dit: tart_trung
Beta: gaubokki
Cửa Điện Đại Hùng Bảo
Vừa nhìn thấy Lương Ngọc Dung đẩy Ngụy Thường Dẫn đi tới, Ngụy La liền cảm thấy không ổn.
Nàng trăm phương ngàn kế ngăn cản bọn họ lâu như vậy, nhưng cái gì nên tới thì trước sau gì cũng sẽ tới.
Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn tới gần nàng, Ngụy La hướng Ngụy
Thường Dẫn quy củ gọi “Đại ca”. Ngụy Thường Dẫn gật đầu, nói với Ngụy La vài câu, cũng không nói nhiều, liền kêu hạ nhân đẩy về phòng khách ở
hậu viện.
Lương Ngọc Dung nhìn Ngụy Thường Dẫn đi xa, lúc đó mới đi tới chỗ Ngụy
La, nghi ngờ hỏi: “A La, không phải là thân thể không thoải mái sao, sao lại tới đây?”
Vẻ mặt Ngụy La nghiêm túc, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi ngươi cùng đại ca ta đi đâu vậy?”
Lương Ngọc Dung chỉ chỉ điện nhỏ đằng sau, thấy Ngụy La nghiêm túc hỏi,
còn tưởng đã xảy ra chuyện gì vô cùng lớn, thẳng thắn nói: “Ta ra sau
điện nghe trụ trì giảng kinh”. Vừa nói vừa lôi kéo Ngụy La đi về phòng,
lại lải nhải oán hận nói: “Kinh pháp thật cao thâm khó hiểu, ta nghe đến thiếu chút nữa là ngủ luôn rồi. May mà Thường Dẫn ca ca có mang theo
kẹo mạch nha, ta ăn xong liền không ngủ gật nữa”.
Hai người đi trên đường nhỏ lát đá xanh, bước chầm chậm mà đi. Phòng
khách ở hậu viện cách tiền viện một khoảng, đi một lúc sẽ thấy các vị tu sĩ mặc áo cà sa đi lại. Tăng nhân chắp tay trước ngực hành lễ với các
nàng, các nàng cũng quỷ củ hành lễ đáp lại.
Đi một đường tới phòng khách, Ngụy La đứng trước cửa gian phòng của mình, nghiêng đầu hỏi: “Thường Dẫn ca ca cho ngươi kẹo?”
Lương Ngọc Dung cười gật đầu, cho rằng Ngụy La không tin, đem giấy dầu
mình đã gấp chỉnh tề đưa nàng xem, bày tỏ bản thân không nói dối: “Ta
định tặng lại cho Thường Dẫn ca ca một bao kẹo. A La, ta mua rồi, đến
lúc đó ngươi giúp ta đưa cho ca ca được không?”
Ngụy La không cần suy nghĩ, liền nói: “Không được”.
Lương Ngọc Dung ngẩn người, vốn nghĩ Ngụy La sẽ đồng ý, bây giờ lại
không chút do dự mà từ chối, khiến nàng không biết phải làm sao: “Tại
sao?”
Tại sao chứ… đương nhiên là vì nàng muốn hai người họ càng ít tiếp xúc
càng tốt, thừa dịp bây giờ còn chưa có bao nhiêu tình cảm, nên dứt thì
dứt, miễn cho sau này càng thêm bi thương. Ngụy La đẩy cửa Trực Linh ra, cất bước đi vào trong: “Thường Dẫn ca ca ở tại Dung Viên, ít khi ra ngoài, ta cũng ít khi nhìn thấy huynh ấy, không tiện lắm”.
Lý do này thật quá miễn cưỡng, ai mà tin chứ? Bọn họ ở cùng một phủ,
muốn gặp mặt còn không phải dễ dàng sao? Nói cho cùng là không muốn giúp Lương Ngọc Dung nàng! Hai má Lương Ngọc Dung phồng lên, đôi mắt hạnh
tròn to nhìn chằm chằm sau ót Ngụy La, tức giận nói: “Ngươi không giúp
ta, vậy hôm nào ta tự mình đi đưa”.
Ngụy La giậm chân, suy nghĩ cẩn thận lời của Lương Ngọc Dung. Nếu nàng
giúp Lương Ngọc Dung đưa kẹo cho Ngụy Thường Dẫn, tối thiếu hai người
bọn họ sẽ không gặp nhau, nếu để Lương Ngọc Dung tự mình đưa, chưa biết
họ gặp nhau rồi có phát sinh chuyện gì không. Như vậy xem ra, tự nàng
phải đem đi mới an toàn.
Ngụy La xoay người, thỏa hiệp nói: “Được rồi, ta giúp ngươi”.
Lương Ngọc Dung nhất thời cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiền, vui vẻ cảm tạ Ngụy La.
*** *** ***
Hậu viện Thên Phật Tự có một mảnh rừng đào, chiếm hơn một nửa sườn núi,
lúc Ngụy La ngồi trên xe ngựa đã nhìn thấy. Hoa đào rực rỡ, nở rộ sáng
cả một mảnh rừng, khiến người mê loạn.
Sớm tinh mơ Ngụy La đã thương lượng với Lương Ngọc Dung, chờ buổi trưa
dùng cơm chay ở Phật Tự xong, trong lúc mọi người nghỉ ngơi thì các nàng đi ra rừng đào nhìn ngắm một chút. Ăn trưa xong, Ngụy La an bài mọi thứ thỏa đáng, lúc chuẩn bị xuất phát, đẩy cửa ra thì liền thấy Lương Ngọc
Dung đang gọi Ngụy Thường Dẫn!
Ngụy Thường Dẫn và Ngụy Thường Hoằng đang cùng đứng dưới gốc đa cách đó
không xa, một người ôn hòa nho nhã, một người anh tuấn tuấn lãng.
Lương Ngọc Dung và Ngụy La tới đó, trong tâm Ngụy La dù không muốn nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, miễn cưỡng cười một cái: “Thường Dẫn
ca ca sao cũng tới đây?”
Lương Ngọc Dung chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt giải thích: “Là ta
gọi Thường Dẫn ca ca tới, nghe nói lúc nào Thường Dẫn ca ca cũng ở trong nhà, ít khi ra ngoài, nên muốn ca ca cùng ra sau núi xem hoa đào một
chút”.
Buổi sáng lúc đi ra khỏi Điện Đại Hùng Bảo, Lương Ngọc Dung liền mời
Ngụy Thường Dẫn cùng mọi người ra sau núi. Lúc đó Ngụy Thường Dẫn từ
chối, không muốn quấy rầy nhã hứng du ngoạn của bọn họ. Chỉ là lúc đó
Lương Ngọc Dung có chút tức giận, lúc đó nàng nói thế nào nhỉ? A, nàng
nói: “Làm sao ca ca biết sẽ quấy rầy bọn muội? Thường Dẫn ca ca không
muốn đi, có phải là vì chê bọn muội quấy rầy ca ca không? Nghe nói ca ca thích yên tĩnh, thật ra bọn muội cũng không ồn ào đâu, ca ca đi rồi sẽ
biết. Một năm hoa đào chỉ nở một lần, vừa kịp lúc, không xem thật đáng
tiếc!”
Từ nhỏ Lương Ngọc Dung đã mồm miệng nhanh nhảu, giống như Ngụy La vậy, nói hai ba câu liền lay động được người ta rồi.
Sau khi Ngụy Thường Dẫn nghe xong thì bật cười, tiếng cười chậm rãi động lòng người, cuối cùng cũng đồng ý.
Bây giờ hắn ngồi trên xe lăn, gương mặt bình thản, mặt mày tuấn tú có
chút ý cười: “Ngọc Dung nói hoa đào sau núi nở rất đẹp, ca ca liền không mời mà tới. A La không hoan nghênh ca ca sao?”
Lương Ngọc Dung đứng bên cạnh, tươi cười xán lạn, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Loại tình huống này Ngụy La sao có thể nói ra ba chữ “Không hoan
nghênh”, nàng gật nhẹ đầu, dối lòngnói: “Sao có thể? Đại ca ca đi với
bọn muội, tất nhiên là hoan nghênh rồi”.
Nói xong nàng suy nghĩ một lát, cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”.
Đoàn người đi về phía sau miếu, rừng đào cách Thiên Phật Tự không xa,
mỗi người chỉ dẫn theo một nha hoàn hoặc người hầu cùng đi.
Ngụy La đi phía sau, nhìn bóng lưng Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn mà rơi vào trầm tư.
Lương Ngọc Dung là tiểu cô nương biết ăn nói, tính tình hoạt bát, cùng
nàng ấy ở một chỗ sẽ không lo buồn chán. Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường
Dẫn thật sự bù trừ cho nhau, một người hoạt bát, một người ôn hòa yên
tĩnh. Lúc nàng ấy nói chuyện, Ngụy Thường Dẫn ở một bên yên lặng lắng
nghe, hình ảnh thật hài hòa. Nếu không phải hai người họ định trước
không có kết quả tốt gì, thật sự là một cặp xứng đôi.
Ngụy La lại nhớ đến kết cục đời trước.
Lúc đó nàng mới vừa trở về Phủ Anh Quốc Công nhận thân, bị Đỗ Thị và
Ngụy Tranh đuổi đi, không dám vào phủ, đành phải núp ở góc cửa bên chờ
Ngụy Côn trở về. Sau đó, nàng không đợi được Ngụy Côn, lại thấy Lương
Ngọc Dung.
Khi đó Lương Ngọc Dung bị phu thê Bình Viễn Hầu bức bách, cùng người
khác định hôn, nhưng trong lòng nàng ấy không bỏ được Ngụy Thường Dẫn,
liền tới Phủ Anh Quốc Công muốn gặp hắn một lần. Ngụy Thường Dẫn không
xuất hiện, nàng ấy cố chấp quật cường đứng bên cửa, lặng lẽ rơi lệ.
Lương Ngọc Dung khóc, khóc mãi, đại khái là quá tuyệt vọng, cuối cùng co người ngồi xổm dưới đất mà khóc, thân thể không ngừng run rẩy. Một
người bình thường vui vẻ như vậy, khi đó đã không còn biết cười, chỉ còn lại chết lặng, trống rỗng và tuyệt vọng.
Cuối cùng Lương Ngọc Dung không đợi được Ngụy Thường Dẫn, lúc trời tối đen thì bị người của Phủ Bình Viễn Hầu dẫn về.
Nếu đời này bọn họ cũng có kết cục như vậy, Ngụy La nói gì cũng không thể để cho hai người họ lại yêu nhau.
*** *** ***
Đi ra cửa sau Thiên Phật Tự là một đường nhỏ đi xuống núi. Hai bên đường là cây bụi gai che kín, chỉ còn con đường mòn nhỏ ở giữa để đi. Cũng
may đường này coi như bằng phẳng, cũng không hẹp lắm, hai người sóng vai nhau đi cũng được.
Dọc theo đường đi Ngụy La đều kéo tay Lương Ngọc Dung, không để nàng ấy
tiếp xúc với Ngụy Thường Dẫn. cũng may Lương Ngọc Dung không nghi ngờ
gì, đoạn đường này coi như trót lọt.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, phóng tầm mắt không xa là một mảnh rừng,
hoa đào nơi đó đang nở rộ sáng cả một khoảng trời, cánh hoa trắng mịn,
màu sắc diễm lệ, nhìn lại thì giống như một bức tranh thiên nhiên đậm
màu. Lúc bọn họ tới gần, đắm mình giữa rừng hoa đào, cánh hoa theo gió
bay lả tả, quẩn quanh tới trước mặt họ, từng đợt hương cũng nương theo
đó tỏa ra xung quanh.
Một mảnh hoa đào rơi trên đỉnh đầu Ngụy La, Thường Hoằng đưa tay thay
nàng lấy xuống, lại hỏi: “A La, có phải tỷ không thoải mái không?”
Sắc mặt nàng không tốt, cánh môi trắng bệch, giống như đang âm thầm chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn.
Ngụy La thật sự không khỏe cho lắm, nàng tự đánh giá cao bản thân, hôm
nay là ngày đầu quý thủy, thân thể thật sự yếu ớt. Buổi sáng đi đoạn
đường núi dài như vậy không nói, lúc nãy xuống núi thật sự tiêu hao
nhiều sức lực, khiến nàng mệt mỏi kiệt sức, toàn thân không còn chút sức nào. Không những như thế, bụng nàng còn đau đến muốn chết. Ngụy La nức
nở nghẹn ngào một tiếng, kêu Kim Lũ đỡ mình đi vào đình nhỏ đằng trước:
“Ta có chút mệt…Ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi!”
Có điều bộ dạng Ngụy La không đơn giản chỉ là “Hơi mệt”, nàng ngồi trên ghế đá trong đình, đầu cúi gằm, bộ dáng không vui.
Ngụy Thường Hoằng khẩn trương đi tới, hỏi: “Thật sự là chỉ hơi mệt sao? Tỷ có chỗ nào không thoải mái không?”
Ngụy La gật đầu, nhắm mắt nói nhỏ: “Thật… đệ đi chơi với Thường Dẫn ca ca đi, tỷ ngồi đây một lát là ổn rồi”.
Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, không muốn đi: "Tỷ không thoải mái, đệ ở lại đây với tỷ”.
Có điều đây là loại chuyện riêng tư của nữ nhân, sao nàng lại có thể để
hắn biết chứ! Ngụy La kiên quyết đuổi Ngụy Thường Hoằng ra ngoài, hắn
không còn cách nào khác, đành cẩn thận chậm rãi rời đi.
Trong đình chỉ còn lại mình nàng, Kim Lũ quan tâm hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ
có mang theo trà gừng, ngài có muốn uống một chén cho đỡ lạnh không?
Trên núi lạnh, hoặc là bị hàn khí nên mới đau bụng”.
Kim Lũ nói xong, thấy Ngụy La không phản đối, liền lấy ra một cặp lồng
đựng thức ăn sơn đỏ chạm khắc tranh hoa văn tùng trúc mai, mở ra, lấy
chén trà khắc hoa hồng đựng trà gừng nóng bên trong ra, bưng tới trước
mặt nàng: “Vẫn còn nóng lắm, tiểu thư uống đi!”
Lúc này Ngụy La cũng không thể làm gì khác, không thể vừa mới tới liền
kêu đi về, huống gì còn phải lên núi lại, nàng vừa nghĩ đã thấy không
thích rồi. Ngụy La nhận chén trà, uống từng chút một, sau đó lại nằm rũ
trên bàn, một tay ôm bụng, một tay kê dưới đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc đó, Lương Ngọc Dung có qua đình hai lần xem Ngụy La, thấy tình trạng nàng không tốt cũng không quấy rầy. Chuyện như vậy ai cũng không
giúp được, đầu năm nay Lương Ngọc Dung cũng có quý thủy, có một lần nàng không chú ý bị lạnh, cũng đau như vậy, vì thế thật sự là cảm động lây,
rất đồng tình với Ngụy La.
Sau khi Ngụy La uống trà gừng xong thân thể cũng ấm hơn, đau đớn cũng
giảm bớt, biết vậy ngay từ đầu đừng để bị lạnh. Nàng nhắm mắt lại, nhớ
tới lát nữa còn phải đi ra ngoài, đột nhiên có một bàn tay ấm áp sờ trán nàng, thử nhiệt độ trên trán.
Bàn tay đó thon dài cường tráng, là tay nam nhân. Ngụy La cho là Ngụy
Thường Hoằng, nhẹ nhàng “Ngô” một tiếng, dúi đầu vào khuỷu tay, giọng
mềm mại nói: “Thường Hoằng, đừng động… Tỷ khó chịu”.