Vì đêm hôm trước chơi quá nhiều nên Nguyễn Linh Huyên ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Vân Phiến đến ba lần rồi lại bước ra vì bị câu “Dậy liền đây” của nàng đánh lừa, đến khi nàng ấy nhận được một tấm thiệp thì lại vui mừng, phấn khởi bước vào để đánh thức Nguyễn Linh Huyên.
“Cô nương! Người thức dậy đi, Tiểu Tướng quân vừa gửi thư cho người đấy!”
Nàng ấy nhấn mạnh từ “vừa” làm nổi bật sự bất ngờ và ngạc nhiên.
Nguyễn Linh Huyên lập tức mở mắt.
“Tiểu Tướng quân?”
“Vâng, người gác cổng mới đưa đến, người trong phủ tướng quân đưa tới thì không thể nào là giả được!”
Nguyễn Linh Huyên lập tức ngồi dậy, mái tóc rối bời đang xõa ra, lấy thiệp từ tay Vân Phiến.
“Tiểu Tướng quân muốn tỷ thí với ta!” Nhìn thoáng qua chữ trên thư, Nguyễn Linh Huyên vui mừng khôn xiết.
“Tỷ thí?” Sự vui vẻ của Vân Phiến lập tức biến mất, đôi mắt lộ vẻ ngơ ngác.
Công tử trong gia đình gia giáo lại hẹn tỷ thí với một cô nương, hắn ta nghĩ gì vậy?
Nhưng đối với Nguyễn Linh Huyên thì đây không phải chuyện gì to tát, dù sao thì cũng là nàng mời hắn ta trước.
Nàng lập tức tỉnh táo và bảo Vân Phiến chuẩn bị và trang điểm cho nàng.
Không ngờ, khi đi Nguyễn Linh Huyên rất hăng hái nhưng khi về thì rất buồn bã.
Vân Phiến thấy nàng chán nản thì tưởng rằng nàng thua cuộc, vội an ủi: “Tiểu Tướng quân có tài năng trời ban, còn là nam nhân nên cao to mạnh mẽ, cô nương đánh không nổi cũng là chuyện bình thường.”
Nguyễn Linh Huyên lắc đầu: “Không phải, là ta thắng.”
“Thắng? Thắng mà sao trông cô nương lại buồn vậy?” Vân Phiến không hiểu.
Trước đây Nguyễn Linh Huyên đánh thắng Lục điện hạ thì vui đến nỗi không ngủ được mà?
“Nhưng rõ ràng là hắn nhường ta, nhường cực kỳ lộ liễu, ta có phải đồ ngốc đâu!” Nguyễn Linh Huyên uất ức: “Có phải là Tiểu Tướng quân coi thường ta, nghĩ ta là gối thêu hoa* đúng không?”
*Gối thêu hoa: người chỉ được vẻ bề ngoài.
Vân Phiến: “…?”
Ngày hôm sau, dường như Tiểu Tướng quân biết hôm trước mình sai rồi, vội gửi thư để mời Nguyễn Linh Huyên một bữa tại tửu lầu.
Nguyễn Linh Huyên vui vẻ đến đó, nhưng trùng hợp là bữa ăn chỉ có cá. Đến khi trở về thì nàng chỉ ngồi trước gương nhìn mặt mình, than thở:
“Tiểu Tướng quân nói ăn cá giúp thông minh hơn, bảo ta ăn nhiều cá một chút, ý hắn là chê ta không thông minh sao? Hay là hắn muốn nói là ta chế biến cá không bằng bên ngoài, bảo ta đừng phí công nữa?”
Vân Phiến: “…!”
Đến ngày thứ ba thì đích thân Tiểu Tướng quân đến cửa để nhận lỗi, mời Nguyễn Linh Huyên đi dạo, coi như đền bù lần lỡ hẹn vào Tết hoa đăng, Nguyễn Linh Huyên hơi do dự rồi mới đồng ý.
Nàng đi chơi cả ngày, đến khi trời sập tối mới về nhà, Vân Phiến nghĩ lần này chắc ổn rồi.
“Hôm nay, cô nương đi chơi có vui không?”
“Ta không bao giờ đi dạo cùng nam tử nữa! Bọn họ quá khỏe! Lừa của đội Vận lương cũng đi rất khỏe! Ngày mai ngươi nói với nương là ta bị bệnh, ta muốn ngủ cả ngày!”
Vân Phiến: “…”
Ngày thứ tư, Ngụy Khiếu Vũ cảm giác không ổn lắm nên lại đến Nguyễn phủ, nhưng không ngờ hắn ta lại bị từ chối.
Hắn ta cực kỳ bối rối, nên lại đành đi tìm Lục Hoàng tử Tiêu Văn Cảnh để xin lời khuyên.
Tại Chung Túy cung, Tiêu Văn Cảnh chỉ mặc một cái áo choàng màu sắc đơn giản, ngồi trên bệ đá, tập trung kéo căng dây của cây cung.
Cây cung lớn trong tay hắn có đường nét thanh mảnh, được sơn sáng bóng và chế tác rất hoàn mỹ. Nếu bình thường thì Ngụy Khiếu Vũ sẽ quan tâm đến cây cung, nhưng bây giờ trong đầu hắn ta chỉ có chuyện khác.
“Lục điện hạ!”
Cẩn Ngôn nhìn hắn ta đang sải bước về phía này, khom người lui ra sau, vẻ mặt kiểu “cuối cùng cũng đến tính sổ rồi”.
Ngụy Khiếu Vũ đi thẳng vào vấn đề, nói với vẻ thắc mắc: “Ta đã làm theo lời khuyên của điện hạ, trước tiên là mời Linh Huyên muội muội tỷ thí. Su đó, ta lại mời nàng ấy ăn món cá mà nàng ấy yêu thích, cuối cùng là đưa nàng ấy đi dạo phố, nhưng ta lại cảm thấy nàng ấy không hề vui lên tí nào là sao?”
Tiêu Vân Cảnh ngước mắt, nhìn Ngụy Khiếu Vũ với vẻ mặt sốt ruột ở trước mặt mình.
Ngụy Khiếu Vũ có thiên phú trời ban về hành quân đánh giặc, tự học thành tài, nhưng ở phương diện giao tiếp với con gái thì hắn ta không rành.
Tiêu Văn Cảnh vuốt ve cung, rồi thong thả nói: “Sao vậy được, khi ta làm vậy thì nàng ấy rất vui mà.”
“Hả?” Ngụy Khiếu Vũ ngạc nhiên: “… Sao lại vậy chứ?”
Cẩn Ngôn suýt nữa thì phụt cười.
*
Sau một ngày thì Nguyễn Linh Huyên cũng khôi phục tinh thần, nàng đã quên chuyện của Tiểu Tướng quân, vui vẻ đi đến cuộc hẹn với các tỉ muội.
Nguyễn Linh Huyên “ngoại giao” rất tốt, cho nên khi mọi người có hoạt động gì đó đều nhớ đến nàng.
Lần này có một nữ nhi của một vị quan phải theo cha đi nhậm chức ở nơi khác, muốn nói lời tạm biệt với nhóm bạn nên chọn Đường Nguyệt lâu nổi tiếng nhất thành Thịnh Kinh để đãi khách.
“Sao phụ thân của ngươi lại đi nhậm chức vào lúc này, vậy là không thể tham gia cuộc đi săn mùa thu với chúng ta rồi.” Mặc dù còn vài tháng nữa mới tới cuộc đi săn mùa thu, nhưng các cô nương đã trông mong từ lâu. Từ nhỏ đến lớn, các nàng chỉ sống trong thành Thịnh Kinh, lần này đến vùng ngoại thành có rất nhiều điều mới lạ nên rất hứng thú.
Cuộc đi săn mùa thu này là cơ hội để các nàng ra ngoài mở mang tầm mắt.
“Nhưng ta cũng không làm gì được, ở Thành An phủ vừa có một vị Ngự sử tuần án và một tổng đốc qua đời nên phụ thân ta phải đi thu xếp.” Nữ tử phải rời kinh đó cũng rất tiếc nuối khi phải bỏ lỡ cơ hội này.
“Chuyện đó thì ta biết! Tên Ngự sử kia họ Cẩu, nghe nói cũng là người được tiến cử bởi Ninh Vương phủ, nhưng phẩm chất không tốt, vài ngày trước còn gây sự với mấy tên thư sinh ở huyện Lâm An, suýt thì làm một người bị thương. Không những thế, người đó còn là thủ khoa họ Trần, là một “hạt mầm” trạng nguyên được Đường gia đánh giá rất cao!” Một cô nương có phụ thân làm quản ngục nói thẳng.
Con gái của học sĩ Hàn Lâm viện - Lâm Thiến Thiến cũng nói: “Huyện Lâm An mà có “hạt mầm” tốt gì chứ, phụ thân ta nói đã rất nhiều năm rồi huyện Lâm An không đào tạo được thư sinh tử tế nào, toàn là mấy kẻ đầu gỗ thôi.”
“Ai nói không có!” Đột nhiên, cánh cửa bị người bên ngoài mở ra, một nữ tử giận dữ đang bước vào: “Ngươi khinh thường ai đấy!”
Mọi người nhìn sơ qua thì biết người đi tới là đại tiểu thư của hoàng thương Đường gia, người đi cùng nàng đang đứng bên ngoài cửa là Ninh Vương Thế tử.
Cặp đôi này như hình với bóng, cho nên khi thấy hai người xuất hiện cùng nhau thì bọn họ cũng không thấy kỳ lạ.
Đường Tâm Nguyệt hất mặt, chống nạnh: “Cứ chờ xem, trong khoa thi tiếp theo, huyện Lâm An sẽ có một Trạng nguyên, nếu không có thì ta theo họ ngươi!”
Nàng ta vô cớ nổi giận làm nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tâm Nguyệt!” Ninh Vương Thế tử không nhịn được mà gọi nàng ta một tiếng, vừa tức giận vừa lo âu vì nàng ta lại đánh cược bừa bãi như vậy.
“Ta có nói gì sai đâu, ngươi nổi giận với ta làm gì?” Lâm Thiến Thiến lẩm bẩm, người kế bên kéo tay áo nàng ấy, ý bảo nàng ấy đừng nói nữa.
Thân phận của Đường Tâm Nguyệt cũng không cao, mặc dù là hoàng thương nhưng cũng chỉ là thứ dân. Nhưng ai cũng nhận ra Ninh Vương Thế tử thích nàng ta. Vì nể mặt Ninh Vương phủ nên mọi người mới coi trọng nàng ta một chút, nếu không thì con gái của thương nhân như nàng ta làm gì có đủ tư cách để ngạo mạn trước mặt nhi tử của mấy vị quan như vậy.
“Dù sao đi nữa, nàng ta cũng không được nói bậy như vậy, nửa câu cũng không được!” Đường Tâm Nguyệt được nuông chiều từ bé, không thua kém gì tiểu thư trong nhà quyền quý. Hơn nữa, vì nàng ta là con một trong nhà nên được yêu thương vô vàn, đương nhiên sẽ ương bướng khó chiều.
“Ta cũng không biết ngươi đang nói ai.” Lâm Thiến Thiến hơi cạn lời.
Ninh Vương Thế tử chắp tay cáo từ các nàng: “Làm phiền rồi, ta sẽ đưa nàng ấy rời đi.”
Sau đó, hắn ta lại quay đầu khuyên ngăn Đường Tâm Nguyệt: “Tâm Nguyệt, các nàng chỉ vô ý thôi, tức giận làm gì. Chúng ta quay về thôi, mẫu phi còn chờ chúng ta ăn cơm.”
Đường Tâm Nguyệt nhìn Ninh Vương Thế tử, không tức giận nữa, quay đầu bước đi.
“Trùng hợp ta cũng có việc muốn hỏi Vương phi nương nương, vì sao người của Ninh Vương phủ phải ra tay với những thư sinh tay trói gà không chặt làm gì!”
Ninh Vương Thế tử thở dài: “Ta đã giải thích rồi, chỉ là vô ý thôi…”
Hai người cãi nhau, rồi dần dần đi xa.
Nguyễn Linh Huyên nhớ đến lần đó ở chùa Đại Bảo Tương, Đường cô nương nhờ Ninh Vương Thế tử giúp nàng ta lấy lòng một thư sinh. Bây giờ hai người lại cãi nhau chỉ vì một thư sinh cho nên ai cũng đoán rằng họ đã ở bên nhau.
“Các ngươi biết không, vị Đường lão gia này có ý định bắt rể cho nên đã nhắm đến “hạt mầm” trạng nguyên đó từ lâu rồi. Khi nãy, Đường Tâm Nguyện lại tức giận là do Thiến Thiến đã đụng chạm đến vị hôn phu của nàng ta mới nổi giận đùng đùng.” Cô nương lúc nãy kéo tay áo Thiến Thiến cũng biết một chút nội tình.
“May là Ninh Vương Thế tử còn nói phải trái!” Lâm Thiến Thiến thở ra, nàng ấy không muốn đụng trúng Đường Tâm Nguyệt phiền phức đó.
“Ninh Vương Thế tử này cũng khá tốt, sao lại thích Đường Tâm Nguyệt đó chứ.”
“Có lẽ bọn họ là thanh mai trúc mã!”
“Thanh mai trúc mã thì phải thích sao? Người lớn lên cùng mình thì giống anh em ruột hơn chứ!”
“Không giống đâu…”
“Sao lại không?”
“Thì không là không thôi!”
Vài cô nương tranh cãi với nhau, Nguyễn Linh Huyên đã đói đến nỗi bụng đang thầm kêu lên, tranh thủ ăn điểm tâm bày sẵn trên bàn, vì nàng cảm thấy nó ngọt gắt cổ nên lại phải uống chút rượu trái cây.
Bỗng nhiên những gương mặt kia quay lại nhìn nàng, thắc mắc:
“Linh Huyên và Lục điện hạ cũng là thanh mai trúc mã với nhau đấy! Vậy Linh Huyên có thích Lục điện hạ không?”
Phụt!
Nguyễn Linh Huyên nghe thấy chữ “thích”, đột nhiên bị sặc bởi vị ngọt cay của rượu trái cây, ho không ngừng.
“Ơ, sao ngươi lại phản ứng mạnh như vậy!” Cô nương áo tím bên cạnh đưa khăn tay cho nàng, vừa vỗ lưng vừa nói: “Các ngươi làm Linh Huyên giật mình rồi, ta nói là Linh Huyên không thích Lục điện hạ mà…Nàng ấy có ý với Ngụy Tiểu Tướng quân thôi!”
Nguyễn Linh Huyên vừa vỗ ngực vừa gật đầu.
“Nhưng Lục điện hạ cũng rất tốt, mặc dù trước đây thân thể ngài ấy không được khỏe và thường bị bệnh. Nhưng hiện tại ngài ấy đã khá hơn nhiều, vẻ ngoài cũng anh tuấn, lại là người tài, sao Linh Huyên không thích ngài ấy?” Cô nương kia cũng không đồng ý, hình như phải đấu tranh cho ra lẽ về vấn đề thanh mai trúc mã.
Sao nàng không thích Tiêu Văn Cảnh?
Nguyễn Linh Huyên ngơ ngác.
Đột nhiên trong đầu nàng vang lên câu “Muội thích ta” vô cùng dứt khoát của Tiêu Văn Cảnh, tiếc là trước mặt nàng không có vách tường để ngăn ánh mắt xung quanh.
“Rượu này mạnh như vậy sao? Linh Huyên, mặt ngươi đã đỏ như mông khỉ rồi đấy!”
Nguyễn Linh Huyên sờ mặt, hơi nóng.
“Ừm, đúng là hơi mạnh.”
Thấy Nguyễn Linh Huyên bị sặc rượu nên hơi khó chịu, các cô nương cũng buông tha cho nàng, lại bắt đầu bàn về chuyện thanh mai trúc mã giữa Đường Tâm Nguyệt và Ninh thế tử.
“Các ngươi đoán xem, nếu Đường Tâm Nguyệt thích người khác thì Ninh Thế tử có tức điên lên không? Đến lúc đó thì hắn ta sẽ dùng thủ đoạn để chia cách bọn họ đây?”
“Không đâu, hắn ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân!”
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong, vẻ bề ngoài nhìn đoan chính nhưng bên trong lại làm chuyện không bằng cầm thú đó!”
Nguyễn Linh Huyên hình như đang nghĩ đến việc gì đó.
Sau bữa tiệc, khách và chủ đều vui vẻ, ai cũng uống không ít rượu, mặc dù rượu trái cây không mạnh lắm nhưng uống nhiều thì hơi say.
Tiểu nhị của Đường Nguyệt lâu thấy Nguyễn Linh Huyên đi đứng hơi loạng choạng nên không để nàng cưỡi ngựa về một mình. Bởi vì nếu như nàng ngã khỏi ngựa thì bọn họ không chịu nổi trách nhiệm.
Nguyễn Linh Huyên không quan tâm, chỉ muốn cưỡi ngựa về nhà nhưng tiểu nhị thì rất lo lắng.
“Nguyễn Linh Huyên?”
Tiêu Văn Cảnh ra ngoài để làm việc, khi đi ngang qua Đường Nguyệt lâu thì thấy Nguyễn Linh Huyên đang dắt Tiểu Thạch Đầu, tranh cãi với tiểu nhị.
Tiểu nhị như nhìn thấy cứu tin nên vội nhờ hắn giúp.
Vì bị ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh gây áp lực, nên Nguyễn Linh Huyên miễn cưỡng leo lên xe ngựa của hắn, vừa ngồi xuống thì nói một câu làm hắn kinh ngạc.
“Tiêu Văn Cảnh, người có làm việc không bằng cầm thú không?”
Đôi mắt của Cẩn Ngôn co lại.
Dù trông thiếu nữ có vẻ say rượu, nhưng Tiêu Văn Cảnh cũng xem câu nàng nói là vấn đề bình thường, do dự một chút rồi nhìn cô, bình tĩnh nói: “Ý muội là kiểu cầm thú nào?”