Dứt lời, bà thấp giọng thở dài, dặn dò nói: “Ngươi đi nói với Hạnh Mai, đồ vật nàng ta cầm, trước không cần đưa cho Tây Tây.
Đợi sau khi gặp được Đại phu nhân, nếu các cô nương khác đều tặng khăn thêu việc hoặc là đồ vật do chính mình tự làm cho Đại phu nhân, lúc đó Hạnh Mai hãy dâng đồ lên thay cho Tây Tây.”
Cố ma ma thầm giật mình, “Ý của Lão phu nhân là...!muốn để cho Thất cô nương cũng tham gia chuyện đính thân lần này?”
Lý do mời các cô nương Ly phủ đi Quốc công phủ làm khách, trong lòng Ly gia và Trọng gia đều hiểu rõ.
Cho nên việc các cô nương đem thêu phẩm của chính mình làm cho Trọng Đại phu nhân là chuyện không tránh được.
Thứ nhất là tỏ ý tôn kính, thứ hai chính là muốn xem thái độ của Trọng Đại phu nhân về khả năng nữ hồng của các cô nương.
Thất cô nương tuổi còn nhỏ, chưa bao giờ đem chuyện này để trong lòng.
Mấy ngày nay, thứ gì cũng chưa chuẩn bị.
Cố ma ma xem ý tứ của Ly Lão phu nhân, thời điểm các cô nương khác dâng thêu phẩm lên lại để cho Thất cô nương cũng dâng đồ lên.
Kia chẳng phải là……
Nhưng chẳng phải là Lão phu nhân đã có tính toán từ trước, không cho Thất cô nương xen vào chuyện này bởi vì nàng chưa đủ tuổi sao.
Cố ma ma càng nghĩ càng khó hiểu, chỉ có thể nhân lúc dặn dò Hạnh Mai, đem mọi thứ an bài tốt.
Ly Lão phu nhân nghĩ tới tình hình mấy ngày nay quan sát được, liền lắc đầu than thở, nói: “Để Tây Tây thử một lần đi thôi.
Mấy người khác, ta không quá xem trọng.”
Ngũ cô nương tâm tư quá nặng, Lục cô nương chỉ xem trọng cái lợi trước mắt, Tứ cô nương thì tính tình lại quá mềm mại.
Chỉ có Tây Tây, tiến thối đều có phong phạm của phu nhân thế gia.
Nếu Trọng Đại phu nhân đã thật sự nghiêm túc chọn lựa phu nhân cho Quốc công phủ, cũng nên để cho Tây Tây đi thử một chuyến.
Cố ma ma có chút do dự.
Bà là lão nhân đi theo bên người Lão phu nhân đã vài chục năm, có nhiều lời có thể nói trước mặt Lão phu nhân.
Trong lòng có chút lo lắng, bà liền hỏi: “Nhưng Vệ quốc công kia nghe nói tính tình không tốt lắm, lão nô sợ Thất cô nương tuổi còn quá nhỏ, không khỏi có chút khó hòa hợp.”
“Chớ có tin lời đồn thổi.” Ly Lão phu nhân xua xua tay nói: “Ta cảm thấy hài tử kia tính tính không tồi.”
Bà đã từng gặp Vệ quốc công trên đường đi.
Lúc ấy bà đang đi trên một đường nhỏ trở về kinh.
Đường nhỏ kia không quá rộng, chỉ đủ cho một xe đi qua.
Kết quả, một nhóm võ tướng phóng ngựa đến từ phía đối diện xe ngựa của bà.
Một bên muốn quẹo trái, một bên muốn quẹo phải, hai bên đều muốn đi cùng một con đường.
Ly Lão phu nhân cảm thấy lúc trước nhà mình đối với Vệ quốc công quá mức lạnh nhạt, nên bà thầm nghĩ là hắn sẽ không nhường đường.
Đối phương là người vũ phu, có sát khí, đánh bừa thế nào thì người tổn hại cũng là mình, Lão phu nhân liền tính toán để xe ngựa nhà mình nhường đường.
Ai ngờ đối phương sau khi nghe nói là xe của Ly gia lão phu nhân thì hành động còn sớm hơn bà một bước.
Vệ quốc công dù chưa xuống ngựa thỉnh an bà nhưng lại tự dừng ngựa, lệnh cho những binh sĩ dưới trướng giục ngựa lui về phía sau, rồi mời xe ngựa của bà đi qua trước.
Ly Lão phu nhân liền cảm thấy, ai ai cũng nói hài tử kia là người bất cận nhân tình, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn có chừng mực.
Về sau bà lại cho người đi nghe ngóng, tướng sĩ trong quân đối với hắn đánh giá cực cao, Lão phu nhân nghe vậy thì càng yên tâm.
Cố ma ma chỉ có thể khuyên khuyên Lão phu nhân một chút, cũng không thể thay Lão phu nhân quyết định.
Thấy Ly Lão phu nhân chủ ý đã định, Cố ma ma cũng không nói thêm gì nữa, lĩnh mệnh đi tìm Hạnh Mai.
Đối với việc tổ mẫu phái Hạnh Mai đi theo, Ly Nam Khê cùng mấy vị cô nương còn lại cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Dù sao thì Ly Nam Khê tuổi tác còn nhỏ, Lão phu nhân có lẽ là sợ nàng nói năng không có chừng mực nên mới an bài như vậy.
Sau khi lên xe ngựa, Tứ cô nương hiển nhiên là rất khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, không ngừng vặn xoán cái khăn trong tay, giống như muốn đem cái khăn lụa kia vò đến rách.
Ly Nam Khê thấy thế thì vội tìm đề tài trò chuyện cùng Tứ cô nương, một câu cũng không đề cập tới ba chữ Quốc công phủ.
Dần dần Tứ cô nương mới thả lỏng, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Hai chị em liền cười nói đàm luận chuyện buổi tối về đến nhà nên ăn cái gì thì tốt, nhất định quấn lấy Trang thị để bà chuẩn bị tốt đồ ăn chờ các nàng.
Trang thị đáp ứng mọi thứ, cười nói: “Hai người các ngươi chút nữa phải biết giúp đỡ lẫn nhau, chớ có để cho người ta khi dễ.”
Không biết Trọng Đại phu nhân có phải cố ý muốn đánh giá hành vi cử chỉ của các cô nương hay không, bởi vì bà ta chỉ phát thiệp mời cho các cô nương chứ không phát cho các phu nhân.
Ly Lão phu nhân đã dặn dò ba người bà là sau khi đưa nữ nhi đến Quốc công phủ, chào hỏi với Trọng Đại phu nhân xong thì phải lập tức trở về.
Mà các cô nương thì phải qua giờ trưa mới trở lại.
Tuy nói Tứ phòng có hai nữ nhi có thể làm bạn cùng đi, nhưng so với Đại phòng cùng Nhị phòng thì Trang thị lại càng lo lắng cho nữ nhi nhà mình hơn.
Ngũ cô nương cùng Lục cô nương từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, biết rõ thói quen người trong kinh.
Trúc tỷ nhi cùng Tây Tây lại lớn lên ở Giang Nam, có một số chuyện, không biết có chọc Trọng Đại phu nhân mất hứng hay không.
Trang thị hai tay nắm lấy hai nữ nhi, khẩn thiết nói: “Các ngươi nhớ phải chiếu cố lẫn nhau.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhớ là chớ có tự mình đứng ra nói chuyện.”
Bà lại nói với Tứ cô nương: “Mặc dù chuyện này không thành cũng không sao.
Tự mình bảo trọng mới là quan trọng nhất.” Nói xong lại quay sang dặn dò Ly Nam Khê: “Tây Tây, mọi chuyện phải biết nhường nhịn chút, ở nhà người khác làm khách không thể so như khi ở nhà mình được.”
Hai tỷ muội đồng thanh đáp ứng.
Trang thị thấy hai người như vậy thì mới yên tâm hơn vài phần.
Nói thật thì hai nữ nhi của bà đều là đứa nghe lời hiểu chuyện, so với hai vị cô nương luốn muốn tranh giành nổi bật của Đại phòng và Nhị phòng, thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bà cũng sợ là bọn nhỏ hành sự quá khiêm tốn, không chọc đến phiền toái nhưng phiền toái lại chủ động tìm tới các nàng.
Dù sao thì bộ dạng và tính tình của hai đứa nhỏ này đều xuất sắc hơn người.
Đặc biệt là Tây Tây.
Hôm nay Ly Nam Khê khoác lên người một thân váy áo thêu hoa văn trăm điệp xuyên hoa, chải một búi tóc song hoàn đơn giản, tuy không có mang châu hoa nhưng hai bên búi tóc có hai chuỗi ngọc san hô đỏ rực rỡ.
Tuy rằng đơn giản, nhưng lại làm cho dung nhan nàng càng thêm kiều tiếu vô song.
Trang thị sửa sang lại chuỗi ngọc san hô trên tóc của Ly Nam Khê, nghĩ đến tiểu Lương thị cùng Trang Minh Dự thì lại nhịn không được mà phát ra một tiếng thở dài thật nhẹ.
Xe ngựa đi được một hồi thì tiếng người bên ngoài cũng dần dần không thấy đâu, bốn phía tĩnh lặng, Ly Nam Khê vén mành lên một chút nhìn ra bên ngoài xem thử.
Bốn phía chỉ có gạch đỏ ngói đen, cây cối san sát.
Tứ cô nương kéo Ly Nam Khê lại.
Ly Nam Khê liền đem mành trong tay thả xuống.
Không bao lâu sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một cửa nhà rộng lớn.
Ma ma của Trọng gia sớm đã đứng chờ ở trước cửa, dẫn đường cho mấy vị phu nhân và cô nương đi vào từ cửa bên hông.
Bên trong cánh cửa có mấy cỗ kiệu.
Đợi cho mọi người đều lên kiệu, kiệu phu liền nâng kiệu đi qua cửa thuỳ hoa.
Từ khi Lão Hầu gia qua đời sau, Đại phòng Trọng gia vẫn luôn thập phần “Náo nhiệt” cũng dần xa cách với Nhị phòng, quan hệ càng ngày càng căng thẳng.
Sau khi Hoàng thượng ban cho Vệ Quốc công phủ, Đại phòng liền dọn vào Quốc công phủ.
Mà Trọng Lão phu nhân cùng Nhị phòng vẫn ở lại trong phủ của Lão Hầu gia như trước kia.
Hoàng Thượng yêu quý Vệ quốc công, thời điểm ban thưởng dinh thự đã cố ý chọn một cái đại viện gần với Hầu phủ.
Nói cách khác chính là một nhà chia làm hai thì có chút xa lạ, khó tránh khỏi bị người ta lên án.
Hiện giờ hai tòa phủ đệ cũng chỉ cách nhau một bức tường, ở giữa còn có cửa thông qua hai bên, thường xuyên lui tới cũng thuận tiện.
Trọng Đình Xuyên sáng sớm đã ở trong phòng tự mình luyện chữ.
Sau khi viết được hai chương thì đem bút vứt bỏ một bên, sờ soạng quyển sách vừa mới viết xong.
Vạn Toàn ở bên cạnh bưng trà rót nước, tới tới lui lui bảy tám lần đều thấy Trọng Đình Xuyên vẫn đang đọc mãi một tờ thì trong lòng có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Gia, có chuyện gì cần lão nô đi làm không ạ?” Hay là quân tình có biến?
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng người, Trọng Đình Xuyên chậm rãi nâng đôi mắt nhìn về phía Vạn Toàn.
Lạnh lùng nhìn hắn một lát liền khép sách lại, gác bên cạnh thư án.
Trầm ngâm hồi lâu, Trọng Đình Xuyên hỏi: “Đình Huy có ở trong phủ không?”
“Thưa có ạ.” Vạn Toàn cười nói: “Cửu gia nghe nói Ly Thất cô nương hôm nay sẽ tới nên cố ý thức dậy từ sáng sớm.
Xem ý tứ của ngài ấy thì hẳn là muốn gặp mặt Ly Thất cô nương để tự mình cảm tạ.”
Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, mi mắt buông xuống, nhìn về phía bàn hoa văn tơ vàng làm bằng gỗ nam, trầm mặc không nói.
Ngày ấy trên Sơn Minh tự, Thường Phúc đã ở trước mặt tiểu nha đầu nhắc tới chuyện “Cửu gia”.
Dựa vào lời nói của Đình Huy sau khi về đến nhà, thì lúc trước ở trên thôn trang, hẳn đã từng nhắc tới vị ca ca này ở trước mặt tiểu nha đầu.
Nha đầu là người rất thông tuệ, mười phần thì sợ là có tám chín phần đã đoán được quan hệ của hắn cùng Đình Huy.
Nếu như bây giờ để cho nàng nhìn thấy Đình Huy ở Quốc công phủ……
Sự tình, sợ là sẽ có chút không tốt lắm.
Trong lòng Trọng Đình Xuyên có chút bực bội, giơ tay đẩy chồng sách trên bàn sang một bên, phân phó: “Ngươi gọi Đình Huy tới đây cho ta.
Người của Ly gia chưa đi thì không cho phép hắn rời khỏi sân này nửa bước.”
Vạn Toàn cũng không dự đoán được là Trọng Đình Xuyên sẽ hạ lệnh như vậy, vội nói: “Nếu phu nhân biết gia gọi Cửu gia lại đây, chỉ sợ là sẽ——”
“Không sao.” Trọng Đình Xuyên nói: “Nếu bà ta hỏi, ngươi liền nói ta sợ Đình Huy tùy tiện đi ra ngoài, va chạm với nữ quyến của Ly gia.
Bà ta tự nhiên sẽ đồng ý.”
Trọng Đại phu nhân luôn rất coi trọng nhi tử thân sinh của mình.
Nếu biết được Trọng Đình Đuy muốn chủ động đi gặp nữ quyến Ly gia, điều bà ta nghĩ đến đầu tiên sẽ là nữ hài tử nhiều như vậy, chắc chắn sẽ nhiễu loạn sự tĩnh tâm của nhi tử bảo bối của mình, tất nhiên sẽ không đồng ý.
Vạn Toàn nghe xong phân phó liền khom lưng hành lễ, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Không có tâm tình xem sách, Trọng Đình Xuyên đứng dậy, chậm rãi dạo bước qua lại ở trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cửa.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, Thường An tới báo, nói là người của Ly gia đã vào phủ Quốc công, bây giờ đang ngồi kiệu đi về phía cửa thuỳ hoa trong sân viện của Trọng Đại phu nhân.
Ấn đường lúc trước vẫn luôn nhíu chặt của Trọng Đình Xuyên đột nhiên giãn ra, lẩm bẩm: “Dù sao cũng không có việc gì, đi qua nhìn xem một chút vậy.”
Chủ ý đã định, hắn lập tức bước chân ra phòng, chọn đường mòn không người bên hông sân viện rồi đi về hướng cửa thuỳ hoa..