Hôm nay Ngụy La mặc váy gấm dệt kim màu xanh, mặt váy có hoa văn hình
ngựa và chuỗi ngọc Bát bảo, trên người còn đeo chùm ngọc bội thất hoàng
liên châu, theo bước chân ngọc bội lại vang lên leng keng vô cùng vui
tai. Nàng đi không nhanh, làn váy nhẹ nhàng lay động, chuỗi ngọc thêu
trên váy dập dìu từng đạo theo chất gấm Vân Nam, giống như áng mây phía
chân trời nhẹ nhàng trôi thoáng qua.
Cung nữ thái giám đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu nhìn nàng,
phần lớn đều biết Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công trổ mã thật xinh đẹp,
mắt ngọc mày ngài, mặt hoa da tuyết. Tiểu cô nương mười mấy tuổi, giống
như nụ hoa đào đang hé mở, non nớt lại kiều diễm, khiến người muốn hái
xuống mà hảo hảo thưởng thức, lại muốn xé cánh hoa của nàng ra, nhìn xem bộ dáng lúc nó nở rộ trông như thế nào.
Lúc Triệu Chương và Lý Tụng nhìn thấy nàng, Ngụy La cũng dần đi xa, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Trong không khí lưu lại mùi thơm nhàn nhạt, không ngửi kỹ sẽ không nhận ra là mùi hương gì, thoang thoảng liền tản đi.
Triệu Chương đứng ở bậc thang, thu hồi tầm mắt nói: “A Tụng, ngươi không biết việc Phủ Trung Nghĩa Bá muốn từ hôn với Phủ Anh Quốc Công sao?”
Ánh mắt Lý Tụng vẫn nhìn theo thân ảnh đã đi xa kia, ánh mắt phức tạp,
nghe thấy lời Triệu Chương nói chợt hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: “Cái gì từ
hôn?”
Triệu Chương xoay người, đi lên bậc tam cấp, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ngươi chưa biết sao. Vị Nhị ca tốt của ta tự mình tới tìm Trung Nghĩa
Bá, đem sự tình ở núi Xương Nam uy hiếp hắn, khiến hắn từ bỏ hôn sự này. Trung Nghĩa Bá như chuột sợ mèo, liền đồng ý”. Vẻ mặt Triệu Chương
không tốt, điềm tĩnh nói: “Hắn nghĩ bổn vương không lấy được hỗ trợ của
Phủ Anh Quốc Công liền sẽ thua hắn sao? Hắn cũng quá coi thường bổn
vương rồi”.
Cách đây không lâu Triệu Chương phát hiện quyển sổ của hắn bị người trộm đi, gần đây mới biết là do Triệu Giới làm. Hắn bị Triệu Giới nắm thóp,
mấy ngày gần đây không thể ngủ yên, vốn muốn tìm người hủy quyển sổ kia
đi, đến lúc đó cho dù Triệu Giới công khai nội dung bên trong, cũng
không có ai tin. Nhưng Triệu Giới là tên hồ ly, thâm trầm như biển sâu,
không ai biết hắn ta đem quyển sổ kia giấu ở chỗ nào rồi. Một mặt Triệu
Chương muốn âm thầm đấu với Triệu Giới một trận, một mặt còn phải đề
phòng quyển sổ kia, thật là lấy trứng chọi đá.
Triệu Chương cho rằng Triệu Giới chia rẽ hôn sự của Phủ Trung Nghĩa Bá
và Phủ Anh Quốc Công vì không muốn thế lực của hắn thêm mạnh, thật ra
không phải, Triệu Giới chỉ là vì Ngụy La mà thôi.
Triệu Chương đi tới trước hai bước, quay đầu lại liền phát hiện Lý Tụng
vẫn đứng tại chỗ cũ, vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì, cũng
không nhúc nhích: “A Tụng, vì sao không đi?”
Lý Tụng hoàn hồn, đôi mi dày cụp xuống, che đi đáy mắt thâm trầm: “Người mới vừa nói, từ hôn sao?”
Triệu Chương cứ nhắc tới chuyện này liền tức giận, đứng chắp tay, vẻ mặt nham hiểm độc ác nói: “Còn chưa đâu, có điều cũng nhanh thôi, trong
vòng hai ngày tới. Lão già Tống Bách Nghiệp đang thu xếp chuyện này, đã
nói qua với nhi tử Tống Huy của ông ta rồi”.
Lý Tụng trầm mặc, chậm chạp hỏi lại: “Tống Huy đồng ý sao?”
Lý Tụng nhớ rõ tên Tống Huy này, mỗi lần hắn ta nhìn Ngụy La, ánh mắt
đều vô cùng ôn nhu, lộ rõ si mê và yêu thích. Nữ nhân đã đợi nhiều năm
như vậy, hôn sự trông ngóng nhiều năm như vậy, bỗng nhiên phải hủy, Tống Huy sẽ đồng ý sao?
Triệu Chương không cho là đúng nói: “Không đồng ý thì có thể làm thế nào? Lệnh của phụ mẫu, hắn ta dám cãi lại sao?”
Nói xong, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, liền xoay người đi lên thềm, bỏ Lý Tụng lại phía sau.
Lý Tụng đứng một lát, cũng cất bước theo sau.
*** *** ***
Cửa Tuyên Đức Môn.
Ngụy La đi tới cỗ xe ngựa của Phủ Anh Quốc Công đang dừng lại trước cửa, chuẩn bị nhấc váy bước lên xe, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng vó
ngựa. nàng nghiêng đầu nhìn lại, Triệu Giới mặc một thân áo bào màu tím
thêu thị đế khoa văn, áo choàng bay bay, cưỡi tuấn mã thượng cấp đi tới
trước mặt nàng, hắn ghìm chặt dây cương, “xuỵt” một tiếng liền vững vàng dừng ngựa.
Ngụy La có chút kinh ngạc, không nghĩ hắn lại cư nhiên chạy tới đây, mắt hạnh trợn tròn, hồi lâu mới ngạc nhiên hỏi: “Tĩnh Vương ca ca?”
Triệu Giới không nói lời nào, dắt ngựa thong thả đi tới bên cạnh nàng,
không đợi Ngụy La kịp phản ứng, liền cúi người ôm trụ eo nàng, thoáng
cái ôm nàng lên lưng ngựa!
Kim Lũ và Bạch Lam đứng một bên cả kinh kêu lên: “Tiểu thư!”
Lúc này phía ngoài cung không có ai, chỉ có vài thị vệ canh cửa, cho dù
nhìn thấy cũng không nói ra ngoài. Triệu Giới ôm chặt Ngụy La vào lòng,
cởi bỏ áo choàng trắng thêu hoa văn như ý trên người hắn khoác lên người nàng, bọc Ngụy La kín mít từ đầu tới chân, lại từ trên cao nghiêng
người nhìn hai nha hoàn: “Ta có lời muốn nói với A La, các ngươi đi Ngự
Hòa Lâu chờ trước, một lúc sau ta sẽ hộ tống nàng qua”.
Nói xong, Triệu Giới cũng không đợi hai tỳ nữ đáp lại, kẹp bụng ngựa thúc nó rời đi.
Chỉ lưu lại Kim Lũ và Bạch Lam ngổn ngang trong gió.
Ngụy La nằm sấp trên ngực hắn, nhìn không thấy phong cảnh bên ngoài, đầu nhỏ chui ra muốn nói với hắn: “Đại ca ca tính mang muội đi chỗ nào?”
Triệu Giới đưa một bàn tay ra, túm lấy mũ áo choàng, choàng lại cho
nàng, ngăn không cho người khác nhìn thấy mặt nàng, không đáp mà hỏi
ngược lại: “Vật gì ầm ĩ như vậy?”
Hai người đang ngồi trên lưng ngựa, bên tai ngoại trừ tiếng gió và tiếng nói chuyện của người đi đường, còn có âm thanh “đinh đinh đang đang”
thỉnh thoảng vang vọng. Triệu Giới hơi nhíu mày, âm thanh này làm rối
loạn suy nghĩ của hắn, khiến vô số tâm tư mà hắn chuẩn bị đều bị quét
sạch, thực không khiến người yêu thích.
Ngụy La im lặng, thành thành thật thật nói: “Là ngọc bội trên váy muội”.
Triệu Giới nghe vậy, cuối đầu, vén áo choàng ra nhìn nhìn, quả nhiên
trên eo nàng đeo một chùm ngọc bội. Ngựa chạy quá nhanh, ngọc bội va
chạm vào nhau tạo nên âm thanh không nhỏ. Bàn tay hắn nhắm tới eo nàng,
động hai cái, liền bứt ngọc bội kia xuống, tiện tay ném ở ven đường:
“Ngoan, không cần đeo”.
Ngụy La kinh ngạc, lúc muốn ngăn cản đã quá muộn, mới chớp mắt một cái
bọn họ đã chạy đi thật xa. Nàng thò đầu ra, nhìn ngọc bội bị người đi
đường nhặt lấy, lập tức vô cùng đau đớn nói: “Ca ca làm gì? Muội rất
thích ngọc bội đó”.
Triệu Giới biết rõ nàng là thần giữ của nhỏ, nghe vậy liền thấp giọng
cười cười, để cằm ở đỉnh đầu nàng: “Bản vương muốn yên tĩnh nói chuyện
với muội”. Nói xong, lại thấy tiểu cô nương vểnh môi, vẫn là bộ dáng đau lòng như cũ, hắn nhịn không được hôn xuống môi nàng: “Sau này về ta sẽ
mua cho muội càng nhiều thứ đẹp mắt hơn, mua mười, hai mươi cái, có được không?”
Ngụy La tức giận ngẩng đầu trừng hắn, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn phẫn nộ: “Phải một trăm”.
Ý cười vui vẻ bên môi Triệu Giới càng sâu, lúc này bọn họ đã ra khỏi
thành, đi trên con đường nhỏ vắng vẻ, người qua lại trên đường không
nhiều lắm, chỉ có hai người bọn họ là tương đối chói mắt. Hắn từ từ dừng lại trước một gốc cây bạch dương lớn, cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo
sáng ngời của nàng: “Chờ muội gả cho ta rồi, đừng nói một trăm, cho dù
một ngàn cái cũng không thành vấn đề”.
Ngụy La đình chiến, vừa có chút tức giận lại có chút ngượng ngùng, dứt khoát nghiêng đầu nhìn cái cây, không thèm nhìn hắn nữa.
Triệu Giới lấy ngọc kê trong người ra, rất có ý tứ khởi binh vấn tội mà hỏi: “Vì sao không tự mình tặng ta?”
Ngụy La quay đầu lại nhìn, lúc này mới biết hóa ra Lưu Ly chưa gì đã đem đồ giao cho hắn rồi, khó trách hắn vội vội vàng vàng đuổi theo nàng.
Đôi môi nhỏ nhếch lên, có chút giấu đầu hở đuôi nói: “Không phải muội cố ý mua cho huynh, mà là lúc ra ngoài mua quà cho Thường Hoằng, thấy nó
đẹp mắt, mới thuận tay mua về”. Hàng mi dài của nàng nhếch lên nhìn hắn, trong đôi mắt to lóe lên ánh sáng: “Đại ca ca thích không?”
Triệu Giới nhịn không được cọ cọ mũi nàng: “Chỉ cần do muội tặng, ta đều thích”.
Ngụy La không biết trả lời thế nào, chỉ chậm chạp a một tiếng, không
muốn biểu hiện bản thân rất cao hứng, nhưng khóe môi lại không tự chủ
cong lên thành một nụ cười dịu dàng, trong suốt.
Triệu Giới bỏ ngọc kê vào trong tay nàng: “A La, giúp bản vương cài lên”.
Trên đầu hắn đang mang một cây kê bằng ngà voi, thoạt nhìn còn trân quý
hơn so với cái nàng tặng. Ngụy La chỉ cài ngọc kê cho Triệu Lưu Ly một
lần, còn chưa cài cho nam nhân lần nào. Nàng đứng thẳng dậy, áo choàng
rơi xuống, lộ ra thân thể mềm mại, dù vậy nàng vẫn không với tới được
đỉnh đầu Triệu Giới: “Huynh cúi thấp đầu xuống một chút, cúi người
xuống”.
Mắt phượng của Triệu Giới híp lại, nghe lời cúi đầu.
Một tay nàng cố định ngọc quan hoa văn hình Li trên đầu hắn, một tay lấy kê bằng ngà voi ra, tiện tay nhét vào tay hắn, lại đem bạch ngọc kê cài lên. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhưng cũng rất ra
hình ra dạng, Ngụy La chăm chú nhìn một lát, đôi mắt hạnh cong lên:
“Thật đẹp mắt”.
Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, nụ cười của nàng còn
chưa tắt, hắn liền ôm nàng ép xuống, ngậm lấy môi nàng, cắn mút trăn
trở, phát tiết tình cảm trong lòng.
Ngụy La kinh ngạc a một tiếng, hai tay chống đỡ lồng ngực hắn, vô thức từ chối.
Lúc này đang ở trên đường, lại là ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, bị người khác nhìn thấy thật không hay!
Triệu Giới không buông tha cho nàng, dán lên đôi môi mềm mại của nàng, hỏi: “Sao lại tặng đồ cho bản vương?”
Ngụy La nghiêng đầu muốn tránh, hắn liền đuổi theo nhấm nháp, bộ dáng không hỏi được đáp án thề không bỏ qua: “A La, tại sao?”
Ngụy La bị hắn giữ chặt, toàn thân đều lây dính mùi hương của hắn:
“Không có lý do gì cả… Cảm thấy nó đẹp mắt, nên tiện thể tặng Đại ca
ca”.
Triệu Giới từng bước ép sát: “Vậy sao không tặng cho người khác?”
Hàng mi dài khẽ run, chột dạ một lát, mở miệng định nói thẳng với Triệu
Giới. Khóe mắt nàng liền thấy một đôi nông phụ già đánh xe bò đi qua
nhìn bọn họ, trong mắt mang theo ý cười, chế nhạo lại ranh mãnh. Mặt
Ngụy La ửng hồng, nhào vào trong lòng Triệu Giới, nhéo cánh tay hắn:
“Không nên ở đây… Sẽ bị người khác thấy!”
Triệu Giới đang im lặng liền cười, cố ý xuyên tạc lời nói của nàng: “Được, được, chúng ta vào trong rừng đi”.
Ngụy La không lên tiếng.
Triệu Giới cưỡi ngựa đi vào rừng, dần dần cũng không còn ai đi lại, lúc này Ngụy La mới dám từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên.
Một tay Triệu Giới ôm lấy eo nàng, một tay cầm dây cương, kề vào tai
nàng, khàn giọng nói: “Còn nói không thích ta… Muội là tên lừa đảo nhỏ”.
Lúc này Ngụy La lại vô cùng nhu thuận, cũng không phản bác.
Hắn cắn dái tai nàng, từ từ gặm cắn, giọng nói trầm thấp hơn so với bình thường: “Tiểu lừa đảo…”. Tay Triệu Giới cũng không thành thật, từ eo
nàng luồn lên trên, nắm lấy khối đào nhỏ, gần như nhịn không được muốn ở chỗ này chiếm lấy nàng.
Ngụy La nức nở nghẹn ngào, chỗ đó của nàng còn đau, sao lại bị nắm như
vậy chứ! Nàng cố gắng đẩy tay hắn ra, nói chuyện nghiêm túc với Triệu
Giới: “Chờ chút nữa về phủ, muội liền nói với phụ thân… Lui hôn sự với
Tống Huy”.
Ngụy La còn chưa biết việc Triệu Giới đi tìm Trung Nghĩa Bá Tống Bách
Nghiệp, một lòng nghĩ muốn từ hôn, không biết việc hôn sự này sớm đã
không thể thành.
Triệu Giới mỉm cười, trấn an tiểu cô nương trong lòng: “Muội yên tâm,
không quá ba ngày, Trung Nghĩa Bá liền đích thân tới Phủ giải trừ hôn
ước”.
Ngụy La và Tống Huy còn chưa đính hôn, chỉ có lời nói chỉ hôn khi cả hai còn trong bụng mẹ, bây giờ cho dù Phủ Trung Nghĩa Bá tới giải trừ hôn
ước, nhiều lắm chỉ xem như không hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sẽ không ảnh hưởng tới danh dự của Ngụy La.
Ngụy La tò mò nghiêng đầu, nhìn Triệu Giới: “Tại sao? Huynh nói gì với Trung Nghĩa Bá thế?”
Triệu Giới không nói cho nàng biết, cụng đầu lên trán nàng nói: “Tóm
lại, từ Tử Ngự Sơn Trang về, muội liền chờ gả cho bản vương đi”.
Ngụy La còn muốn hỏi lại, bàn tay hắn đã nắm tay nàng thật chặt, nói khẽ với nàng: “Bản vương nghe nói hôn một cái liền hết đau, A La, muội muốn thử không?”
Mặt Ngụy La đỏ bừng, ai muốn thử chứ? Nếu không phải nàng đánh không lại hắn, Ngụy La nàng thật sự muốn một tay đẩy hắn từ trên lưng ngựa xuống!
*** *** ***
Mùng sáu tháng sáu, đoàn người khởi hành đi núi Tô Sơn - Tử Ngự Sơn Trang.
Ngụy La, Lương Ngọc Dung và Triệu Lưu Ly ngồi chung một cỗ xe ngựa, ba
cô nương tuổi tác không chênh lệch lắm, Lương Ngọc Dung lại là người
hướng ngoại hoạt bát, rất nhanh liền làm thân với Triệu Lưu Ly. Mấy
người cười nói suốt cả đường đi, cãi nhau ầm ĩ, không để ý liền tới chân núi Tô Sơn.
Tử Ngự Sơn Trang xây ở lưng chừng núi, sát núi gần sông, xung quanh là
núi non trùng điệp, kéo dài không dứt. Từ chân núi tới sườn núi đi chừng hai canh giờ, lúc đến Tử Ngự Sơn Trang trời đã chạng vạng tối. Rặng mây đỏ thấp thoáng, hoàng hôn kéo về phía trời Tây, ánh sáng mặt trời còn
rơi rắc trên đỉnh núi, tạo nên con đường quanh co khúc khuỷu đẹp mê
người.
Mấy người Ngụy La xuống xe ngựa, đi theo hạ nhân trong sơn trang, tới gian phòng của riêng mình.
Ngụy La ở căn thứ ba hướng Tây ở phía Đông của Kim Đài Viện, Lương Ngọc
Dung ở cách nàng một gian. Triệu Lưu Ly là công chúa cao quý, có sân nhỏ riêng của mình, cách chỗ bọn họ không xa, đi vài bước liền tới.
Gian phòng không nhỏ, bên trong có chính phòng, nội thất và nhà kề,
trong phòng cũng được quét dọn sạch sẽ, không dính hạt bụi. Ngụy La đi
vào nội thất, đang muốn nói Kim Lũ và Bạch Lam đem hành lý chuyển vào,
Ngụy Tranh từ bên kia đi tới, đứng ở cửa, chuẩn bị một lát rồi gọi: “Tứ
tỷ tỷ”.
Ngụy Tranh rất hiếm khi chủ động tới tìm Ngụy La, chứ đừng nói mở miệng
gọi một tiếng “Tứ tỷ tỷ”, gọi như vậy hẳn cũng không có chuyện gì tốt.
Ngụy La nghiêng đầu nhìn nàng ta, không bị lay động nói: “Ngũ muội có
việc gì sao?”
Ngụy Tranh cúi đầu, xoắn xoắn khăn trong tay: “Muội muốn đổi gian phòng với tỷ”.
Ngụy La a một tiếng, cũng không vội từ chối: “Tại sao?”
Ngụy Tranh hiếm khi cúi đầu trước mặt Ngụy La, lúc này lại giống như
người khác, không ngừng cúi đầu, lại còn bộ dáng thương lượng điềm tĩnh: “Cửa sổ phòng muội đối diện đầu giường, muội ngủ không quen… Tỷ có thể
đổi với muội được không?”
Ngụy La nhếch môi cười một tiếng, như ngẫm nghĩ gì đó, lại hỏi: “Sao ta
không nhớ ngươi có thói quen này? Đối diện cửa sổ thì sao?”
Ngụy Tranh mấp máy môi, lơ đi chế nhạo của Ngụy La, tiếp tục nói: “Đối diện cửa sổ muội ngủ không được, ban đêm rất đáng sợ”.
Thật ra đổi gian phòng khác cũng không phải việc gì khó, Ngụy La đơn
thuần chỉ muốn khiến nàng ta nghẹn họng thôi. Nàng đi về phía cửa nói:
“Ngũ muội từng làm việc gì trái với lương tâm sao, sao lại phải sợ?”
Ngụy Tranh ngẩng đầu nhìn Ngụy La, hốc mắt hồng hồng, không biết là bị
Ngụy La chọc tức hay thật sự sợ hãi: “Muội…” Bỏ đi bộ dáng kiêu ngạo
thường ngày, mang lên bộ mặt vô tội của bông sen nhỏ, ngược lại cũng ra
hình ra dạng lắm.
Ngụy La biết rõ nàng ta không chỉ đơn giản sợ hãi như vậy, nàng cũng
muốn xem xem nàng ta có thể giờ trò gì, cũng đồng ý nói: “Nếu Ngũ muội
đã sợ như vậy, vậy thì đổi đi. Tỷ chỉ là nể mặt muội nên mới đổi phòng,
nếu là người khác, chưa chắc sẽ đồng ý”.
Ngụ ý, Ngụy La nàng chính là muốn Ngụy Tranh nhớ kỹ phần nhân tình này.
Ngụy Tranh âm thầm cắn răng, trên mặt lại ra vẻ cảm kích mà nói: “Đa tạ tứ tỷ, sau khi hồi phủ muội nhất định sẽ cảm tạ”.
Trước khi đi Ngụy La liếc nhìn Ngụy Tranh một lúc lâu, cái nhìn ẩn chứa ý tứ sâu xa, nhiều loại hàm ý khiến người ta rùng mình. Trong nháy mắt,
Ngụy Tranh còn tưởng rằng Ngụy La đã phát hiện ra điều gì.
*** *** ***
Sau khi đổi phòng, Ngụy La và Lương Ngọc Dung ngược lại ở rất gần nhau, chỉ cách vách phòng mà thôi.
Mọi người thu dọn xong phòng mình, Ngụy La và Lương Ngọc Dung chuẩn bị đi Ngọc Tuyền Viện phía Đông tìm Triệu Lưu Ly.
Mới vừa ra khỏi Kim Đài Viện vài bước, liền thấy một chiếc xe ngựa đỉnh
bằng sơn son, Lý Tương mặc áo màu xanh nhạt từ trên xe bước xuống, nói
chuyện với Lý Tụng mặc cẩm bào xanh đen thêu hoa văn bảo tướng.
Cánh tay Lý Tụng chữa trị tương đối tốt, sau khi tháo băng đã sinh hoạt bình thường không vấn đề gì.
Lý Tụng rũ mắt nói gì đó, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngụy La. Nàng mặc áo mỏng màu nguyệt sắc và váy đỏ thêu hoa văn ngũ sắc, mặt trái xoan,
má hồng đào, đôi mắt đẹp mỉm cười, đang nói chuyện với Lương Ngọc Dung
bên cạnh: “Vừa rồi ta thấy cảnh ở Sơn Trang cũng rất đẹp, chốc nữa chúng ta đi xem một chút…”
Đầu ngón tay Lý Tụng khẽ động, nhịn không được rung động trong lòng,
thật muốn ngăn lại đường đi nàng. Trên mặt hắn lại không biểu hiện gì,
coi như cái gì cũng không có.
Hắn còn chưa kịp làm gì, Ngụy La lại giống như không nhìn thấy hắn, đi lướt qua.