Là chính bản thân hắn chủ quan, vậy mà lại không cẩn thận có tâm tư hoang đường như vậy.
Lúc Ngụy La ghé vào tai hắn hỏi: “Có phải ngươi thích ta không”, trong
nháy mắt tâm trí hắn rối loạn, cũng không sao suy nghĩ bình thường được. Từ tối hôm qua tới giờ, trước mắt Lý Tụng đều là bộ dáng cười nói của
nàng, lần đầu tiên nàng cười với hắn, vậy mà là vì muốn dùng trâm giết
hắn. Lưỡi dao sắc bén đâm rách lồng ngực hắn, hắn hận nàng, phiền chán
nàng, cuối cùng vẫn để nàng chạy đi.
Lý Tụng nắm chặt tay vịn ghế, mu bàn tay cơ hồ nổi lên gân xanh như muốn bóp nát miếng gỗ.
Lý Tụng lại thất thần, ngay cả Cao Dương Trưởng Công Chúa cũng cảm thấy
không thích hợp, kêu hắn vài lần: “Tụng nhi, con đang nghĩ cái gì? Mẫu
thân hỏi con vì sao lại bị thương, sao không trả lời?”
Lý Tụng bị thương ở ngực, chỉ cần băng bó kỹ sẽ không để người khác nhìn thấy, không ai biết hắn bị thương thế nào. Hắn thấp giọng nói: ‘Lúc săn bắn bị động vật làm bị thương, chỉ một chút vết thương nhỏ thôi. Nương, người không cần lo lắng”.
Cao Dương Trưởng Công Chúa bán tín bán nghi nhìn hắn, không yên tâm hỏi: “Thật không sao? Sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?”
Hắn lần nữa thất thần, ngay cả Cao Dương trưởng công chúa đều nhìn ra hắn không thích hợp, kêu hắn
Hắn lắc đầu nói không sao, thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra manh
mối, chịu đựng đau xót nói sang chuyện khác: "Tương nhi đâu? Vì sao con
không thấy muội ấy?"
Cao Dương Trưởng Công Chúa nói: “Từ lúc ở Tràng Tầm Sơn về liền nhốt
mình trong phòng, mẫu thân gõ cửa nhiều lần cũng không chịu trả lời”.
Sau đó bà nhướng mày, không chút vui vẻ nói: “Nha đầu đó, cũng không
biết đang làm cái gì”.
Có thể làm gì chứ? Đơn giản là bắn người ta bị thương, cảm thấy chột dạ, lại sợ phụ mẫu trách phạt nên không dám ra ngoài gặp người mà thôi.
Từ trước tới nay Lý Tụng luôn yêu thương Lý Tương, không để nàng chịu
chút ủy khuất nào, song lần này hắn lại cho rằng nàng làm vậy thật quá
đáng. Chính là vì hắn luôn cưng chiều nàng, mới để nàng dưỡng thành tính tình tùy hứng kiêu căng như vậy. Cho dù Ngụy La tính kế nàng, cũng
không nên lấy đi tính mạng của Ngụy Thường Hoằng.
Lý Tụng suy nghĩ một chút, đem chuyện phát sinh hai ngày nay tất cả nói
cho Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương và Cao Dương Trưởng Công Chúa Triệu
Huyên. Thanh âm hắn đều đều lại êm tai, mắt Lý Tri Lương và Triệu Huyên
càng mở càng lớn, cuối cùng không tin được hỏi lại: "... Con nói Lục
thiếu gia Ngụy gia bị thương, là do Tương nhi bắn?"
Lý Tụng nhẹ gật đầu.
Cao Dương Trưởng Công Chúa vô cùng sợ hãi, nếu không phải chính miệng Lý Tụng nói ra, cho dù thế nào bà cũng không thể tin được. Nữ nhi bà nâng
niu trong lòng bàn tay, đáng yêu lại đơn thuần, từ khi nào lại có tâm
địa độc ác như vậy? Bà lẩm bẩm: “Tương nhi sao có thể làm ra chuyện như
vậy… Nó… Nó…”
Trưởng Công Chúa "Nó" nửa ngày, cũng không nói tiếp được.
Cũng may đầu óc Lý Tri Lương còn tỉnh táo, ôm thân thể lung lay sắp đổ
của kiều thê, nói với nha hoàn ngoài cửa: "Đi mời tiểu thư tới đây!"
Không lâu sau, Lý Tương mặc đoản sam (1) bằng lụa màu xanh và váy cùng
màu xuất hiện ở cửa. Lý Tương đoán được nguyên nhân nàng bị gọi tới,
trên mặt không có chút chột dạ sợ hãi nào, ngược lại còn vui vẻ, đến
trước mặt Cao Dương Trưởng Công Chúa, biết rõ còn cố hỏi: “Nương gọi con làm gì, không phải con đã nói thân thể con không thoải mái sao?”
Cao Dương Trưởng Công Chúa lấy lại bình tĩnh, ngồi trên ghế, cố gắng giữ cho mình tâm bình khí hòa nói: “Tương nhi, con nói thật cho mẫu thân
biết, con có liên quan gì tới chuyện Ngụy Thường Hoằng bị thương không?”
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Tương đình trệ, chợt nhìn Lý Tụng đang ngồi một bên, "Ca ca nói với người sao?"
Thanh âm Cao Dương Trưởng Công Chúa nghiêm khắc một chút: "Con chỉ cần nói có hay không thôi!"
Lý Tương ngược lại hết sức thẳng thắn, lông mày giương lên, có chút phong thái dám làm dám chịu: “Là con bắn, vậy thì thế nào?”
Lý Tương làm người khác bị thương, không có bất kỳ hối cải nào, ngược
lại còn bày ra bộ dáng phải làm như vậy, khiến Cao Dương Trưởng Công
Chúa vừa tức giận vừa thất vọng: “Sao con lại có thể…” Vừa dứt lời bà đã cảm thấy trước mặt tối sầm, hồi lâu sau mới bình ổn lại được. Lý Tương
và Ngụy La xảy ra tranh chấp bà có nghe, sự tình nói lớn không lớn nói
nhỏ không nhỏ, cùng lắm thì không kết thân với Ngụy Gia là được. Nhưng
bây giờ nàng lại bắn bị thương Thường Hoằng, tính chất hai việc này
không giống nhau, chẳng những chịu tội với Ngụy Gia, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ vô cùng bất lợi đối với thanh danh của Lý Tương, sau này sẽ khó gả đi! Đứa bé này, sao lại hồ đồ như vậy?
Lý Tương thấy sắc mặt Triệu Huyên không tốt, lập tức tiến lên vịn vai
bà, lại thân thiết rót một chén trà, dâng tới trước mặt: “Nương đừng
nóng giận, con nói người nhé, Ngụy Thường Hoằng chẳng phải không sao
sao? Hắn chỉ bị thương một chút thôi, đi săn có ai mà không bị thương
chứ”. Nói xong liền nhìn Lý Tụng: “Huống gì có ca ca chịu trách nhiệm
thay con, con sao phải lo lắng chứ?”
Lý Tụng không đáp lời, dời ánh mắt đi.
Lý Tương không nghĩ nhiều, nói tiếp mấy lời dỗ Cao Dương Trưởng Công
Chúa. Trời sinh nàng có cái miệng dẻo, chỉ cần dụng tâm, nhất định có
thể dụ dỗ đối phương rất tốt. Hơn nữa Triệu Huyên vốn thương nàng, cho
dù tức giận, cũng không thật sự giao nàng cho Ngụy Gia xử trí. Lý Tương
trấn an Triệu Huyên, đem đạo lý nói rõ: “Con vốn không thích Ngụy Thường Hoằng, là phụ mẫu nhất định đem hai người chúng con ghép lại. Quan hệ
hai nhà vốn dĩ không tốt, Ngụy La lại âm hiểm giảo hoạt, con gả qua đó
không phải sẽ bị ủy khuất sao? Phụ mẫu cam lòng để con bị Ngụy Gia khi
dễ sao? Việc này cũng vừa vặn, cửa hôn sự này không cần kết”.
Cho dù Ngụy Thường Hoằng lớn hơn Lý Tương một tuổi, nhưng nàng không thích hắn ta.
Người Lý Tương nàng thích là Lương Dục oai hùng to lớn, không phải loại
tiểu hài nhi suốt ngày đi theo sau tỷ tỷ đó. Trong mắt Ngụy Thường Hoằng chỉ có tỷ tỷ hắn, nếu ai gả cho hắn, còn phải tranh giành tình cảmvới
đại cô, vậy thì thật sự là xui tám đời.
Cao Dương Trưởng Công Chúa chỉ tay về phía Lý Tương: "Cho nên con làm
người ta bị thương? Con muốn người khác nói mình thế nào, đanh đá độc ác hay là hung ác tàn bạo? Con còn muốn thanh danh của mình không hả?”
Lý Tương làm nũng gọi nương một cái, nằm trên chân nàng cọ cọ: “Không
phải con biết sai rồi sao… Ai kêu Ngụy La kia thiết kế con, con nhất
thời tức giận, cũng không kiềm chế được”. Lý Tương đến cùng cũng không
dám nói rõ Ngụy La thiết kế nàng thế nào, chỉ ậm ờ cho qua: “Hơn nữa
không phải có ca ca sao? Ca ca, sau đó ca ca giải quyết thế nào?”
Lý Tụng không trả lời, ngực hắn bị thương nặng, hôm qua ở Tràng Tầm Sơn
chỉ tùy tiện băng bó, lúc này đau vô cùng. Hắn nắm chặt quyền, cường
ngạnh nói: “Con mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước”.
Nói xong, cũng không đợi mọi người phản ứng, hắn xoay người rời đi.
Lý Tương ngẩn người, còn tưởng tâm tình Lý Tụng không tốt, vội đuổi theo gọi: “Ca ca!”
Bước chân Lý Tụng không dừng lại, mỗi một bước đều thong thả tiến tới.
Cuối cùng Lý Tương đuổi kịp hắn ở chỗ hành lang dài sơn son, quẩn quanh bất an hỏi: “Ca ca, có phải ca ca tức giận không…”
Lời còn chưa dứt, Lý Tương nhìn thấy trước ngực hắn có vết máu đỏ thẩm,
bỗng khựng lại, trợn mắt hỏi: “Ca ca bị thương? Bị thương khi nào? Hôm
qua săn bắn kết thúc không phải còn không sao sao….”. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện đó, ngẩng đầu, tức giận hỏi: “Có phải Ngụy Thường Hoằng
không? Hay là Ngụy La? Là bọn họ làm đúng không?”
Lý Tụng chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, đầu đau nhức cộng thêm đau đớn do vết thương làm sắc mặt hắn không tốt chút nào, giọng nói cũng ác liệt
vô cùng: “Lý Tương, tội danh hôm qua ca ca gánh thay muội, nếu về sau
muội còn tùy hứng như vậy, ca ca cũng không quản muội nữa”. Hắn che
ngực, đẩy Lý Tương ra, khàn giọng nói: ‘Thời gian này muội đàng hoàng ở
trong nhà đi, không cần xuất đầu lộ diện. Khi nào sóng gió qua đi lại
xuất môn”.
Lý Tương đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lý Tụng ngày càng xa, không kìm
lòng cắn chặt môi dưới, cũng không biết có để lời của hắn trong lòng
không.
Cao Dương Trưởng Công Chúa đau lòng cho nữ nhi, không nỡ phạt Lý Tương,
lại nghe nàng nói biết sai rồi, cuối cùng chỉ phạt quỳ ở phật đường ba
canh giờ, sao chép kinh thư một trăm lần, liền cho qua việc này. Về phần Ngụy Gia, khẳng định không kết thân được… Không những không kết thân,
sợ là còn có hiềm khích.
*** *** ***
Ở Phủ Anh Quốc Công, vết thương của Ngụy Thường Hoằng dưỡng ước chừng hơn nửa tháng mới tốt lên.
Thời gian này Ngụy La canh chừng bên cạnh hắn, thay hắn vơ vét các loại
dược liệu quý báu, mỗi ngày đều phải nhìn hắn uống hết chén thuốc bổ lớn mới yên tâm. Có đôi khi Ngụy Thường Hoằng thật bất đắc dĩ, cố gắng giãy giụa: “A La, đệ không yếu ớt như vậy, thương thế vốn dĩ đã tốt rồi.
Những thứ thuốc này có thể không uống không?”
Ngụy La lắc đầu nói không được, rất có khí thế ương ngạnh không hiểu
chuyện: “Ngay cả Lý Tụng đệ cũng đánh không lại,khi nào đệ có thể đánh
thắng được hắn, khi đó sẽ không cần phải uống thuốc bổ này”.
Lý Tụng tập võ từ nhỏ, Ngụy Thường Hoằng chỉ luyện qua chút quyền cước
để cường kiện thân thể, căn bản không thể so sánh, điều kiện này của
nàng cũng thật làm khó người khác. Ngụy Thường Hoằng không còn cách nào
khác, đành phải tiếp tục uống thuốc bổ.
Ngày hôm đó Triệu Lưu Ly mời Ngụy La vào cung, nói là có chuyện quan
trọng muốn thương lượng với nàng, vì thế nàng buông tha cho Thường
Hoằng, về phòng đổi xiêm y trước khi vào cung.
Cùng lúc đó, Hoàng Đế Sùng Trinh ở Lân Đức Điện mở yến tiệc, chiêu đãi
tam giáp đạt thứ hạng cao trong trận săn bắn mùa xuân, tiện thể ban
thưởng cho họ. Cùng dự tiệc còn có vài vị hoàng tử và đại thần, Triệu
Giới và Triệu Chương cũng được mời.
Đại điển săn bắn năm nay Triệu Chương không tham gia, Triệu Giới chỉ coi náo nhiệt, dù sao loại trận đấu thế này là dịp Hoàng Đế Sùng Trinh khảo nghiệm năng lực thiếu niên, không phải trường hợp long trọng gì. Bọn họ không cần phải xuất lực, đoạt đi danh tiếng của người khác. Triệu Giới
vốn dĩ định săn hồ ly cho Ngụy La, có điều tiểu cô nương có vẻ không có
hứng thú, hắn cũng liền thôi.
Trên yến tiệc, Hoàng Đế Sùng Trinh mặc thường phục màu tím thêu bốn hình long vân (2), đầu đội kim nhị long diễn châu dực thiện quan (3), dáng
vẻ tươi cười hiền hòa, kêu mọi người ngồi xuống. Ngồi hai bên là trợ thủ đắc lực của ông, Triệu Giới và Triệu Chương. Hôm nay Triệu Giới mặc áo
bào màu xám tro hoa văn hình con Li (4), trên viền áo còn thêu chỉ vàng, khí độ tự phụ, cử chỉ có lễ; Triệu Chương nhỏ hơn Triệu Giới tám tuổi,
mặc áo bào xanh thẫm thêu mãng xà, chắp tay hành lễ, tươi cười khiêm tốn nhã nhặn, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
Lương Dục ngồi phía dưới Triệu Giới, Lý Tụng ngồi dưới Triệu Chương, một vị ngự sử đại nhân ngồi bên cạnh Lương Dục, những người khác đều tự
ngồi vào chỗ của mình.
Trong yến tiệc Hoàng Đế Sùng Trinh khen ngợi Lương Dục và hai người kia
một lượt, tán thưởng bọn họ thiếu niên anh kiệt, có dũng có mưu, trong
ngôn từ có ý tứ thưởng thức. Đám người Lương Dục vội vàng khiêm tốn đứng dậy, tự mình cho rằng có chút hổ thẹn. Hoàng Đế ngược lại lơ đãng, kêu
cung nhân mang phần thưởng đã sớm chuẩn bị tốt, ban thưởng cho ba người
họ.
Ba người quỳ xuống tạ ơn, tiếp nhận ban thưởng, rồi về lại chỗ ngồi của mình.
Tiếp theo chính là ăn uống linh đình, vũ nhạc thái bình.
Vũ nữ mặc nghê thường (5) để lộ vòng eo, dáng người lay động, theo tiếng nhạc mà nhảy múa xoay tròn, dáng múa lả lướt, làm cho đại đa số nam
nhân không chớp mắt. Triệu Giới rủ mắt, không có hứng thú tựrót cho mình một chén rượu, giơ lên chén rượu bằng men trắng, con mắt hơi mở nhìn Lý Tụng đang ngồi đối diện.
Vết thương trên ngực Lý Tụng còn chưa lành hẳn, không thể uống rượu, kể
từ khi yến tiệc bắt đầu, hắn ta liền có vẻ không tập trung. Tất cả mọi
người đều đang thưởng thức Nghê Thường Vũ Y, hắn ta lại chống cằm, ánh
mắt mặc dù đang nhìn vũ nữ, nhưng thần trí không biết đã bay tới chỗ nào rồi.
Triệu Giới gọi một cung nhân tới, thấp giọng nói hai ba câu. Cung nhân
kia gật đầu xác nhận, chợt lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng Lý Tụng, ghé vào tai hắn ta nói vài lời.
Cung nhân nói xong, ánh mắt đen tối của Lý Tụng nhìn sang chỗ Triệu Giới.
Triệu Giới giơ chén rượu lên, môi mỏng mỉm cười, ngửa đầu uống một hơi
cạn sạch, sau cùng nâng chén rượu úp ngược xuống. Ý bảo "Ta uống xong,
đến phiên ngươi".
Ánh mắt Lý Tụng thêm âm trầm, đành phải tự rót một chén rượu, nâng chén lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vốn tưởng một chén này là xong rồi, không nghĩ Triệu Giới có chủ đích
trêu chọc hắn, một chén không đủ, còn thêm chén thứ hai, chén thứ ba… Lý Tụng uống một lúc, tới chén thứ bảy, chỉ cảm thấy vết thương ở ngực đau đến nứt ra, bụng dạ đau đớn như bị lửa đốt. Nhưng Lý Tụng nhìn thấy
Triệu Giới không có ý định dừng lại, khiến hắn chỉ có thể cố nén đau bồi rượu. Hai người đều so sự nhiệt tình với đối phương, không uống cho đối phương gục thề không thể bỏ qua.
Đáng tiếc Lý Tụng không có tửu lượng tốt như Triệu Giới, lại thêm một
chén rượu nữa, mặt Triệu Giới vẫn không có chút biến hóa nào, ngược lại
càng thêm thần nhàn khí định. Lý Tụng thì ngược lại, cảnh tượng trước
mắt có chút mông lung, trong cổ họng dâng lên vị ngai ngái, hắn cố nén
xuống, trong đầu buồn bực lại uống thêm một chén, hung hăng đập xuống
bàn nhỏ sơn đen khảm trai!
*** *** ***
Yến tiệc kết thúc, từng người hồi phủ.
Bước chân Triệu Giới trầm ổn, ngoại trừ một thân toàn mùi rượu, tuyệt
không có chỗ nào giống như người vừa uống hai mươi mấy chén. Triệu Giới
như không có gì cáo biệt với mọi người, đi xuống đường nhỏ về phía Tuyên Đức Môn.
Lý Tụng ngược lại, con mắt đỏ lên, bước chân lỗ mãng, cần cung nhân đỡ
mới có thể miễn cưỡng đi ra Lân Đức Điện. Đến trước cửa điện, hắn lại bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, cũng thanh tỉnh hơn một chút.
Đến trước cửa Tuyên Đức Môn, một chiếc xe ngựa nắp xanh từ đằng xa đi tới, dừng ở cửa.
Ngụy La mặc váy dài thêu trăm bướm trăm hoa, vịn tay Kim Lũ từ trong xe
ngựa bước ra, vừa ngước mắt nhìn, liền nhìn thấy ánh mắt của Triệu Giới. Môi phấn hồng nhếch lên, đang chuẩn bị lộ ra gương mặt tươi cười, lại
nhìn thấy Lý Tụng sau lưng hắn, khóe môi rũ xuống, ánh mắt dời đi, không muốn nhìn hắn ta.
Triệu Giới nhếch môi, cất bước đi tới trước mặt nàng, xoa xoa đỉnh đầu nàng hỏi: “Sao muội lại tiến cung? Lưu Ly tìm muội sao?”
Ngụy La gật gật đầu, nói thật: "Lưu Ly nói có việc muốn thương lượng với muội, kêu muội vào cung”. Nói xong lại ngửi thấy trên người hắn toàn
mùi rượu, lui về sau nửa bước, bịt mũi hỏi: “Đại ca ca uống rượu sao?
Mùi rất nồng”.
Không chỉ uống, hơn nữa còn là uống không ít.
Triệu Giới không tự ngửi thấy, nhìn thấy tiểu cô nương bày ra vẻ mặt
ghét bỏ, nhịn không được trêu chọc: “Sao thế, muội không thích bản vương uống rượu sao?”
Cũng không phải là thích hay không, chỉ là không quen với mùi đó mà
thôi. Ngụy La không bịt mũi nữa, "Nếu muội nói không thích thì sao?"
Hắn cong môi, nhìn vào mắt nàng, nửa thật nửa giả nói: "Vậy từ giờ về sau bản vương liền không uống nữa."
Ngụy La chớp mắt mấy cái, cũng không nói gì.
Lý Tụng đứng đằng sau thu hồi ánh mắt, tiếp nhận dây cương cung nhân đưa tới, phi thân lên ngựa, giơ cao roi, miệng hô tiếng “Giá”, không quay
đầu lại mà rời đi.