Phía sau tấm bình phong tám phiến bằng ngà voi chạm trổ hoa văn sơn thủy.
Tiểu cô nương sắp mặc xong xiêm y cho tử tế, cung trang màu anh đào thêu tơ họa tiết song khoa vân nhạn mặc trên người nàng không những không lộ vẻ trang trọng quá mức, ngược lại càng thêm mỹ lệ. Bộ dáng Ngụy La
thường ngày vốn đẹp mắt, lần đầu mặc xiêm y được đặc chế như vậy, vốn
Trần Hoàng Hậu còn có chút lo lắng không biết có hợp hay không, bây giờ
thấy vậy lập tức yên tâm.
Ngụy La cầm trong tay dải lụa choàng màu trắng ngà làm từ lụa Hương Vân
(1), đang muốn quấn lên khuỷu tay, ngẩng đầu liền thấy Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công cùng nhau đi tới, liền quỳ gối hành lễ nói:
“Hoàng Hậu Nương Nương…”
Trần Hoàng Hậu tiến lên đỡ lấy hai tay Ngụy La, kêu nàng miễn lễ, hài
lòng nhìn nàng một lần từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói: “Mặc xiêm y mất nhiều thời gian như vậy, bản cung còn tưởng ngươi mặc không vừa,
xem ra là ta nghĩ nhiều, nhìn vào rấtđược đúng không?”
Cung trang màu sắc rực rỡ, chi tiết tỉ mỉ, càng làm gương mặt tươi sáng
của Ngụy La trở nên nổi bật, mắt phượng long lanh, giống như búp bê được mài dũa, không chỗ nào không tinh xảo.
Ngay cả phu nhân Trấn Quốc công đi cùng Trần Hoàng Hậu cũng nhìn nhiều mấy lần, tán dương: “Quả thực là người xinh đẹp!”
Gương mặt Ngụy La ngượng ngùng, bàn tay âm thầm siết chặt lấy cây trâm
đang cầm trong tay áo, hổ thẹn nói: “Khiến nương nương đợi lâu, dân nữ
mới mặc lần đầu nên tốn nhiều thời gian một chút…”
Thực ra Trần Hoàng Hậu cũng không sốt ruột, bà chỉ lo lắng Ngụy La gặp
phải phiền toái gì thôi. Bây giờ thấy nàng yên bình vô sự, yên tâm nói:
“Không có gì đáng ngại, ngươi cứ từ từ mặc, bản cung ra ngoài đợi”.
Ngụy La gật đầu.
Sau khi Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công rời khỏi, Ngụy La mới
thở phào một cái. Lúc nàng nghe thấy thanh âm của Trần Hoàng Hậu, thiếu
chút nữa đã bị hù tới kêu lên thành tiếng, cũng may còn kịp, Triệu Giới
từ sau vách ngăn lụa rời đi, nàng lại vội vàng thay đổi xiêm y, lúc này
Trần Hoàng Hậu mới vào tới.
Cây trâm Triệu Giới tặng bị Ngụy La vô thức giấu vào trong tay áo, nàng
không muốn để người khác biết. Cây trâm này và cây trâm của Triệu Lưu Ly quá giống nhau, của Lưu Ly là do Triệu Giới tặng, người khác nếu thấy
nàng cũng có nó, không khó đoán ra cũng là do Triệu Giới tặng. Bây giờ
nàng là cô nương chưa xuất giá, không cần nói gì khác, chỉ cần trên
người có đồ vật nam nhân đưa sẽ không tốt cho thanh danh của nàng.
Nghĩ tới Triệu Giới… Ngụy La không tự chủ nhớ tới Tống Huy.
Cho dù nàng và Triệu Giới như thế nào đi nữa, hôn ước giữa nàng và Tống
Huy cũng nên có kết thúc. Nàng không thích Tống Huy, cũng không thể gả
cho hắn, tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Dù sao kể từ
sau khi trùng sinh, nàng đã không nghĩ tới việc trở thành thê tử của
hắn. Qua mấy năm chung đụng, thành kiến của nàng với Tống Huy cũng
không còn bao nhiêu, hắn đối tốt với nàng, là thật tâm thật ý. Cho dù
nàng không biết tại sao đời trước Tống Huy và Ngụy Tranh lại định hôn,
ít nhất đời này hắn toàn tâm toàn ý làm Tống Huy ca ca của nàng. Đáng
tiếc, nàng trước sau đều không có tình yêu nam nữ với hắn, cho dù tốt
thế nào, tâm cũng không thay đổi được.
Ngụy La nghĩ ngợi lung tung, màn trắng chỗ vách tường lại bị vén lên, có người từ sau tấm bình phong đi ra.
Cung nữ mặc xiêm y màu hồng vừa mới bị Trần Hoàng Hậu quở trách một
trận, lúc này không dám qua loa, cung kính dẫn nàng tới trước bàn trang
điểm bằng gỗ liêm mạ vàng, để Ngụy La ngồi xuống, giúp nàng chải đầu vấn tóc. Không lâu sau liền vấn xong một kiểu song hoàn vọng tiên (2), cài
lên hoa điền (3) hoa văn bảo tướng và trâm ngọc thiền kim tước (4), lại
đeo thêm khuyên tai lồng đèn khảm ngọc lung linh, lúc này mới coi như
thỏa đáng.
Ngụy La đang muốn đứng lên, cung nữ Vân Tử bên cạnh Triệu Lưu Ly đến
nói: “Ngụy tiểu thư, công chúa điện hạ mời ngài đi qua một chuyến”.
Ngụy La nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vân Tử lắc lắc đầu.
Ngụy La để lược bí xuống, đứng dậy theo Vân Tử đi vào noãn các (5).
Triệu Lưu Ly vừa mới tắm rửa xong, lúc này đang khoác trường sam mỏng
màu hồng cánh sen, nàng ấy ngồi trên giường, không cho ai tới gần, hốc
mắt phiếm hồng giống như đang hờn dỗi.
Ngụy La tiến lên hỏi, lúc này mới biết được Triệu Lưu Ly cãi nhau với
Dương Chẩn nên khó chịu. Thực ra cũng không phải chuyện gì to tác, hôm
nay là sinh thần mười lăm tuổi của nàng ấy, nàng ấy cũng không có yêu
cầu gì quá, chỉ muốn Dương Chẩn bồi bên cạnh mà thôi. Nhưng tên đầu gỗ
kia, cả buổi sáng tới giờ cũng không thấy mặt, không biết đi nơi nào,
vừa mới trở về, ngay cả một câu cũng không nói với Triệu Lưu Ly, xoay
người gấp gáp đi lo chuyện khác.
Dương Chẩn có gì mà gấp gáp? Chuyện trọng yếu nhất của hắn không phải bảo vệ Triệu Lưu Ly nàng sao.
Triệu Lưu Ly vừa phồng má vừa nói: “… ta tức giận”.
Ngụy La dở khóc dở cười, lễ cập kê ở ngay trước mắt, còn lo lắng tức
giận không đâu gì chứ? Nàng đành dỗ Triệu Lưu Ly trước, để nàng ấy ngoan ngoãn thay xiêm y, vấn tóc, chờ sau khi lễ cập kê kết thúc rồi tức giận với Dương Chẩn cũng không muộn.
Ngụy La tốn không ít miệng lưỡi, cũng may Triệu Lưu Ly không phải cô
nương thích gây sự. Nàng ấy oán hận xong, mặc dù mất hứng, nhưng cũng
không giở tính, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận thay đồ cho buổi lễ.
*** *** ***
Từ trong phòng đi ra, ở khúc quanh, Ngụy La nghe được đối thoại của Trần Hoàng Hậu và một người nữa ở phía trước.
Trần Hoàng Hậu gọi đối phương là Ôn phu nhân, Ngụy La suy nghĩ một lát,
hôm nay các mệnh phụ phu nhân có mặt chỉ có phu nhân Định Quốc Công là
họ Ôn.
Các nàng nói chuyện ở chỗ này là có gì quan trọng sao?
Ngụy La vô thức dừng chân, nghe thấy thanh âm của Trần Hoàng Hậu: “Nếu
bản cung nhớ không lầm, Tam công tử của quý phủ năm nay mười tám rồi…”
Ôn Thị cung kính khiêm nhường nói: “Nương nương nhớ không sai, Huân nhi đầu năm nay mới vừa tròn mười tám…”
Trần Hoàng Hậu ừ một tiếng, từ tốn nói: “Ta nhớ đứa nhỏ này khiêm tốn
nhã nhặn lại biết lễ nghĩa, cởi mở rộng lượng, tuấn tú lịch sự, lại có
tài, chắc là rất được các cô nương yêu mến đi!”
Ôn thị nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp lại: “Không sợ Hoàng Hậu Nương
Nương chê cười, tính tình Huân nhi cổ quái, không thích tiếp xúc với các cô nương, bây giờ ngay cả một mối hôn sự cũng chưa định ra được”.
Trần Hoàng Hậu a một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Bản cung nhớ trước đây hắn
rất hoạt bát, còn tới Chiêu Dương Điện mấy lần, khi đó chơi với Lưu Ly
cũng không tệ, lúc nào thì lại cổ quái”.
Ôn Thị lại nói: “Nương nương có điều không biết…”
Câu nói kế tiếp Ngụy La không nghe nữa, nàng xoay người đi theo một đường khác về hậu điện.
Ý tứ trong lời Trần Hoàng Hậu vô cùng rõ ràng, Triệu Lưu Ly đã cập kê,
nhiều nhất một hai năm nữa sẽ xuất giá. Trần Hoàng Hậu còn chưa biết
quan hệ giữa Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn, cho dù biết rõ, cũng sẽ không
đồng ý gả nữ nhi bảo bối cho một thị vệ. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, Trần
Hoàng Hậu chọn trúng Tam công tử của Phủ Định Quốc Công – Cao Tụng Huân, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ chuẩn bị chuyện chung thân cho bọn họ…
Cho dù không phảiCao Tụng Huân, cũng sẽ là một công tử thế gia khác.
Không biết kết quả cuối cùng của Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn thế nào.
Ngụy La đi về hậu điện, đang băn khoăn suy nghĩ, vừa vặn thấy Lý Tương
từ bên trong đi ra. Hai người gặp nhau ở cửa, Lý Tương nghiêng đầu liếc
nhìn nàng, ánh mắt khiêu khích, trên môi còn cười giống như đang cười
trên sự đau khổ của người khác.
Ngụy La nhíu mày, nàng không hiểu vì sao Lý Tương lại ở đây, lúc này
không phải nàng ta nên ở tiền điện sao? Nhưng Ngụy La không nghĩ nhiều,
bởi vì cung nữ cầm hộp tử đàn khắc hoa mai mạ vàng, đưa cho nàng: “Ngụy
tiểu thư, kê lễ đã bắt đầu, ngài đến tiền điện thôi”.
Ngụy La gật gật đầu, nhận lấy cái hộp.
Trong hộp là cây trâm dùng trong lễ cập kê của Triệu Lưu Ly hôm nay, rất giống cái của Triệu Giới tặng cho nàng, bướm tơ vàng và hoa mai. Nàng
đã nhìn thấy nhiều lần, lần này cũng không mở ra xem bên trong mà trực
tiếp đi tới tiền viện.
*** *** ***
Trong Chiêu Dương Điện.
Trần Hoàng Hậu đứng trước giường ngọc của Triệu Lưu Ly, phía dưới là
Triệu Lưu Ly một thân xiêm y hoa lệ, hai bên là mệnh phụ và quý nữ tới
dự lễ.
Triệu Lưu Ly quỳ trên đệm quỳ màu đỏ nhung, hai tay hành lễ với Trần Hoàng Hậu.
Kê lễ có tổng cộng ba bước, một là mở trâm, hai là cài trâm, ba là đội
mũ trâm (6). Ngụy La đứng ở một bên, chờ sau khi xong bước đầu tiên sẽ
cài trâm lên tóc cho Triệu Lưu Ly, ai ngờ nàng vừa mở hộp ra nhìn, trên
trâm vốn có hai con bướm tơ vàng, bây giờ lại thiếu mất một con! Chỉ còn lại một con bướm trơ trọi trên cây trâm, mất giá thảm hại.
Một con bướm nữa đâu?
Ngụy La nhớ hôm qua lúc nàng đến xem nó vẫn còn tốt, hôm nay vẫn nằm ở
trong hộp, không có ai động tới, sao lại thiếu mất một con? Cây trâm này tuyệt đối không thể cài lên đầu Triệu Lưu Ly, Trần Hoàng Hậu chỉ cần
liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra khác thường. Trần Hoàng Hậu coi
trọng kê lễ như vậy, nàng làm ra chuyện sơ suất gì, không chỉ làm nhục
mặt mũi hoàng thất, còn khiến Trần Hoàng Hậu bất mãn với nàng.
Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn, vậy là có ai đó muốn hại nàng?
Ngụy La nhớ tới lúc nãy gặp Lý Tương ở cửa hậu viện, nàng liếc mắt nhìn nàng ta.
Chỉ thấy Lý Tương cũng nhìn nàng, vẻ mặt vui vẻ châm biếm, khóe môi nhếch lên, rất có bộ dáng như xem kịch vui.
Ngụy La rũ mắt, ánh mắt trầm xuống, đại khái cũng đoán ra việc gì rồi.
Bước đầu đã xong, chỉ còn chờ nàng tiến lên cài trâm cho Triệu Lưu Ly.
Thu ma ma nháy mắt với Ngụy La, nàng ổn định tinh thần, giơ tay lên, mặt không biến sắc đem cây trâm Triệu Giới tặng nàng bỏ vào trong hộp, thay cho cây trâm của Lưu Ly. Cũng may chỗ nàng đứng khó nhìn thấy, không ai chú ý tới động tác của nàng.
Ngụy La đi lên, hành lễ với Trần Hoàng Hậu, lại đứng dậy, nửa quỳ đi tới trước mặt Triệu Lưu Ly, cầm cây trâm bướm tơ vàng trên nền lụa đỏ thẳm
lên, cài trên búi tóc của nàng ấy.
Triệu Lưu Ly nhìn cây trâm kia một cái, trong phút chốc kinh ngạc mở to mắt, thấp giọng nói: “A La…”
Ngụy La nhẹ nhàng xuỵt một cái, cái gì cũng không nói, đứng dậy đi về chỗ của mình.
Cây trâm của nàng và trâm của Triệu Lưu Ly cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ có một vài chỗ bất đồng rất nhỏ, về cơ bản nếu không nhìn kỹ sẽ không
thấy khác biệt. Trần Hoàng Hậu đứng ở chỗ cao, nếu không tỉ mỉ quan sát, tự nhiên cũng không nhìn ra.
Lúc Ngụy La đi về chỗ liền bắt gặp ánh mắt của Lý Tương, quả nhiên trên
mặt nàng ta tràn ngập vẻ không tin được, vừa tức giận vừa không cam lòng trừng mắt nhìn nàng, hẳn là nghĩ không ra vì sao nàng lại có thể đổi
lại một cây trâm giống y như đúc.
Kê lễ còn chưa kết thúc, Ngụy La đã trở về hậu điện, nàng muốn hỏi cung
nhân có thấy ai chạm qua hộp trâm không, lại thấy Triệu Giới đứng ở cửa, đôi mắt đen nhìn nàng, hiển nhiên là chờ lâu rồi.
Bước chân Ngụy La khựng lại một chút, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Triệu Giới.
Hắn nhìn nhìn hộp tử đàn trong tay nàng, lại nhìn nàng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Vì sao đem cây trâm bản vương tặng muội cài cho Lưu Ly?”
Quả nhiên Triệu Giới thấy được.
Cho nên mới đợi nàng ở đây, muốn nàng cho hắn một cái công đạo sao?
Ngụy La không muốn để Triệu Giới hiểu lầm, đành phải mở hộp ra cho hắn
xem cây trâm ở bên trong: “Trâm của Lưu Ly không biết bị ai làm hư,
thiếu mất một con bướm, nếu muội không dùng cây trâm đó thay thế, Hoàng
Hậu Nương Nương nhất định sẽ nổi giận”.