Sổ Tay Tâm Thần Phân Liệt

Chương 4: Gia đình




“Vì sao muộn thế này mới về! Mày chạy đi đàn đúm với đứa nào mà quần áo lấm lem hết thế!” Bà mẹ cao giọng, lườm Thẩm Phàm đang trầm mặc không nói một lời, “Nói chuyện đi chứ! Mày bị câm đấy à?”

“Thấy con mèo chết nên…”

“Nói phét! Mèo ở đâu ra?” Bà ta lại tung một cú tát khác, Thẩm Phàm suýt chút không đứng vững, má trái cậu đau rát, não bộ ong ong, đầu váng mắt hoa.

“Xin lỗi…” Thẩm Phàm rũ mắt im lặng, bà mẹ hiển nhiên đang giận cá chém thớt, cậu có nói gì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.

“Hừ… Thật chẳng biết con mẹ đê tiện của mày đã dạy dỗ mày kiểu gì, quả nhiên con của loại tiểu tam thì không có giáo dục.” Bà ta châm chọc, cố ý đay nghiến vào hai chữ “tiểu tam”.

Thẩm Phàm nâng mắt nhìn gương mặt chanh chua cay nghiệt của bà ta.

Mẹ ơi, vì sao mẹ xinh đẹp, dịu dàng đến thế lại thua một người đàn bà xấu xa nhường này, là thế giới này bất công hay mẹ đã sai ở đâu rồi chăng?

“Nhìn cái gì! Tao nói mẹ mày thì mày bất mãn hả?” Người đàn bà hung ác trừng mắt nhìn cậu rồi quay đầu nhìn ông chồng đang im như thóc, “Nói cho cùng vẫn là vì ông chơi bời bên ngoài mới sinh ra nhiều chuyện như thế này đây!”

Thẩm Phàm lặng lẽ rời tầm mắt đến người bố trước nay luôn im lặng. Người đàn ông này yếu đuối vô dụng, đã lừa gạt mẹ cậu rồi nợ nần chồng chất, sau khi mẹ qua đời còn mang hết tiền trong nhà đi, để một đứa nhóc là cậu chỉ biết trơ mắt nhìn mẹ chết vì bệnh nặng.

Cả cuộc đời này, cậu sẽ chẳng thể nào quên hình ảnh mẹ trốn trong chăn lặng lẽ khóc.

Hóa ra là vậy, mẹ đã sai ở đây này, mẹ đã chọn phải một gã đàn ông tồi tệ, còn cố chấp tin tưởng ông ta thật lòng yêu mẹ.

Thẩm Phàm nặng nề nhìn hai kẻ xấu xa, nhu nhược trước mắt, còn mẹ cậu chỉ có thể vĩnh viễn nằm ngủ dưới lòng đất lạnh băng.

Nếu ngay từ khi bắt đầu đã không tồn tại gã đàn ông vô dụng và cả người đàn bà này thì tốt biết bao, chưa biết chừng mẹ cậu vẫn còn có thể dịu dàng nở nụ cười với cậu, đó là sự ấm áp duy nhất mà cậu có, nhưng hiện tại thì chẳng còn gì nữa.

Trong tiếng mắng chửi của người đàn bà này, một tâm trạng khác thường bỗng điên cuồng nảy nở và lớn dần trong não bộ khiến cậu bắt đầu trở nên bất an, đầu đau nhói. Thẩm Phàm lắc mạnh đầu như muốn hất văng nó ra khỏi đầu nhưng đều vô dụng.

“Con về phòng đây.” Thẩm Phàm vứt lại một câu, nhanh chóng quay trở về phòng, khóa trái cửa, buông rèm cửa sổ, đoạn tuyệt với mọi thứ bên ngoài.

“Thẩm Phàm!” Bà mẹ hung hãn đập cửa, tiếng động kịch liệt vang vọng trong căn phòng nhỏ bé, mặt bàn cũng như đang rung lên.

Thẩm Phàm cuộn người trong chăn, rúc đầu vào gối, bao chặt lấy cơ thể chính mình.

Không thấy Thẩm Phàm đáp lại, bà ta mắng chửi một tiếng rồi quay người rời đi.

Căn phòng trở về tĩnh lặng, Thẩm Phàm ngồi dậy nhìn ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, hạ mắt nhìn bàn tay của mình đang run rẩy túm chặt lấy chăn, rồi nhắm mắt ngã nằm trên giường.

Gần đây, mỗi khi đối diện với những lần mắng nhiếc của bà ta, tay cậu đều run lên bần bật không thể khống chế. Thẩm Phàm rất rõ, sự run rẩy này tuyệt đối không xuất phát từ sợ hãi mà là nỗi kích động không thể đè nén. Nếu cứ như vậy, cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên lần nào cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.

Cho dù người đàn bà đó hung ác với cậu ra sao, cậu đều phải nhịn vì đó là mẹ của em gái cậu, bà ta là người thân duy nhất của con bé.

Ngước mắt nhìn trần nhà tối đen như mực, cậu nâng bàn tay với những ngón tay đang không ngừng run rẩy lên, cậu không biết khi nào sẽ…

Không muốn nghĩ tiếp nữa, Thẩm Phàm lật người ôm gáy, trục xuất mọi ý nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.

Cơ thể mệt nhừ dễ dàng chìm vào giấc ngủ, Thẩm Phàm lại mơ thấy chiếc rèm cửa sổ trắng trong phòng bệnh khẽ tung bay, nó cũng nhợt nhạt hệt như gương mặt không chút sinh khí của mẹ cậu vậy.

Thẩm Phàm rất ghét bệnh viện, mùi thuốc sát trùng và những bệnh nhân tiều tụy, ghét cả tâm tình muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đã cầm tù mẹ cậu.

[Muốn nhanh rời khỏi nơi này quá.]

Mẹ dựa vào đầu giường ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài, khuôn mặt trắng nhợt nở nụ cười nhẹ.

Thẩm Phàm nhỏ bé chẳng thể hiểu được vì sao mẹ lại cố chấp với bố như vậy, chỉ có một lần khi cậu khóc lóc với mẹ vì bị mọi người gọi là con hoang, mẹ buồn rầu, dịu dàng vuốt ve đầu cậu, khẽ nói:

[Con có bố mà, cho dù ông ấy thế nào thì vẫn là bố của con.]

Mãi cho đến ngày mẹ bị vùi trong đất, Thẩm Phàm mới hiểu ra tâm tình được cất giấu sau cái nhíu mày của bà.

Bầu trời âm u bị chiếc ô đen che khuất, làn mưa lất phất kéo dài gõ xuống nền đất ẩm ướt, không khí cũng trở nên nặng nề. Ngoài cậu ra, sẽ chẳng còn ai chứng kiến sự ra đi của người phụ nữ đáng thương này, bà bị chôn vùi xuống nền đất tối tăm cùng nước mưa lạnh lẽo. Thẩm Phàm kìm nén không khóc, chỉ lặng lẽ đứng nhìn mà chẳng thể làm gì khác.

Còn người đàn ông được gọi là bố ấy, rất lâu sau mới cầm ô đến với sắc mặt mệt nhọc, khi ông ta xòe tay nói với cậu rằng sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, Thẩm Phàm mới hiểu ra, mẹ cố chấp bám riết lấy bố là vì cậu, vì để hy vọng sau khi bà chết, sẽ có người thay bà chăm sóc cậu.

[Con phải nhẫn nại nhé A Phàm, con trai không thể dễ dàng rơi nước mắt, con có dịu dàng thì người khác mới đối xử dịu dàng với con.]

Người mẹ dịu dàng ôm lấy cậu thầm thì.

[Dù có bị người khác bảo là con hoang cũng không được khóc, lỗi lầm của mẹ không nên để con gánh vác.]

Sau khi người mẹ dịu dàng, người phụ nữ đáng thương, cũng là người thân duy nhất của cậu bị chôn vùi dưới lòng đất lạnh, Thẩm Phàm đã chẳng còn lại thứ gì. Dù mẹ không còn nữa, cậu cũng phải trở thành một người dịu dàng như bà vậy, bất kể có tức giận ra sao cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.

Nỗi khó chịu trong lồng ngực kéo Thẩm Phàm ra khỏi giấc mộng, song sự bức bách không hề biến mất mà càng thêm bùng cháy. Thẩm Phàm mò mẫm uống cốc nước lạnh đặt ở đầu giường mà vẫn thấy mồm miệng khô khốc và hơi đói nên bèn bước xuống giường.

Không biết hiện tại là mấy giờ, căn nhà đã yên tĩnh, Thẩm Phàm không bật đèn, men theo ánh trăng đi đến phòng khách, uống mấy ngụm nước lớn mới thấy dễ chịu hơn một chút và định kiếm đồ ăn trong tủ lạnh.

Vừa quay người, bên chân vang lên tiếng động nhỏ, Thẩm Phàm ngồi xuống nhìn tờ giấy trắng tinh trên sàn, mượn ánh trăng chiếu qua cửa sổ đọc những dòng chữ viết trên đó.

Đây là giấy ghi nợ mà lúc trước bố cậu đã làm rơi, con số đó không nhỏ, chẳng trách bà ta lại tức giận như thế, nhưng nếu nỗ lực làm việc thì vẫn có thể trả hết nợ, việc này phải xem ý định của bọn họ rồi.

Thẩm Phàm vo tờ giấy đứng dậy, cậu chỉ đơn thuần không muốn nghe thấy tiếng cãi vã của bọn họ vì chuyện này vào ngày mai nên quyết định đặt tờ giấy vào trong chiếc tủ mà bố cậu vẫn thường hay để đồ.

Trước nay Thẩm Phàm không có hứng thú với đồ đạc của bố, dù có những lúc thấy ông vụng trộm giấu đồ vào tủ cũng sẽ làm như không biết, cho nên đây là lần đầu tiên cậu mở chiếc tủ này ra, song những tờ giấy nằm tán loạn bên trong khiến Thẩm Phàm chết sững.

Đây là gì?

Thẩm Phàm lấy xấp giấy trong tủ rải trên sàn nhà, toàn bộ đều là giấy ghi những khoản nợ khác nhau không cùng ngày tháng, người đứng tên chính là bố của cậu.

Chuyện gì đây… Tổng toàn bộ chỗ này vào thì căn bản không thể trả nổi! Ông ta điên rồi sao?!

Thẩm Phàm câm lặng nhìn những tờ giấy trước mặt, trong một thời gian ngắn căn bản không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, người đàn ông đó rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy! Nếu thế chấp nhà thì gia đình lấy gì mà sống, em gái còn đi học làm sao?!

Bàn tay cầm giấy khẽ run rẩy, đầu lại bắt đầu đau, Thẩm Phàm cắn răng trấn áp tâm trạng điên cuồng đang trào dâng như sóng cuộn. Cậu vứt hết chỗ giấy đó vào thùng rác, đứng lên uống liền mấy ngụm nước lạnh.

Khí lạnh ban đêm khiến cả người Thẩm Phàm buốt đến thấu xương, cõi lòng cậu càng như tê tái do chính khoản nợ với con số trên trời kia. Tâm trạng bí bức chẳng thể an bình, chuyện này không phải cứ nhẫn nhịn là có thể cho qua. Gã đàn ông đó sớm muộn cũng khiến gia đình này sụp đổ, những người khác có ra sao cậu cũng chẳng bận lòng, chỉ không yên tâm về em gái. Ít nhất em ấy cũng cần có một quãng thời gian ấm áp trong thời kỳ khôn lớn.

Vì cớ gì bọn họ lại có một người bố bạc nhược, chìm đắm với giấc mộng giàu sang trong một đêm như thế, và cả một bà mẹ như vậy nữa…

Mặt nước trong cốc sóng sánh, đôi mắt trong bóng tối ánh lên tia u ám đục ngầu, Thẩm Phàm nhìn ra cửa sổ, ánh trăng vằng vặc soi sáng những tờ giấy nằm trên sàn nhà. Thẩm Phàm rũ mắt, siết chặt cốc nước trong tay.

Nếu như không có cái nhà này thì tốt biết nhường nào…