“Bảo người của nàng câm miệng lại.” Tiêu Tông Vĩ xông thẳng vào rồi ngồi xuống, thanh kiếm đẫm máu trong tay cũng tùy ý ném xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn ta rất thảm hại, vết máu trên người theo áo choàng nhỏ xuống tạo thành một vũng máu ở ngay dưới chân hắn ta.
Nhìn thấy màu đỏ tươi kia, ánh mắt Nguyễn Linh Chủy lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng ngước mắt nhìn Tiêu Tông Vĩ một lát. Cuối cùng, nàng ấy vẫn nén được nỗi hoảng sợ, cũng không đuổi hắn ta đi, chỉ vén rèm lên, vươn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay u ám mù mịt, mặt trời cũng bị mây mù che phủ, đường núi dẫn vào chùa Đại Bảo Tương lại có dân cư thưa thớt, lúc này bên ngoài không có ai khác ngoài bốn tên gia đinh hộ vệ của Nguyễn gia.
Sự việc xảy ra đột ngột nên gia đinh không kịp ngăn cản Tiêu Tông Vĩ, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ta cầm một thanh kiếm đẫm máu bước vào xe ngựa.
Lúc này, bọn họ đều rút kiếm hướng vào xe ngựa, vẻ mặt căng thẳng, cực kì đề phòng nhưng bên trong không hề có sự hỗn loạn như dự đoán, như thể kẻ khả nghi kia chỉ là đi vào chào hỏi tiểu thư nhà bọn họ mà thôi.
Nguyễn Linh Chủy bình tĩnh trấn an bọn họ nói:
“Không sao, là người ta quen.”
Nghe nàng ấy lên tiếng, mấy tên gia đinh mới bán tín bán nghi thu vũ khí lại, Nguyễn Linh Chủy hạ rèm xe xuống, muốn nói chuyện với Tiêu Tông Vĩ nhưng lại do dự.
Tiêu Tông Vĩ cúi đầu nhìn vết thương, hiểu được nỗi lo lắng của nàng ấy, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, thuộc hạ của ta đã dụ bọn họ đi hết rồi. Cho nên nàng sẽ không gặp nguy hiểm, ta chỉ là muốn mượn xe ngựa của nàng để về thành thôi.”
“… Ta không có ý đó.”
Nguyễn Linh Chủy không phải là sợ bị chuyện của hắn ta làm liên lụy, nàng ấy không muốn quan tâm đến việc Tiêu Tông Vĩ đang làm gì, lại đắc tội với ai. Chỉ là khi nàng ấy nhìn thấy hắn ta bị một mũi tên gãy đâm thẳng vào bả vai trái, máu chảy ròng ròng thì không khỏi giật mình, có lẽ vết thương không hề nhẹ.
Nhưng bản thân người bị thương vẫn có thể bình tĩnh, mặt không biến sắc, như là không biết đau, hoặc hắn ta vốn không thèm để ý việc này chút nào, chỉ dựa lưng vào thành xe lắc lư, khẽ nhắm mắt lại: “Có nước không?”
Nguyễn Linh Chủy ra hiệu cho Tiểu Điệp thị nữ riêng của mình rót cho hắn ta một tách trà.
Tiểu Điệp chưa bao giờ chứng kiến trận chiến đẫm máu như vậy, hơn nữa đối phương lại là Đại Hoàng tử khét tiếng thì tay đã run đến mức chưa kịp bưng ra, nửa tách trà đã rung lên, vung vãi khắp sàn.
Nguyễn Linh Chủy đành phải nhẹ nhàng cầm lấy tách trà trong tay thị nữ, rót đầy lại rồi đích thân đưa cho hắn ta.
Tiêu Tông Vĩ một ngụm đã uống hết một chén, ra hiệu cho Nguyễn Linh Chủy rót thêm.
Nguyễn Linh Chủy dứt khoát bưng cả bình trà đưa cho hắn ta.
“Điện hạ, vết thương của ngài…”
“Không chết được.” Tiêu Tông Vĩ nhếch miệng, uống hết bình trà.
Nguyễn Linh Chủy suy nghĩ một chút, vẫn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khuyên nhủ: “Điện hạ đừng hành động cố chấp nữa, hại người khác cũng không có lợi cho mình, đây không phải là giải pháp lâu dài.”
“Từ trước tới nay ta chưa bao giờ muốn một giải pháp lâu dài, ta chỉ muốn tìm sự vui vẻ nhất thời mà thôi.” Tiêu Tông Vĩ không hề né tránh dã tâm sôi sục của mình, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Nguyễn Linh Chủy: “Hoàng đế các đời đều muốn có thiên thu vạn đại, nhưng chưa từng có ai trên đời này được như ý nguyện, vậy tại sao ta không thể mong cầu sự vui vẻ trước mắt?”
Tiểu Điệp run lẩy bẩy, kìm lòng không đậu tiến lại gần bên cạnh Nguyễn Linh Chủy, sợ người trước mắt này nổi điên lên, sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho tiểu thư.
Hắn ta chỉ cầu vui vẻ trước mắt, vậy chẳng phải sẽ chẳng thèm lo lắng hay bận tâm gì cả, kẻo làm hại danh tiếng của tiểu thư…
Tiểu Điệp không dám nghĩ.
Còn Nguyễn Linh Chủy vốn đã hiểu.
Nếu Tiêu Tông Vĩ chịu nghe lời khuyên của người khác thì bây giờ họ cũng sẽ không rơi vào bước đường như thế này.
Nàng ấy chỉ có thể bất lực khẽ nhắm mắt lại, giả vờ nghỉ ngơi, không làm những việc vô ích này.
Trong xe cũng không có tiếng nói chuyện nữa, chỉ có tiếng vó ngựa đều đặn và tiếng bánh xe lăn không nhanh không chậm trên con đường đá sỏi trong rừng, phát ra vài âm thanh thưa thớt.
Nguyễn Linh Chủy mong vào thành càng sớm càng tốt, đưa Tiêu Tông Vĩ đến đúng nơi, coi như là nàng ấy đã tận tình tận nghĩa rồi.
Nhưng một lúc sau, có người cưỡi ngựa đuổi kịp từ phía sau, vừa vặn chặn được xe ngựa của bọn họ.
“Trong xe là tiểu thư của Nguyễn gia đúng không?”
Khi Nguyễn Linh Chủy nghe nói người đến là Phùng Đồng Tri của Cẩm Y Vệ, nàng ấy vô thức nhìn về phía của Tiêu Tông Vĩ.
Người này và Đại Hoàng tử từ trước đến nay luôn bất hoà, nếu bị hắn ta nhìn thấy Đại điện hạ bị thương, còn trốn trong xe ngựa của Nguyễn gia thì không biết sẽ rước lấy hậu quả gì.
Nhưng nếu nàng ấy không trả lời thì cũng không được, bên ngoài là gia đinh của Nguyễn gia, trên xe ngựa còn có ký hiệu của Nguyễn gia, hơn nữa không ít người đều biết hôm nay tiểu thư của Nguyễn gia ra ngoài đi chùa Đại Bảo Tương chính là nàng ấy.
Cái tên Đồng Tri đại nhân bướng bỉnh, thích tìm hiểu đến cùng này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Là ta.”
Người bên ngoài dừng lại một chút: “Tiểu thư, có phải người đang gặp rắc rối gì hay không?”
Nguyễn Linh Chủy hơi sửng sốt, còn nghĩ rằng là gia đinh bên ngoài đã tiết lộ tin tức, cuống quýt túm lấy vạt váy trên đầu gối.
“Thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm, nghe nói ở gần đây xảy ra án mạng vì vậy nên mới lo lắng cho an nguy của tiểu thư. Nếu tiểu thư không có việc gì thì người sẽ không ngại ra ngoài gặp mặt một lần chứ…” Phùng Đồng Tri đuổi theo vết máu mà đến đây, thế nhưng lại phát hiện xe ngựa của Nguyễn phủ cũng có vết máu. Hơn nữa, vẻ mặt của gia đinh đi theo lại khá kỳ lạ, giống như có điều gì che giấu khó nói, rất khó để không hoài nghi hiện tại Nguyễn đại tiểu thư ở bên trong xe ngựa đang bị kẻ xấu bắt cóc.
“Ta…Ta không sao.”
Phùng Đồng Tri bước xuống ngựa, tay đặt lên trên chuôi đao, chậm rãi tiến đến gần xe ngựa.
Tiêu Tông Vĩ nghiêng đầu nhìn rèm xe đung đưa trong gió với vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Phu xe ngồi ở càng xe đã vừa lăn vừa bò chạy xuống, điều này càng làm cho Phùng Đồng Tri nghi ngờ hơn.
Tiểu Điệp lo lắng nắm lấy tay của Nguyễn Linh Chủy, không dám thở mạnh. Hiện tại người mà nàng ấy sợ cũng không phải Đại Hoàng tử Tiêu Tông Vĩ mà là chuyện nếu người bên ngoài đó nhìn thấy cô nương đã có hôn ước mà ngồi cùng một xe với người đàn ông khác, truyền ra ngoài sẽ làm gia tộc mất hết thể diện.
Đại lão gia của Nguyễn gia là người rất nghiêm khắc và có tính kỷ luật, cho nên ông ấy đối với tiểu thư cũng rất nghiêm khắc, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ấy.
Tiêu Tông Vĩ cúi người xuống.
Nguyễn Linh Chủy nhìn thấy động tác của hắn ta, nàng ấy lập tức đoán được ý đồ của hắn ta, kêu lên: “Không được!”
Nhưng tay của Tiêu Tông Vĩ đã cầm lấy thanh kiếm vừa nãy hắn ta đã tuỳ ý ném xuống đất, dùng sức ném ra ngoài. Thanh kiếm sắc bén lập tức xuyên qua rèm xe, phát ra một tiếng phù, đâm vào ngực của Phùng Đồng Tri đang cố gắng tiến tới để điều tra.
Tình huống xảy ra bất ngờ không kịp trở tay.
“Chết, chết rồi…” Gia đinh ở bên ngoài hoảng hốt kêu lên.
Nguyễn Linh Chủy đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất, nhưng ngay sau đó được Tiêu Tông Vĩ nhẹ nhàng đỡ dậy, hắn ta vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng ấy, cúi đầu nói vào tai nàng:
“Nàng xem, việc ta thích nàng, chưa bao giờ trở thành rắc rối của nàng.”
Chung Túy cung.
Gió chiều lùa vào qua cửa sổ, lật tung chồng giấy Tuyên Thành, tiếng vù vù nghe như lá cờ bị gió mạnh cuốn lên.
Vù…
Hơi thở của hắn giống như là một người thợ binh khí đang rèn đúc vũ khí kéo một chiếc ống thở nặng nề, một tiếng lại nặng hơn một tiếng.
Tiếng ù ù trong ốc tai, lồng ngực đập nhanh, khiến việc cử động trở nên khó khăn.
Nhưng hắn vẫn từng bước đi về phía cô gái đang nằm co ro trong vũng máu. Nàng đang lặng lẽ ôm cái cung tàn tạ, giống như là một em bé ôm món đồ chơi yêu quý, chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Hắn nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc còn vương trên má nàng, ở đó có một vết sẹo dài và mảnh chạy từ khóe mắt đến dái tai, nhìn độ nông sâu, thì vết sẹo này cũng đã được hai ba năm rồi.
Tuy nhiên, trọng tâm không phải là vết thương này, mà dưới ngón tay của hắn ta, làn da của nàng…
“Điện hạ!”
Tiêu Văn Cảnh bừng tỉnh, Cẩn Ngôn lo lắng nhìn hắn.
“Điện hạ, trời sắp mưa rồi, gió lạnh, ngủ ở đây lâu sẽ bị bệnh.”
Theo bản năng, Tiêu Văn Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời mây đen bao phủ, loáng thoáng còn có sấm chớp lóe lên, tựa như một con rồng điện đang cuồn cuộn trong biển mây.
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dần bình tĩnh lại cảm xúc do giấc mơ gây ra: “Có tin tức gì không?”
“Người của Đại điện hạ liều chết bảo vệ cho nên dù Đại điện hạ trúng một mũi tên nhưng vẫn chạy thoát. Người của chúng ta vừa đuổi vừa tránh theo kế hoạch, có người bị thương nặng, nhưng không ai chết, coi như là may mắn…” Cẩn Ngôn chần chờ một chút, mới tiếp tục nói: “Nhưng theo bọn họ miêu tả, Đại điện hạ lợi hại vô cùng còn không biết đau đớn, khiến bọn họ khó có thể phản kháng, rất kỳ quái.”
Cũng may Lục điện hạ chưa bao giờ kỳ vọng bọn họ có thể dùng kiếm giết chết Đại điện hạ, lần này bọn họ hành động nhiều nhưng chỉ giống một loại phản kháng và khiêu khích.
Chấm dứt chiến tranh bằng chiến tranh, chấm dứt bạo lực bằng bạo lực, chưa bao giờ là điều mà chính miệng Tiêu Văn Cảnh nói.
Tiêu Tông Vĩ đã ra tay với hắn, Tiêu Văn Cảnh cũng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Về phần hắn ta có sức mạnh phi thường và lại không sợ đau đớn.
Tiêu Văn Cảnh biết đó đều là “công lao” của Huyết Khô Trùng.
Chỉ tiếc Điền Tiệp Dư là hậu phi, không thể tự mình xử lý. Thật ra, hoàng hậu cũng không phải muốn lấy mạng của Điền Tiệp Dư, chỉ là bà ta muốn Tiêu Tông Vĩ biết bệnh của mình.
Nhưng bây giờ xem ra, mặc dù Tiêu Tông Vĩ biết mạng mình không còn giữ bao lâu nữa, cũng sẽ không chắp tay nhường ngôi vị Hoàng đế, bọn họ tất nhiên còn phải đối đầu trực diện.
Mà cơ hội tốt nhất chính là đại hội săn bắn mùa thu.
*
Mùa hè nóng bức đã qua, cơn gió đầu tiên thổi qua Thiên Sơn chẳng những mang đến cảm giác mùa thu, còn mang đến quân tình bại trận ở tiền tuyến.
Vương đình của Bắc Lỗ xảy ra biến cố lớn, Hoàng tử trẻ tuổi hiếu chiến đầu độc Khả Hãn, trở thành Khả Hãn mới. Việc đầu tiên hắn ta làm là tập hợp lại, chứng minh sự tồn tại của mình với Đại Chu, tiếp theo hắn ta còn vô liêm sỉ đề xuất hòa thân với Đại Chu.
Dù sao An Ninh Trưởng Công chúa đã là một lão nhân tóc bạc phơ, không chừng ngày nào đó sẽ không còn nhìn thấy được mặt trời đằng đông nữa.
Đại Chu phái Công chúa đi hòa thân, thì đương nhiên sẽ mang theo số lượng lớn gia súc, cừu, ngựa cùng với châu báu và gấm vóc đẹp đẽ làm của hồi môn. Đây chính là một khối tài sản khổng lồ.
Đương nhiên là vị Khả Hãn hăm hở này cũng muốn học theo tiền bối của hắn ta, dùng mấy trận thắng uy hiếp Đại Chu, để thúc đẩy giao dịch này hoàn toàn có lợi cho hắn ta. Thậm chí vì biểu hiện thành tâm của mình, hắn ta còn nắm bắt cơ hội sai sứ giả cùng tham gia đại hội săn bắn mùa thu của Đại Chu.
Mà ứng viên sứ giả này tình cờ lại có quan hệ huyết thống với Hiền Đức Hoàng Thái hậu - nội tôn của trưởng Công chúa An Ninh, làm cho Thuận Thiên Đế muốn gây khó dễ hoặc gây thương tổn cũng phải cân nhắc tâm tình thân mẫu là Hiền Đức Hoàng Thái hậu.
Tuy nói thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, nhưng nếu quân Ngụy gia bại, tâm trạng Ngụy Khiếu Vũ sẽ rất khó chịu.
Trong gia thư, Ngụy Đại soái đưa cho hắn ta cũng không diễn tả cặn kẽ nguyên nhân hậu quả, chỉ nói sơ qua rằng đại ca hắn ta bị thương, tạm thời không thể ra chiến trường. Thế nhưng cụ thể thương thế nặng bao nhiêu thì ông ấy lại không đề cập tới. Điều này khiến cho Ngụy Khiếu Vũ lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức chạy về quân doanh, thay vì phải đi theo Hoàng đế để tham gia săn bắn mùa thu.
Nhưng Nguyễn Linh Huyên không biết nhiều nội tình như vậy. Trên đường đi theo đại đội, nàng còn gọi bạn kết bè, tỷ thí cưỡi ngựa, bắn cung với đám người Chương Nguyên Côn. Hai nhóm người ngang tài ngang sức, không khiêm nhượng lẫn nhau, đánh đến nỗi hỗn loạn mù mịt, Đan Dương Quận chúa cũng không quản được nàng nên chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Điều này khiến cho Nguyễn Linh Huyên càng thêm to gan, có lúc còn dứt khoát thoát ly đội ngũ một lúc, đi đến mấy thánh địa phong cảnh ven đường ngắm cảnh. Thậm chí, Nguyễn Linh Huyên còn mời Ngụy Khiếu Vũ cùng đi, nhưng Ngụy Khiếu Vũ không có hứng thú, từ chối hết lần này đến lần khác, làm cho Nguyễn Linh Huyên buồn rầu.
“Tiểu thư, sao người không tìm Lục điện hạ?” Nhìn Nguyễn Linh Huyên liên tục bị cự tuyệt nên Vân Phiến không nhịn được hỏi.
Tuy rằng nàng thích Ngụy tiểu tướng quân, nhưng Lục điện hạ không phải cũng là bạn bè tốt nhất của nàng sao?
Vân Phiến không biết tại sao gần đây nàng lại trốn tránh Lục điện hạ, còn tưởng rằng bọn họ xảy ra hiểu lầm gì đó với “bạn bè tốt”.
“Ngài ấy bận lắm, làm gì có thời gian đi với ta.” Nguyễn Linh Huyên thản nhiên nói.
“Muội đã hỏi Ngụy Khiếu Vũ năm lần, nhưng dù chỉ một lần cũng chưa hỏi ta.” Bỗng nhiên tiếng của Tiêu Văn Cảnh vang lên sau lưng nàng: “Làm sao mà muội biết ta không rảnh?”
Nguyễn Linh Huyên sửng sốt, quay đầu lại, “... Người, sao người biết rõ vậy?”