Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Triệu Giới dừng bước, từ từ xoay người, mặt không biến sắc nhìn Triệu Chương.
Triệu Chương giống như không hề phát hiện, tiếp tục nêu ý kiến: “Tống
Huy sắp sửa làm quan, nếu có thể được phụ hoàng tứ hôn, không chỉ tỏ rõ
phụ hoàng trọng dụng hiền sĩ, lại có thể có được sự trung thành của Phủ
Trung Nghĩa Bá, chẳng phải là vẹn cả đôi đường…”
Triệu Chương tự có ý nghĩ của mình, tính toán vô cùng tinh vi. Nếu Tống
Huy có thể đỗ trạng nguyên, dựa theo quan hệ của Phủ Trung Nghĩa Bá và
Ninh Quý Phi, Tống Huy nhất định sẽ đứng về phía hắn. Hắn lại tác hợp
cho hôn sự của Ngụy La và Tống Huy, Tống Huy sẽ có lòng cảm kích đối với hắn, chắc chắn khiến Tống Huy trung thành và tận tâm dốc sức vì hắn.
Hơn nữa có một tầng quan hệ này với Ngụy La, hắn còn không nắm chắc được Phủ Anh Quốc Công trong tay hay sao? Đây chính là diệu kế nhất cử lưỡng tiện.
Đáng tiếc, Triệu Chương cái gì cũng đều tính toán chắc chắn, lại không tính đến tâm tư của Triệu Giới đối với Ngụy La.
Triệu Chương ở đằng kia chậm rãi nói, mà Triệu Giới mặt không đổi sắc lắng nghe.
Cho đến khi Triệu Chương nói xong, Triệu Giới mới không nhanh không chậm hỏi: “Ngũ đệ quan tâm hôn sự của Phủ Trung Nghĩa Bá như vậy, là có tính toán gì sao?”
Triệu Giới trực tiếp chỉ ra, cũng làm cho Triệu Chương khẽ kinh ngạc,
trên mặt hắn cứng lại, rất nhanh khôi phục như thường. Triệu Chương
nhếch miệng cười, trấn định nói: “Nhị ca quá lo lắng rồi, đệ có thể có
tính toán gì chứ? Đệ chỉ là vì danh tiếng của phụ hoàng mà suy tính,
cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi”.
Triệu Giới chậm rãi a một tiếng, lông mày nhướng lên, khí thế trên người đột nhiên trở nên đáng sợ. Triệu Giới dù chưa biểu hiện ra nộ ý, nhưng
vô hình lại khiến người ta cảm thấy áp bách: “Vì danh tiếng của phụ
hoàng sao? Ta nghĩ cũng không phải đơn giản như vậy đi, gần đây Ngũ đệ
qua lại thân thiết với Phủ Trung Nghĩa Bá, bây giờ muốn kéo luôn cả Phủ
Anh Quốc Công vào sao?” Môi mỏng của Triệu Giới mỉm cười, mắt phượng
chợt lóe qua một tia sáng lạnh không dễ dàng phát giác: “Nếu bản vương
nhớ không lầm, Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công còn chưa cập kê, Ngũ đệ
cũng quá nóng vội rồi”.
Sắc mặt Triệu Chương ngày càng khó coi, tất cả tâm tư của hắn đều bị
đoán trúng, lại bị người ta không chút lưu tình nói ra, khiến hắn trong
nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Vẻ mặt Sùng Trinh Hoàng Đế trở nên thâm trầm, nắm chặt bút lông nhỏ trong tay, nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt sắc bén.
Một lúc lâu sau, ông hỏi Triệu Chương: “Lão Ngũ, có chuyện này?”
Hoàng đế kiêng kỵ nhất là hoàng tử kéo bè kéo phái cùng các đại thần, bí mật mưu đồ sự vụ triều đình. Việc này khiến ông có cảm giác mình còn
chưa chết nhi tử đã không chờ được muốn thay thế ông. Cho dù Triệu Giới
và Triệu Chương có thật sự lôi kéo các đại thần đi nữa, cũng chưa bao
giờ để ông biết, đều là bí mật hành sự. Hiện giờ Triệu Giới nói như vậy
lại khiến Sùng Trinh không thể không cảnh giác nhiều hơn một phần đối
với Triệu Chương.
Vẻ mặt Triệu Chương kinh sợ, gấp gáp vén cẩm bào quỳ xuống nói: “Bẩm phụ hoàng, không có chuyện này”.
Tuy là nói như thế, nhưng việc Triệu Chương qua lạivới Phủ Trung Nghĩa
Bá là thật. Không chỉ qua lại, mỗi lần bái phỏng đều được ghi lại trong
một quyển sổ. Trong quyển sổ đó có ghi lại danh sách tất cả đại thần
cùng hắn qua lại, vốn chỉ là vì muốn lưu lại cho mình một chứng cớ,
phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành tử huyệt của
chính mình.
Triệu Chương bí mật giấu quyển sổ kia đi, trừ hắn ra không ai biết rõ.
Triệu Giới nói chắc chắn như vậy, chẳng lẽ đã biết được cái gì?
Triệu Chương vô cùng bất an.
Hai người bọn họ đều có người ủng hộ riêng, lúc Triệu Giới liên lạc với
đại thần chưa từng để lại dấu vết nào. Hành tung của hắn bí ẩn, khó có
thể đoán được, cho dù Triệu Chương muốn bắt thóp cũng không có dấu vết
mà tìm.
Từ phương diện này mà nói xem ra Triệu Giới cao tay hơn Triệu Chương, đang chờ Triệu Chương rơi xuống thế hạ phong.
Sắc mặt Sùng Trinh Hoàng Đế ôn hòa hơn một chút: “Nếu đã không có, sau
này liền an phận một chút. Còn hôn sự của Tống Huy, chờ sau khi thi đình lại bàn lại…”
Nói xong, ông phất tay, ý bảo hai người rời đi.
Triệu Giới và Triệu Chương một trước một sau ra khỏi Ngự thư phòng, đi về phía cửa cung.
Ở Tuyên Đức Môn.
Triệu Giới cầm dây cương trong tay, phi thân lên ngựa, thấp giọng nói
với Chu Cảnh ở bên cạnh: “Nghĩ cách thu sổ của lão Ngũ vào trong tay,
sao chép một bản đưa cho bản vương. Nhớ làm việc bí mật, đừng để kẻ nào
phát hiện”.
Chu Cảnh đi theo Triệu Giới lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có việc
khó khăn cần hắn làm, hắn lập tức sảng khoái đồng ý: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định làm việc cẩn thận”.
*** *** ***
Phủ Anh Quốc Công
Ngày hôm đó trời mưa nhỏ, nước mưa đập vào mái ngói lưu ly trên hành
lang nhỏ, giọt nước tí tách rơi vào trong đất. Mưa không lớn, lại kéo
dài không dứt. Ngụy Côn đi Hàn Lâm Viện, Ngụy La rửa mặt, đổi áo bách
hợp và trăng màu xanh da trời, phía dưới là la quần màu tím, mang hài
cao, đi tới thư phòng.
Thư phòng nằm ở phía sau chính đường Tùng Viên, là chỗ Ngụy Côn làm
việc. Bình thường Ngụy La rất ít khi tới chỗ này, hôm nay nếu không phải là vì bức họa của Khương Diệu Lan, chỉ sợ nàng sẽ chẳng bao giờ tới
đây.
Cửa thư phòng không có ai, Ngụy La đẩy Trực Linh Môn ra, đi tới phía sau văn án khắc đám mây vểnh lên được sơn đen khảm trai. Lần trước nàng
thấy Ngụy Côn cất bức họa trong giá sách đằng sau, Ngụy La tìm thử, quả
nhiên ở chỗ sâu nhất tìm thấy bức họa cất trong hộp gấm đóng kín làm
bằng gỗ lim. Ngụy La lấy xuống, cởi dải lụa đỏ ở đầu, bên trong đúng là
bộ dáng của nữ nhân lần trước - -
Mặt trái xoan, má hoa đào, mỉm cười.
Đây là nương sao?
Ngụy La chăm chú nhìn một lát, ánh mắt dời xuống, trên bức họa cũng
không để lại manh mối gì khác. Nàng tiếc nuối nhìn tới nhìn lui rất
nhiều lần, trên đó cũng không để lại gì, chỉ có một con dấu mờ mờ và một câu thơ đề. Đó là bút tích của Ngụy Côn, đại khái là lúc tình nồng, như keo như sơn mà viết lên, Ngụy La nhìn mà cũng thấy ê răng.
Nàng thật sự không phát hiện được gì, đành phải cuộn bức họa lại, trả về chỗ cũ, rời khỏi thư phòng.
Trở lại đường vào Tùng Viên, chỗ đó có một nha hoàn mặc xiêm y ngọc bích đứng đợi đã lâu. Thấy Ngụy La đi tới, gấp gáp chào đón: “Tứ tiểu thư,
tiểu thư đã về”.
Ngụy La nghiêng đầu, không rõ chuyện gì: "Có việc gì thế?"
Nha hoàn kia cuống quýt gật đầu, nóng vội không yên nói: “Trong cung cho người đến, mời ngài vào trong cung một chuyến”.
Ngụy La ngây người, vô thức hỏi: “Thiên Cơ Công Chúa mời ta?”
“Không phải là Thiên Cơ Công Chúa”. Nha hoàn lắc đầu, tiếp tục nói: “Là Hoàng Hậu Nương Nương triệu ngài vào cung”.
Trần Hoàng Hậu?
Điều này càng làm Ngụy La nghi ngờ. Từ khi nàng không làm thư đồng cho
Triệu Lưu Ly, đã rất lâu chưa gặp Trần Hoàng Hậu. Mỗi lần nàng vào cung
đều trực tiếp đi Thần Hoa Điện, rất ít khi tới Chiêu Dương Điện. Bây giờ Trần Hoàng Hậu lại cố ý triệu nàng vào cung, là có chuyện gì gấp sao?
Ngụy La mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không thể chậm trễ, trở về phòng
cho Kim Lũ búi lại tóc cho nàng, dùng trâm ngọc bích cài lên, lại từ
trong hộp trang sức lấy ra một đôi hoa tai bằng vàng khảm đá Ngọc Lam
mang vào, lúc này mới lên xe ngựa vào cung. Xe ngựa chạy tới hoàng cung, sau nửa canh giờ dừng ở cửa Khánh Hi Cung, ngoài cửa có một ma ma mặc
xiêm y màu vàng đang đợi nàng.
Ngụy La xuống xe ngựa, theo sau ma ma đi tới Chiêu Dương Điện.
Trước Chiêu Dương Điện có một hành lang nhỏ thật dài, đi qua hành lang
nhỏ ấy mới tới cửa Chiêu Dương Điện. Ngụy La cúi đầu đi vào trong Điện,
quỳ gối hành lễ trước Trần Hoàng Hậu: “Dân nữ tham kiến Hoàng Hậu Nương
Nương”.
Trần Hoàng Hậu mặc áo kép gấm, trên vai thêu long văn, kim trang màu
xanh thêu hoa, phía dưới là váy dài thêu kim long nghịch nước, ngồi trên ghế lim khắc hoa hồng, đánh giá Ngụy La một phen, cười nói: “Đứng lên
đi, để bản cung nhìn rõ con”.
Ngụy La đứng thẳng, mắt ngước nhìn lên trên.
Vừa nhìn, Ngụy La bỗng nhiên ngẩn ngơ, bởi vì ngồi cạnh Trần Hoàng Hậu không ai khác chính là Triệu Giới~
Triệu Giới mặc cẩm bào xanh đen thêu thị đế khoa văn, lấy tay chỉ chỉ, mỉm cười nhìn nàng.
Ngụy La ngẩn người, vội vàng thu hồi tầm mắt, quy củ ngồi trên ghế hoa
hồng dưới ghế Hoàng Hậu. Đáng tiếc vị trí của nàng không tốt, Triệu Giới ngồi đối diện nàng, nàng vừa ngẩng đầu là nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Triệu Giới lại cố tình không biết thu liễm, con ngươi đen nhánh thỉnh
thoảng nhìn nàng, làm cho nàng có chút không được tự nhiên.
Tại sao Triệu Giới lại ở chỗ này? Truyền nàng vào cung là ý của Trần Hoàng Hậu hay ý của hắn? Có chuyện gì gấp sao?
Trong lúc Ngụy La còn chưa hiểu gì, Trần Hoàng Hậu đã giải đáp thắc mắc
của nàng: “Không lâu nữa Lưu Ly đã tới cuổi cập kê mười lăm, ngày đó cần một người hỗ trợ lễ cập kê. Bản cung nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm
được người thích hợp, Trường Sinh có nhắc tới ngươi, lúc này bản cung
mới nhớ tới, tuổi ngươi và Lưu Ly tương tự, lại là tỷ muội tốt, thật rất thích hợp”. Sau đó Trần Hoàng Hậu mỉm cười nhìn nàng: ‘Không biết ngươi có nguyện ý không?”
Ngụy La nghiêng đầu, vô thức hỏi: “Trường Sinh?”
Trần Hoàng Hậu che miệng cười: “Đây là nhũ danh của Giới Nhi, bản cung gọi từ nhỏ đã quen, nhất thời quên sửa miệng”.
A… Ngụy La ngẩng đầu nhìn người đối diện, chỉ thấy sắc mặt Triệu Giới có chút biến hóa. Không nghĩ một người uy nghiêm như vậy lại có nhũ danh
đáng yêu như thế, thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngụy La suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nếu là lễ cập kê của Lưu Ly,
dân nữ tất nhiên nguyện ý có mặt. Chỉ là dân nữ chưa từng hỗ trợ bao
giờ, có rất nhiều việc không quen, đến lúc đó sợ sẽ rối loạn trận
tuyến…”
Trần Hoàng Hậu nói việc này không có gì đáng ngại, ôn nhu an ủi: “Trước
lễ cập kê phải chuẩn bị rất nhiều, đến lúc đó ngươi thường vào cung, sẽ
có người chuyên xướng lễ dạy ngươi phải làm gì, không cần sợ hãi”.
Lúc này Ngụy La mới an tâm, gật đầu nhìn Trần Hoàng Hậu, khẽ mỉm cười nói: "Được, vậy làm phiền Hoàng Hậu Nương Nương quan tâm”.
Ngụy La hiểu quy cũ, là cô nương khiến người khác yêu thích. Trần Hoàng
Hậu chỉ gặp nàng lúc nàng còn nhỏ, bây giờ nàng trưởng thành, không ngờ
trổ mã tốt như vậy. Lúc nãy Ngụy La mới tiến vào cũng khiến Trần Hoàng
Hậu kinh ngạc một lát.
Trần Hoàng Hậu quen nhìn mỹ nhân, hậu cung không người nào không có dung mạo tốt, ngay cả Cao Đan Dương Phủ Trấn Quốc Công, Lý Tương Phủ Nhữ
Dương Vương đều là mỹ nhân nổi danh của Thành Thịnh Kinh. Mỗi người các
nàng đều có điểm riêng, vốn tưởng đó đã là nhan sắc xinh đẹp cực độ, bây giờ thấy Ngụy La, Trần Hoàng Hậu lại thấy các nàng không đủ rực rỡ.
Tiểu cô nương này trưởng thành vừa đúng, da thịt như tuyết, eo nhỏ,
người trắng như ngọc, quả nhiên là tiên tư dật mạo (1). Hơn nữa giọng
nói của nàng lại mềm mại êm tai, người khác nghe thấy tâm can liền trở
nên yếu mềm, nói là vưu vật cũng không quá đáng.
Trần Hoàng Hậu nhớ tới chuyện cũ năm đó, cầm lọ thuốc hít màu phấn mạ
vàng hoa văn hình hoa cỏ, nhịn không được cảm khái nói: “Năm tháng thật
không buông tha một ai, năm đó ngươi và Lưu Ly đều nhỏ như vậy…” Trần
Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn lên trời đo đo một chút: “Bây giờ đều lớn như
vậy rồi”.
Ngụy La cong môi, lại cười nói: "Nhưng Hoàng Hậu Nương Nương vẫn giống như năm đó, không có gì thay đổi”.
Cái miệng nhỏ này thật ngọt, không nữ nhân nào không thích nghe mấy lời
này. Ý cười trên mặt Trần Hoàng Hậu sâu hơn một chút, ánh mắt nhìn Ngụy
La cũng từ ái hơn nhiều: “Đứa nhỏ này…Trong lòng bản cung rất cảm kích
ngươi, năm đó Lưu Ly không chịu uống thuốc, chỉ có ngươi có biện pháp.
Bây giờ thân thể nó tốt hơn, hơn phân nửa công lao là của ngươi. Lần này lại truyền ngươi vào cung, cũng có một phần tâm tư như vậy, nghĩ nói
với ngươi một tiếng cảm ơn”.
Tât nhiên Ngụy La không dám nhận, gấp gáp nói không sao: “Hoàng Hậu Nương Nương còn phí tâm nhiều hơn dân nữ”.
Câu nói này khiến hốc mắt Trần Hoàng Hậu phiếm hồng.
Những năm này bà vì Triệu Lưu Ly tốn bao tâm tư, đại để chỉ có mình bà
hiểu rõ. Có đôi khi đêm ngủ cũng không yên, lo lắng vừa tỉnh dậy Lưu Ly
liền bệnh nặng, đoạn thời gian đó mỗi ngày bà đều hốt hoảng lo sợ, cũng
không biết trôi qua thế nào. Trần Hoàng Hậu vì thế có chút cảm khái,
cũng may bây giờ Lưu Ly hiểu chuyện, biết tự chăm sóc mình, hơn nữa còn
có Dương Chẩn ở bên cạnh bảo vệ, bà mới yên tâm hơn.
Trần Hoàng Hậu nhìn Ngụy La bằng con mắt khác, cảm thấy càng nhìn càng
thích, đây là tiểu cô nương hiểu chuyện, nói chuyện chạm được đến tâm
khảm của bà. Trần Hoàng Hậu kêu Thu ma ma lấy một hộp gấm làm từ gỗ tử
đàn, đưa tới cho Ngụy La: “Bản cung không có đồ vật nào khác, đây là đồ
trang sức năm xưa lúc bản cung vào cung mẫu thân đã đưa cho bản cung,
bây giờ lại tặng lại cho ngươi”.
Trong hộp là một bộ trang sức phù dung bằng vàng, trên mặt khảm hồng
ngọc trong suốt, vừa nhìn liền biết vô giá. Khó có được chính là tâm ý
của Trần Hoàng Hậu, Ngụy La vừa nghe lai lịch của nó, liền không dám
nhận, mở miệng cự tuyệt: "Dân nữ..."
Trần Hoàng Hậu cố ý nghiêm mặt, uy hiếp: “Nếu ngươi không cầm, chính là không chịu tiếp nhận lòng biết ơn của bản cung”.
Ngụy La nàng nào dám nghĩ như vậy? Ngụy La có chút oan uổng, đành phải cầm lấy, chân thành nói: “Đa tạ Hoàng Hậu Nương Nương”.
Nói xong, Trần Hoàng Hậu lưu nàng lại nói vài câu, lời nói khách khí,
thần thái ôn hòa, không giống như Hoàng Hậu nói chuyện với dân nữ, mà
giống như trưởng bối lôi kéo tiểu bối nói chuyện nhà hơn.
Ước chừng qua một canh giờ, Ngụy La thấy cũng không còn sớm liền đứng
dậy cáo từ. Trần Hoàng Hậu không lưu nàng lại, dù sao bên ngoài cũng
đang mưa, tối muộn đường không dễ đi, sợ sẽ gặp mưa lớn, kêu Thu ma ma
che dù đưa nàng ra cửa Khánh Hi Cung.
Lúc này, Triệu Giới để chén trà xuống, đứng lên, phủi phủi cẩm bào nói: “Mẫu hậu, trong phủ nhi thần có việc, cũng nên về thôi”.
Trần Hoàng Hậu không nghi ngờ, gật đầu nói: “Mẫu hậu nhớ lúc con tới không mang dù. Con chờ một lát, Thu ma ma đưa dù tới sau”.
Triệu Giới gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, Thu ma ma từ trong buồng đi ra, trên tay cầm hai cái dù, một cái cho Ngụy La, một cái cho Triệu Giới.
Triệu Giới cầm cả hai, đứng ở hành lang nhỏ nói với Thu ma ma: “Ngươi về đi, bản vương và Tứ cô nương cùng đường, vừa vặn đưa nàng ra Khánh Hi
Cung”.
Thu ma ma không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, nhìn Ngụy La một cái rồi xoay người đi về.
Thu ma ma lại không nghĩ xem, khi nào mà Triệu Giới lại yêu cầu đưa một cô nương về chứ?
Ngụy La nhìn bóng lưng Thu ma ma rời đi, có chút bất đắc dĩ.
Triệu Giới rũ mắt nhìn tiểu cô nương, cất bước đi tới bên cạnh nàng: “Đi thôi!”
Ngụy La đành phải nhấc váy theo sau Triệu Giới. Bọn họ đi trên hành lang nhỏ, bên ngoài là tiếng mưa tí tách, mưa như hạt châu rơi trên mặt đất, bắn tung tóe trên hành lang, từng đợt hơi ẩm kéo tới.
Bước chân Triệu Giới không nhanh, đại khái là chiếu cố bước đi của nàng, từ đầu đến cuối vẫn thong thả chậm rãi đi đằng trước, không nói chuyện
với nàng, cũng không quay đầu nhìn nàng.
Cuối cùng cũng tới cuối hành lang nhỏ, phía trước là đường ra khỏi Khánh Hi Cung. Ngụy La bước nhanh đuổi theo Triệu Giới, dừng cách hắn ba bốn
bước: “Tĩnh Vương ca ca, cho muội một cái dù”.
Ngụy La vừa nói, vừa đưa tay ra, bàn tay nho nhỏ, lòng bàn tay giơ ra trước mặt hắn, tuyệt không khách khí.
Triệu Giới dừng bước, xoay người nhìn nàng, lại nhìn khoảng cách giữa
hai người bọn họ, hơi nhếch cánh môi, giễu cợt nói: “Đứng xa như vậy,
làm sao bản vương đưa cho muội được?”
Ngụy La suy nghĩ một chút, đành bước tới, đứng gần Triệu Giới hơn một chút.
Ai ngờ hắn vẫn không đưa dù cho nàng, lại đưa mắt chăm chú nhìn nàng một lát, chậm rãi cúi người. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Triệu Giới đối diện nàng, khoảng cách giữa hai người lúc đó chỉ khoảng một lóng tay,
cũng quá gần rồi.
Ngụy La vô thức lui về sau, Triệu Giới không nhúc nhích nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng chữ hỏi:
"Muội đang trốn ta?"