Lệ Nam Khê bất thình lình nghe được một câu như vậy, vừa nghe liền giật mình.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng ngẩn người, cảm giác trên bụng có chút rõ ràng.
Trọng Đình Xuyên cũng cảm nhận được, tay hắn vẫn còn để ở chỗ vừa rồi, nhịn không được di chuyển dò xét xung quanh, không lâu sau lại có một cảm giác vô cùng rõ ràng xuất hiện trên bụng của Lệ Nam Khê.
"Đá thật này." Trọng Đình Xuyên hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên, cường điệu nói: "Hắn thực sự đá vào tay ta."
Lúc này Lệ Nam Khê cũng cảm thấy vô cùng rõ ràng, lúc trước tiểu tử kia cũng có động đậy, nhưng rất nhẹ, không mạnh như lần này.
Nghĩ lại nội dung cuộc nói chuyện vừa nãy của hai người, Lệ Nam Khê cười nói: "Chẳng lẽ là hắn nghe thấy lục gia đang nói hắn, nên mới cố tình kháng nghị?"
"Cũng có thể." Trọng Đình Xuyên mím môi, không kiềm được nở nụ cười: "Lẽ nào hắn có thể hiểu được ta đang nói gì sao?"
Lệ Nam Khê vừa rồi chỉ là thuận miệng nói thôi, sợ hắn coi là thật, vội vàng nói: "Hắn còn rất nhỏ, hơn nữa còn cách bụng xa như vậy, nhất định là không nghe thấy."
"Chưa chắc." Trọng Đình Xuyên cúi người, dán lỗ tai vào bụng nàng, khẽ nói: "Đều nói phụ tử liền tâm, nói không chừng ta đang nghĩ gì hắn cũng biết."
Lệ Nam Khê dở khóc dở cười, đẩy hắn một cái, sẵng giọng nói: "Gia, người ta nói là "Mẫu tử liền tâm"."
"Phụ tử cũng như vậy thôi." Trọng Đình Xuyên nói, thần hình cao to cúi xuống, tiếp tục dán tai vào bụng nàng, cẩn thận lắng nghe.
Lệ Nam Khê bị bộ dạng nghiêm túc của hắn lây nhiễm, không đùa hắn nữa, chỉ lẳng lặng nhẹ nhàng ôm chặt hắn không buông.
Sau một hồi Trọng Đình Xuyên mới đứng dậy, nắm tay nàng, hài lòng ngồi xuống bên cạnh nàng: "Hắn lớn rồi, có khí lực." Lại cẩn thận ôm tiểu kiều thê vào lòng, hắn nhẹ giọng nói: "Lúc đầu ta còn không phân biệt được là tay hay chân hắn đang cử động, nhưng lúc nãy ta cảm thấy hai cái đá vừa rồi rất có lực, hẳn là chân rồi."
Dứt lời, hắn mỉm cười thở dài: "Có lực cũng tốt, đến lúc hắn đi ra có thể cố gắng một chút, đi ra nhanh một chút, nàng sẽ không cần phải chịu khổ nữa."
Mặc dù hắn chưa từng thấy nữ nhân sinh con nhưng cũng đã từng nghe không ít.
Có đôi khi các hán tử đã thành thân trong quân doanh cũng nhắc đến thê tử nhà mình.
Trước kia hắn còn không có cảm giác gì, đến hôm nay ngẫm lại, bọn họ nói nữ nhân sinh con giống như đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, có thể thấy sinh con đau đớn đến cỡ nào.
Chỉ mỗi điểm này, hắn đã mong hài tử trong bụng nghe lời, sớm đi ra miễn cho Lệ Nam Khê phải chịu khổ.
Lệ Nam Khê không ngờ Trọng Đình Xuyên lại nói ra những lời như vậy.
Tâm trạng quả thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nàng nép vào ngực hắn, đưa tay phủ lên bàn tay hắn, thật lâu không nói tiếng nào, cùng hắn hưởng thụ khoảnh khắc yên bình được lặng lẽ dựa vào nhau.
Qua mấy ngày nữa là đã đến giữa tháng, Thường Thọ truyền tin tức đến, nói là Tiêu Viễn lại có sắp xếp mới, sẽ hồi kinh trễ mấy ngày.
Đợi đến cuối tháng, bọn họ cuối cùng mới phong trần mệt mỏi về tới kinh thành.
Lúc nhận được tin tức đã là chập tối cho nên đành phải đợi đến ngày hôm sau mới có thể thương lượng cụ thể chuyện này.
Đến lúc đó, Trọng Đình Xuyên phải tiến cung, tất nhiên không có thời gian, Lệ Nam Khê liền bảo Vạn Toàn thu xếp, nàng đến Phỉ Thúy lâu một chuyến xem.
Bởi vì bây giờ giấc ngủ không được tốt cho nên ngày hôm sau Lệ Nam Khê dậy trễ, lúc đến Phỉ Thúy lâu đã là giờ ngọ, Tiêu Viễn đang chuẩn bị dùng bữa.
Nhìn hắn đang định đặt chén đũa xuống để nói chuyện, Lệ Nam Khê liền cản hắn lại: "Không cần sốt ruột, ta đi xem trong lâu có gì thích hợp không trước, một lát nữa rồi nói sau."
Hiện tại đã vào hè cho nên nàng đã bắt đầu dần đổi sang xiêm y nhẹ nhàng, bởi vậy nàng cũng chọn một số trang sức phối với mấy bộ xiêm y mùa hẹ mới.
Nghe vậy, Tiêu Viễn tiếp tục dùng bữa, đợi đến khi hắn thu dọn chén đũa, Lệ Nam Khê đã chọn xong một cây trâm và một đôi vòng tay.
Sau đó Tiêu Viễn mời nàng vào.
Lệ Nam Khê đưa đồ cho nữ hầu, bảo các nàng đưa cho Quách ma ma đang chờ bên ngoài, sau đó liền đi lên cầu thang vào gian phòng ở lầu hai.
Tiêu Viễn tự tay rót một chén trà rồi đưa đến cho nàng, lúc này mới nói tin tức vừa nghe được cho nàng: "Ngõ Hạnh Hoa đi về phía bắc, đầu phía đó là một tiệm thêu không lớn."
"Quả thật là có cửa hàng?" Lúc trước Quan phu nhân nói với Lệ Nam Khê còn nói đầu phía bắc hình tốt nhớ rõ lắm.
Đây là nguyên nhân vì sao Lệ Nam Khê lại dùng lý do "muốn mua một cửa hàng" lúc nói chuyện với Diêu nương tử.
Lệ Nam Khê hỏi: "Cửa hàng đó là của người phương nào?"
"Gia chủ họ Tề." Tiêu Viễn nói: "Tề lão gia, Tề Mậu có một thê tử, tên gọi là Khúc Hồng.
Ta đã hỏi những người phụ cận ngõ Hạnh Hoa thì Tề lão gì trước đây không phải là người Ký Châu, sau này mới dọn tới Ký Châu.
Về phần nữ tử bị đuổi ra ngoài kia, hàng xóm đều có chút ấn tượng."
Mấy căn nhà gần ngõ Hạnh Hoa trong thành Ký Châu được xem như là trung, thượng đẳng.
Mặc dù không phải tất cả đều là nhà quyền quý, nhưng cũng không phải là thương nhân nhỏ, phần lớn đều là địa chủ thân hào.
Mười cửa hàng chung quanh đây có tới bảy, tám cái là mở trong ngõ Hạnh Hoa, ở đầu phía bắc là tiệm thêu Tân Hạnh của Tề gia.
Những con phố xung quanh tiệm thêu hầu hết là những người sống lâu năm gần Lào Cai phường.
Theo những người hàng xóm đó nói thì Tề lão gia lúc còn trẻ chuyển đến ngõ Hạnh Hoa.
Lúc đó, hắn chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, sống ở đây hơn ba mươi năm, hài tử đã có mấy đứa.
Nữ tử bị đuổi ra ngoài trước đây hình như là tới từ bốn năm trước, ở được mấy tháng, còn chưa tới một năm đã bị đuổi ra ngoài.
Lúc đó Tiêu Viễn còn cố tình hỏi thêm mấy người để xác định chắc chắn có phải đúng là từ bốn năm trước hay không.
Chưởng quỹ của tiệm bán thuốc bên cạnh cực kỳ chắc chắn khẳng định với hắn: "Đúng là bốn năm trước.
Ta còn nhớ rõ là nàng ở chỗ này không được một năm, đã bỏ đi được hơn ba năm rồi.
Khi đó nhi tử nhà ta mới cưới thê chưa được bao lâu, tiệm thêu xảy ra chuyện, nương tử ở Tề gia lúc đánh người còn đập bay cái chổi trúng cửa sổ nhà ta.
Ta còn mắng một tiếng "xui xẻo" với cái lỗ hổng nhà ta nữa."
Có điều sau khi chưởng quỹ nói xong, trong lòng có chút cảnh giác, hỏi Tiêu Viễn: "Thanh niên, ngươi hỏi thăm chuyện của người ta làm cái gì?"
Tiêu Viễn ôm quyền cười cười với ông ta: "Ta đang buôn bán vải vóc, muốn mua một ít vải và tú phẩm.
Nghe người ta nói có một nhà không tệ nên định đến liên hệ một chút, sau này lại có người tốt bụng nhắc nhở ta gia chủ này tác phong không ngay thẳng cho lắm, bảo ta cân nhắc rõ ràng."
Mọi người đều là người làm ăn, mỗi nhà đều có những kiêng kỵ riêng.
Chưởng quỹ tiệm bán thuốc cũng không hỏi nhiều nguyên do trong đó nữa, thấp giọng nói với hắn: "Tề lão gia buôn bán coi như cũng được, nhưng nếu như ngươi có kiêng kỵ thì tốt nhất là tránh xa một chút.
Nghe nói người bị đuổi ra ngoài chính là muội muội của nương tử Tề gia."
"Hả?" Tiêu Viễn cũng đè thấp giọng: "Quả thật là như thế?"
"Đúng vậy." Lão bản tiệm bán thuốc thấy hắn thật sự không tin chuyện này liền cố tình gọi tức phụ nhà mình tới.
Lão bản nương (*) nói với Tiêu Viễn: "Cô nương kia...!trước đây chúng ta chỉ biết gọi nàng ta là Hương tỷ nhi, vốn tưởng tú nương mới nhà bọn hắn mời về.
Sau đó bị nương tử Tề gia đánh đuổi ra ngoài, nghe Tề nương tử hùng hùng hổ hổ mắng mỏ chúng ta mới biết đó là muội muội nàng." Lão bản nương thở dài than thở: "Nương tử Tề gia và Hương tỷ nhi tuổi cách nhau khá nhiều, đâu ai đoán được chuyện là như vậy."
(*) Lão bản nương: bà chủ
Đến lúc này, tất cả các tin tức đều gần như khớp với "Hồng Nô" và "Hương Nô", Tiêu Viễn liền nhân cơ hội này hàn huyên với bọn họ vài câu.
Sau đó lại đi đến cửa hàng bên cạnh, bất động thanh sắc hỏi thăm một chút mới gần như xác định chắc chắn chân tướng sự việc.
Lúc này hắn nói với Lệ Nam Khê: "Hương tỷ nhi ban đầu ở trong nhà Tề gia, ngay đối diện ngõ Hạnh Hoa.
Qua một khoảng thời gian ngắn, nàng ta chuyển đến tiệm thêu sống, cho nên người xung quanh mới lầm tưởng nàng ta là tú nương ở đó.
Hương tỷ nhi rất ít khi giao du với người khác, thỉnh thoảng mới nói chuyện với mọi người đôi chút.
Có người nghe khẩu âm của nàng ta không phải là người gần đó, hỏi nhiều vài câu, nàng ta chỉ nói mình không phải người địa phương, còn cụ thể thì không chịu nói."
Lệ Nam Khê nghe xong liền suy nghĩ đầu đuôi sự tình một lần, phát hiện một số manh mối: "Lẽ nào Hương tỷ nhi làm ngoại thất của tỷ phu nhà mình?"
"Cũng không phải là không có khả năng." Tiêu Viễn lắc đầu thở dài: "Cũng khó trách, Tề nương tử thân là tỷ muội cũng muốn đuổi nàng ta ra ngoài, không chịu dung thứ cho nàng ta.
Tề nương tử cho nàng ta ở lại nhà mình, nàng ta lại cấu kết với tỷ phu.
Tề lão gia cũng thật là, để tiện hành sự mà tìm cho nàng ta một cái cớ đến ở trong cửa tiệm..."
Nói được một nửa, Tiêu Viễn lại nhớ tới "Hương Nô" và Trọng nhị lão gia "quan hệ không đơn giản" liền dừng câu chuyện lại.
Lệ Nam Khê lại hỏi cặn kẽ một chút chuyện của Tề lão gia và Tề nương tử, sau đó hai người hàn huyên một chút.
Tiêu Viễn nói đại khái chuyện phu thê hai người bọn họ cho Lệ Nam Khê nghe xong, còn cố tình nói với Lệ Nam Khê: "Lúc ta đi nghe ngóng chuyện tình của hai phu thê bọn họ thì Thường đại nhân cũng nghe được một ít tin tức.
Hắn đương nhiên là sẽ bẩm báo lại cho quốc công gia, chỉ là không biết hắn có nói cho thiếu phu nhân biết không, có điều ta vẫn muốn nói một tiếng với ngài."
"Chuyện gì?"
"Tề lão gia tiệm thêu Tân Hạnh đã từng có kinh doanh với Phúc Lai bố trang do Trương Lai quản lý.
"Phúc Lai bố trang? Trương Lai?"
Chuyện này đúng là ngoài dự liệu của Lệ Nam Khê.
Phúc Lai bố trang là cửa tiệm lão Hầu gia để lại cho Trọng Đình Xuyên, có điều trước đó vẫn do Lương thị quản lý.
Sau đó lại để nhi tử của Hướng ma ma Trương Lai đến làm chưởng quỹ, mọi việc đều nghe theo lệnh của Lương thị.
Về sau, lão phu nhân lấy lại cửa hàng, lúc này mới đổi hết tất cả quản sự trong cửa hàng một lần.
Trước đây Lệ Nam Khê từng nghe Diêu nương tử nói, nhà mẹ đẻ của Hướng ma ma cách ngõ Hạnh Hoa không xa, bây giờ lại nghe nói Trương Lai từng có buôn bán với Tề gia...
Lệ Nam Khê cân nhắc một chút, cảm thấy chuyện này nàng cần phải thương lượng thật kỹ với Trọng Đình Xuyên.
Có điều nàng vẫn không cảm thấy yên tâm về chuyện này: "Hiện tại mặc dù tình hướng của "Hương tỷ nhi" với Mạnh Nữ có chút tương tự, nhưng cũng không có cách nào khẳng định là cùng một người.
Không biết Tiêu chưởng quỹ có cách nào chứng thực chuyện này không?"
"Thiếu phu nhân cứ việc yên tâm." Tiêu Viễn trong lòng đã có dự tính từ trước nói: "Lúc trước ta và Thường đại nhân quay về muộn là vì xử lý chuyện này."
Dứt lời, hắn liền gọi một người đến.
...
Hôm nay Lệ Nam Khê trì hoãn ở Phỉ Thúy lâu không ít thời gian, hơn nữa nàng đã mang thai tháng khá lớn, xe ngựa lúc xuất môn hay đi về cũng tương đối chậm, cho nên lúc nàng trở lại quốc công phủ thì Trọng Đình Xuyên cũng vừa về đến phủ.
Hai người đúng lúc gặp nhau ngay Thùy Hoa môn.
"Sao trễ vậy mới về?" Trọng Đình Xuyên phất tay cho nha hoàn hầu hạ xung quanh lui xuống, tự mình đi tới đỡ Lệ Nam Khê đi vào trong: "Có phải là thân thể không khỏe không?"
"Lục gia biết ta đi muộn mà." Lệ Nam Khê mỉm cười: "Đi muộn đương nhiên là phải về muộn rồi."
"Nhất định phải cẩn thận mọi chuyện." Trọng Đình Xuyên nói: "Giờ này là lúc về phủ, mọi người đều bận rộn trở về nhà, sau này nếu có thể thì cố gắng về sớm một chút."
Hắn vẫn không nói Lệ Nam Khê không được ra ngoài.
Hắn biết Lệ Nam Khê ở Trọng gia không nói chuyện được với mấy người, nếu để nàng sớm tối đè nén phiền muộn ở nhà mới là không tốt cho nàng.
Dù sao trước đây bầu không khí nhà nàng tất cả đều hòa hòa thuận thuận, có phụ mẫu, huynh tỷ bầu bạn, ngày ngày đều vui vẻ, dễ chịu trôi qua.
Hiện tại nàng đang ở một nơi mà thậm chí một người để nói chuyện cũng không có quả thật là bất công với nàng.
Hắn hy vọng nàng có thể tùy tâm sở dục như trước, muốn làm gì thì làm.
Nếu ở trong phủ không được thư thái thì thường xuyên ra ngoài đi dạo một chút, coi như là giải sầu cũng tốt.
Hơn nữa còn có hộ vệ của hắn ở bên cạnh, bất luận thế nào cũng sẽ không để nàng gặp chuyện gì bất trắc.
Có điều, Trọng Đình Xuyên dặn dò vừa nãy cũng có đạo lý.
Vừa rồi lúc trở lại, Lệ Nam Khê quả thật thấy trên đường có rất nhiều xe, bây giờ nghĩ lại đúng là có chút chậm liền nói với Trọng Đình Xuyên: "Lục gia nói có lý.
Sau này ta sẽ cố gắng đi sớm về sớm.
Chỉ là hôm nay có một số việc cần bàn bạc nên mới trì hoãn nhiều thời gian."
"Chuyện gì?" Mặc dù biết Lệ Nam Khê vì việc gì mới đến chỗ Tiêu Viễn, Thường Thọ cũng đi cùng Tiêu Viễn nhưng hôm nay Trọng Đình Xuyên bận quá còn chưa kịp gọi Thường Thọ đến hỏi chuyện ở Ký Châu cho nên hắn muốn nghe thử trước từ chỗ nàng.
Hơn nữa, nghe thanh âm êm ái, dịu dàng của tiểu kiều thê nhà mình dễ chịu hơn nghe Thường Thọ nhiều.
Ngoài dự liệu của hắn là Lệ Nam Khê vẫn không nói chuyện ngõ Hạnh Hoa trước mà quay sang bên cạnh, vẫy tay gọi một tiếng "Liễu ma ma".
Lúc này một phụ nhân vóc người trung bình đi tới.
Bà ước chừng hơn ba mươi tuổi, xiêm y sạch sẽ mộc mạc, trên đầu chỉ cài một cái trâm hoa, không có trang sức gì khác.
Liễu ma ma đi lên phía trước hành lễ với Trọng Đình Xuyên: "Hầu gái Liễu thị gặp qua quốc công gia.
Quốc công gia vạn phúc." Thanh âm bình thản, cử chỉ đoan trang, rất có quy củ.
Trọng Đình Xuyên hờ hửng lên tiếng, quay sang nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê cho Liễu ma ma lui xuống xong mới nói nhỏ với Trọng Đình Xuyên: "Đây là ma ma Tiêu Viễn đưa từ Ký Châu về.
Sau này cứ để bà ấy làm công ở chỗ này đi."
"Trước đây bà ta làm việc ở chỗ nào?"
"Cứ nói với người bên ngoài là Trước đây là tú nương bên ngoài mới vào kinh, có điều quốc công gia đã hỏi tới thì..." Lệ Nam Khê cười cười, nhỏ giọng nói: "Thực ra, bà ấy vốn là tú nương của tiêm thêu Tân Hạnh ở đầu phía bắc ngõ Hạnh Hoa."
Trọng Đình Xuyên nghe xong, bước chân đang đi về phía trước hơi dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Liễu ma ma.
Bởi vì còn có người khác cho nên Lệ Nam Khê vẫn chưa nói rõ ràng cho Trọng Đình Xuyên.
Đợi đến khi vào phòng, nàng mới đem chuyện Tiêu Viễn nghe được ở Ký Châu nói hết cho hắn nghe, sau đó mới nói: "Liễu ma ma bị tiệm thêu Tân Hạnh đuổi ra ngoài."
Liễu thị vốn là tú nương tiệm thêu Tân Hạnh, làm ở đó gần ba mươi năm, từ lúc còn là học đồ bảy, tám tuổi.
Bây giờ bà đã lớn tuổi, hơn nữa quanh năm thêu thùa nên mắt không được tốt nữa, không thêu đẹp như trước cho nên bị đông gia (*) đuổi đi.
(*) đông gia: chủ nhân, ông chủ
Tú nghệ của Liễu thị rất tốt, trước kia bà cũng từng muốn đến các tú phường có tiền công cao hơn làm công, nhưng cũng chính Tề lão gia và Tề nương tử liên tục giữ lại, nói là đợi đến lúc bà lớn tuổi có thể ở lại cửa tiệm dạy tú nương mới, tiền công vẫn trả cho bà như cũ, để sau này bà có chỗ dựa nên bà mới quyết định ở lại.
Nào ngờ đến khi thật sự hơi lớn tuổi lại gặp kết quả như vậy.
Tất cả hứa hẹn ban đầu đều không có, đông gia trở mặt.
Vốn dĩ Tiêu Viễn cũng không biết chuyện này, nhưng lúc Tiêu Viễn nói chuyện với lão bản tiệm thuốc, lão bản nương cũng bị gọi tới hàn huyên.
Chuyện của Liễu thị là do lão bản nương tiệm thuốc nói hắn biết.
Cũng vừa khéo, lúc Tiêu Viễn đi tìm Liễu thị, bà cũng đang cầm tay nải, chuẩn bị ngàn dặm xa xôi về quê.
Người vừa mới ra cửa, còn chưa đi xa lắm, dù sao cũng bị hắn đuổi theo đưa về.
Ban đầu Liễu thị nói thế nào cũng không chịu theo Tiêu Viễn tới kinh thành.
Tiêu Viễn nghĩ cách mời bà vào kinh một chuyến nên cố gắng khuyên nhủ bà, bởi vậy mới trì hoãn khá nhiều thời gian, phải dừng lại ở Ký Châu thêm mấy ngày.
Tiêu Viễn vốn định là muốn mời Liễu thị đến để nhận mặt "Hương tỷ nhi", nhưng sau mấy lần tiếp xúc, hắn phát hiện người này cực kỳ cần cù, trung thực, kiên định chịu làm, liền tiến cử với Lệ Nam Khê giữ bà lại hầu hạ.
Lệ Nam Khê thấy người quả thật không tệ liền cho bà làm người hầu trong Thạch Trúc uyển.
Nếu sau này làm việc tốt thì lại cho bà vào phòng hầu hạ.
Trọng Đình Xuyên không có gì không yên tâm với người Tiêu Viễn chọn, nghe nói Liễu thị có thể nhận ra "Hương tỷ nhi" là ai liền hỏi nhiều hai câu.
Có điều hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là những chuyện có liên quan đến mấy người Hướng ma ma kia.
"Trương Lai và cửa tiệm có kinh doanh qua lại." Trọng Đình Xuyên trầm ngâm: "Nhưng vậy Trương Lai và cửa tiệm phải có qua lại với nhau trước, tiệm thêu buôn bán tốt hay không, Tiêu Viễn có nói với nàng không?"
"Nghe nói là tiệm thêu buôn bán coi như là không tệ.
Mặc dù không đến mức đại phú đại quý nhưng có thể để cho người Tề gia bình thường không cần lo cơm áo, hơn nữa còn có dư dả mua ruộng đất."
"Vậy sao?" Trọng Đình Xuyên khẽ gật đầu một cái.
"Chỉ là Tiêu Viễn nói, trong lúc Tề lão gia uống rượu với người ta đã vô tình nhắc tới mấy câu, hình như là trước đây hắn sống rất nghèo túng, chán nản, chỉ là sau đó tại sao lại phát tài thì hắn chưa từng nhắc tới.
Lúc hắn vừa tới Ký Châu, trong tay đã có dư dả cho nên đồng hương cũng không biết rõ."
Trọng Đình Xuyên trầm mặc một lát, bỗng nhếch môi nhàn nhạt nở nụ cười: "Cũng không biết có phải hắn được quý nhân tương trợ hay không?"
Lời này có chút khó hiểu, Lệ Nam Khê nhìn nụ cười của hắn, mơ hồ nghĩ chuyện này có lẽ có chút liên quan đến mấy người Hướng ma ma.
Có điều, những chuyện liên quan đến Lương thị bên kia, Trọng Đình Xuyên vẫn luôn không muốn nói rõ ràng cho nàng biết, mà để tránh hắn nhớ lại những việc không vui lúc trước nên nàng cũng rất ít hỏi.
Hôm nay, thấy hắn nói đến đó thì ngừng lại, không nói thêm gì nữa, Lệ Nam Khê đương nhiên sẽ không gặng hỏi —— nếu hắn đã có đáp án chắc chắn, hắn tự nhiên sẽ nói với nàng.
Bây giờ không nói, khẳng định là hắn còn chưa mười phần nắm chắc.
Lệ Nam Khê đem chuyện này tạm thời gác sang một bên, an bài người dọn bữa tối.
Ngày hôm sau, Trọng Đình Xuyên mời A Tra đến phủ.
Có điều hắn còn nhiệm vụ trong cung phải làm xong, cho nên vấn đề cụ thể liên quan đến chuyện này đương nhiên là do Lệ Nam Khê nói cho A Tra biết.
Kỳ thực, Lệ Nam Khê rất thích vị khách từ xa đến này.
Tính tình A Tra hào sảng, kiến thức rộng rãi, lúc ở cùng hắn chưa bao giờ sợ không có đề tài nói chuyện.
Hơn nữa, lúc giải thích cho nàng, A Tra sẽ giống như một trưởng bối ôn hòa vậy, nói với Lệ Nam Khê rất nhiều thứ hắn hiểu.
Hôm nay trước khi A Tra tới tất nhiên cũng đã phát hiện một chút manh mối.
Sau khi đến nơi, hắn không lập tức trò chuyện như trước, mà cực kỳ thận trọng hỏi: "Có phải, có phải có tin tức của Hồng Nô không?"
Lệ Nam Khê biết hắn đoán được từ việc hôm nay Trọng Đình Xuyên cố tình mới hắn đến.
Từ lúc biết Mạnh Nữ bên kia có thể giúp A Tra tìm được tung tích của muội muội, Trọng Đình Xuyên đã tận lực giữ A Tra ở lại trong kinh.
A Tra đương nhiên sẽ đáp ứng.
Hắn biết nếu Vệ quốc công đã đồng ý giúp hắn tìm manh mối thì nhất định sẽ làm được, cho nên sau khi hắn ở lại kinh thành vẫn chưa từng chủ động hỏi tới, một mực chờ Trọng Đình Xuyên bên này có tin tức.
Lúc trước mỗi lần Trọng Đình Xuyên chủ động mời hắn tới đều là lúc Trọng Đình Xuyên có ở nhà.
Tình huống giống như hôm nay, Trọng Đình Xuyên không rảnh rỗi lại muốn mời hắn đến để Lệ Nam Khê một mình chiêu đãi hắn thì đây là lần đầu tiên.
Điều không bình thường như vậy khiến A Tra mơ hồ phát hiện ra cái gì đó.
Cho nên lúc nhìn thấy Lệ Nam Khê, hắn mới hỏi ra một câu như thế.
Trước đây Trương thái y xem bệnh cho Lệ lão phu nhân từng nói với Lệ Nam Khê, lão nhân gia lớn tuổi không chịu nổi thoắt bi thoắt hỉ, cảm xúc thay đổi thất thường như vậy rất dễ tổn thương đến thân thể lão nhân gia.
Cho nên Lệ Nam Khê không nói chuyện này cho A Tra ngay mà mời hắn ngồi xuống trước, sau đó lại bảo hắn uống chén trà, từ từ ổn định tinh thần mới bắt đầu nói tới.
A Tra vừa nghe nói thê tử Tề lão gia tên gọi là Khúc Hồng, mà muội muội của Khúc Hồng là "Hương tỷ nhi", tuổi hai tỷ muội lại cách nhau khá nhiều lập tức ngồi không yên.
"Hồng Nô và Hương Nô." Tay cầm chén trà của A Tra run nhè nhẹ: "Đúng là các nàng rồi, đúng là các nàng rồi." Hắn có chút mất kiên nhẫn, gấp gáp hỏi: "Rốt cuộc Hồng Nô đang ở chỗ nào? Mong thiếu phu nhân nói cho ta biết, ta nhất định phải đi tìm nàng ta hỏi tung tích của A Dao!"
"Tiên sinh đừng gấp!" Thanh âm của Lệ Nam Khê chậm rãi, ôn hòa nói: "Mặc dù có bảy, tám phần là các nàng nhưng một khi chưa chắc chắn, chúng ta nhất định phải hành sự thật cẩn thận."
Lệ Nam Khê rất sợ A Tra quá kích động mà làm gì lỗ mãng, liền nói: "Tiên sinh thử ngẫm lại xem, nếu quả thật là Hồng Nô và Hương Nô thì tại sao các nàng lại dễ dàng xóa bỏ nô tịch, tự do sinh sống như vậy?"
Nàng vừa dứt lời, A Tra liền hơi tỉnh táo lại, thì thào nói: "Đương nhiên là phải có quý nhân tương trợ, giúp các nàng xóa nô tịch..."
"Đúng vậy." Lệ Nam Khê chậm rãi nói: "Cho nên tiên sinh nhất định phải đợi thêm chút thời gian nữa, xác định chắc chắn đúng là các nàng.
Từng bước, từng bước bắt chẹt Hương Nô cho ổn thỏa trước."
Sau một hồi lâu, A Tra cũng bình tĩnh lại giữa cơn kích động ban đầu.
Dù sao hắn cũng là người từng trải qua nhiều sóng gió, hiểu được lợi hại trong chuyện này.
Mặc dù nóng lòng muốn biết tin tức của muội muội nhưng cũng sợ sẽ thật sự đánh rắn động cỏ, sau đó không tìm được người nữa.
"Tất cả đều nghe theo thiếu phu nhân và quốc công gia." A Tra nói: "Ta chỉ cầu thiếu phu nhân và quốc công gia một chuyện.
Nếu A Dao...!Nếu A Dao còn trên nhân thế, nhất định phải giữ được tính mạng của nàng." Hắn càng nói, càng nghẹn ngào.
Lệ Nam Khê hiểu được nỗi lo lắng của hắn.
Khi ấy, A Tra và Trọng Đình Xuyên nói chuyện phiếm, A Tra đã mơ hồ để lộ ra suy nghĩ như vậy —— hắn đã già, mà tuổi A Dao cũng không còn nhỏ, cũng không biết muội muội hắn có còn sống hay không.
Bốn năm trước lúc gặp được Mai Giang Ảnh, A Tra đã tìm kiếm muội muội suốt hai mươi tám năm.
Hiện tại bốn năm đã qua, hắn đã tìm muội muội ròng rã ba mươi hai.
Đã nhiều năm như vậy, đậu khấu thiếu nữ (*) năm đó sợ là cũng đã thành một lão phụ nhân lớn tuổi.
(*) Đậu khấu thiếu nữ: con gái đến tuổi dậy thì
Thế sự vô thường, có ai biết được bây giờ tình cảnh của nàng như thế nào?
Thấy A Tra thương tâm đến mức này, Lệ Nam Khê trấn an nói: "Tiên sinh đừng đau lòng.
Có lẽ bà ấy vẫn còn sống tốt, chỉ còn chờ ngài đến tìm bà ấy, đoàn tụ với bà ấy."
A Tra gật đầu, quay người sang một bên, lấy tay lau nước mắt trào ra nơi khóe mắt: "Đúng vậy.
Tất cả đều nghe theo thiếu phu nhân.
Có lẽ nàng vẫn còn sống tốt." Dứt lời, nước mắt của hắn lại tràn ra: "A Dao của chúng ta tâm địa lương thiện, nàng nhất định sẽ không đành lòng nhìn chúng ta thương tâm khổ sở, nhất định sẽ chờ đoàn tụ với chúng ta."
Trong lòng Lệ Nam Khê cũng cảm thấy rất đau đớn, gật đầu nói: "Đúng.
Ngài nhất định phải có lòng tin."
Qua một hồi, A Tra hồi phục tâm trạng, đứng dậy cáo từ với Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê tiễn hắn ra ngoài viện, hắn lại không chịu: "Bây giờ thân thể thiếu phu nhân nặng nề, không chịu nổi mệt nhọc như vậy."
Lệ Nam Khê cười nói: "Thái y nói, bình thường ta nên đi lại một chút mới tốt cho cơ thể.
Nếu không đến lúc sinh không có khí lực còn phiền toái hơn."
Lời này là thật.
Nữ tử Tây Cương không thể so với nữ nhân mảnh mai người Hán, lúc mang thai thậm chí còn xuống đất làm việc.
Nghĩ như vậy, A Tra liền khẽ cười: "Đã vậy thì thiếu phu nhân thuận tiện đi lại một chút thôi."
Hai người vừa hàn huyên vừa đi ra ngoài.
A Tra kể cho nàng nghe tình cảnh lúc mang thai của nữ tử Tây Cương.
Quách ma ma cảm thấy như vậy không hợp cấp bậc lễ nghi, ở bên cạnh muốn đến nhắc nhở một phen lại bị Lệ Nam Khê dùng ánh mắt ngăn lại, ý bảo bà không nên nói như vậy.
—— Mặc dù A Tra là nam nhân nhưng lúc hắn nói chuyện với Lệ Nam Khê phảng phất giống như trưởng bối trong nhà căn dặn vãn bối, Lệ Nam Khê vẫn không cảm thấy có gì không thích hợp.
Ngược lại lúc hắn nói chuyện, trong lời nói của hắn có rất nhiều thứ đáng để nàng học hỏi.
Cho nên, lúc cáo từ, Lệ Nam Khê còn nói đa tạ A Tra.
A Tra cười nói: "Tính tình lục thiếu phu nhân rất tốt.
Bình thường ta thường lui tới nói chuyện với nữ quyến nhà người khác, các nàng đều nghĩ ta như yêu ma quỷ quái, ăn nói làm việc cũng không đúng cấp bậc lễ nghi.
Vẫn là nói chuyện với lục thiếu phu nhân dễ chịu hơn."
Lệ Nam Khê mỉm cười: "Vậy đúng là phúc khí của ta.
Tiên sinh kiến thức rộng rãi, ta còn tiếp thu không ít thứ có ích từ tiên sinh, ta quả thật rất cảm kích ngài chịu nhiều lời chỉ bảo ta."
A Tra cười ha ha, nói lời từ biệt sau đó sải bước rời đi.
Lệ Nam Khê thấy lúc hắn đi tâm trạng khá tốt, không thương cảm đến tột độ như trước mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau vừa vặn là mùng một.
Hôm nay sắc trời không tính là muộn, vẫn còn chút thời gian.
Vốn dĩ hôm nay nàng muốn dẫn Liễu thị đi nhận người, nhưng Lệ Nam Khê vẫn cân nhắc xem rốt cuộc là lập tức đến Hương Bồ viện ngay bây giờ hay đợi ngày mai hẵn qua.
Nghiêm túc mà nói, trên thực tế ngày mai là mùng một qua đó là thỏa đáng nhất.
Dù sao thì ngày mùng một, tất cả mọi người đều phải đến thỉnh an lão phu nhân, nàng qua đó cũng không khiến người có tâm chú ý.
Tuy nhiên, Lệ Nam Khê vẫn có chút bận tâm đến thái độ của Trọng Đình Xuyên.
Hình như hắn cực kỳ để ý đến những chuyện có liên quan đến Hướng ma ma.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Nam Khê quyết định để chiều nay rồi qua, tránh đụng mặt Lương thị và Hướng ma ma, hơn nữa còn phải chọn lúc không ai tùy tiện đến tìm lão phu nhân.
Bởi vì lão phu nhân có thói quen nghỉ trưa, đi sớm cũng phải đợi, cho nên sau ngọ thiện Lệ Nam Khê liền chợp mắt một chút.
Đợi đến khi thức dậy mới gọi Liễu ma ma đến, nói chuyện một lát muốn đến Hương Bồ viện thuận tiện nói một số việc cần chú ý cho bà biết.
"Lát nữa nếu gặp được người ngươi quen biết, ví dụ như Hương tỷ nhi, tuyệt đối phải giả vờ như không biết, làm bộ giống như lần đầu tiên gặp nàng ta, không cần nói cũng không cần làm bất cứ chuyện dư thừa nào."
Lúc này, trong phòng chỉ có hai người các nàng, bên ngoài có Kim Trản và Quách ma ma canh giữ, cho nên Liễu ma ma cũng không cố kỵ nhiều: "Tất cả đều nghe theo thiếu phu nhân.
Chỉ là nô tỳ có một chuyện không hiểu."
"Ngươi cứ nói."
"Nô tỳ đã nhận ra Hương tỷ nhi thì nàng ta nhất định cũng nhận được nô tỳ.
Nếu vậy chỉ mình nô tỳ làm bộ như không quen biết thì có ích lợi gì? Một khi nàng ta biểu lộ ra, sợ là tất cả mọi người đều biết."
Liễu ma ma trước kia ở tiệm thêu Tân Hạnh, mặc dù tư lịch cao nhất, tú kỹ xuất chúng nhất nhưng có rất nhiều chuyện Tề lão gia không nói với bà, rất nhiều chuyện bà đến tận một khắc cuối cùng mới biết được.
Ví dụ như Hương tỷ nhi là muội muội của lão bản nương, ví dụ như lão gia và Hương tỷ nhi cấu kết với nhau.
Vậy mà đến cuối cùng để sa thải bà, Tề lão gia lại buộc tội bà, nói chuyện hắn với Hương tỷ nhi nhất định là do bà nói lại cho lão bản nương.
Mà lão bản nương cũng đổ lỗi cho bà, nói bà đã ở trong tú phường, đương nhiên phải biết chuyện Tề lão gia và Hương tỷ nhi, lại chậm trễ không báo để che giấu cho hai người bọn họ.
Liễu ma ma thực sự nản lòng thoái chí, nếu không bà nhất định sẽ không nhất quyết rời xa Ký Châu, nhất quyết phải trở về cố hương.
Cho nên mặc dù Liễu ma ma có thể nhận ra Hương tỷ nhi, nhưng rất ít tiếp xúc với Hương tỷ nhi, cũng không biết tính tình của nàng ta.
"Ngươi yên tâm." Lệ Nam Khê khẽ cười: "Nàng ta chắc chắn sẽ không chủ động biểu lộ ra ngươi và nàng ta có quen biết."
Chủ động nói là quen biết nhau, chẳng khác nào Mạnh Nữ thừa nhận mình đã từng ở bên ngoài cấu kết với nam nhân khác.
Nếu vậy, sợ là nàng ta cũng sẽ mất chỗ nương thân ở Trọng gia.
Làm sao nàng ta chịu?
Hiện tại cái nàng muốn chính là Mạnh Nữ hoảng loạn, sợ hãi lại không dám lộ ra, sau đó nàng sẽ tiến tới bắt chặt lấy nàng ta.
Nhận được lời bảo đảm của Lệ Nam Khê, Liễu ma ma mới hoàn toàn yên tâm, mỉm cười đáp ứng chuyện này.
Lúc Lệ Nam Khê đến Hương Bồ viện, Trọng lão phu nhân vừa mới rời giường không được bao lâu, đã rửa mặt rồi uống một chén trà nhỏ.
Lữ ma ma mỉm cười nghênh đón Lệ Nam Khê vào viện: "Thiếu phu nhân tới thật đúng lúc.
Vừa rồi lão phu nhân còn nói, ngày mai thiếu phu nhân tới, phải chuẩn bị nhiều điểm tâm, miễn cho thiếu phu nhân bị đói bụng.
Thật khéo, vừa nói đến ngài xong thì ngài đã đến rồi."
Lệ Nam Khê nói: "Đa tạ tổ mẫu nhớ mong."
Lữ ma ma liền phát hiện Liễu ma ma bên cạnh Lệ Nam Khê: "Vị này là ——"
Liễu ma ma chủ động tiến lên phúc thân với bà.
Lệ Nam Khê cười nói: "Liễu ma ma trước kia là tú nương trong một cửa hàng ở bên ngoài, là người đáng tin cậy, ta thấy bà ấy chịu khó làm việc cho nên mới đưa bà ấy vào phủ làm công."
Nàng không nói cụ thể, Lữ ma ma liền nghĩ có lẽ là nàng tìm được ở chỗ mẹ mìn nên cũng không hỏi nhiều, vén rèm mời nàng vào phòng.
Lệ Nam Khê hỏi thăm tình trạng thân thể của lão phu nhân trước, sau đó mới nói rõ ý đồ mình đến: "...!Lúc trước, A Tra tiên sinh nhận ra Mạnh Nữ chính là Hương Nô.
Hôm nay lúc gặp mặt tiên sinh, tiên sinh lại nhắc tới chuyện này với con.
Con chỉ muốn xin lão phu nhân một chủ ý chính xác, xem chuyện này bây giờ nên làm cái gì."
Mặc dù trước đây A Tra trước mặt mọi người chỉ ra thân phận ban đầu của Mạnh Nữ nhưng hắn là người Tây Cương, mà hiện tại Mạnh Nữ đã là người Trọng gia cho nên lão phu nhân vẫn chưa cho phép hắn đưa người đi.
Chuyện này cứ vậy mà kéo dài không có quyết định.
Trước kia Lệ Nam Khê không đề cập đến, lão phu nhân liền làm như không biết, tiếp tục kéo dài.
Hiện tại Lệ Nam Khê đã nhắc tới, lão phu nhân thấy không thể tránh khỏi liền nói với nàng: "Theo ý con thì chuyện này nên thế nào?"
"Lại nói tiếp, con cũng không có chủ ý chắc chắn." Lệ Nam Khê thở dài: "Không nói những cái khác, chỉ mỗi một Sam nhi thôi, việc này đã không dễ xử lý."
"Chính là cái lý do này." Lão phu nhân thấp giọng nói: "Nếu chỉ vô thân vô cố thì thôi, vậy mà lại là một nô..."
Mặc dù bà không nói rõ nửa câu sau nhưng Lệ Nam Khê đã đoán được ý của bà.
Nếu Mạnh Nữ là một nô lệ, vậy thì Sam nhi bên kia xem ra sau này quả thật không thể lên được mặt bàn.
Mắt thấy ý tứ của lão phu nhân là dàn xếp ổn thỏa, tìm cách che giấu thân phận của Mạnh Nữ, Lệ Nam Khê liền khẽ nhấp một ngụm trà, lên tiếng thương lượng: "Không bằng như vầy đi, lão phu nhân gọi Mạnh Nữ đến đây một chuyến, hỏi xem ý kiến của nàng ta thế nào?"
"Hỏi ý kiến nàng ta?"
"Mặc dù A Tra tiên sinh chưa chắc sẽ đồng ý để Mạnh Nữ ở lại đây, nhưng lỡ như hắn đồng ý thì sao?" Lệ Nam Khê nói với lão phu nhân: "Nếu vậy, lão phu nhân giữ Mạnh Nữ ở trong phủ, dù sao vẫn để nàng ta biết lão phu nhân đối xử tốt với nàng ta mới được, cũng để nàng ta sau này yên tĩnh một chút."
Lệ Nam Khê vừa mới dứt lời, Lữ ma ma ở bên cạnh đã khen: "Chủ ý này của lục thiếu phu nhân rất hay.
Nếu như lão phu nhân đem chuyện này bưng bít đi, không chừng Mạnh Nữ sẽ nghĩ lão phu nhân chuyện gì cũng phải bận tâm Sam nhi, hành sự càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Tốt xấu gì cũng phải cảnh tỉnh nàng ta một cái, để nàng ta biết nặng biết nhẹ, biết cái này rất khó xảy ra mới đúng."
Trọng lão phu nhân càng nghĩ càng thấy lời này có lý, bèn sai người gọi Mạnh Nữ đến, còn cố ý dặn dò: "Không cho mấy người nhị phu nhân qua, chỉ một mình Mạnh nữ tới thôi." Miễn cho quá nhiều người khiến cho có mấy lời khó nói ra.
Lệ Nam Khê chỉ nhấp nhẹ một ngụm trà, không nhiều lời.
Không lâu sau, Mạnh Nữ được người dẫn đến Hương Bồ viện.
Nàng ta vốn đã ốm yếu, hiện tại trải qua một số chuyện, lại càng mảnh mai hơn.
Dáng người vốn mảnh khảnh lại càng đơn bạc.
Mạnh Nữ loạng choạng bước từng bước vào phòng, chậm rãi quỳ trên mặt đất, giọng điệu nghẹn ngào nói: "Lão phu nhân, nô tỳ vội tới thỉnh an ngài." Nói xong liền nặng nề dập đầu.
Đây là lần đầu tiên lão phu nhân nhìn thấy nàng ta kể từ sau yến tiệc hôm ấy.
Lão phu nhân chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, không nói một lời.
Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở của Mạnh Nữ.
Lão phu nhân đang định quát nàng ta, đột nhiện phát hiện Lệ Nam Khê hơi nhíu mày, có vẻ không thoải mái lắm, vội hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào khó chịu sao?"
"Không có gì.
Chỉ là dạ dày có chút khó chịu." Lệ Nam Khê nói: "Liễu ma ma có mang theo mứt hoa quả bình thường con hay ăn, ăn một viên là được rồi."
Lão phu nhân liền gọi Liễu ma ma tiến vào.
Liễu ma ma rũ mắt, nhanh chóng đi vào, theo cấp bậc lễ nghĩa trước tiên hành lễ vấn an lão phu nhân xong rồi mới đến bên cạnh Lệ Nam Khê.
Lúc bà đang vấn an, Mạnh Nữ vừa nghe thanh âm của bà, thân thể nàng ta liền run lên, vội vàng nhìn sang, kết quả là chỉ thấy được một bóng lưng.
Khi Liễu ma ma đi đến bên cạnh Lệ Nam Khê, Mạnh Nữ một khắc cũng không dám thả lỏng, liền len lén nhìn sang.
Kết quả là vừa nhìn một cái, sắc mặt Mạnh Nữ đột nhiên thay đổi.