Đêm qua Ngụy La ngủ không được ngon lắm, mơ mơ màng màng, giống như có
người đã tới, trên giường còn vương mùi hoa mai nhàn nhạt, giống như mùi hương của túi thơm lần trước nàng may cho Triệu Giới. Sau đó còn có
người nắm lấy mũi nàng, không cho nàng thở, lại có gì đó mềm mềm bò lên
đầu lưỡi nàng, Ngụy La cho rằng bản thân nằm mơ, nhưng cảm xúc trong
mộng cũng quá chân thật rồi.
Mãi tới sáng hôm sau tỉnh lại, Ngụy La cũng không rõ tối qua có phải có người tới hay không.
Có điều nàng không có thời gian nghĩ nhiều, Ngụy La vừa mở mắt ra, Kim
Lũ và Bạch Lam đã bưng chậu đồng từ bên ngoài vào, làm ướt khăn nhỏ giúp nàng lau tay: “Sao tiểu thư dậy sớm vậy? Thái phu nhân và vài vị phu
nhân khác chốc nữa mới tới, ngài còn có thể ngủ tiếp nửa canh giờ nữa”.
Ngụy La lắc lắc đầu nói: “Ta không ngủ được, bây giờ là giờ nào rồi?”
Kim Lũ nói: “Bẩm tiểu thư, giờ Mẹo một khắc”.
Ngụy La liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, có chút tia nắng ban
mai lộ ra, lấp ló dưới bóng mây, mặt trời vẫn chưa lên, chỉ lộ ra chút
ánh sáng le lói. Lúc này nàng thật sự không ngủ được, dứt khoát đeo giày mềm màu hoa lê rồi ngồi dậy, để Kim Lũ và Bạch Lam hầu hạ nàng rửa mặt.
Kim Lũ lấy một bình sứ nhỏ ngũ sắc ra, đổ vào trong chậu đồng một chút
bột trân châu, dùng tay khuấy đều: “Tiểu thư, có thể rửa mặt rồi”.
Bột trân châu tán nhuyễn là tự Ngụy La làm, có thể giúp da thêm trắng
nõn, cũng giúp màu da thêm bóng loáng, so với ngọc dung tán Hàn Thị làm
ra còn dễ dùng hơn. Hàn Thị khen Ngụy La ở phương diện này đúng là trò
giỏi hơn thầy. Sau khi Ngụy La rửa mặt xong, dùng một chút muối đánh
răng, ngậm trong miệng một lá bạc hà, ngồi ở trên giường phía Nam cạnh
cửa sổ trang điểm. Đồ thoa mặt là mật hoa hải đường cũng do tự nàng làm, dùng hoa hải đường trộn với một chén mật lớn, nghiền cánh hoa thật nát, phơi nắng mười lần liền có thể dùng, mỗi sáng sớm bôi một lần, có thể
làm cho sắc mặt thêm tươi, dung nhan tỏa sáng, mùa đông còn có thể giúp
da tránh bị nứt nẻ do giá rét, dùng vô cùng tốt.
Ngụy La vừa thoa hết mặt, đem mật hải đường rửa sạch sẽ thì Tứ phu nhân Tần Thị và Đại phu nhân Lý thị cũng vừa tới.
Theo sau hai người họ là hai bà tử mặc đồ đỏ, hẳn là tới làm tục chải tóc cho Ngụy La.
Đại phu nhân cười nói: “Sắc mặt A La rất tốt, hôm qua ngủ ngon không?
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn này xem, còn cần phải dùng tới phấn son tô điểm
sao, trắng nộn giống như đậu phụ vậy”.
Mấy lời của Đại phu nhân coi như nói đùa, cho dù có xinh đẹp hơn nữa,
lúc thành thân cũng không thể để mặt mộc. Có điều sắc mặt Ngụy La quả
thật rất tốt, đại khái chắc là vì mới đắp mật hải đường, vẻ mặt không
giống như người ngủ không ngon.
Triệu Giới đỡ Ngụy La ngồi trên ghế bồ đào trước gương quả nho viền
phượng hoàng, cười nói: “A La nhà chúng ta vốn xinh đẹp, hôm nay nhất
định là tân nương tử xinh đẹp nhất Thịnh Kinh Thành”.
Ngụy La lần đầu nghe được từ “tân nương tử”, lúc này nàng mới cảm thấy
bản thân thật phải xuất giá rồi, trong lúc nhất thời kinh ngạc, nàng
ngồi trên tú đôn, cũng không nói lời nào.
Hai bà tử mặc đồ đỏ tiến lên, nhìn nhìn Ngụy La, lúc này bọn họ còn cho
rằng lời của Tần Thị quá mức khoa trương, bây giờ nhìn thấy cũng nhịn
không được âm thầm gật đầu. Hai bà tử bọn họ gặp qua rất nhiều tân nương tử xuất giá, xinh đẹp như Ngụy La không phải không có, chỉ là trên
người họ không có khí chất này, vừa nhìn liền biết là cô nương được
dưỡng dục kỹ lưỡng, có loại hàm súc không nói ra được, khiến người ta
nghĩ muốn giữ lấy, lại lo lắng thân phận mình không xứng với nàng.
Hai bà tử khen từ tận đáy lòng: “Tân nương tử thật xinh đẹp, cô gia tương lai thật có phúc…”
Tần Thị nghe vậy tất nhiên vui mừng, xưa nay bà vốn coi Ngụy La như con
gái ruột của mình, bây giờ Ngụy La phải xuất giá, nhìn ngôi nhà này
trong ngoài đều treo đèn lồng và chữ đỏ, lại miễn cưỡng có chút không
vui. Chỉ có điều bây giờ không phải lúc để khóc gả, Tần Thị liền nhịn
xuống, bà nói: “Nhờ bà tử làm tục chải đầu cho tân nương”.
Hai bà tử đi tới trước mặt Ngụy La, mỗi người một bên, cầm lấy dây ngũ
sắc xoắn lên mặt nàng. Ngụy La còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy gò má đau nhói, nàng kêu lên một tiếng.
Bà tử an ủi: “Cô nương chịu đựng một chút, trên mặt ngài còn lông tơ,
lập tức liền xong”. Nói xong lại nhanh chóng xoắn dây, còn cười nói: “Cô nương không biết hôm trước tôi làm tục chải tóc cho một nương tử nhà
khác, lông tơ kia mới gọi là nhiều, phải làm hơn nửa canh giờ, sau đó
nương tử kia nhìn thấy tôi đã thấy đau mặt”.
Chuyện này không chỉ chọc Ngụy La cười, ngày cả Đại phu nhân và Tứ phu
nhân đứng bên cạnh cũng nhịn không được bật cười, không khí lúc này mới
thoải mái hơn.
Se mặt xong, liền bắt đầu chải đầu.
Ngụy La quy củ ngồi trước gương đồng, tùy ý hai bà tử lăn qua lăn lại,
Kim Lũ và Bạch Lam ở một bên hỗ trợ. Một lúc lâu sau, Ngụy La ngồi tới
đau lưng mới xem như ổn rồi. Nàng nhìn người trong gương một chút, thiếu chút nữa nhận không ra mình. Nếu trước kia Ngụy La là một bức thủy đồ
nhẹ nhàng thoải mái, thì bây giờ nàng chính là một bức tranh sơn thủy
đậm màu, mi thẳng đậm, đôi môi đỏ mọng khẽ chu, mi tâm dán thêm hoa điền vẩy cá bốn cánh, quả nhiên là dung mạo xinh đẹp, thanh âm yêu kiều.
Kim Lũ và Bạch Lam đỡ Ngụy La tới sau bình phong thay giá y, lúc Ngụy La đi ra, thái phu nhân dẫn Nhị phu nhân và đám người Ngụy Nha tới.
Thái phu nhân tiến lên nhìn trên dưới Ngụy La một lần, hài lòng cười nói: “A La nhà chúng ta mặc giá y càng đẹp mắt”.
Ngụy La đỏ mặt kêu một tiếng: “Tổ mẫu”.
Ngụy La tuy xinh xắn lanh lợi, nhưng so với các cô nương cùng lứa không
được tính là cao, miễn cưỡng coi như vóc dáng trung bình. Đồ cưới này là làm theo thân mình nàng, không những đường may tỉ mỉ, xiêm y dày như
vậy mặc lên người không khiến Ngụy La giống như đứa nhỏ mặc trộm đồ của
người lớn, mà ngược lại hết sức hợp với nàng, ngây thơ lại không mất vẻ
đoan trang, lộ ra được ba phần khí chất.
Sau lưng thái phu nhân có ba vị phu nhân, một người là phu nhân Phủ Định Quốc Công, một người là phu nhân Phủ Bình Viễn Hầu, còn một người dĩ
nhiên là Bình Dương Trưởng Công Chúa – Triệu Hân. Vị trưởng công chúa
này xưa nay rất thanh cao, rất hiếm khi có mặt cùng quý nữ, ngay cả cung yến cũng hiếm khi mới tham gia một lần. Nghe nói phẩm tính và giáo
dưỡng của bà ấy rất tốt, tầm mắt cũng cực kỳ cao, rất hiếm quý nữ có thể lọt vào mắt xanh của bà ấy. Ngụy La cũng chỉ gặp qua một lần lúc cung
yến mà thôi. Không nghĩ tới hôm nay bà ấy lại tới đây, nhìn tình hình
này, hẳn là tới làm phúc phu nhân cho nàng, mặc dù Ngụy La kinh ngạc,
nhưng vẫn theo thứ tự chào hỏi.
Bình Dương Trưởng Công Chúa nhìn nàng, không giống người khác nói những
lời rập khuôn, bà ấy vỗ vỗ tay Ngụy La nói: “Trông thật xinh đẹp, cùng
với Trường Sinh đúng là trai tài gái sắc, là cặp đôi ông trời tác hợp”.
Sở dĩ Bình Dương Trưởng Công Chúa ở đây, là vì Triệu Giới bí mật tới nhờ bà. Bình Dương Trưởng Công Chúa thường không ra mặt, cũng hiếm khi chất nhi tới cầu xin một lần, bà tất nhiên không từ chối. Huống gì bà cũng
muốn nhìn một chút xem cô nương mà Triệu Giới để ý như thế nào, từ nhỏ
tầm mắt Triệu Giới vốn cao, cái gì không hợp ý hắn, cứng rắn hay kín đáo đưa cho hắn cũng không cần, rất hiếm khi thấy hắn để tâm tới chuyện gì. Bây giờ nghe nói vì Tĩnh Vương Phi chưa nhập môn, ngay cả Phủ Tĩnh
Vương cũng sửa chữa lại một lần, tân phòng bố trí vô cùng lộng lẫy, hạ
nhân trong viện cũng đổi một lượt, có thể thấy được hắn quan tâm tới
tiểu cô nương này như thế nào.
Ngụy La không đoán được Bình Dương Trưởng Công Chúa vậy mà lại khen nàng, nàng khẽ cười, lại cảm thấy xấu hổ, không nói gì tiếp.
Căn phòng nhỏ của Ngụy La thoáng chốc có rất nhiều người, có chút không
chứa nổi, vì thế thái phu nhân liền dẫn các vị phúc phu nhân và Đại phu
nhân, Nhị phu nhân về nhà chính chờ Tĩnh Vương tới phủ đón dâu. Tứ phu
nhân và mấy tiểu bối lưu lại nói chuyện với Ngụy La.
Bạch Lam cầm đôi giày hỉ bằng gấm hồng thêu trăm tử ngàn tôn tới để
xuống bên chân Ngụy La, cởi giày của nàng xuống, thay giày mới: “Kiệu
hoa sắp tới rồi, tiểu thư đổi giày mới đi”.
Ngụy Nha đứng bên thấy thế, hiếm khi nói: “Nghe nói hỉ phục và hỉ hài
của A La đều là Tú Xuân Cư may? Mỗi năm Tú Xuân Cư chỉ làm năm bộ xiêm
y, lễ mừng năm mới muội cũng để nha hoàn tới đặt, lại không tới phiên
muội, sao tỷ lại có được?”
Ngụy La đương nhiên khó mà nói là ý của Triệu Giới, nàng mím môi, đôi mắt đen lúng liếng khẽ chuyển, cũng không nói chuyện.
Ngược lại Tứ phu nhân Tần Thị thay nàng giải vây: “Còn không phải Tĩnh
Vương điện hạ có tâm, cái gì cũng thay A La chuẩn bị xong, ngay cả giá y cũng không cần nàng quan tâm”.
Ngụy Nha nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
Mọi người đang nói chuyện, bên ngoài có nha hoàn vào bẩm báo: “Phu nhân, tiểu thư, Lục thiếu gia tới”.
Ngụy Thường Hoằng từ ngoài cửa đi vào, hôm nay hắn mặc cẩm phục màu tím
nho, so với bình thường trang trọng hơn nhiều. Hắn đi vào trong, ánh mắt rơi vào trên người Ngụy La đang ngồi trên giường gỗ tử đàn khắc điểu,
rất lâu sau mới há hốc miệng nói: “Phụ thân để đệ tới xem tỷ một chút,
có gì chưa chuẩn bị xong không”.
Nói tới đây, Ngụy La và Thường Hoằng đã ba ngày không gặp nhau. Những
ngày qua Ngụy La ở nội viện, Thường Hoằng ở ngoài viện giúp đỡ Ngụy Côn
chủ trì công việc, buổi tối cũng trực tiếp nghỉ ngơi ở ngoại viện, cũng
chưa về nội viện. Đây là lần đầu Ngụy La thấy hắn trong ba ngày, mắt
hạnh cong lên cười với hắn: “Đều tốt lắm, đệ yên tâm đi”.
Ngụy Thường Hoằng nhẹ gật đầu, nhưng chậm chạp không rời đi. Ánh mắt của hắn dính lên người Ngụy La, không để ý thái phu nhân và đám người Ngụy
Nha đang nói gì đó, hắn nói: “A La, nếu Triệu Giới dám bắt nạt tỷ, tỷ
liền nói với đệ, đệ sẽ giúp tỷ”.
Cánh môi cong lên của Ngụy La còn chưa kịp thu hồi, cũng không biết
những lời này chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, hốc mắt thoáng
cái liền ướt. Dù sao cũng phải khóc gả, Ngụy La cũng không chịu đựng,
nước mắt ào ào rơi xuống, đưa tay níu lấy áo Thường Hoằng, ngẩng đầu
nói: “Thường Hoằng, ta không bỏ được đệ”.
Ngụy Thường Hoằng sao cam lòng gả nàng đi? Có điều dù sao Ngụy La cũng
phải xuất giá, hắn không thể vì ham muốn của riêng bản thân mà giữ nàng
lại, Thường Hoằng sờ sờ đầu nàng nói: “Đừng khóc, khóc làm lem hết trang điểm, khó coi”.
Càng nói như vậy, Ngụy La lại càng nhịn không được, hàng mi dài như cái
quạt chớp chớp, chớp một cái lại một giọt nước mắt rơi xuống.
Thường Hoằng nhận lấy khăn lụa Tứ phu nhân đưa tới, tỉ mỉ ôn nhu giúp
Ngụy La lau nước mắt: “A La, đệ cũng không bỏ được tỷ, vậy tỷ có thể
không gả sao?”
Tứ phu nhân Tần Thị kinh ngạc: “Thường Hoằng, cháu nói gì vậy?”
Ngụy La tưởng thật, suy nghĩ một chút, đến bước này rồi, nàng tất nhiên
không thể không gả. Huống gì nàng cũng muốn làm tức phụ nhi của Triệu
Giới, vì vậy Ngụy La lắc đầu.
Thường Hoằng tươi cười, giống như lời vừa rồi chỉ là một câu nói giỡn,
hắn nói: “Đệ kêu người tới trang điểm lại cho tỷ, tỷ khóc thành con mèo
nhỏ rồi”.
Nói xong hắn nhéo má Ngụy La, lại nói: “Đừng khóc”.
Lúc này Ngụy La mới từ từ ngừng khóc.
Bà tử lại tới giúp Ngụy La trang điểm lại lần nữa, cũng may nàng khóc
không quá mãnh liệt, lớp trang điểm cũng không quá dày, một lát liền
chỉnh trang tốt. Sau một nén nhang, đội ngũ đón dâu của Phủ Tĩnh Vương
tới Phủ Anh Quốc Công, tiếng chiêng trống liên tục truyền tới nội viện,
hòa với tiếng diễn sáo, náo nhiệt vô cùng.
Phủ Tĩnh Vương ở ngoài cửa thúc giục, giục lần một rồi lần hai, tới lần
thứ ba liền không giấu được tân nương tử nữa. Ngụy La đi nhà chính chào
từ biệt thái phu nhân, lại chào mấy vị thẩm thẩm, lúc này mới để Ngụy
Thường Hoằng cõng ra kiệu hoa.
Trên đầu Ngụy La là khăn cưới trùm đầu, khiến nàng thấy không rõ quang
cảnh xung quanh, chỉ biết bản thân ngồi lên kiệu hoa, còn chưa kịp nói
với Thường Hoằng câu sau cùng, cỗ kiệu đã lắc lư nâng lên, đi về hướng
Phủ Tĩnh Vương.
Ngụy La ngồi trong kiệu, thấy không rõ khung cảnh, chỉ có thể nghe được
thanh âm ở bốn phương tám hướng. Tiếng kèn, tiếng chiêng trống, cùng
tiếng hài đồng hoan hô… tất cả đều lọt vào tai nàng, một đường đi đều
nghe thấy, tâm trạng Ngụy La cũng buông lỏng đôi chút, cỗ kiệu lung la
lung lay, cuối cùng dừng lại trước cửa Phủ Tĩnh Vương.
Triệu Giới mặc hỉ bào đỏ thẫm thêu hoa văn kim liên, cùng với hoa văn
trên hỉ phục của Ngụy La giống nhau y đúc, hắn xoay người xuống ngựa,
động tác lưu loát tự nhiên. Hắn nhận lấy cung khảm sừng trong tay gã sai vặt, giương cung bắn lên đầu cỗ kiệu một mũi tên, lúc này mới nhận lấy
dải lụa đỏ kết đồng tâm từ trong tay Bình Dương Trưởng Công Chúa, dắt
Ngụy La từ kiệu hoa xuống.
Ngụy La không nhìn thấy đường, Triệu Giới đi cũng không nhanh, một đường dẫn nàng đi qua bật cửa, vượt qua chậu than, bái thiên địa, vào động
phòng…
Ngụy La bị một đám người vây quanh đưa vào động phòng, cho tới khi ngồi
lên giường hỉ đỏ thẫm, nàng mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cuối cùng cũng lăn qua lăn lại xong rồi.
Tân phòng của Ngụy La và Triệu Giới nằm ở trung tâm Phủ Tĩnh Vương, sân
nhỏ tên Chương Thải Viện, trong viện được bố trí còn hơn cả Phủ Anh Quốc Công. Khắp nơi đều đỏ hồng tới chói mắt, nến đỏ, đèn lồng đỏ, lụa đỏ,
màn che đỏ, trong khung cảnh như vậy, dường như khiến trên mặt mỗi người đều là màu đỏ vui mừng.
Triệu Giới nhận gậy như ý từ trong tay hỉ nương, từ từ nhấc lên một góc khăn trên đầu Ngụy La.
Ngụy La giương mắt, lúc nãy nàng nắm lụa đỏ đi theo Triệu Giới cả một
đường, bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hắn. Nửa năm không gặp,
Triệu Giới hình như gầy đi một chút, chỉ là mặt mày càng thêm góc cạnh,
anh khí bức người, bên môi thoáng nụ cười làm say lòng người, hòa tan vẻ lãnh đạm trên đuôi lông mày, khiến gương mặt hắn thêm chút hương vị
khói lửa nhân gian.
Trong phòng còn có người khác, Ngụy La có ý tứ không nhìn nhiều, rất nhanh liền rũ mắt.
Ngược lại có một vị phụ nhân trêu ghẹo nói: "Tân lang nhìn thấy tân nương tử rất xinh đẹp, tròng mắt cũng không chuyển nha!”
Ngụy La: "..."
Trên mặt Triệu Giới khó có khi lộ vẻ không tự nhiên, rất nhanh hắn cười cười, cũng không phản bác.
Hỉ nương dẫn hai nha hoàn tung đậu phộng, hạt sen v.v… lên người Ngụy La và Triệu Giới, tượng trưng cho hoa nở phú quý, sớm sinh quý tử. Sau
cùng lại đưa lên hai chén rượu hợp cẩn, Ngụy La và Triệu Giới mặt đối
mặt uống rượu, lúc này hỉ nương mới chịu dẫn bọn nha hoàn đi ra ngoài.
Triệu Giới còn muốn đi ngoại viện mời tân khách, uống rượu xong liền rời đi, lưu lại Ngụy La và vài vị phu nhân.
Những người này đều là trưởng bối của Triệu Giới, có người Ngụy La gặp
qua, có người nàng chưa từng thấy, nàng không tiện mở miệng hỏi, liền
ngồi trên giường hỉ thêu long phượng, nghiêng tai nghe mọi người nói
chuyện.
Ngụy La có chút đói bụng, thật sự không thể nghe lọt lời của bọn họ, chỉ cúi đầu lộ ra dáng vẻ tươi cười ngượng ngùng vừa đúng.
Dì của Triệu Giới – Tuy Dương Hầu phu nhân là một người nhiệt tình, thay Ngụy La giới thiệu mọi người trong phòng, Ngụy La liền chào hỏi từng
người, lúc này mới phát hiện Triệu Giới có không ít cô dì.
Trong đó còn có vài đại cô nương không lớn hơn Ngụy La bao nhiêu, bởi vì không quá quen thuộc, Ngụy La và bọn họ cũng không nói gì.
Cũng may các nàng ngồi không bao lâu liền rời đi, Ngụy La cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.
Kim Lũ đi tới hỏi: “Tiểu thư, ngài có muốn thay xiêm y không, còn rửa mặt?”
Ngụy La chỉ cảm thấy đồ trang sức trên đầu và xiêm y trên người nặng cỡ
hai mươi cân, khiến cổ nàng đều nhanh mỏi. Nàng nghe lời Kim Lũ nói, đi
tịnh phòng tắm rửa gội đầu, lại đổi lại một bộ đồ khác.
Vừa lúc Bạch Lam mang theo một hộp cơm gỗ sơn đen vào, vừa bày chén vừa
nói: “Trong phòng bếp không có nhiều đồ, nô tỳ có lấy vài món tiểu thư
thích mang tới, tiểu thư chịu khó một chút, cả ngày nay người đều chưa
ăn gì”.
Trên bàn tử đàn khắc sư tử có để một đĩa bánh ngọt mật ong (1), một đĩa
bánh dừa thơm (2), một chén gạch cua đậu phụ (3) và một chén nước dừa
táo đỏ hầm tuyết sò cách thủy (4), cũng tầm hai ba món. Ngụy La ngồi
trên bàn tròn, mới vừa uống xong bát táo đỏ hầm, liền nghe thấy bên
ngoài có tiếng nói chuyện, Bạch Lam đi ra xem, trở lại bẩm báo: “Là
Vương gia ạ!”
Đi theo Triệu Giới về còn có vài ba thế gia công tử và con nối dòng của
hoàng thất, đều nghĩ muốn nhìn xem bảo bối được Triệu Giới nâng trong
lòng bàn tay trông thế nào. Chỉ tiếc còn chưa thấy người, Triệu Giới vừa đi vào trong liền đóng cửa, nói với bọn họ: “Tất cả giải tán đi”.
Cửu Hoàng Tử tất nhiên không hài lòng, duỗi một tay ra cản trở: “Nhị ca, người thật không phúc hậu, để cho bọn đệ nhìn Nhị tẩu một chút!”
Triệu Giới bên ngoài cười cười nhưng trong lòng thì không: “Tức phụ nhi
của bản vương sao phải cho đệ xem? Đệ không có tức phụ sao, về nhà tự mà xem”.
Nói tới đây, Cửu hoàng tử đã thành thân được nửa năm, Triệu Giới thân là nhị ca lại mới vừa thành thân, cũng thật không dễ dàng.
Những người khác cũng rất là bất mãn, rối rít kháng nghị, không biết làm thế nào Triệu Giới cũng không thèm nể mặt, bịch một tiếng đóng cửa
phòng lại.
Triệu Giới xoay người, thấy Ngụy La đứng phía sau hắn, đầu tóc khoác ở
một bên, hai tóc mai dùng kẹp hồ điệp bằng vàng mỏng cố định, trên người mặc áo hồng đào thêu hoa văn cùng váy ngắn đồng màu, bộ dáng yêu kiều,
mắt hạnh nhìn hắn, vừa không tiến lên, cũng không nói chuyện. Nếu không
phải mặt nàng ửng hồng, Triệu Giới còn cho rằng nàng sợ hãi.
Triệu Giới nhìn nhìn thức ăn trên bàn, cười hỏi: “Đói bụng?”
Ngụy La gật gật đầu, lại nhớ tới gì đó: “Huynh uống rượu, để ta kêu
người đi chuẩn bị canh giải rượu”. Nói xong Ngụy La liền kêu Kim Lũ đi
nấu một chén canh giải rượu bưng lên.
Ngụy La vẫn còn chưa quen việc quan hệ hai người đột nhiên thay đổi,
Triệu Giới rõ ràng là Triệu Giới, nhưng từ nay về sau không còn là Đại
ca ca của nàng nữa, mà là phu quân của nàng. Thế nên hiện tại Ngụy La
cũng không biết nên gọi hắn thế nào.
Thật ra Triệu Giới không say, tửu lượng của hắn rất tốt, tuy nói hôm nay uống nhiều rượu, nhưng còn không nhiều tới mức khiến thần chí không rõ
ràng. Chỉ là hắn thấy Ngụy La căng thẳng, nên cũng không từ chối, phối
hợp ngồi xuống đối diện nàng: “Canh giải rượu phải một lát mới nấu xong, muội ăn trước chút gì đi, chỉ sợ nàng cả ngày hôm nay cũng chưa được ăn gì?”
Ngụy La ngồi xuống theo, vùi đầu tiếp tục uống chén canh hầm mới nãy:
“Buổi sáng ăn một quả táo”. Trong giọng nói có chút đáng thương.
Hai mắt Triệu Giới cong cong, lúc mới mở khăn vì ngại có nhiều người,
hắn không nhìn nàng nhiều, bây giờ chỉ có hai người bọn họ, hắn liền
không kiêng nể gì nhìn nàng chằm chằm. Ngụy La bị hắn nhìn như vậy toàn
thân đều không tự nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Huynh nhìn gì?”
Triệu Giới lấy tay chỉ chỉ, chậm rãi nói: “Nhìn phu nhân của ta”.
Mặt Ngụy Là thoáng hồng, kiểu này còn kêu người ta ăn cơm thế nào? Ngụy
Là muốn trừng hắn thì Kim Lũ bừng chén canh giải rượu tới, dè dặt đặt
trước mặt Triệu Giới: “Vương gia”.
Triệu Giới gật đầu: “Đều lui ra đi”.
Lời này hàm nghĩa rất rõ ràng, chính là vương gia vương phi không cần
nha hoàn hầu hạ, tất cả mọi người trong phòng đều lui ra ngoài.
Kim Lũ nhìn Ngụy La một cái, khom người dẫn Bạch Lam và các nha hoàn khác trong phòng ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Ngụy La và Triệu
Giới, Ngụy La đâu còn nuốt trôi cơm, ngốc tử cũng biết Triệu Giới muốn
cái gì. Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đành phải cúi đầu tiếp
tục uống cháo, hy vọng có thể kéo dài thời gian thêm một chút.
Triệu Giới thật ra cũng không sốt ruột, hắn uống xong canh giải rượu liền ngồi bên cạnh đợi nàng.
Cho tới giờ Ngụy La còn chưa bao giờ cảm thấy ăn một bữa cơm lại gian
nan tới vậy, nàng cố sức ăn, nghiêm chỉnh ăn hết đĩa bánh ngọt mật ong,
bụng cũng không còn chỗ chứa nữa. Thật ra Ngụy La nuốt không trôi, nhưng hết lần này tới lần khác Triệu Giới còn cố ý đem đĩa bánh dừa nướng tới trước mặt nàng: “A La, cái này còn chưa ăn hết đâu”.
Ngụy La: “…”
Ngụy La ngẩng đầu, trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt đó, thật giống
con sóc nhỏ thẹn quá hóa giận, quai hàm phình lên, vừa tức cười vừa đáng yêu.
Triệu Giới nhịn không được cười lên, ghé vào trên người nàng, nhéo má nàng nói: “Ăn no chưa?”
Ngụy La nuốt ngụm bánh ngọt mật ong cuối cùng xuống, đàng hoàng thừa nhận: “Ăn quá no”.
Triệu Giới để tay lên bụng nàng: “Để ta sờ sờ xem có tròn không”.
Ngụy La đẩy tay hắn ra: “Không cho phép sờ”.
Triệu Giới là loại người nào, ngươi không cho hắn sờ hắn liền không động vào sao? Sức lực của Ngụy La căn bản nhỏ bé không đáng kể, hắn xoa xoa
bụng Ngụy La, cười nói: “Để xem lần tới muội còn dám ăn no như vậy
không? Ta là mãnh thú sao, mắt muội đều dính lên bàn, cũng không thèm
nhìn ta một cái”.
Ngụy La không nghĩ hắn cũng biết: “Muội nhìn huynh”. Nàng bổ sung: “hai mắt đều nhìn”.
Triệu Giới cười khẽ, ôm nàng lên đùi, một tay nhẹ nhàng xoa bụng nàng,
một tay bóp bàn tay nhỏ của nàng: “Không đủ, quá ít, muội phải thời thời khắc khắc đều nhìn vi phu”.
Vi phu…
Hắn cứ thế tự nhiên xưng hô như vậy!
Ngụy La mới không có da mặt dày như hắn, Ngụy La dụi dụi vào ngực hắn,
hai tay duỗi ra ôm cổ Triệu Giới, đầu vùi vào cổ hắn lẩm bẩm nói: “Muội
thẹn thùng”.
Giờ khắc này, tâm Triệu Giới bỗng nhiên mềm nhũn, ôm cánh tay nàng thật chặt, giống như muốn khảm nàng vào lòng.
Dừng một chút, Triệu Giới ôm Ngụy La đi về phía giường lớn bằng gỗ hoa
lê khắc những đám mây cuộn, nhấc lên màn thêu đỏ thẳm, đặt Ngụy La lên
giường, trong giọng nói không kìm được khàn khàn: “A La, muội không biết ta chờ ngày này bao lâu đâu?”
Ngụy La nghiêng người lăn vào trong giường, đưa lưng về phía hắn: “Muội không biết”.
Triệu Giới ngậm cười, một chân áp chế trên giường, cúi người cầm lấy
nhánh tóc trơn mượt đen láy của nàng, đặt ở chóp mũi hít hà: “Muội không biết không quan trọng, chốc nữa ta có thể nói cho muội biết”.
Lần này ngay cả lỗ tai Ngụy La cũng ửng hồng, nàng đương nhiên không khờ dại cho rằng Triệu Giới chỉ nói miệng, là dùng miệng “nói cho biết” đơn giản như vậy.
Trong phòng tắt đèn, chỉ còn lại một đôi đèn cầy khổng lồ đang cháy, ánh nến chiếu sáng một góc, cũng chiếu vào cảnh sắc duy nhất trong giường.
Ngụy La không còn xiêm y, trên mặt ửng đó, khẩn cầu nói với Triệu Giới: “Không được như vậy…”
Triệu Giới ngẩng đầu, cúi người, ghé vào tai nàng, khàn giọng nói: “Trên người A La đều là hương, không chỉ trên người, trong miệng cũng vậy,
ngay cả ở đây cũng…”
Ngụy La thấp giọng sụt sùi khóc: “Không cần”.
Triệu Giới hôn từng cái từng cái lên mặt nàng, thật nhẹ nhàng, trên trán lại lấm tấm mồ hôi: “Ta chỉ muốn khiến muội dễ chịu hơn một chút, lát
nữa sẽ đỡ đau hơn. Bảo bối, muội không thích sao?”
Ngụy La nghiêng đầu, đôi mắt như dòng nước, sóng nước mênh mang, nàng
khẽ thở dốc, căn bản không nghĩ tới việc trả lời câu hỏi của hắn.
Một đêm này, trong đầu Ngụy La chỉ có một suy nghĩ.
Chính là nghiền nát.
Nàng cảm thấy mình giống như nghiên mực đoan khê (5) bị nghiền nát, mực
trong nghiên bị mài ra, lúc nhẹ lúc nặng, cuối cùng nghiên mực ra nước, ở trên áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm thêu long phượng để lại một bức họa khó
coi.