Trên đường trở về không gặp trở ngại gì, xe ngựa nắp đen chạy một mạch tới sông hộ thành, rồi vào trong Thịnh Kinh Thành.
Sắc trời còn sáng, Ngụy La và Lương Ngọc Dung không trực tiếp về nhà mà dự định đi dạo trên đường cái, tiện thể mua ít đồ.
Lương Ngọc Dung nghe nói thành nam mới mở một cửa hàng mứt, tên là Bát
Bảo Hiên, mứt ở đó đặc biệt, vừa có hạnh, mơ, bí đao, còn có ô liu bình
thường không dễ thấy, hải đường, quả lê, hương vị chua ngọt ngon miệng,
vị quả nồng. Mấy hôm trước Lương Ngọc Dung qua đó mua một ít, từ đó nhớ
mãi không quên, hôm nay vất vả lắm mới được lúc rảnh rỗi, cho dù thế nào cũng muốn dẫn Ngụy La tới đó mua một ít mang về.
Ngụy La nghĩ dù sao cũng không có việc gì liền đi cùng nàng ấy.
Ba người ngồi trên xe ngựa tới Bát Bảo Hiên, người đông như trẩy hội,
mọi người xếp thành một hàng dài bên ngoài, kéo tới tận con phố đối
diện. Người mua mứt đa phần là cô nương, thiên kim tiểu thư không tiện
xuất đầu lộ diện liền để nha hoàn xuống xếp hàng.
Ngụy La nhìn nhiều người như vậy liền im lặng, nhíu mày lo lắng: “Vậy phải xếp hàng tới khi nào…”
Lương Ngọc Dung nắm tay Ngụy La, không có lấy một chút lo lắng, hưng trí bừng bừng dắt nàng tránh mọi người để đi vào trong cửa hàng: “Tiệm này
là của nhà đại tẩu ta, ngươi đi mua với ta còn có đạo lý phải xếp hàng
sao”.
Tẩu tử của Lương Ngọc Dung là con gái thứ hai của Lư Dương Hầu – tên Vệ Sương.
Vệ Sương năm nay mười bảy, tính tình dịu dàng, mềm mại hiểu chuyện, cùng với Lương Dục quả thật là trai tài gái sắc, một đôi do trời đất tác
thành. Sau khi hai người họ thành thân cũng rất ân ái, gắn bó keo sơn,
Vệ Sương hiện thời đã có thai hai tháng. Nhà mẹ đẻ của Vệ Sương ở Thịnh
Kinh Thành có vài chục cửa hàng, Bát Bảo Hiên này là một trong số đó. Vì thế mỗi lần Lương Ngọc Dung tới đều nhận được đãi ngộ mà người khác
không có được.
Hai người đi vào cửa hàng liền thấy một vị cô nương mặc xiêm y màu anh đào thêu hoa hồng đang đứng trước bàn lựa đồ.
Chưởng quầy vừa nhìn thấy Lương Ngọc Dung liền vội vàng kêu tiểu nhị
tiếp đón vị cô nương kia, bản thân thì ra chào đón bọn họ: “Biểu tiểu
thư tới, lần này ngài muốn nếm thử loại mứt nào?”
Lương Ngọc Dung nhìn nhìn, trên tủ bằng gỗ lim chạm trỗ hoa văn bày đủ
loại mứt, cái nào cũng nhìn rất ngon miệng. Nàng khó mà lựa chọn được,
liền mỗi thứ đều lấy một ít, tổng cộng lấy bảy tám loại: “Những loại này mỗi thứ lấy hai phần… Còn có mứt bí đao mềm nữa, cũng lấy hai phần”.
Bí đao mềm là loại bán đắt hàng nhất trong tiệm, mỗi lần vừa làm ra một
mẻ mới liền bị mua sạch. Bởi vì nó không chỉ có vị chua ngọt, còn giòn
giòn vô cùng ngon miệng, ngọt mà không ngán, quan trọng nhất là ăn nhiều cũng không dễ béo, ngược lại có thể thông nhuận đường ruột, có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp, rất được các cô nương yêu thích.
Chưởng quầy khó xử nhìn nhìn vị cô nương bên cạnh, nói: “Còn hai phần bí đao mềm cuối cùng, cô nương kia đã lấy rồi…”
Lương Ngọc Dung và Ngụy La nghe vậy mới nhìn qua bên cạnh.
Ánh mắt hai người dừng lại trên người cô nương vừa được nhắc tới, lập tức sững sờ.
Người đó không phải ai khác, chính là Ngụy Tranh!
Chỉ mới một tháng, nàng ta đã gầy tới mức nhận không ra, hốc mắt lõm
xuống, quanh mắt là một vòng xanh tím, sắc mặt cũng kém vô cùng. Ánh mắt nàng ta đục ngầu, đôi môi trắng bệch, nếu không phải Ngụy La lớn lên
với nàng ta chắc cũng không nhận ra được. Trước kia dù gì Ngụy Tranh
cũng coi như một cô nương xinh đẹp đáng yêu, bây giờ lại là bộ dáng
người không ra người quỷ không ra quỷ… Khó trách cung yến lần trước nàng ta không đi, nếu đi với bộ dạng này, không biết sẽ dọa bao nhiêu người.
Hiển nhiên Ngụy Tranh cũng nhìn thấy các nàng, vội vàng quay đi chỗ khác, tránh đi tầm mắt của hai người.
Lương Ngọc Dung mở to miệng, hiển nhiên bị bộ dáng của Ngụy Tranh dọa sợ, hồi lâu mới nói: “Vậy chúng ta không cần, để…”
Để cho nàng ta đi.
Bởi vì bị dọa sợ, nửa câu sau Lương Ngọc Dung không tài nào nói ra thành lời.
Ngụy Tranh đột nhiên quay đầu tức giận lườm Lương Ngọc Dung một cái,
ngay cả mứt bản thân đã lựa xong cũng không cần, xoay người đi ra khỏi
cửa hàng.
Nha hoàn vội vàng cầm lấy mứt chạy theo sau.
Ngụy La và Lương Ngọc Dung nhìn nhau, Lương Ngọc Dung không tin được
hỏi: “Sao Ngụy Tranh lại biến thành thế này? Nàng ta bị ức hiếp sao?”
Ngụy La chớp mắt, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
*** *** ***
Bên ngoài Bát Bảo Hiên, một chiếc xe ngựa lộng lẫy có đỉnh màu xanh dừng lại.
Khương Diệu Lan ngồi trong xe ngựa, nhìn thân ảnh vừa rời đi. Cho tới
khi người đó đi xa, bà mới buông tấm rèm xanh thẫm thêu mẫu đơn vàng
xuống, rũ mắt, không nói lời nào.
Cô nương vừa rời đi giống Đỗ Thị tới sáu bảy phần, xe ngựa cô ta ngồi cũng có ký hiệu của Phủ Anh Quốc Công.
Cô ta thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi Ngụy La, hẳn đều là tiểu thư Phủ Anh Quốc Công.
Ngụy Côn… Cuối cùng vẫn lấy Đỗ Nguyệt Doanh sao? Cô nương kia chắc là hài tử của ông ta và Đỗ Nguyệt Doanh?
Khương Diệu Lan nhớ tới việc năm đó, ánh mắt dần trở nên âm u, lộ ra
chút lạnh lẽo của mùa thu. Rất nhanh, bà cong môi cười giễu cợt, bà rời
đi lâu như vậy, bản thân cũng thay đổi nhiều, sao có tư cách yêu cầu
Ngụy Côn vẫn chung thủy một lòng? Huống gì năm đó lúc bà rời đi, không
phải đã biết ông ấy và Đỗ Nguyệt Doanh cẩu thả với nhau sao?
Ngụy Côn lấy Đỗ Nguyệt Doanh, chuyện này hẳn là ở trong dự liệu của bà mới đúng.
Thị nữ bên cạnh thấy vẻ mặt phu nhân không đúng, dùng tiếng Ổ Nhung gọi một tiếng: “Phu nhân?”
Khương Diệu Lan bừng tỉnh hoàn hồn, mím môi khẽ cười: “Sao vậy?”
Thị nữ chỉ chỉ Bát Bảo Hiên nói: “Ngài không vào mua đồ sao? Có cần nô
tỳ đi xuống xếp hàng không?” Trong mắt thị nữ, bà chạy một đường từ Đại
Từ Tự, ngay cả Bồ Tát cũng không bái liền dừng ở cửa hàng mứt này, chắc
hẳn cần phải mua gì đó ở đây. Nhưng bà vẫn ngồi trong xe ngựa không
động, thật làm người khác khó hiểu.
Khương Diệu Lan nghiêng đầu, từ trong khe hở của rèm cửa nhìn Ngụy La và Lương Ngọc Dung đi ra khỏi cửa hàng, bà suy nghĩ một lát nói: “Không
mua, đi theo xe ngựa phía trước”.
*** *** ***
Từ Bát Bảo Hiên đi ra, Lương Ngọc Dung và Ngụy La cùng nhau trở về Phủ Anh Quốc Công.
Ngụy La thấy Lương Ngọc Dung không có ý định về nhà, nghi ngờ hỏi: “Không phải ngươi nói phải về nhà sao?”
Lương Ngọc Dung cầm theo hai túi mứt, mím môi cười hắc hắc, tỏ vẻ giống
như có chuyện phải làm: “Ta mua mứt cho Thường Dẫn ca ca, còn chưa đưa
mà, chờ hắn nhận rồi ta sẽ về”.
Tại sao lại đưa mứt? Hôm trước không phải mới tặng điểm tâm sao, đưa qua đưa lại tới bao giờ mới dứt? Ngụy La thật vô cùng hối hận, đáng ra lúc
ấy nàng không nên nhất thời mềm lòng mà đồng ý giúp Lương Ngọc Dung đưa
túi điểm tâm kia đi. Như thế này thì hay rồi, duyên phận một khi bắt
đầu, muốn chặt đứt cũng không dễ.
Ngụy La hỏi nàng ấy: “Sao ngươi phải tặng đồ cho Thường Dẫn ca ca?”
Nàng ấy nói: “Lúc nãy gặp huynh ấy ở ngoài sân, ta nói muốn đi Bát Bảo
Hiên mua mứt, liền thuận tiện hỏi huynh ấy có thích ăn hay không. Huynh
ấy nói thích, ta liền muốn mua giúp huynh ấy một phần…”
Đầu Ngụy La lớn như cái đấu, thật không biết nên nói gì với nàng ấy cho
phải. Nàng đưa tay ra, chép miệng nói: “Ta giúp ngươi đưa cho đại ca”.
Lương Ngọc Dung lập tức đem mứt giấu sau lưng, đầu lắc như trống bỏi: “Ta còn có chuyện muốn nói với Thường Dẫn ca ca”.
Ngụy La nhìn nhìn, hồi lâu cũng không nói gì.
Cứ tiếp tục như vậy không được, tình thế đã vượt qua khỏi phạm vi nàng
có thể khống chế mà phát triển theo phương hướng ở đời trước rồi. Ngụy
La không muốn Lương Ngọc Dung lại phải trải qua loại đau khổ đó một lần
nữa, suy nghĩ một lát, quyết định nói thẳng với nàng ấy. Ngụy La kêu
Ngụy Thường Hoằng đi về trước, nàng kéo Lương Ngọc Dung vào một góc yên
lặng trong viện, núp sau núi giả, nghiêm túc hỏi: “Ngọc Dung, ngươi
không phải là thích đại ca ta chứ?”
Lương Ngọc Dung ngẩn ngơ, nàng ấy không nghĩ Ngụy La sẽ hỏi thẳng như vậy, hai má trắng hồng rất nhanh liền đỏ ửng: “Ta…”
Ấp úng mất nửa ngày, Lương Ngọc Dung không mạnh mẽ phản bác: “Không phải vậy”.
Nhưng ai tin chứ? Người sáng suốt vừa nhìn liền biết thật hay giả.
Nếu như không thích, cần gì hao phí tâm tư đối tốt với Ngụy Thường Dẫn? Ngay cả ra ngoài mua mứt cũng nhớ tới hắn.
Ngụy La lập tức bối rối, cô nương ngốc này quả thật không chịu thua kém! Nàng ấy và Ngụy Thường Dẫn mới gặp nhau được mấy lần liền mang hết tâm
tư tình cảm giao ra ngoài, chẳng lẽ không suy nghĩ cho bản thân sao?
Dưới tình thế cấp bách, Ngụy La buột miệng nói: “Ngọc Dung, ngươi không
thể thích đại ca ta”.
Lương Ngọc Dung ngẩn người, vô thức hỏi lại: “Tại sao?”
Ngụy La nhìn Lương Ngọc Dung, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc:
“Ngươi không biết sao? Đại ca ta mắc bệnh ở chân thân thể bệnh tật, có
thể cả đời này cũng sẽ không đi lại được, ngươi gả cho huynh ấy thì phải chiếu cố huynh ấy cả đời. Cho dù ngươi không chê phiền toái, phụ mẫu
ngươi đồng ý sao? Các ngươi sẽ có kết quả tốt sao?”
Lời này của Ngụy La có chút nặng, nhưng cũng là vì lo lắng cho nàng ấy
mới nói như vậy. Quả nhiên, hốc mắt Lương Ngọc Dung phiếm hồng, tiểu cô
nương vẫn luôn tùy tiện bây giờ lại trở nên luống cuống, rất lâu mới mấp máy môi nói: “Ta không nghĩ là Thường Dẫn ca ca phiền toái, ta có thể
chăm sóc huynh ấy cả đời…” Lương Ngọc Dung bĩu môi mếu máo, ánh mắt rối
ren: “A La, ta cũng không biết có phải mình thích huynh ấy không. Mỗi
lần nhìn thấy huynh ấy ta đều thấy đau lòng, người nho nhã như vậy cần
phải khoái hoạt hơn bây giờ mới đúng. Lần trước ta thấy bệnh của huynh
ấy tái phát, ngươi còn nhớ lúc chúng ta qua thăm không? Ta nhìn cũng
thấy đau, huynh ấy còn có thể cười được”. Nói xong Lương Ngọc Dung cúi
đầu, lặp lại lần nữa: “Ta chính là đau lòng…”
Hóa ra lại là do lúc đó…
Ngụy La vỗ trán, không nghĩ tới bản thân chính là chữa lợn lành thành
lợn què, nàng vốn muốn để Lương Ngọc Dung biết khó mà lui, ngược lại
khiến nàng ấy sinh ra đồng cảm.
Đây hẳn là số mệnh rồi, cho dù nàng có ngăn cản thế nào, việc nên xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra.
Ngụy La nghĩ nghĩ một chút, nói: “Nhưng phụ mẫu ngươi sẽ không đồng ý”.
Phu thê Bình Viễn Hầu mặc dù yêu thương Lương Ngọc Dung, nhưng ai sẽ
nguyện ý gả con mình cho một người tàn phế? Lương Ngọc Dung cũng hiểu
điều này, lúng túng một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói. Nàng ấy
ngẩng đầu nhìn Ngụy La: “Vậy ta tới gặp mặt Thường Dẫn ca ca lần cuối,
tặng cho huynh ấy bao mứt này được không?”
Ngụy La nhớ tới kết cục bi thảm của Lương Ngọc Dung đời trước, không đành lòng, gật gật đầu nói: “Được, là gặp lần cuối”.
Trước kia Ngụy La luôn đề phòng Lương Ngọc Dung, sợ nàng ấy thích Ngụy
Thường Dẫn. Bây giờ có phòng cũng không được, nếu như đã thích, Ngụy La
chỉ có thể nghĩ biện pháp giúp một tay, không thể để bọn họ giẫm lên vết xe đổ đời trước. Nếu có thể khiến Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn
người có tình trở thành người một nhà, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Chỉ là, Ngụy Thường Dẫn thích Lương Ngọc Dung sao? Đời trước cuối cùng
hắn cũng không chịu gặp Lương Ngọc Dung, vậy tình cảm của hắn với Lương
Ngọc Dung đến tột cùng là như thế nào?
Ngụy La còn phải nghĩ kỹ lại đã.
*** *** ***
Dung Viện.
Sau khi Lương Ngọc Dung rời đi, Ngụy La đến gian phòng của Ngụy Thường Dẫn.
Trong phòng, Ngụy Thường Dẫn ngồi ở bàn tròn bằng gỗ tử đàn chạm khắc
hoa văn tinh xảo. Trước mặt hắn là hai túi mứt, một túi là bí đao mềm,
một túi là mứt hải đường. Hắn rũ mắt, ngón tay thon dài đặt trên xe lăn
gỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngụy La đứng ở cửa một hồi lâu mà Ngụy Thường Dẫn cũng không phát hiện ra.
Ngụy La gõ gõ lên Trực Linh môn, lúc này hắn mới ngẩng đầu, cười cười nói: “A La tới à”.
“Đại ca”. Ngụy La rất ít tới Dung Viện, bởi vì Lương Ngọc Dung, nàng tới nơi này thường xuyên hơn trước nhiều. Ngụy La nhìn túi mứt trên bàn,
biết mà còn hỏi: “Đây là Ngọc Dung tặng đại ca sao? Đại ca nếm thử chưa, hương vị rất tốt”.
Ngụy Thường Dẫn nâng tay phải lên, đem mứt bí đao mềm đẩy tới trước mặt
nàng, lại cười nói: “Ca ca mới nếm thử, nếu muội thích, liền cầm hết
đi”.
Ngụy La vội vàng khua tay từ chối: “Đây là do Ngọc Dung tặng ca ca, nếu
muội lấy đi nàng ấy nhất định tức giận, vẫn là Thường Dẫn ca ca tự mình
ăn đi”.
Ngụy Thường Dẫn nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn cười xán lạn của Lương Ngọc
Dung khi mang đồ tới tặng, nhịn không được mà cong cong khóe môi.
Ngụy La nhớ tới mục đích đến đây, ngồi đối diện hắn trên ghế đôn thêu
ngũ sắc lấp lánh bằng gỗ tử đàn, ngẩng đầu, do dự rất lâu, nhịn không
được hỏi: “Thường Dẫn ca ca, huynh cảm thấy Ngọc Dung là cô nương thế
nào?”
Câu hỏi này có chút đột ngột, Ngụy Thường Dẫn hơi kinh ngạc, không trả lời.
“Ngọc Dung từ nhỏ đối với ai cũng nhiệt tình, tâm địa lương thiện, là
một cô nương tốt. Những điều này không cần muội nói, Thường Dẫn ca ca
khẳng định cũng nhìn ra được”. Ngụy La không quanh co lòng vòng, khai
môn kiến địa nói: “Nhưng nàng ấy cũng là một người cứng đầu, chưa đụng
vào tường thì còn chưa quay đầu. Nàng ấy quá thân cận với Thường Dẫn ca
ca, khó tránh sẽ khiến người ta bàn tán, muội là tỷ muội tốt của nàng
ấy, lúc nào cũng muốn tốt cho nàng ấy. Thường Dẫn ca ca nếu thật sự
không có ý gì khác với nàng ấy, vậy không nên lui tới nữa”.
Ngụy Thường Dẫn không tự chủ nắm chặt tay vịn, con người đen láy, nhìn
không ra tâm tình. Hắn lúc nào cũng mang bộ dáng đạm mạc, cuối cùng
trong mắt cũng lộ ra một chút bối rối, trầm mặc rất lâu cũng không biết
nên trả lời Ngụy La thế nào.
Hắn sớm biết người như hắn không thể lấy bất kỳ ai, cho dù lấy ai cũng
là lãng phí. Chính vì như thế, hắn khép kín tình cảm của mình, đè nén
bản thân, không cho phép động tâm với bất kỳ ai. Nhưng không nghĩ có một ngày, một tiểu cô nương mạnh mẽ xông tới, không quan tâm, không ngó
ngàng cứ vậy liều mạng xông vào cuộc sống của hắn, đối với hắn nhiệt
tình lại cẩn thận, hắn biết nàng là đồng tình với hắn, nhưng trong lòng
lại sinh ra cảm động.
Ngụy Thường Dẫn không kìm lòng được muốn tới gần nàng ấy, muốn hấp thu càng nhiều hơi ấm từ nàng ấy.
Đáng tiếc, hắn quên mất mình chỉ là một kẻ tàn phế, không thể mang lại hạnh phúc cho người khác.
Ngụy Thường Dẫn trầm mặc rất lâu mới nói: “Được, từ nay ca ca sẽ không gặp nàng ấy nữa”.
Ngụy La vốn không phải muốn khiến Đại ca biết khó mà lui, nàng chỉ là
muốn kích thích huynh ấy một chút thôi. Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu Thường Dẫn ca thích Ngọc Dung, tranh thủ đi không tốt sao. Cái gì
mà sợ liên lụy với không liên lụy, hai bên lưỡng tình lương duyệt tình
nguyện kết làm phu thê vốn là nên nâng đỡ lẫn nhau. Nếu huynh sợ liên
lụy đến nàng ấy, vậy tích cực một chút, trị tốt thương tật ở chân là
được!”.
Ngụy Thường Dẫn nhìn Ngụy La, có lẽ vì không đoán được nàng đổi giọng nhanh như vậy.
Ngụy La quay đầu, chậm chạp nói: “Lần trước ở Thiên Phật Tự, vị trụ trì
Thanh Vọng kia không phải nói vết thương trên đùi có thể trị được sao,
chỉ cần tìm đại phu tên là Phó Hành Vân là được…”
Ngụy Thường Dẫn cười nói: “Ca ca đã sai người tìm, vẫn không tìm được”.
Ngụy La nghẹn họng, không nói được gì.
Cái gì nên nói nàng cũng nói rồi, trước khi đi chỉ để lại một liều thuốc mạnh: “Phụ mẫu Ngọc Dung đang thương lượng hôn sự cho nàng ấy, nếu
Thường Dẫn ca ca không sớm hiểu rõ một chút, sau này cũng không có ai
tặng điểm tâm và mứt cho huynh đâu”. Nói xong, nàng nhìn thoáng qua mứt
bí đao trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Thường Dẫn ngồi trên xe lăn nhìn Ngụy La đi xa, thân thể ngửa ra
sau, mệt mỏi tựa người lên xe lăn gỗ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
*** *** ***
Cửa Phủ Anh Quốc Công.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy nắp xanh dừng ở trước cửa hẻm nhỏ.
Khương Diệu Lan mặc xiêm y trắng thêu hoa ngọc lan, bên ngoài khoác áo
choàng bằng hồ ly, bà nhìn phủ đệ quen thuộc trong trí nhớ, trong lòng
trăm mối ngổn ngang. Bà từng ở đây trải qua vài mùa xuân thu, còn sinh
ra một đôi long phượng thai trắng trẻo đáng yêu. Lúc bà kiên quyết ra
đi, chưa bao giờ nghĩ sẽ trở lại nơi này.
Bây giờ bà chẳng qua mới vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ một lần, liền nhịn không được mà quay về đây.
Mười lăm năm, A La và Thường Hoằng đều đã trưởng thành rồi. Lúc trước
trăm cay nghìn đắng để bọn nhỏ lại mà rời đi, bọn nó còn nhỏ xíu, giống
như đụng vào liền vỡ. Bây giờ A La đã là một đại cô nương, Thường Hoằng
cũng là nam nhi bảy thước… Bọn họ có lẽ đã sớm quên mẫu thân ruột thịt
của mình.
Khương Diệu Lan ngồi trong xe ngựa nhìn chốc lát, cuối cùng xoay người nói với thị nữ: “Đi thôi, chúng ta trở về quán trọ”.
Thị nữ không hiểu dụng ý của bà, đi qua nhiều chỗ như vậy, chẳng lẽ chỉ
vì đứng nhìn? Mặc dù rất tò mò, nhưng thị nữ cũng không hỏi nhiều.
Thị nữ nhấc rèm vải lên, vừa muốn thỉnh Khương Diệu Lan vào xe ngựa,
liền thấy ở cửa Phủ Anh Quốc Công có một người đi ra, thần thái hoảng
loạn, bước chân vội vàng. Ngụy Côn mặc áo bào dệt kim tối màu, nghe
người gác cổng nói bên ngoài có một người, bộ dáng miêu tả rất giống
Khương Diệu Lan, ông lập tức bỏ việc trong tay, ngay cả giày cũng không
kịp đổi liền vội vội vàng vàng đi ra đây.
Ngụy Côn đứng ở cửa, nhìn nữ nhân che mặt trên chiếc xe ngựa, trái tim
trong ngực đập liên hồi. Ông sợ mình nhìn lầm, lại sợ chỉ cần chớp mắt
một cái, nàng sẽ biết mất không thấy đâu.
Khương Diệu Lan cũng nhìn thấy ông, kinh ngạc đứng trên xe ngựa, bà cũng không quay đầu lại, khom lưng đi vào trong xe.
Xe ngựa không chờ Ngụy Côn, phu xe giơ cao roi quất ngựa muốn lên đường.
Ngụy Côn hoàn hồn, cất bước chạy nhanh tới, áo bào bay bay, lúc này ông
cũng chẳng quan tâm mặt mũi hay thân phận, chỉ muốn cản bà lại, nhất
định phải ngăn bà lại! Cuối cùng ông cũng đuổi kịp xe ngựa, liều lĩnh
dừng lại phía trước tuấn mã: “Đứng lại!”.
Phu xe sợ đụng phải người, vội vàng nắm chặt dây cương dừng xe, bất mãn trách mắng: “Ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Ngụy Côn căn bản không để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm rèm che đã hạ xuống, trong mắt có khẩn cầu, thanh âm run rẩy nói: “Đừng đi… Cầu nàng, đừng
đi, để ta nhìn nàng”.