Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 15: Đại hồ Ly và tiểu hồ Ly




Tiếng kêu của Ngụy La khiến Ngụy Côn và Anh Quốc Công chú ý, mấy vị đại nhân vội vàng cúi đầu, Ngụy Côn kinh ngạc nói: “A La? Sao con lại ở đây?”

Ngụy La ngẩng gương mặt trong sáng lên, đôi mắt long lanh, má lúm đồng tiền dịu dàng khiến nàng có vẻ hiểu chuyện: “Con đến đưa thuốc cho Tĩnh Vương ca ca. Tay Tĩnh Vương ca ca bị thương, bôi thuốc này rồi sẽ tốt hơn!”

Nói xong, nàng nâng cánh tay ngắn ngủn của mình lên, thấy Triệu Giới không nhận lấy, một tay Ngụy La rất tự nhiên nắm tay hắn, tách mở ra, sau đó đem bình sứ bỏ vào: “Mỗi ngày Đại ca ca bôi hai lần, rất nhanh sẽ khỏi thôi”.

Thanh âm tiểu nha đầu ngọt ngào lại nhu thuận, từ góc độ này nhìn xuống, lông mi nàng vừa dài vừa dày, cặp mắt to long lanh ngập nước lại sáng ngời. Triệu Giới không biết trong đôi mắt kia hiện tại đang nghĩ gì? Giảo hoạt hay chân thành? Triệu Giới suy nghĩ một lát, sau đó nắm tay lại, đem bình sứ bỏ vào trong túi, môi cong lên tạo ra nụ cười nhẹ: “Làm sao muội biết tay ta bị thương?”

Ngụy La rụt bả vai, lui về sau hai bước chống lại tầm mắt của hắn. Triệu Giới cao hơn Ngụy La nhiều, ở tuổi này của nàng, có muốn cao cũng không cao được bao nhiêu, lúc nào cũng phải ngẩng đầu lên nhìn người khác. Trên mặt Ngụy La không tìm thấy chút bối rối nào, nàng nói: “Vừa rồi nói chuyện ở đại sảnh, tay áo của đại ca ca rớt xuống, A La vừa lúc nhìn thấy”.

Nói chuyện như thật vậy!

Triệu Giới cười tươi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, ngón tay di di trên trán nàng, nói chuyện đầy thâm ý: “Cảm ơn muội, thật có tâm”.

Ngón tay của hắn thon dài có lực, dưới ánh nắng trắng sáng như ngọc, hiển nhiên là đôi tay của người sống trong an nhàn. Trong lúc vô tình, Triệu Giới đẩy tóc mái của Ngụy La ra, lộ ra vết bớt đỏ thẫm trên mi tâm, vết bớt trên gương mặt trắng nõn càng trở nên nổi bật, lộ vẻ yêu kiều, khả ái. Nhìn nàng như vậy, quả thật có điểm giống tiểu nhân nhi trong tranh, môi anh đào, răng đều tăm tắp. Triệu Giới thu hồi tầm mắt, không nhìn lâu, cùng Anh Quốc Công cáo biệt, ra khỏi Phủ Anh Quốc Công.

Ngụy La đứng trong viện, nhịn không được nghĩ thầm, đồ cũng đã nhận rồi, chắc là cũng có ý tha thứ cho nàng chứ?

Ngụy La không đoán ra tâm tư của Triệu Giới, chỉ cảm thấy tâm tình người này thật phức tạp, cũng thật khó dò. Trong đầu nàng liền lục lại ký ức về Triệu Giới ở kiếp trước, Triệu Giới là người thông minh vô cùng, là rồng trong biển người, vô cùng được Thái Thượng Hoàng yêu thích. Hắn được phong Vương từ năm mười hai tuổi, phong cách làm việc quả quyết, rất nhanh liền thu phục được người tâm huyết dưới trướng. Sau khi Thái Thượng Hoàng băng hà, Hoàng Đế Sùng Trinh không thích dã tâm của hắn, liền điều Tĩnh Vương gia tới Ổ Nhung để rèn luyện, mà lần này đi mất ba năm. Tình ra, đây quả thật là thời gian mà Tĩnh Vương gia từ Ổ Nhung trở về. Sau khi hắn trở về, phát hiện trong triều có biến hóa lớn, Hoàng Đế Sùng Trinh lại ra sức nâng đỡ đệ đệ của hắn là Triệu Chương, còn có ý lập Triệu Chương làm Thái tử…

Nếu nàng nhớ không lầm, Triệu Chương chính là nhi tử của Ninh Quý Phi.

Hoàng đế là bị mỡ heo úng não sao, đang yên lành không lập đích, lại muốn lập thứ làm Thái tử?

Trong lòng Ngụy La thầm oán vài câu, bí mật trong hoàng thất quá nhiều, quá phức tạp, nàng không thể hiểu hết chỉ trong chốc lát. Dù sao Ngụy La nàng chỉ cần nhớ rõ, sau này Triệu Giới sẽ trở thành người khuynh đảo triều chính!

*** *** ***​

Sau khi tiễn bước Triệu Giới, Ngụy Côn và Ngụy La cùng nhau trở về Tùng Viên.

Ngân Hạnh Viên vẫn chưa yên tĩnh trở lại, Đỗ thị không thấy Ngụy Côn, liền muốn tìm biện pháp liên lạc với Tam phu nhân Liễu thị. Bà ta ở trước mặt Liễu thị oán thán, than thở khóc lóc, sau lại muốn nhờ Liễu thị tới Tùng Viên làm thuyết khách, để Ngụy Côn đón bà ta về, bà ta một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại Ngân Hạnh Viên này.

Ngụy Côn lắc lắc tay áo, không hề bị xúc động: “Nếu nàng ta không ở được, liền để nàng ta trở về Phủ Trung Nghĩa Bá!”

Mang thai đứa nhỏ còn bị đuổi về nhà mẹ đẻ, đó là sỉ nhục lớn đến cỡ nào? Người bên ngoài sẽ nghĩ sao, còn không phải suy đoán Đỗ thị cấu kết với người khác, đứa nhỏ không phải của Ngụy Côn, cho nên Ngụy Côn mới không thể tha thứ cho bà ta được. Đến lúc đó, không phải chỉ mình thanh danh của Đỗ thị bị hủy hoại, mà các cô nương khác của Phủ Trung Nghĩa Bá cũng không thể gả ra ngoài.

Liễu thị không nghĩ rằng, đã mấy ngày rồi mà lửa giận của Ngụy Côn vẫn không nguôi, bà ta uống ngụm trà rồi khuyên nhủ: “Ngũ thúc sao có thể nói như vậy? Dù gì Ngũ đệ muội cũng theo đệ năm năm rồi, năm năm giúp đệ quản lý nội trạch, không có công cũng có lao… Bây giờ muội ấy chỉ là nhất thời hồ đồ, làm sai cũng đã sai rồi, đệ cũng đã phạt rồi, cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp lâu dài”. Liễu thị nhìn Ngụy La vẫn đang ngồi trong ngực Ngụy Côn, ánh mắt tối lại: “Dù sao Ngũ đệ muội cũng đang mang thai, vốn phải nghĩ ngơi thật tốt, lại phải vào ở chỗ như vậy, lúc nóng lạnh cũng không có người nào. Vạn nhất thai này là nhi tử, A La sẽ có thêm một đệ đệ, vậy thì càng không thể tiếp tục ở…”.

Ngụy La không thích ánh mắt của Liễu thị, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy cả người không thoải mái. Vì thế, nàng chui vào ngực Ngụy Côn, không để ý tới Liễu thị.

Trực giác của A La thật chuẩn, đời trước Liễu thị không thích nàng, đời này vẫn như thế không đổi. Liễu thị rất tốt với Ngụy Tranh, đối với tỷ đệ Thường Hoằng và Ngụy La lại không có chút nhiệt tình nào, thậm chí còn mang theo chán ghét. Nguyên nhân vì sao, trước kia A La không hiểu, hiện tại có thể hiểu được chút ít…

Ngày đó bọn họ ở trong phòng thương lượng xem xử trí Đỗ thị thế nào, Ngụy La nàng ở bên ngoài nghe lén, tự nhiên cũng nhìn thấy xung đột giữa phụ thân và Tam bá phụ. Sau đó Tam bá phụ từ trong phòng khách đi ra, ánh mắt nhìn nàng có chút hoảng hốt, giống như đang nhìn thấy người khác.

A La không phải người ngốc, phản ứng của Tam bá phụ rõ ràng như vậy, nàng không đoán ra được thì quả thật quá ngu.

Ngụy Côn không nói gì, A La lo lắng ông sẽ mềm lòng, ở trong lòng Ngụy Côn nhẹ giọng kháng nghị: “Con chỉ có một mình Thường Hoằng là đệ đệ, đệ đệ khác cũng không cần!”

Sự lo lắng của nàng không phải không có đạo lý, tính nết Ngụy Côn ôn hòa, dễ dàng dao động, mà miệng lưỡi của Tam bá mẫu lại vô cùng xảo quyệt, nói không chừng bà ta nói thêm mấy câu nữa sẽ thuyết phục được Ngụy Côn. Như vậy sao được chứ? Thật tiện nghi cho Đỗ thị rồi!

Liễu thị nhìn Ngụy La, tươi cười kỳ lạ: “phu nhân sinh nhi tử thì chính là đệ đệ của A La rồi, sao có thể nói không cần chứ?”

Ngụy La không nhìn bà ta, cúi đầu nghịch ngón tay Ngụy Côn, đếm đi đếm lại từng ngón từng ngón một, gương mặt ủy khuất lầm bầm: “A La chính là không cần!”

Đại khái là chuyện xảy ra trên đường từ Hộ Quốc tự quay về khiến đứa nhỏ bị tổ thương quá nặng, cho nên bây giờ chỉ cần nhắc tới Đỗ thị, nàng sẽ không ngừng run lẩy bẩy. Ngụy Côn nhìn thế mà đau lòng, ôm chặt Ngụy La vào lòng, nói với Liễu thị: “Tam tẩu không cần khuyên nữa, Đỗ thị phạm sai lầm thì nên bị phạt, về phần bà ta sinh nhi tử hay là nữ nhi, chờ sinh ra hãy nói tiếp! Việc này không cần nhắc lại, tam tẩu nên về trước đi!”

Nói cách khác, Đỗ thị ít nhất cũng phải ở lại Ngân Hạnh Viên cho tới khi đứa nhỏ ra đời!

Trên mặt Liễu thị khẽ động, nên nói gì bà cũng đã nói rồi, cũng không còn lý do nào để lưu lại. Liễu thị đứng dậy cáo từ, không trực tiếp về tam phòng, mà ghé qua Ngân Hạnh Viên một chuyến, đem những gì Ngụy Côn nói truyền đạt lại cho Đỗ thị.

Đỗ thị nghe xong giống như sét đánh ngang tai, ngồi trên ghế một hồi lâu cũng không bình phục lại tinh thần.

Còn phải ở đây hơn tám tháng nữa, nhưng bà ta một ngày cũng không muốn ở lại! Phòng ốc nơi này đơn sơ, bên cạnh cũng chỉ có hai nha hoàn, tuy rằng hạ nhân không dám quá phận, nhưng dù sao cũng có khác biệt lớn so với trước kia. Đỗ thị trước kia vốn là cẩm y ngọc thực, trước sau cũng có hơn mười nha hoàn, bà vú, ai thấy bà ta đều phải cúi chào, cung kính gọi Ngũ phu nhân; nay bà ta lại bị nhốt trong cái viện nhỏ này, ngay cả việc gặp nữ nhi của mình cũng khó khăn! Đỗ thị sao có thể tiếp thu sự chênh lệch lớn như vậy?