Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 69: Vẫn là: "Vẫn là người tốt nhất.”




Trước khi vệt mây cuối cùng còn lại biến mất ở phía chân trời, Đông Cung bắt đầu thắp đèn, bình thường chỉ có tẩm cung và thư phòng của Thái tử là nơi sáng nhất, hôm nay Noãn các cũng sáng đèn.

Nguyễn Linh Huyên ăn quả lạnh nên bất hạnh được kinh nguyệt ghé đến thăm sớm, còn làm bẩn váy, tạm thời không có y phục để thay nên chỉ có thể bảo Thận Hành đến Nguyễn phủ báo cho Vân Phiến biết để nàng ấy chuẩn bị cho nàng, quãng đường vừa đi vừa về cũng phải mất một thời gian, nàng quyết định ở lại đây cùng ăn tối với Tiêu Văn Cảnh ở Noãn các luôn.

Mấy năm nay nàng ở Thịnh Kinh cũng thường xuyên ra ngoài ăn với bằng hữu, phu thê nhị phòng cũng rất ít khi quản giáo gì nàng, ngoại trừ lão phu nhân sẽ nói mấy câu không thưởng không phạt gì với Nguyễn Linh Huyên ra thì không có chuyện lớn nào xảy ra cả.

Cho nên nàng cũng đã từng ăn cơm ở Đông Cung mấy lần.

Ngự trù của Đông Cung biết rõ sở thích của nàng nên đã chuẩn bị một bàn đầy các món ngon đầy đủ hương vị, lại phù hợp với khẩu vị của nàng.

Nhưng Nguyễn Linh Huyên ngồi đối diện với một bàn đầy thức ăn ngon, muốn ăn nhưng lại lực bất tòng tâm, mỗi món nàng có thể ăn được một hai miếng đã không tệ.

Tiêu Văn Cảnh bỏ đũa xuống, ra lệnh cho nội giám đi đun một bình nước nóng mang đến đây.

Nguyễn Linh Huyên lén lút nhìn Tiêu Văn Cảnh mấy lần.

Tiêu Văn Cảnh lại cầm đũa lên lần nữa, thong thả ung dung ăn bữa tối: “Muội muốn cái gì thì có thể nói thẳng với ta, không cần phải khiến bản thân khó chịu đâu, muội với ta có gì đâu mà phải khách sáo.”

“Người không sợ lạnh nên ta cứ tưởng trong Đông Cung của người không có mấy món đồ như này, vì thế nên ta mới không nói gì.” Nguyễn Linh Huyên giải thích.

“Tuy điện hạ không cần đến, nhưng có thể Nguyễn cô nương sẽ cần dùng đến, Đông Cung không thể không chuẩn bị thứ này được!” Cẩn Ngôn cười tủm tỉm nói: “Giống như loại cỏ ngựa mà Tiểu Thạch Đầu thích ăn, chúng ta cũng chuẩn bị để nó có thể thấy như đang ở nhà!”

“Chuẩn bị đầy đủ vậy sao?” Nguyễn Linh Huyên nghi ngờ: “Vậy sao lại không có xiêm y...”

“Ai bảo...” Cẩn Ngôn vừa mới nói được hai từ đã thấy Thái tử đang nhìn mình chằm chằm, bỗng nhiên hắn ta khựng lại, hắn ta lập tức bê bát canh gà đen gần đấy lên, đổi giọng nói: “Nguyễn cô nương, canh gà đen này bổ máu nhiều dinh dưỡng, ngài có muốn ăn một bát không.”

Tiêu Văn Cảnh nói thẳng: “Múc cho nàng ấy.”

Nguyễn Linh Huyên ôm bình nước nóng, ăn hết canh gà đen, cơn đau bụng mỏi lưng giảm bớt, cảm giác thèm ăn lại quay trở lại nên nàng cũng không so đo với Cẩn Ngôn nữa.

Thỉnh thoảng Noãn các lại vang lên mấy tiếng nói chuyện, không phải bàn cao luận rộng gì mà chỉ có những việc nhỏ bình thường được nghe được biết, một người thích nói một người nghe nhìn trông cũng hợp nhau.

Ánh trăng leo lên tường viện, Nguyễn Linh Huyên ăn uống no say, dựa lên mỹ nhân tháp cạnh cửa sổ nhấm nháp từng ngụm trà trần bì nhỏ cho tiêu cơm, Tiêu Văn Cảnh ngồi trên một cái ghế thái sư, trên bàn nhỏ bên cạnh xếp một chồng tấu chương có màu sắc khác nhau.

Sau bữa tối, hắn đã ngồi đây đọc một lúc lâu.

Cẩn Ngôn còn lén lút nói từng này còn chưa bằng một phần ba số lượng mọi ngày Thái tử đọc, Nguyễn Linh Huyên cũng thấy thương cho Tiêu Văn Cảnh.

Vị trí Thái tử này không hề dễ dàng chút nào.

Có Tiêu Văn Cảnh làm đối tượng để so sánh, Nguyễn Linh Huyên lại càng trân trọng sự tự do và hạnh phúc của mình hơn.

Cảm giác buồn ngủ do ăn nó ập đến, Nguyễn Linh Huyên vừa nghĩ có phải Vân Phiến đã bị chuyện gì níu chân không, nếu không thì sao mãi đến giờ nàng ấy vẫn chưa đến, vừa chống đầu ngủ gà ngủ gật, nàng vô thức ôm lấy chăn và bình nước nóng ngủ quên.

“Thái tử phi?”

Nguyễn Linh Huyên mở mắt ra, gương mặt của Vân Phiến lọt vào tầm mắt nàng, nàng ấy hơi sốt ruột nhìn về phía nàng, trong giọng nói còn kèm theo đôi chút lo lắng.

“Đến giờ người phải dậy rồi, điện hạ cũng đã dậy từ lâu rồi.”

“Ta ngủ quên à?” Nguyễn Linh Huyên dụi mắt, vén chăn lên, ngáp một cái thật dài rồi lẩm bẩm một câu: “Thận Hành bảo ngươi đi lấy xiêm y, sao ngươi lấy lâu thế...”

“Thái tử phi người đang nói gì thế?” Vân Phiến đỡ nàng dậy, cất bước đi về phía bàn trang điểm: “Hôm nay là ngày đại hôn thứ hai, người còn phải nhanh chóng trang điểm để đi gặp Quý phi nương nương...”

Đại hôn?

Nguyễn Linh Huyên giật mình sợ hãi trước câu nói của Vân Phiến, nàng dừng bước, ngước mắt nhìn xung quanh.

Nàng đang đứng trong một tẩm điện, đập vào mắt là những dải lụa đỏ rực rỡ đẹp đẽ treo đầy trên xà dọc, trên cửa sổ hình thoi dán chữ hỉ mạ vàng đỏ thẫm, mấy món như táo tàu, long nhãn, hạt sen, lạc được xếp cao như một ngọn núi nhỏ trên cái bàn cách đó không xa.

Dù trí nhớ có xa xăm đến đâu thì nàng vẫn có thể nhận ra đây là khung cảnh đại hôn của nàng năm đó.

“Thái tử phi có phải người vẫn đang mơ ngủ không?” Vân Phiến vẫn còn đang liên tục lải nhải: “Đêm qua mãi mới hết tiếng sấm sét, có phải nương nương không ngủ đủ không? Hay là chờ đến gặp Quý phi nương nương xong rồi người về ngủ bù đi.”

Trong lòng Nguyễn Linh Huyên còn đang thấy sốc, thật sự không thể giải thích chuyện lạ đã diễn ra trên người mình với Vân Phiến trước mặt, bởi vì biểu hiện của nàng ấy rất tự nhiên, cũng không hề giống như đang diễn.

Tự nhiên đến mức Nguyễn Linh Huyên chỉ có thể tự thắc mắc với bản thân chẳng lẽ những chuyện trong đầu nàng chỉ là một giấc mơ.

Giống như trang công hiểu mộng, nàng không biết là nàng mơ thấy cuộc đời sau khi trùng sinh hay trùng sinh rồi lại mơ thấy kiếp trước.

Trong sự thúc giục của Vân Phiến, nàng cứng đờ đi đến gian bên cạnh giống như người gỗ, nhìn thiếu nữ có vẻ bề ngoài xinh đẹp trong gương, Nguyễn Linh Huyên vừa thấy xa lạ vừa thấy quen thuộc.

Là nàng nhưng hình như lại thiếu mất gì đấy.

“Tham kiến điện hạ.”

Cung tì ở ngoài cửa thông báo.

Tiêu Văn Cảnh!

Nhận thức được việc Thái tử tương đương với Tiêu Văn Cảnh khiến Nguyễn Linh Huyên lập tức đứng phắt dậy, cất bước chạy về phía cửa đại điện mà chẳng hề quan tâm đến mái tóc còn chưa chải của mình.

Mới đi vòng từ bình phong ra đã thấy thanh niên có mái tóc đen như lông quạ, gương mặt tựa quan ngọc, chính là Tiêu Văn Cảnh mười bảy tuổi.

“Tiêu Văn Cảnh!” Đôi mắt của Nguyễn Linh Huyên sáng ngời.

Tiêu Văn Cảnh quay đầu sang, phỉ thúy trên trán tỏa sáng lấn át cả ánh sáng ngoài cửa sổ, trong veo láng mịn, nhìn Nguyễn Linh Huyên để đầu bù tóc rối mặc tẩm y đi chân trần chạy đến, trong mắt hắn không khỏi hiện lên chút ngạc nhiên, sau cảm giác ngạc nhiên hắn lại trầm giọng hỏi: “Nàng gọi ta là gì?”

Nguyễn Linh Huyên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt giếng cạn không có sóng của hắn, trái tim nàng dần dần trầm xuống.

Trong mắt hắn không có ý cười mà lạnh lùng như băng, đây không phải Tiêu Văn Cảnh mà nàng biết.

“Điện hạ thứ tội!” Vân Phiến và tất cả cung tì hầu hạ trong điện cùng quỳ xuống, dập đầu trên đất, sợ hãi.

Nguyễn Linh Huyên vẫn đứng đấy không có phản ứng gì giống như sợ hãi đến choáng váng, lại giống như đang thẫn thờ vì trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác.

“Gọi thẳng tên huý của cô là bất kính, Thái tử phi cũng không được phép làm thế.” Tiêu Văn Cảnh nói với nàng.

Nguyễn Linh Huyên cắn môi dưới, sống mũi cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra.

Tiêu Văn Cảnh sẽ không bao giờ nghiêm khắc với nàng như vậy, còn không cho phép nàng gọi tên hắn, người trước mặt không phải là Tiêu Văn Cảnh lớn lên cùng với nàng, mà là Thái tử Tiêu Văn Cảnh ban đầu.

Thái tử Tiêu Văn Cảnh cũng không biết sao một câu của mình lại khiến Nguyễn Linh Huyên khóc, rõ ràng đêm đại hôn ngày hôm qua nàng vẫn còn càng cản càng hăng, bộ dạng như sẽ không thể nào bị hắn đả kích.

“...” Tiêu Văn Cảnh nhìn xung quanh, những người khác đều quỳ rạp trên mặt đất, không có ai đứng dậy, hắn cũng không biết vì sao thê tử mới cưới của mình lại có vẻ mặt rất ấm ức như vậy nên chỉ có thể tự suy đoán: “Nàng sợ gặp mẫu phi của ta à?”

Nguyễn Linh Huyên không trả lời.

Hắn do dự một lúc, hơi nhíu mày nói: “Không sao, lát nữa cô sẽ đi với nàng, bà ấy sẽ không khiến nàng khó xử đâu.”

Nguyễn Linh Huyên đâu ấm ức vì chuyện này, nàng nhìn ánh mắt xa lạ của Tiêu Văn Cảnh, nỗi buồn xuất phát từ trái tim, chẳng mấy chốc những giọt nước mắt ùa ra như vỡ đê.

Tiêu Văn Cảnh vươn tay ra với nàng, dường như hắn muốn lau nước mắt cho nàng, thấy hắn vươn ngón tay đến, Nguyễn Linh Huyên vô thức không muốn bị hắn chạm vào, trong lòng vẫn còn một suy nghĩ nếu đây là cảnh trong mơ thì sẽ không có xúc cảm gì đâu đúng không? Nhưng nếu đây không phải cảnh trong mơ, vậy nàng phải làm gì đây?

Mặc dù có cùng một khuôn mặt, là cùng một người, nhưng hình như nàng… Thích một Tiêu Văn Cảnh khác hơn.

Lúc cơ thể nàng lùi ra sau né tránh, lưng nàng va phải cái kệ để bày bình sứ, cái kệ nghiêng ngả khiến bình sứ rơi xuống đất “choang” một tiếng.

Cảm giác hụt chân rõ ràng đã đánh thức nàng lần nữa.

“Miên Miên.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Nguyễn Linh Huyên thở hổn hển lại mở mắt ra lần nữa, ánh mắt chất chứa đầy sự quan tâm của Tiêu Văn Cảnh nhìn khuôn mặt nàng: “Muội mơ thấy ác mộng à?”

Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng nhìn xung quanh, là Noãn các khi nãy nàng ngủ thiếp đi.

Quả nhiên là vừa nãy nàng đang nằm mơ, cho nên khi tỉnh dậy nàng quay trở về với hiện thực, bên cạnh vẫn là Tiêu Văn Cảnh kia.

“Tiêu Văn Cảnh! Tốt quá rồi!” Nguyễn Linh Huyên nắm lấy vạt áo của hắn, úp mặt vào đấy giống như một bé cún con đi lạc về được đến nhà, nỉ non thút thít: “Vẫn là người tốt nhất...”

Trong lòng Tiêu Văn Cảnh hơi rung động, không biết nàng đã mơ thấy gì, nhưng dáng vẻ này của nàng rõ ràng là sợ hãi, tay hắn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, an ủi nói: “Không sao đâu, có ta đây rồi.”

Coong…

Ngoài điện vang lên tiếng chuông nặng nề, kéo dài mà nghiêm trang.

Tay Tiêu Văn Cảnh khựng lại, lắng nghe tiếng chuông bên ngoài.

Nguyễn Linh Huyên cũng ngẩng đầu lên từ trong lòng Tiêu Văn Cảnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đây là tiếng gì thế, chuông à?”

Vào lúc nàng còn đang suy nghĩ, cứ cách một thời gian tiếng chuông lại được gõ vang lên.

Một lần, hai lần... Hai lăm, hai sáu, hai bảy.

Nguyễn Linh Huyên chậm rãi nhìn sang, đối diện với Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh nắm lấy tay nàng, đôi môi mấp máy mấy lần rồi mới chậm rãi nói: “Tiếng báo đại tang, quý nhân trong cung qua đời.”

Trong cung...

Nguyễn Linh Huyên sợ hãi: “Là Hoàng tằng tổ mẫu?!”

Rất bất ngờ, nhưng cũng đã có chuẩn bị trước.

Từ sau khi trở về từ bãi săn Y Điền sức khoẻ của Hiền Đức Hoàng Thái hậu đã không còn được như lúc trước, may mà Thái y trong cung dùng những loại thuốc tốt nhất điều dưỡng cho bà ấy nên bà ấy mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được đến giờ, mỗi khi đến mùa đông là lại đến mùa khó chịu nhất của người già.

Khó khăn lắm mới vượt qua được một mùa đông, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm nghĩ Hoàng Thái hậu có thể vượt qua thêm một mùa cực khổ khác, hưng trước khi kịp nhìn thấy xuân về hoa nở thật sự thì bà ấy lại đột ngột qua đời.

Vân Phiến đã đến, Nguyễn Linh Huyên thay xiêm y xong rồi đi theo Tiêu Văn Cảnh vào cung.

Hiền Đức Hoàng Thái hậu ra đi rất nhanh, bên cạnh ngoại trừ Hoàng đế phi tần ra thì chỉ có mỗi một tôn bối là Tiêu Yến Thư kịp đến gặp bà ấy lần cuối.

Nguyễn Linh Huyên bước đến nắm lấy tay nàng ấy, cả hai đều rơi nước mắt như mưa.

Hai người là hai đứa nhỏ được Hiền Đức Hoàng Thái hậu yêu thương nhất nên hai người cũng khó chấp nhận chuyện bà ấy đột ngột qua đời nhất.

Tiêu Yến Thư rơi nước mắt, nói:

“Trước lúc lâm chung Hoàng tổ mẫu nói, bà rất nhớ An Ninh cô cô, nhưng mỗi người một nơi, cuối cùng vẫn không thể gặp được nhau, ôm hận suốt đời.”

“Miên Miên, phụ hoàng đã đồng ý với Hoàng tổ mẫu sẽ đón An Ninh cô cô về, mà ta đã đồng ý với Hoàng tổ mẫu sẽ đến Bắc Lỗ thay cô cô.”



Quốc tang đã làm giảm đi lòng nhiệt tình đối với khoa cử tổ chức một lần mỗi ba năm.

Tam giáp lần này, Trạng nguyên Trần Tư Viễn, Bảng nhãn Giả Đỉnh Lượng, Thám hoa Bùi Trọng An cứ thế được quyết định một cách lặng lẽ.

Các hoạt động thành thân hay ca vũ đều không được phép tổ chức trong lúc đang quốc tang, có mấy người muốn nhân ngày dán bảng chọn lựa nữ tế cũng không thể không từ bỏ ý định này.

Hơn nữa thế cục bên phía Bắc Lỗ cũng đã ổn định lại, Thân Vương trẻ tuổi không địch lại được Khả Hãn cáo già xảo quyệt, cuối cùng điệt tử cũng không thể thắng được thúc thúc, đã bị giam cầm chẳng khác gì một phế nhân, cuối cùng không nhấc lên được chút bọt sóng nào nữa.

Mỗi ngày trong triều đình đều có tiếng tranh cãi.

Bắc Lỗ vẫn luôn là một cái dằm đâm vào nơi mềm mại nhất của Đại Chu, khiến cuộc sống người ta không thể yên bình, như mắc nghẹn ở cổ họng.

Giải quyết xong hỗn loạn trong nội bộ, đương nhiên bước tiếp theo của Bắc Lỗ là tập kết trọng binh, đe dọa biên cảnh Đại Chu.

Tất nhiên phải lấy đồ của Đại Chu để bù lại những thứ đã mất trong tranh đấu nội bộ, giống như một con sói hoang đói khát cứ lảng vảng mãi không chịu đi, bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên ngoạm một miếng lớn.

Chiến tranh hay cầu hòa trở thành hai hướng tranh luận trong triều đình.

Tiêu Văn Cảnh trở nên cực kỳ bận rộn, đến cả Nguyễn Linh Huyên đến Đông Cung cũng chưa chắc đã gặp được hắn mấy lần, nàng có một số lời muốn nói cho hắn nghe tuy không đúng lúc lắm nhưng cũng không thể nói đàng hoàng được.

Chớp mắt đã lại đến tháng tư, Ngụy Tiểu Tướng quân đưa đến cho nàng một phần “Đại lễ”.

Là một người.