Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngụy Côn đối với việc này không có dị nghị gì, chỉ dặn dò hành xửcẩn
thận, đừng lỗ mãng, liền cho phép Ngụy Tranh và Ngụy La cùng nhau ra
ngoài.
Ngụy Tranh liếc mắt nhìn Ngụy La, như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, kèm theo nụ cười nói: “phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời Tống Huy ca ca”.
Sau đó, Ngụy Côn lại nói vài chuyện nhỏ không đáng kể, cũng không cần
lưu tâm nhiều. Thấy ba người đều nghe rõ, lúc này ông mới an tâm một
chút, đứng dậy đi về phòng.
Chân trước Ngụy Côn vừa đi, Ngụy Tranh cũng rời đi theo.
Ngụy La vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm phương hướng Ngụy Tranh rời đi mà trầm tư.
Con ngươi nàng đen bóng, sóng mắt lưu chuyển, bên môi thấp thoáng nụ
cười, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tâm tình nàng tốt, lại không biết bên trong đang nghĩ cái gì. Lúc Ngụy Tranh rời đi cố ý nhìn nàng, rõ ràng
mang theo ý khiêu khích. Ngụy La sao lại nhìn không ra, lần này Ngụy
Tranh muốn ra ngoài, không phải là vì Tết Nguyên Tiêu, mà là vì Tống
Huy.
Ngụy Tranh có thích Tống Huy hay không nàng không rõ, nhưng nàng biết,
Ngụy Tranh nghĩ phải gả cho Tống Huy. Không phải vì cái gì khác, mà bởi
vì hắn là vị hôn phu của nàng. Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngụy Tranh trở nên thích cướp đồ của nàng, chỉ cần nàng muốn, nàng ta sẽ nghĩ hết
biện pháp đoạt lấy. Đương nhiên, rất ít khi Ngụy Tranh thành công. Lần
này cũng không ngoại lệ, ý đồ của nàng ta quá rõ, nhìn không ra thì nàng là kẻ ngốc rồi.
Ngụy Tranh muốn cướp đi vị hôn phu của nàng, muốn nhìn bộ dáng bị đả kích và nhục nhã của nàng sao?
Đáng tiếc, nàng đối với Tống Huy không có tình yêu nam nữ, cho dù bị
cướp đi, nàng cũng không thấy khổ sở. Có điều nhìn cái gì đó của mình bị lấy mất, nàng đúng là vẫn có chút mất hứng.
Ngụy La không khỏi tò mò, đời trước Ngụy Tranh gả cho Tống Huy, có phải
mang theo tâm tư như vậy mà gả đi không? Lúc đó nàng đã không còn bất kỳ uy hiếp gì với nàng ta, sao nàng ta còn phải nhớ kỹ nàng? Nếu không
phải vì nguyên nhân này, vậy chẳng lẽ là vì thích Tống Huy?
Nếu là như vậy, Ngụy La cảm thấy chuyện này thật thú vị.
Ngụy Tranh thích Tống Huy, nàng sao có thể để nàng ta dễ dàngđạt được?
Khi không đưa cho nàng ta như vậy, chẳng phải là quá tiện nghi cho Ngụy
Tranh rồi sao?
Hai mắt Ngụy La cong lên, để lộ nụ cười tươi sáng đáng yêu. Trong lòng
còn đang mưu ma chước quỷ, trên mặt lại là vẻ hồn nhiên không tả được.
Thường Hoằng ở một bên gọi nàng, giọng nói có chút mất hứng: “Tỷ đang nghĩ gì? Đệ gọi đã nhiều lần, tỷ cũng không trả lời”.
Ngụy La nghiêng đầu nhìn, mắt cười cong cong: “Đệ nói gì?”
Thường Hoằng không trả lời lại, cố chấp nói: “Tỷ nói cho đệ biết trước, vừa rồi tỷ đang nghĩ gì?”
Ngụy La chống gò má, cố ý tỏ vẻ thần bí: “Không nói cho đệ biết”.
Nàng nói xong, Thường Hoằng một lúc lâu vẫn không nói chuyện, bộ dáng có chút bị khi dễ. Rất lâu sau mới có dũng khí hỏi lại: “Tỷ có phải đang
nghĩ tới Tống Huy không?”
Ngụy La kinh ngạc ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, không nói lời nào.
Thường Hoằng cho rằng mình đã đoán đúng, gương mặt tuấn tú lập tức biến
đổi, nhịn không được thổ lộ ra hết: “Thật ra không cần Tống Huy, một
mình đệ cũng có thể dẫn tỷ ra ngoài”.
Vừa rồi lúc nàng còn chưa vào, hắn chính là đang thương lượng với Ngụy
Côn chuyện này. Bây giờ hắn đã trưởng thành, không phải tiểu hài tử sáu
tuổi như trước, mang Ngụy La ra ngoài hoàn toàn không có vấn đề. Ngụy
Côn không nên để Tống Huy đi với bọn họ, A La bây giờ đang tuổi xuân,
ông cũng không sợ để người khác bàn tán, thật không biết nghĩ thế nào.
Ngụy La nhịn không được cười lên, lúc nàng cười rộ giống như trước đây,
thanh âm giòn ngọt dễ nghe, nghe vào khiến tâm tình người ta cảm thấy
thoải mái: “Thường Hoằng, trước kia Tống Huy ca ca có lén lútbắt nạt đệ
sao?”
Thường Hoằng lắc đầu: “Không có”.
Nàng càng thêm hiếu kỳ: “Vậy vì sao đệ không muốn gặp huynh ấy?”
Thường Hoằng không lên tiếng, ở trong lòng suy nghĩ một chút, đại khái
là bởi vì sau này A La phải gả cho Tống Huy. Hắn là cảm thấy Tống Huy
không xứng với A La, tỷ ấy tốt như vậy, mười cái Tống Huy hắn cũng cảm
thấy không xứng.
*** *** ***
Ngày hôm sau, gió mát bay bay, trời quang trong không mây.
Lúc ra cửa đã chạng vạng, Ngụy La lo lắng buổi tối lạnh, liền khoác
ngoài một cái áo choàng làm từ lông chồn màu trắng ngà, đi theo Thường
Hoằng cùng nhau xuất môn. Trước cửa có một chiếc xe ngựa đỉnh sơn đen
của Phủ Trung Nghĩa Bá, trước xe ngựa một người thiếu niên đang đứng,
hắn đang nói chuyện với Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh ra cửa sớm một chút, vừa nhìn liền biết nàng ta ăn mặc tỉ mỉ, tóc búi Thùy Hoàn Phân Tiếu Kế (1) rủ xuống, cài vểnh lên hai cái trâm
nạm vàng có dây rủ xuống, ở đuôi khảm hồng ngọc (2). Bên dưới mặc áo hoa nhuộm sắc thu và la quần thêu bách điệp, bên ngoài là giầy vải thêu hoa văn bảo tướng. Nàng ta đang tuổi lớn, ăn mặc như vậy, lại chiếu rọi
người khác.
Không biết hai người đang nói gì, khóe miệng Ngụy Tranh cười rộ cong
lên, làm phai nhạt bớtsự sắc sảo trong mắt, tỏ rõ vẻ xinh đẹp nhu thuận.
Tống Huy vui vẻ ôn hòa cười, ánh mắt nhìn Ngụy Tranh giống như nhìn muội muội Tống Như Vi của mình, lúc nói chuyện cũng có chút không tập trung. Lúc hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy La và Thường Hoằng, ánh mắt vui
vẻ sâu thêm ba phần, làm cho người ta có cảm giác như đang tắm gió xuân, ánh mắt cũng thay đổi, chuyên tâm hơn hẳn. Cho tới khi Ngụy La bước tới gần, hắn mới nói một tiếng: “A La muội muội đã tới”.
Thiếu niên tuấn tú lúc trước đã trưởng thành, trở nên anh tuấn cao ngất, hắn lúc này không mặc áo choàng, ôn nhu lịch sự lại tao nhã, thanh âm
lúc nói chuyện giống như nước chảy, róc rách róc rách. Vẫn giống như
nhiều năm trước lúc nàng ngồi chung xe ngựa với hắn, hắn một bên ôn nhu
xoa mặt nàng, lại tươi cười bất đắc dĩ nói: “Thật là một cái bánh bao
nhỏ yếu ớt”.
Ngụy La gật đầu: “Tống Huy ca ca chờ lâu rồi sao? Muội không biết huynh
đã tới rồi, cho nên còn chậm trễ trong chốc lát, huynh không giận chứ?”
Tống Huy cười cười lắc đầu, hắn sao có thể giận nàng, hắn chưa bao giờ
nỡ giận nàng. Thấy sắc trời không còn sớm, hoàng hôn buông xuống, trên
đường chắc đã náo nhiệt lắm rồi, Tống Huy liền nói với mọi người: “Nên
đi sớm thôi”.
Vì vậy Ngụy La và Ngụy Tranh cùng lên xe ngựa, Tống Huy và Thường Hoằng
cưỡi ngựa bên ngoài xe, đoàn người hướng phía Tây Thành Thịnh Kinh náo
nhiệt mà đi.
Thành Tây có lễ hội lồng đèn, bên trong treo vô số hoa đăng, đủ mọi màu
sắc, hình dáng đa dạng, người xem tới hoa cả mắt. Hội đèn lồng còn có
không ít hoạt động, đoán đố đèn, múa rối, đi cà kheo, thả hoa đăng… Trên phố đầy ắp người, náo nhiệt vô cùng.
Lúc bọn người Ngụy La tới, trên đường đã chật như nêm, người người chen vai.
Vốn A La còn lo lắng buổi tối sẽ lạnh nên mặc thêm một kiện áo, bây giờ
xem ra nàng đã nghĩ nhiều rồi, không khí náo nhiệt như vậy, người người
chen chúc một chút cũng không lạnh. Nàng bỏ áo choàng trên xe, lộ ra áo
nhỏ nguyệt sắc và tay áo xanh da trời cùng với la quần màu mật, ngang
hông đeo một dây tơ lụa, lộ ra vòng eo mảnh mai, khiến Ngụy Tranh cũng
phải nhịn không được mà nhìn vài lần.
Xuống xe ngựa, Ngụy Tranh đề nghị: “Chúng ta đi xem hội lồng đèn trước! Còn có thể chơi đố đèn, rất vui”.
Tống Huy gật đầu, xem như đồng ý. Hắn nhìn Ngụy La một chút: “A La muốn đi chỗ nào?”
Ngụy La cong mắt cười một cái: “Muội theo Tống Huy ca ca”.
Ánh mắt Tống Huy nhu hòa hơn nhiều, giữa khung cảnh trăm loại hoa đăng
này, ôn nhu trong mắt cơ hồ tràn ra ngoài: “Vậy chúng ta đi xem hội lồng đèn trước, xem hết xong lại đi coi múa rối và thả hoa đăng”.
Ngụy La nói được, cùng sánh bước đi về phía trước.
Thường Hoằng và Ngụy Tranh đi theo sau bọn họ, ánh mắt Thường Hoằng sáng quắc nhìn chằm chằm cái ót Tống Huy, chỉ còn kém không nhìn đến thủng
lỗ. Đi được một chút, hắn nghiêng đầu thấy trên đường có bán bánh nổ
nguyên tiêu (3), liền đi mua một túi, đưa tới trước mặt Ngụy La: “A La,
tỷ nếm thử cái này!”
Ngụy La nhận lấy, dùng tăm trúc ghim một cái đưa vào miệng, Bánh nguyên
tiêu óng ánh xốp giòn, bên ngoài bọc một tầng đường trắng, bên trong
nhân bánh là đậu đỏ, đậu đỏ mới nấu ăn nóng cả miệng. Ngụy La là lần đầu nhìn thấy món này, mi tâm nhíu lại oán hận nói: “Thật nóng!”
Thường Hoằng nghe vậy, trên mặt lộ vẻ áy náy, hắn mua được liền đưa cho
nàng, chính mình cũng chưa thử qua, không rõ bánh như thế nào. Bây giờ
lại nghe nàng nói nóng, liền vươn tay để trước miệng nàng: “Tỷ phun ra,
không cần ăn!”
Nhả đồ trên đường thật không văn nhã, Ngụy La lại cảm thấy rất nóng,
cũng cố gắng nuốt xuống. Nàng bịt miệng, nước mắt ròng ròng: “Đầu lưỡi
nóng muốn hư rồi!”
Ngụy La vừa nói như vậy, Thường Hoằng càng thêm đau lòng, cũng không
quan tâm túi bánh kia nữa. Hắn muốn xem đầu lưỡi Ngụy La, Ngụy La lại
không cho hắn xem, hai người nháo một hồi, ngược lại vứt Tống Huy qua
một bên.
*** *** ***
Xuyên qua một cái cầu đá hình vòm, bên kia bờ là hội lồng đèn.
Đứng ở đầu cầu bên này nhìn ra xa, cả con đường đều là hoa đăng được
thắp sáng, liên tục nối nhau tới cuối ngã tư đường, sáng chói như dải
ngân hà, như ngôi sao trên trên bầu trời rơi xuống mặt đất, ánh vào mắt
người, khiến người ta tâm loạn ý mê. Hoa đăng có màu hồng, màu trắng,
màu phấn, màu vàng còn có hình con thỏ, đài sen, bát giác, cá vược…
nhiều loại khiến người hoa mắt. Trên hoa đăng có viết đủ loại đố đèn,
nếu ai đoán được liền ra trước báo câu trả lời, đoán đúng sẽ có phần
thưởng, trước từng cái hoa đăng đều có không ít người vây quanh, mọi
người hưng trí bừng bừng đoán thử.
Ngụy Tranh cũng muốn đi đoán đố đèn, nàng ta muốn gọi Tống Huy đi cùng.
Tống Huy nhìn Ngụy La đang ăn bánh nổ nguyên tiêu, lắc đầu nói: “Muội đi đi, ca ca đứng chờ ở chỗ này”. Dừng lại một chút lại nói: “Huynh nói Đỗ Vũ đi theo muội, bên trong nhiều người, đừng đi quá xa”.
Đỗ Vũ là người hầu của hắn, đi theo bên người cũng đã ba bốn năm.
Ngụy Tranh nghiến răng, nàng ta muốn Đỗ Vũ kia làm gì? Nàng ta lại không muốn đi cùng Đỗ Vũ, chính là muốn đi cùng hắn.
Không biết sao Tống Huy lại không hiểu phong tình, Ngụy Tranh nói gì hắn cũng không chịu theo, vì vậy trong cơn tức giận cũng nói mình không đi
nữa, bất đắc dĩ đứng bên cạnh bọn họ.
Ngụy La đem cái bánh nổ nguyên tiêu cuối cùng đút cho Thường Hoằng, quay đầu lại thấy Ngụy Tranh, nghi ngờ hỏi: “Sao muội không đi đoán đố đèn?”
Ngụy Tranh không nhìn nàng, giọng lãnh đạm: “Không muốn đi”.
Ngụy La chậm chạp “A” một tiếng, chỉ phía trước nói: “Vậy chúng ta đi
xem múa rối với thả hoa đăng đi. Mới vừa rồi còn thấy họ biểu diễn phi
đao, không biết có đẹp không? Mọi người muốn đi không?” Một câu cuối là
hỏi Thường Hoằng và Tống Huy.
Thường Hoằng tất nhiên không có ý kiến, hắn đều nghe nàng, chỉ cần nàng
muốn xem, hắn tất nhiên sẽ bồi nàng. Tống Huy cũng giống vậy, gật đầu
nói: “Vậy thì qua đó”.
Ngụy Tranh mím môi, càng thêm mất hứng.
Dựa vào cái gì nàng ta nói đi đoán đố đèn thì mọi người không đi, Ngụy
La chỉ cần nói muốn coi múa rối bọn họ đều đi? Ngụy Tranh trầm mặc đi
theo sau lưng ba người, nhìn bóng lưng Ngụy La, trong mắt dần lóe ra một tia kỳ quái, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Ngụy La nói so với chỗ đoán đố đèn nơi này rất náo nhiệt, hối hả, khắp
nơi đều là người xem vui. Đặc biệt là chỗ biểu diễn ảo thuật, ba lớp
ngoài ba lớp trong vây chật như nêm, chen lấn cũng không chen vào nổi,
Ngụy La hơi chút tiếc nuối: “Xem không được người ta biểu diễn…”
Tống Huy đề nghị lên trà lâu đối diện để nhìn, nàng lắc đầu, xem những
cái này chủ yếu là tham gia náo nhiệt, lên trà lâu ngược lại không có ý
nghĩa. Bất quá cũng không sao, ngoại trừ ảo thuật, còn có nhiều cái để
coi. Ngụy La đang chuẩn bị kéo Thường Hoằng đi coi người ta phun lửa gần đó, chợt thấy sau lưng có hai hàng người đi cà kheo giẫm tới, người cao vút trên mây đang đi về phía nàng.
Những người kia quơ quơ tay áo, đi đường chậm chạp, rõ ràng đi lại đong
đưa, nhưng dưới chân vẫn rất ổn, không có chút nào như là sắp ngã xuống.
Có một người thậm chí còn ôm người khác xoay vòng, cà kheo thật dài bước tới, mọi người rối rít lui về phía sau. Đường phố náo nhiệt hẳn lên, so với lúc nãy lại càng hỗn loạn, người này đẩy người kia, loạn thành một
đoàn.
Ngụy La bị đám người đẩy tới phía trước hai bước, nàng quay đầu lại
nhìn, đã thấy bản thân cách Thường Hoằng và Tống Huy một đoạn. Nàng đang chuẩn bị đi trở về, không biết bị ai đẩy từ phía sau, vừa vặn đụng phải lưng người phía trước.
Người nọ quay đầu nhìn lại, nàng nghiêng đầu lùi về sau nhìn hắn, lộ ra
cái cổ thon dài trơn bóng và gò má tinh xảo. Đối phương hơi khựng lại,
nhìn chằm chằm mặt nàng, đã quên đi tiếp.
Thường Hoằng và Tống Huy phát hiện chỗ nàng đứng, đang đi về bên này.
Nam nhân bị nàng đụng phải không nhúc nhích, rất đông người vây quanh
bọn họ, khiến cho hắn không ngừng hướng tới gần nàng. Cuối cùng hắn ta
cơ hồ dán nửa người lên người nàng, cánh tay chống lấy Ngụy La ép nàng
vào tường, cúi đầu liếc nhìn nàng, nghiến răng gọi một tiếng: “Ngụy La?”
Nàng kinh ngạc quay đầu, nghênh đón tầm mắt của hắn, dựa vào ánh sáng
của hoa đăng trên đường, cuối cũng cũng nhìn rõ mặt hắn ta.