Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 11: Người Cha Vô Trách Nhiệm 11






[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 11: Người cha vô trách nhiệm (11)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Youll Always Find Your Way Back Home - Hannah Montana
Cô cũng không nghĩ nhiều, cùng đi theo tới trước cửa phòng giải phẫu.

Nhìn Vệ Minh Ngôn rõ ràng đau đến đổ mồ hôi mà vẫn còn cố an ủi mình, Kiều Phán Phán cố gắng nín khóc, đứng bên ngoài cửa phòng giải phẫu nhìn theo hắn.

Hộ sĩ Trương đi lên đưa thuốc, nhìn thấy cô gái khóc lóc thảm thương thì hốt hoảng, vội vàng đi qua hỏi han, "Phán Phán? Sao thế con, sao con lại ở đây?"
"Tổng giám đốc của chúng con bị thương..."
Kiều Phán Phán mới mười tám tuổi, chính xác mà nói còn chưa đủ mười tám, cho dù ngày thương kiên cường như thế nào, khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa thế kia, vẫn vô cùng sợ hãi, đặc biệt là Vệ tổng là do đỡ cho mình nên mới bị thương.

Nếu hắn không đẩy mình ra, thì bây giờ người bị thép cắm chính là mình.

"Ngoan đừng khóc nữa, lát nữa cô đi vào đưa thuốc rồi hỏi cho con."
"Vâng..." Cô gái nghẹn ngào, nức nở nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ý tá trưởng..."

Vệ Minh Ngôn phúc lớn mạng lớn, thép không thương tổn đến xương cốt, cũng không cắm quá sâu, giải phẫu làm rất nhanh.

Kiều Phán Phán dựa theo phân phó của hắn gọi điện cho các đồng nghiệp trong văn phòng, rất nhanh đã có chuyên gia tới xử lý vấn đề này.

"Cây thép kia là bung từ trên tường xuống, tôi sẽ đi điều tra rõ xem vấn đề nằm ở đâu, liệu có liên quan đến chất lượng hay không, đình công công trường, đến khi nào phát hiện ra vấn đề thì thôi..."
Kiều Phán Phán cẩn thận đặt một lọ nước nguội bên mép giường hắn, đúng lúc Vệ Minh Ngôn cúp điện thoại, vừa quay đầu đã thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười.

"Xem cô khóc này, tôi không sao, không hề đau tí nào cả."
Nụ cười của hắn rất thoải mái, Kiều Phán Phán biết là do thuốc tê vẫn chưa tan hết, đến lúc thuốc tê hết tác dụng, cơn đau sẽ trở lại.

"Vệ tổng, cảm ơn ngài..."
Kiều Phán Phán nói câu này không biết đã bao nhiêu lần, người đàn ông trước mắt này giống như thần hộ mệnh của cô vậy, mỗi lần cô gặp phải nguy hiểm, Vệ tổng sẽ xuất hiện bên cạnh cứu mạng cô, bảo vệ cô.

"Không sao, không sao, nếu cô cảm thấy áy náy thì xuống tầng mua cho tôi mấy cái bánh bao là được, bánh bao khu này ăn ngon lắm."
Kiều Phán Phán ngơ ngẩn: "Vệ tổng đã tới bệnh viện này rồi ư?"
"Lần trước không phải do đau da dày hay sao? Nằm ở đây mấy hôm, mỗi ngày đều xuống dưới mua đồ ăn, ở gần một tuần thôi tôi đã ăn sạch khu này rồi."
Nhìn vẻ mặt thoải mái của Vệ Minh Ngôn, Kiều Phán Phán lại nhớ đến việc mọi người nói lần trước dạ dày của Vệ tổng có vấn đề, buổi tối một mình tăng ca ngất xỉu, suýt nữa không cứu được, không nghĩ rằng là ở bệnh viện này.

"Được rồi, tôi nhớ là mẹ cô cũng nằm ở bệnh viện này, cô sẵn tiện qua thăm bà ấy luôn đi, sau này tôi nằm viện nhờ cô chăm sóc cả đấy."
Người đàn ông này có thể nói là quá hoàn hảo, về tất cả các mặt, Kiều Phán Phán nghĩ đến hay chưa nghĩ đến, hắn đã đều giải quyết thật tốt, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hắn luôn luôn ôn hòa và bình tĩnh, đó là phát ra từ bản tâm, chứ không phải chỉ là làm bộ.

Trong lòng Kiều Phán Phán tràn ngập lòng hâm mộ và cảm kích, cô hy vọng mình sẽ trở thành một con người ưu tú như vậy, đồng thời âm thầm quyết định phải đi theo Vệ tổng học tập.

Những ngày tiếp theo, Kiều Phán Phán vẫn luôn ở viện chăm sóc hắn, tất nhiên, bởi vì Vệ Minh Ngôn biết mẹ của cô cũng đang nằm viện, buổi tối cố ý bảo cô xuống tầng bầu bạn với Tề Nhã, ban ngày cũng cố gắng hết sức không chiếm quá nhiều thời gian của Kiều Phán Phán.

Miệng vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, đến lúc hắn đã có thể chống quải trượng đi lại được thì quyết định xuất viện.

Vệ Minh Ngôn vẫn luôn chăm chỉ làm việc, nằm viện vẫn không quên xử lý công việc, nhưng dù sao cũng vẫn rất bất tiện, sau khi được bác sĩ đồng ý, hắn lập tức làm thủ tục xuất viện.

Hắn dựa theo thời gian đi làm để cho Kiều Phán Phán nghỉ ngơi, buổi chiều xuất viện, bây giờ đang là giữa trưa, Kiều Phán Phán đi xuống tầng, đến chăm sóc Tề Nhã.


"Ông chủ của các con đối xử tốt với mấy đứa, con cũng phải vì hắn mà làm việc cho tốt biết chưa?"
Tề Nhã vô cùng cảm kích việc Vệ Minh Ngôn đã cứu con gái mình, nếu không phải do cơ thể bất tiện, bà cũng muốn chạy lên tầng để cảm ơn.

Bây giờ nghe nói Vệ Minh Ngôn muốn xuất viện, nhỏ giọng dặn dò con gái, "Thương gân động cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, con là trợ lý của người ta, lúc ở công ty nhớ chăm sóc người ta cho tốt nhớ chưa."
"Vâng! Con biết mà, lần này Vệ tổng bị thương cũng là do cứu con mà ra, con nhất định sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt!"
Kiều Phán Phán đã lên kế hoạch mỗi ngày sẽ xuống tầng mua cơm rồi mang lên, tranh thủ không để cho Vệ tổng phải đi một bước nào cả.

Thấy con gái đã hiểu, Tề Nhãn lúc này mới thấy yên tâm.

"Mẹ, con đẩy mẹ xuống phơi nắng nhé? Chỗ Vệ tổng còn lâu mới xong."
"Thôi để lần sau đi, Vệ tổng của con hôm nay phải xuất viện, con vẫn nên qua sớm thì hơn."
"Nhưng mà cũng lâu rồi mẹ chưa ra ngoài..."
Hai người đang nói chuyện, ý tá trưởng Trương bước vào, đúng lúc nghe thấy các cô nói chuyện nên cười, "Được rồi mà Phán Phán, con đi lên chăm ông chủ của con đi, cô vừa mới cơm nước xong, để cô đẩy mẹ con đi xem như tiêu cơm cũng được."
Thấy cô gái còn đang do dự, bà cười đẩy luôn người ra ngoài, "Rồi rồi yên tâm đi, cô nhất định sẽ chăm mẹ con đến nơi, đến chốn mà."
Thấy Kiều Phán Phán lưu luyến mỗi bước đi nói lời cảm ơn đi mất, bà xoay người với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, "Tôi hâm mộ cô lắm đó, có một cô con gái tốt như vậy."
Tề nhã cũng cười, trong mắt là thỏa mãn.

Lúc Kiều Phán Phán quay lại phòng bệnh, người đàn ông đang chống quải trượng đi đi lại lại, thấy cô bước vào còn cười nói, "Khá tốt, đi chầm chậm thì không đau."
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô gái, hắn khẽ cười nói, "Lát nữa xuống tầng tiện thể dọn mấy đồ vật này xuống cho mẹ cô luôn, tôi cũng chẳng thích ăn mấy thức này, bỏ đi cũng chỉ tổ lãng phí."
Vệ Minh Ngôn chỉ vào mấy thứ đồ thăm bệnh mà mấy hôm nay mọi người mang đến, toàn là một ít hộp đồ bổ, bình thường cơm hắn còn chả buồn ăn, huống gì mấy thứ này.


Kiều Phán Phán chống đẩy lại bị hắn cường ngạnh nhét lại, cảm kích mà nhận lấy.

"Đi, lát nữa tiểu Khâu bọn họ cũng lại đây thôi, nhờ bọn họ bê xuống cũng được."
Vệ Minh Ngôn nói, lại khập khiễng đi thêm hai bước, mỉm cười nói: "Tôi đi chậm, đi xuống tầng trước chờ cô nhé."
"Được! Cảm ơn Vệ tổng." Tất nhiên là Kiều Phán Phán vô cùng cảm kích.

Chờ đến tài xế và tiểu Khâu mấy hôm nay thường xuyên qua trợ giúp, bọn họ theo kế hoạch dọn đồ vật, rồi tới tầng nơi mà Tề Nhã đang ở thì dừng lại, ba người cùng nhau dọn đồ đi ra ngoài, người đàn ông đứng trong tháng máy nói: "Tôi đợi mọi người dưới tầng nhé."
tắc lại đây, trong lòng mang theo cảm kích tiếp nhận rồi.

"Được, cảm ơn Vệ tổng!"
Vệ Minh Ngôn cười gật đầu, đang định ấn nút thang máy, khóe mắt liếc thấy một người hộ sĩ đang đẩy xe lăn vào phòng bệnh.

Chỉ là một cái bóng dáng, lại khiến cho hắn ngây ngẩn.

"Vợ...".