Trong lúc nhất thời, thiên điện yên tĩnh tới mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Ngụy La thậm chí có thể ngửi được mùi tanh nồng, đầu óc nàng trống rỗng, không biết phải làm gì. Lòng bàn tay ướt nhẹp, vừa dính vừa nóng, nàng
không dám nhúc nhích, sợ Thường Hoằng ở bên ngoài nghe được động tĩnh.
Ngụy La thật sự muốn khóc, đây là chuyện gì chứ? Nếu không phải Triệu
Giới, nàng cũng không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy…
Ngụy La tức giận nhìn Triệu Giới trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá hắn một cái.
Thế mà Triệu Giới hoàn toàn không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, cúi
đầu chôn ở cổ nàng, nghiêng đầu liếm dái tai nàng, từ từ gặm cắn, có
chút chưa thỏa mãn.
Hắn có thể thỏa mãn sao? Mới được một nửa đã bị cứng rắn bức ra, là nam nhân đều chịu không nổi loại đả kích này.
Ngụy La mới mặc kệ hắn, đến lúc nào rồi còn muốn vành tai và tóc mai
chạm nhau? Nàng nghiêng đầu né tránh, che miệng Triệu Giới lại, đẩy hắn
ra, vừa làm vừa nhanh chóng nghĩ xem nên làm sao bây giờ!
Ngụy Thường Hoằng đứng bên ngoài không thấy trả lời, đi tới bên cạnh
giường, dừng lại hỏi: “Tỷ đang ngủ sao?” Nói xong liền muốn vén rèm lên.
Ngụy La vội vàng đẩy Triệu Giới vào trong góc giường, nhấc chăn mẫu đơn
lên trùm kín hắn! Làm xong hết cũng vừa lúc Ngụy Thường Hoằng nhấc màn
lên, nàng kéo màn hai bên ra, chỉ hé ra gò má phiếm hồng và gương mặt
nhỏ nhắn, mắt to sáng ngời, không giống như mới ngủ dậy chút nào:
“Thường Hoằng, đệ về rồi sao? Cung yến kết thúc chưa, tỷ khá hơn rồi,
không bằng chúng ta về Phủ thôi”.
Ngụy Thường Hoằng ngớ ra một lát, tay hắn mới vừa giơ lên một nửa, liền
bị hành động đột ngột của nàng làm bối rối. Thường Hoằng còn nghi ngờ,
cảm thấy hình như Ngụy La đang giấu cái gì đó, hắn vô thức nhìn lại bên
trong màn, nhíu mày nói: “A La, mới rồi hình như đệ nghe thấy âm thanh
gì đó”.
Ngụy La thật bị hù chết rồi, chột dạ hỏi: “Âm thanh gì?”
Nếu bị Thường Hoằng biết nàng giúp Triệu Giới làm loại việc này, sau này nàng thật sự không còn mặt mũi nào nói chuyện với Thường Hoằng nữa! Tay Ngụy La đang giấu trong chăn dùng sức cấu Triệu Giới một cái, nhưng
Triệu Giới da dày thịt béo, bị nàng cấu một cái cũng không thấy đau.
Ngược lại hắn còn cầm lấy tay nàng, tay hắn gãi gãi tay nàng. Động tác
này khiến Ngụy La tê dại da đầu, thân thể run lên, vội vàng rút tay ra.
Thường Hoằng còn nhìn nhìn bên trong, đáng tiếc Ngụy La ngăn cản rất
tốt, cái gì hắn cũng không nhìn thấy. Trong lòng Ngụy Thường Hoằng vẫn
còn nghi ngờ, nhưng lại không nhìn ra gì cả. Cuối cùng hắn cũng không
truy cứu nữa, kéo tay Ngụy La ra khỏi giường: “Không có gì, cung yến
xong rồi, chúng ta về thôi”.
Tay trái Ngụy La bị Thường Hoằng cầm lấy, nàng vội vàng rụt tay về,
tránh đi ánh mắt nghi ngờ của Thường Hoằng, cười cười cố làm vẻ trấn
tĩnh: “Tự tỷ đi được”.
Thường Hoằng cũng không miễn cưỡng, chỉ hỏi: “Tỷ thật sự không sao chứ?”
Những lúc thế này, cho dù bản thân không tốt cũng phải kiên trì nói tốt. Ngụy La gật đầu qua loa, khom lưng đi tất, tới bên cạnh Thường Hoằng
nói: “Chỉ là chút máu mũi thôi, không có gì đáng ngại”.
Thường Hoằng ở sau lưng nàng, đi chầm chậm theo sau.
Hai người ra khỏi thiên điện, Kim Lũ và Bạch Lam vội tiến lên đón. Lúc
nãy Ngụy La nằm trong thiên điện, các nàng bị Thường Hoằng đuổi ra nên
chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Bây giờ thấy Ngụy La không sao, tâm tình
cũng dễ chịu hơn nhiều.
Cung yến quả nhiên kết thúc rồi, các đại thần trong Dung Hoa Điện đang
chào nhau ra về, ngoài điện xe ngựa xếp từng chiếc từng chiếc nối tiếp
nhau, đang chờ đón chủ nhân của mình về nhà.
Ra khỏi Khánh Hi Cung, Thường Hoằng đứng tại chỗ, nói với Ngụy La: “Tỷ
lên trước tìm phụ thân đi, đệ kêu người chuẩn bị xe ngựa, một lát liền
đi qua”.
Ngụy La không nghi ngờ gì, gật gật đầu tiếp tục đi lên trước.
Ngụy Thường Hoằng thấy nàng đi xa, hắn lại không đi chuẩn bị xe ngựa như lời vừa nói, mà xoay người trở lại Thiên điện trong Khánh Hi Cung.
*** *** ***
Trong điện, trên giường lúc nãy Ngụy La nằm qua có một người đang ngồi,
chân dài vai rộng, dung mạo tuấn tú, đang từ tốn sửa lại y phục trên
người. Triệu Giới sửa sang lại tay áo thêu hoa văn như ý màu vàng, hắn
mở mắt vừa vặn đáp lại ánh nhìn của Thường Hoằng, trên mặt không có chút hoảng loạn nào, tiếp tục mặt không đổi sắc mang lại ủng, buộc lại đai
lưng, đứng dậy nhìn về phía Ngụy Thường Hoằng.
Trong lòng Triệu Giới lúc này cũng không thoải mái đâu.
Không khí giữa hắn và Ngụy La đang tốt, vốn có thể kiên trì thời gian
dài, không nghĩ người này đột nhiên quay lại, buộc hắn phải tiết ra. Như thế hình tượng của hắn trong lòng Ngụy La thành ra thế nào chứ? Triệu
Giới vốn không muốn đối nghịch với Thường Hoằng, hắn thích Ngụy La, yêu
ai yêu cả đường đi, vì thế hắn đối với người thân của Ngụy La vô cùng
khách khí. Nhưng tên Ngụy Thường Hoằng này là ngoại lệ, hắn ta quản A La quá chặt, quả thật vượt quá phạm vi tỷ đệ thông thường. Long phượng
thai thì thế nào? Có thể cản trở người khác đàm hôn luận gả sao? Triệu
Giới có lẽ chưa từng nghe qua điều nào như thế.
Nói tóm lại, Ngụy Thường Hoằng nhìn Triệu Giới không vừa mắt, Triệu Giới cũng không cho Ngụy Thường Hoằng sắc mặt tốt gì.
Triệu Giới chỉ chào hỏi một tiếng, liền mặt không đổi sắc đi qua bên
cạnh Thường Hoằng, thậm chí cả một câu giải thích cũng không có. Người
không biết còn tưởng rằng hắn không làm gì thẹn với lòng.
Nhưng Thường Hoằng nghe rõ ràng, lúc nãy ở trong giường, động tĩnh rõ ràng như vậy, người điếc mới không nghe thấy.
Triệu Giới lại dám ép buộc Ngụy La…
Ngụy Thường Hoằng nghĩ như thế liền thấy tức giận, trong lúc nhất thời
cũng không thèm quản lễ nghĩa gì cả, nắm lấy bả vai Triệu Giới, trợn mắt nhìn: “Ngươi làm gì A La?”
Đôi mắt đen của Triệu Giới bình tĩnh nhìn Thường Hoằng, môi cong lên
thành một nụ cười: “Sao vậy, ngươi ngay cả việc chúng ta muốn làm gì
cũng muốn quản sao?”
Ngụy Thường Hoằng tức giận trừng mắt nhìn Triệu Giới.
Mặc dù Triệu Giới cong môi, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào,
từng câu từng chữ nghiêm túc nói với Thường Hoằng: “A La là vị hôn thê
của bản vương, cho dù chúng ta làm gì cũng đều là bình thường. Ngụy
Thường Hoằng, sang năm A La chính là Tĩnh Vương Phi, ngươi muốn quản
nàng cả đời sao?”
Ngụy Thường Hoằng nắm tay răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỷ ấy
còn chưa gả cho ngươi, ta liền có tư cách quản. Ngươi tốt nhất khiêm tốn một chút, nếu còn bức tỷ ấy làm mấy chuyện như thế, ta tuyệt không để A La gả cho ngươi”.
Mắt Triệu Giới lạnh xuống.
Không phải Triệu Giới hắn sợ thủ đoạn của Ngụy Thường Hoằng, mà lo lắng
Ngụy Thường Hoằng nói gì đó trước mặt Ngụy La. A La cực kỳ coi trọng vị
đệ đệ này, Ngụy Thường Hoằng nói, nhóc con kia chắc chắn nghe theo trăm
phần trăm.
Nét mặt Triệu Giới không còn thần định khí nhàn như ban đầu, lạnh lùng
nói: “Ngươi yên tâm, bản vương tự có chừng mực, tuyệt không làm chuyện
gây xấu danh tiếng của nàng”.
Ngụy Thường Hoằng căn bản không tin, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ không làm
đến cuối, vậy hai má Ngụy La đỏ ửng với cánh môi nàng sưng lên là thế
nào? Coi hắn là con nít ba tuổi sao.
Ngụy Thường Hoằng cuối cùng nhịn không được đánh tới một quyền.
*** *** ***
Sau khi cung yến kết thúc vài ngày, Ngụy La bởi vì chột dạ cũng
không gặp mặt Triệu Giới, thành thành thật thật ở trong nhà, chỗ nào
cũng không đi.
Ngày mùng mười tháng mười một, người Tĩnh Vương Phủ tới Phủ Anh Quốc
Công đưa sính lễ. Sính lễ khoảng 288 hòm, so với lúc Ngũ tiểu thư Ngụy
Tranh xuất giá quả là khác biệt một trời một vực, chỉ đơn thuần là đem
đồ cưới tới cửa sau cũng mất cả một ngày rưỡi. Quản sự đứng một bên đem
đồ cưới nhập vào khố phòng Tứ phòng, ghi chép tới hoa cả mắt, tổng cộng
hơn năm trăm kiện, mỗi kiện đều là đồ trân quý. Quản sự cũng không dám
bất cẩn, vật gì cũng cầm chắc để nhẹ, ước chừng ba ngày mới kiểm kê
xong.
Như vậy đủ để thấy Tĩnh Vương coi trọng Ngụy La như thế nào.
Qua chuyện này, thể diện của Phủ Anh Quốc Công cũng tăng lên, lập tức bỏ qua khuất nhục lúc Ngụy Tranh lập gia đình. Vài vị phu nhân trong hậu
viện cũng rối rít cảm thán nói Ngụy La có phúc khí. Nhìn toàn bộ Thịnh
Kinh Thành mà xem, thiên kim nhà nào có nhiều sính lễ như vậy? Ngụy La
đúng là độc nhất.
Cái danh Tĩnh Vương Phi này, xem ra không chạy đâu mất.
Ngụy La trở thành công thần ở Phủ Anh Quốc Công, đi tới chỗ nào cũng
không có ai dám thất lễ. Nhị phu nhân còn cố ý kêu nàng vào phòng, quả
thật tán thưởng trên trời dưới đất, đem Ngụy La khen từ đầu tới chân,
chỗ nào cũng vô cùng hài lòng. Cái gọi là nước lên thì thuyền lên, Ngụy
La cuối cùng cũng được lĩnh giáo rồi.
Ngày hôm đó, lão phu nhân kêu nàng tới nhà chính.
Ngụy La còn nhớ lúc trước, bởi vì Khương Diệu Lan, lão phu nhân không
thích nàng và Thường Hoằng, cũng vì thế nên không quá thân cận với bọn
họ. Mặc dù không thân cận, nhưng cũng chưa từng hà khắc. Có điều ấn
tượng trước đây quá sâu, cho nên lúc Ngụy La đối mặt với thái phu nhân
đều có chút không tự nhiên.
Thái phu nhân cởi vòng vàng khảm trân châu trên tay bà, tự bà đeo lên
tay Ngụy La: “Tổ mẫu không có vật gì tốt, đôi vòng này là lúc ta xuất
giá mẫu thân ta cho, bây giờ liền tặng cháu làm của hồi môn”.
Ngụy La có chút kinh ngạc, nàng còn nhớ thái phu nhân rất quý đôi vòng
này, lúc trước đại tỷ xuất giá cũng không nỡ tặng đi, sao lại tặng cho
nàng?
Ngụy La làm bộ quỳ xuống: “Cháu gái không thể nhận…”
Lão phu nhân đè tay nàng lại, nói: “Tặng cho cháu thì cháu cứ cầm đi,
cháu và Thường Hoằng từ nhỏ không có mẫu thân, nhiều năm qua cũng khổ
sở, tổ mẫu cũng không thể chăm sóc tốt cho hai đứa. Bây giờ cháu phải
xuất giá, cái này coi như một chút tâm ý của ta”.
Ngụy La mím môi, lúc này mới nhận lấy.
Nàng ngồi ở nhà chính một khắc, hạ nhân vào báo nói có đại tiểu thư Phủ
Bình Viễn Hầu tới đây. Mấy hôm trước Ngụy La và Lương Ngọc Dung có
thương lượng muốn đi Đại Từ Tự dâng hương, đã định là ngày hôm nay. Lão
phu nhân nghe vậy cũng không cưỡng ép lưu nàng lại, phất tay nói: “Đi
đi!”
Ngụy La liền rời khỏi nhà chính.
Lúc nàng đến phòng khách lại không thấy Lương Ngọc Dung, đành phải ra
ngoài tìm một vòng. Vừa lúc thấy Lương Ngọc Dung đứng ở dưới gốc cây
bạch quả, còn có Đại ca Ngụy Thường Dẫn.
Ngụy Thường Dẫn mới từ bên ngoài về, không biết thế nào hai người lại gặp nhau, liền đứng ngoài cửa nói hai câu.
Lương Ngọc Dung mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, cùng hắn chào hỏi một tiếng, không biết đang nói gì.
Hai người đứng dưới tán cây bạch quả, lá cây rơi xuống như mưa, trên mặt đất phủ một tầng lá vàng thật dày. Ánh mặt trời chiếu lên khiến hai
người như chìm trong ánh hoàng kim. Ngụy Thường Dẫn cụp mắt, ý cười kín
đáo, đẹp mắt hơn rất nhiều: “Đã không sao rồi, đa tạ sự quan tâm của
muội”.
Hóa ra Lương Ngọc Dung còn nhớ lần trước thấy chân hắn tái bệnh.
Lương Ngọc Dung chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Phụ thân muội biết rất
nhiều đại phu, nếu Thường Dẫn ca ca cần, để muội nói với phụ thân một
tiếng, kêu bọn họ chẩn trị cho ca ca, nói không chừng có thể chữa được”.
Ngụy Thường Dẫn lắc đầu, lịch sự từ chối: “Không cần uổng phí sức lực”.
Bệnh của mình hắn tự rõ nhất, đã nhiều năm như vậy, nếu thật sự có thể
chữa đã sớm chữa hết. Hắn cũng xem qua không ít đại phu, ngay cả người
được xưng là Hạnh Lâm Xuân Viện, cao thủ diệu thủ hồi xuân cũng không
thể chữa trị được. Ngụy Thường Dẫn sớm đã chấp nhận, không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, hắn không muốn lại nếm trải tư vị thất vọng.
Lương Ngọc Dung cảm thấy thật đáng tiếc, chỉ ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Lương Ngọc Dung vừa quay đầu liền nhìn thấy Ngụy La đứng trên hành lang, trong nháy mắt, vẻ mặt nàng liền vui vẻ chạy tới chỗ Ngụy La: “A La,
ngươi tới rồi”.
Ngụy La gật đầu, tiếng lên gọi Ngụy Thường Dẫn một tiếng Đại ca.
Ngụy Thường Dẫn gật gật đầu, thấy hai nàng còn có việc, liền không quấy rầy, kêu hạ nhân đẩy mình về phòng.
Ngụy La thấy ánh mắt Lương Ngọc Dung vẫn dính lên người Ngụy Thường Dẫn, liền biết không ổn. Nàng vội vàng nói sang chuyện khác: “Chúng ta còn
phải đi Đại Từ Tự? Thường Hoằng nói muốn đi cùng, nếu còn chưa xuất phát nữa thì trời tối mất!”
Lương Ngọc Dung nghe vậy cuối cùng hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, cùng Ngụy La đi ra ngoài.
Kể từ khi Thường Hoằng biết Triệu Giới nhân dịp hắn rời đi mà lẻn vào
Thần Hoa Điện, càng thêm không yên tâm cho Ngụy La ra cửa, cho dù bên
cạnh có Lương Ngọc Dung cũng vậy. Hắn hoàn thành sớm công khóa hôm nay,
giao cho Tiết tiên sinh kiểm tra, Tiết tiên sinh gật đầu đồng ý rồi, mới cùng Ngụy La xuất phát đi Đại Từ Tự.
Lương Ngọc Dung sớm quen với việc Ngụy Thường Hoằng lúc nào cũng đi bên cạnh Ngụy La, ngược lại cũng không nghi ngờ gì.
*** *** ***
Lần này Lương Ngọc Dung đi Đại Từ Tự là vì muốn xin bùa bình an cho phu
thê Bình Viễn Hầu. Tuổi tác phu thê Bình Viễn Hầu đã cao, thân thể ngày
càng không tốt, Lương Ngọc Dung hiếu thuận, mỗi ngày ngoài ở nhà chăm
sóc phụ mẫu, còn muốn tới chùa cầu xin Bồ tát phù hộ bình an. Vừa lúc
Ngụy La sớm nghẹn tới chán ở nhà, liền đi với nàng ấy, tiện đường cũng
xin bùa bình an cho Ngụy Côn và Ngụy Thường Hoằng.
Đoàn người ngồi trên xe ngựa nắp đen tới cửa Đại Từ Tự, đi theo tăng
nhân dẫn đường tới Đại Hùng Bảo Điện. Trong điện hương khói lượn lờ, có
không ít khách hành hương tới bái phật, có thể nói làn người người nối
đuôi nhau không dứt. Bởi vì Bồ tát ở đây linh nghiệm, cũng khá có tiếng
tăm, vì thế có nhiều người hâm mộ danh tiếng mà tới.
Đến phiên Ngụy La và Lương Ngọc Dung, hai tiểu cô nương song song quỳ
trên bồ đoàn, đối mặt với Quân Âm, cầm trong tay ba nén nhang bái bái,
rồi cắm vào trong đỉnh hương, lại lần nữa quỳ trên bồ đoàn, tay chắp
trước ngực, chắp tay cung kính dập đầu lạy ba cái.
Lương Ngọc Dung cầu xin ba tấm bùa bình an, cho nên làm tổng cộng ba lần.
Ngụy La vốn chỉ tính xin hai cái, trong đầu lại nghĩ tới Triệu Giới,
nàng băn khoăn một lát, không biết vì sao lại cùng Lương Ngọc Dung bái
tiếp cái cuối.
Hành lễ xong, cầm lấy ba tấm bùa bình an tăng nhân đưa qua, Lương Ngọc
Dung tò mò nghiêng người hỏi Ngụy La: “Ngươi không phải chỉ cầu hai cái
sao? Một cái nữa là cho ai?”
Lúc này Thường Hoằng không ở đây, hắn chờ các nàng ở bên ngoài. Ngụy La mím môi, thoải mái nói: “Ta cầu cho Tĩnh Vương ca ca!”
Vẻ mặt Lương Ngọc Dung bỗng trở nên ái muội, cố ý a kéo dài một tiếng: “Ngươi cũng thật để tâm Tĩnh Vương…”
Ngụy La liếc nàng một cái, thật muốn che miệng nàng ấy lại.
Hai người đi ra khỏi Bảo Điện, bởi vì vừa đi vừa nói chuyện, cũng không
để ý tới người xung quanh. Ngụy La thiếu chút nữa đụng vào người khác,
cũng may nàng phản ứng kịp, nghiêng qua bên cạnh một chút, khó khăn lắm
mới ổn định được thân thể. Nàng nghiêng đầu nhìn bên cạnh, chỉ thấy đối
phương là một phụ nhân trung niên, hàng mi tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp,
khóe mắt có ít nếp nhăn nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của bà,
quả nhiên là khí thế xuất chúng, phong vận, tướng mạo đều đẹp, đủ thấy
lúc trẻ nhất định là một mỹ nhân. Ngụy La không để ý nhiều như vậy, chỉ
cảm thấy người này có chút quen mắt, gật đầu khách khí nói: “Xin lỗi”.
Phụ nhân dừng bước, kinh ngạc lại lo lắng nhìn nàng, trên mặt cũng là vẻ mặt không nói nên lời. Rất lâu sau bà mới hoàn hồn, có chút luống cuống nói: “Không có gì đáng ngại, cô nương đi đường cẩn thận một chút…”
Ngụy La gật gật đầu, nắm tay Lương Ngọc Dung rời đi.
Ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, vẻ mặt Lương Ngọc Dung tò mò nhìn nàng, lại
quay đầu nhìn vị phụ nhân kia: “A La, vị phụ nhân kia và ngươi có chút
giống nhau”.
Ngụy La không cho là đúng, thản nhiên nói: “Vậy sao? Có lẽ là trùng hợp rồi”.
Lương Ngọc Dung thấy Ngụy La không thèm để ý, bản thân nàng ấy cũng không truy cứu: “Chắc là vậy…”
Nhưng là cho dù là dung mạo hay khí chất quả thật là giống nhau như đúc.
Ngụy Thường Hoằng đứng ở cây đu đủ lớn trong viện đợi bọn họ, Lương Ngọc Dung còn muốn truy hỏi, thấy Ngụy La đã đi qua chỗ Ngụy Thường Hoằng,
khoe với hắn bùa bình an nàng mới cầu, đắc ý tuyên bố: “Nghe nói đây là
do trụ trì tự mình cầu nguyện, vô cùng linh nghiệm, Thường Hoằng, để tỷ
đeo lên cho đệ”.
Ngụy Thường Hoằng cong khóe môi, không từ chối nói: “Được”.
Ngụy La liền nhón chân lên, lấy một cái bùa bình an ra đeo lên cổ hắn.
Nhưng nàng thấp quá, dù cho nhón chân lên hết cỡ cũng không tới. Thường
Hoằng liền phối hợp cúi người xuống, lúc này nàng mới thoải mái hơn một
chút.
Trước cửa Đại Hùng Bảo điện, vị phụ nhân mặc áo choàng đỏ thêu phù dung
lẳng lặng đứng, nhìn hai hài tử thân mật dưới tàng cây, không ý thức
được vành mắt mình đã đỏ. Hóa ra đã qua lâu như vậy, bọn họ đều đã
trưởng thành…
Ngụy La giúp Thường Hoằng đeo bùa bình an xong, cũng không ở lâu, chuẩn bị xuống núi.
Phụ nhân thấy hai người họ rời đi, không kìm lòng được đi tới phía trước, há hốc miệng, thiếu chút nữa đã gọi tên hai người.
Thị nữ bên cạnh hỏi bà: “Phu nhân, ngài không phải muốn tới bái Bồ Tát sao?”
Bà ngẩn ra, bỗng nhiên dừng lại. Đúng vậy, hôm nay bà tới bái Bồ Tát thế mà ngay cả Bồ Tát còn chưa thấy… Nhưng bây giờ bà không còn tâm tư nào
khác! Bà chần chừ một lát, cuối cùng cất bước rời đi, không yên lòng
nói: “Hôm nay không bái, ngày khác lại đến”.