Nghe Diệp ma ma nói, Hồng Hi đế chợt nhìn bà chằm chằm, cặp mắt hổ trợn tròn đầy sát khí.
"Hóa ra ngươi thực sự biết." Hồng Hi đế nghiến răng nói từng chữ, từng bước lại gần: “Hóa ra ngươi vẫn luôn biết.”
Nghe hắn nói xong, Diệp ma ma đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng lắc đầu, quỳ gối lùi về phía sau: "Bệ hạ, nô tỳ, nô tỳ..."
Nhìn thấy Diệp ma ma đang hoảng sợ, Trọng hoàng hậu bỗng hoàn hồn.
Đây là người đã đi theo bà mấy chục năm qua.
Tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm đã vượt quá chủ tớ từ lâu.
Diệp ma ma xưa nay đều rất ung dung bình tĩnh, Trọng hoàng hậu không đành lòng thấy bà hốt hoảng như vậy, liền bước tới vài bước đến trước mặt bà, nhất quyết đứng ở đó, ngăn cản tầm mắt ngày càng lạnh như băng của Hồng Hi đế.
"Chậm đã.” Trọng hoàng hậu ném đầy một bụng suy nghĩ, giọng điệu có hơi run rẩy nói: “Hoàng thượng có ý tứ gì?"
"Nàng tránh ra." Ánh mắt Hồng Hi đế giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng về phía Diệp ma ma, nói với Trọng hoàng hậu: "Bà ta nói nàng không biết chuyện này cho nên tạm thời ta không nói tới nàng.
Nàng rời đi trước đi."
"Thế nhưng —— "
"Ta nói nàng tránh ra!" Đế vương đột nhiên cất cao giọng nói, nghiêm nghị quát lớn vang vọng khắp trạch viện.
Thấy cơn thịnh nộ của Hồng Hi đế, Trọng hoàng hậu có chút hốt hoảng mơ hồ.
Có điều bà vốn dĩ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nhiều năm trôi qua cũng chưa từng làm sai bước nào.
Người xưa nay kiêu ngạo như bà làm sao có thể chịu bị quát lớn như vậy?
"Hoàng thượng đừng có không đúng mực!" Trọng hoàng hậu lúc này trong lòng loạn như ma.
Bà dứt khoát ném thẳng một bụng đầy nghi vấn ra sau đầu, nhướng mày, gằn từng chữ nói: "Nếu ngài có tức giận cái gì, có oán hận cái gì thì đến nói với ta! Mất bình tĩnh nổi nóng với một cung nhân làm gì?"
"Ta mất bình tĩnh?" Hồng Hi đế tức giận cười , giơ tay chỉ Diệp ma ma ở xa xa: "Chính miệng bà ta thừa nhận bà ta biết tường tận chuyện năm đó.
Đã vậy sao nàng còn muốn che chở cho bà ta?"
Trọng hoàng hậu không biết "chuyện năm đó" là chuyện gì.
Nếu là bình thường, có lẽ bà sẽ nhẫn nhịn để nói chuyện, thảo luận với hoàng thượng một chút.
Nhưng đầu tiên là bà biết Hồng Hi đế sau lưng bà mời người Trọng gia đến đây, sau đó đè một bụng nghi vấn xuống, cực kỳ vui vẻ chạy đến đây.
Ai ngờ vừa gặp mặt đã quát lớn vào mặt bà.
Bà tự hỏi làm gì có phu quân nhà ai lại có thể đối xử với thê tử mình như vậy.
Huống hồ Hồng Hi đế còn chỉ trích người bên cạnh bà, giống như đang cố tình hạ thấp mặt mũi bà.
Lúc nãy hắn lật bàn còn không phải để cho bà xem sao?
Trọng hoàng hậu trong cơn tức giận, đứng thẳng lưng, cười lạnh nói: "Thừa nhận thì đã sao? Nếu đã nói là "chuyện năm đó" vậy cũng đã qua nhiều năm rồi.
Đã vậy còn muốn tính nợ cũ làm cái gì?"
Hồng Hi đế hơi quay lại nhìn bà: "Theo ý của nàng thì bất luận đã làm sai điều gì, chỉ cần thời gian trôi qua đủ lâu là có thể xóa bỏ những chuyện đã qua sao??"
Trọng hoàng hậu mơ hồ cảm thấy lời này của hắn có gì đó không đúng, nhưng cũng không rõ ràng, cho nên liền nói: "Thời gian đủ lâu thì đương nhiên là nên vậy.
Con người cũng không thể cả đời sống trong quá khứ."
Hồng Hi đế nghe xong câu nói sau cùng của bà, thần sắc hiện lên một tia hoảng hốt.
Con người cũng không thể cả đời sống trong quá khứ.
Những lời này Trọng hoàng hậu đã từng nói với hắn không chỉ một lần.
Khi ấy hắn vẫn còn là thái tử.
Hắn không chờ được người của hắn, trong lòng cực kỳ thống khổ.
Chỉ là cái cảm giác đau khổ này hắn chỉ có thể giữ trong lòng, không thể tâm sự với người nào.
Ai ngờ Trọng hoàng hậu dường như rất hiểu hắn.
Bà khuyên hắn, con người không thể cả đời sống trong quá khứ mà nên tiếp tục đi về phía trước.
Bà còn nói, con đường sau này dài dằng dặc, tuy là bà thế đơn lực bạc nhưng nguyện ý đi cùng hắn.
Khi đó hắn nghe xong còn cảm thấy vui mừng, còn khen bà ôn nhu săn sóc, là một đóa hoa giải ngữ, không cần hắn nói gì bà đã có thể hiểu ý hắn.
Cũng chính bởi vậy hắn mới chịu từ từ chấp nhận bà.
Hiện tại...
Hiện tại hắn chỉ cảm thấy châm chọc...
"Hoàng hậu trí nhớ thật tốt." Hồng Hi đế lấy lại bình tĩnh hỏi: "Đã qua lâu như vậy mà vẫn còn có thể nhớ rõ lời của nhiều năm trước.
Theo ý của hoàng hậu thì nếu như tất cả đều có thể xoa đi, vậy những lời của nhiều năm trước này cũng có thể xóa đi sao?" Hắn hơi ngừng lại: "Dù sao cũng đã lâu như vậy rồi.
Không phải sao?"
Trọng hoàng hậu nghe hắn ngay cả những lời khi ấy cũng không coi ra gì thì tâm như tro tàn, căm hận nói: "Hoàng thượng nếu đã không coi ra gì, vậy cần gì phải hỏi ta nữa?"
"Hoàng hậu cũng không cần vội vàng oán ta." Ánh mắt Hồng Hi đế nhìn Trọng hoàng hậu: "Hiện tại ta chỉ muốn biết, lời này là ai dạy cho nàng?"
Hồng Hi đế từ từ nở một nụ cười rất nhạt, chắc chắn nói: "Ta nghĩ những lời này không phải tự mình hoàng hậu nghĩ ra rồi nói với ta."
Lời này của hắn cũng không phải là không có căn cứ.
Trọng hoàng hậu đã không biết năm đó hắn đã trải qua chuyện gì, sao có thể quay lại nói với hắn một câu kín như bưng như vậy được?
Chắc chắn là có người đã dặn dò bà.
Diệp ma ma lúc này phản ứng kịp, vội vàng quỳ tới ôm lấy chân hoàng hậu: "Nương nương! Nương nương! Ngài đừng nói lung tung."
Diệp ma ma vừa dứt lời, còn chưa kịp nói câu tiếp theo, trước mắt đã hiện lên một bóng người.
Hồng Hi đế giơ chân đạp một cước lên lồng ngực bà.
Sau đó vung vạt áo, phủi ống tay áo, mắt lạnh nhìn về phía Trọng hoàng hậu: "Nói đi.
Câu nói kia...!hay nói cách khác, những lời năm đó ai đã nói với nàng."
Lúc hắn nhìn sang, vẻ chắc chắn trong mắt hắn rất rõ ràng.
Loại cảm giác giống như nhìn thấu nhân tâm bất giác khiến cho người khác không dám lừa gạt.
Hơn nữa, Trọng hoàng hậu lúc này cũng không thể che giấu cái gì.
Khi quân phạm tội không phải là trò đùa, cho dù bà ỷ vào thân phận hoàng hậu giằng co với hắn, cũng không dám nói lung tung những chuyện hắn để ý.
"Nương ta nói với ta." Trọng hoàng hậu hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Năm đó trước khi chúng ta định ra hôn sự, nương đã nói với ta như vậy."
Vừa nói xong, bà liền biết tình cảm của bọn họ đã mất đi hơn phân nửa, không khỏi nhắm mắt lại, đau khổ ngước mặt lên trời.
Khi ấy, thái tử buồn bực không vui.
Trong lòng bà có thái tử nhưng thái tử lại không chịu để ý đến bà.
Bà cũng không còn cách nào chỉ có thể nhờ mẫu thân bà tin tưởng nhất giúp đỡ.
Mẫu thân nói với bà, trong lòng hắn vẫn chưa quên được quá khứ, chỉ cần nghĩ cách giúp hắn từ bỏ được những chuyện đó thì hắn sẽ bắt đầu để tâm đến bà, sau này cũng không cần rầu rĩ nữa.
Bà liền làm theo những lời mẫu thân nói.
Khuyên hắn mấy lời này, rất nhiều thứ đều là mẫu thân chỉ điểm cho bà.
Hắn có thể thoát khỏi đau khổ, từng bước chấp nhận bà không thể thiếu những lời này và cả đoạn thời gian cất công bà làm bạn với hắn.
Hồng Hi đế nghe xong, vẻ tàn khốc trong mắt càng đậm, từ từ hạ tầm mắt xuống nhìn mặt đất dưới chân.
"Nương nàng." Thanh âm hắn trầm thấp nói: "Lão phu nhân Trọng gia."
"Ngài muốn thế nào?" Hoàng hậu nghe được sát khí trong thanh âm và lời nói của hắn: "Ngài muốn làm gì?"
Người quan trọng nhất trong lòng bà chính là mẫu thân! Ai cũng không có thể tùy tiện động đến mẫu thân của bà!
Trọng hoàng hậu theo bản năng đi tới chỗ Hồng Hi đế.
Nhưng mới vừa đi được nửa bước, còn chưa kịp đến gần hắn, trước mắt đã lóe lên một cái bóng đen, bà lập tức bị một người cản lại.
"Nương nương." Chu công công đứng ở giữa Trọng hoàng hậu và Hồng Hi đế, khom người rũ mi nói: "Xin nương nương dừng bước."
Trọng hoàng hậu không chút nghĩ ngợi giơ tay lên cho hắn một cái tát.
Bà dùng lực rất lớn, trên mặt Chu công công lập tức in dấu năm ngón tay.
"Cút ngay!" Trọng hoàng hậu mắng: "Ngươi chỉ là một nô tài thôi, cút ngay cho ta!" Nói xong liền vung tay muốn tát thêm một cái.
Kết quả bà còn chưa kịp ra tay lần nữa, hai tay hai chân đã chặt cứng, đồng thời cả người cũng bị giữ lại.
Chân là do Diệp ma ma kéo bà lại.
Còn tay là bị Trọng Đình Xuyên siết chặt.
Trọng hoàng hậu không dám tin nhìn về phía Trọng đình xuyên chẳng biết đến bên cạnh từ lúc nào, căm hận nói: "Ngươi cũng là người, của, Trọng, gia."
"Đúng." Trọng Đình Xuyên nói: "Cho nên ta mới đến khuyên ngài, không để ngài tiếp tục làm sai nữa." Khóe môi hắn nhếch thành một đường, lạnh nhạt nói: "Nếu là người khác không muốn sống nữa thì cứ việc, ta sẽ không cản."
Một câu cuối cùng gần như đánh sụp Trọng hoàng hậu.
Là một quốc gia chi mẫu, từ bao giờ bà lại gắn liền với một chữ "Chết"? Cho tới bây giờ đều là bà cười nhìn người khác sống chết, chẳng bao phải sầu lo vấn đề này.
Hết lần này đến lần khác Hồng Hi đế lại ba lần bốn lượt lộ ra sát ý đối với bà.
Đôi mắt Trọng hoàng hậu ươn ướt, ngón tay run rẩy.
Nhưng giáo dưỡng của bà nói cho bà biết, bà là hoàng hậu, đối mặt với việc này không thể mềm yếu như vậy, nhất định phải duy trì dáng vẻ và cử chỉ của một hoàng hậu.
Mặc dù cái tát lúc nãy bà đã quên mất điểm này nhưng hiện tại nghĩ lại, bà không khỏi mềm yếu bật khóc.
Thân thể run rẩy của hoàng hậu khiến Diệp ma ma đang ôm chặt chân bà rất đau lòng.
"Nương nương! Nương nương!" Diệp ma ma đau lòng, không khỏi khóc thành tiếng: "Bệ hạ, nương nương thực sự không có lỗi! Ngài ấy thực sự cái gì cũng không biết!"
"Xem ra là ngươi biết." Hồng Hi đế nở một nụ cười vô cùng lạnh.
Hắn vòng qua Trọng hoàng hậu, cất bước đi tới trước mặt Diệp ma ma, đưa tay nắm chặt cằm bà: "Nếu biết thì nói một chút xem?"
Hắn dùng lực rất lớn, gần như có thể bóp nát xương của Diệp ma ma.
Diệp ma ma hoảng hốt bị hắn nắm trong lòng bàn tay, ấp a ấp úng một hồi, gần như nói không nên lời.
Hồng Hi đế trở tay chưởng một chưởng về phía bà.
Diệp ma ma ngã nhào trên mặt đất, trong miệng toàn là máu, không dám lau, cũng không dám nhổ máu ra.
"Nói thử xem." Hồng Hi đế nhận khăn tay Chu công công đưa tới: "Năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao A Dao lại bị các ngươi đưa tới Lương gia."
Nghe hai chữ "A Dao" trong miệng hắn tất cả những người Trọng gia ở đây đều kinh ngạc.
Không nói những cái khác, lúc A Tra gây loạn ở Hương Bồ viện của lão phu nhân hầu hết người Trọng gia đều biết chuyện hắn muốn tìm muội muội A Dao của hắn.
Hiện tại "A Dao" trong miệng của bệ hạ là người nào?
Cho dù là người bình tĩnh trầm ổn như Trọng Đình Xuyên nghe thấy hai chữ có liên quan đến mẹ đẻ mình cũng có chút mất lãnh tĩnh, không nhịn được bật thốt lên hỏi: "Bệ hạ nói đến "A dao" nào?"
Hồng Hi đế không mở miệng trả lời, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn Vu di nương.
Nữ nhân kia thần sắc hốt hoảng đứng ở đó.
may mà còn có nữ tử đang mang thai nắm tay bà, không ngừng nhẹ giọng an ủi, vẻ mặt của bà mới có chút giãn ra.
Nhìn ngũ quan ôn nhu của A Dao, mặc dù dung mạo không còn tươi trẻ như trước nhưng trong lòng hắn, bà vẫn y như trong trí nhớ, vẫn là nữ tử ngây thơ, ôn nhu hiền hòa.
Lúc Hồng Hi đế nhìn Vu di nương, sát khí hung ác tàn nhẫn trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó ôn nhu dịu dàng khó tả.
Tương phản lớn như vậy khiến tất cả mọi người không tự chủ được nhìn theo ánh mắt của hắn.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Vu di nương càng không biết phải làm thế nào.
Chỉ là vừa nãy bà nghe được một tiếng "A Dao" nên quay đầu nhìn qua.
Bà nhìn sang, Hồng Hi đế thấy bà nhìn về phía mình liền nở nụ cười.
Nụ cười của đế vương khiến tất cả mọi người kinh sợ không thôi.
Trọng hoàng hậu mơ hồ đã nhận ra cái gì, nhưng không biết cụ thể nguyên do, chỉ có thể lùi về sau một bước nói "Không", sau đó không nói được gì nữa.
Trên mặt Diệp ma ma đau rát, nằm gục dưới đất, nhìn một màn hai người kia nhìn nhau cười, chợt cảm thấy con đường phía trước là một mảng đen tối.
Những năm nay, chuyện này vẫn luôn ở trong tim bà.
Bà vốn dĩ là không biết chuyện này.
Có điều năm đó Trọng lão phu nhân tìm cách liên hệ với Lương phu nhân, mỗi lần đều sai bà làm.
Lần một rồi lần hai, cuối cùng bà cũng phát giác được một chút manh mối.
Lúc đầu bà còn không biết lão phu nhân làm như vậy là có dụng ý gì.
Mãi cho đến khi thiếu nữ kia làm nha hoàn hồi môn gả tới Trọng gia, lão phu nhân còn phân phó bà tìm cách ngăn cản không cho nàng ta tiếp xúc với nương nương, bà mới hiểu được.
Lão phu nhân không muốn để nương nương dính vào chuyện này, một chút cũng không được.
Cho nên bên người nương nương phải có một người có thể tin tưởng biết rõ chuyện này.
Lão phu nhân nói cho bà biết một chút chân tướng, chính là vì muốn bà bảo vệ tốt nương nương, để nương nương hoàn toàn không tách khỏi chuyện này.
Đây cũng là vì sao Lữ ma ma bên cạnh lão phu nhân không hề biết chuyện này, còn bà lại biết.
Diệp ma ma không khỏi nhìn về phía nam tử cao lớn nhất kia.
Nam hài năm đó đã trưởng thành.
Trong người hắn có huyết thống của Tây cương cho nên ngũ quan cực kỳ thâm thúy, vóc người cũng cực kỳ cao.
Bởi vì biết Trọng Đình Xuyên là hài tử của nữ nhân kia, cho nên bà vẫn luôn đối xử với đứa bé này không tệ.
Chính bà cũng không biết được nguyên do cụ thể, luôn cảm giác mình không cần phải bù đắp cái gì cho hắn, nhưng lại theo bản năng làm như vậy.
Cuối cùng Diệp ma ma cũng không chịu nổi nữa, bật khóc thành tiếng.
Một chưởng sự trong cung xưa nay trầm ổn, nói một là một, vậy mà hiện tại lại khóc rống thảm thiết trước mặt mọi người.
Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nhìn những giọt nước mắt trượt dài trên gò má của Diệp ma ma, dính vào vết máu trên khóe môi, nhìn nước mắt hòa với máu rơi xuống đất trở thành một bãi nước đỏ nhàn nhạt, cuối cùng bị hút vào lòng đất rồi biến mất.
Trong lòng Trọng hoàng hậu dâng lên một nỗi bi ai khôn tả.
"Năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Trọng hoàng hậu nhìn cảnh Hồng Hi đế và Vu di nương thân thiết nhìn nhau vừa rồi, trong lòng đau nhói.
Bà biết những chuyện mà Trọng Đình Xuyên không biết, Vu di nương cũng chắc chắn không biết.
Bà không dám đi chất vấn Hồng Hi đế, chỉ có thể hỏi Diệp ma ma.
Mặc dù nhìn tình trạng hiện tại của Diệp ma ma, Trọng hoàng hậu cũng rất khó chịu nhưng Trọng hoàng hậu vẫn chỉ có thể hỏi bà: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đi! Ngươi nói cho bổn cung nghe một chút xem!"
Không biết nguyên nhân thì làm sao phản bác, làm sao đế cứu vãn?
Diệp ma ma nghe giọng điệu thất thố sác bén của Trọng hoàng hậu, vẫn nhất quyết lắc đầu.
Làm sai là làm sai.
Cho dù có nói nhiều thế nào đi nữa cũng chỉ có thể khiến bản thân thêm phiền não.
Diệp ma ma không thể trả lời Trọng hoàng hậu.
Trong từng tiếng ép hỏi, Diệp ma ma đỡ lấy cái cây bên cạnh, từ từ đứng dậy.
Đây là lần đầu tiên, cả hoàng thượng và hoàng hậu không cho bà đứng dậy mà bà đã bất chấp đứng dậy.
Trong lúc mọi người đều kinh ngạc, Diệp ma ma bỗng chuyển động cơ thể, dùng hết sức đụng vào cái cây lớn bên cạnh...
Mọi người đều kinh hô, chợt vang lên một âm thanh nặng nề.
Thân cây to lớn rung chuyển dữ dội.
Những chiếc lá vốn đang mọc trên cành đều rơi ào ào xuống đầy đất.
Diệp ma ma vốn cho là mình sẽ được chết như ý nguyện.
Ai ngờ cái trán đau nhức, nhưng trên trán không hề chảy máu mới phát hiện có gì không đúng.
Bà mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay của Trọng Đình Xuyên đang chắn giữa bà và thân cây, hủy đi cơ hội muốn chết duy nhất và cuối cùng của bà chỉ trong chốc lát.
Diệp ma ma ngồi bệt xuống đất, khóc rống không dứt.
Chu công công kêu người đến chế trụ trói tay bà lại, còn nhét đồ vào miệng bà khiến bà không thể cắn lưỡi tự sát.
"Ngươi đưa hoàng hậu hồi cung." Đợi đến khi Diệp ma ma bị lôi đi, Hồng Hi đế liền phân phó Chu công công: "Ngươi tự mình hộ tống hoàng hậu hồi cung, không có mệnh lệnh của trẫm.
ai cũng không được làm phiền hoàng hậu."
Đây rõ ràng là giam lỏng.
Từ một khắc nhìn thấy Diệp ma ma muốn tự sát kia, Trọng hoàng hậu đột nhiên ý thức được cái gì đó, trong mắt đều đẫm lệ.
Nhưng bà vẫn cố kìm nén, không cho nước mắt rơi xuống.
Lúc này nghe Hồng Hi đế phân phó, Trọng hoàng hậu bỗng hồi thần, quay phắt lại nhìn Hồng Hi đế, giận dữ nói: "Ta là hoàng hậu, là quốc gia chi mẫu! Bệ hạ, ngài không thể đối xử với ta như vậy."
Hồng Hi đế không phản ứng bà, chỉ gật đầu với Chu công công, rồi xoay người đi không thèm để ý đến bà.
Trọng hoàng hậu trừng trừng nhìn Hồng Hi đế từng bước đi tới bên cạnh thiếp thị thân phận ti tiện kia, trợn mắt nhìn Hồng Hi đế nhu hòa nói chuyện với nàng ta.
Trong mắt Trọng hoàng hậu là một mảnh tĩnh mịch.
Bà nhắm nghiền hai mắt, một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Vu di nương không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Đầu tiên là A Tra nói bà là A Dao, sau đó bà trở thành muội muội của A Dao.
Ngay sau đó hoàng thượng ở đây cũng nhắc đến A Dao...
Không đúng.
Vu di nương chợt nhớ tới một việc.
Bà nhìn vị Hồng lão gia đang từ từ đến gần, bỗng kịp phản ứng, người nọ chính là hoàng thượng!
Trọng Đình Phàm bên cạnh đã tỉnh ngộ từ lâu, kéo Ngô thị và hai hài tử cùng quỳ xuống: "Thảo dân tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế."
Ngô thị và hai hài tử cũng quỳ xuống hành lễ theo hắn.
Lệ Nam Khê cũng hành lễ, lại bị Hồng Hi đế giơ tay đỡ lên.
Nhìn thấy bọn nhỏ hành lễ, Vu di nương cũng vội vàng muốn quỳ xuống nhưng bị hai tay Hồng Hi đế giữ chặt.
"Không cần đa lễ." Hồng Hi đế đỡ bà đứng dậy rồi thả tay ra: "Nàng không cần khách khí với ta như vậy."
Trước đây hắn đối với bà hòa ái dễ gần, bà cũng không nghĩ gì, chỉ cảm thấy người này cực kỳ hiền lành.
Hiện tại biết hắn là đế vương, trong lòng Vu di nương thực sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Hồng Hi đế mới vừa tức giận, còn có chút chưa bình tĩnh lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận khí lạnh tiến vào phổi, suy nghĩ tán loạn trong đầu hơi chút hòa hoãn lại, lúc này mới cười với Vu di nương nói: "Nàng muốn ăn cái gì? Ta sai người đi làm."
Sau đó, hắn dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói: "Vốn dĩ là ta mời nàng tới dùng bữa, kết quả là bị người khác quấy rầy.
Là ta không phải.
Nàng muốn ăn gì thì cứ nói, bọn họ rất nhanh sẽ làm xong." Dứt lời, dường như sợ bà lo lắng, hắn liền nói thêm một câu: "Nàng yên tâm đi."
Vu di nương hết sức lo sợ nói: "Bệ hạ không cầng khách khí.
Ta không đói, thật sự, là không đói."
Hồng Hi đế vừa nhìn thấy biểu hiện của bà liền nhíu mày.
Trước đây hắn không nói rõ thân phận của mình là vì lý do này, kết quả đều bị Trọng hoàng hậu bất ngờ đến làm rối tung lên.
Nhìn thái độ xa cách của Vu di nương, cơn tức giận vừa mới kìm nén được trong lòng Hồng Hi đế lại dâng lên, hơn nữa trong viện vẫn còn vết máu của Diệp ma ma vừa nãy rơi xuống đất để lại, lá cây loạn xạ.
Mọi thứ đều đang nhắc nhở mọi người vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Trong tình cảnh này, thật sự không có cách vừa ăn ngon vừa nói chuyện.
“Để ngày khác đi.” Hồng Hi đế nhíu mày nói: “Hôm khác ta lại tới.”
Vu di nương liền muốn cáo từ rời đi.
Nào ngờ câu tiếp theo của hắn càng khiến cho bà càng kinh hãi, càng ngạc nhiên hơn.
“Gần đây, nàng cứ ở đây đi trước đi.” Hồng Hi đế nói với Vu di nương: “Ta sẽ phái người bảo vệ nơi này thật tốt.
Nàng cứ việc yên tâm.”
Vu di nương vội vàng nói: "Hoàng thượng, ta —— "
Hồng Hi đế biết hắn không cần thiết phải giải thích với bà, dù sao hiện tại bà là thiếp của Trọng gia, còn hắn là hoàng đế cao cao tại thượng.
Hắn nhớ lúc nãy khi Vu di nương khẩn trương, tức phụ Xuyên nhi vẫn luôn an ủi bà, mà rõ ràng là bà cũng rất nghe lời của tức phụ Xuyên nhi.
Hồng Hi đế chỉ vào Lệ Nam Khê nói: "Ngươi nói cho bà ấy biết đi."
Hắn thường nghe Trọng Đình Xuyên nhắc đến tiểu nha đầu này.
Hắn biết tức phụ Xuyên nhi là một cô nương thông minh.
Hài tử Lệ gia, sao có thể ngu ngốc được? Cho nên không cần hắn chỉ ra, nàng cũng có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Lệ nam Khê vẫn còn đang yên tĩnh nghe đủ loại tin tức mình vừa rồi.
Bây giờ thấy Hồng Hi đế bảo nàng giải thích với Vu di nương, nàng cũng hơi hiểu được dụng ý của vị đế vương này.
“Hiện tại ngài không tiện rời đi, cũng không tiện trở về Trọng gia.” Lệ Nam Khê cố ý nói: “Nếu như hoàng hậu nương nương không báo cho lão phu nhân thì tốt.
Nhưng nếu lão phu nhân biết được tin này thì ngài sẽ rất nguy hiểm.
"
Vu di nương vẫn không hiểu: "Tại sao không về được? Còn có phu nhân mà."
“Phu nhân?” Trọng Đình Xuyên lúc này đã đi tới, cười lạnh một tiếng: “Mức độ nguy hiểm của phu nhân sợ là còn cao hơn lão phu nhân nhiều.”
Lời này của hắn rất khó hiểu, rất nhiều người đều không hiểu được ý của hắn.
Tuy nhiên, Hồng Hi đế lại hiểu.
Hồng Hi đế hơi híp mắt nhìn Trọng Đình Xuyên: "Ngươi rốt cuộc đã biết được bao nhiêu?"
Lúc này, hắn căn bản đã không giấu được, cũng không cần giấu nữa.
Trọng Đình Xuyên nghĩ ngợi rồi nói: "Thần không biết hoàng thượng và di nương trước kia quen nhau như thế nào, có điều có một người Tây Cương đến kinh thành tìm muội muội, nên thần đã sai người đi thám thính.
Sau đó mới biết được người mà hắn tìm chính là di nương."
Hắn nói đến đó thì ngừng, nhưng chỉ một câu như thế đã đủ để Hồng Hi đế xâu chuỗi sự việc.
"Ngươi biết ai trong hai nhà ra tay?" Hồng Hi đế hỏi.
Trọng Đình Xuyên biêt ngày đó ở Kim Lương Kiều mình có nhiều điều che giấu.
Nhưng khi ấy hắn cũng không biết Hồng Hi đế và Vu di nương là người quen cũ nên mới giấu diếm không nói, bây giờ Hồng Hi đế đã có thể nói ra cái tên "A Dao" này, hắn cũng không cần phải che giấu nữa.
Trọng Đình Xuyên khẽ gật đầu, thì thầm vào tai Hồng Hi đế vài cái tên.
Hồng Hi đế không ngờ hắn lại có thể tra được những chuyện đó, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại càng thêm vui mừng.
Hài tử trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía là chuyện tốt.
Hơn nữa, từ những việc này có thể thấy Xuyên nhi thật ra là rất quan tâm đến di nương của hắn.
Biết Xuyên nhi quan tâm bà, tức phụ Xuyên nhi cũng quan tâm bà, Hồng Hi đế cảm thấy vui vẻ đến tận đáy lòng.
"Ngươi theo ta tiến cung, có một số việc ta cần hỏi ngươi cho kỹ." Hồng Hi đế nói với Trọng Đình Xuyên, sau đó lại nói với Lệ Nam Khê: "Tiểu nha đầu, ngươi về trước đi.
Ta bảo Xuyên nhi phái thêm vài người bảo vệ ngươi." Rồi nói với Trọng Đình Phàm: "Quản tức phụ và hài tử ngươi cho tốt.
Không cần nói nhiều, cũng không cần làm nhiều."
Lệ Nam Khê gật đầu đáp ứng.
Trọng Đình Phàm có chút khó xử, nắm chặt tay, quyết định nói: "Nếu bệ hạ đồng ý, chi bằng để bọn nhỏ ở lại đây luôn.
Bọn chúng có thể ở cùng với di nương cũng tốt."
“Ngươi điên rồi!” Ngô thị tính tình vốn là mạnh mẽ, tuy trước mặt hoàng đế, nhưng lúc gặp chuyện bất ngờ cũng không nhịn được mở miệng: “Bọn nhỏ tất nhiên là phải theo chúng ta về nhà.
Ở lại chỗ này làm gì?"
Trọng Đình Phàm muốn giải thích với nàng ta, lại bận tâm uy thế hoàng đế nên không dám mở miệng nói chuyện.
Lệ Nam Khê có chút hiểu được ý tứ của hắn liền nhìn sang Hồng Hi đế.
Hồng Hi đế khẽ gật đầu.
Lệ Nam Khê thấy Hồng Hi đế đồng ý liền quay sang nói với Ngô thị: "Ngũ gia là sợ bọn nhỏ trở về sẽ nói lung tung.
Thay vì để bọn nhỏ nói lung tung gây ra tai họa, chẳng thà để bọn chúng ở lại đây."
"Nhưng ta biết ăn nói thế nào với phu nhân và lão phu nhân?" Ngô thị vừa dứt lời, bỗng nảy ra một suy nghĩ trong đầu, vỗ tay nói: "Không bằng như vầy đi.
Ta cũng ở lại đây."
Bà vừa nói xong, tất cả mọi người đều hiểu ý, nở nụ cười.
Ngay cả Hồng Hi đế cũng không nhịn được mỉm cười.
Ngô thị ngượng ngùng nói: "Bình thường ta nói năng lung tung, các người cũng thấy đó." Nàng ta len lén liếc mắt nhìn Trọng Đình Phàm: "Ta đây còn không phải là sợ gây họa sao?"
Lúc này, Trọng Đình Phàm lại khuyên nàng: "Ngươi là người lớn, có chừng mực là được rồi.
Bọn hài tử còn nhỏ, đôi khi sẽ không tránh được sơ suất, nói lỡ cái gì."
Ngô thị không ngờ Trọng Đình Phàm vậy mà lại tin tưởng mình như vậy, biết nàng ta một khi hiểu tầm quan trọng của chuyện này sẽ không nói bậy.
Trong lúc nhất thời nàng ta hơi ngẩn người, không khỏi cầm tay hắn, lúng búng nói không nên lời.
Nụ cười của Hồng Hi đế chỉ xuất hiện một chút rồi biến mất trong chớp mắt.
Còn có rất nhiều việc đang chờ hắn.
Hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi để lãng phí trên mấy chuyện vặt vãnh này.
Hắn gật đầu với Trọng Đình Xuyên, lại cáo từ với Vu di nương rồi sải chân đi ra ngoài.
Trọng Đình Xuyên gọi Lệ Nam Khê sang một bên.
Hai người nắm tay đi dạo dưới tán cây ngô đồng.
Trọng Đình Xuyên vén tóc mai rũ lòa xòa giúp nàng, rồi nói: "Nàng an bài mọi chuyện ở đây đi.
Ý tứ của bệ hạ là Vu di nương phải ở lại, cũng cố gắng giữ bọn nhỏ ở lại."
"Ngũ thiếu phu nhân thì sao?" Lệ Nam Khê nhìn Ngô thị và Trọng Đình Phàm: "Ngũ thiếu phu nhân nên an bài thế nào?"
Trọng Đình Xuyên cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.
Đôi phu thê này hiếm khi nào có thể thân cận như vậy.
Hai người một ôn hòa, một nóng nảy, tương khắc như nước với lủa.
Lúc này đều tự thu liễm góc cạnh của mình, nói chuyện với Vu di nương, với bọn nhỏ.
"Xem ý tứ của ngũ gia đi." Trọng Đình Xuyên từ từ thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn tiểu kiều thê bên cạnh mình: "Nếu ngũ gia tin tưởng nàng ta thì để nàng ta quay về cũng được." Nếu Ngô thị thực sự đi nói lung tung, hắn cũng có biện pháp ngăn cơn sóng dữ, xử lý mọi chuyện thỏa đáng.
Lệ Nam Khê nghe Trọng Đình Xuyên nói xong, biết hắn muốn cho Trọng Đình Phàm và Ngô thị một cơ hội, cho phu thê bọn hắn một cơ hội làm dịu mối quan hệ này.
Mặc dù không biết có thể tiến triển tốt hay không nhưng có hy vọng vẫn luôn là điều tốt.
Nàng gật đầu đồng ý.
Hai người nhẹ giọng nói chuyện một lát, Trọng Đình Xuyên liền vội vàng rời đi, để Thường Khang và Thường Thọ ở lại giúp Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê cẩn thận hỏi ý kiến của Trọng Đình Phàm, cuối cùng cũng không ép Ngô thị ở lại, để nàng ta theo Trọng Đình Phàm trở về.
Có điều Vu di nương vẫn hết sức khẩn trương, bà liên tục hỏi Lệ Nam Khê nếu phu nhân và lão phu nhân hỏi tới thì phải trả lời như thế nào.
"Chuyện này rất dễ xử lý." Lệ Nam Khê vừa rồi đã thương lượng với Trọng Đình Xuyên, hai người đã nghĩ xong lý do, nói là A Tra tiên sinh đã biết ngài làm muội muội của hắn nên giữ ngài ở chỗ hắn một khoảng thời gian.
Bọn nhỏ cũng muốn ở lại nên hắn cũng giữ bọn chúng lại.
Đã đến lúc lộ một chút cho Trọng lão phu nhân rồi.
Nếu một chút biến động nhỏ cũng không để lộ ra thì sao có thể khiến những người đó tự loạn trận tuyến được?
...
Sáng sớm, Trọng Đình Xuyên đã dẫn mấy người Lệ Nam Khê ra ngoài.
Thành thật mà nói, lần ra ngoài này khiến lão phu nhân cảm thấy có chút kỳ quái.
Chỉ mỗi việc đối phương còn mời cả Vu di nương tới đã khiến người ta cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ là quan hệ của Trọng Đình Xuyên và Lương thị vẫn cực kỳ tệ, cho nên lão phu nhân không thể hỏi được quá nhiều tin tức, Lương thị lại càng không hỏi được.
Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn Trọng Đình Xuyên mạnh mẽ đưa người đi, không nói được tiếng nào.
—— Mặc dù nói cũng vô ích.
Trọng Đình Xuyên là người sẽ nghe lời người khác nói sao?
Lão phu nhân còn định đợi di nương trở về thì nói bóng nói gió hỏi bà mấy câu là biết được có chuyện gì.
Nào ngờ chỉ đợi được tức phụ Xuyên nhi và phu thê Phàm nhi, không thấy Vu di nương, thậm chí đến hai hài tử cũng không thấy.
Lão phu nhân mới phát hiện sự tình có chút không ổn.
Bà vốn định sai người mời Lệ Nam Khê đến hỏi, dù sao giọng của Ngô thị thực sự rất đau đầu.
Không nói được mấy câu, mà phải nghe cái âm điệu chói tai quả thực khiến người ta phải khó chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, tức phụ Xuyên nhi cũng là một người dầu muối không vào, nói không chừng hỏi một hồi cũng không hỏi được gì.
Vẫn là Ngô thị dễ nắm thóp hơn.
Lão phu nhân đổi chủ ý, sai người gọi Ngô thị đến.
Ngô thị vừa vào cửa liền khóc rống lên: "Lão phu nhân, ngài phải làm chủ cho con! Hai hài tử của con, hai hài tử của con..." Nàng ta còn chưa nói hết câu đã móc khăn tay ra, lau nước mắt.
Lão phu nhân không biết bao nhiêu lần nhìn thấy nàng ta khóc lóc như vậy, sớm đã quen bộ dạng này, cho nên cũng không thèm để ý nàng ta khóc lóc kể lể, chỉ khoát tay nói: "Nói xem có chuyện gì trước đã."
"Hôm nay có người mời chúng con đến dùng bữa, vốn là đồng liêu của quốc công gia." Ngô thị lau mắt nói: "Ai ngờ người nọ còn quen biết Vu di nương, còn biết cái người Tây Cương tên là A Tra kia.
Mọi người thường xuyên qua lại thân thiết với nhau.
Hắn nói Vu di nương nhìn rất quen mắt, rất giống A Tra kia.
Cho nên liền phái người mời A Tra đến để nhận mặt.
Quả đúng thật! Vu di nương lại chính là "A Dao" mà A Tra đang tìm kiếm."
"Cái gì?" Trọng lão phu nhân đứng bật dậy: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Sau đó A Tra liền đón Vu di nương và bọn hài tử đi." Ngô thị vừa khóc vừa lau nước mắt, kể lể: "Bọn nhỏ, đứa nào cũng là đứa bé ngoan, có đứa nào không phải là ruột thịt của con đâu, sao mà..." Nàng ta đang định nói là di nương chết tiệt nhưng sao cũng không thể nói ra mấy lời hung ác được, đành nói: "Sao lại thân thiết với Vu di nương, nhất quyết muốn theo bà ấy đi chơi, con gọi thế nào cũng không chịu về."
Lão phu nhân bị một tiếng kêu kinh động của Ngô thị quấy đến tâm phiền ý loạn, cuối cùng phải lớn tiếng quát: "Đủ rồi." Sau đó đè nén kinh hoảng trong lòng xuống, hỏi: "Ngươi nói cho ta biết trước, đã xảy ra chuyện gì? A Tra, là ca ca của Vu di nương?"
"Đúng vậy." Ngô thị chớp mắt nói: "Lão phu nhân, ngài xem thế giới này có nhỏ hay không."
Lão phu nhân ngã ngửa ra ghế, đầu óc hỗn loạn.
Ngô thị thấy bà như vậy, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực những lời này đúng là không phải do nàng ta nghĩ ra mà là do Trọng Đình Phàm và Lệ Nam Khê thương lượng ra.
A Tra định ở đây với muội muội cho nên mua một trạch viện trong kinh thành.
Trọng Đình Xuyên thấy A Tra đã lớn tuổi, sợ hắn ở nơi xa cố hương sẽ bị làm khó dễ nên phải mười mấy người đến giúp hắn trông coi nhà cửa.
Thủ hạ của Trọng Đình Xuyên đều đã ra chiến trường.
Có những người này canh giữ trạch viện đúng là được bảo vệ kín không một kẽ hở.
Người ngoài không biết được tin tức trong nhà, cho dù muốn biết tình hình trong viện cũng không thám thính được gì.
sau khi Trọng Đình Xuyên rời đi, Lệ Nam Khê bảo Thường Khang mời A Tra qua đây một chuyến trước, sau đó lại gọi một chiếc xe trống đi theo A Tra về trạch viện của hắn.
Cứ như vậy, nếu Lương thị và lão phu nhân có phái người hỏi thăm xung quanh cũng có thể biết đại khái là lúc này quả thật có một chiếc xe đến chỗ của A Tra.
Tuy nhiên, các nàng cũng chỉ có thể biết được đến đây, chỉ cần nắm chắc những cái này.
Là đủ rồi.
Nhìn vẻ mặt âm trầm bất định của lão phu nhân, trong lòng Ngô thị có hơi hốt hoảng liền định kiếm cớ quay về.
Đúng lúc này, Lữ ma ma vội vàng vào phòng nói: "Lão phu nhân, nương nương phái người tới, nói là có việc gấp, mời ngài vào cung một chuyến."
Điều này khiến Ngô thị suýt chút nữa đã sợ hãi hét lên.
—— Hoàng hậu đã bị vậy mà còn có thể phái người đi truyền lời sao? Thậm chí là còn có thể mời lão phu nhân tiến cung?
Thấy lão phu nhân đang vội vàng chuẩn bị vào cung, Ngô thị không thể ngồi yên, vừa ra cửa liền chuyển hướng đi thẳng đến Thạch Trúc uyển.
Lệ Nam Khê vừa mới vào phòng tắm rửa, còn chưa kịp ăn cái gì thì đã nghe người bẩm ngũ thiếu phu nhân đến.
Lệ Nam Khê tạm thời gác mọi chuyện sang một bên, mời Ngô thị vào phòng nói chuyện.
Vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Ngô thị liền biết Lệ Nam Khê đang định làm gì.
Nàng ta hờ hững xua tay, chỉ vào bàn ăn nói: "Ngươi cứ ăn của ngươi đi, cứ coi ta như là người gỗ biết nói chuyện.
Đừng để ý tới ta." Sau đó lại nói: "Ngươi không phải khách khí với ta.
Ta biết lúc mang thai không được nhịn đói, ngươi cứ ăn đi."
Lệ Nam Khê mỉm cười, đáp một tiếng "Được", rồi gắp một miếng điểm tâm chầm chậm nhai nuốt.
Trong lúc này, Ngô thị kể lại chuyện Trọng hoàng hậu phái người đến mời lão phu nhân tiến cung.
Nàng ta hơi nhìn xung quanh, thấy không có người ngoài, liền đi tới nói nhỏ vào tai Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân, ngài nói xem chuyện này có kỳ quái hay không.
Lẽ nào người được thả ra rồi?"
"Người" mà nàng ta nói đương nhiên là Trọng hoàng hậu.
Lệ Nam Khê cũng cảm thấy sự tình không thích hợp.
Thấy dáng vẻ phẫn nộ của Hồng Hi đế, không có lý nào mà sau đó có thể để Trọng hoàng hậu tùy ý đi lại, còn đồng ý cho bà triệu kiến lão phu nhân.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng.
"Ngũ thiếu phu nhân không cần phải lo lắng." Lệ Nam Khê mỉm cười nói: "Việc này ta và ngươi đều không cần lo lắng.
Ngươi cứ việc yên tâm."
Sai người đến mời lão phu nhân tiến cung là Hồng Hi đế.
Chỉ là hắn mượn danh nghĩa của Trọng hoàng hậu để dùng mà thôi.