Trước mặt là hoa hải đường thơm ngát, sau lưng là lồng ngực rộng lớn ấm
áp của nam nhân, trong nháy mắt, Ngụy La phải thừa nhận, nàng có chút
động tâm.
Lỗ tai Ngụy La bị ngứa, nàng rụt rụt bả vai, thanh âm nhẹ nhàng, không
dám kinh động Dương Chẩn và Triệu Lưu Ly ở đối diện: “Đại ca ca đi Thiểm Tây làm gì?”
Ngoài miệng tiểu cô nương lúc nào cũng cự tuyệt hắn, nhưng trong lòng
vẫn là quan tâm. Triệu Giới ôm eo Ngụy La chặt hơn một chút, đầu vùi sâu vào cổ nàng, hít vào một ngụm mùi hương trên người nàng: “Nơi đó xảy ra hạn hán, tình hình thiên tai nghiêm trọng, phụ hoàng lệnh cho ta tới
cứu trợ thiên tai, ngày mai sẽ xuất phát”. Nói xong ngừng một chút, hôn
lên cổ nàng nói: “Yên tâm, bổn vương rất mau sẽ trở lại”.
Trên người nàng có hương thơm thanh nhã, không nồng nặc, chỉ khi đứng
thật gần mới có thể ngửi thấy. Mùi hương này không giống như do hương
liệu bình thường tạo nên, mà giống như tỏa ra từ trong xương cốt, mềm
mại mê người. Triệu Giới thích ôm Ngụy La như vậy, ngửi mùi hương trên
người nàng. Cuối cùng nhịn không được mà cảm thán: “Tiểu tử, trên người
muội dùng hương liệu gì? Thật thơm, sao trước kia bản vương không biết?”
Lỗ tai Ngụy La phiếm hồng, trước kia Triệu Giới đều có quy củ, săn sóc
nàng giống như một Đại ca ca bình thường vậy. Khi nào thì ôm nàng sát
như vậy chứ? Bây giờ xem ra càng ôm càng thuận tay, ngay cả hỏi ý của
nàng cũng không cần.
Hương thơm này là nàng học từ Hàn Thị, dùng sáp hòa với hoa hồng, xạ
hương, hoa nhài kết hợp với mùi của bảy hương liệu khác, một sọt cánh
hoa đầy chỉ có thể làm ra một bình tinh dầu nhỏ bằng sứ trắng. Ngụy La
không nỡ dùng nhiều, mỗi ngày khi tắm thì nhỏ vào thùng nước vài ba
giọt, tắm liền mấy năm, mỗi lần tắm rửa xong trên người đều có mùi thơm
nhàn nhạt. Nàng dùng nó tắm từ năm tám, chín tuổi, bây giờ đã năm năm,
không thơm mới lạ.
Ngụy La đẩy hai tay Triệu Giới ra, rời khỏi ngực hắn, thấp giọng bất mãn nói: “Đại ca ca, nói chuyện thì nói chuyện, không cần lúc nào cũng động tay động chân. Bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
Ôm ấp bỗng nhiên không còn, Triệu Giới có chút tiếc nuối, nghe thấy lời
của nàng, cánh môi mỏng cong lên cười cười: “Bị người nhìn thấy, muội
liền chỉ có thể gả cho ta, không phải vừa tốt sao?”
Ngụy La im lặng.
Ở cây hải đường đằng sau, Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn còn chưa rời đi,
hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, truyền tới thanh âm đứt
quãng. Mặt Ngụy La đỏ bừng, may là sắc trời đã tối, ánh sáng xung quanh
cũng không rõ, mông lung nên không thấy rõ vẻ mặt nàng.
Triệu Giới thấy Ngụy La không nói gì, lại hỏi: “A La, chờ bản vương từ Thiểm Tây về, muội gả cho ta được không?”
Ngụy La cụp mắt, chậm rãi nói: “Muội phải suy nghĩ cẩn thận đã”.
Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, hắn cứ nói thế, ngay cả chút chuẩn
bị nàng cũng không có. Ban đầu Ngụy La chỉ tính lui hôn sự với Tống Huy, cũng không nghĩ sẽ gả cho người như thế nào. Bây giờ nàng còn có hôn
ước trong người, hắn lại tỏ vẻ gấp rút muốn cưới nàng về, chuyện lớn như vậy, nàng đương nhiên phải suy tính cẩn thận.
Ngụy La đột nhiên nhớ ra, có một lần ở Cảnh Hòa Sơn Trang, hắn ở trước
mặt, hỏi nàng sau này muốn gả cho người như thế nào. Nàng nói là người
đối với nàng rất rất rất rất tốt, hắn lại hỏi - -
“Giống như bản vương đối tốt với muội sao?”
Lúc đó nàng cho rằng hắn đang đùa, thuận miệng nói vài lời cho qua. Bây
giờ ngẫm lại hình như không phải đùa, hóa ra bắt đầu từ lúc đó, hắn đã
có ý xấuvới nàng!
Ngụy La bừng tỉnh đại ngộ, kỳ lạ là nàng không có một chút tức giận nào, ngược lại lại có chút cảm giác phập phồng lâng lâng khó hiểu, có gì đó
ấm áp ngập tràn trong trái tim nàng. Lông mi dài run rẩy, đáp lại cặp
mắt sâu không lường được của Triệu Giới, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt đen đó, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đại ca ca”.
Triệu Giới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của nàng: “Được, muội
nói cái gì thì là cái đó. Chỉ là không thể quá lâu, bản vương từ Thiểm
Tây về, nhất định phải có được đáp án của muội”.
Lúc này Ngụy La cũng không tránh né nữa, nhìn thẳng Triệu Giới, đôi mắt
hạnh đen lúng liếng phát sáng rực rỡ, sáng ngời chói mắt: “Nhưng muội có điều kiện”.
Động tác trên tay Triệu Giới khựng lại,
Còn có điều kiện sao? Hắn đồng ý cho Ngụy La thời gian suy nghĩ, không
đưa ra điều kiện cho nàng đã không tệ, tiểu gia hỏa này ngược lại còn
dám ra điều kiện với hắn!
Triệu Giới nhịn không được cười phá lên, gật đầu nói: “Muội nói đi”.
Vẻ mặt tiểu cô nương rất nghiêm trang, mắt to chớp chớp nói: “Trước khi muội chưa nghĩ thông, ca ca không được hôn muội”.
Nụ cười trên mặt Triệu Giới đột nhiên cứng đờ, có chút cười không nổi.
Cái miệng nhỏ nhắn trước mặt không biết được ý nghĩ của hắn, mở mở khép
khép, tiếp tục nói: “Cũng không được động chân động tay với muội”.
Ngụy La nghĩ rất đơn giản, bây giờ nàng còn chưa xuất giá, là khuê nữ,
là khuê nữ thuần khiết như hoa cúc, lúc nào Triệu Giới cũng ôm ôm ấp ấp
nàng như thế là sao? Ôm ấp thì coi như xong đi, hắn còn lúc nào cũng
không nói một tiếng mà hôn nàng. May là bây giờ không có ai nhìn thấy,
nếu bị người thấy, danh dự của nàng coi như bị hủy hoàn toàn.
Triệu Giới cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cũng sắp đi rồi, đi một lần
là một hai tháng, vốn cũng không thể hôn hay ôm nàng, không có gì nghĩ
hay không nghĩ. Chờ hắn từ Thiểm Tây về, khi đó nàng coi như cũng suy
nghĩ xong rồi, điều kiện này coi như không quá. Triệu Giới gật đầu, cọ
cọ lên cái mũi nhỏ của nàng: “Được, bổn vương đồng ý với muội”.
Bỗng nhiên Ngụy La lui về sau một bước, bụm mũi, mắt trợn tròn trừng
trừng nhìn Triệu Giới: “Đã nói không động tay động chân, Đại ca ca mới
đồng ý, sao mới nói xong liền quên rồi”.
Triệu Giới giơ tay: “…”
*** *** ***
Tối hôm đó, Triệu Giới đưa Ngụy La về Phủ Anh Quốc Công, vô cùng quy củ. Hai người ngồi trên xe ngựa, hắn chỉ có thể nhìn nàng, muốn ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng cũng không được.
Tâm tình Ngụy La ngược lại rất tốt, về đến nhà liền đi chính phòng chào
hỏi Ngụy Côn một tiếng, lại đi tìm Ngụy Thường Hoằng nói vài lời.
Ngụy Côn và Thường Hoằng thấy Ngụy La mãi chưa về, vốn có chút lo lắng,
nếu không phải biết rõ Ngụy La vào cung, khẳng định là đã sai người đi
tìm nàng. Bây giờ thấy nàng bình yên trở về, hai người đều yên lòng, hỏi nàng sao lại về muộn như vậy.
Ngụy La ngồi trên cái đôn tròn bằng gỗ có cổ chân răng cưa, mặt không
đổi sắc tim không đập loạn nói: “Tâm tình Lưu Ly không tốt, ta ở lại bồi nàng ấy một lát, nhân tiện dùng bữa tối ở Thần Hoa Điện luôn”.
Ngụy Thường Hoằng ngồi sau văn án sơn son khảm trai và ngà voi, trước
mặt có bày một quyển sách, là <Tả truyện> mà Tiết tiên sinh dạy
hôm nay. Hắn vốn thông minh, học cũng nhanh hơn người khác, người khác
mười lăm mười sáu tuổi mới niệm thư, hắn mười ba tuổi đã gần như học
thuộc Thập tam kinh, bây giờ chẳng qua chỉ là ôn lại một lần.
Ngụy Thường Hoằng nghe vậy, không nghi ngờ gì, đứng dậy lấy một vật từ
trên tủ xuống, đưa tới trước mặt nàng: “Lúc chạng vạng đệ ra đường, mua
đường nhĩ đóa (1) và kẹo vừng (2), nhớ mấy hôm trước tỷ có nói muốn ăn,
hôm nay vừa may nhìn thấy, liền mua cho tỷ…”
Ngụy La nhận lấy, không khỏi cảm động: “Tỷ chỉ thuận miệng nói thôi…”
Mấy hôm trước nàng đột nhiên muốn ăn ngọt, thuận miệng nói muốn ăn đường nhĩ đóa và kẹo vừng, chính nàng cũng quên, không nghĩ tới hắn vẫn còn
nhớ trong lòng. Ngụy La đặt giấy dầu đã mở ở trên bàn, lấy một miếng
đường nhĩ đóa cho vào miệng, thật ngọt, lại mềm. Nàng cầm một cái đút
cho Thường Hoằng: “Ăn rất ngon, đệ cũng ăn một cái đi”.
Thường Hoằng mở miệng, ngậm miếng đường trong tay nàng, nhai nhai, đang
chuẩn bị nói gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên vành tai nàng, nhìn
chằm chằm.
Ngụy La bị ánh mắt Thường Hoằng nhìn như thế liền khó hiểu, hỏi: “Sao vậy? Đệ đang nhìn cái gì?”
Ánh mắt Thường Hoằng khẽ đảo, đưa tay nhéo thùy tai Ngụy La, mặt không
đổi nói: “Ở đây có một dấu răng”. Rồi chợt ngẩng đầu nhìn nàng: “A La,
là ai cắn vậy?”
Ngụy La vô thức cứng đờ, đường ngậm trong miệng cũng quên nhai. Nàng
đương nhiên biết rõ ai cắn, buổi tối vừa rồi lúc ở hậu điện Thần Hoa
Điện, Triệu Giới cắn lên tai nàng vài cái, lúc đó nàng không để ý, tưởng qua một lúc rồi sẽ tan đi, không nghĩ vẫn còn dấu vết! Nhưng lúc Triệu
Giới cắn nàng cũng không thấy quá đau mà!
Ngụy La trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt lại giả vờ bày ra bộ dạng
bình tĩnh, che tai lại, nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Cái này sao, tỷ giỡn
với Lưu Ly… Tỷ nói giỡn với nàng ấy vài câu, nàng ấy tức giận, liền cắn
tai tỷ một cái”.
Bây giờ chỉ có thể xin lỗi Lưu Ly, nàng không thể khai Triệu Giới ra…
Nếu khai ra, Thường Hoằng còn không lập tức chạy tới Phủ Tĩnh Vương tìm
Triệu Giới tính sổ!
Ngụy Thường Hoằng nghe xong, vẻ mặt cứng đờ, liền có chút mất hứng: “Tỷ
đùa giỡn thì nàng ta liền cắn tỷ sao? Sau này tỷ đừng chơi với nàng ta
nữa”.
Ngụy La nhịn không được “Xì một tiếng”, bao che khuyết điểm cũng quá rõ
ràng rồi, khiến nàng đang nói dối cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Sau đó Ngụy La ăn mấy viên đường nhĩ đóa, nói vài lời tốt cho Triệu Lưu
Ly, Ngụy Thường Hoằng mới miễn cưỡng không truy cứu chuyện này nữa. Ngụy La thấy sắc trời không còn sớm liền đứng dậy cáo từ, trở về phòng mình, rửa mặt thay đồ, chuẩn bị đi ngủ.
Nàng ngủ một giấc vô cùng yên ổn, cơ hồ không mộng mị gì, vừa ngủ liền ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau, tinh thần vô cùng tốt.
*** *** ***
Ngược lại, Lý Tương ở Chiêu Dương Điện không tốt chút nào.
Lý Tương ngồi học cả đêm ở Chiêu Dương Điện, vô cùng buồn ngủ, nhiều lần ngồi trên ghế hoa hồng mà thiếp đi, nhưng lại bị Thu ma ma vô tình gọi
dậy. Đến sáng ngày hôm sau, nàng cuối cùng cũng học xong hai mươi chương của <Nữ huấn>, trả bài cho Thu ma, rồi Trần Hoàng Hậu mới cho
phép xuất cung.
Chỉ mới một ngày, trông Lý Tương tiều tụy đi hẳn. Trong mắt nàng có tơ
máu, dưới hốc mắt có vòng thâm đen, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không
còn bộ dáng xinh đẹp như trước nữa.
Lý Tương và Cao Dương Trưởng Công Chúa cùng đi ra Khánh Hi Cung, lên xe ngựa hồi phủ.
Bên trong xe ngựa sơn đen đỉnh bằng, Lý Tương cuối cùng cũng không nhịn
được mà nhào vào lòng Cao Dương Trưởng Công Chúa khóc lên: “Nương…”
Cao Dương Trưởng Công Chúa tất nhiên là vô cùng đau lòng, ôm nàng vào
lòng mà dỗ dành, vỗ nhẹ sau lưng trấn an: “Tương nhi ngoan, đừng khóc…
Về nhà ngủ một giấc thật ngon, coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra”.
Người tự mình dạy dỗ nữ nhi của bà chính là Hoàng Hậu, là nữ nhân tôn
quý nhất của Đại Lương, bà là trưởng công chúa thì thế nào chứ? Thân
phận bà ở trước mặt Hoàng Hậu vẫn thấp hơn một bậc. Trong lòng Triệu
Huyên rõ ràng không phục. Xưa nay bà và Trần Hoàng Hậu không hòa hợp,
bây giờ nữ nhi lại bị phạt, trong lòng có thể dễ chịu sao?
Tuy nói trưởng tẩu như mẹ, có điều tay Trần Hoàng Hậu cũng quá dài rồi!
Lý Tương khóc vô cùng ủy khuất, chỉ chốc lát sau tà áo trước ngực cũng
ướt, thở không ra hơi nói: “Cây trâm kia… đều là do Ngụy La…”
Mặc dù cây trâm do Lý Tương làm hư, nhưng nàng vốn chỉ muốn đùa giỡn
Ngụy La, không nghĩ tới Ngụy La lại bẫy nàng như vậy! Trong lòng nàng
không phục, nhưng lại không thể nói ra, đem tất cả oán khí nghẹn trong
lòng hóa thành nước mắt.
Cao Dương Trưởng Công Chúa nghe không rõ câu sau đó, chỉ thương Lý Tương bị ủy khuất, bà là mẫu thân lại không giúp nàng giải vây được, đành ôm
lấy nàng nói: “Tương Nhi ngoan, sau khi về mẫu thân sẽ mua cho con thật
nhiều trâm. Con thích cây trâm của Triệu Lưu Ly sao? Mẫu thân kêu người
làm một cái giống như đúc được không?”
Lý Tương lắc đầu, thút tha thút thít nói: “Con không cần, đồ của Triệu Lưu Ly có gì tốt? Con mới không hiếm lạ”.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy tới Phủ Nhữ Dương Vương, dừng ở trước cửa, nha hoàn vội vàng tiến lên đỡ hai người xuống.
Nhữ Dương Vương đợi mẹ con hai người cả đêm, bây giờ thấy bọn họ bình an trở về, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, tiến lên nghênh đón. Hôm qua
ông nhận được tin tức từ trong cung truyền tới, chỉ biết Trần Hoàng Hậu
muốn lưu Lý Tương ở lại một đêm, còn sự tình cụ thể ông lại không rõ
ràng.
Lý Tương lau lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng theo Cao Dương Trưởng Công Chúa xuống xe ngựa.
Nhữ Dương Vương thấy bộ dáng đáng thương của khuê nữ bảo bối, nhịn không được hỏi: “Tương nhi, có chuyện gì…”
Lời còn chưa dứt liền bị Cao Dương Trưởng Công Chúa trừng mắt. Nhữ Dương Vương lập tức ngậm miệng, không tiếp tục hỏi, cười nói: “Trở về là tốt
rồi, Tương Nhi mệt mỏi sao? Ca ca con ở phòng chính chờ con, phụ thân
còn cố ý chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, tất cả đều là thứ con thích ăn”.
Đoàn người đi về chính phòng, lúc tới cửa, Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương
hô to: “Tụng Nhi, mẫu thân và muội muội con về, sao con không ra đón một chút?”
Trong nội đường, thiếu niên mặc áo bào màu chàm thêu cây xương bồ ngồi
trên ghế thái sư, bộ dáng không có gì khác trước, có điều nếu nhìn kỹ,
lại có chút ương bướng và kiên quyết. Dưới khóe mắt hắn có một cái bớt,
ngẩng đầu liền lộ ra đôi mắt đen nhánh thâm trầm.
Lý Tụng ung dung thản nhiên đem cây trâm phỉ thủy nạm vàng cất vào tay áo, đứng lên, đi ra cửa.