Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngụy La tiễn Lương Ngọc Dung về, cứ thế bất tri bất giác lại vài ngày trôi qua.
Ngày mười lăm tháng ba, Triệu Lưu Ly xuất cung.
Ngụy La dậy từ sớm, ngồi trước gương sửa soạn cho bản thân. Thường ngày
nàng cũng không thích dùng son phấn, bởi vì tuổi còn nhỏ, làn da đang ở
thời điểm tốt nhất, tô son điểm phấn ngược lại che bớt dung nhan của
nàng. Hôm nay Ngụy La cũng không thoa phấn, chỉ lấy phấn thỏi kẻ lại
chân mày lá liễu một chút, lại thoa lên miệng chút son màu hồng nhạt.
Ngụy La soi gương, nhìn thấy đôi môi mềm mại trơn bóng óng ánh, cả người đều tràn ngập tinh khí.
Ngụy La thay xiêm y đỏ nhạt thêu hoa văn như ý, bên dưới là váy màu xanh nhạt thêu bách điệp, lại kêu Kim Lũ búi kiểu tóc song hoàn kế, cài lên
một đóa hoa vàng khảm trân châu, lúc này mới coi như thỏa đáng, chuẩn bị xuất môn. Ngụy La vừa mới thay hài gấm thêu hoa mai và trăng non, liền
nghe thấy nha hoàn vào nói: “Tứ tiểu thư, Thiên Cơ Công Chúa đã tới”.
Ngụy La gật đầu, sau khi thấy bản thân ổn rồi mới cất bước đi ra khỏi Phủ Anh Quốc Công.
Trước cửa có một chiếc xe ngựa nắp xanh, bên cạnh xe có một người đang đứng thẳng mặc áo bào màu xanh – đúng là Dương Chẩn.
Dương Chẩn thấy nàng đi ra, hướng nàng thi lễ, coi như chào hỏi.
Ngụy La leo lên xe ngựa, vén rèm xe nhìn vào trong, rồi hơi khựng lại một chút.
Bởi vì trong xe không chỉ có Triệu Lưu Ly, mà còn có Triệu Giới đang mặc cẩm bào màu xanh thêu mãng xà.
Triệu Giới ngồi trong cùng, nhận ra ánh mắt của nàng liền hơi mở mắt ra nhìn nàng. Ánh mắt hắn đen thẫm, không chút che giấu.
Ngụy La bị hắn nhìn đến chột dạ, thiếu chút nữa liền xoay người xuống xe.
Đáng tiếc, Triệu Lưu Ly nhanh hơn một bước, vô cùng hào hứng kéo nàng
ngồi xuống bên cạnh, hai mắt long lanh hỏi: “A La, hôm nay ngươi trong
dễ nhìn hơn mọi khi”.
Ngụy La lơ đãng, gật gật đầu: “Ta thoa chút son môi”.
Bây giờ chỗ Ngụy La nàng ngồi không thể nào khéo hơn được, vốn là Triệu
Lưu Ly ngồi cách Triệu Giới một khoảng, bây giờ nàng lại ngồi giữa hai
người họ, bên trái là Triệu Lưu Ly, bên phải là Triệu Giới, thế nào cũng thấy không ổn. Mặc dù không đến mức ngồi sát vào nhau, nhưng tay nàng
và tay Triệu Giới cũng quá gần rồi.
Xe ngựa rộng rãi, Triệu Giới dịch vào bên trong một chút không hẳn là
không thể, nhưng dường như hắn cố tình như không phát hiện được gì khác
lạ, động cũng không động.
Ngụy La nhịn, lại nhịn, chịu không nổi, nghiêng đầu, mắt hạnh mở to nhìn hắn: “Tĩnh Vương ca ca, ca ca ngồi dịch vào bên trong một chút được
không?”
Triệu Giới có chút đăm chiêu nhìn nàng, mày kiếm nhướng lên, không những không nhúc nhích, khóe môi cong lên, hỏi ngược lại nàng: “Sao vậy, muội thấy chật sao?”
Ngụy La gật đầu nói phải.
Hồi lâu sau Triệu Giới mới động, đứng dậy ngồi vào phía bên kia xe ngựa, đối diện nàng.
Ngụy La: “…”
Tuy là khoảng cách xa như vậy, nhưng góc độ cũng thật không tốt, Ngụy La chỉ cần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Giới, cảm giác áp bách so
với khi hắn ngồi bên cạnh càng lớn hơn. Ngụy La xoay cổ, cảm thấy hắn cố ý, nàng liền thay đổi tầm mắt, không nhìn hắn nữa, nghiêng đầu tỏ vẻ
chăm chú nghe Triệu Lưu Ly nói chuyện.
Triệu Giới để hai tay trước người, đôi mắt đen nhìn tiểu cô nương đối
diện, trong khóe mắt hiện lên chút vui vẻ, chốc lát sau mới thu hồi ánh
mắt.
Triệu Lưu Ly ngồi một bên hoàn toàn không hay biết sự khác thường giữa
hai người họ, hết sức chuyên chú nói chuyện với Ngụy La, một lát hỏi cái này, lát sau lại hỏi cái kia.
*** *** ***
Nửa tháng nữa Triệu Lưu Ly cập kê, lần này nàng ra ngoài chính là vì muốn mua một thứ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm bán ngọc, Triệu Lưu Ly và Ngụy La cùng đi xuống xe.
Đi vào trong cửa hàng, trước mắt đều là ngọc đẹp, các loại ngọc đều được bày ra, khiến người hoa cả mắt. Triệu Lưu Ly đến chỗ chưởng quầy, tròng mắt xoay chuyển, nhỏ giọng hỏi: “Ở đây có món đồ đôi nào không?”
Chưởng quầy làm ăn đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, đương nhiên biết rõ nàng muốn hỏi cái gì. Hắn có mắt nhìn người, thấy dung nhan hai tiểu cô nương trước mặt không tầm thường, một thân quý khí liền biết có một
vụ làm ăn lớn đang chờ hắn. Hắn ta nói: “Có, có. Nhị vị cô nương xin chờ một lát, tôi đi lấy cho các ngài”. Không lâu sau, hắn ta lấy ra một cái hộp màu son khắc hoa mẫu đơn, mở ra, đưa tới trước mặt các nàng: “Đây
là bảo vật trân quý của bổn tiệm, mời nhị vị cô nương xem”.
Trên lớp lụa đỏ là một đôi dương chi bạch ngọc, sáng màu, nhẵn mịn không chút tì vết, vừa nhìn liền biết là cực phẩm. Nhưng trân quý không phải
vì thế, chưởng quầy vì để các nàng nhìn ra chỗ tốt, cố ý đưa nó tới dưới ánh mặt trời cho các nàng xem. Hai khối ngọc chồng lên nhau, dưới ánh
mặt trời có thể nhìn thấy một cái đồng tâm kết bên trong, cực kỳ hiếm
có. Hơn nữa hình dáng hai khối ngọc này giống hình trái tim, chưởng quầy đặt tên cho chúng là “Đồng tâm ngọc”.
Triệu Lưu Ly vừa nhìn liền thích, hai khối ngọc này có thể đeo lên cổ, giấu trong y phục sẽ không bị phát hiện.
Chưởng quầy thật lòng muốn bán, thấy Triệu Lưu Ly thật thích cũng không
lừa gạt, đưa ra một cái giá khá hợp lý. Có điều giá tiền này đối với
người bình thường mà nói thật quá cao, một ngàn tám trăm lượng, không ăn không uống, vất vả cả đời cũng không có được nhiều tiền như vậy.
Triệu Lưu Ly không có khái niệm về tiền bạc, dù sao lúc nàng ra cửa Thu
ma ma cũng đưa cho nàng rất nhiều ngân phiếu, dùng một ngàn tám trăm
lượng mua hai khối ngọc cũng dư sức. Triệu Lưu Ly bảo cung nữ đưa tiền,
hoan hoan hỉ hỉ cầm khối ngọc trong tay, ngay cả cái hộp cũng không cần
liền đi ra khỏi cửa hàng.
Ở ngoài cửa, Dương Chẩn vững vàng đứng chờ.
Triệu Lưu Ly nhìn qua xe ngựa, thấy Triệu Giới không xuống, mới đi tới
bên cạnh Dương Chẩn. Nàng nắm lấy bàn tay đang rủ xuống của hắn, đem một khối ngọc đặt vào tay hắn, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cười dịu dàng: “Hôm nay là sinh thần Dương Chẩn ca ca, đây là quà cho huynh”.
Dương Chẩn sững sờ, không nghĩ Triệu Lưu Ly lại nhớ rõ.
“Còn một cái là của ta”. Nàng đem khối ngọc còn lại nắm trong tay, dặn
dò: “Dương Chẩn ca ca lúc nào cũng phải mang theo nó, mỗi ngày ta đều sẽ kiểm tra”.
Tâm tư vừa động, đôi mắt tĩnh lặng của Dương Chẩn cuối cùng cũng có chút gợn sóng. Hắn nhìn Triệu Lưu Ly, đôi mắt sâu thẩm, cố gắng đè nén bản
thân, nếu không phải cố kỵ đang ở trên đường lớn, lại có Tĩnh Vương
Triệu Giới đang ngồi trên xe ngựa, hắn chắc chắn sẽ nhịn không được ôm
nàng vào lòng. Hồi lâu sau, rốt cục Dương Chẩn cũng trịnh trọng gật đầu
nói: “Được”.
Triệu Lưu Ly thỏa mãn cười một cái, ngồi trở lại trên xe ngựa, không chờ được mà nhờ Ngụy La giúp nàng đeo khối ngọc kia lên cổ.
Triệu Giới mở mắt nhìn thoáng qua.
Triệu Lưu Ly không nói với hắn khối ngọc này có một đôi, cũng không nói tại sao phải mua, Triệu Giới cũng không hỏi nhiều.
*** *** ***
Đi dạo từ sớm tinh mơ, rất nhanh liền đến buổi trưa, đúng thời điểm dùng cơm trưa.
Triệu Lưu Ly hỏi Triệu Giới dùng bữa ở đâu, Triệu Giới suy nghĩ một chút nói: “Đi Ngự Hòa Lâu đi”.
Triệu Lưu Ly đối với mấy tửu lâu này không quen thuộc, Triệu Giới nói đi nơi nào thì là nơi đó, cũng không có dị nghị gì.
Không lâu sau đã tới trước cửa Ngự Hòa Lâu, đoàn người xuống xe ngựa.
Triệu Lưu Ly chuẩn bị đi vào trong, Triệu Giới lại nói: “Lưu Ly, cách
đây không xa có một nhà bán đậu phụ. Nghe nói lần trước muội muốn ăn,
nhà này làm hương vị không tệ, chỉ bán vào buổi trưa”.
Triệu Lưu Ly nghe vậy liền động tâm, nghĩ một chút rồi nói: “Vậy muội và Dương Chẩn ca ca cùng qua đó, ăn xong sẽ về, Nhị ca ca và A La tìm một
nhã gian gọi đồ ăn trước đi”.
Ngụy La nhíu mày, nói vậy không phải là muốn nàng một mình đơn độc cùng
đợi với Triệu Giới sao? Ngụy La mở miệng muốn nói nàng cũng đi cùng,
đáng tiếc Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn đã đi xa. Huống gì hai người họ
tình nồng ý mật, thật vất vả mới có thời gian riêng tư, nàng đi theo làm gì chứ? Ngụy La nhìn bóng lưng hai người họ, cũng đành thôi, ngoan
ngoãn đi theo Triệu Giới vào Ngự Hòa Lâu.
Lúc này người không nhiều lắm, trên lầu còn có nhã gian.
Tiểu nhị dẫn bọn họ đi vào một nhã gian ở phía tây, đẩy tấm bình phong ra, cung kính nói: “Thỉnh nhị vị”.
Nhã gian coi như sạch sẽ, bố trí sát tường, không gian rộng rãi.
Triệu Giới ngồi sau bàn vuông, gọi mấy món, sau đó liếc nhìn Ngụy La ở đối diện nói: “Lại thêm một chén vằn thắn nguyên bảo”.
Tiểu nhị ghi nhớ từng cái, sau đó đề nghị: “Hôm qua trong Lâu mới làm ra một món mới màu sắc rực rỡ, tên là chè hạt sen uyên ương, công tử và cô nương dùng rất hợp, công tử có muốn gọi hai chén không?”
Chè hạt sen uyên ương… Đây là cho rằng bọn họ là một đôi sao?
Ngụy La bất mãn ngẩng đầu liếc nhìn tiểu nhị một cái, ánh mắt ai oán!
Triệu Giới lại vô cùng sung sướng, thấp giọng cười một cái, chống cằm
nhìn tiểu nhị đang đứng đối diện, cố ý hỏi nàng: “A La, muội muốn dùng
không?”
Ngụy La mím môi, không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không muốn”.
Tiểu nhị sờ sờ mũi cười một tiếng, cũng không cảm thấy gì, hành lễ xoay người ra ngoài dặn dò phòng bếp làm đồ ăn.
Sau khi tiểu nhị rời đi, trong nhã gian chỉ còn lại hai người Ngụy La và Triệu Giới.
Thường ngày khi Ngụy La ở cùng với hắn đều có chuyện nói không hết, bây
giờ nàng lại cố tình không để ý hắn, khiến nhã gian yên tĩnh vô cùng.
Triệu Giới lại không thấy lúng túng, hắn ngồi phía sau bàn, tay khẽ
động, đôi mắt phượng nhìn nàng chằm chằm, rất lâu cũng không dời mắt đi.
Hắn sao vẫn nhìn nàng chứ?
Mới đầu Ngụy La không để ý Triệu Giới, cứ để hắn nhìn nàng, nàng chính
là không thèm để ý tới. Sau cùng Ngụy La thật sự chịu không nổi, mắt
hạnh mở to, tức giận trừng mắt: “Tĩnh Vương ca ca, không cần nhìn muội”.
Triệu Giới a một tiếng, trầm giọng nói: “Vì sao không thể nhìn?”
Nàng nhớ tới mấy lời vừa rồi của tiểu nhị, cân nhắc nói: “Người khác sẽ hiểu lầm”.
Hết lần này tới lần khác, cái gì Triệu Giới cũng biết nhưng lại nén cười hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Ngụy La trầm mặc, không nói gì nữa.
Nhưng lần này Triệu Giới không định buông tha cho nàng, đôi mắt đen
nhánh không chớp nhìn nàng chằm chằm, từ tốn nói: “A La, hiểu lầm cái
gì?”
Ngụy La không chịu trả lời, Triệu Giới liền đứng dậy đi tới trước mặt
nàng, một tay vịn trên bàn gỗ lim, cúi người, từ từ ép lại gần nàng,
không cho phép nàng cự tuyệt: “Nói cho bản vương biết”.
Ngụy La vô thức đẩy hắn ra, nhưng lồng ngực Triệu Giới cứng rắn, vững
vàng như núi, nàng đẩy hai cái hắn cũng không động, lại từng chút một
tới gần nàng, khiến nàng phải từng chút lui về phía sau. Sau cùng, chiếc ghế đôn bên dưới Ngụy La làm từ gỗ lim phát ra ánh sáng được bọc vải
thêu hoa văn hình sư tử và cây tùng từ từ nghiêng về phía sau, thân mình Ngụy La theo đó cũng ngửa ra sau, dường như sắp ngã đến nơi - -
Ngụy La mở to mắt, vô thức nắm lấy tay áo Triệu Giới.
Cũng may Triệu Giới phản ứng kịp, một tay đỡ sau gáy nàng, một tay ôm
chặt eo nàng, hai người cùng ngã trên đất. Hắn gắt gao che chở cho nàng, không để nàng bị chút thương tổn nào.
Thân thể hai người họ dính sát vào nhau, giống như không có một khe hở.
Ngực Ngụy La bị lồng ngực rắn chắc của hắn đè ép, hai khối cao ngất kia
vốn cảm thấy đau, bây giờ lại ngã chúi xuống, khiến nàng đau tới nỗi
gương mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.
Triệu Giới dường như cũng cảm thấy gì đó, tay ở sau đầu nàng rút đi, khẽ chống thân mình lên. Có điều hắn không buông Ngụy La ra, lồng ngực hắn
rời đi nhưng hai chân dài rắn chắc vẫn dán chặt lấy nàng, thậm chí một
chân chen vào giữa hai chân nàng, cứng rắn giữ lấy.
Khác biệt giữa nam và nữ trong phút chốc biểu hiện ra vô cùng sâu sắc, thân thể nàng mềm mại, hắn lại cứng rắn mạnh mẽ.
Mặt Ngụy La đỏ bừng, ở dưới thân hắn không thể động đậy, giãy dụa cố gắng đứng lên: “Thả muội ra…”
Triệu Giới không động, một tay chống bên người nàng, một tay ôm chặt
vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân hình cao lớn vẫn dán lên người nàng,
yên lặng nhìn.
Cặp mắt kia chất chứa tình triều, sâu không lường được, muốn bao phủ lấy nàng. Triệu Giới trầm giọng hỏi: “Nếu ta không buông ra thì sao?”
Lưu Ly và Dương Chẩn sao mãi vẫn chưa về?
Ngụy La thật muốn khóc rồi.
Lúc này nhã gian cách vách cố tình truyền tới thanh âm kỳ quái, giống
như của một nam một nữ, một giọng thô trầm một giọng mềm mại kiều
nhuyễn, xen lẫn vào một chỗ, ái muội lại kiều diễm.
Cách âm của nhã gian thật sự không tốt, cho nên động tĩnh của hai người
cách vách truyền tới chỗ họ rất rõ ràng, Ngụy La thậm chí còn nghe được
giọng nữ kêu lên: “Ân… Đừng, đừng cắn chỗ đó…”