Buổi chiều, Nguyễn Linh Huyên cầm tranh côn trùng quay về, phấn khởi khoe kết quả thu hoạch với Tiêu Văn Cảnh.
Tiêu Văn Cảnh chỉ vào hộp cơm Nguyễn Linh Huyên mang tới, nói: "Ngụy Tiểu Tướng quân nhờ ta chuyển lời cảm ơn đến muội."
Nguyễn Linh Huyên vừa vui vừa bất ngờ.
"Tiểu Tướng quân có thích cá ta làm không? Ta còn cố ý thêm nước rau chân vịt vào, trông có giống cá sống đang bơi trong hồ không?"
Cá đã rã rời thành từng mảnh rồi, nhìn không giống đang sống lắm.
Tiêu Văn Cảnh buồn cười: "Sao muội lại nghĩ đến chuyện thêm nước rau chân vịt vào canh cá?"
"Đúng lúc nhìn thấy nên thêm một chút vào, như thế trông rất có ý thơ!" Nguyễn Linh Huyên vui sướng nhảy cẫng lên: "Nếu Tiểu Tướng quân thích thì ngày mai ta lại nấu cho hắn..."
"Không cần." Tiêu Văn Cảnh ngắt lời nàng: "Ngụy Đại soái đã đón hắn xuất cung rồi."
"Hả?" Nguyễn Linh Huyên nhìn bức tranh côn trùng trong tay, hỏi: "Hắn đã được giũ bỏ hiềm nghi rồi à?"
"Không phải, vì hắn thượng thổ hạ tả, Ngụy Đại soái lấy lý do hắn không quen khí hậu rồi đón người đi."
Còn việc Hoàng đế và Ngụy Đại soái thương lượng chuyện gì bên trong thì người ngoài không biết được.
"..." Nguyễn Linh Huyên đảo mắt, do dự nói: "Sẽ không phải vì cá của ta..."
Tiêu Văn Cảnh khẽ nhếch môi, ngầm đồng ý với lời nói này: "Thế nên Ngụy Khiếu Vũ mới cảm ơn muội."
"Ồ."
Vì thế sao?
Nguyễn Linh Huyên ủ rũ như cún con ướt nước.
Dù sao chẳng ai muốn đồ ăn mình làm khiến người ăn sinh bệnh.
Biết thế nàng cứ nấu ăn như bình thường, chẳng làm mấy thứ hoa hòe lòe loẹt làm gì cho mệt.
"Muội hỏi ra cái gì từ bức tranh côn trùng này?" Tiêu Văn Cảnh cầm bức tranh trong tay nàng xem xét, đổi chủ đề.
"Tam điện hạ đã từng nhìn thấy trong một bản ghi chép cổ của Điền Tiệp Dư, gọi là Huyết Khô Trùng, là một loại cổ trùng được nuôi bằng máu người, từng được một bộ tộc nhỏ ở Bắc Cương nuôi." Nguyễn Linh Huyên uể oải ngẩng đầu, nói: "Những thứ này có hữu dụng không?"
Huyết Khô Trùng?
Tiêu Văn Cảnh hồi tưởng lại một lúc cũng không có ấn tượng gì: "Nếu cái gọi là Huyết Khô Trùng này có tác dụng khiến Ngụy Khiếu Vũ mất đi thần trí thì có thể chứng minh hắn bị hãm hại."
"Thế chẳng phải chỉ cần quyển sách kia của Tam điện hạ là được sao?"
Tiêu Văn Cảnh gật đầu: "Ta sẽ nghĩ cách, muội xuất cung sớm đi."
Nguyễn Linh Huyên ngoan ngoãn đồng ý rồi đi ra ngoài.
Sau khi nàng khuất bóng, Thận Hành nhảy từ cửa sổ vào: "Điện hạ, vừa rồi thuộc hạ vẫn luôn đi theo Nguyễn Linh Huyên, thấy quan hệ của nàng ấy với cung nhân khá tốt, Tam điện hạ cũng không mấy phòng bị."
"Ừm." Tiêu Văn Cảnh đang đọc bản ghi chép, thản nhiên nói: "Nàng là người nhân hậu, trước đó cung nhân thất trách, suýt nữa gây ra họa lớn, vẫn may có nàng cầu tình với Hiền Đức Hoàng Thái hậu nên Hoàng hậu mới không trừng phạt nghiêm khắc, ít nhiều những cung nhân này đều nhận ơn huệ của nàng..."
Nói rồi, Tiêu Văn Cảnh ngẩng phắt lên: "Là cung nhân trong cung của Điền Tiệp Dư?"
*
Côn trùng kêu vang, tiếng chim hót lanh lảnh liên hồi, cửa sổ hai bên được mở rộng ra, ánh nắng và hương hoa xuyên thẳng vào phòng.
Tiểu nội giám bưng chậu thức ăn cùng Hoàng tử lần lượt thêm thức ăn vào chuồng nuôi côn trùng.
Tiêu Khởi Xương hơi mất tập trung, kẹp mấy lần vẫn không kẹp được con trùng đỏ lên, cuối cùng bực bội ném lại vào tay nội giám.
"Thứ hôm nay Nguyễn Linh Huyên đến hỏi là trùng trong sách của mẫu phi ta, sao nàng ấy biết được?"
"Tiểu nhân cũng không biết, có lẽ nhìn thấy bên ngoài?"
"Không thể nào! Ngay cả ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ, sao bên ngoài lại có được?" Tiêu Khởi Xương đi qua đi lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến mẫu phi ta?"
Bởi vì là Nguyễn Linh Huyên nên Tiêu Khởi Xương không bố trí phòng vệ, bất cẩn nói thật với nàng, bây giờ càng nghĩ càng thấy bất thường, lòng dạ bất an, không thể nào yên tâm cho trùng ăn được.
"Đi tìm mẫu phi."
*
Nguyễn Linh Huyên không xuất cung mà lại đến Thu Ngữ cung của Điền Tiệp Dư.
Quan hệ của nàng và cung nhân ở đây khá tốt, có lẽ đến đây mượn quyển sách đọc thêm vài lần cũng không thành vấn đề.
"Hình như ta có chút ấn tượng với quyển sách mà Nguyễn tiểu thư vừa nói."
"Đúng đấy, hồi Tam điện hạ còn nhỏ Điền Tiệp Dư đã cho ngài ấy xem, lúc đó ta đứng quạt ngay bên cạnh... Nghe nói là mang từ nơi ở cũ của Điền gia đến, Điền Tiệp Dư rất quý."
"Điền thị đâu phải gia tộc thâm căn cố đế lâu năm, sao lại có nơi ở cũ?"
"Chắc ngươi không biết rồi, ta từng nghe cung nhân già trong cung nói, họ Điền là họ mà Tiên Đế ban cho, lúc trước nhà thân mẫu của Điền Tiệp Dư không phải họ Điền, hình như... Hình như là gia tộc phạm vào tội gì đó, Điền gia vì đại nghĩa diệt thân, tự mình tố giác với Tiên ế, thế mới có vinh sủng như bây giờ."
Nghe bọn họ đưa chủ đề đi càng lúc càng xa, Nguyễn Linh Huyên sốt ruột nói: "Thế là các ngươi biết sách ở đâu đúng không? Ta chỉ nhìn một chút thôi, sẽ không khiến các ngươi khó xử đâu."
"Nguyễn tiểu thư nói quá lời, ngài có ân tình với chúng ta, chuyện này không thành vấn đề..."
Phòng sách của Điền Tiệp Dư chủ yếu liên quan đến các loại thực vật, lúc Nhị Công chúa vẫn còn ở trong cung thường xuyên đến mượn đọc, Điền Tiệp Dư chưa bao giờ từ chối, bây giờ Nguyễn Linh Huyên chỉ muốn xem một chút, chắc cũng không phải chuyện lớn.
Cung nhân dẫn Nguyễn Linh Huyên đến phòng để sách của Điền Tiệp Dư, dặn dò nàng không nên ở lại lâu, bao giờ nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài phải lập tức rời đi.
Nguyễn Linh Huyên luôn miệng đồng ý, cam đoan sẽ không khiến bọn họ khó xử.
Thư phòng này được bài trí giống một phòng khách, trước phòng sau ngủ, thậm chí còn giữ lại tủ quần áo và bình phong.
Có lẽ đây là nơi Tam Hoàng tử ở khi con bé trong Thu Ngữ cung.
Sau khi nhìn ngó một lượt, Nguyễn Linh Huyên tiến lại gần giá sách lật xem.
Điền Tiệp Dư yêu thích hoa cỏ, cũng có nghiên cứu qua dược lý, nghe nói bà ấy còn giỏi chăm sóc phụ nhân mang thai, nhiều cung phi và quý phu nhân nghĩ đủ cách để cầu Điền Tiệp Dư xem bệnh đó!
Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng xem một lượt cũng không tìm được ghi chép liên quan đến trùng, thế là dời mắt đến kệ sách cổ.
Đã là sách cổ thì sẽ không viết trên giấy, có khi còn khắc vào thẻ tre.
"Đây rồi!" Mở đến quyển thứ ba, Nguyễn Linh Huyên nhìn thấy loại giáp xác tương tự, đang định mở ra đọc cho kỹ thì nghe thấy tiếng Tiêu Văn Cảnh đột nhiên vang lên sau lưng.
"Ta đã bảo muội xuất cung, còn ở chỗ này làm gì?"
Nguyễn Linh Huyên thả lỏng tay, suýt không cầm chắc được thẻ tre, nàng quay đầu trừng mắt: "Người hù chết ta rồi!"
Tiêu Văn Cảnh nhíu mày: "Mau đi cùng ta."
Đã đoán được Điền Tiệp Dư có vấn đề rồi mà nàng còn đến đây một mình, gan quá lớn rồi đấy!
Ngụy Khiếu Vũ có quan trọng đến đâu cũng không đáng để nàng đặt mình vào nguy hiểm.
"Chờ chút, ta tìm được rồi, người thử nhìn chỗ này xem!" Nguyễn Linh Huyên không vội rời đi mà kéo cuốn thẻ tre trong tay ra, giơ ra trước mặt Tiêu Văn Cảnh nói: "Người nhìn này... Tuy đồ án nhỏ nhưng đặc điểm giống hệt nhau, ở đây còn viết là Huyết Khô Trùng... Trồng ấu trùng xuống... Phá rồi lại lập, hai mươi lăm năm sau sẽ chết... À, trong này không hề nói nó có thể khống chế được thần trí của người ta."
Nguyễn Linh Huyên rất thắc mắc, chẳng lẽ không có liên quan đến loại côn trùng này?
Tiêu Văn Cảnh nhìn dòng chữ nàng nói, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chiêm chiếp..."
Tiếng chim kêu gấp rút bên ngoài, Nguyễn Linh Huyên nghĩ đến lời dặn của cung nhân lúc này, sắc mặt lập tức thay đổi, nàng nắm chặt tay Tiêu Văn Cảnh: "Chắc là có người tới rồi, chúng ta mau trốn đi!"
Tiêu Văn Cảnh quay đầu nhìn qua cánh cửa sổ đang mở rộng, Nguyễn Linh Huyên kéo mạnh hắn ra sau tủ quần áo rồi mở cửa đẩy hắn vào, hành động nhanh chóng lưu loát.
Nếu có người ở đây trông thấy mà hỏi tới, có lẽ Nguyễn Linh Huyên còn ra vẻ cao thâm khó dò nói một câu: "Chuyện! Trăm hay không bằng tay quen!"
Đây là thủ đoạn đi trốn hồi bé của nàng, chẳng qua nàng đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện hai người đã lớn lên, cùng nhau nhét vào trong ngăn tủ quần áo chật hẹp này cũng khá khó chịu.
Có mấy tia sáng lọt vào từ khe hở của mấy đồ án được khắc trên cửa tủ, vô tình chiếu lên mặt hai người, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
"Điền Thượng Thư càng ngày càng quá đáng, ông ta tưởng một Tiệp Dư nho nhỏ như ta có thể chi phối Thánh tài sao? Coi trọng ta quá rồi đấy!"
Giọng nói tức giận này xuất phát từ Điền Tiệp Dư.
Theo tiếng bước chân của bà ấy tới gần, trâm cài trên đầu lắc lư vang lên tiếng vang trong trẻo êm tai.
"Người đừng tức giận, Điền đại nhân chỉ nóng lòng thôi, một ngày bệ hạ còn không lập trữ thì triều đình một ngày bất ổn." Có một giọng đàn ông khá trả lời.
Nguyễn Linh Huyên trợn to mắt.
Người nói chuyện với Điền Tiệp Dư là một nam nhân!
Nàng thường xuyên ra vào cung đình, xem như khá quen thuộc với giọng nói của nội giám, cho dù bọn họ đã cố gắng che giấu đi đặc điểm của hoạn quan nhưng cũng khó làm được đến độ không còn vết tích.
Đông Lục cung thuộc về hậu cung của Hoàng đế, ngoài Hoàng đế ra cũng chỉ có các Hoàng tử chưa cập quan, những nam tử khác không được phép đặt chân vào, thế thì người nói chuyện với Điền Tiệp Dư sẽ là ai?
"Ngươi đừng có nói nhẹ nhàng thế, Đại Hoàng tử đã sắp cập quan, các lão thần đều đang thúc giục bệ hạ lập hắn ta làm Thái tử, người sốt ruột nhất phải là ngươi mới đúng chứ?"
"Sao ta phải sốt ruột? Hắn ta không làm Thái tử được đâu, người cũng biết rõ mà, bây giờ quan trọng nhất là Lục Hoàng tử Tiêu Văn Cảnh."
Nguyễn Linh Huyên nhìn Tiêu Văn Cảnh.
Ai làm Thái tử liên quan gì đến bọn họ?
Mà sao bọn họ lại dám chắc chắn Đại Hoàng tử sẽ không được làm Thái tử? Còn định nhắm vào Tiêu Văn Cảnh.
Tiêu Văn Cảnh lắc đầu với nàng.
Nguyễn Linh Huyên khẽ nhếch môi, hoàn toàn không phục.
Tiêu Văn Cảnh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chót của nàng một lát rồi mới dời mắt.
"Tiêu Tông Vĩ xem hắn là cái đinh trong mắt, gây khó khăn đủ đường, cực lực chèn ép, Tiêu Văn Cảnh này cũng tốt số, ba phen bốn bận đều chạy thoát được từ sát chiêu của hắn ta... Đúng là gặp quỷ mà!"
"Đừng lo, chẳng phải vẫn còn chúng ta sao?"
Nguyễn Linh Huyên vểnh tai lên, muốn nghe xem bọn họ còn định âm mưu làm chuyện xấu xa gì thì chẳng nghe thấy tiếng nói nữa, thay vào đó thì chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng, hình như là đụng vào bàn, sau đó là tiếng nước kỳ quái.
Bọn họ đang làm gì vậy?
Nguyễn Linh Huyên dùng ánh mắt hỏi Tiêu Văn Cảnh, Tiêu Văn Cảnh lại không nhìn nàng, hắn quay mặt sang một bên, gương mặt phiếm hồng như đang nín thở.
Mặc dù cái tủ quần áo này không kín hoàn toàn nhưng cũng chỉ có một hàng lỗ nhỏ để thông khí, quả thực khá ngột ngạt, Nguyễn Linh Huyên cảm thấy người mình bắt đầu đổ mồ hôi.
Nóng, chẳng những oi bức mà người Tiêu Văn Cảnh cũng nóng, nàng có thể cảm nhận được chỗ nàng dựa vào nóng hôi hổi.
Trong sách viết thiếu niên lang huyết khí phương cương quả thực không phải dối trá, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Văn Cảnh chắc chắn cao hơn nàng rất nhiều.
Tiếng nước sền sệt như bột nhão vẫn liên tục vang lên khiến da đầu người ta bắt đầu tê dại.
Nguyễn Linh Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện Tiêu Văn Cảnh đang mím chặt môi, hai cánh môi mím chặt giống vỏ sò, như thể sợ có người cạy ra.
Vừa nãy đi trốn thì không thấy hắn lo lắng, bây giờ mới lo chẳng phải quá muộn rồi sao?
Ánh mắt chăm chú của Nguyễn Linh Huyên thu hút sự chú ý của Tiêu Văn Cảnh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Văn Cảnh nhíu mày, thấy Nguyễn Linh Huyên vẫn nhìn mình chằm chằm, hai mắt trong trẻo như ngậm dòng suối trong có thể xuyên thấu lòng người, gợn sóng liên tục nổi lên.
Hắn quả quyết giơ tay che mắt nàng.
Đôi mắt trong veo của nàng không quyến rũ người ta nhưng đối với người trong lòng có quỷ thì nhìn đâu cũng thấy yêu ma quỷ quái.
Bàn tay to che phân nửa khuôn mặt Nguyễn Linh Huyên, chỉ còn lại đôi môi bắt mắt nhất.
Tiêu Văn Cảnh nhìn chằm chằm môi nàng, bên tai vẫn vang lên âm thanh cẩu thả triền miên của Điền Tiệp Dư với một người nào đó, hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập.
"Tiệp, Tiệp Dư, Tam điện hạ cầu kiến..."
Ngoài thư phòng, giọng nói sốt sắng của cung nhân vang lên.
Tiêu Văn Cảnh chợt bừng tỉnh, dường như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng sáng sớm.
...Vừa tiếc nuối lại hoang đường.
"Sao lại đến lúc này?" Điền Tiệp Dư thở hồng hộc, một lúc sau mới bình tĩnh lại, vội vàng thúc giục người bên cạnh: "Ngươi mau xuất cung đi, đừng để người ta nhìn thấy."
"Được, người cũng cẩn thận, tô thêm son đi, đừng để hắn nhìn thấy..." Giọng điệu nam nhân nọ rất vui vẻ, còn hôn một cái thật vang rồi mới cất bước rời đi.
"Chó má!" Điền Tiệp Dư oán hận nói.
Tiếng bước chân hỗn loạn, một lúc lâu sau thư phòng mới hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Văn Cảnh mở cửa tủ quần áo nhìn ra ngoài.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Trong tay Nguyễn Linh Huyên vẫn còn cầm cuốn thẻ tre: "Vậy cái này nên làm thế nào?"
Nếu lấy đi chẳng may bị Điền Tiệp Dư phát hiện, mà không lấy thì lại cảm thấy chuyến đi này vô ích.
"Không sao, ta đã nhớ rồi."
Nguyễn Linh Huyên: "Oa! Người giỏi quá!"
Tiêu Văn Cảnh mỉm cười.
"Điện hạ." Thận Hành gõ gõ cửa sổ.
Nguyễn Linh Huyên cuộn cuốn thẻ tre lại rồi trả về chỗ cũ, ba người rời khỏi Chiêu Linh cung.
Chuyến này hữu kinh vô hiểm, còn có thu hoạch nhất định, vẻ mặt Nguyễn Linh Huyên thả lỏng, nàng dang rộng hai tay, nới lỏng gân cốt: "May mà không bị phát hiện, nếu không chúng ta đều không chịu nổi."
Không phải Nguyễn Linh Huyên không biết hậu quả, chỉ là đầu óc nàng đột nhiên nóng lên, làm việc lỗ mãng thôi.
Tiêu Văn Cảnh nghe vậy thì mở miệng nói: "Chẳng phải ta đã nói sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này sao, chẳng may muội bị phát hiện thì phải làm thế nào?"
Với cái tính không chịu buông tha của Điền Tiệp Dư, lại còn là chuyện lớn như bắt gặp cung phi yêu đương vụng trộm, sao bà ấy có thể buông tha.
Nguyễn Linh Huyên tự biết mình đuối lý nên không dám cãi lại, nàng ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Ta chỉ nhất thời nóng vội thôi, Tiểu Tướng quân là người kiêu ngạo, vô duyên vô cớ bị bắt đeo lên tiếng xấu như vậy nhất định rất khó chịu, chẳng may bệ hạ phạt hắn thì biết làm sao?"
"Vả lại..." Nguyễn Linh Huyên lén nhìn Tiêu Văn Cảnh, thì thầm: "Người vẫn luôn mặc kệ chuyện của người khác."
Tiêu Văn Cảnh có tiếng là người "Người quét tuyết trước cửa nhà người, đừng quan tâm sương đọng trên mái ngói nhà hắn", hắn không kết bè kéo cánh, không lung lạc triều thần, cũng không làm trái pháp luật vì việc riêng, tạo cơ hội cho người ta, hoàn toàn khác Tiêu Tông Vĩ thích kết bè kéo cánh.
Chẳng may hắn lại không quan tâm chuyện của Ngụy Khiếu Vũ như lần trước ở quán rượu thì làm thế nào?
"Muội muốn xen vào chuyện này, sao ta có thể mặc kệ!" Vẻ mặt Tiêu Văn Cảnh bình tĩnh thong dong, chỉ có giọng nói hơi gấp gáp: "Nếu muội gặp nguy hiểm vì chuyện này..."
Nguyễn Linh Huyên mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ chân thành nghe dạy bảo.
Tiêu Văn Cảnh nói được nửa câu lại đột ngột dừng lại, quay sang an ủi nàng: "Muội yên tâm, Ngụy Khiếu Vũ không sao đâu, ta có thể xử lý tốt."
"Vâng, ta tin người!" Nguyễn Linh Huyên gật đầu như gà con mổ thóc, sợ chậm lại khiến hắn không vui.
Năng lực của Tiêu Văn Cảnh rõ như ban ngày, tương lai còn phải làm Thái tử, tất nhiên sẽ nói lời giữ lời.
Tiêu Văn Cảnh khẽ nhếch môi.
Nguyễn Linh Huyên quan sát sắc mặt hắn, thấy vẻ mặt hắn tốt lên thì lại nở nụ cười, thả lỏng nói: "Nếu Tiểu Tướng quân đã được thả ra thì... Ta, chúng ta có thể đi thăm hắn không?"