Edit: tart_trung
Beta gaubokki
Thị vệ đúng lúc chắn trước mặt nàng, giải thích: “Tứ tiểu thư, Vương Gia có chuyện muốn nói với ngài”.
Người này đúng là Dương Hạo, hắn ta ẩn nấp ở Phủ Anh Quốc Công gần ba
tháng, sớm nắm rõ tường tận địa hình ở đây. Thân thủ mạnh mẽ, võ công
trác tuyệt, ba tháng này không có ai phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.
Ngay cả bản thân Ngụy La cũng không biết nhất cử nhất động của mình đều
bị người ta giám thị.
Ngụy La đành phải dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Giới, gương mặt nhỏ
nhắn kéo căng, tỏ vẻ nghiêm trọng: “Đại ca ca có gì muốn nói? Tại sao
phải dẫn muội tới đây, nếu có người phát hiện không thấy muội, phụ thân
sẽ sốt ruột”.
Triệu Giới đứng thẳng, kêu nàng tới bên cạnh: ”Nghe nói muội mọc răng, ta tới tặng muội một phần lễ vật”.
Ngụy La nháy mắt mấy cái, không hiểu nhìn hắn.
Hôm nay Phủ Anh Quốc Công thiết yến có hai lý do, một là đại thọ sáu
mươi của Anh Quốc Công, hai là tiệc đầy tháng của Ngụy Thường Di. Cái
nào cũng không có quan hệ với nàng, tại sao phải đưa lễ vật? Hơn nữa còn lấy chuyện “mọc răng” làm lý do, Triệu Giới thật không phải đang cố ý
trêu chọc nàng chứ?
Bất kể thế nào, có người tặng quà là chuyện tốt, Ngụy La ngẩng đầu, áo
choàng làm bằng nhung và lông thỏ vây quanh để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn
phấn điêu ngọc trác: “Lễ vật gì?”
Triệu Giới cảm thấy có chút manh, đưa tay sờ sờ cái mũi nàng, “Muội muốn gì?”
Ngụy La đảo mắt, đưa ra đáp án ai cũng thích: “Chỉ cần là do Tĩnh Vương ca ca đưa, A La đều thích!”
Thật là một đứa bé lanh lợi! Triệu Giới thấp giọng bật cười, từ trong
tay áo lấy ra một cái hà bao làm từ gấm Tô Châu, đưa tới trước mặt nàng: “Cầm lấy”.
Ngụy La nhận lấy, sờ sờ, bên trong thô ráp, đoán không ra là cái gì. Nàng tò mò hỏi: “Có thể mở ra xem một chút không?”
Triệu Giới vuốt cằm, tỏ vẻ có thể.
Nàng cúi đầu mở sợi dây thừng đỏ, từ trong túi lấy ra một ngọc bội tròn
bằng hồng ngọc, toàn thân ngọc bội trong suốt, mượt mà sáng ngời, vừa
nhìn liền biết chính là ngọc tốt. Nhưng là tại sao lại đưa ngọc bội cho
nàng? A La nghiêng đầu, cầm trong lòng bàn tay lật lật hai cái: “Đại ca
ca, đây là ngọc bội gì?”
Triệu Giới nhận lấy, để nàng đứng trước mặt hắn, một bên giải thích, một bên cúi xuống giúp nàng mang trên cổ: “Cái này gọi là hồng ngọc, mùa
đông đeo để giữ ấm, cũng giúp muội không dễ bị bệnh”.
Ngụy La đứng im không động, ngọc bội mới đeo trên cổ có chút lạnh, lát
sau quả thật dần ấm lên, hết sức thoải mái. Ngụy La ngạc nhiên, mừng rỡ
nhìn Triệu Giới, con mắt to tròn cong lên: “Thật sự có nhiệt”.
Triệu Giới cúi người chỉnh lại ngọc bội đang dính sát người nàng, chỉnh
xong rồi liền ngẩng đầu, đối diện với con ngươi trong sáng tinh nghịch.
Triệu Giới khẽ cắn môi, thanh âm hòa hoãn: “Muội thích không?”
Nàng nhẹ gật đầu, nhìn hắn nói: “Thích”.
Thích là được rồi, cái ngọc bội này chính là bảo bối vạn kim khó cầu.
Lúc trước hắn bị điều đi Ô Nhung, mùa đông liền dùng ngọc bội này để
sưởi ấm. Ô Nhung là vùng đất ở Tây Bắc, vừa đến mùa đông gió lạnh liền
thổi, thường sẽ có người vì thế mà chết rét. Lúc đó hắn đeo khối ngọc
này, đeo một lần liền là ba năm, bây giờ cho nàng, vậy mà cũng không cảm thấy đau lòng.
Thời gian này hắn thường nghe Dương Hạo bẩm báo tình hình của Phủ Anh
Quốc Công, đại khái cũng biết rõ chuyện gì xảy ra. Kế mẫu của nàng sinh
hạ một nhi tử, trước mắt giao cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng, Ngụy Côn vô
năng, không thể cho nàng điều kiện an ổn để trưởng thành, hắn đành phải
âm thầm giúp đỡ một tay. Đỗ Thị và Liễu Thị, trong mắt hắn bất quá cũng
chỉ là muối bỏ biển, giải quyết xong nhà mẹ đẻ Liễu Thị, tiếp theo là
Phủ Trung Nghĩa Bá…
Nhớ tới Phủ Trung Nghĩa Bá liền nhớ Tống Huy và Ngụy La đã đính hôn từ
khi còn trong bụng mẹ, Triệu Giới trầm ngâm một lát, không biết tiểu gia hỏa này đến lúc đó có trách hắn hay không? Có điều không cần phải gấp,
sau này nàng trưởng thành, hắn lại có thể vì nàng tìm một vị hôn phu
thật tốt. Tống Huy tuy có điều kiện, nhưng lại không tính là ưu tú.
Cân nhắc một phen, Triệu Giới nhìn gương mặt trắng nõn phía trước, như
có điều cần suy nghĩ nói: “A La, mùng sáu tháng sau là sinh thần của bản vương”.
Ngụy La có chút mơ hồ, cho nên là? Nàng nên sớm nói với hắn một câu “thọ tỷ nam sơn” sao?
Hắn vuốt ve đỉnh đầu nàng: “Đến lúc đó bản vương sẽ đưa thiếp mời, muội biết cái gì gọi là trả lễ không?”
Nói cách khác, hắn đưa lễ vật cho nàng, nàng cũng phải trả lễ lại?
Ngụy La biết trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, đi một vòng lớn
như vậy, cuối cùng lại dừng ở điểm này! Ngụy La non nớt nói “A” một
tiếng, nếu Triệu Giới đã mở miệng, nàng cũng không thể cự tuyệt: “Đại ca ca muốn lễ vật gì? A La tặng huynh”.
Triệu Giới dùng lại mấy lời vừa rồi nàng nói: “Chỉ cần là do A La tặng, bản vương đều thích”.
Ngụy La “…”
Được rồi, dù sao tuổi nàng còn nhỏ, lễ vật không cần quá quý trọng, tùy
tiện chuẩn bị một cái là được, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Ngoại trừ chuyện này, còn có chuyện gì nữa sao?
Triệu Giới giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đứng lên nói: “Đi thôi, ngoài viện đã mở tiệc. Trễ canh giờ không tốt”.
Ngụy La cùng hắn đi ra trúc viên, hướng hành lang nhỏ nhìn nhìn. Ngụy
Thường Dẫn và Lương Ngọc Dung đã không thấy đâu, không biết đi nơi nào.
Những bông tuyết nho nhỏ vẫn không ngừng rơi, chỉ chốc lát trên mặt đất
đã tích tầng băng mỏng, Ngụy La đạp lên, để lại dấu chân nho nhỏ.
Một lớn một nhỏ, hai dấu chân không ngừng đi tới phía trước, cuối cùng dừng lại ở cửa tiền thính.
Vừa lúc Ngụy Côn từ bên trong đi ra, thấy hai người liền thở phào: “Điện hạ, người đi đâu vậy? Mới vừa rồi hạ nhân tìm một vòng cũng không thấy
người”. Lại cúi đầu hỏi Ngụy La: ‘A La, sao con lại ở cùng một chỗ với
Tĩnh Vương Điện hạ?”
Triệu Giới cởi xuống áo khoác mãng xà đưa cho Dương Hạo ở sau lưng, giải thích: “Bản vương nghĩ muốn tùy ý đi vòng quanh một lát mới vừa đi qua
một chỗ rẽ, lại bị vây trong một trúc viện. May nhờ có A La, là nàng dẫn bổn vương ra ngoài”.
Ngụy Côn sau khi nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ: “Chỗ trúc viên đó bỏ
hoang đã lâu, thường không có ai qua lại, lại khiến điện hạ ủy khuất”.
Nói xong, ông đưa tay vào trong cửa, làm tư thế xin mời: “Tiệc đã bắt
đầu, thỉnh Điện hạ đi vào, gia phụ chờ ngài đã lâu”.
Triệu Giới cất bước vào nhà, đi được hai bước, quay đầu nhìn Ngụy La
ngoài cửa, nhếch môi khẽ cười, không nói gì thêm, tiếp tục đi vào trong
nhà.
Nhưng Ngụy La xem hiểu ánh mắt của hắn, rõ ràng hắn đang nhắc nhở nàng. Đừng quên “Trả lễ”.
*** *** ***
Trải qua thọ yến hôm nay, Ngụy La nghĩ thông suốt một việc.
Đỗ Thị lúc bị người mang đi liền tuyệt vọng, điều này đến giờ nàng còn
ấn tượng. Ngụy Thường Di thân cận với nàng, bà ta sẽ cảm thấy tuyệt
vọng! Nếu như sau này Ngụy Thường Di chỉ nhận thức Tần Thị, không nhận
thức Đỗ Thị, bà ta có phải càng thêm tuyệt vọng không? Thân là một người mẹ, đại để không ai có thể chịu được loại đả kích này.
Ngụy La nghĩ thông suốt, thái độ đối với Ngụy Thường Di coi như có chút thay đổi.
Mặc dù nàng vẫn không muốn gặp hắn, nhưng sẽ không đem vẻ chán ghét viết trên mặt. Dù sao bây giờ hắn vẫn do Tứ bá mẫu nuôi nấng, nàng có thành
kiến với hắn, Tứ bá mẫu cũng khó xử. Hiện thời mỗi lần nàng nhìn thấy
Ngụy Thường Di, không cần nịnh nọt, tiểu gia hỏa kia cũng rất thích
nàng. Nàng không cự tuyệt, ngẫu nhiên sờ sờ bàn tay nhỏ bé của hắn, hắn
cũng sẽ cao hứng cười khanh khách.
Nhìn như vậy, hắn cũng không đáng ghét như trước.
Bởi vì quan hệ của Ngụy Thường Di và Ngụy La tốt, thế cho nên mỗi lần
Ngụy Tranh thấy Ngụy Thường Di, đều chỉ dùng một ánh mắt tức giận phẫn
nộ.
Đại khái là nàng ta cảm thấy hắn là một tiểu phản đồ.
Chẳng hạn như lúc mọi người tụ tập ăn cơm, Ngụy Thường Di được nhũ mẫu
ôm, thỉnh thoảng lại nhìn Ngụy La chớp mắt, le lưỡi. Tiểu hài tử làm
những thứ này cũng không có dụng ý gì, vẻ mặt của hắn là theo bản năng,
ngay cả mình muốn gì cũng không biết. Nhưng Ngụy Tranh lại cho rằng hắn
muốn thân cận với Ngụy La, mím môi nhìn Ngụy Thường Di, ánh mắt phẫn nộ, lại có ý tứ uy hiếp.
Ngụy Thường Di bị ánh mắt của nàng dọa sợ, rụt mình trong lòng nhũ mẫu, lại mím môi khóc lên.
Quan hệ của hắn và Ngụy Tranh giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng
xấu đi, cho nên hiện tại Ngụy Thường Di vừa nhìn thấy nàng ta liền sợ
hãi, vô thức trốn tránh tiếp xúc với nàng ta. Ngụy Tranh cũng còn nhỏ,
trong lòng không biết giao tiếp với tiểu hài tử như thế nào, chỉ cho
rằng uy hiếp hữu dụng, không nghĩ tới lại chữa lợn lành thành lợn què.
Nhũ mẫu ôm Ngụy Thường Di tới sau bình phong trấn an hắn, Ngụy Tranh ngồi trên ghế, nhếch môi, không biết làm sao.
Thời gian qua mỗi ngày nàng ta đều đi Ngân Hạnh Viên thăm Đỗ Thị, Đỗ Thị kể từ sau khi gặp Ngụy Thường Di, lúc nào cũng nhớ tới hắn. Nhưng Ngụy
Côn không cho bà gặp mặt, cả người Đỗ Thị giống như không có hồn phách,
mỗi ngày đều mất hồn mất vía, ban đêm thường kêu tên Thường Di.
Nhưng Thường Di thì sao? Hắn ở chung với Tần Thị và Ngụy La rất tốt, căn bản không biết có một người mẹ đẻ lúc nào cũng nhớ tới hắn.
Phụ thân sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ngụy Tranh đặt đũa xuống, nén nước mắt nói: “Ta no rồi”. Xoay người chạy ra ngoài phòng, trốn dưới mái
hiên, khổ sở khóc lên.
*** *** ***
Rất nhanh liền tới cuối năm, Phủ Anh Quốc Công treo đèn kết hoa, chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Giao thừa năm nay, Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng ngồi cùng nhau ở trên
bậc thang chính phòng đón giao thừa, ngồi mãi, hai người cũng bắt đầu
buồn ngủ, cuối cùng vẫn là Ngụy Côn ôm bọn họ về phòng.
Trước năm mới ba ngày, không khí vô cùng náo nhiệt, Ngụy Côn mang theo
ba đứa nhỏ qua nhà Trung Nghĩa Bá, lại đi đến vài vị quan trong kinh
thành, Ngụy La nhận được không ít bao lì xì, mỗi tối nàng đều lấy ra đếm một chút, giống bộ dáng của một thần giữ của nhỏ.
Kim Lũ nhịn không được chê cười nàng: “tiểu thư không phải còn có vài
rương trang sức của Tam phu nhân sao, còn để ý chút tiền này”.
Nàng lắc lắc đầu, rất khó nói: “Cái này không giống nhau. Những thứ đồ
trang sức kia không thể động tới, chờ ta lớn lên mới lấy ra, ăn mặc đồ
của mình thật tốt. Số tiền này tuy nhỏ, nhưng lúc nào cũng có thể tùy ý
an bài, muốn mua cái gì thì mua cái đó”.
Kim Lũ nén cười, nói lấy lệ: “tiểu thư nói có đạo lý”.
Nàng bĩu môi, cũng không giải thích nhiều. Hai ngày nữa chính là sinh
thần của Triệu Giới, nàng tặng hắn lễ vật gì? Thật sự là đau đầu, vừa
tốn bạc vừa tốn sức, sớm biết như thế, lúc trước nàng không nên nhận cái ngọc bội kia.
Ngụy La nằm lỳ trên giường nghĩ một lát, hai chân nho nhỏ lắc lư, nửa ngày cũng không nghĩ ra chủ ý gì tốt.
Ngày mùng sáu tháng sau, Tĩnh Vương thiết yến, khoản đãi chúng thần, Phủ Anh Quốc Công cũng được mời.
Phủ Anh Quốc Công cũng bị xong, sáng sớm liền xuất phát đi Phủ Tĩnh Vương.
Đây là sinh thần đầu tiên sau khi Tĩnh Vương trở về Thành Thịnh Kinh,
mọi người vắt óc tìm kế nghĩ cách khiến Triệu Giới vui vẻ, mất nhiều
công phu phô bày ở buổi tiệc. Mỗi người vào phủ đều phải đệ trình thiếp
mời cùng lễ vật, lễ vật đa dạng chồng chất, vừa có ngọc thạch quan âm,
cũng có họa cổ… quản gia Vương phủ vừa thu lại vừa ghi chép, đem những
thứ này liệt kê rõ trong danh sách, nhập vào khố phòng.
Lúc này, Triệu Giới mặc thường phục màu xanh đen thêu như ý, ở trong thư phòng không nhanh không chậm luyện chữ.
Thời điểm còn chưa tới, hắn không vội đi phòng trước, để mọi người đợi thêm lát một nữa cũng không phải là không thể.
Không lâu sau, quản gia tới trước cửa, gõ cửa, sắc mặt cổ quái nói: “Điện hạ…”
Triệu Giới không ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Trương quản gia nói: “Anh Quốc Công đưa tới một phần đại lễ, nói muốn
xin ngài giáp mặt mở quà trước… Thuộc hạ lo lắng có vấn đề, liền không
dám lập tức đáp ứng, đặc biệt muốn xin chỉ thị của ngài. Ngài xem nên
làm sao bây giờ?”
Triệu Giới ngừng bút, nghiêng đầu lại nhìn: “Phủ Anh Quốc Công tặng?”
Trương quản gia gật gật đầu.
Hắn nhếch môi, nhớ tới lúc đó ở Trúc Viên đã nói với Ngụy La, phần đại
lễ này chắc là chủ ý của tiểu nha đầu kia. Triệu Giới trầm ngâm một
chút: “Mang tới cho bản vương xem thử”.
Trương quản sự gật đầu, lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, hai người thị vệ mang một cái rương bằng gỗ tử đàn
khắc hoa văn cao hơn nửa người lên, đặt xuống giữa thư phòng, khom mình
hành lễ: “Mời điện hạ xem”
Triệu Giới đứng dậy, chậm rãi đi tới cái rương.
Đây đúng là một phần đại lễ, không biết tiểu nha đầu chuẩn bị cái gì
trong này? Hắn dừng chân một chút, chậm rãi cúi người, đưa tay mở cái
rương ra. Xoạch một tiếng, nắp rương mở ra.
Hắn dừng một chút, nhấc cái nắp lên…
Bên trong có một tiểu cô nương đang cuộn mình, mắt nàng khép hờ, lông mi thật dày rủ xuống, giống như một cây quạt khéo léo. Đại khái là trên
đường ngủ thiếp đi, lúc này còn chưa có tỉnh, gò má trằng trắng mềm mềm
ửng hồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nàng ngủ không quá an ổn, đưa tay dụi mắt, giống như muốn tỉnh lại