Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 79: Bảo đảm sẽ khiến nàng tỉnh táo!




Tranh thủ lúc không ai chú ý, Tiêu Văn Cảnh kéo Nguyễn Linh Huyên đứng dậy, hai người tay nắm tay, vai kề vai, đi tản bộ vòng quanh doanh địa.

Cho dù là lúc náo nhiệt như thế này, doanh địa vẫn có người canh gác. Ngụy Đại soái thống trị quân đội nghiêm khắc, khiến người ta kính nể.

Nguyễn Linh Huyên uống chút rượu, tâm trạng lại vui lên, từ đầu đến cuối vẫn cười, Tiêu Văn Cảnh hỏi nàng: “Nàng cười cái gì?”

“Cười phản ứng của chàng.”

“Phản ứng?” Tiêu Văn Cảnh chỉ vào mặt mình: “Ta có phản ứng gì?”

Nguyễn Linh Huyên buông tay hắn ra, đi sang một bên bước chân lên một tảng đá, so đo độ cao một chút rồi lại nhảy xuống, đổi sang một tảng đá khác, giậm chân thử rồi vẫy tay gọi Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh không biết nàng đang loay hoay cái gì nhưng vẫn mỉm cười tiến lên.

Tảng đá là Nguyễn Linh Huyên chọn rất to, sau khi nàng đứng lên đó thì còn cao hơn hắn nửa cái đầu, vậy nên Tiêu Văn Cảnh phải hơi ngẩng mặt mới có thể nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Linh Huyên.

Nguyễn Linh Huyên đặt hai tay lên vai hắn, mỉm cười nhìn ánh mắt của hắn, sau đó bỗng cúi đầu xuống, ngắm ngay môi của hắn, hôn cái chụt một ngụm.

Tiêu Văn Cảnh thoáng chốc ngây ra như phỗng, dường như đến tận lúc này, men rượu mới lan đến gò má của hắn, chỉ thoáng chốc đã nhuộm đỏ khuôn mặt hắn, trông còn rực rỡ hơn cả mây ráng chiều.

Nguyễn Linh Huyên cười ôm bụng: “Quả thật… Quả thật là phản ứng này.”

“…”

“Doãn cô nương nói, vừa thấy điện hạ đã biết là đồng tử thân, chưa tiết nguyên dương*, hôn một cái chắc là sẽ đỏ cả mặt.”

*Đồng tử thân: Ý nói vẫn còn trai tân. Nguyên dương: lần xu*t t*nh đầu tiên sau khi qhtd.

Khóe mắt Tiêu Văn Cảnh hơi co giật: “Doãn cô nương?”

“Ừa!” Nguyễn Linh Huyên cười tủm tỉm gật đầu: “Nàng ấy là người được Tiểu Tướng quân mời đến chữa thương cho ta, nàng ấy là cô nương ở Bắc địa, tính cách rất ngay thẳng!”

“Cho nên nàng lập tức thăm dò ta?”

Tiêu Văn Cảnh nhẹ nhàng chạm vào môi, bỗng nhiên ngước mắt lên, giữ chặt Nguyễn Linh Huyên vẫn đang cười: “Nàng biết rồi đấy, ta không phải là người có thể chịu thiệt.”

Nguyễn Linh Huyên “ôi chao” một tiếng, nhớ lại chuyện này, khi muốn chạy trốn thì đã quá trễ.

Gió thổi khắp vùng đất hoang dã, dưới màn trời đầy sao, hai người đều không cam lòng yếu thế. Cả hai thi đấu xem mặt hai càng đỏ hơn, bất tri bất giác đêm đã khuya.

Tiếng ca nhớ nhà truyền đến từ nơi lửa trại náo nhiệt, một người hát muôn người hòa giọng, dần dần cảm xúc gọi là nhớ nhà tràn ngập trong lòng mỗi người.

Mấy ngày nữa, họ sẽ bước chân lên đường về nhà.



Tuyết bao phủ khắp đất trời, đường trở về khó đi hơn rất nhiều. Nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ đây Nguyễn Linh Huyên cũng bức thiết muốn về nhà.

Đêm trước Nguyên đán, thành Thịnh Kinh nghênh đón đại quân khải hoàn, cả nước đều hoan hô ăn mừng.

Đại Chu kiến quốc nhờ quân võ, một vị Trữ quân đa tài và mạnh mẽ sẽ càng khiến dân chúng tin phục, ủng hộ một cách chân thành. Dân chúng vây xem đứng đầy hai bên đường phố, chỉ để được ngắm nhìn phong thái của hắn một lần.

Thuận Thiên Đế long tâm đại duyệt, ban thưởng dựa theo công trạng mỗi người, mở tiệc chiêu đãi tam quân.

Chẳng qua có người hân hoan thì có người ưu sầu. Tranh thủ lúc Đại Chu và Bắc Lỗ xuất quân đánh trận, Đường gia kiếm lợi từ hai bên không thể may mắn tránh thoát một kiếp, bắt đầu từ Trạng nguyên lang Trần Tư Viễn đưa ra bằng chứng để rửa sạch oan khuất cho phụ thân, dẫn đến việc vạch trần hai năm trước khi xảy ra trận chiến giữa Thẩm Hầu gia và Bắc Lỗ, Hoàng thương Đường gia đã dùng vỏ trấu đổi lấy quân lương, dùng quân lương để ủ rượu, hoành hành ngang ngược lũng đoạn thị trường hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng bị kéo xuống ngựa. Không ít quan viên trong triều đình có dính líu tới Đường gia đều tự phân bua cho bản thân, vạch trần giới hạn với Đường gia, chỉ có Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân tháo mũ cởi áo trước điện, mái tóc bạc phơ dập đầu xuống nền gạch vàng, áy náy tự nhận lỗi về phần mình

Hà Thượng thư và Đường gia có quan hệ thông gia, gom góp quân lương cũng do chính tay ông ấy kiểm tra, đến tận hôm nay ông ấy mới biết mình đã gây ra sai lầm quá lớn. Hà Thượng thư nước mắt giàn giụa, kể tóm tắt lại mọi chuyện đã xảy ra bằng giọng điệu chân thành nhất, mong được bệ hạ ban tội chết.

Người nghe thương tâm, người biết rơi lệ.

Thái tử bước xuống thềm, tự tay đỡ lão Thượng thư đứng dậy, nói thẳng: “Bị kẻ gian tà nham hiểm lừa dối lợi dụng, đại nhân phạm phải tội không biết nhìn người nhưng Đại Chu được trù phú như ngày nay, công lao của đại nhân đứng đầu. Công lao bù đắp tội lỗi, có thể miễn tội chết.”

Thẩm Hầu gia là người thân nhất của Thái tử, đối mặt với kẻ thù mà vẫn có thể lấy ơn trả oán, danh tiếng nhân đức của Thái tử vang khắp bốn bể.

Để giữ được tính mạng của người trong lòng, Ninh Vương Thế tử tự nguyện giáng xuống làm thứ dân. Hoàng đế nhớ nhung sự thâm tình của hắn ta mà cho phép hắn ta đi theo Đường gia Đại tiểu thư cùng nhau sung quân đến Nam Cương.

Sau khi hồi cung, An Ninh Trưởng Công chúa bèn ngụ lại trong cung điện của Hiền Đức Hoàng Thái hậu hồi còn sống. Vị trưởng tỷ lớn hơn Thuận Thiên Đế rất nhiều tuổi này đã dần dần già đi, không còn nhiều thời gian nữa. Thời gian cuối cùng của quãng đời còn lại, bà ấy lắng nghe cung nhân đọc những bài thơ, trích đoạn mà hồi còn trẻ, bà ấy và Hoàng Thái hậu đã từng viết cùng nhau, đó là sự yên bình mà bà ấy chưa từng có sau mười lăm tuổi.

Cả đời này, chỉ có lúc ở nhà, bà ấy mới được yên bình.

Cả đời bà ấy thật sự rất khổ nhưng khi Đại Chu thiết kỵ thật sự xuất hiện trước mặt bà ấy, bà ấy lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Cho dù bà ấy đã già, hoa mắt ù tai, song vẫn nhớ rất rõ các tướng sĩ ấy hò hét vang dội: Trưởng Công chúa dùng thân thể gầy yếu chắn gió lạnh từ Bắc địa cho Đại Chu chúng ta, nam nhi Đại Chu chúng ta sẵn sàng dùng máu thịt nghênh đón Trưởng Công chúa về nhà!

Ngày thường, bà ấy thích nhất là kéo tay Thất Công chúa, cùng nhau nhớ lại nỗi thấp thỏm, bất an và vui vẻ trên chặng đường trốn khỏi Bắc Lỗ.

Tiêu Yến Thư đã có phủ Công chúa của mình. Thân là công thần của Đại Chu, nàng ấy không cần sợ sẽ bị phụ huynh tứ hôn tùy ý, nàng ấy có nhiều cơ hội lựa chọn hơn, chẳng qua cho dù bao nhiêu thế gia công tử xuất hiện trước mặt nàng ấy thì nàng ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng.

“Con có chắc không?” An Ninh Trưởng Công chúa nhẹ nhàng vỗ tay nàng ấy.

Tiêu Yến Thư đỏ mặt gật đầu: “Cô cô, người cũng biết rồi đấy, chàng ấy đã liều mình bảo vệ con, hơn nữa chàng ấy nghe lời con nhất, con nghĩ rằng trên đời này sẽ không còn công tử nào khác tốt hơn chàng ấy.”

“Nhưng thân phận cậu ta không cao, còn xuất thân từ Tây Thục Độc cốc, là sát thủ được Miêu gia nuôi dưỡng. Ta nghe nói trong cung có vị Điền Tiệp Dư chính là hậu duệ của Miêu gia, vì mối hận bị Thẩm Hầu gia tàn sát toàn tộc mà mưu hại hoàng tự trong hậu cung…”

Tiêu Yến Thư cả kinh: “Ai nói huyên thuyên với cô cô vậy? Thận Hành không phải là hạng người xấu xa đó, huynh ấy cũng là nạn nhân. Miêu gia am hiểu dùng độc, ác độc xảo quyệt, từng sát hại không ít dân lành, thế nên Hoàng tổ phụ mới ra lệnh cho Thẩm Hầu gia bắt giữ chúng, mất đầu vẫn còn nhẹ, huống chi kẻ bán đứng chúng là dòng bên của Miêu gia, hiện tại là người của Điền gia. Cũng là đến sau này con mới biết, Thịnh Kinh Miêu gia bị chém đầu, sau đó biến thành Điền… Hầy, sao tự dưng lại lạc đề rồi, tóm lại Thận Hành không phải là kẻ xấu!”

Thấy Tiểu Công chúa ra sức bảo vệ tình lang, An Ninh Trưởng Công chúa không khỏi mỉm cười, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt hiền lành.

Thái bình thịnh thế mà phụ hoàng mẫu hậu muốn nhìn thấy, có lẽ chính là như thế này.

Khiến người có tài có thể thỏa sức phô bày, khiến các thiếu nữ vô tội có được hạnh phúc mỹ mãn.



Đông đi xuân đến.

Hôn lễ của Trữ quân vừa long trọng vừa rườm rà.

Sáng sớm, vừa mở đàn tế thiên vừa vào tông miếu báo với tổ tông, bên kia Thái tử phi tắm rửa trang điểm, bên này Thái tử lên đài cao dâng lễ, mỗi người đều bận việc của mình, dù bận rộn nhưng vẫn ngăn nắp trật tự.

Quần thần xem lễ, dân chúng chúc mừng.

Cách mười mấy năm trời, lễ đại hôn đã từng khiến hai người sầu lo bây giờ lại diễn ra một lần nữa.

Chẳng qua lần này, hai người đều khát khao về tương lai, cắn răng chịu đựng thì vẫn có thể tiếp tục cười đối phó.

Chờ đến khi vào tẩm điện, hỉ bà cung tỳ vung bách quả, nói lời chúc mừng, dâng rượu hợp cẩn cho hai người.

Hai người đồng thời cầm trái dưa đỏ được cột dây tơ hồng hai bên, nhìn nhau mỉm cười.

Khung cảnh ngày xưa như hiện lên trước mắt.

Lần này, Tiêu Văn Cảnh đặt tay thấp hơn Nguyễn Linh Huyên rất nhiều, khẽ nói: “Miên Miên ở trên.”

Khóe môi của Nguyễn Linh Huyên nhếch lên thật cao.

Hai người uống rượu xong, hỉ bà cười đôi mắt cong lên như trăng non, vỗ tay nói: “Thái tử, Thái tử phi bách niên hảo hợp!”

Những người khác cũng đồng thanh hô to, nào là lời chúc phúc, lời êm tai đều giũ ra hết, khiến gò má Thái tử phi càng đỏ bừng, kiều diễm động lòng người.

Hai phu thê rời cung điện, đi bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu, trì hoãn gần nửa canh giờ sau mới trở lại tẩm điện.

Hai người ngồi ngay ngắn trên giường cưới. Nguyễn Linh Huyên vuốt ve tơ lụa mềm mại dưới thân, đây là màu sắc may mắn mà chỉ khi nào Thái tử đại hôn mới được dùng.

“Sao vậy? Nàng vẫn mệt à?” Kiếp này, thân thể của Tiêu Văn Cảnh khỏe hơn rất nhiều, vẫn chịu đựng được, chỉ lo lắng Nguyễn Linh Huyên vẫn bị mệt đến nỗi phờ cả người.

Nguyễn Linh Huyên lắc đầu, nói: “… Ta chỉ cảm thấy lo lắng.”

Cho dù nói những lời này trong ngày vui thì có vẻ không ổn nhưng nàng vẫn không nhịn được bóp vạt áo, cẩn thận hỏi: “Chàng nói xem, chúng ta sẽ không ngủ một giấc rồi lại quay về hồi còn bé đấy chứ?”

Nàng vừa dứt lời thì tiếng sấm nổ rền vang ngoài cửa sổ. Nguyễn Linh Huyên sợ đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên từ trên giường, thoáng chốc chui vào lòng Tiêu Văn Cảnh, ôm chặt eo hắn: “Chàng… Chàng nghe mà xem, lại có sét đánh!”

“Mùa xuân sấm đánh, đây là chuyện bình thường.” Tiêu Văn Cảnh vuốt mái tóc của Nguyễn Linh Huyên: “Nếu nàng sợ thì đêm nay chúng ta không ngủ, được không?”

“Làm vậy có được không?”

“Sao lại không được?” Tiêu Văn Cảnh thề thốt hứa hẹn. Lúc hành quân, hắn có thể thức suốt ba ngày liền.

Nguyễn Linh Huyên khó xử: “Nhưng ta sẽ buồn ngủ…”

Tiêu Văn Cảnh ôm eo nàng, chậm rãi hôn lên cổ nàng, giọng khàn khàn cười nói: “Yên tâm, ta bảo đảm sẽ làm nàng tỉnh táo…”