Một đêm yên bình, trong doanh địa không có chút động tĩnh nào.
Mất công Nguyễn Linh Huyên lo lắng đề phòng suốt cả đêm, nàng không dám ngủ say, chỉ sợ nửa đêm sẽ xảy ra chuyện bất ngờ không lường trước được nên lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng bật dậy xử lý tình huống.
Nguyễn Linh Chủy thấy nàng ngáp liên tục, tinh thần uể oải, nàng ấy còn nghĩ vì nàng vừa được đến khu vực săn bắn mà hưng phấn đến mức mất ngủ. Nguyễn Linh Chủy lấy phấn ra, giúp nàng che quầng thâm dưới mắt để nàng nhìn qua trông vẫn tràn đầy sức sống, tinh thần sáng láng.
Hai tỷ muội sửa soạn xong liền cùng các trưởng bối của Nguyễn gia đi đến bãi săn.
Trước khi Hoàng đế và những người khác đến, Công bộ đã phái người phụ trách đến bãi săn dựng đài cao để tiện quan sát, dùng toàn bằng gỗ cứng, trông vừa đơn giản vừa khí phách, không chỉ đẹp mà còn thực dụng, có thể chứa mấy trăm người cùng một lúc.
Trời thu hôm nay trong xanh dịu mát, lá cờ màu bay phấp phới, tất cả Hoàng thân quốc thích, quan lớn quyền to chức trọng và gia quyến đều lục tục lên khán đài cùng nhau thưởng thức.
Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại, thấy Cẩn Ngôn và Thận Hành đã xuất hiện đúng giờ, mỗi người đứng một bên y như lời Tiêu Văn Cảnh nói, nàng không khỏi âm thầm phỉ nhổ Tiêu Văn Cảnh đúng là canh giữ nàng như canh giữ phạm nhân, chẳng thú vị gì hết.
Nhưng đến khi thấy đám người Trác Nhĩ Thân Vương, Bảo Gia Quận chúa bị cấm quân hộ tống đến đây thì nàng lại thấy cân bằng hơn rất nhiều.
Thảo nào đêm qua lại bình yên, không xảy ra chuyện gì, mấy người đó bị cấm quân “trông chừng” nghiêm ngặt đến như vậy, nếu còn gây chuyện được thì mới là lạ.
Bên cạnh khán đài còn có hai cái bệ đứng thấp, bên trên là bốn chiếc trống trận da trâu được buộc lụa đỏ, trước mỗi cái trống đều có một binh lính đứng cầm dùi.
Nghi thức săn bắt được cử hành trong tiếng trống, 800 kỵ binh được chia thành hai đội, biểu diễn các đội hình phòng thủ, đột kích, đánh bọc sườn, đối kháng, rút quân.
Dù là người hiểu binh pháp hay người không hiểu binh pháp thì đều được xem một màn biểu diễn sôi nổi tưng bừng.
Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn đắm chìm trong màn biểu diễn mô phỏng cảnh tượng xông pha chiến đấu của bọn họ, nàng như đang lạc vào giữa chiến trường, vui thích đến mức đôi mắt như có thể phát sáng.
Bảo Gia Quận chúa ngồi ở phía bên phải khán đài, ngọn gió dân dã thổi qua, đem theo cả giọng nói khinh khỉnh của nàng ta: “Kỵ binh của Đại Chu cũng chẳng ra sao…”
Nguyễn Linh Huyên không chịu được câu chê bai chửi bới này của nàng ta, nàng quay đầu ném một quả mận sang đó.
Bảo Gia Quận chúa và nàng chính là “kẻ thù” gặp mặt, tức đến đỏ mắt: “Đồ ấu trĩ nhà ngươi!”
Nàng ta nói xong thì ném một quả lựu qua, còn suýt nữa ném trúng vào người Nguyễn Linh Chủy, may mà có Thận Hành ra tay chặn quả lựu lại.
“Bảo Gia, đừng gây chuyện.” Trác Nhĩ Thân Vương đang bực bội trong lòng, hắn ta nhìn hai nàng cãi nhau ầm ĩ thì càng khó chịu.
Tuy Bảo Gia không phục, nhưng nàng ta cũng nhịn, không đánh lại nữa.
Nguyễn Linh Huyên nhìn hai huynh muội bọn hắn chằm chằm, nàng muốn xem liệu họ có chột dạ trước khi làm chuyện xấu hay không, ai ngờ hai người này trông người sau còn vô tội hơn người trước.
Lúc này, một gã sai vặt lạ mặt vội vàng chạy tới, mở miệng là đòi tìm Nguyễn Linh Chủy.
“Nguyễn cô nương, người có từng gặp công tử nhà tiểu nhân hay không ạ?”
Nguyễn Linh Chủy giật mình, nói: “Chưa từng, Bùi công tử sao thế?”
Gã sai vặt vội nói: “Sáng sớm hôm nay công tử đã bị một nữ sử mời ra ngoài, nói là Nguyễn cô nương cho mời, công tử một đi không trở lại, đến bây giờ vẫn chưa về, mọi người trong nhà lo lắng nên mới phái tiểu nhân đến tìm.”
“Ta chưa từng mời gặp Bùi công tử, có phải có hiểu lầm gì hay không?” Nguyễn Linh Chủy lắc đầu, đúng lúc Tần thị đến hỏi xem có chuyện gì.
Nguyễn Linh Chủy vẫn trả lời như cũ: “Nương, con vừa dậy là đã ở cùng Lục muội muội, không làm chuyện gì khác.”
Nguyễn Linh Huyên gật đầu.
“Vậy phải làm sao bây giờ, công tử nhà tiểu nhân cũng đâu thể vô duyên vô cớ mà biến mất được.” Gã sai vặt lo lắng bị trách phạt, nhất quyết hỏi Nguyễn Linh Chủy đòi người.
“Nương, hay là để con đi tìm xem, có lẽ là đêm qua hai người bọn con nói chuyện về mấy nơi có cảnh đẹp gần khu săn bắn nên Bùi công tử tò mò…”
Trong lòng Tần phu nhân không muốn nữ nhi dính dáng đến chuyện này, một nam tử trưởng thành đang yên lành bỗng không thấy đâu trong một chốc một lát thì có thể xảy ra chuyện gì được, Bùi gia này thật đúng là chuyện bé xé ra to.
Nhưng Bùi gia là thông gia tương lai, họ không thể biểu hiện quá mức lạnh nhạt, bà ấy nói: “Đây là chỗ nào hả, con cứ sai hạ nhân đi tìm là được, hiện giờ đúng là lúc diễn ra nghi lễ quan trọng nhất của buổi săn, con không thể vô cớ rời đi, đừng để người khác nói rằng con không biết phép tắc.”
“Nhưng mà…” Nguyễn Linh Chủy vẫn thấy lo lắng.
“Để Thận Hành đi tìm đi, bản lĩnh của hắn rất giỏi, đại tỷ tỷ hãy cứ yên tâm.” Nguyễn Linh Huyên nhắc tới Thận Hành để giúp Nguyễn Linh Chủy khỏi phải băn khoăn lo lắng.
“Ta không đi.” Thận Hành không buồn nể tình.
Cẩn Ngôn thúc khuỷu tay vào người y.
Nguyễn Linh Huyên nói: “Ngươi không đi thì để ta đi.”
Cẩn Ngôn lập tức nói: “Vẫn nên để Thận Hành đi thì hơn, hắn mau chân mau tay, đi một lát là sẽ về.”
Thận Hành chỉ đành đi theo gã sai vặt để tìm người.
Màn biểu diễn của kỵ binh rất nhanh đã kết thúc, tiếp theo là đến phần quan trọng nhất - đi săn. Từ sớm đã có người phụ trách dùng phương thức bao vòng để đuổi thú vật ra ngoài, phục vụ cho buổi đi săn.
Thuận Thiên Đế đang lúc tráng niên, có thể cưỡi ngựa, có thể bắn tên, ông ấy tự mình dẫn đội tham gia, muốn vào rừng đi săn.
Những Hoàng tử, công tử trẻ tuổi khác cũng bừng bừng hứng thú mà cầm cung lên ngựa, tính thể hiện bản lĩnh.
Nguyễn Linh Huyên thấy lâu như mà vẫn không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, vậy là nàng cũng nóng lòng muốn thử.
Đan Dương Quận chúa sớm đã lường trước rằng nàng không thể ngồi yên được, bà ấy phái người đến dặn nàng chú ý an toàn, không ngăn cản nàng tham gia.
“Mấy người Bảo Gia Quận chúa có tham gia không?”
“Tay Quận chúa bị thương nên không tham gia được, Trác Nhĩ Thân Vương thì thấy không khỏe, đã được đưa đi nghỉ ngơi.” Không ngừng có người tới báo cáo với Cẩn Ngôn, vậy nên hắn ta biết hết tất cả những tin tức mới nhất, tuy Nguyễn Linh Huyên còn chưa hỏi tới nhưng hắn ta cũng chủ động nói: “Điện hạ cũng đã theo Bệ hạ vào rừng.”
“Vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Nguyễn Linh Huyên vui vẻ, nàng nhấc váy muốn đi xuống: “Tiêu Văn Cảnh đều đã đi chơi rồi, ta cũng đi săn thôi!”
“Nhưng mà…” Cẩn Ngôn muốn khuyên nàng, nhưng thấy mọi người trên đài đều đã đi gần hết, ngay cả cấm quân cũng dời trận địa theo số đông, nếu vẫn giữ Nguyễn Linh Huyên lại trên khán đài thì cũng không ổn.
“Cứ làm vậy đi!” Nguyễn Linh Huyên chạy xuống.
Cẩn Ngôn chậm mất một bước, chỉ trong thời gian vài cái chớp mắt mà đã không nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Linh Huyên đâu nữa.
Ầm ầm ầm, một âm thanh lớn như tiếng sấm vang lên từ phía chân trời.
Những người đi săn còn đang ở ngoài cánh rừng điều chỉnh đội hình đều quay đầu lại tới tấp.
“Tiếng gì thế?”
Nguyễn Linh Huyên vừa mới trèo lên lưng Tiểu Thạch Đầu, chân dẫm vào bàn đạp bên yên ngựa, nàng quay đầu lại nhìn về phía xa.
Hướng đó vừa đúng là hướng mặt trời mọc, ánh sáng chói mắt, những tia sáng trắng xóa giống như những mũi tên sắc nhọn bắn tới, kích thích đôi mắt, tầm nhìn hầu như chỉ còn một khe hở hẹp.
Rất nhanh, dưới ánh sáng trắng chói lóa có rất nhiều những chấm đen đang di chuyển, mênh mông cuồn cuộn.
“Là, là ngựa!” - Có người hét lớn một tiếng: “Đàn ngựa đang chạy về hướng chúng ta!”
Phía Đông bãi săn Y Điền có trại nuôi ngựa đứng số một, số hai Đại Chu, mỗi năm, trại nuôi ngựa đều nuôi cả chục ngàn con chiến mã.
Rất ít người từng nhìn thấy cảnh cả chục ngàn con ngựa cùng nhau phi tới, vậy nên mọi người nghe âm thanh ầm ầm như tiếng sấm nhưng lại nhất thời đều không liên tưởng được tới đàn ngựa.
Đàn ngựa đang phi tới đều là chiến mã, gót sắt cứng rắn, to khỏe dũng mãnh, thân thể phàm thai của bọn họ làm sao mà cản được, không cần nghĩ nhiều cũng biết tất cả đều sẽ thành bãi bùn dưới móng sắt của lũ ngựa.
“Chạy mau!” Có người hét to.
Đám đông bắt đầu bỏ chạy lên chỗ cao, có vài phu nhân và quý nữ chân cẳng không nhanh nhẹn, chạy trốn mà thất tha thất thểu, suýt chút nữa bị mấy con ngựa chạy loạn đâm cho ngã nhào. Nguyễn Linh Huyên cưỡi Tiểu Thạch Đầu, giúp các nàng tránh khỏi bị người khác va chạm, nàng chỉ hướng đài cao bên cạnh, nói: “Mau lên chạy lên khán đài!”
“Miên Miên!”
“Tiểu thư!”
Có vài giọng nói quen thuộc vang lên giữa đám người, nhưng nàng không biết tiếng nói vang lên ở nơi nào. Nguyễn Linh Huyên nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng nương hay Vân Phiến ở đâu nên đành phải thôi, nàng nắm dây cương buộc Tiểu Thạch Đầu, chuẩn bị đi vào trong rừng.
“Linh Huyên muội muội!” Không biết Ngụy Khiếu Vũ từ đâu chạy tới, giữ lại dây cương của nàng: “Ngựa chạy đến hướng này rồi nhất định sẽ chạy vào rừng, địa hình trong rừng phức tạp, nếu bị đàn ngựa làm lạc hướng thì sẽ rất nguy hiểm.”
Nguyễn Linh Huyên nhìn chấm đen phía xa, giờ đã có thể nhìn thấy bóng dáng của lũ ngựa, âm thanh dày đặc làm trái tim cũng nhảy bình bịch không dừng nổi, nàng thở gấp, nói: “Ta biết, nhưng mấy người Tiêu Văn Cảnh vẫn đang ở trong rừng, còn không biết có gặp nguy hiểm hay không!”
“Ta sẽ vào tìm, còn có rất nhiều cấm quân nữa, muội là cô nương gia, nên ở lại tại nơi an toàn.” Ngụy Khiếu Vũ cản trước ngựa của Nguyễn Linh Huyên, tận tình khuyên bảo, hắn ta cũng lo nghĩ cho sự an toàn của nàng.
“Nhưng ta cưỡi ngựa bắn cung cũng không hề kém hơn nam tử!” Nguyễn Linh Huyên không muốn bị coi thường, nàng học cưỡi ngựa bắn cung không phải vì để lúc có chuyện xảy đến còn phải trốn phía sau người khác.
Ngụy Khiếu Vũ cũng không ngờ một câu nói của hắn ta lại làm Nguyễn Linh Huyên phản ứng lớn đến như vậy: “Nhưng cô nương gia nên được bảo vệ…”
Nguyễn Linh Huyên nắm dây cương sang hướng khác, vòng qua bên cạnh Ngụy Khiếu Vũ, giọng nói vội vã: “Ngươi có thời gian ngăn ta lại, không bằng chúng ta nhanh chóng cùng nhau vào rừng để tìm được ngài ấy thì hơn!”
Dứt lời, nàng đã giục ngựa đi vào trong rừng, không hề do dự chút nào.
Ngụy Khiếu Vũ như suy tư gì mà nhìn bóng lưng Nguyễn Linh Huyên.
Tìm được ngài ấy?
*
“Đại Hoàng huynh! Huynh mau tỉnh lại đi.”
Tiêu Tông Vĩ mở mắt ra giữa đống rơm, đầu váng mắt hoa. Hắn ta nhìn thoáng qua ánh mặt trời, ngơ ngác mơ màng nói: “Trời, trời sáng rồi?”
“Gì mà trời sáng rồi chứ, trận đi săn đã bắt đầu rồi! Xảy ra chuyện lớn!”
Tiêu Tông Vĩ mượn sức của Tứ Hoàng tử để ngồi dậy: “Chuyện gì thế?”
“Chiến mã ở trại nuôi ngựa Y Điền không biết bị ai thả ra, đằng sau còn có rất nhiều sói đuổi theo, chúng nó đều chạy về hướng cánh rừng được vây lại để mọi người đi săn, bệ hạ và nhóm công tử, quý nữ đi vào đầu tiên đều đã bị mất liên hệ.”
Tiêu Tông Vĩ đang nghe Tứ Hoàng tử kể lại ngắn gọn, bỗng thấy có người tức giận gọi tên hắn ta.
“Tiêu Tông Vĩ!”
“Nguyễn Đại cô nương?” Thấy người tới, Tứ Hoàng tử lập tức đứng bật dậy.
Nguyễn Linh Chủy chạy đến trước mặt hai người, nàng ấy không nhịn nổi mà hơi cong lưng, tay chống đầu gối thở hổn hển, nàng ấy nhìn Tiêu Tông Vĩ, nói: “Là ngài, là ngài sai người gọi Bùi công tử đi, giờ hắn đang ở đâu?”
“Bùi công tử?” Tiêu Tông Vĩ quay đầu nhìn Tứ Hoàng tử theo bản năng, đôi mắt nheo lại.
Tứ Hoàng tử không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tông Vĩ, hắn ta ấp a ấp úng nói: “Ta để hắn đi vào trong rừng sâu, nếu may mắn thì có lẽ vẫn đang ở trong rừng.”
Nếu không may thì sẽ gặp phải đàn ngựa… Dữ nhiều lành ít.
Tứ Hoàng tử không dám nói lời này trước mặt hai người.
Nhưng hai người bọn bọn họ cũng không ngốc, họ đều có thể đoán được kết cục của Bùi công tử sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Mũi Nguyễn Linh Chủy chua xót, nước mắt rưng rưng.
“Đến muội muội nhỏ tuổi của ta cũng biết gặp lúc nguy nan phải ưu tiên chuyện quan trọng, vậy mà các ngài lại dùng mọi cách mưu tính làm hại một con người vô tội.”
Tiêu Tông Vĩ không lên tiếng giải thích, hắn ta chỉ ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Linh Chủy rơi nước mắt.
“Ngoại trừ không ngừng mưu tính làm hại người khác, tru trừ dị kỷ* ra thì ngài còn làm được việc gì khác hay không?” Nguyễn Linh Chủy rất ít khi nói nặng lời với người khác như vậy, nàng như đang xả hết mọi sự tức giận tích lũy trong thời gian dài vào giây phút này: “Nếu ngài là người tốt…”
*Tru trừ dị kỷ: Giết hại và xóa sạch những người phản đối hoặc không cùng ý kiến với mình.
Cổ họng Tiêu Tông Vĩ đắng chát, hắn ta ngơ ngẩn nhìn nàng ấy.
Nguyễn Linh Chủy khẽ lắc đầu rồi quay người rời đi.
*
Đàn chim cất cánh bay lên khỏi rừng cây, giống như mây đen che ngang bầu trời.
Nguyễn Linh Huyên ngửa đầu nhìn lên trên đỉnh đầu, cành cây đan chéo vào nhau như lớp mạng nhện đen sì, làm nàng không nhìn thấy ánh mặt trời.
Nàng vỗ vỗ cổ Tiểu Thạch Đầu: “Phải nhanh chóng tìm được Tiểu Miên Hoa, nếu không bầy sói tới, nó sẽ sợ hãi!”
Tiểu Thạch Đầu lắc mạnh cái bờm, nó cúi đầu dùng mũi gảy gảy đá vụn trên mặt đất.
Nơi này có mùi của mấy trăm con ngựa, nó muốn tìm được Tiểu Miên Hoa thì vẫn phải tốn rất nhiều công sức.
“Không ổn! Đàn ngựa tới rồi, mau tản ra, tản ra!” Có người ở trong rừng lên tiếng cảnh báo.
Thật ra không cần phải có người nhắc nhở, mặt đất đều đang chấn động, thậm chí có cục đá nhỏ còn bị nảy cả lên, mấy con chim và thú vật trong rừng bị quấy nhiễu, kêu thì thầm, tô đậm thêm cho mối nguy hiểm đang tới gần.
Nguyễn Linh Huyên điều khiển Tiểu Thạch Đầu đi tìm chỗ tránh, đỡ phải bị đàn ngựa mất lý trí này đụng phải.
Nhưng mà đàn ngựa không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, là bầy sói theo sát sau đó mới phải.
Ngựa trên thảo nguyên sợ sói nhất, sói vừa hú lên, đến ngựa được huấn luyện cẩn thận cũng sẽ mất khống chế.
“Vậy mà còn có cả sói!”
Tiểu Thạch Đầu chở Nguyễn Linh Huyên, nó hoảng sợ không chọn lối mà chạy như bay vào trong rừng.
Tuy nàng giỏi cưỡi ngựa nhưng Nguyễn Linh Huyên cũng bị xóc đến mức người như sắp rời ra thành từng mảnh, thật vất vả mới đợi được Tiểu Thạch Đầu dừng lại, nàng không biết đã qua bao lâu, lại càng không biết bản thân đang ở nơi nào.
Cũng may dù là đàn ngựa đang nổi điên hay là đàn sói đuổi theo cũng đều đã cách xa bọn họ, xung quanh vừa tĩnh lặng vừa yên bình.
Nguyễn Linh Huyên thở phào nhẹ nhõm, nàng phân biệt phương hướng một cách đại khái rồi tiếp tục đi về phía trước để tìm xem những người khác đang ở đâu.
Hí hí…
Chân trước của Tiểu Thạch Đầu vừa mới nhấc lên đã dừng lại giữa chừng, hai cái tai màu đen hình tam giác rung rung rồi đột ngột dựng lên.
Hí hí… hí hí…
“Là tiếng ngựa kêu, Tiểu Thạch Đầu, có ngựa ở gần đây à?” Nguyễn Linh Huyên khẽ vỗ cổ Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu không đợi nàng ra lệnh, nó chở nàng chạy xuyên qua rừng cây với đầy dây đằng rủ xuống, dừng lại bên cạnh sườn dốc, chỉ đi thêm một bước nữa là sẽ bước hụt xuống.
Nguyễn Linh Huyên sợ chảy mồ hôi lạnh, nàng vội vàng siết chặt dây cương, điều khiển Tiểu Thạch Đầu lùi về phía sau mới không làm một người một ngựa rơi xuống dưới.
Lúc này, một cái đầu ngựa dài thò ra khỏi bụi cây quan sát các nàng, Nguyễn Linh Huyên vừa thấy đôi mắt điềm đạm của nó thì lập tức nhận ra: “Tiểu Miên Hoa?”
Tiểu Miên Hoa tủi thân mà bước lên trước rồi dụi đầu vào lòng bàn tay của Nguyễn Linh Huyên.
“Sao ngươi lại ở đây, Tiêu Văn Cảnh đâu rồi?” Nguyễn Linh Huyên lấy một viên kẹo tuyết từ hà bao ra cho nó ăn, nàng vừa vui mừng vì tìm được Tiểu Miên Hoa lại vừa lo lắng cho tình hình của Tiêu Văn Cảnh.
Tiểu Miên Hoa đi lên trước vài bước, cúi đầu nhìn xuống sườn núi chênh vênh.
Chẳng lẽ Tiêu Văn Cảnh lại ở dưới dốc núi này?
Nguyễn Linh Huyên đeo cung và bao đựng mũi tên lên người, nàng nhanh chóng kiểm tra xung quanh, sau khi chắc chắn không có bầy sói hoặc những dã thú khác đang ẩn núp thì mới chạy đến bên cạnh Tiểu Miên Hoa, nàng cũng không chê mặt đất bẩn mà lập tức nằm bò xuống nhìn.
Sương mù ở dưới dốc núi rất dày, dùng mắt thường hoàn toàn không nhìn rõ được cảnh vật quá một trượng.
“Tiêu Văn Cảnh!”
“Miên Miên?”
“Người ở dưới thật này!” Nguyễn Linh Huyên vui sướng vô cùng, nàng lăn long lóc mà bò dậy, ôm lấy cổ Tiểu Miên Hoa: “Tốt quá đi!”
“Sao muội lại tới đây, không phải ta đã dặn muội đừng chạy lung tung rồi sao? Muội không biết nơi này rất nguy hiểm à?” Giọng nói hơi mang ý quở trách của Tiêu Văn Cảnh vang lên.
Niềm vui vừa mới dâng lên của Nguyễn Linh Huyên lập tức biến thành sự giận dữ.
Đã đến lúc này rồi mà Tiêu Văn Cảnh còn so đo việc này, thật là đáng ghét!
Nàng ngồi xổm bên vách núi, tức giận nói: “Sao hả, người cũng muốn nói bởi vì ta là cô nương gia nên không thể mạo hiểm à?”
Phía dưới yên lặng một lát rồi mới có tiếng trả lời của Tiêu Văn Cảnh.
“Không phải vì muội là cô nương gia nên không thể mạo hiểm, mà bởi vì là muội, ta không muốn để muội phải mạo hiểm.”
Nguyễn Linh Huyên chớp chớp mắt.
Rõ là hắn không nói gì mấy nhưng những lời này lại làm tâm trạng của nàng tốt hẳn lên.
“Miên Miên?”
Nguyễn Linh Huyên hắng giọng: “Nếu không phải bởi vì là người thì ta cũng sẽ không đi vào cứu người…”
“Ta nói này, Cảnh Nhi, Nguyễn gia nha đầu, có mấy lời không bằng đợi lúc không có người thứ ba ở đây rồi hẵng nói?”
“… Bệ hạ?!”