Trọng lão phu nhân cũng không ngờ đại công chúa và Phần Hưng quận chúa sẽ ở đây dùng bữa, lúc trước bà nói chuyện với hoàng hậu chưa từng nghe nàng nhắc tới, có chút do dự hỏi: "Hay là ta sai người nói một tiếng với phò mã và quận mã?"
"Ngoại tổ mẫu không cần phải khách sáo như vậy.” Đại công chúa Ngụy Mẫn Văn mỉm cười nói: "Phò mã biết ta đến đây.
Lúc Tĩnh Văn tới quận mã cũng biết, ngài yên tâm."
Nghe xong, Trọng lão phu nhân mới không còn khẩn trương nữa, giọng điệu cũng hòa hoãn trở lại, cười nói với đại công chúa một hồi.
Các nàng ngồi nói chuyện, Phần Hưng quận chúa lại vượt qua đại công chúa nói chuyện với Lệ Nam Khê.
"Quốc công phu nhân là lần đầu tiên đến tham gia cung yến sao?” Quận chúa hỏi: “Hiện tại chúng ta không quen, nhưng sau này đến vài lần là sẽ quen thôi."
Phần Hưng quận chúa Ngụy Tĩnh Văn là nữ nhi thân sinh của Định vương phi, tính tình ôn hòa, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, cực kỳ dễ nghe khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lệ Nam Khê liền cười yếu ớt nói chuyện với nàng.
Có điều vừa nói được ba bốn câu thì đại công chúa bên cạnh đã cao giọng nói: "Tĩnh Văn với quốc công phu nhân rất hợp nhau.
Ta và lão phu nhân chỉ vừa mới thương lượng, các nàng đã trò chuyện rồi." Nàng lại hỏi Lệ Nam Khê: "Các ngươi đang nói gì vậy? Nói ta nghe với."
Phần Hưng quận chúa cầm một trái cây nhét trong tay nàng: "Ăn của ngươi đi, đừng làm khó dễ nàng nữa.
Chỉ nói mấy câu chuyện mang thai mà ngươi còn có thể nói lớn tiếng như vậy có còn muốn để người ta sống hay không vậy?"
Đại công chúa tính tình tốt, bị chặn miệng như vậy cũng không ngại, cười híp mắt cầm trái cây ăn.
Nàng cảm thấy mùi vị không tệ liền đưa cho Lệ Nam Khê và Phần Hưng quận chúa mỗi người một trái.
Trọng lão phu nhân thấy sắc mặt Lương thị không tốt cũng không thèm để ý, vẻ mặt bình thản cho Lương thị và Từ thị ngồi xuống xong cũng không nói gì nữa.
Lúc mới bắt đầu, mọi người vẫn còn tuân thủ "ăn không nói" nên trên bàn vẫn còn im ắng, không nhiều lời.
Có điều sau khi bắt đầu mời rượu, quy củ này lập tức bị đánh vỡ.
Tất cả mọi người bắt đầu kính nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Đại công chúa tửu lượng không tệ, cầm chén rượu uống liên tục.
Dù nhìn không nhiều lắm nhưng nàng không ngừng uống, chỉ trong chốc lát nàng đã uống bốn năm chén vào bụng.
Phần Hưng quận chúa tửu lượng không bằng đại công chúa, nhưng cũng có thể uống.
Thỉnh thoảng lại uống một chút, chắc cũng được ba chén.
Lệ Nam Khê thầm nghĩ, may mà nàng đang mang thai không uống được, nếu không cứ nhìn hai người bọn họ uống hoài không say như thế này thì nàng không thể so sánh với bọn họ được.
Phần Hưng quận chúa thấy nàng ăn ít liền khuyên nàng: "Dù không muốn ăn cũng phải ăn nhiều một chút.
Không nói cái khác, dù sao cũng phải suy nghĩ cho hài tử."
Mặc dù không say nhưng uống vài chén rượu vào bụng rồi nên không giống với bình thường.
Trước đây, Phần Hưng quận chúa nói xong thì ngừng, còn lúc này có chút không nhịn được mà nói liên tục.
Lệ Nam Khê nhìn nàng, vừa mím môi cười vừa liên tục trả lời.
Bộ dạng này bị đại công chúa nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi nàng: "Tư Tư đang cười gì vậy?" Vừa rồi mấy người đều tự nói tên xong, nàng liền theo mọi người trong nhà gọi Lệ Nam Khê như vậy, dù sao Trọng Đình Xuyên cũng là biểu đệ nàng cho nên gọi như vậy cũng không quá mức không thích hợp.
Lệ Nam Khê híp mắt, nói với đại công chúa: "Quận chúa uống say xong giống như là đổi thành một người khác vậy.
Lúc nói chuyện cực kỳ giống ma ma bên cạnh ta."
Đại công chúa một bên là Lệ Nam Khê, còn bên kia là Phần Hưng quận chúa, nghe Lệ Nam Khê nói như vậy, nàng liền nói lại mấy lời Phần Hưng quận chúa vừa nói không phải là giống với ma ma cẩn thận căn dặn sao?
Đại công chúa không nhịn được cười.
Giọng của Lệ Nam Khê không tính là quá nhỏ, Phần Hưng quận chúa tất nhiên cũng nghe thấy.
Nàng tức giận liếc mắt nhìn Lệ Nam Khê, nói: "Giống ma ma thì sao? Ta săn sóc, quan ái ngươi như vậy, ngươi còn biết kính ta một chén sao?" Nói rồi lại đẩy chén trà đến trước mặt Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê biết đây là để nàng lấy trà thay rượu liền thoải mái bưng chén trà lên kính nàng.
Phần Hưng quận chúa rất vui vẻ, nói với đại công chúa: "Ngươi xem, chén đầu tiên của Tư Tư là uống với ta." Nói rồi liền một hơi uống cạn rượu trong chén.
Đại công chúa cười nhạo nàng, "Nhìn ngươi đi, ngày thường ôn hòa dịu dàng, uống rượu vào cái gì cũng không để ý tới.
Ta nói ngươi phải uống ít đi một chút mới được."
Phần Hưng quận chúa liền lôi kéo nàng cụng rượu.
Hai người đều uống rượu rất giỏi, ngươi tới một chén ta đi một chén, thỉnh thoảng còn lôi kéo Lệ Nam Khê lấy trà thay rượu cùng uống khiến cho chỗ này náo nhiệt hẳn lên.
Trong lúc náo nhiệt, người ngoài không thể xen vào.
Chỉ có ba người các nàng tạo thành một đống, không ai có thể chen giữa được.
Sắc mặt Lương thị rất khó coi, buồn bực ăn một chút liền gác đũa.
Từ thị và Lương thị xưa nay đều không hợp nhau.
Lúc này thấy Lương thị buồn bực, trong lòng bà liền vui vẻ, ánh mắt nhìn Lệ Nam Khê cũng hiền hòa hơn thường ngày, đối xử với lão phu nhân càng thêm cung kính, thường xuyên thêm món, châm nước cho lão phu nhân.
Kết quả là Lương thị chỉ còn lại một mình.
Đại công chúa mắt lạnh nhìn bà, bưng chén rượu che nửa miệng, nói nhỏ với Lệ Nam Khê: "Quốc công gia nhà ngươi cố ý tới tìm ta."
Từ đầu Lệ Nam Khê đã cảm thấy đại công chúa tới rất đột ngột, hơn nữa lấy lòng nàng cũng cực kỳ đột ngột.
Vốn nàng cũng nghĩ là Trọng Đình Xuyên thỉnh người đến hỗ trợ, lại không ngờ lại thật sự như vậy.
Nàng nghiêng ngươi muốn nói cảm tạ lại bị đại công chúa đè cổ tay cản lại.
"Nói gì mà cám ơn với không cám ơn." Đại công chúa cười đến vui vẻ: "Biểu đệ nhà ta tính tình lúc nào cũng cổ quái, không dễ gì mở miệng nhờ vả.
Hôm nay hắn đến cầu ta, trong lòng ta thật sự rất dễ chịu.
Ta còn đang muốn cám ơn ngươi cho ta cơ hội chèn ép hắn đây."
Lệ Nam Khê nghe xong, thật sự là không nên nói cảm tạ mà không nói thì cũng không tốt, nàng nhất thời cảm thấy khó xử, không biết phải làm sao.
Ở bên cạnh mặc dù Phần Hưng quận chúa không nghe rõ nhưng nhìn tình hình cũng đoán được bảy tám phần, cầm tay Lệ Nam Khê nói: "Tư Tư ăn điểm tâm với ta đi." Lại nói với đại công chúa: "Ta ăn một chút để còn có thể liều mạng uống với ngươi."
"Ngươi tự uống đi thôi! Ta phải đi ra ngoài chút cho bay bớt mùi rượu, đợi lát nữa sẽ trở lại." Đại công chúa nắm cổ tay Lệ Nam Khê, lôi kéo Lệ Nam Khê nói: "Hay là Tư Tư đi với ta đi?"
Lệ Nam Khê biết đại công chúa sợ nàng ngồi lâu sẽ không khỏe nên cố ý nói vậy, lại nói với lão phu nhân một tiếng liền cùng nàng đi dọc theo con đường phía sau ra ngoài.
Lúc này đang là lúc mai vàng nở rộ.
Đi trên đường, hương hoa thoang thoảng xung quanh, mang theo một chút cảm giác man mát khiến lòng người sảng khoái.
“Ở đây thoải mái hơn nhiều so với chỗ vừa rồi đúng không?” Đại công chúa Ngụy Mẫn Văn nắm cánh tay của Lệ Nam Khê, thong thả bước đi: "Nơi đó có mùi thơm của thức ăn, của rượu, nhưng lại thua mùi hoa của nơi này."
Lúc này, đại công chúa đã thu liễn bộ dáng tươi cười, thần sắc bình tĩnh không màng danh lợi, khác hẳn lúc nãy.
“Đương nhiên là hương hoa tốt.” Lệ Nam Khê nói: “Nhưng mùi thơm của rượu và thức ăn cũng tốt.
Cái trước có thể trợ hứng, cái sau có thể no bụng.”
Ngụy Mẫn Văn cảm thấy điều đó là bởi vì nàng đang từ bầu không khí náo nhiệt đột nhiên bước vào sự yên tĩnh, nhưng những lời của Lệ Nam Khê lại phá hủy bầu không khí yên tĩnh và đẹp đẽ này.
Nàng nghiến răng chọt nhẹ vào má Lệ Nam Khê: "Ngươi xem ngươi đúng là một tục nhân chỉ biết no bụng.
Đường đường là quốc công phu nhân vậy mà suốt ngày lại chỉ nghĩ đến làm sao để ăn no ."
“Thật là thế mà.” Lệ Nam Khê cười: “Cho nên ta nhất định phải đa tạ biểu tỷ đồng ý đến hỗ trợ cho ta có cơ hội dùng bữa thật ngon.”
Ngụy Mẫn Văn giờ mới hiểu Lệ Nam Khê đang vòng lại tạ ơn nàng vừa rồi đã đến chỗ ngồi của quốc công phủ dùng bữa, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Không cần phải đa tạ ta.
Ta không đến chỗ ngươi thì phải đợi những người đó," nàng chỉ một chỗ ở đằng xa: "Còn không bằng ở bên này với ngươi, Tĩnh Văn cũng không thích ở đó."
Lệ Nam Khê nhìn theo hướng nàng chỉ, ở quá xa nên không thấy rõ lắm chỉ biết đại khái là ở đằng kia hẳn là một nữ tử thân phận cực kỳ tôn quý.
“Đi thôi.” Ngụy Mẫn Văn mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Lệ Nam Khê: “Đã đến đây rồi thì ta dẫn ngươi đi xem một ít kịch vui." Nói rồi nàng dẫn Lệ Nam Khê đến một cái viện gần đó.
Trong cung nơi nào cũng có cung nhân canh giữ, vừa thấy đại công chúa đến liền vội vàng hành lễ.
Ngụy Mẫn Văn kéo Lệ Nam Khê đi thẳng vào, cũng không đi tới chỗ bên cạnh mà đi về phía thiền điện.
Nàng nói với tiểu thái giám ở cửa nơi đó một tiếng, tiểu thái giám lấy chìa khóa trong ngực ra mở cửa.
Nhìn quá trình này, xem ra nơi này người bình thường không được tiến vào, Lệ Nam Khê có chút khẩn trương, do dự đứng ngoài cửa không biết có nên vào hay không: "Cái này...!E là không thích hợp."
Ngụy Mẫn Văn cười nắm tay nàng: "Ngươi sợ cái gì? Không phải còn có ta sao? Yên tâm đi, ta có thể đi vào cũng có thể dẫn ngươi vào.
Ở đây cũng không có gì đặc biệt đâu."
Lệ Nam Khê không từ chối được liền theo Ngụy Mẫn Văn đi vào.
Ở đây rất rộng, có cái giá từng hàng hơi giống tàng thư các, chỉ là tàng thư các khắp nơi đều là giá sách còn ở đây tất cả đều là bác cổ.
"Ở đây để một số thứ lặt vặt rất thú vị, đều là do hoàng gia gia, phụ hoàng, hoàng thúc lấy được, rất thú vị." Ngụy Mẫn Văn nói: "Vừa rồi ta thấy cách đây không xa nên mới dẫn ngươi tới xem.
Cũng không có gì chỉ là cho hết thời gian thôi."
Thật sự mà nói, những thứ ở đây thực sự rất đặc biệt, chỉ nói bình hoa thôi, kiểu dáng cũng đã rất đặc biệt, sợ là trong kinh thành cũng không thể tìm được.
Hơn nữa hoa văn ở trên cũng khác nhau, không giống những hoa văn quen thuộc ở đây, phía trên vẽ một ít mãnh thú, có nhiều hình mãnh thú Lệ Nam Khê chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngụy Mẫn Văn giảng giải cho Lệ Nam Khê một chút, không nghe nàng có động tĩnh gì liền quay lại tìm nàng thì phát hiện Lệ Nam Khê đang xuất thần nhìn chằm chằm vào một bình hoa.
Bình hoa đặt ở tầng dưới cùng của bác cổ, phải ngồi xổm hoặc khom người mới nhìn thấy, bình thường nếu không nói tới thì rất ít người chú ý đến nó.
“Cái này a.” Ngụy Mẫn Văn cười, ngồi xổm xuống nhìn nó thêm vài lần: “Cũng chỉ có ngươi nhìn thấy.
Ta còn tưởng rằng ngoài ta ra sẽ không còn ai để ý đến nó chứ.
Có điều ta cũng chỉ xem qua lúc còn bé, sau này thấy nó cũng không có gì đặc biệt nên không để ý nhiều."
Kỳ thực chính vì ở đây thứ mới lạ tương đối nhiều, mà cái này cũng không bắt mắt, hình thức rất giống trong kinh, hoa văn cũng không khác biệt lắm, nhưng lại thu hút được sự chú ý của Lệ Nam Khê.
“Cái bình này từ đâu tới?” Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói.
"Hình như là phụ hoàng hơn ba mươi năm trước lúc đến Tây Cương đem về." Ngụy Mẫn Văn nhớ lại nói: "Nghe nói là bằng hữu đưa cho, cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ."
“Hóa ra bệ hạ cũng đã từng tới Tây Cương.” Lệ Nam Khê liếc nhìn cái bình hoa thêm vài lần, rồi cùng Ngụy Mẫn Văn đi tới phía trước.
Hai người ở lại đây một lát rồi mới trở lại yến tiệc.
“Sớm biết các ngươi đi lâu như vậy ta đi chung rồi." Phần Hưng quận chúa không nặng không nhẹ oán trách các nàng mấy câu: "Bỏ ta ở đây một mình.”
Mặt nàng đỏ bừng, dáng vẻ giận dữ cực kỳ mỹ lệ.
Ngụy Mẫn Văn chỉ nàng, cười nói với Lệ Nam Khê: "Nhìn đi, uống say rồi.
Bình thường nàng ấy không nói chuyện như vậy."
Lệ Nam Khê quét mắt nhìn, cừ thật, bầu rượu của các nàng đã gần hết.
Quận chúa một mình uống gần một bầu rượu.
Ngụy Mẫn Văn không dám để quận chúa uống tiếp, cùng Lệ Nam Khê gọi nàng vào dùng bữa rồi lặng lẽ cho người đem bầu rượu và chung rượu xuống.
Khi yến hội kết thúc, trăng đã lên cao.
Mùa đông, đêm khuya cực kỳ lạnh.
Bởi vì còn có người gác đêm nên mặc dù yến hội đã kết thúc, trong cung vẫn náo nhiệt như cũ.
Trọng lão phu nhân được Trọng hoàng hậu thỉnh đi nói chuyện, còn Lương thị và Từ thị thì tự mình rời đi.
Đại công chúa và Phần Hưng quận chúa còn muốn ở trong cung xem pháo hoa rồi mới đi, Lệ Nam Khê có chút không chịu nổi nữa liền cáo từ trước.
Ngụy Mẫn Văn kéo tay Lệ Nam Khê nói: "Hôm nào chúng ta tới tìm ngươi chơi."
“Được.” Lệ Nam Khê cũng cầm tay nàng: “Ta chờ ngươi đến.”
Ngụy Mẫn Văn sai người đưa Lệ Nam Khê đi.
Ai ngờ cung nhân vừa lĩnh mệnh còn chưa kịp nhấc chân thì cách đó không xa đã xuất hiện một nam nhân sải chân vội vàng bước tới đây, chính là Trọng Đình Xuyên.
Ngụy Mẫn Văn trêu ghẹo Lệ Nam Khê: "Ngươi xem hắn, giống như là hắn lo lắng cái gì vậy.
Mấy ngày trước lúc phụ hoàng tức giận, hắn còn cứ từ từ không nhanh không chậm, vậy mà gặp chuyện của ngươi hắn lại sốt ruột như vậy."
Phần Hưng quận chúa kéo cánh tay Ngụy Mẫn Văn lại, thấp giọng hỏi: "Sao bệ hạ lại nổi giận? Không có chuyện gì lớn mà?"
“Không có gì.” Ngụy Mẫn Văn không quá để tâm khoát tay: "Mẫu hậu cãi nhau với hắn vài câu, nói đến chuyện năm đó.
Phụ hoàng vì chuyện này mà tức giận.” Nàng nói với quận chúa: “Ngươi cũng biết, hai người bọn họ thường xuyên cãi vã, cãi xong thì thôi cũng không có vấn đề gì."
Lúc này quận chúa mới không nói nữa.
Ngụy Mẫn Văn sợ Lệ Nam Khê không hiểu nên nói nhỏ với nàng: "Phu thê hai người luôn sẽ có những lúc khắc khẩu.
Phụ hoàng, mẫu hậu ta như vậy, ta và phò mã cũng thế." Lại căn dặn nàng: "Xuyên nhi tính tình không tốt, có đôi khi các ngươi sẽ khó tránh khỏi tranh chấp.
Nếu ngươi không hài lòng chuyện gì thì cứ nhẫn nhịn trước, sau đó ta sẽ ra mặt giúp ngươi."
Lệ Nam Khê biết đại công chúa có ý tốt, khẩn thiết nói đa tạ nàng.
Lúc Trọng Đình Xuyên đi tới đúng lúc nhìn thấy một màn Lệ Nam Khê đang cảm tạ, cười nhẹ nói: "Sao vậy? Có chuyện phiền toái công chúa sao?"
“Cũng không phiền phức lắm.” Ngụy Mẫn Văn nói: “Chỉ nói mấy câu thôi, nàng tính tình tốt, không đa tạ không chịu.”
Lệ Nam Khê cáo từ Ngụy Mẫn Văn và quận chúa, đi theo Trọng Đình Xuyên ra ngoài.
Đi ra ngoài viện, Lệ Nam Khê mới phát hiện bên ngoài đã có kiệu chờ sẵn.
“Đây là hoàng hậu nương nương phân phó từ sáng sớm.” Trọng Đình Xuyên tự mình vén rèm kiệu đỡ nàng lên kiệu: “Cả đêm mệt mỏi rồi, không cần phải đi lại nữa.
Nếu không, sợ là sẽ làm tổn thương cơ thể nàng."
Hiện tại không thể so với lúc trước nên cẩn thận một chút.
Lệ Nam Khê không phản bác, lên tiếng đáp rồi ngồi vào kiệu.
Trong lòng ôm lò sưởi tay ấm áp, vùi mình trong kiệu, không khí chợt trầm tĩnh lại, cơn mệt mỏi ùa tới khiến Lệ Nam Khê buồn ngủ.
Bên ngoài kiệu vang lên thanh âm của Trọng Đình Xuyên, hỏi nàng tối nay ăn gì, trôi qua thế nào, có chuyện gì thú vị.
Hắn xưa này đều không phải là người nói nhiều Lệ Nam Khê biết hắn sợ nàng ngủ quên trong tình huống này, dù sao trời cũng đang lạnh, trong kiệu cũng không được ấm, một khi đã ngủ, nàng nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Lệ Nam Khê cố gắng sốc lại tinh thần nói chuyện với Trọng Đình Xuyên.
Bởi vì quá mệt mỏi nên nàng cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm, cảm thấy đã được một lúc lâu rồi lại hỏi Trọng Đình Xuyên xem tới chỗ nào, hắn cũng chỉ nói là "Sắp" như mấy lần trước.
Lệ Nam Khê có chút nhụt chí, muốn vén màn ra xem nhưng lại sợ làm như vậy sẽ bị cung nhân nhìn thấy, bẩm báo lại với bệ hạ và nương nương, rồi ảnh hưởng đến hình tượng của Trọng Đình Xuyên trong lòng bọn họ.
Nàng chỉ có thế cố chịu đựng, ngáp hết lần này đến lần khác, nói chuyện với nam nhân bên ngoài cỗ kiệu.
Cuối cùng, cỗ kiệu cũng ngừng lại.
Màn kiệu xốc lên.
Lệ Nam Khê mượn lực của Trọng Đình Xuyên tùy ý để hắn đỡ nàng xuống kiệu.
Sau đó lại tùy ý để hắn ôm vào lòng, cùng nhau đi về phía trước.
Xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài.
Vừa lên xe ngựa, Lệ Nam Khê đã không chịu nổi nữa, nép cả người vào trong lòng Trọng Đình Xuyên.
Thậm chí cả một tiếng thở dài cũng không kịp ra khỏi miệng đã chìm vào mộng đẹp ngọt ngào.
Trọng Đình Xuyên biết nàng mệt mỏi, chỉ là ở trên đường hắn không thể làm quá nhiều.
Bây giờ hoàng hậu thương tiếc nàng, đối xử tốt với nàng nhưng không chắc chắn được sau này hoàng hậu sẽ nghĩ như thế nào.
Hoàng hậu chủ động chăm sóc nàng là chuyện tốt, hắn lại không thể để nàng có vẻ quá mức đặc biệt nếu không sẽ khiến hoàng hậu không vui, sau này không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên cả một đoạn đường, hắn không làm bất cứ chuyện gì khác người.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nữ tử trong lòng, Trọng Đình Xuyên thở dài thườn thượt, ôm nàng chặt hơn, phân phó xe chạy chậm hơn một chút tránh xóc nảy quá đánh thức nàng.
Đến khi Lệ Nam Khê mở mắt ra lần nữa đã là ngày hôm sau.
Hơn nữa trời cũng đã sáng choang.
Nàng nhìn đỉnh trướng một lúc lâu mới nhớ lại chuyện "đón giao thừa", vội vàng gọi người vào phòng, hỏi Quách ma ma và những người khác, các nàng lại cười nói "Không sao".
"Hôm qua quốc công gia trở lại nói với chúng nô tỳ là đừng đánh thức thiếu phu nhân." Thu Anh cười nói: "Ngài có thể ngủ ngon, quốc công gia rất cao hứng.
Ngài yên tâm đi."
Lệ Nam Khê không phải đang lo lắng Trọng Đình Xuyên không vui, nhưng nàng đã có thói quen phải đón giao thừa từ nhiều năm nay, đột nhiên không giữ thói quen này nữa trong lòng nàng có chút không được thoải mái.
"Thiếu phu nhân đừng nghĩ nhiều." Nhạc ma ma đỡ Lệ Nam Khê ngồi xuống, chải tóc cho nàng nói: "Hôm nay sẽ chải cho ngài một kiểu tóc xinh đẹp, lại mang trang sức xinh đẹp mới phải."
“Còn có chọn một bộ xiêm y mới đẹp mắt!” Kim Trản ở bên nói tiếp, cầm đồ trang sức lên cho Lệ Nam Khê chọn.
Quách ma ma cười đi lấy y phục mới: "Chính là cái này."
Mọi người bắt đầu cùng nhau làm chính là vì muốn tranh thủ một chút thời gian cho Lệ Nam Khê.
Hôm nay là ngày mọi người đi thăm thân nhân, bằng hữu.
Mặc dù thân thể Lệ Nam Khê nặng nề không cần đi ra ngoài chúc tết nhưng lúc nào cũng sẽ có khách nhân đến Trọng gia chúc tết cho nên mặc kệ thế nào, xiêm y chỉnh tề vẫn là chuyện đầu tiên phải làm.
Nhưng Lệ Nam Khê quả thực thức dậy có hơi muộn, thời gian eo hẹp.
Vội vàng ăn sáng xong nàng liền đi tới Trung Môn.
Trong phòng lão phu nhân đã tụ tập rất nhiều người.
Tất cả mọi người đều vui vẻ nói lời may mắn chúc phúc nhau, ai ai cũng tươi cười.
Lúc Lệ Nam Khê vào phòng, lão phu nhân đang nói chuyện với một vị lão phu nhân bên cạnh.
Thấy Lệ Nam Khê đến liền gọi nàng đi qua, lại nói chuyện với khách nhân một chút rồi bảo Lương thị tiễn khách ra ngoài.
Lương thị hiển nhiên là có chút không vui, nếu là ngày thường lão phu nhân lên tiếng, bà sẽ nghe lời, dù sao chuyện liên quan đến thể diện nhất định phải làm cho đàng hoàng.
Nhưng lần này lão phu nhân lên tiếng bà lại không lập tức đi làm, trái lại còn dùng lời lẽ để chặn lão phu nhân: "Ta ở Cựu Trạch hay quốc công phủ đều không có sắp xếp.
Lão phu nhân để ta đi sợ là không thích hợp, hay là để đệ muội hoặc tức phụ Xuyên nhi đứng ra đi?"
Bà làm như đang cất nhắc nhị phu nhân hoặc Lệ Nam Khê, nhưng kỳ thực trong lời nói của bà lại hàm chứa oán khí khiến người ta dù nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Lão nhân gia đến làm khách cũng phát hiện có gì không đúng, nhưng tốt xấu gì cũng là người xuất thân từ đại hộ, đối phương cũng không nói gì chỉ nói với lão phu nhân: "Nếu không tiện thì tự ta có thể đi ra ngoài được rồi.
Lão tỷ tỷ cần gì phải khách khí chuyện này chứ."
Bà nhỏ hơn Trọng lão phu nhân mấy tuổi, xưng hô một câu "lão tỷ tỷ" như vậy thứ nhất là thể hiện thân thiết, nhưng chủ yếu là muốn nói cho lão phu nhân biết quan hệ hai người rất tốt nên bà không cần phải vì những tâm tình của tiểu bối mà nhiều lời làm gì.
Nhưng đối phương càng thông cảm thì lão phu nhân càng tức giận, lúc quay sang Lương thị, sắc mặt càng khó coi, giọng điệu lại cực kỳ bình thản: "Nếu cảm thấy thân thể khó chịu thì hôm nay ngươi về nghỉ ngơi trước đi.
Bây giờ ở đây cũng không thiếu người."
Lương thị vừa nghe xong liền hiểu ý tứ của lão phu nhân, khóe môi bên trái khẽ cong lên một chút, rũ mắt nói: “Cái nhà này thiếu ta là không làm gì được.” Sau đó, lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài nói sao?"
Nghe hàm ý trong lời nói của Lương thị, Trọng lão phu nhân hiếm khi thấy nhíu mày.
Lương thị thấy thế thì càng vui vẻ, tâm trạng phiền muộn vừa rồi cũng dịu đi một chút, tùy tiện tìm hai câu mượn cớ tự mình tiễn khách ra ngoài.
Đợi đến khi không còn bóng dáng Lương thị trong phòng, Từ thị cầm khăn tay quạt gió trước mặt, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, hừ lạnh nói: "Bày sắc mặt cái gì, cũng không biết là cho ai nhìn."
Bầu không khí vui mừng lúc ban đầu cũng vì một tiếng không nặng không nhẹ mà lập tức lạnh xuống.
Trọng lão phu nhân mắng: "Nói bậy bạ gì đó!"
“Mẫu thân, ngài cũng không phải không nhìn thấy.” Từ thị tức giận bất bình: “Đại tẩu từ tối hôm qua sắc mặt đã khó coi, bây giờ còn nổi lên tính tình, thiếu chút đã không thèm nghe lời của ngài.
Con nói lung tung ở chỗ nào?"
Tưởng thị cúi đầu uống trà, Hà thị hiếm khi không nói gì, chỉ cười trêu chọc tam thiếu gia Trọng Lệnh Hải đang đứng bên cạnh.
Chỉ có Ngô thị phản bác lại Từ thị: "Mẫu thân sợ là tối hôm qua đón giao thừa nên ngủ không ngon.
Nhị phu nhân cần gì phải tính toán chuyện này."
“Nói như người khác không cần đón giao thừa vậy.” Từ thị hừ lạnh nói: “Ai mà không mỏi mắt trông chờ thời gian qua? Cũng chỉ có nàng tự cao tự đại chờ một lát mà thành bộ dáng này! Năm mới cũng không cho người ta dễ chịu, đúng là xui xẻo."
Trọng lão phu nhân sai người lấy danh sách quà tặng hôm nay ra nhìn, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói ít vài câu đi!"
Từ thị không phục, nhưng lão phu nhân đã nói vậy bà cũng không còn cách nào khác, cho nên bực bội vặn khăn tay đứng một bên.
Lệ Nam Khê thấy tâm trạng của Trọng lão phu nhân không được tốt lắm nhưng không phải vì mấy câu nói của Từ thị, cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như là do ngôn luận trước đây của Lương thị.
Nàng cũng không biết giữa Lương thị và lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì, nhưng những chuyện này cũng không tới phiên nàng để ý cho nên liền buông hết xuống.
Lệ Nam Khê ở chỗ lão phu nhân, tiếp đón mấy khách nhân rồi nói chuyện với khách nhân một chút, mắt thấy đã sắp trưa liền rời khỏi phòng về Thạch Trúc uyển chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Ra khỏi phòng nàng lại rẽ vào con đường ngày thường vẫn thường đi, chợt thấy ở đầu lối đi có một lớn một nhỏ đang đùa giỡn.
Hai người ở một góc sân, người lớn lau tay cho tiểu hài tử, nhìn như đang oán giận, trong mắt đều là đau lòng, còn đứa nhỏ thì rơm rớm nước mắt, nức nở không biết đang nói cái gì.
Nhìn thấy Lệ Nam Khê đi tới, tiểu nha hoàn đứng bên cạnh các nàng vội vàng thúc giục hai tiếng, lại vội vàng chạy đến nói với Lệ Nam Khê: “Lục thiếu phu nhân đã ra ngoài rồi.” Sau đó quay người lại nhìn hai người một lớn một nhỏ, lúng túng cười với Lệ Nam Khê, nhỏ giọng nói: "Xin lục thiếu phu nhân coi như không biết.
Nô tỳ cũng là nhìn thấy bọn họ đáng thương nên vừa rồi mới giúp một chút."
Nha hoàn này là người bên cạnh Từ thị.
Bình thường Từ thị rất coi trọng nàng, nếu không cũng không yên tâm giao Sam nhi cho nàng trông coi.
Lệ Nam Khê vốn là không có ý định quản chuyện này.
Chuyện của chi thứ hai, dù chỉ một chút nàng cũng không tính nhúng tay vào.
Ai biết lúc này Sam nhi và Mạnh Nữ cũng nhìn thấy nàng, có lẽ Sam nhi bị dọa sợ, bờ vai nhỏ giật bắn lên bật khóc.
Mạnh Nữ lảo đảo phù phù quỳ xuống, run giọng nói: "Lục thiếu phu nhân tha mạng.
Nô tỳ không cố ý, chỉ muốn nhìn thiếu gia một chút nên mới tự chủ trương tới đây.
Xin ngài đại nhân đại lượng đừng nói cho nhị phu nhân biết."
Lệ Nam Khê đến một câu cũng lười nói với nàng, lập tức xoay người đi chỗ khác.
Nhưng đúng lúc này, Sam nhi ở phía sau đột nhiên nói: "Người xấu! Người xấu!" Sau đó chạy đến đỡ Mạnh Nữ đứng lên.
Mạnh Nữ rõ ràng cũng bị hoảng sợ, nàng không ngờ Sam nhi sẽ không nghe theo lời căn dặn lúc trước của nàng, lúc này lại ở trước mặt Lệ Nam Khê nói lỗi là của Lệ Nam Khê.
Nàng không kịp đứng dậy, đi tới che miệng Sam nhi lại.
Do dùng lực quá mạnh, nàng không cẩn thận chặn ngay mũi của Sam nhi, mà Sam nhi bị người che miệng nên có hơi bực mình, nhất thời khóc to hơn, giậm chân hét lên: "Người không tim không phổi đều chết không được tử tế."
Lời này tất nhiên không phải là hắn nói Mạnh Nữ, liên hệ với một câu hắn nói Lệ Nam Khê là "người xấu" trước đó thì liền biết câu "chết không được tử tế" này nói đến ai.
Tiểu nha hoàn bên cạnh Từ thị phụ trách chiếu cố Sam nhi đã sợ đến choáng váng, ngây người đứng đó, không dám nhúc nhích.
Quách ma ma tiến lên kéo tay Sam rồi bế hắn lên, cũng mặc kệ hắn giãy dụa, ôm chặt hắn vào trong lòng.
Nhạc ma ma bước tới tát cho Mạnh Nữ một bạt tai.
Âm thanh giòn giã vang lên, Mạnh Nữ che mặt, căm hận nói: "Ta không làm gì cả, ngươi dựa vào cái gì mà đánh người!"
“Chỉ bằng ngươi không biết suy xét dạy hư hắn." Nhạc ma ma thản nhiên nói: "Nếu ngươi không vui thì có thể nhưng hắn công khai nói xấu chủ tử ta, ta cũng dám đánh hắn.
Sau này còn để ta nhìn thấy, ta sẽ không đánh ngươi mà trực tiếp đến tìm hắn, ngươi có tin hay không?"
Quách ma ma đè tay chân đang quơ loạn xạ của Sam nhi xuống, hỏi: "Thiếu phu nhân có đưa người đến chỗ của nhị phu nhân không?"
Tiểu nha hoàn nghe vậy thì sợ đến chân tay mền nhũn quỳ xuống, không ngừng dập đầu: "Thiếu phu nhân tha mạng cho nô tỳ một lần đi.
Nếu phu nhân biết chuyện nô tỳ chắc chắn sẽ không sống nổi."
"Đưa đi đi." Lệ Nam Khê nói với Quách ma ma xong lại phân phó Ngân Tinh ở bên cạnh: "Ngươi cũng đi theo đi, nói với nhị phu nhân Mạnh Nữ đến tìm Sam nhi." Dứt lời không để ý đến tiểu nha hoàn nữa, đổi hướng qua Trung Môn.
Nha hoàn kia bật khóc: "Lục thiếu phu nhân, lòng dạ ngài thật độc ác, vừa sang năm mới, mẫu tử các nàng chỉ là nói mấy câu thôi, ngài cần gì phải làm vậy?"
Nhạc ma ma ở bên hừ lạnh, cũng lười nhiều lời với nàng, dứt khoát kêu hai người kéo nàng xuống đưa đến trước mặt Từ thị.
Đợi đến khi trở lại Thạch Trúc uyển, Kim Trản vẫn còn tức giận: "Ai cũng biết thiếu phu nhân thích đi đường đó, các nàng gặp nhau ở chỗ đó, lại gặp vào đúng lúc đó, nói không cố ý ai tin?"
Hiện tại Lệ Nam Khê đang có thai, cho nên đi lại tương đối chậm.
Nếu thấy nàng từ Hương Bồ viện của lão phu nhân đi tới con đường đó, người bình thường đều có thể đến nhanh hơn nàng.
Nhạc ma ma vỗ nhẹ nàng một cái, quét mắt nhìn về phía Lệ Nam Khê ý bảo Kim Trản đừng nhắc lại chuyện này nữa miễn cho Lệ Nam Khê cảm thấy buồn bực.
Kim Trản hiểu ý, dù đang tức giận nhưng không nói nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Nhạc ma ma vốn định nhẹ nhàng đi ra theo, để lại Lệ Nam Khê yên tĩnh một mình.
Không ngờ còn chưa kịp đi ra đã bị Lệ Nam Khê gọi lại.
"Ma ma nghe được mấy lời Sam nhi vừa nói sao?"
"Đương nhiên nghe thấy."
"Ngươi thấy thế nào?" Lệ Nam Khê nói, giọng điệu có chút uể oải khó che giấu: "Ta tự hỏi ta chưa từng trêu chọc Mạnh Nữ, cũng chưa từng tiếp xúc với nàng.
Sao nàng lại muốn dạy hài tử chán ghét ta?"
Nhạc ma ma thấy Lệ Nam Khê nửa ngồi trên tháp, rất sợ nàng như vậy sẽ không thoải mái liền đi đến lót thêm một tấm đệm sau lưng cho nàng, lại giúp nàng dựa sát vào: "Chuyện này thiếu phu nhân đừng suy nghĩ nhiều.
Có lẽ là nàng có điều muốn cầu nhưng lại cầu không được, mà thiếu phu nhân lại có.
Hoặc là điều nàng muốn cầu vì thiếu phu nhân mà trở thành hy vọng xa vời không thực hiện được.
Mặc kệ thế nào thì nàng cũng đang giận chó đánh mèo, thiếu phu nhân cần gì tính toán với nàng."
"Chung quy vẫn phải hiểu rõ mới tốt miễn cho sau này càng thêm phiền lòng."
Lệ Nam Khê không thèm để ý đến Mạnh Nữ kia, dù sao đối phương cũng không thường xuất hiện chung với nàng.
Nhưng thái độ của Sam nhi lại khiến nàng cảm thấy phiền chán, sau này Sam nhi càng lúc càng lớn, dù sao cũng là người Trọng gia cho nên sẽ không tránh khỏi có chút phiền phức.
Nhạc ma ma cười nói: "Thiếu phu nhân cũng không cần lo lắng quá.
Không bao lâu nữa người mà Mai tam lang mời đến hỗ trợ sẽ đến, đợi đến khi hắn vào kinh chuyện Mạnh Nữ chắc chắn sẽ có manh mối."
Nhạc ma ma nói người nọ chính là người Tây Cương lúc trước Mai Giang Ảnh nhắc đến.
Mấy năm trước Mai Giang Ảnh vô tình gặp được người này, rồi tiện đường đi theo hắn đến Tây Cương một chuyến, sau đó thì gặp được Mạnh Nữ.
Chỉ là Mai Giang Ảnh không nhớ rõ tình hình cụ thể lúc đó cho nên mới viết thư mời đối phương đến, để nhận mặt người cũng để nói chút chuyện năm đó.
Nghĩ đến đây, Lệ Nam Khê cẩn thận đếm ngày, có chút tức giận: "Ma ma lừa ta.
Rõ ràng là còn rất lâu nữa mới tới."
Đối phương cũng phải ở nhà đón năm mới, qua năm sau mới lên đường vào kinh.
Cho nên dù có đến sớm thế nào cũng phải tới mùa xuân.
"Mùa xuân thì mùa xuân," Nhạc ma ma suy nghĩ rất thoáng: "Mùa xuân trăm hoa đua nở, vạn sự đều suôn sẻ, không chừng cái gì cũng có thể giải quyết."
Lệ Nam Khê vẫn còn mắc kẹt trong suy nghĩ của mình, nghe xong, tâm trạng có chút nhẹ nhõm.
Nàng cũng không biết tại sao, có lẽ là có thai nên có chút ăn không tiêu, có lẽ là sau khi mang thai nàng thường xuyên buồn nôn, kén ăn, hoặc là do buổi tối ngủ không ngon, tinh thần không tốt cho nên mấy ngày gần đây tâm tình nàng thực sự rất kém.
Trước đây rất nhiều chuyện nàng đều có thể nghĩ thông suốt, nhưng gần đây nàng lại hơi để tâm mấy chuyện vụn vặt.
Như vậy cũng không tốt.
"Ma ma nói đúng." Lệ Nam Khê gật đầu: "Ta muốn bắt đầu cái gì đó thì nên vào mùa xuân mới tốt."
Nhạc ma ma cười nói: "Có thế chứ." Như có thể nhìn thấu tâm tư của Lệ Nam Khê, bà khuyên nhủ: "Có điều thiếu phu nhân cũng không cần như vậy, lúc mang thai tâm tình luôn có chút bất định.
Ngài nghĩ xem, có hài tử trong bụng ngài náo loạn thì ngài có thể giống như trước sao? Chỉ cần ngài thả lỏng tâm trạng là được rồi."
Lệ Nam Khê mỉm cười đồng ý.
Những ngày mang thai dù tốt hay xấu gì cũng không quá gian nan.
Dù sao cũng có hy vọng trong lòng cho nên dù có cực khổ thế nào nàng cũng có thể chịu được.
Huống chi còn có Trọng Đình Xuyên ở bên cạnh.
Vốn là hắn nghĩ để lão phu nhân chiếu cố Lệ Nam Khê nhiều một chút, dù sao lão nhân gia cũng đã từng nuôi lớn mấy hài tử có nhiều kinh nghiệm.
Hơn nữa có lão phu nhân chăm sóc Lương thị cũng không dám làm gì quá đáng.
Nhưng từ lúc nghe nói đến hành động của Mạnh nữ và Sam nhi, hắn liền thay đổi chủ ý, trực tiếp nói với lão phu nhân một tiếng miễn thỉnh an ngày mười lăm cho Lệ Nam Khê.
Nếu Lệ Nam Khê cảm thấy buồn chán, hắn sẽ an bài hộ vệ chu toàn đi theo nàng ra ngoài đi dạo.
Còn nếu không thì đưa nàng đến Khánh Dương Hầu phủ làm khách, hoặc về Lệ gia thăm người thân.
Nháy mắt đã đến tháng ba.
Đầu tháng nàng đã nghe được một tin rất tốt.
Lệ Trúc Khê lại mang thai lần nữa, đã hơn một tháng.
Lệ Nam Khê vui mừng, bất chấp thân thể đến Khánh Dương Hầu phủ ở với tỷ tỷ hai ngày.
Lệ Trúc Khê mấy tháng nay tròn trịa, đẫy đà hơn một chút.
Sau khi nhìn thấy Lệ Nam Khê, không khỏi thở dài ghen tị: “Vẫn là Tư Tư tốt, mang thai mà còn gầy như vậy." Nói rồi nàng nhéo nhéo cánh tay mình, cười khổ nói: "Ta thì không được vậy, từ trên xuống dưới đều mập ra một vòng, không thể nhìn nổi nữa."
Thẩm phu nhân thấy Lệ Nam Khê cũng rất cao hứng, nói với nàng: "Tư Tư giúp ta khuyên nhủ Trúc nhi đi, nàng đang buồn bực vì ta nuôi nàng mập lên đây."
Từ lúc Lệ Trúc Khê sảy thai, có lẽ là mình cũng từng bị sảy thai nên Thẩm phu nhân càng thêm thương tiếc nàng, cũng không nhắc đến chuyện thị thiếp thông phòng nữa.
Khúc mắc giữa mẹ chồng nàng dâu đã được xóa bỏ, bây giờ càng giống mẫu nữ thật.
Hiện tại Lệ Trúc Khê lại mang thai, Thẩm phu nhân hận không thể đem tất cả đồ tốt nhất cho nàng ăn.
Nhắc tới cũng là may mắn của Lệ Trúc Khê, sau khi có thai xong ăn uống cũng không tệ, cũng ít buồn nôn, cho nên lúc này mới mập ra.
Lệ Nam Khê thấy Lệ Trúc Khê nhéo cánh tay, cũng tiến lên nhéo thịt trên người tỷ tỷ, cực kỳ hâm mộ nói: "Sao tỷ tỷ lại may mắn như vậy? Muội đây cả ngày đều ăn không ngon, ngủ không ngon, không biết sao lại đa sầu đa cảm.
Nếu tỷ không thích ăn nhiều thì chia khẩu vị tốt của tỷ cho muội đi.
Muội không ngại."
"Thịt đầy người?"
"Muội không sợ tăng cân!" Lệ Nam Khê đau khổ nói: "Muội chỉ muốn ăn một bữa thật ngon, không bị buồn nôn các thứ."
Ánh mắt và giọng điệu hâm mộ của nàng khiến người Trầm gia bật cười.
Thẩm phu nhân nói với Lệ Trúc Khê: "Ta đã nói rồi, ăn được là phúc.
Con không biết khi đó ta sinh mấy người Trữ nhi chịu bao nhiêu khổ đâu, ói đến mật xanh mật vàng.
Còn con cũng không mập, vẫn đẹp."
Lệ Nam Khê ở bên gật đầu biểu thị nàng tán thành.
Thẩm phu nhân còn muốn chuẩn bị canh cho Lệ Trúc Khê uống, nói mấy câu liền đi tới trù phòng.
Lệ Trúc Khê cười lôi kéo Lệ Nam Khê vào phòng nói chuyện.
Hôm nay bầu không khí trong Thẩm phủ cực kỳ hòa thuận vui vẻ, Lệ Nam Khê ở lại đó mấy ngày.
Cuối cùng vẫn là Trọng Đình Xuyên lấy lý do "quá lo lắng cho tiểu kiều thê nhà mình" đích thân tới đưa người về, nếu không hai tỷ muội còn muốn ở chung lâu hơn.
Lệ Nam Khê trở lại quốc công phủ không bao lâu thì trong phủ liền nghênh đón một vị khách.
Chính là vị người Tây Cương ngàn dặm xa xôi đến.
Người này gọi là A Tra, đã có tuổi, tóc mai có chút bạc.
Thân hình hắn lại cao lớn, hay cười lớn tiếng, tính tình vô cùng hào sảng, đối xử với những người trẻ tuổi cũng bình đẳng, cho nên những người tương giao với hắn thường bỏ quên tuổi tác của hắn.
Ngày hắn vào kinh vừa khéo là ngày Trọng Đình Xuyên được hưu mộc, sau khi Mai Giang Ảnh đón người, Trọng Đình Xuyên liền trực tiếp mời hắn vào phủ nói chuyện.
"Nghe Mai tam nói các ngươi có việc muốn tìm ta?" A Tra hỏi Trọng Đình Xuyên: "Nói thật, ta và hắn gặp nhau cũng là chuyện mấy năm trước, hồi ức lúc đó ta cũng không nhất định có thể nhớ được."
Trọng Đình Xuyên cầm trà Nhạc ma ma bưng lên, đưa một chén cho A Tra, cười nhạt nói: "Nhớ rõ đương nhiên là tốt, không nhớ được cũng không sao.
Coi như là ngươi đến kinh thành du ngoạn một chuyến."
"Lời này cũng có lý." A Tra cười ha ha, cầm chén trà, giơ về phía Trọng Đình Xuyên: "Vì lời này của ngươi, ta phải tận lực nhớ lại giúp ngươi!"
Hai người ở bên trong nói chuyện phiếm, Lệ Nam Khê lại phân phó người mau chuẩn bị trái cây để một hồi đưa qua.
Điểm tâm thì không cần thiết, nàng đã hỏi qua Mai Giang Ảnh, đồ ăn Tây Cương không giống với ở đây, lỡ như không hợp khẩu vị, ngược lại sẽ khiến khách nhân khó xử.
Ngân Tinh ở một bên hỗ trợ bày trái cây, Kim Trản cười híp mắt đi tới, cũng phụ cắt ra xếp lên.
Ngân Tinh nói với nàng: "Ngươi chỉ biết đùa giỡn cũng không biết đến hỗ trợ."
"Lần đầu ta thấy người Tây Cương, nghe khẩu âm của hắn rất đặc biệt, tướng mạo cũng đặc biệt nên hiếu kỳ nhìn mấy lần." Kim Trản nói, bỗng nhớ ra cái gì đó, đi tới bên cạnh Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân, ngài đoán xem nô tỳ phát hiện ra cái gì?"
Lệ Nam Khê còn chưa kịp mở miệng thì Thu Anh ở bên cạnh đã cười hỏi: "Không lẽ phát hiện người Tây Cương có ba đầu sáu tay?"
"Được lắm, ngươi cũng tới giễu cợt ta.
Ta chỉ là nhìn một chút thôi mà.
Có điều, thiếu phu nhân, nô tỳ thật sự phát hiện ra một cái."
"Nga?" Lệ Nam Khê đi một chút: “Nói đi.”
Kim Trản thần thần bí bí nói: "Nô tỳ thấy quốc công gia với người Tây Cương lớn lên có chút giống nhau."