Một tiếng “cạch” vang lên, cửa bên của Nguyễn phủ bị ai đó đẩy ra.
Nguyễn Linh Huyên bước ra ngoài, trông thấy Cẩn Ngôn và Thận Hành đã đứng ngoài ngõ nhỏ, bên cạnh là một chiếc xe ngựa có bảo đỉnh làm bằng gỗ tử đàn.
Sau khi trở thành quan thần dưới quyền của Thái tử, cả hai người đều đã có chức vị và cũng có thần sắc hơn hẳn, may mắn thay họ vẫn đối xử với nàng giống như lúc trước.
Cẩn Ngôn mỉm cười tủm tỉm, nói: "Lục cô nương, đã làm phiền ngài rồi, điện hạ chúng ta cho mời ngài tới."
"Không sao đâu."
Dù sao thì Nguyễn Linh Huyên cũng không muốn ngồi nghe tổ mẫu thúc giục thành thân tiếp nữa, nàng leo lên xe ngựa, vén rèm rồi bước vào. Sau khi đã ngồi xuống thoải mái, nàng lại hỏi: "Sao rồi? Đã có tin tức gì chưa?"
Hiện tại, Tiêu Văn Cảnh đã là Thái tử rồi, tính tình cũng kín đáo và trầm lặng hơn trước, tựa như là một thanh kiếm giấu trong vỏ, mặc dù không thấy được lưỡi kiếm sắc bén nhưng cũng sẽ chẳng có ai dám coi thường hắn.
Đã biết trước nàng sẽ hỏi câu này, hắn ta kẹp một phong thư giữa hai ngón tay, trầm giọng đáp: “Có thư trả lời rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Nguyễn Linh Huyên nhận lấy lá thư, mở ra đọc.
Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng Nguyễn Linh Huyên vẫn không hề quên lời ước hẹn mười năm đó. Khi Trần Tư Viễn chuẩn bị đến kinh thành dự thi, nàng đã nhờ Tiêu Văn Cảnh chủ động liên lạc với hắn ta, muốn biết chính xác thời gian hắn ta sẽ tới kinh thành.
Kiếp trước, trên đường đi thi Trần Tư Viễn đã gặp phải nhiều khó khăn, lần này bọn họ có năng lực hỗ trợ hắn ta nên muốn giúp đỡ hắn ta một tay.
"Hắn nói là có quý nhân giúp đỡ hắn, ý hắn là quý nhân hỗ trợ hắn đi thi sao?"
Sở dĩ khoa cử vẫn luôn bị các thị tộc làm lũng đoạn là bởi vì nếu như họ muốn vượt qua kỳ thi thì không phải chỉ cần mấy năm học hành ở học đường chốn thôn quê, mua thêm vài cuốn sách rồi chịu khó học tập gian khổ là có thể thành công được. Họ còn bắt buộc phải theo học ở một học đường tốt hơn, sau đó lại đi nhờ cậy các danh sư nổi tiếng chỉ bảo, để hiểu rõ hơn về tình hình của công việc triều chính.
Nhưng mà, những người học trò nghèo đói không được hỗ trợ tiền tài chuẩn bị, mà chỉ dựa vào việc nhốt mình tự lĩnh hội lấy thì sẽ rất khó mà đạt được những điều này.
Trần Tư Viễn thực sự là một người học trò nghèo khó, nếu như có thể trực tiếp vượt qua kỳ thi thì đúng là không thể không có sự giúp đỡ của những quý nhân.
Đây đều là những gì hắn ta đã thẳng thắn bày tỏ trong bức thư của mình.
"Nên vậy."
"Không sao đâu. Tuy rằng có người giúp đỡ hắn nhưng dù sao đi chăng nữa thì ta vẫn đang rảnh rỗi mà, chỉ đi xem thử một lần thôi cũng được." Nguyễn Linh Huyên gấp lá thư lại vài lần rồi trả lại cho Tiêu Văn Cảnh.
Nàng vẫn dự định đi giúp đỡ Trần Tư Viễn theo đúng như kế hoạch đã định trước.
"Muội rảnh rỗi như vậy, mà sao lại không thấy muội tới gặp ta?" Tiêu Văn Cảnh lên tiếng.
Nguyễn Linh Huyên chớp chớp mi mắt mấy cái, chẳng mấy khi lại khéo léo lanh lợi phản bác: “Ta rảnh rỗi, nhưng mà người lại bận bịu, làm sao ta có thể tới quấy rầy người được?”
"Lục cô nương, xem ngài nói kìa, cho dù điện hạ nhà chúng ta có bận rộn đến đâu thì cũng sẽ không ghét bỏ ngài tới quấy rầy đâu." Cẩn Ngôn đứng bên ngoài cũng vội vàng tranh đáp lời.
"Mỗi một lần vào Đông Cung đều sẽ rất phiền toái..." Nguyễn Linh Huyên lại đưa mắt quan sát Tiêu Văn Cảnh, vắt óc ra tìm kiếm một lời giải thích phù hợp.
Trước kia, chỉ cần vào cung, nàng có thể tự do đi vào cung điện của Công chúa và Hoàng tử nào cũng được. Nhưng hiện tại Đông Cung và Hoàng cung không còn phải là một nhóm cấm quân nữa, nàng lại phải tìm đến bái thiếp, rồi đợi thông truyền một lúc lâu.
Khó trách Đông Cung lại còn được gọi với cái tên là Tiểu Hoàng cung.
Dường như Tiêu Văn Cảnh đã chuẩn bị sẵn từ trước, từ trong túi tay áo móc ra một chiếc hầu bao rồi đưa cho nàng.
“Hoa văn này nhìn có vẻ quen quen…” Nguyễn Linh Huyên cầm nó ở trong tay, lật qua lật lại ngắm nhìn.
Kỹ năng thêu thùa không được cẩn thận, quả thực ngang tài ngang sức với tay nghề của nàng.
Tiêu Văn Cảnh không nghĩ tới nàng lại xem xét chiếc hầu bao đó, bèn cất tiếng nhắc nhở nàng: “Mở ra đi, bên trong có thứ gì đó đấy.”
Nguyễn Linh Huyên ước chừng khối lượng của chiếc hầu bao, phát hiện nó cũng không hề nhẹ. Khi nàng mở ra, nhìn thấy bên trong là một tấm lệnh bài bằng vàng có tua rua. Nàng cầm lấy ra chiếc lệnh bài vàng óng đó, nó to cỡ chừng bằng một bàn tay của hài tử, một mặt còn có chạm khắc hình rồng và mặt còn lại thì ghi hai chữ Đông Cung.
"Người muốn đưa lệnh bài Đông Cung cho ta thì cứ đưa đi, tại sao lại cần phải bỏ nó vào trong một chiếc hầu bao xấu xí như thế này làm gì chứ?"
Tiêu Văn Cảnh liếc nhìn cái hầu bao bị siết chặt đến nỗi đã biến dạng trong tay nàng, chậm rãi trả lời: “Muội mang theo lệnh bài Đông Cung đi lại xung quanh, chẳng lẽ sẽ không rêu rao khắp nơi hay sao? Lỡ như muội gặp phải rắc rối, người ta còn tưởng đó là do ta làm.”
Nguyễn Linh Huyên hừ một tiếng, nhét cả lệnh bài và hầu bao vào trong túi tay áo: "Đâu có đâu, ta đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!"
Nàng chưa bao giờ làm chuyện xấu gì, chỉ luôn đấu tranh để bênh vực kẻ yếu, vì vậy nàng không hề che giấu chúng hay coi đó là những việc không được phép để lộ ra ánh sáng.
Tiêu Văn Cảnh mỉm cười, bỗng nhiên nói:
"Năm nay chính là năm Thuận Thiên hai mươi tám."
Nguyễn Linh Huyên gật đầu.
“Phụ hoàng phải tuyển Thái tử phi cho ta rồi.”
Nguyễn Linh Huyên nhướng mày, thốt lên một tiếng “Ồ” rồi khẽ cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”
"Chỉ vậy thôi à?" Tiêu Văn Cảnh nheo hai mắt lại, không quá hài lòng với câu trả lời và phản ứng của nàng.
Nguyễn Linh Huyên chớp mắt, đáp lại một cách rộng lượng và khách sáo: "Thế người muốn nghe lời gì? Hay là để ta giúp người đi hỏi thăm thử, trong cái thành Thịnh Kinh này không có nhà nào mà ta không bước qua cửa được đâu!"
Với độ quen biết rộng rãi của nàng, có thể nói ngay cả người mai mối cũng không thể nắm rõ thông tin nhanh chóng bằng nàng.
Xe ngựa đã chạy tới phố Chu Tước, Tiêu Văn Cảnh kêu xe dừng lại rồi kéo rèm ra, biểu cảm không chút thay đổi mà nói với Nguyễn Linh Huyên: “Xuống dưới.”
“Được!” Nụ cười trên môi Nguyễn Linh Huyên lại càng tươi tắn hơn.
Mùa xuân và cảnh vật tươi sáng, cỏ cây như được hồi sinh.
Trên con đường vào thành, đã không còn nhiều học trò như mấy ngày hôm qua, bởi vì những ai đi đường nhanh thì đã đến sớm rồi, số còn lại một là đường còn dài mà hai là vì không có tiền nên họ chỉ có thể đi bộ đến kinh thành.
Tiếng ngựa bị kéo dây cương truyền đến… Một nhóm người ăn mặc như quan binh cưỡi ngựa tiến tới, dọc đường nếu như bắt được các thư sinh đang đi bộ thì sẽ là một hồi tra hỏi.
"Lâm An? Không không... Ta tới từ Thái Thành."
Đám quan binh mang vẻ mặt hung dữ áp sát, khiến cho thư sinh nọ run rẩy không thôi, vội vàng xua tay.
Mọi người đều nói Thịnh Kinh thái bình, nhưng ai mà ngờ được rằng lại còn có “thổ phỉ” hoành hành và trộm cướp như thế này, cũng không biết là bọn họ có thù oán gì.
Chàng thư sinh sợ bị bọn họ đánh, muốn chạy trốn nên chỉ tay về phía sau, run rẩy nói:
"Ta không phải là người Lâm An, cái người cõng rương hòm trên lưng đi ở phía sau hình như có nói rằng mình đến từ Lâm An... Các người muốn tìm thì đi tìm hắn đi!"
Quan binh ném hắn ta xuống đất, liếc mắt ra hiệu với các tiểu đệ sau lưng mình rồi chạy về phía sau đánh bọc sườn.
Trần Tư Viễn đang ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, vừa uống nốt ngụm nước cuối cùng trong ống tre vừa thầm nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa là có thể đến thành Thịnh Kinh, trong lòng hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít.
Mặc dù bản thân đã làm phụ lòng tốt của quý nhân, nhưng hắn ta cũng không thể làm gì được. Nếu như hắn ta thật sự được bọn họ hộ tống đến kinh thành thì sau này sẽ bị hạn chế đủ điều, chẳng những không có cách nào điều tra ra được chân tướng về sự ra đi của phụ thân, lại còn phải thành thân với cô tiểu thư nhà giàu đó nữa, từ đó về sau sẽ phải làm việc hết sức vì gia đình nhà họ.
Không phải là hắn ta có ý muốn vong ơn bội nghĩa, sau này khi nhận được bổng lộc, hắn ta nhất định sẽ trả lại số tiền mà họ đã dùng để ủng hộ hắn ta những năm qua.
"Ngươi có phải là người học trò đến từ Lâm An đó không?"
Trần Tư Viễn vừa mới cất ống tre đi, trước mặt đã xuất hiện một bóng đen. Hắn ta đỡ lấy rương hòm, từ từ ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn xung quanh.
Một vài tên nam nhân to lớn, vai rộng eo thô, mặc trên mình chiếc áo ngắn tay màu xanh xám đang vây quanh trước mặt hắn ta.
Nhìn dáng vẻ sửng sốt của hắn ta, một người trong số họ còn tưởng rằng hắn ta đã bị dọa sợ rồi nên ngồi xổm xuống, quan sát kỹ hắn ta ở khoảng cách gần, lại hỏi một lần nữa: "Ngươi là người học trò đến từ Lâm An hả?"
Trần Tư Viễn nuốt nước bọt, đẩy rương hòm về phía trước rồi cong chân bỏ chạy.
Nam nhân to lớn kia không ngờ được rằng một tên thư sinh yếu ớt lại còn chống cự, bị đánh cho người ngã ngựa đổ, sau đó mới được tiểu đệ đỡ dậy. Hắn ta sờ dưới mũi giờ đã chảy máu, lập tức nổi giận lôi đình hét lớn: “Chính là hắn! Bắt lấy hắn!"
Trần Tư Viễn mặc kệ hành lý và chi phí đi đường của mình, dùng hết sức lực chạy về phía kinh thành.
Hắn ta là học trò đến kinh thành dự thi, chỉ cần tiến vào trong thành rồi là sự an toàn của hắn ta sẽ lập tức được đảm bảo.
“Đừng có chạy!...”
Một đám nam nhân vạm vỡ vẫn đang đuổi theo sau hắn ta không ngừng nghỉ, những học trò khác trên đường thì lại nhao nhao nhường đường, chỉ sợ rước họa vào thân.
Đột nhiên, một thiếu nữ mặc một bộ y phục màu đỏ rực cưỡi ngựa lao tới, vô cùng kinh ngạc khi trông thấy một thư sinh đáng thương như vậy mà lại đang bị người ta truy đuổi. Cho nên, nàng dừng ngựa lại, đứng ở giữa ngăn cách hai bên: "Các ngươi là ai? Truy đuổi một học trò là để làm gì?"
Người thư sinh trông thấy người chạy đến ra mặt cho hắn ta vậy mà lại là một tiểu cô nương thì cũng giật nảy cả mình. Nhưng rồi hắn ta lại lo lắng tiểu cô nương sẽ bị người ta ức hiếp bởi vì chuyện của bản thân, trong lúc đó mà hắn ta vẫn trốn chạy để giữ mạng thì cũng không được hay cho lắm, vì thế chỉ đành dừng lại.
Nam nhân cao to kia chỉ vào chàng thư sinh bị che ở phía sau lưng ngựa, nói: "Không có liên quan gì tới ngươi hết, chúng ta có chút chuyện cần phải thương lượng với tên thư sinh thối tha đó, ngươi tránh ra đi!"
Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại, liếc nhìn qua thư sinh đang đứng sau con ngựa, đôi mắt nàng lập tức sáng rực lên, thốt ra: "... Trần Tư Viễn?"
"Nguyễn cô nương!"
Hai người bạn đồng môn thời thơ ấu đã nhận ra nhau gần như chỉ trong chớp mắt.
"Tại sao ngươi lại ở đây một mình thế? Không phải ngươi đã bảo là có người đưa ngươi tới hay sao?" Nguyễn Linh Huyên vừa kinh ngạc lại vừa thấy kỳ lạ.
Trần Tư Viễn ngượng ngùng đáp: "Chuyện này nói ra thì dài lắm..."
"Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ? Vậy mà lại là Nguyễn Linh Huyên, hơn nữa nàng còn có quen biết với tên thư sinh kia... Chi bằng, chúng ta bỏ đi..."
Nguyễn Linh Huyên thính tai, nghe thấy lời bọn họ nói thì rút roi ra, quất một phát lên trời và nói: "Được lắm, các ngươi lại dám gây chuyện với người đi dự thi ở ngoài thành Thịnh Kinh hả, thế này là có còn vương pháp nữa hay không đây?"
"Nguyễn cô nương, lời này của ngài có hơi quá đáng rồi đấy, bọn ta cũng không muốn làm tổn thương gì cho người học trò này cả, chỉ có điều bọn ta có chuyện muốn hỏi hắn, gặp mặt còn đặc biệt mời hắn. Thế nhưng mà hắn lại không chịu cho ta thể diện, thậm chí còn làm mặt của ta bị thương rồi. Chẳng phải giết thì đền mạng hay sao, nếu như đã đánh người thì cũng phải xin lỗi chứ, phải không?" Nam nhân cao lớn mặt vuông ở trước mặt kia chỉ vào Trần Tư Viễn và hét lên: "Mọi người, mọi người nói xem có phải không?"
Một đám tiểu đệ đứng sau lưng hắn hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, phải xin lỗi!"
"Ngươi cũng biết ta hả?" Nguyễn Linh Huyên không quen biết gì người đối diện, nhưng trái lại, nàng không nghĩ tới rằng họ đều biết nàng, nàng liếc nhìn Trần Tư Viễn.
Trần Tư Viễn vội vã giải thích: "Xin lỗi, Nguyễn cô nương, ta cũng không biết bọn họ là ai. Ta cứ tưởng rằng bọn họ là mấy kẻ xấu trên đường..."
Nguyễn Linh Huyên lấy ra một lượng bạc từ trong hầu bao, sau đó nói với mấy tên quan binh kia: "Ta sẽ bồi thường cho vết thương của ngươi thay hắn, vậy thì ta cũng đưa người đi đây."
Đám quan binh kia không ngờ rằng Nguyễn Linh Huyên lại cứ xen vào việc không liên quan gì tới mình như vậy, hơi mất bình tĩnh mà đe dọa: “Nguyễn cô nương, ta khuyên ngài không nên bận tâm đến chuyện này. Bọn ta đang làm việc cho nha môn, tên thư sinh này đã làm ra chuyện vi phạm và gây rối loạn kỷ cương trên đường tới đây, vì thế bọn ta bắt hắn là đang làm chuyện công!”
“Làm việc cho nha môn sao, thế ngươi có bằng chứng không?” Nguyễn Linh Huyên cũng không phải là một hài tử mới lên ba, làm sao có thể bị lừa gạt dễ dàng như vậy chứ.
“Ta gấp gáp ra ngoài nên không có mang theo bên người, nếu như cô nương muốn xem thì sau này ta sẽ đưa cho ngài xem!”
"Nguyễn cô nương, ngài nhất định không được tin những gì bọn hắn nói. Suốt dọc đường đi, ta đã luôn biết thân biết phận, không làm ra chuyện gì cả, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tới được Thịnh Kinh để dự thi..." Bị bọn họ bịa chuyện đến nỗi đen trắng lẫn lộn, Trần Tư Viễn tức giận không thôi, vội vàng giải thích.
"Đừng lo lắng, tất nhiên là ta tin ngươi..." Nguyễn Linh Huyên an ủi Trần Tư Viễn.
Một quan binh ở phía trước đột nhiên phi ngựa tới, muốn nhân lúc Nguyễn Linh Huyên nói chuyện với thư sinh kia nên không chú ý, để bắt được người học trò về tay trước. Chàng thư sinh bị vó ngựa vung lên cao dọa sợ đến mức ngã ngửa ra sau, ngồi phịch xuống đất.
"Tiểu Thạch Đầu!" Nguyễn Linh Huyên phát hiện ra nguy hiểm, lập tức hét lớn gọi.
Ngay lập tức, Tiểu Thạch Đầu hý lên một tiếng, dùng sức đẩy con ngựa kia ra xa, làm cho móng guốc đã sắp sửa đánh xuống miễn cưỡng dịch sang bên cạnh được vài tấc. Trần Tư Viễn kinh hồn bạt vía, ôm lấy chân mình giữa khói bụi bay mù mịt.
Nếu như vừa rồi móng guốc đó mà đánh xuống thì chân của hắn ta đã bị đạp gãy rồi!
Nam Thành Binh Mã Ti là một trong những nha ti bận rộn nhất, có nhiều việc của hoàng thành, người đến người đi, liên tục ra vào trong binh mã ti không ngừng nghỉ.
Lưu tư lại vừa làm một lượt xong xuôi mấy việc, giờ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hắn ta bèn ngồi ở sảnh chính, ra lệnh cho người pha trà bạc hà, dự định thưởng thức chúng với bánh ngọt một cách ngon lành.
Thượng ti của hắn ta, Chỉ huy sứ đại nhân vẫn còn đang ở phía sau, lo sợ đi bồi tiếp vị quý nhân chẳng biết từ đâu đến. Mà lúc này, hắn ta lại có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút đắc chí.
"Đại nhân! Ngài phải làm chủ thay cho chúng thần!"
Lưu tư lại vừa mới nhét một miếng bánh hoa mận vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã bị một tiếng hét lớn như phá vỡ cuống họng, làm cho nghẹn bánh. Sau khi vỗ ngực giậm chân một lúc, hắn ta mới lấy lại được hơi thở, giờ mới nhìn thấy năm sáu tiểu binh đều đang quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt người nào người nấy lấm lem, biểu cảm vừa kích động vừa tức giận.
“Chuyện gì thế này?” Lưu tư lại kinh ngạc: “Ai chịu trách nhiệm cho việc này?”
Mấy tên tiểu binh ngay lập tức nói năng rõ ràng, bảo bọn họ bị Nguyễn cô nương cản trở khi đang làm việc và điều tra vụ án bên ngoài thành phố, lại còn thêm mắm thêm muối vào.
Ở Thịnh Kinh, Nguyễn cô nương này nổi tiếng là ngang ngược, chỉ cần lời nói này của bọn họ chia thật ba phần giả bảy phần rồi nói lẫn lộn thì Lưu tư lại nhất định có thể tin tưởng.
"Lẽ nào lại có chuyện như vậy xảy ra? Có còn vương pháp nữa hay không? Ta đây nhất định sẽ cáo trạng nàng ta lên cho Nguyễn Các lão biết!"
"Câm miệng!" Nam Thành Binh Mã Ti Chỉ huy sứ đẩy bình phong ra, bước tới từ trong tư liệu thất, liếc nhìn người mấy người bên ngoài với vẻ mặt tỏ rõ sự nhức đầu: "Các ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó!"
"Chỉ huy sứ!" Lưu tư lại trông thấy thượng ti của mình đi ra, sải bước lớn tiến tới chào hỏi, còn định thuyết phục nhưng khóe mắt lại chợt thoáng thấy một nam tử trẻ tuổi, đang đứng trước giá sách phía sau bình phong, cầm trong tay một tập tài liệu và rủ mắt xuống.
Hắn ta bị dọa sợ tới nỗi trái tim suýt chút nữa đã ngừng đập đột ngột, quỳ xuống, vang lên một tiếng “bịch”.
Nếu như Nguyễn Linh Huyên đó là một con bê con không sợ trời không sợ đất thì vị thái tử trầm ổn và cao quý trước mắt này chính là người bao che cho con bê con ấy nhiều nhất!