Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Lúc nha hoàn ở Ngân Hạnh Viên đến Tùng Viên bẩm báo, Ngụy Côn
đang ở thư phòng dạy Ngụy La viết chữ, tay Ngụy La nhỏ, cầm bút không
yên, dùng hết sức mới viết được. Ngụy Côn liền nắm tay nàng dạy nàng vẽ
từng nét một.
Chữ “Tĩnh” mới vừa viết xong một nửa, bên ngoài thư phòng liền có nha
hoàn vội vã bẩm báo: ”Lão gia, lão gia, phu nhân muốn sinh!”
Tay cầm bút của Ngụy Côn cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía ngưỡng cửa.
Nha hoàn tên Hồng Nha, thời gian này ở bên cạnh hầu hạ Đỗ Thị. Hiện
giờ, bởi vì nàng ta sốt ruột, chạy thở hồng hộc, ngay cả quy củ cũng
không quan tâm
Ngụy Côn nhíu mày, đặt bút lông cừu xuống hỏi:”Không phải chưa đến lúc sao?”
Tháng ba Đỗ Thị được chẩn đoán mang thai một tháng, tính ngày hẳn là
cuối tháng mười một lâm bồn, bây giờ mới là đầu tháng mười một, sao đã
sinh rồi?
Hồng Nha giải thích:”Hôm qua tuyết rơi, phu nhân muốn ở trong viện đi
lại một chút, ai ngờ bậc thang trơn trượt, phu nhân không cẩn thận té
ngã”. Lúc đó nàng ta và Lục Y ở bên giếng giặt đồ, Ngân Hạnh Viên không
có người khác, mọi việc đều phải do bọn họ tự mình làm, trời lạnh như
vậy bọn họ không để ý tình huống của Đỗ Thị. Ai mà nghĩ rằng mới nháy
mắt bà ta liền xảy ra chuyện!
Hồng Nha và Lục Y bị buộc ở lại Ngân Hạnh Viên chịu phạt với Đỗ Thị,
trong lòng sớm đã có bất mãn, bình thường hầu hạ cũng không tận tâm.
Nhưng Đỗ Thị vẫn là Ngũ phu nhân Phủ Anh Quốc Công, nếu thật sự xảy ra
chuyện, bọn họ đều không tránh được bị phạt, bởi vậy lúc này mới kinh
hãi như thế.
Ngụy Côn hỏi: “Thỉnh bà đỡ tới chưa?”
Hồng Nha cúi đầu: “Dạ chưa… Sự việc quá đột ngột, chỉ kịp đỡ phu nhân vào trong phòng”.
Huống gì Đỗ Thị đang mang tội, Ngũ lão gia giận bà ta, ai dám trước mặt
ông đề cập tới chuyện Đỗ Thị? Mang thai đến lúc này, bên cạnh Đỗ Thị một bà đỡ cũng không có, hai mắt trợn trắng ở trên giường kêu gào khổ sở.
Ngụy Côn suy nghĩ một chút nói: “Đi mời bà đỡ mang tới Ngân Hạnh Viên, đem đứa nhỏ sinh ra rồi nói sau”.
Hồng Nha được lão gia phân phó, không dám trì hoãn, vội vàng đi làm việc.
Ngụy La từ trong ngực ông chui ra, nhìn theo hướng Hồng Nha rời đi, lúc lâu cũng không nói gì.
Đỗ Thị coi đứa bé này như bùa hộ mệnh, nếu sinh hạ nhi tử, Ngụy Côn có
lẽ sẽ nể mặt đứa nhỏ, đem bà ta đón ra khỏi Ngân Hạnh Viên. Như vậy sao
được? Ngụy La tuyệt đối không để chuyện này phát sinh! Nàng nghĩ một
lát, không nói tiếng nào, chạy nhanh ra phía ngoài.
Ngụy Côn gọi nàng lại: “A La, con đi đâu?”
Ngụy La không ngừng bước, trong đầu buồn bực chạy thẳng đi, trên đường
va vào không ít nha hoàn, cuối cùng vững vàng đứng trước cửa phòng Ngụy
Thường Hoằng.
Ngụy Côn đuổi theo nàng, thấy nàng đột nhiên khác thường, ông sợ có gì
không hay xảy ra, không nghĩ nàng lại tới gặp Thường Hoằng. Ngụy Côn thở phào một cái, cúi người nhìn bả vai của nàng nói: “Con muốn gặp Thường
Hoằng cũng không cần phải gấp như vậy…”
Nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại.
Trên mặt tiểu cô nương toàn là nước mắt, nước mắt bị gió thổi qua, chảy
lăn tăn. Nàng im lặng khóc, nước mắt cuồn cuộn rơi, có bao nhiêu thương
tâm: “Phụ thân… phụ thân không cần chúng con nữa, con khó chịu”.
Ngụy Côn đau lòng không dứt, cầm ống tay áo giúp nàng lau gương mặt nhỏ
nhắn, nhịn không được nhẹ giọng nói: “Nói bậy bạ gì đó? Phụ thân sao lại không cần các con, phụ thân hiểu rõ các con nhất”.
Thanh âm nàng nghẹn ngào, thì thầm: “Phụ thân có hài tử, phụ thân thích hắn, không cần chúng con…”
Ngụy Côn giật mình, không nghĩ tới cái gì nàng cũng hiểu. Trực giác hài
tử là chuẩn nhất, mặc dù hắn đều gạt nàng, nhưng nàng vẫn như trước hiểu được. Hài tử nhỏ như vậy, bình thường đều thiên chân hồn nhiên, không
nghĩ tới trong lòng lại nghĩ nhiều như vậy. Ngụy Côn hết sức tự trách,
ngồi xổm xuống ôm lấy nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an: “Sẽ
không. A La đừng sợ. Cho dù phu nhân sinh hài tử, phụ thân cũng thương
con nhất”.
Thanh âm ngoài cửa kinh động Thường Hoằng ở trong phòng, hắn đẩy cửa ra, thấy A La khóc sụt sùi, sắc mặt thay đổi:”A La?”
Ngụy La cọ mặt vào áo Ngụy Côn lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Thường Hoằng.
“Tỷ khóc?” Hắn tiến lên hỏi.
Ngụy La không nghĩ để Thường Hoằng biết tại sao mình khóc, dù sao cũng
là giả, chỉ là để gạt Ngụy Côn thôi. Nàng dụi dụi mắt: “Trời rất lạnh,
tỷ là bị đông lạnh tới rơi nước mắt”.
Thường Hoằng không phải kẻ ngốc, miệng mếu máo nói: “Nói bậy, nước mắt sẽ vì bị lạnh mà rơi ra sao?”
Ngụy La nói phải, là một bộ dáng không nói lý.
Thường Hoằng mím môi nhìn nàng, hắn sẽ không gây gổ, chỉ có thể tùy nàng nói hươu nói vượn.
*** *** ***
Trong Ngân Hạnh Viên, chưa tới gần đã có thể nghe tiếng kêu khản giọng ở bên trong.
Ngụy Côn đứng ở ngoài viện, Tứ phu nhân nghe tin cũng chạy tới, Ngụy La
khoác áo choàng đỏ thẫm thêu hoa văn mẫu đơn, cùng với Thường Hoằng ngồi xổm dưới cây tùng nặn tuyết. Hai người ngươi ném ta ta ném ngươi, không tới một lát trên người cả hai đều dính đầy đuyết. Một quả cầu tuyết rơi khỏi tay, vừa vặn nện ngay dưới chân Ngụy Côn.
Ngụy Tranh đỏ mắt, nghiêng đầu trừng bọn họ, kéo tay áo Ngụy Côn:”Phụ thân, mẫu thân sẽ chết sao?”
Ngụy Côn nhờ Tứ phu nhân để ý A La và Thường Hoằng, tiếp tục chơi như
vậy, trong chốc lát cả hai đều cảm lạnh. Đối với vấn đề của Ngụy Tranh,
ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Sẽ không”.
Ngụy Tranh quả nhiên an tâm hơn nhiều, tiếp tục im lặng chờ đợi.
Trong phòng tiếng kêu gào còn tiếp tục, từ sáng sớm cho tới chạng vạng,
thanh âm lúc bắt đầu cao vút bén nhọn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở
dốc. Lần này so với thai đầu còn muốn đau đớn hơn, bởi vì sinh non, có
thể bình an ra đời đã là rất may mắn rồi. Màn đêm buông xuống, sao lốm
đốm đầy trời, Ngân Hạnh Viên cuối cùng cũng truyền ra tiếng khóc nỉ non - -
Tiếp theo là thanh âm vui mừng của bà đỡ: “Sinh, sinh!”
Ngụy Côn và Tứ phu nhân nhìn nhau, trước sau cùng đi vào trong phòng.
Ở nội thất, vòng qua bình phong bốn bức thêu chim khách liền cành, chỉ
thấy Đỗ Thị suy yếu nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cũng
không biết là còn tỉnh hay đã hôn mê. Bà đỡ thấy Ngụy Côn đi vào, cười
híp mắt đem một cái tả lót thêu chữ phúc chúc mừng ông: “Chúc mừng lão
gia, là một bé trai, lão gia thật phúc khí, ngài nhìn đứa nhỏ…”
Nói tới một nửa, bà đỡ thấy Ngụy Côn không có chút phản ứng.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện vị lão gia này không giống mấy vị phụ thân
khác. Ánh mắt ông ta nhìn hài tử không có chút vui mừng, chỉ có tĩnh
lặng và kiềm chế, phảng phất như không mong đợi đứa nhỏ này ra đời. Bà
đỡ lập tức im lặng, ôm hài tử đứng nguyên tại chỗ, tay chân có chút
luống cuống.
Ngụy Côn đi qua bà đỡ hướng vào giường trong, đẩy màn che ra nhìn vào bên trong.
Đỗ Thị lăn qua lăn lại một ngày, lúc này đã trầm trầm hôn mê. Bà sinh hạ hài tử xong, cũng không còn gì lo lắng, càng không biết hài tử sinh ra
như thế nào. Ngụy Côn thu hồi ánh mắt, nhìn Tứ phu nhân Tần Thị nói: ”Tứ tẩu, đứa nhỏ này phiền tẩu chiếu cố!”
Tần Thị từ trong tay bà đỡ ôm lấy đứa nhỏ, khóe môi khẽ nhếch lên nói:
“Nói gì vậy? Ngũ thúc không cần cảm tạ ta, đứa nhỏ sau này đi theo tẩu
nhất định sẽ không chịu khổ”.
Bà đỡ cuối cùng cũng hiểu chuyện, sau đó kinh hãi, đứa nhỏ này chẳng lẽ đưa cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng? Vậy còn Ngũ phu nhân…
Ngụy Côn sớm đã định liệu tốt rồi, chờ sau khi hài tử sinh ra, cho dù là nam hay nữ đều đưa cho Tần Thị nuôi dưỡng, sau năm tuổi liền ghi dưới
tên của Tứ phu nhân làm con thừa tự. Đỗ Thị phẩm đức bại hoại, không
thích hợp nuôi dưỡng hài tử, đây coi như là một loại trừng phạt. Lúc
trước bà ta bán A La đi, hại ông thiếu chút nữa mất đi nữ nhi bảo bối,
bây giờ ông cũng để bà nếm thử tư vị mất đi hài tử. Đỗ Thị không cần
dùng hài tử để uy hiếp ông, cũng không cần nghĩ tới chuyện mẫu bằng tử
quý. Đứa nhỏ này từ khi ra đời đã không có duyên với bà ta, chỉ là ở
trong bụng Đỗ Thị đợi mười tháng, sau đó theo thời gian đem Tần Thị
thành mẫu thân ruột thịt, sau đó nữa sẽ gọi Đỗ Thị một tiếng Ngũ thẩm.
Nha hoàn cho bà đỡ một khoản tiền thù lao, mặt khác lại đưa chút tiền
bịt miệng. Bà đỡ tuy tò mò, nhưng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không
nên hỏi, cầm tiền rồi liền an phận từ cửa hông rời đi.
Tần Thị hỏi ông: “Nghĩ ra tên cho hài tử chưa? Tên gì thì tốt?”
Phủ Anh Quốc Công từ lứa của Thường Hoằng đều dùng chữ Thường. Ngụy Côn
suy nghĩ một chút, quyết định nói: “Kêu là Thường Di đi”.
Di có ý bổ sung, coi như đứa nhỏ này là để đền bù cho sai lầm của Đỗ Thị
Tần Thị nói được, bà thấy bên ngoài trời cũng tối rồi, liền ôm hài tử
rời đi: “Thường Di sinh ra thiếu tháng, bây giờ còn yếu, tẩu đưa hắn về
Mai Viên hảo hảo nuôi dưỡng, Ngũ thúc cứ yên tâm”.
Ngụy Côn gật gật đầu, giao cho Tần Thị ông rất yên tâm. Ba đứa nhỏ của
Tần Thị đều được giáo dưỡng rất khá, ngay cả đứa bướng bỉnh như Ngụy
Thường Cung, lúc mấu chốt cũng biết cái gì quan trọng, cung kính khiêm
nhường có hiểu biết. Ngụy Thường Di ở chỗ tẩu ấy, nhất định sẽ tốt hơn
là sống với Đỗ Thị.
Ngụy Côn nhìn Tần Thị đi rồi, cũng không ở lâu, phân phó hai nha hoàn chăm sóc Đỗ Thị, liền dẫn Ngụy La và Thường Hoằng rời đi.
Ngụy Tranh không chịu rời đi, nhất định muốn ở bên cạnh Đỗ Thị, Ngụy Côn cũng liền thuận theo nàng ta
*** *** ***
Hôm sau,
Đỗ Thị tỉnh lại, toàn thân giống như bị xe ngựa nghiền qua, đau tới vô
lực. Bà ta mở mắt ra, đã là sáng ngày thứ hai, trong phòng không có bóng dáng một ai, ngay cả nha hoàn hầu hạ phía trước cũng không có.
Đỗ Thị khàn giọng gọi gia nhân, không lâu sau Hồng Nha từ bên ngoài chạy vào:”phu nhân, người tỉnh?”
Đỗ Thị cảm thấy có chỗ nào không đúng, suy nghĩ lòng vòng, cuối cùng
cũng nhớ tới. Bà ta khó khăn ngồi dậy, chăm chú nhìn Hồng Nha hỏi: “Hài
tử của ta đâu? Là nữ nhi hay nhi tử? Hắn đâu rồi?”
Hồng Nha xoa xoa hai tay, nàng ta biết rõ chuyện gì xảy ra. Ngụy Côn đều đã nói với bọn họ, kêu bọn họ nói lại với Đỗ Thị. Có điều bây giờ Đỗ
Thị tỉnh rồi, nàng ta lại không mở miệng được: “Là tiểu thiếu gia, phu
nhân yên tâm, thiếu gia rất tốt…”
Đỗ Thị thả lỏng người, nghe thấy là nhi tử, lập tức không kìm được vui
mừng, chỉ cảm thấy bản thân có hy vọng rồi: “Hài tử đâu? Mau ôm tới cho
ta nhìn xem, ta còn chưa được nhìn thấy hắn thế nào”.
Chỉ sợ là không nhìn thấy được…
Hồng Nha đứng im tại chỗ, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, có chút khó xử.
Đỗ Thị nhướng mày, bất mãn nói: ‘Ngươi còn đứng đần làm gì? KHÔNG nghe thấy ta nói sao?”
Hồng Nha thấy không lừa gạt được, chuẩn bị tư tưởng một phen, nói thật:
“sau khi phu nhân sinh tiểu thiếu gia xong, lão gia đặt tên là Thường
Di, giao hài tử cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng, chờ khi được 5 tuổi liền làm con thừa tự của Tứ phu nhân..” Nói xong, nàng ta thấy sắc mặt Đỗ Thị
trắng bệch, hít sâu một hơi nói tiếp: “lão gia còn nói, phu nhân tiếp
tục ở lại Ngân Hạnh Viên, nếu không có chuyện gì, không cần đi gặp tiểu
thiếu gia…”
Đỗ Thị cảm thấy bản thân như bị sét đánh, lỗ tai ong ong, sau đó Hồng
Nha còn nói gì nữa bà ta không nghe thấy, chỉ cảm thấy không thể tưởng
tượng nổi, khó mà tin được…
Đó là con của bà, sao lại phải để cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng?
Vì sao không để bà gặp con của mình!
Ánh mắt Đỗ Thị hoảng loạn, hai tay run rẩy đến không nhìn rõ, ngay cả hài cũng không mang, vén chăn đệm lên liền chạy ra ngoài.
Hồng Nha ở phía sau đuổi theo:”Phu nhân, phu nhân, người đi chỗ nào…?”
Cái gì Đỗ Thị cũng không nghe thấy, bà ta chỉ muốn nhìn con của mình,
hoặc là hỏi Ngụy Côn chuyện gì đã xảy ra. Bà hoài thai mười tháng mới
sinh được đứa nhỏ, ngay cả mặt mũi nó thế nào cũng chưa từng thấy qua,
chẳng lẽ liền cứ thế đứa cho người khác? Ngụy Côn thật độc ác!
Đỗ Thị lảo đảo chạy ra tới cửa Ngân Hạnh Viên, chưa bước ra khỏi sân
được một bước, liền bị hai thị vệ mặc thanh sam cầm đao ngăn lại.
Thị vệ mặt không đổi nói: “Mời phu nhân quay về, lão gia đã phân phó, không thể để người ra khỏi Ngân Hạnh Viên một bước”.
Đỗ Thị cố gắng đẩy họ ra, đáng tiếc khí lực hai bên cách xa nhau, bà ta
căn bản không lay động được họ. Đầu óc Đỗ Thị tán loạn, bà chỉ mặc một
bộ trung y mỏng manh, con mắt đỏ lên, không quan tâm xung quanh kêu lên: “Ta muốn gặp Ngụy Côn, ta muốn thấy nó… Ta muốn thấy con trai ta…”
Thị vệ nhàn nhạt liếc bà ta một cái nói:”lão gia đi Hàn Lâm Viện, chỉ sợ buổi tối mới về”.
Đỗ Thị lảo đảo lui về sau hai bước, thất thần ngồi trên mặt đất. Rất lâu sau, bà ta ôm mặt khóc thành tiếng, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng
như vậy.
Bà cho rằng sinh hạ nhi tử là có thể vãn hồi mọi chuyện, không nghĩ Ngụy Côn lại tuyệt tình như vậy, cướp con của bà đi, ngay cả một chút tưởng
niệm cũng không lưu lại!