Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 77: Áp hồn*: Hiểu tâm ý của hắn




*Áp hồn: Một dụng cụ được đeo trên trán, để trấn giữ linh hồn và bảo vệ mạng sống.

Tí tách.

Tí tách.

Cuối thu ở đất bắc vốn dĩ đã lạnh lẽo thấu xương, vậy mà về đêm lại còn xuất hiện mưa nhỏ. Hai người vừa mới thoát khỏi trận hỗn chiến nên thân thể và mái tóc hơi ẩm ướt, lê từng bước một về phía cánh rừng cách đó không xa.

“Nàng còn đi được không?” Tiêu Văn Cảnh đưa tay kéo Nguyễn Linh Huyên.

Địa hình ở đây gập ghềnh, đất đai mềm xốp nên việc đi lại hết sức vất vả. Bọn họ có thể kiên trì đi tới đây đã là một chuyện không hề dễ dàng rồi.

Nguyễn Linh Huyên vừa há miệng thở hổn hển vừa ủ rũ gật đầu.

Tiêu Văn Cảnh nhìn khuôn mặt của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn như tuyết giờ đây còn chật vật hơn cả kẻ hành khất. Bùn và máu dính lại thành từng vệt từng vệt, sợi tóc dính vào da mặt một cách lộn xộn, lông mi khẽ run lên, trông nàng như một người cực kỳ khốn đốn đang ra sức giãy giụa để giúp bản thân tiếp tục tỉnh táo.

Tiêu Văn Cảnh dùng ống tay áo lau khuôn mặt bé nhỏ của nàng, chùi đi mấy vết bẩn này một cách đại khái. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Linh Huyên, hắn tháo cung tên đang vác trên người, đi đến trước mặt nàng rồi ngồi xổm xuống: “Lên đi, nếu ta cõng nàng thì sẽ nhanh hơn một chút. Chắc chắn đám người Bắc Lỗ kia vẫn còn truy lùng chúng ta, hiện tại chúng ta cần tìm một chỗ trốn kín đáo.”

“Ta...” Nguyễn Linh Huyên há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì cả. Nàng vòng tay qua cổ Tiêu Văn Cảnh rồi nằm sấp trên lưng hắn.

Hắn vẫn đang mặc áo giáp trên người nên thực ra việc này khiến nàng rất khó chịu. Nhưng Nguyễn Linh Huyên lại không hề phàn nàn một tiếng nào, chỉ im lặng để hắn cõng mình lên.

“Có phải vừa rồi nàng sợ lắm không?” Tiêu Văn Cảnh hơi nghiêng đầu lại. Khuôn mặt của Nguyễn Linh Huyên đang ở ngay bên cạnh hắn, sau khi bị hắn chạm vào thì nó trở nên lạnh lẽo vô cùng.

“... Không có.” Nàng khẽ trả lời.

Tiêu Văn Cảnh ôm chân nàng thật chặt, sau đó đi từng bước một vào trong khu rừng.

“Trước đó nàng đã xông tới chỗ ta, việc này thực sự quá mạo hiểm. Ta ở trên chiến trường nhiều hơn nàng nên sẽ tự mình tránh né thôi.”

“Ta chỉ làm vậy theo bản năng thôi.” Nguyễn Linh Huyên ôm chặt cổ Tiêu Văn Cảnh. Giọng nói yếu ớt của nàng truyền vào tai hắn.

Trong những thời điểm như thế, quả thực nàng đâu thể cân nhắc kỹ càng được chứ? Tất cả đều là phản ứng theo bản năng.

Kể từ khi Tiêu Văn Cảnh kể cho nàng nghe về giấc mơ đó, Nguyễn Linh Huyên đã thường xuyên gặp ác mộng, mà người chết trên chiến trường kia lại chính là hắn.

Đây cũng là lý do mà nàng nhất quyết muốn đến đây.

“Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Miên Hoa... Sẽ ổn cả chứ?”

“Nàng yên tâm đi. Tiểu Miên Hoa đã có kinh nghiệm rồi, còn Tiểu Thạch Đầu thì cẩn thận. Bọn chúng biết cách đánh lạc hướng kẻ địch, sau đó lợi dụng bóng đêm để chạy trốn đến nơi an toàn.”

“Ừm.”

Nguyễn Linh Huyên ít nói hẳn đi. Nếu là lúc trước thì lẽ ra nàng sẽ nói không ngừng nghỉ mới phải. Tiêu Văn Cảnh tưởng Nguyễn Linh Huyên đang sợ hãi nên lại tiếp tục an ủi nàng: “Nàng đừng lo lắng. Nhiều nhất chỉ cần một đêm là viện binh đã đến đây rồi. Chúng ta sẽ an toàn thôi.”

Trời đánh sét rồi đổ mưa. Việc đi lại trong vùng hoang vu không chỉ nguy hiểm mà còn khó xác định được phương hướng. Vậy nên lựa chọn tốt nhất là tìm một nơi ẩn nấp thích hợp rồi đợi đến bình minh để tụ họp với viện binh.

Lần này Nguyễn Linh Huyên không lên tiếng nữa. Nàng chỉ áp mặt vào cổ hắn, hơi thở nóng ẩm phả ra, thỉnh thoảng lại lướt qua cằm hắn.

Dựa vào một tấm bản đồ lãnh thổ phía bắc mà mình đã từng đọc được nhiều năm trước, Tiêu Văn Cảnh đã tìm thấy một hang động thích hợp cho việc ẩn náu trước khi cơn mưa tầm tã bắt đầu. Sau khi đặt Nguyễn Linh Huyên đang mơ mơ màng màng xuống, hắn bèn chui ra khỏi hang động để nhặt vài tán lá lớn làm rèm che mưa, sau đó lại bẻ vài khúc gỗ khô chưa bị cơn mưa làm ướt hoàn toàn.

Cơ thể và xương cốt của Tiêu Văn Cảnh đã tốt hơn hồi nhỏ rất nhiều nên không dễ bị cảm lạnh như vậy nữa. Tuy nhiên, tình trạng của Nguyễn Linh Huyên không được khả quan cho lắm. Có lẽ là do nàng kinh hãi hoặc là bị dầm mưa. Tiêu Văn Cảnh lo lắng rằng, nếu không sưởi ấm cho Nguyễn Linh Huyên thì nàng sẽ ngã bệnh.

Sau khi thu thập những thứ cần thiết này, Tiêu Văn Cảnh nhanh chóng trở lại hang động. Trước tiên hắn dùng lá cây để che chắn lối ra vào, sau đó chất củi khô thành một cụm, lấy que đánh lửa ra để chuẩn bị nhóm lửa.

Cũng may là que đánh lửa luôn được đậy kín trong một ống trúc nhỏ, không bị mưa làm ướt nên không ảnh hưởng đến công dụng của nó. Tiêu Văn Cảnh thổi một hơi, tia lửa bùng lên, ánh sáng lờ mờ thắp sáng hang động trong thoáng chốc rồi lại nhanh chóng tối sầm lại.

“Miên Miên?”

Nguyễn Linh Huyên không hề động đậy. Tiêu Văn Cảnh chần chừ một lát rồi đặt que đánh lửa xuống. Hắn lần mò để đến bên cạnh nàng. Xiêm y của Nguyễn Linh Huyên đã ướt đẫm, chắn hẳn mặc nó sẽ rất khó chịu. Nhưng nàng lại không chịu cởi ra, hơn nữa còn co ro trong góc và thở gấp.

Tiêu Văn Cảnh cởi áo giáp ra. Y phục bên trong của hắn không bị cơn mưa làm ướt quá nhiều nên vẫn còn khô ráo: “Nàng mặc y phục ẩm ướt sẽ bị cảm lạnh đấy. Hãy thay sang y phục của ta đi.”

Nguyễn Linh Huyên đáp nhỏ: “Được.”

Nhưng sau một lúc thật lâu, nàng vẫn không vươn tay nhận lấy.

“Nàng sao vậy?” Tiêu Văn Cảnh đưa tay ôm lấy bờ vai của Nguyễn Linh Huyên vì muốn đỡ nàng đứng dậy. Nhưng cơ thể của Nguyễn Linh Huyên lại run lên dữ dội, sau đó vừa nghẹn ngào vừa ngã vào trong lòng hắn.

Tiêu Văn Cảnh lập tức nhấc ngón tay khỏi vai nàng nhưng đầu ngón tay của hắn đã dính một ít chất lỏng nào đó, sau khi xoa xoa sẽ cảm thấy dinh dính và sền sệt, không phải nước mưa.

Hắn sửng sốt một chốc rồi để đầu Nguyễn Linh Huyên tựa vào vai mình, sau đó dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng. Tiêu Văn Cảnh căn bản không cần tìm kiếm vết thương bởi hắn đã lập tức chạm vào một mũi tên đã bị đứt đuôi.

Đầu óc Tiêu Văn Cảnh đột nhiên trống rỗng. Nàng đã bị trúng tên khi nào thế?

Nguyễn Linh Huyên là kiểu người cực kỳ mỏng manh, dẫu chỉ bị trầy da một chút xíu thì nàng cũng sẽ hô hoán lên để mọi người xung quanh đều biết. Nàng không thể nào giữ im lặng khi đã bị trúng tên như vậy được. Vậy nên Tiêu Văn Cảnh hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nàng đã bị thương.

Trong lần đầu tiên đối mặt với chiến trường, vô số người sẽ trở nên ngờ nghệch và mơ mơ màng màng vì hoảng sợ. Nhưng nàng không hề sợ sệt mà lại bị thương.

“Miên Miên, nàng đã bị thương từ lúc nào?” Tiêu Văn Cảnh che gáy nàng lại, không dám chạm bừa vào vết thương của Nguyễn Linh Huyên. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn có thể cảm nhận được chỗ đứt gãy của mũi tên vô cùng bằng phẳng, tức là nó không bị kẻ khác bẻ gãy mà chính nàng đã chặt đứt mũi tên.

Nguyễn Linh Huyên dựa vào vai hắn, tiếng hít thở nặng nề chứng tỏ nàng đã tỉnh lại.

Nhịp tim của Tiêu Văn Cảnh tăng lên kịch liệt, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“… Lúc đầu ta cũng không thấy đau. Sau đó ta mới nhận ra.”

Tiêu Văn Cảnh cau mày.

Trên chiến trường, bởi vì sự hốt hoảng nên cảm giác hưng phấn hoặc những cảm xúc khác sẽ chiếm thế áp đảo. Con người ta sẽ trì trệ với cảm giác đau đớn. Vả lại lúc đó Nguyễn Linh Huyên vẫn đang mặc áo giáp mềm...

“Sau đó... Chúng ta cần phải trốn đi... Ta...” Nguyễn Linh Huyên hít một hơi thật sâu, không nói tiếp những lời còn lại nữa.

Tiêu Văn Cảnh đã hiểu rồi.

Một người sợ đau như nàng biết rằng: Nếu nàng bị thương thì Tiêu Văn Cảnh sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bí quá hóa liều, đưa nàng xông ra ngoài. Nguyễn Linh Huyên muốn giúp hắn lựa chọn đường lui an toàn và thỏa đáng nên mới cố gắng chịu đựng suốt chặng đường, không hề kêu đau một tiếng nào cả.

Cục diện này quá đỗi thậm tệ.

Tiêu Văn Cảnh không có thuốc và cũng chẳng có cách nào để đưa nàng đi tìm đại phu. Hắn càng không biết tình hình thương tích của nàng đã ra sao rồi.

Trong bóng tối âm u đến mức dù có giơ tay cũng không thể thấy được năm ngón, những cảnh tượng trong mơ chợt xuất hiện trước mắt hắn: Đó là dáng vẻ Nguyễn Linh Huyên đang cuộn mình và bất động trong biển máu ở kiếp trước.

Hô hấp của Tiêu Văn Cảnh càng lúc càng trở nên dồn dập. Các ngón tay của hắn cũng run rẩy, gần như không thể nào tự kiểm soát được nữa.

Là mũi tên kia, mọi thứ cũng bắt đầu từ mũi tên kia.

Nguyễn Linh Huyên không thể nào tránh khỏi nó.

Dường như nàng đã lấy lại được một chút sức lực. Nguyễn Linh Huyên tựa vào người hắn rồi chầm chậm lên tiếng: “Chàng từng hỏi vì sao chúng ta lại sống lại... Là vì để gặp lại một vài người, gặp phải một vài chuyện thêm lần nữa.. Đồng thời lại đưa ra một vài lựa chọn...”

Tiêu Văn Cảnh ôm lấy gáy nàng, động tác hết mực dịu dàng nhưng chỉ có hắn mới biết được: Hắn đã phải dốc hết sức lực, nghiến chặt răng đến mức nào mới ngăn được âm thanh đáng sợ đó phát ra.

Làn da của Nguyễn Linh Huyên nóng bừng, áp sát vào phần cổ mát lạnh của hẳn nên cảm thấy rất dễ chịu. Nàng vùi vào đó như một con chim non.

“... Ta đã gặp lại chàng lần nữa, quen biết chàng lần nữa, sau đó cũng đưa ra lựa chọn một lần nữa... Bất luận là lúc trước hay lúc này, ta đều thực sự... Rất vui mừng vì có thể cứu được chàng.”

Tiêu Văn Cảnh cảm thấy không khí trong lồng ngực gần như cạn kiệt. Hắn chỉ hít vài hơi thật sâu, vừa đỡ đầu Nguyễn Linh Huyên vừa nói: “Lần này thì khác. Ta đang ở bên cạnh nàng nên sẽ không để nàng chết đi đâu. Hãy để ta rút mũi tên cho nàng nhé?”

Nguyễn Linh Huyên biết việc rút mũi tên ra còn đau đớn hơn lúc trúng tên rất nhiều. Nàng vô thức run lên, cơ thể càng áp sát vào người Tiêu Văn Cảnh. Nào ngờ nhịp tim của hắn lại mãnh liệt như vậy, khiến nàng cũng trở nên hoảng hốt.

“Ta sợ...”

Tiêu Văn Cảnh cố gắng giữ mình bình tĩnh, ngón tay sờ soạng xuống phần thắt lưng của nàng rồi cởi áo ngoài ẩm ướt ra trước, sau đó bao bọc nàng bằng y phục khô ráo của hắn: “Đừng sợ, ta đã nghĩ ra cách giúp nàng cầm máu rồi, không thể đợi đến lúc miệng vết thương bao lấy mũi tên được…”

Nguyễn Linh Huyên cũng không muốn chết, vì vậy giải pháp duy nhất lúc này là nghe theo Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh cũng cởi áo đơn xuống rồi dùng đao cắt thành từng dải, một phần dùng làm mồi lửa để đốt củi, còn một phần được giữ lại để lát nữa làm băng vải cầm máu.

Dưới ánh lửa, một người trong số họ có sắc mặt tái nhợt, còn người kia lại đỏ mặt.

Rõ ràng Nguyễn Linh Huyên đã bắt đầu nóng sốt vì vết thương đã bị nhiễm trùng.

Tiêu Văn Cảnh khích lệ nàng vài câu rồi tiếp tục chuẩn bị. Hắn dùng bó đuốc để khử trùng cho thanh đoản kiếm, sau đó cắt đi một ít sợi tóc còn khô chỉ bằng một đao.

Nguyễn Linh Huyên trợn to hai mắt, trầy trật lên tiếng: “Tiêu Văn Cảnh, chàng...”

Cơ thể, tóc tai và da dẻ đều nhờ phụ thân và mẫu thân sinh ra. Từ nhỏ, Lễ Nhạc Giáo Hóa* đã dạy bảo bọn họ không thể tự giẫm đạp chính mình, huống chi Tiêu Văn Cảnh còn là con cháu của Hoàng thất nên việc cắt tóc là chuyện rất nhục nhã. 

*Lễ Nhạc Giáo Hóa: Dạy con người sống có đạo đức, là ý nghĩa căn bản của giáo dục trong Kinh Lễ.

“Đốt tóc thành tro có thể cầm máu đấy.” Tiêu Văn Cảnh giải thích với nàng một câu, bàn tay cũng không hề dừng cắt tóc chính mình.

Nguyễn Linh Huyên thở hổn hển mấy lần: “Chàng, chàng cũng có thể dùng tóc của ta mà...”

Tiêu Văn Cảnh là Thái tử, nếu sau này đầu tóc của hắn bị so le, không đồng đều thì làm sao có thể gặp mặt người khác cơ chứ?

“Tóc của nàng được nuôi dưỡng đẹp đẽ đến vậy, nếu bị tổn hại thì lúc đó nàng sẽ khóc nhè mất thôi. Tóc của ta muốn cắt thì cứ việc cắt thôi, chỉ cần nàng không ghét bỏ...” Tiêu Văn Cảnh đẩy tóc mình sang một bên rồi châm lửa đốt nó.

Nguyễn Linh Huyên đã chịu đựng cơn đau chứ không dám khóc suốt dọc đường, vậy mà lúc này hai mắt nàng lại đau nhức và cay cay, nước mắt lập tức lăn dài: “Ta ghét lắm…”

Tiêu Văn Cảnh ngẩng đầu lên với vẻ sửng sốt, mái tóc đen nhánh đang xõa xuống đầu vai. Hắn bất đắc dĩ trả lời: “Dù nàng có ghét thì cũng vô ích thôi, ta đã đốt nó rồi.”

Nguyễn Linh Huyên nhìn số tóc bị đốt thành tro một cách chóng vánh, cảm thấy khó chịu đến mức bật khóc bù lu bù loa.

Tiêu Văn Cảnh nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Đừng khóc nữa, kẻo bị mất sức đấy. Đêm nay còn dài lắm, nàng phải để dành sức lực mới có thể vượt qua được.”

Nguyễn Linh Huyên cắn môi dưới rồi chậm rãi đè nén tiếng khóc. Nàng vừa hít hà vừa khóc lóc nên vết thương trên lưng lại càng đau hơn.

Tiêu Văn Cảnh đổi phương hướng sang một bên, để Nguyễn Linh Huyên quay lưng về phía đống lửa, sau đó nhìn về phía đoản kiếm ở bên cạnh rồi nói: “Nàng có còn nhớ việc nàng từng nói rằng, đợi đến khi trở về thì nàng sẽ gả cho ta không?”

“... Chuyện đã đến nước này rồi mà chàng còn nói những lời này sao...” Nguyễn Linh Huyên khẽ nghẹn ngào.

“Ta có trách nhiệm mà.” Trước tiên, Tiêu Văn Cảnh vén áo ngoài sang một bên. Dưới ánh đèn, máu nhuộm đỏ tấm lưng của Nguyễn Linh Huyên, chỉ còn sót lại một đuôi mũi tên dài bằng ngón tay đang nhô ra ngoài, khiến hắn nhìn thấy mà đau lòng.

“Nếu đau thì nàng hãy cắn vào vai ta nhé.” Tiêu Văn Cảnh ôm đầu Nguyễn Linh Huyên để nàng có thể chạm vào vai hắn: “Nếu âm thanh quá lớn thì kẻ khác có thể nghe thấy.”

Thực ra trời đang đổ mưa rất to ở bên ngoài, âm thanh dữ dội đến mức có thể che đậy vô số động tĩnh. Tuy nhiên, Tiêu Văn Cảnh đang lo lắng rằng Nguyễn Linh Huyên có thể cắn phải đầu lưỡi của mình khi chịu cơn đau dữ dội, do đó hắn mới nói như vậy.

Nguyễn Linh Huyên đau đớn đến độ trở nên vô tri vô giác, Tiêu Văn Cảnh nói gì nàng cũng làm theo. Nàng mở miệng rồi nhẹ nhàng cắn vào vai hắn.

Tiêu Văn Cảnh dùng đao vén y phục đẫm máu trên lưng nàng ra. Miệng vết thương đã hơi khép lại nên trước tiên, hắn cần dùng đao rạch vết thương rộng ra một chút.

Nguyễn Linh Huyên không ngờ trước thời điểm mũi tên kia được rút ra, gần như là ngay từ đầu, nàng đã không thể kiềm chế được và muốn cắn Tiêu Văn Cảnh, nước mắt không ngừng chảy ra, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi.

“Thật ra trước đây Ngụy Tiểu Tướng quân cũng từng tới tìm ta. Hắn nói rằng hắn thực sự rất tán thưởng một cô nương như nàng, chỉ có điều hắn lại không biết phải làm sao để hòa hợp với nàng...”

Nguyễn Linh Huyên ngẩn người.

“Sau này ta đã nói với hắn rằng, chỉ cần hắn nhường nàng trong lúc đấu võ thì nàng sẽ rất vui vẻ...”

Nguyễn Linh Huyên phản ứng chậm mất nửa nhịp. Nhưng nàng cũng đã tỉnh táo trở lại, không để ý đến vết thương đau nhức mà lập tức giận dữ lên tiếng: “Thì ra…”

Nhưng nàng vừa nói được nửa chừng thì một cơn đau dữ dội đột nhiên lan tràn từ vết thương ra khắp tứ chi lẫn toàn thân như bị điện giật. Trước mắt nàng trở nên trắng xóa, gần như suýt ngất đi vì đau nhức. Nguyễn Linh Huyên vô thức cắn vào bả vai trước mặt để truyền đi nỗi đau của mình.

Lạch cạch.

Mũi tên gãy dính đầy máu rơi xuống đất.

Tiêu Văn Cảnh lập tức cầm lấy tàn tro từ tóc của mình để rắc hết lên miệng vết thương đang chảy máu của Nguyễn Linh Huyên, sau đó hắn lại dùng vải ấn lên để cầm máu.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cả hai người đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Thế này đã ổn… Ổn chưa?”

Nguyễn Linh Huyên không thể nào nói năng một cách trôi chảy. Tiêu Văn Cảnh cũng sợ hãi suốt một lúc, cũng may là độ ẩm của tấm vải đã cho hắn biết máu chắc chắn đã ngừng chảy rồi.

Nhưng vì Tiêu Văn Cảnh không có thuốc để khử trùng vết thương cho nàng nên rất có thể Nguyễn Linh Huyên sẽ phát sốt do cách xử trí không tốt. Nhưng hiện giờ hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể…

Nguyễn Linh Huyên vô cùng mệt mỏi, tựa vào người hắn rồi lập tức nhắm hai mắt lại: “Vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi được chưa? Ta mệt lắm rồi...”

Tiêu Văn Cảnh đắp áo ngoài cho Nguyễn Linh Huyên, nhìn nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi bình tĩnh lại thật lâu, Tiêu Văn Cảnh mới nhận ra thân thể mình đang nhanh chóng nóng bừng cả lên. Hắn xắn tay áo lên để nhìn vào vết máu đã vượt qua khuỷu tay trên cánh tay mình.

Tiêu Văn Cảnh đã lâu không mắc bệnh. Nhưng hắn lại đổ bệnh vào thời điểm này.

Lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau đớn như bị đao xoắn.

Tiêu Văn Cảnh cởi miếng áp hồn trên trán mình rồi cẩn thận đeo nó lên đầu Nguyễn Linh Huyên.

Đây là món đồ mà Thẩm Hầu gia đã đặc biệt tìm kiếm để bảo vệ tính mạng của hắn vào năm đó. Dù là lúc nằm dai dẳng trên giường bệnh ở kiếp trước hay là may mắn thoát khỏi gian nan ở kiếp này, Tiêu Văn Cảnh cũng chưa bao giờ cởi nó ra. Dường như nó đã trở thành máu thịt của hắn, là một bộ phận không thể nào tách rời khỏi cơ thể hắn.

Tiêu Văn Cảnh chưa từng cầu khẩn thiên địa hay quỷ thần. Ấy vậy mà lúc này, hắn lại trông mong các thần linh sẽ hiểu được tâm ý của mình.