Edit: tart_trứng
Nếu nàng nhớ không lầm, Đỗ thị sau khi dâng hương xong, trên đường từ Hộ Quốc Tự trở về mới hạ thủ với nàng.
Đỗ thị sớm đã liên hệ tốt với kẻ buôn người. Bọn họ có hai người, một
nam một nữ, hình dạng giống như con buôn, vô cùng xấu xí. Lúc ấy Đỗ thị
không có lấy tiền của họ, chỉ có một yêu cầu, chính là đem nàng bán đi
càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời này đều không về được Kinh thành
Thịnh.
Lần này, A La vẫn đi theo Đỗ thị, khiến cho kế hoạch của bà ta từng bước hoàn thành.
Bà ta không phải muốn bán nàng sao? Tốt thôi, nàng liền nhìn xem bà ta có bản lĩnh này không.
Chẳng qua đến lúc đó, nàng mong rằng sẽ không dọa Phó mẫu sợ. Nàng hi
vọng, trong lòng Phó mẫu, nàng vĩnh viễn là một tiểu thư ngây ngô hồn
nhiên.
Tình cảm của Ngụy La đối với Phó mẫu thậm chí còn thân thiết hơn so với
người thân. Từ lúc Ngụy La sinh ra tới nay, chỉ có Phó mẫu vẫn theo chăm sóc nàng, xem nàng như khuê nữ của mình. Hơn nữa, đời trước, lúc A La
tới Phủ Quốc Công nhận thân nhân, lại bị mẹ con Đỗ thị hủy dung, chỉ có
Diệp thị nhận ra nàng, đem nàng tới nhà mình mà chiếu cố. Đáng tiếc bản
thân nàng không thể cố gắng, chung quy cũng là vì không muốn tiếp tục
sống nữa, mang theo oán hận mà trút hơi thở cuối cùng.
Nếu kiếp trước, Phó mẫu biết Đỗ thị tính toán nàng, có lẽ bà cũng sẽ liều mạng mà bảo hộ nàng.
Đáng tiếc, trên đời không có chữ “Nếu”. Nàng đã chết, hơn nữa, còn chết rất đáng thương!
Không biết Đỗ thị đêm khuya đi ngủ, có mộng thấy nàng không? Bà ta cùng
Ngụy Tranh liên hợp hủy diệt nàng, lúc đó cảm thấy thống khoái sao? Từng đao từng đao cắt trên da mặt nàng, bà ta hẳn là thấy dễ chịu! Nghĩ đến
đây, Ngụy La thật sự muốn thử.
Khóe miệng Ngụy La vẫn treo nụ cười, rõ ràng nàng nghĩ đến những chuyện
rất tàn khốc, nhưng trên gương mặt vẫn nguyên bộ dạng ngọt ngào.
Nàng liên tiếp nhìn về phía cửa sổ, tròng mắt xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ chủ ý xấu xa gì!
Trên đường có rất nhiều người đi lại, xiêm y khác biệt, có người vừa
nhìn đã biết là gia đình phú quý; cũng có người quần áo tả tơi, bụng ăn
không no. Bởi vì đường đông, xe cũng đi không nhanh, cho nên Ngụy La có
thể quan sát kỹ càng.
Đang đi, xe ngựa bỗng dừng lại. Nha hoàn bên cạnh Đỗ thị - Ngưng Tuyết
vén rèm xe lên hỏi, hóa ra là phía trước có hai xe ngựa va vào nhau,
chắn ngang đường, phu xe không thể không dừng lại bên cạnh một sạp bán
mặt nạ.
Ngưng Tuyết nói: “Thật xui xẻo, phu nhân, không bằng chúng ta đi đường khác?”
Đỗ thị nghĩ nghĩ, không thể ở đây làm chậm trễ thời gian, bà ta gật đầu: “Cũng được…”
Ngụy La từ đầu tới giờ vẫn chưa nói lời nào, bỗng nhiên mở miệng: “Phu
nhân, người nhìn, bên đó có rất nhiều mặt nạ! A La muốn mua một cái”.
Tươi cười trên mặt Đỗ thị trở nên cứng ngắc. Mỗi tiếng “phu nhân” A La
gọi, chính là đâm vào lòng bà một nhát dao. Vốn định ở chỗ này tức giận, Đỗ thị ngẫm lại, vẫn còn phải lừa nàng ta một chút nữa. Tiểu nha đầu
này tinh ranh, lanh lợi, nếu có gì khác lạ sẽ bị nàng phát hiện ra.. Cứ
đợi đến lúc đó xem làm sao nàng ta chạy được! Nghĩ tới viễn cảnh đó, Đỗ
thị miễn cưỡng cười; “A La nghe lời, chúng ta còn phải đi Hộ Quốc tự
dâng hương. Khi nào về chúng ta lại ghé qua mua được không?”
A La lắc lắc đầu nhỏ như đánh trống bỏi: “Không được, không được, con muốn mua bây giờ!”.
Thấy Đỗ thị muốn cự tuyệt, nàng quệt miệng, ra đòn sát thủ: “Vừa rồi ở
nhà, phu nhân còn nói sẽ mua mặt nạ cho A La, sao bây giờ lại không đồng ý? Phu nhân là đang gạt con sao? Con phải đi nói với phụ thân!” Ngụy La hiểu phải vừa đấm vừa xoa, thấy sắc mặt Đỗ thị không tốt, nàng chớp
chớp đôi mắt to ngập nước, tay chỉ vào sạp bán mặt nạ ngoài cửa: “Con
chỉ mua một cái…phu nhân, mua cho con một cái thôi được không? Mua xong
con liền nghe lời!”
Đỗ thị không chống đỡ được nàng nhõng nhẽo, suy nghĩ một chút, dù sao
cũng đi không được, phía trước không biết đến khi nào mới giải quyết
xong, không bằng thuận theo ý Ngụy La, để nàng nghe lời một chút. Huống
gì nha hoàn trên xe đều là người của bà ta, Kim Lũ và Diệp thị lại ở xe
sau, Ngụy La cũng không thể đi nơi nào được, vì thế Đỗ thị cũng đồng ý.
Đỗ thị nói với nha hoàn Ngưng Tuyết: “Ngươi mang Tứ tiểu thư xuống mua mặt nạ. Không được đi xa, mua xong liền lên xe”.
Ngưng Tuyết đáp ứng, không tình nguyện dắt Ngụy La đi: “Tứ tiểu thư, cô đi theo nô tỳ”.
Ngụy La giả vờ không nhìn thấy, tránh đi tay của nàng ta, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, chạy chạy chạy, mấy bước liền tới trước sạp mặt nạ.
Ngưng Tuyết là người của Đỗ thị, nàng ta tự nhiên biết tính toán của Đỗ
thị, do đó cũng không có sắc mặt gì tốt với nàng. Nàng ta bị Ngụy La
không để ý tới, bất mãn hừ một tiếng, vung vung tay đi phía sau Ngụy La.
*** *** ***
Ngụy La tay chân đều ngắn, nàng đứng ở trước sạp bán hàng, lão bản đương nhiên không thấy nàng. Nàng cũng không vội, sờ cái này một tí, nhìn cái kia một tí, tựa hồ cái nào cũng muốn mua.
Cuối cùng, Ngụy La quay đầu, nhìn người đang đứng bên cạnh, đưa tay kéo
kéo áo bào quý giá màu chàm thêu hoa văn màu vàng của người nọ, giọng
con nít mềm nhũn: “Đại ca ca, muội thích mặt nạ trên tay huynh, huynh có thể cho muội xem được không?”
Đối phương hơi khựng lại,cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới chú ý thấy một bé củ cải đang đứng dưới đất.
Tóc vấn kiểu nụ hoa, trên đầu đeo vòng trang sức gắn những bông hoa nhỏ
bằng ngọc trai, xiêm y màu xanh non thêu hoa hồng, giống như chồi non
vừa nhú khi mùa xuân tới, vừa nhìn liền biết là thiên kim tiểu thư nhà
giàu có.
Hắn không chút để ý, vuốt vuốt mặt nạ nô lệ Côn Luân trong tay, thanh âm sâu thẳm như giếng cổ: “Ngươi muốn?”
Hắn tuy rằng chỉ là thiếu niên, nhưng cả người đều toát ra khí chất cao
quý, khiến người ta không cách nào xem nhẹ. Sườn mặt anh tuấn, dung nhan diễm lệ; rõ ràng mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng lại giống người đã
trải qua rất nhiều sóng gió; loại khí chất trầm ổn, lãnh túc1 này rất
khó tìm thấy ở người khác. Đây chính là nguyên nhân Ngụy La muốn cái mặt nạ hắn cầm trên tay…. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu
khác, chính là phía sau hắn có hai người thị vệ, thoạt nhìn đều có võ
công cao cường.
Ngụy La gật gật đầu: “Muốn!”.
Triệu Giới mới vừa từ Ổ Nhung2 trở về, cũng không vội hồi cung. Hắn vốn
định đi dạo xung quanh, không nghĩ tới sẽ có một tiểu nha đầu cùng hắn
nói chuyện. Thật đáng tiếc, hắn không có kiên nhẫn chơi với mấy tiểu hài tử, cho dù bộ dạng tiểu nha đầu này rất xinh đẹp cũng không khác gì.
Hắn bỏ mặt nạ xuống, chuẩn bị rời đi: “Tặng cho ngươi”.
Có điều A La sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy! Nàng xuống xe ngựa chính là vì hắn nha!
Hắn đem mặt nạ đưa đến trước mặt nàng, tay còn chưa kịp rút về đã bị A
La tiến lên ôm chặt lấy, cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa mở ra, để lộ
răng nanh nhọn hoắc, a một tiếng liền cắn xuống.
Nàng cắn một cái thật sự không nhẹ, xuống răng rất nhẫn tâm; rất nhanh, trong miệng nàng liền tràn ra mùi vị máu tươi.
Triệu Giới3 bị bất ngờ không kịp phòng bị, đưa tay muốn đẩy nàng ra. Khổ nỗi tiểu nha đầu này cắn quá chặt, gắt gao ngậm lấy cổ tay hắn, cho dù
hắn cố gắng vung tay hai lần đều không thành công. Thị vệ phía sau rút
đao tiến lên, căn bản không hề để ý đang ở ngoài đường. Chuôi đao ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói lóa, đao vung lên liền hướng tới A
La. A La tránh nhanh, buông cánh tay mình vừa cắn ra, trốn ra sau lưng
Ngưng Tuyết, lộ ra đôi mắt to tròn và hàng mi cong cong.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Ngươi đến đánh ta nha!”
Ánh sáng trong mắt Triệu Giới chợt lóe! Hắn cúi đầu nhìn cổ tay mình,
một vết máu vừa thâm vừa hồng. Hắn vừa rồi sơ sẩy, cho rằng đối phương
chỉ là tiểu nha đầu được nuông chiều, lại không nghĩ nha đầu này có răng nanh, gặp người liền cắn.
Thị vệ xin chỉ thị của hắn: “Gia?”
Triệu Giới ngước mắt nhìn chằm chằm Ngụy La trốn sau lưng Ngưng Tuyết:
“Đem nàng đưa đến trước mặt ta, để xem xem nàng có mấy cái răng!”
Thị vệ lĩnh mệnh, đang chuẩn bị động thủ, A La liền chạy như bay. Đừng
nhìn nàng nhỏ con, tốc độ rất mau lẹ, đạp đạp liền leo lên xe ngựa, chui vào trong xe, không chịu ra nữa.
A La chạy rồi, còn lại nha hoàn Ngưng Tuyết đối mặt với hai tên thị vệ,
trong lòng nàng ta oán hận A La triệt để, không đâu lại đi rước họa. Có
điều nàng ta vẫn phải trưng ra gương mặt tươi cười: “Đại nhân lượng thứ, tiểu thư nhà nô tỳ mới sáu tuổi, xin ngài đừng chấp nhặt…”.
Thị vệ mặc bố sam4 màu xanh đứng bên cạnh quắc mắt: “Sáu tuổi? Làm ra
hành động nhẫn tâm như vậy mà mới sau tuổi? Da thịt của Gia cũng muốn bị nàng ta cắn rớt xuống!”
Ngưng Tuyết biết mình đuối lý, đành phải thay người nhận tội.
Đỗ thị ở trong xe ngựa chờ lâu, liền gọi nàng ta lên để tiếp tục lên đường.
Xe ngựa màu đen chậm rãi đi xa, Ngụy La từ trong cửa sổ ló ra cái đầu nhỏ, hướng phía sau mà nhìn.
Triệu Giới cũng nhìn thấy nàng, chỉ thấy miệng nàng cử động, chậm rãi nói vài chữ: “Ăn,không,ngon!”
Sắc mặt Triệu Giới càng thay đổi.
Thị vệ Chu Cảnh hỏi: “Vương gia, có cần thuộc hạ đem nha đầu kia về cho ngài xử lí không?”
Triệu Giới trầm mặc không nói, không tán đồng, cũng không phản đối.
*** *** ***
Xe ngựa thuận lợi đi tới Hộ Quốc tự, Đỗ thị dẫn Ngụy La đi vào bảo điện
rộng lớn, rực rỡ; dâng hương, cầu phúc, dập đầu, quỳ lạy.
Dù sao thì diễn cũng phải tới nơi tới chốn, cho dù Đỗ thị rất sốt ruột
cũng phải theo quy cũng làm từng bước một. Sau khi xong hết, đoàn người
chuẩn bị đi về, Ngụy La bỗng nhiên chạy tới bên cạnh Diệp thị, ngẩng đầu nói: “Phó mẫu, con khó chịu…”
Câu nói này thật sự dọa Diệp thị sợ, bà vội ngồi xổm xuống xem xét tình
hình của nàng: “Tiểu thư khó chịu chổ nào? Có phải bệnh còn chưa khỏe
không. Bị lạnh, hay lại nóng người rồi?”
Diệp thị năm nay hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng thỏa đáng, ngũ quan đoan chính, đối với mọi người đều ôn hòa.
Bà là do sanh mẫu của A La - Khương Diệu Lan khi còn sống thỉnh tới, lúc Khương thị không có ở đây, là bà nuôi lớn A La. Tình cảm của bà đối với A La so với nữ nhi ruột thịt của mình còn thân thiết hơn, bây giờ mới
nghe nàng nói khó chịu, cả người đều cảm thấy lo lắng.
Ngụy La cũng không phải thật sự khó chịu, chỉ là nàng không muốn ngồi
cùng xe ngựa với Đỗ thị. Ngụy La làm nũng với Diệp thị, nói chỗ này
đau, chỗ kia cũng đau. Cuối dùng nháo khiến Diệp thị và Đỗ Nguyệt Doanh
đều không có biện pháp, đành để nàng và Diệp thị ngồi cùng một xe ngựa.
Đoàn người hướng chân núi mà đi.
Lúc ngồi vào xe ngựa, bệnh của Ngụy La cũng tốt hơn rồi, nàng ôm eo Diệp thị nói: “Phó mẫu không được rời ta, không cần bỏ lại A La một mình!”
Trải qua cả buổi sáng, Diệp thị nhìn ra Ngụy La không thích Đỗ thị, bà
cảm thấy có chút kỳ quái. Trước kia, A La với Đỗ thị tuy không quá thân
thiết, nhưng còn chưa tới mức không có tình cảm như vậy, hôm nay có
chuyện gì sao?
Phó mẫu không khỏi nhớ tới câu nói sáng nay của A La: “Tứ bá mẫu nói con có mẫu thân, phu nhân không phải mẫu thân của con”.
Bà thở dài một hơi, chắc là nhớ mẹ ruột rồi.
Nhớ đến điều này, Diệp thị đau lòng xoa xoa đầu Ngụy La: “Phó mẫu sẽ
không rời đi tiểu thư; rời đi rồi Phó mẫu có thể đi đâu chứ? Chờ tiểu
thư trưởng thành, thấy nô tỳ phiền chán, đến lúc đó nô tỳ mới rời đi”.
Ngụy La than thở: “Ta sẽ không phiền chán Phó mẫu”.
Diệp thị hòa nhã cười.
Xe ngựa Phủ Anh Quốc Công vẫn một đường chạy xuống chân núi, hai bên
đường, cây cổ che rợp trời, bóng cây lắc lư, tán lá đung đưa vang xào
xạc. Đường càng đi càng kỳ lạ, hình như không phải đường lúc nãy lên
núi. Kim Lũ nhìn xung quanh một chút, cảnh giác vén rèm xe hỏi phu xe:
“Không phải hồi phủ sao, sao lại đi đường này?”
Phu xe sớm đã bị Đỗ thị thu mua, cúi đầu, hàm hồ nói: “Phu nhân căn dặn đi đường này, phu nhân nói muốn gặp một người”.
Kim Lũ nhíu mày, buông mành xuống, bất mãn nói; “Cũng không biết muốn
gặp ai… Nhất định phải chạy tới nơi rừng rậm hoang vu này!”
Xe ngựa cuối cùng dừng lại trước một căn nhà gỗ. Không bao lâu, nha hoàn đỡ Đỗ thị từ xe ngựa phía trước đi xuống. Ngụy La nhìn qua bức mành,
thấy cách đó không xa, trước ngôi nhà gỗ có một đôi nam nữ - chính là
người buôn bán hài nhi Đỗ thị đã liên hệ tốt.
Lời tác giả: Cảm ơn các bảo bối đã cho ý kiến và hoa hồng.
------------------------------------------------------ (từ sau này là
lời tâm sự (lảm nhảm) của tác
giả)----------------------------------------------------------
Triệu Giới: lần đầu gặp mặt, nàng dâu nhỏ đã đánh dấu chủ quyền rồi
A La:: →_→ Ngươi nghĩ gì chứ? Tín hiệu cầu cứu mãnh liệt như vậy mà không hiểu sao?
***
Không biết đại gia có thích cái ý nghĩ bệnh kiều được thiết lập này không, cá nhân tôi thấy rất manh.
Có điều hiện tại mọi người đều lý giải không đúng, bệnh kiều không phải
ốm yếu + yếu ớt; nhất định phải nói có bệnh, chính là đầu óc có bệnh.
Cá nhân ta lý giải bệnh kiều là: “Tôi thích anh anh liền phải thích tôi, anh không thích, tôi liền giết”. Hoặc là: “Tôi làm hết những điều này
là vì hấp dẫn anh chú ý”. Có thể tham khảo anime ;”Nhật ký tương lai”
(mirai nikki gasai yuno) hoặc là “ Khi ve sầu khóc” (higurashi no naku
koro ni rei), đều là điển hình của bệnh kiều. Đương nhiên, A La nhà ta
không hung tàn như vậy đâu. (mình có để kèm tên tiếng Nhật của anime,
bạn nào muốn coi có thể search nhé! Tác giả có vẽ là fan cuồng của
anime; chap nào cũng thấy dính)
A Nguyệt hi vọng nàng ấy là một cô nương có bệnh kiều nhé ~(≧▽≦)/~ ở trong mắt tôi, nàng ấy làm cái gì cũng đúng.
-------------------------------------------------------------------------
1. Lãnh túc: lạnh lùng và nghiêm túc
2. Ổ Nhung (邬戎). Ổ là một đất thuộc nước Trịnh thời Xuân Thu, nay thuộc
tỉnh Hà Nam. Tỉnh Hà Nam xưa là địa bàn của hai nước chư hầu thời Xuân
Thu – Nước Hoài Dương và Nước Lương. Nhung là chỉ những dân tộc ở phía
Tây Trung Quốc xưa. Ổ Nhung = đất Ổ ở phía Tây. Để tiện cho việc edit,
mình sẽ giữ nguyên tên là Ổ Nhung luôn nhé!
Do từ đầu tới giờ, hầu hết các địa danh mà tác giả sử dụng (theo mình
tìm hiểu), đều thuộc thời Xuân Thu, cho nên sau này các chú giải của
mình sẽ cố gắng lấy ở thời đó (vì cùng một tên những ở mỗi thời đôi khi
sẽ có vị trí khác nhau!)
3. Mình không biết tác giả có nhầm lẫn gì ở đây không. Vì họ Triệu là họ của nhà Triệu (thời Xuân Thu); trong khi chương 02, tác giả ghi nhà
Lương khai quốc (cũng thuộc thời Xuân Thu), mà họ của nhà Lương là họ
Doanh, không phải Triệu????
J4F: Tên Anh là Giới: có nghĩa là đồ để đong, làm bằng ngọc, gọi là khuê; tên chị là La: có nghĩa là cái rổ @@
4. Bố sam: Bố là loại vải được dệt từ sợi gai, sợi bông. Sam ở đây là
loại áo dài, mỏng mặc ngoài cùng. Ví dụ như cái ảnh này: Lớp khoác ngoài mỏng manh màu sắc cũng nhạt hơn hẳn là “sam”.