đáng khinh, bộ phim cố tình làm cho cả rạp phim phải cười ồ lên.

Người thành thật thì quá thành thật, đơn thuần, thiện lương, giống như là chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp của thế giới.

Lần thứ hai cùng là cái người thành thật đó, anh ta vẫn cho rằng Tề Nhiên là một người tốt, cầm hai trăm đồng tiền và điện thoại mới khoe ra, nói là sau khi có điện thoại hàng hiệu thì cuộc sống khác như thế nào, mấy người bên ngoài khinh thường mình thì đều trở thành hâm mộ.
Tề Nhiên không thích lại người ngốc nghếch tràn đầy hy vọng với cuộc sống như vậy, người như vậy luôn làm cho anh không chịu nổi, vì thế anh lên kế hoạch, lại lừa người thành thật kia một lần nữa.
Rốt cuộc đến khi nào người đó mới phát hiện mình bị lừa, rốt cuộc khi nào thì mới có thể ý thức được xã hội này không tốt đẹp như anh ta tin tưởng.

Anh muốn nhanh chóng đập tan cái suy nghĩ đơn thuần đó, dạy cho anh ta biết xã hội tàn khốc như thế nào, giống như lúc trước xã hội này đã cho anh một bài học.

Ôm ý niệm như vậy trong đầu, anh lừa người nọ một lần rồi lại một lần, lừa đến khi tiền ngày càng nhiều hơn.
Nhưng người thành thật vẫn không hề phát hiện, thậm chí anh ta còn coi Tề Nhiên là bạn bè, là người tốt, mọi chuyện đều đến hỏi ý kiến anh.

Cả đoạn phim này đủ sắc thái vui buồn, có không ít đoạn buồn cười.

Đến cuối cùng, người thành thật không hề phòng bị mà giao toàn bộ số tiền tích góp qua nhiều năm đưa cho anh, Tề Nhiên rốt cuộc nhịn không được mà chủ động vạch trần chân tướng, rõ ràng có thể thoải mái mà cầm số tiền này nhưng anh lại không do dự mà tự vạch trần, tự lột bỏ tất cả sự ngụy trang trước mặt anh ta.
Đoạn phim này sức diễn của anh biểu lộ rất tốt, anh rối rắm, anh dao động, anh phẫn nộ, anh thỏa hiệp, từng chút từng chút đều được biểu hiện không bỏ sót.

Cuối cùng, người thành thật lại đứng trước mặt anh, cộc lốc ngây ngốc gãi gãi đầu, lại nói lại cái câu nói trước đó, "Em trai, đây là số tiền anh đã tích cóp hai mươi năm, tổng cộng ba mươi mốt vạn, đều giao cho em, em xem xem có căn phòng nào thích hợp thì mua đi."
Một đoạn nhạc phim vang lên, người xem không còn tươi cười, hiểu được đây không phải là một bộ phim hài đơn thuần, đạo diễn muốn cho bọn họ thấy cuộc đời hai con người hoàn toàn khác biệt, một người muốn dạy dỗ người khác về sự tàn nhẫn của xã hội, nhưng ngược lại thì học được sự chân thành tốt đẹp.
Lúc Lưu Sở Họa đi ra khỏi rạp chiếu phim còn đang nhớ lại nội dung bộ phim, Tề Nhiên trộm nhìn qua cô, quang minh chính đại cầm tay cô.
Lưu Sở Họa lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn anh một cái.
Tề Nhiên nhìn phía trước, thản nhiên nói: "Thấy em thơ thẩn không nhìn đường, đương nhiên anh phải nắm tay em."
Cô cũng nắm tay anh, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, "Tiểu thiếu gia nhà em thật là mê người không có thuốc chữa." Cho đến hôm nay, bọn họ quả thật vô cùng may mắn, lúc trước ở yến hội nhìn trúng người đàn ông đó là anh, trong một nháy mắt, cảm giác may mắn giống như hàng vạn lận mua xổ số trước đó không trúng mà bây giờ được.
Tề Nhiên bật cười, "Em thật là, luôn mê người không có thuốc chữa."
"Hửm." Cô nhíu mày, "Bây giờ anh còn học được nịnh hót nữa sao?"
Anh liếc qua mặt cô, ánh mắt có chút né tránh, "Không phải em dạy anh sao, muốn nói cái gì thì không cần giấu diếm, trực tiếp nói cho đối phương, đây là anh muốn nói."
Ngồi trên xe, Lưu Sở Họa cúi người hôn lên má anh, "Tiến bộ rất lớn, thưởng cho anh một cái hôn."
Tề Nhiên hai mắt sáng nhìn lại cô, "Về sau cũng sẽ có sao?"
"Đúng, về sau cũng sẽ có." Trong mắt cô đầy ý cười, thật muốn nhéo nhéo con mèo ngoan này.
"Cả giới giải trí trong lòng anh, không đúng, cả thế giới này thì em là tốt nhất." Tề Nhiên bật hình tượng nam chính thâm tình trong phim nhìn cô đắm đuối.
Lưu Sở Họa cảm nhận được cả người nổi da gà là cảm giác như thế nào , "À, em biết rồi, em cũng cảm thấy như vậy."
"Vậy thì thưởng đâu?" Tề Nhiên cảm thấy khinh thường sự tự kỷ của cô, nhưng vẫn mong chờ cô tới hôn.
Lưu Sở Họa lấy tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh lắc đầu từ chối.
Anh thở dài, thất vọng ngồi thằng thân mình, nhìn chằm chằm phía trước chuẩn bị khởi động ô tô, lại đột nhiên bị một thân ảnh mềm mại nhanh chóng chặn tầm mắt, cảm giác mềm mại ấm áp trên môi diễn ra trong chớp mắt, lúc đó anh còn chưa phản ứng kịp, Lưu Sở Họa đã ngồi lại chỗ cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tề Nhiên sửng sốt vài giây, lúc này mới quay đầu lại vẻ mặt khinh thường, ngữ khí rất là bất mãn, "Vì sao mỗi lần hôn môi đều là em chủ động, lúc anh muốn ôm hôn em đều phải hỏi ý kiến, dựa vào đâu mà em muốn hôn anh liền hôn."
Rõ ràng là chính mình muốn thưởng, lại xem thường nói Lưu Sở Họa giống như là một con người không đàng hoàng.