Cao Đan Dương nói xong một lúc lâu, cũng không thấy Ngụy La có phản ứng gì.
“A La muội muội?” Cao Đan Dương gọi.
Ngụy La mở mắt, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời khẽ chớp. Nghi hoặc “Ân” một tiếng.
Một tiếng này vô cùng uyển chuyển, lười biếng kiều mỵ, khiến người nghe
mềm nhũn cả xương. Ngay cả một cô nương như Cao Đan Dương, giây phút này cũng không thể không thừa nhận, nghe được âm thanh này, cả người nàng
đều thấy ngứa ngáy. Nhìn tiểu cô nương đối diện một chút, gò má mềm mại
ấm áp vui vẻ, lại trắng ngần, để lộ ra bên ngoài làn da trắng nõn mịn
màng, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, quả nhiên là bộ dáng tuyệt
đẹp da thịt như tuyết, hoa nhường nguyệt thẹn. Cao Đan Dương tự nhận
dung mạo mình không kém, nhưng ở trước mặt Ngụy La, một chút ưu thế cũng không có.
Nếu Triệu Giới thích Ngụy La, nàng biết mình không có phần thắng.
Nghĩ tới đây, tâm tình Cao Đan Dương trầm xuống, mím môi cười một tiếng, từ từ nói: “A La muội nghe thấy mấy lời vừa rồi của tỷ không? Tỷ biết
muội là cô nương tốt, làm việc, nói năng đều theo quy củ, chỉ là Tĩnh
biểu ca còn chưa thú thê, vẫn là nên có khoảng cách. Miễn cho người khác nhìn thấy hiểu lầm thì không tốt”.
Sau khi Ngụy La nghe xong, ung dung gật đầu, giống như rất tán đồng mấy
lời của Cao Đan Dương: “Cao tỷ tỷ nói đúng. Phủ Tĩnh Vương này đúng là
muội không thường đến, hôm nay nếu không phải Lưu Ly kéo muội tới, muội
cũng sẽ không tới. Huống gì đường ở đây muội cũng không nhớ, còn Cao tỷ
tỷ lại quen thuộc chỗ này như vậy”. Nói xong, đôi mắt đẹp trong suốt
cong lên, khách khí nói: “Hôm nay đa tạ Cao tỷ tỷ chỉ bảo, nếu không còn việc gì thì muội về trước”.
Nụ cười trên mặt Cao Đan Dương có chút không giữ được, miễn cưỡng nói: “Vậy tỷ không giữ nữa, A La muội muội đi đường cẩn thận”.
Cao Đan Dương nàng vừa nói Ngụy La không nên ra vào Phủ Tĩnh Vương, đảo
mắt Ngụy La liền khen nàng quen thuộc nơi này. Không phải là tát vào mặt nàng sao?
Cao Đan Dương muốn tìm ra chút dấu vết trào phúng trên mặt Ngụy La, đáng tiếc nàng thất vọng rồi. Bộ dáng tiểu cô nương vẫn tươi cười phóng
khoáng, lời nói và hành động vừa phải, cũng không có gì sơ hở, dường như không hề chột dạ. Chính vì vậy, mới khiến nàng càng không chịu được.
Nàng suy đi nghĩ lại, trăm ngàn lần nhắc nhở người ta, lại bị người ta không coira gì, còn tỏ rõ nàng là người hẹp hòi.
Cao Đan Dương nhìn Ngụy La lên xe ngựa đi xa, xoay người đi vào Phủ Tĩnh Vương.
Trong nội viện, Triệu Giới vừa mới uống xong chén dược, lúc này đang
ngồi ở đầu giường, nghe Trần Hoàng Hậu thao thao bất tuyệt dặn dò chuyện dưỡng thương.
Cao Đan Dương đi vào trong phòng, thi lễ với Trần Hoàng Hậu và Triệu Giới: “Dì, Tĩnh Vương biểu ca”.
Trần Hoàng Hậu nghiêng đầu nhìn nàng ta, kêu nàng ta đứng lên: “A La về rồi sao?”
Cao Đan Dương gật gật đầu, đứng bên cạnh Trần Hoàng Hậu: “Về rồi ạ, cháu tự mình đưa A La muội muội ra cửa, nhìn nàng lên xe rồi mới quay lại”.
Nếu đã vậy, Trần Hoàng Hậu liền yên tâm.
Trần Hoàng Hậu nhớ tới chuyện lúc nãy bà nói với Triệu Giới, định mở
miệng, muốn nói tốt cho Cao Đan Dương một chút, cuối cùng đều nuốt xuống không nói nữa. Đứa nhỏ Cao Đan Dương này là bà nhìn nó lớn lên, tính
tình, nhân phẩm bà đều tường tận, là người hiểu chuyện hiếu thuận, còn
là cô nương tốt hiểu lễ nghĩa. Bà vốn muốn đem Cao Đan Dương và Triệu
Giới ghép thành một đôi, từ lúc bọn họ còn nhỏ, bà đã nói chuyện này với phu nhân Trấn Quốc Công, phu nhân Trấn Quốc Công cũng rất đồng ý.
Không nghĩ tới hai đứa càng lớn, Triệu Giới càng không có tình ý với Cao Đan Dương. Cho dù bà khuyên thế nào, hắn cũng không chịu đồng ý.
Mắt thấy cả hai đều lớn tuổi, một người có tâm, một người vô tình, cứ
tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Nếu Triệu Giới đã
không chịu thú, vậy bà không thể tiếp tục trễ nãi Cao Đan Dương. Cô
nương hai mươi tuổi, tuy là gái lỡ thì, nhưng dựa vào năng lực của Trấn
Quốc Công, tìm một hôn sự tốt cho Cao Đan Dương cũng không phải chuyện
gì khó.
Có điều bà phải mở miệng như thế nào đây? Rõ ràng một khắc trước còn
muốn tác hợp cho bọn họ, ngay sau đó lại khuyên người buông tay, chuyện
như vậy Trần Hoàng Hậu làm không được.
Trần Hoàng Hậu không mở miệng được, nhưng Triệu Giới lại chẳng cố kỵ gì.
Cao Đan Dương nhận chén trà nhỏ từ trong tay nha hoàn, đưa tới trước mặt Triệu Giới: “Biểu ca uống chén trà cho đỡ đắng miệng”.
Tay Triệu Giới đặt trên áo ngủ màu lam nhạt bằng gấm, cũng không nhận
lấy. Lông mày hắn nhíu lại, thêm vài phần lạnh lùng và xa cách, thanh âm chậm rãi nói: “Đan Dương, sau này nếu không có việc gì, tốt nhất muội
đừng tới Phủ Tĩnh Vương nữa”.
Động tác bưng trà của Cao Đan Dương ngừng lại, có chút trở tay không
kịp, nhìn Triệu Giới hỏi lại: “Sao Tĩnh biểu ca lại nói như vậy? Là muội làm gì sai, chọc huynh tức giận sao?”
Triệu Giới không nhận lấy chén trà, chỉ nói ra mấy chữ ngắn ngủn, liền
phá vỡ tất cả ảo tưởng của Cao Đan Dương: “Nam nữ hữu biệt, ta là nghĩ
cho thanh danh của muội”.
Cao Đan Dương cứng đờ, trong đầu hiện lên mấy chữ “Báo ứng”.
Nàng vừa mới nói với Ngụy La mấy lời giống hệt, bây giờ chớp mắt một
cái, Triệu Giới liền đem mấy lời này trả lại cho nàng! Hắn nói nam nữ
hữu biệt, bốn chữ vô cùng đơn giản đã phân rõ quan hệ với nàng, quả thật khiến Cao Đan Dương thương tâm. Hắn không biết nàng luôn chờ hắn sao?
Bây giờ nói mấy lời này là có ý gì, muốn nàng không chờ nữa sao?
Cao Đan Dương miễn cưỡng cười một cái: “Biểu ca…”
Không đợi Cao Đan Dương nói hết lời, Triệu Giới liền lãnh đạm cắt ngang
lời nàng: “Tuổi muội không còn nhỏ, cũng nên định ra một mối hôn sự đi,
ta mới nói với mẫu hậu, ngài sẽ thay muội để tâm chuyện này”.
Sắc mặt Cao Đan Dương trắng bệch, tâm như tro tàn, nhìn nhìn hắn, lại
nhìn Trần Hoàng Hậu đang ở một bên. Đại khái là cảm thấy không còn mặt
mũi, nàng đợi hắn nhiều năm như vậy, bây giờ hắn lại muốn đưa nàng cho
một nam nhân khác. Đây hết thảy đều là nàng tự mình đa tình, nàng nhớ
vừa rồi mới ở trước mặt Ngụy La nói mấy câu, chợt cảm thấy trên mặt nóng rực, vừa thẹn vừa tức. Hốc mắt Cao Đan Dương phiếm hồng, đem chén trà
đặt trên bàn vuông đầu giường, xoay người chạy ra ngoài!
*** *** ***
Trần Hoàng Hậu lo lắng Cao Đan Dương nhất thời nghĩ quẩn, làm ra việc gì ngu ngốc, liền vội vàng đuổi theo.
Cũng may Cao Đan Dương không chạy xa, dừng lại trước một cây cột trụ ở
hành lang nhỏ, cuối đầu không nói, chỉ lau nước mắt. Trần Hoàng Hậu kêu
người lui ra, cất bước lại gần, vỗ vỗ vai nàng nói: “Đan Dương, mấy lời
của Giới nhi không phải không có lý… Nó là vì nghĩ cho cháu, năm nay
cháu đã hai mươi rồi, cô nương tuổi này đã sớm gả đi, sớm thành thân
sinh con, con cái vây quanh. Cháu cũng nên nghĩ cho chung thân đại sự
của mình một chút…”
Cao Đan Dương khóc tới thương tâm, chỉ chốc lát mặt đã đầy nước mắt,
nàng xoay người nhào vào lòng Trần Hoàng Hậu, như một tiểu cô nương bất
lực: “Dì, người khác không biết, chẳng lẽ ngài còn không rõ sao… Tại sao cháu chờ đợi tới bây giờ? Còn không phải, còn không phải là vì…”
Trần Hoàng Hậu đau lòng, vỗ vỗ lưng nàng trấn an nói: “Dì hiểu rõ, đương nhiên dì hiểu rõ”. Chính là vì rõ ràng, mới càng thêm phiền muộn, không muốn tổn thương nàng, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Nhưng tính tình Giới nhi cháu cũng biết, nó rất rõ mình muốn gì, không muốn gì, nếu là thứ
nó cần, căn bản không cần chờ đợi cũng sẽ trăm phương ngàn kế đoạt lấy.
Nếu nó đã không muốn, cho dù có nhét cho nó, nó cũng không có chút hứng
thú nào. Đan Dương, dì biết rõ cháu có tâm với nó, nhưng chuyện như vậy
không cưỡng cầu được. Cháu suy nghĩ cho kỹ, nếu thật sự thông suốt, liền nói cho dì một tiếng, dì giúp cháu tìm một chàng rễ hiền. Cho dù là
trâm anh thế gia hay con nhà dòng dõi, dì đều có thể làm chủ cho cháu”.
Loại chuyện như vậy, sao có thể hiểu rõ trong một sớm một chiều?
Nếu có thể hiểu nhanh như vậy, Cao Đan Dương cũng không cố cấp chờ đợi bốn năm năm.
Cao Đan Dương bỗng nhớ tới cái gì đó, từ trong lòng Trần Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, lau nước mắt hỏi: “Dì, vì sao Tĩnh biểu ca đột nhiên nói với
cháu mấy lời này? Có phải huynh ấy có ý trung nhân không?”
Trần Hoàng Hậu lắc đầu, thở dài nói: “Nếu có thì tốt rồi, dì cũng không phải sầu khổ như vậy”.
Vừa rồi bà cũng hỏi qua Triệu Giới vấn đề này, cái gì Triệu Giới cũng không nói, bà liền cam chịu là không có.
Tuổi cũng không còn nhỏ, không có ý trung nhân, thanh mai trúc mã lại
không chịu lấy, đến tột cùng là muốn thế nào? Trần Hoàng Hậu vô cùng bất đắc dĩ, cảm thấy mình sẽ không bao giờ được ôm tôn tử, cũng không biết
phải đợi tới khi nào.
Ngẫm lại, Định Quốc Công đã có tiểu tôn tử, phấn trắng nõn nà, ngọc
tuyết đáng yêu. Trần Hoàng Hậu có gặp qua một lần, tiểu gia hỏa kia gặp
ai cũng cười khanh khách, khiến bà không ngừng hâm mộ. Nếu bà có tôn
nhi, nhất định cũng khiến người người yêu mến, cũng không biết bao giờ
Triệu Giới mới chịu thú tức phụ nhi, kéo dài hương khói Triệu Gia.
Cao Đan Dương nghe vậy, tiếng khóc dần dần ngừng lại.
Không có ý trung nhân, như vậy Cao Đan Dương nàng vẫn còn hi vọng. Mặc
kệ Triệu Giới có ý gì với Ngụy La, trước mắt xem ra hắn không có ý định
nói với Ngụy La, nghĩa là cũng không có ý muốn kết hôn với nàng ta.
Chỉ cần Triệu Giới chưa thú thê, nàng sẽ không chết tâm.
Chờ nhiều năm như vậy, kêu nàng trong một đêm liền buông tay, sao nàng
có thể cam tâm? Trong lòng Cao Đan Dương nghĩ vậy, trên mặt quả nhiên
thương tâm bất lực, cụp mắt nói: “Lời của dì, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ”.
Trần Hoàng Hậu cho rằng Cao Đan Dương nghĩ thông suốt, có chút vui mừng
vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Được, được. Chỉ cần cháu nghĩ thông suốt, tảng
đá trong lòng bản cung coi như có thể để xuống”.
Cao Đan Dương mím môi, miễn cưỡng cười cười.
*** *** ***
Từ hôm đó về sau, Ngụy La luôn ở Phủ Anh Quốc Công, không có ra ngoài.
Nhiều ngày nay, hầu như mỗi ngày đều có xe ngựa, lấy danh nghĩa Thiên Cơ Công Chúa, thỉnh nàng “vào cung” một chuyến, nhưng một lần nàng cũng
không đi. Ngụy La biết, không phải Triệu Lưu Ly tìm nàng, mà là Triệu
Giới tìm nàng. Nàng không ngốc, cũng hiểu rõ đạo lý ngã một lần thì phải biết khôn hơn. Nếu thật sự Triệu Lưu Ly có việc tìm nàng, nhất định sẽ
sai người truyền khẩu dụ trước, rồi mới đón nàng vào cung. Chỉ có khi
Triệu Giới tìm nàng, cái gì cũng không báo, liền có một chiếc xe ngựa
trực tiếp lôi nàng vào Phủ Tĩnh Vương.
Hắn tìm nàng làm cái gì? Nàng cũng không phải là đại phu, hắn đang bị thương, dưỡng thương cho tốt quan trọng hơn.
Huống gì Trần Hoàng Hậu lo lắng cho hắn, ba ngày hai bữa lại qua thăm.
Lần trước là Lưu Ly giải thích giúp, nàng mới có thể thoát thân, lỡ như
về sau lại gặp phải Trần Hoàng Hậu, nàng nên giải thích thế nào?
Ngụy La cẩn thận suy nghĩ, vì thanh danh của đôi bên, không đi là thỏa đáng.
Triệu Giới bị thương chừng mười ngày, một lần Ngụy La cũng không bước chân vào Phủ Tĩnh Vương.
Trời càng vào hạ càng trở nên nóng bức, Ngụy La mặc xiêm y màu ngọc lan
đơn sắc thêu bách điệp, ngồi ở trong phòng, dựa vào sạp mĩ nhân mà hóng
mát. Ngụy La ăn mặc phong phanh, bên trong áo chỉ có một cái yếm hồng
đào thêu mẫu đơn, từ bên ngoài mơ hồ cũng có thể nhìn thấy áo trong, tuy là thế, vậy mà vẫn thấy nóng bức. Ngụy La ngồi trên giường, uống nước
mơ Kim Lũ bưng lên, ỉu xìu hỏi: “Sao không ướp lạnh?”
Kim Lũ ở một bên quạt gió cho Ngụy La, lại giải thích: “Băng năm nay
khan hiếm, không dễ mua… Tiểu thư đừng vội, Lục thiếu gia tự mình ra cửa mua, nói không chừng sẽ về ngay”.
Ngụy La a một tiếng, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một chút: “Được rồi, ta chờ Thường Hoằng về”.
Không lâu sau, Bạch Lam đi vào trong, thấy tiểu thư nhà mình lười biếng
dựa trên ghế mỹ nhân, áo bị trượt xuống, lộ ra nửa bả vai mềm yếu, xuống chút nữa là da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết, ngực phập phồng… Tuy
Bạch Lam nàng là nữ nhân, nhưng cũng không khỏi nhìn chằm chằm, hồi lâu
sau mới thu hồi ánh mắt, nuốt nước miếng: “Tiểu thư, phu nhân Trung
Nghĩa Bá tới cầu kiến Ngũ lão gia, hình như muốn thương lượng chuyện hôn sự giữa tiểu thư và Tống Huy thiếu gia”. Dừng một chút, lại nói thêm:
“Tĩnh Vương điện hạ cũng tới, đang ở tiền thính”.