Khi Cố Thắng Nam nhớ tới cuộc gọi này thì đã là chuyện nửa tiếng sau đó.
Kể cả ngón tay cô cũng đã mềm yếu vô lực, điện thoại rơi xuống cạnh giường, cô vất vả lắm mới run run nhặt điện thoại lên. Lúc này, người nào đó phía sau chợt đưa tay đến nắm cổ tay cô: "Anh bế em vào tắm rửa nhé?"
Bây giờ cả người cô ướt đẫm mồ hôi, quả thật rất cần tắm rửa, nhưng...
Cố Thắng Nam rất sợ khi vào tắm anh lại hóa sói nên vội xua tay từ chối, Lộ Tấn cũng không gượng ép, xoa xoa đầu cô rồi thoải mái bước xuống giường.
Cố Thắng Nam xoa cái lưng đau nhức, nhìn điện thoại di động. Vivian đã chấm dứt cuộc gọi từ lâu. Bị tên bạn thân nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, bây giờ hồi tưởng lại, Cố Thắng Nam quả thật chỉ muốn chết cho đỡ xấu hổ.
Trong lúc cô đang cực kì ảo não, đột nhiên lại có tiếng điện thoại rung lên.
Cố Thắng Nam giật mình vung tay, suýt nữa ném bay chiếc điện thoại trên tay, nhưng một giây sau cô lại phát hiện...
Điện thoại của cô không hề rung.
Lúc này Lộ Tấn còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng rung, anh cười tà ác quay đầu lại hỏi Cố Thắng Nam: "Chẳng lẽ cậu bạn của em lại gọi điện thoại đến hỏi xem anh có làm em thỏa mãn hay không à?"
Ánh mắt người đàn ông này tràn đầy ý đồ đen tối, Cố Thắng Nam lại không tranh cãi với anh mà chỉ đưa tay chỉ chiếc tủ đầu giường.
Thì ra tiếng rung phát ra từ điện thoại của anh.
Lộ Tấn đứng sững rồi quay đầu bước tới bên giường, cầm lấy điện thoại nhìn tên người gọi đến, gương mặt lập tức sầm xuống.
Cố Thắng Nam chống lưng chậm rãi bước tới: "Sao không nghe máy? Ai gọi anh vậy?"
Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô một cái, được cô nhắc nhở, anh mới vừa nghe máy vừa đi đến bên cửa sổ. Ánh mắt Cố Thắng Nam cũng dõi theo bước chân anh đến bên cửa sổ, ngay cả bóng lưng anh cũng toát ra vẻ lạnh lẽo.
Dường như cố ý tránh cô, anh cố gắng hạ thấp giọng. Cố Thắng Nam dỏng tai cố gắng lắng nghe nhưng vẫn không nghe thấy gì. Mà sau khi nghe máy xong, Lộ Tấn trở lại bên cạnh cô, Cố Thắng Nam càng cảm nhận được bầu không khí rõ ràng không ổn.
Cố Thắng Nam khoác áo lên, ngồi xuống đầu giường, ngẩng đầu nhìn anh rất lâu. Thấy anh vẫn ngồi bên giường gần cô không hề nhúc nhích, dường như rất bi thương, Cố Thắng Nam không nhịn được khẽ huých: "Anh không sao chứ?"
Lộ Tấn dường như bừng tỉnh, quay lại nhìn cô, do dự một lát rồi cuối cùng cũng nói: "Ông ấy... bắt đầu di căn rồi".
"..."
"..."
"Anh nói là... Lộ Minh Đình?" Cố Thắng Nam phát hiện giọng mình cũng trở nên chua chát.
Lộ Tấn gật đầu rất khẽ.
Cố Thắng Nam thấy lòng mình trĩu nặng.
Trong lúc cô không biết có nên hỏi tiếp hay không, Lộ Tấn lại lạnh nhạt buông một câu: "Ông ấy biết anh đã về nên đẩy thời gian đọc di chúc lên sớm hơn, ngày mai"
Cố Thắng Nam không dám tin: "Ông ấy để anh và... mấy người nhà họ Lộ đó cùng nghe di chúc?"
Anh gật đầu, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam chính là vẻ mặt khinh thường của Lộ phu nhân khi bà ta lên án Lộ Tấn nhòm ngó di sản của nhà họ Lộ.
Sự coi thường hầu như có thể ngầm vào tận xương tủy đó còn làm người ta thương tổn hơn bất cứ tác động vật lí nào...
"Anh sẽ không đi chứ?"
"Anh vốn không muốn đi nghe di chúc, nhưng..." Anh do dự, muốn nói lại dừng.
Cố Thắng Nam lặng lẽ chờ đợi, đợi để được biết nguyên nhân anh do dự như vậy: "Nếu mai không đến, rất có thể lần sau anh nhìn thấy ông ấy chính là trong lễ tang của ông ấy".
"..."
Cố Thắng Nam cắn môi, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh. Vừa mới đây, hai người bọn họ vẫn vui vẻ như vậy, anh vẫn cuồng nhiệt, nóng bỏng như vậy. Nhưng bây giờ, Cố Thắng Nam đang nắm một bàn tay lạnh buốt, bây giờ đến lúc cô sưởi ấm cho anh...
"Em đi cùng anh!"
***
Hôm sau, để đi cùng Lộ Tấn đến bệnh viện, Cố Thắng Nam chỉ có thể gọi cho giám đốc bộ phận ăn uống để xin nghỉ.
Nơm nớp lo sợ gọi điện cho giám đốc, giám đốc hết sức không vui: "Năm nay cô đã nghỉ hết phép rồi, tôi không có cách nào duyệt cho cô nghỉ được. Cô tự gọi điện thoại xin phép Tổng giám đốc Trình đi!" Nói xong ông ta lập tức dập máy.
Cố Thắng Nam nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại. Cô do dự chốc lát rồi ngước mắt nhìn Lộ Tấn. Anh mặc âu phục chỉnh tề, đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế mặt cô, tay cầm điện thoại, nhìn có vẻ nhàn nhã nhưng thực ra đang rất muộn phiền. Sáng nay cô tỉnh dậy đã thấy anh ngồi như vậy, có lẽ cả đêm anh đều không ngủ.
Cố Thắng Nam đành cắn răng gọi điện thoại đến văn phòng Tổng giám đốc.
Thư kí của Tổng giám đốc Trình nghe máy: "A lô! Văn phòng Tổng giám đốc đang nghe!"
"Chào chị, tôi là Cố Thắng Nam ở bộ phận ăn uống. Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Trình để..."
Cố Thắng Nam còn chưa nói ra hai chữ "xin nghỉ" thì thư kí đã báo cho cô một tin dữ: "Xin lỗi, hôm nay Tổng giám đốc Trình không đi làm".
Trình Tử Khiêm cuồng công việc mà cũng có lúc bỏ việc? Cố Thắng Nam thật sự không ngờ được, cô suy ngẫm một lát: "Vậy... Chị có thể điền một tờ đơn xin phép rồi đặt lên bàn Tổng giám đốc Trình giúp tôi không?"
Thư kí rất dễ tính, lập tức nhận lời giúp cô viết đơn xin nghỉ và đưa vào phòng làm việc của Tổng giám đốc: "Tôi đặt đơn của cô trên bàn làm việc của Tổng giám đốc Trình... Ơ?"
Thư kí đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, Cố Thắng Nam lo lắng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"À, không có gì. Tôi đã đặt đơn của cô trên bàn làm việc của Tổng giám đốc Trình, lúc nào đến là anh ấy sẽ thấy ngay".
"Cảm ơn chị!" Cố Thắng Nam gác điện thoại, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Thư kí Tổng giám đốc lại không có thời gian để ý đến Cố Thắng Nam nữa, bởi vì cô vừa nhìn thấy một thứ dưới gầm bàn làm việc của Tổng giám đốc...
Một chiếc quần lót nữ...
Hơn nữa còn là một chiếc quần hàng hiệu được đặt may, trên đó có một cái tên tiếng Anh: Melod
Lúc Cố Thắng Nam và Lộ Tấn đi ra đại sảnh khách sạn thì một chiếc xe đã đỗ ngoài cửa chờ đợi từ lâu.
Nhìn thấy Lộ Tấn bước qua cửa xoay, tài xế lập tức bước xuống xe đón Lộ Tấn: "Nhị thiếu gia, tôi là tài xế ông chủ phái tới".
Lộ Tấn cau mày: "Ai là nhị thiếu gia của anh?"
Tài xế nhận ra mình đã nói sai, vội vã sửa lại: "Lộ tiên sinh, mời ngài lên xe".
Cửa xe đã rộng mở chào đón họ.
Cố Thắng Nam lén kéo tay áo Lộ Tấn: "Tài xế đâu có đắc tội anh, anh đừng như vậy..."
Cô ngước mắt nhìn Lộ Tấn đang nồng nặc mùi thuốc súng, cuối cùng Cố Thắng Nam quyết định không nói gì nữa, bước thẳng lên xe mới là thượng sách.
Xe khởi động.
Trong không gian kín mít, ba người ngồi yên lặng. Cố Thắng Nam nhìn sắc mặt hai người còn lại, không cầm được thở dài: Chắc hẳn Lộ Minh Đình vẫn rất quan tâm đến Lộ Tấn, có thể biết ngay khi Lộ Tấn trở lại thành phố B, cũng có thể biết rõ anh ở đâu. Còn Lộ Tấn thực ra cũng lo lắng cho Lộ Minh Đình cả đêm không ngủ được, vậy mà vẫn phải tỏ ra thờ ơ không quan tâm gì.
Đang chìm trong suy nghĩ phức tạp, Cố Thắng Nam đột nhiên cảm thấy có người nắm tay mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, Lộ Tấn vẫn tỏ ra ngạo mạn như muốn gọi đòn, nhưng bàn tay anh lại lạnh như băng, thậm chí còn hơi cứng đờ. Đúng là một cậu bé có lòng tự trọng rất cao... Cố Thắng Nam thầm than thở nhưng lại không thể nói gì, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là xoay tay nắm lại tay anh.
Nửa tiếng sau, xe đến bệnh viện.
Tài xế dẫn bọn họ đi thẳng đến ng cửa phòng bệnh. Phòng bệnh độc lập nằm cuối hành lang yên tĩnh, chân bước trên thảm không một tiếng động, nhưng càng yên tĩnh như vậy lại càng làm mọi người căng thẳng. Cố Thắng Nam không cầm được nghiêng đầu nhìn Lộ Tấn: Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô như muốn hấp thu nhiệt độ và dũng khí từ bàn tay này.
Trước khi mở cửa phòng bệnh ra cho Lộ Tấn, tài xế nhắc nhở: "Lộ tiên sinh, anh trai ngài đang ở trong phòng".
Lúc này Lộ Tấn đã không còn tâm tư để phản bác lai từ “anh trai” này nữa.
Sau khi Lộ Tấn đẩy cửa ra, Cố Thắng Nam cũng rút tay ra khỏi tay anh. Lộ Tấn dừng bước chân, quay lại nhìn cô: "Em không vào với anh à?"
"Em là người ngoài, đi vào không tiện lắm".
Trước khi anh nhíu mày khó chịu, Cố Thắng Nam đã kiễng chân hôn một cái lên má anh: "Anh vào một mình được mà!"
Lộ Tấn sờ sờ bên má vừa được hôn, vẻ mặt hơi giãn ra, buông lại một câu: "Chờ anh!"
Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn anh đi vào phòng bệnh, tài xế đã vào thang máy đi xuống lầu, Cố Thắng Nam đi tới ngồi xuống chiếc ghế dài bên hành lang.
Không khí có mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Cố Thắng Nam nhìn quanh, phát hiện cả tầng lầu chỉ có một phòng bệnh đó, thảo nào lại tỏ ra yên tĩnh đến mức đáng sợ như vậy.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Thắng Nam là một tiếng hừ cực kì khinh miệt.
Cố Thắng Nam sửng sốt, vội thu ánh mắt đang nhìn về phía cuối hành lang lại.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ngay ánh mắt của Lộ phu nhân.
Cố Thắng Nam đang không biết nên làm gì thì Lộ phu nhân đã buông một câu mỉa mai: "Quả nhiên nó vẫn cứ mò đến", sau đó đi thẳng, để lại bóng lưng mặc truyền thống và câu nói cứ văng vẳng bên tai Cố Thắng Nam
Quả nhiên nó vẫn cứ mò đến...
Cố Thắng Nam nổi quạu, càng nghĩ càng thấy bực: "Nếu không nể tình bà đã nhiều tuổi thì thật sự chỉ muốn cho bà mấy cái bạt tai!"
Đáng tiếc là Lộ phu nhân đã đi mất từ lâu, chỉ còn lại một hành lang trống trải và yên lặng.
Sau vụ này, Cố Thắng Nam cũng không dám suy nghỉ vẩn vơ nữa. Cô cảnh giác ngẩng đầu duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nếu còn có kẻ nào xuất hiện trước mặt cô, mỉa mai châm biếm cô hay Lộ Tấn thì cô nhất định sẽ xông tới cào nát mặt kẻ đó.
Chỉ tiếc là sau khi Lộ phu nhân xuất hiện, cửa thang máy ngay phái trước chiếc ghế dài Cố Thắng Nam ngồi không hề mở ra lần nữa.
Cố Thắng Nam không thể không giải trừ trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nửa tiếng sau, cửa thang máy mới chậm rãi mở ra cùng với âm thanh báo hiệu.
Bốn năm người mặc áo khoác trắng từ trong thang máy đi ra, Cố Thắng Nam nhìn qua một lượt, thấy không phải chỉ có người Trung Quốc mà còn có hai người da trắng tóc vàng mắt xanh, xem ra là một đội bác sĩ chuyên khoa... Một đám bác sĩ vội vã bước về phía cô, khí thế hùng hổ, Cố Thắng Nam vội cúi đầu né tránh.
Đến lúc những bác sĩ đó đã vào phòng bệnh, Cố Thắng Nam mới ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng bệnh đang từ từ khép lại, trong lòng suy nghĩ: Chẳng lẽ là người nhà họ Lộ cãi vã lẫn nhau vì chuyện chia chác tài sản làm Lộ Minh Đình uất ức, các bác sĩ mới phải vội vã chạy tới cấp cứu?
Vẻ mặt Cố Thắng Nam lập tức căng thẳng, bước chân cũng không chịu khống chế nữa, chỉ chớp mắt đã chạy đến bên ngoài phòng bệnh. Cô không dám đẩy cửa ra xông vào, chỉ có thể ghé tai vào cửa nghe trộm.
Có điều Cố Thắng Nam nhanh chóng phát hiện ra mình đang làm một chuyện ngu ngốc: Cửa phòng bệnh quá dà hoàn toàn không nghe được bất cứ động tĩnh nào bên trong. Nhưng trong lúc cô đang thất vọng lắc đầu thì đột nhiên...
Một tiếng choang vọng ra từ trong phòng, đó là âm thanh của thứ gì đó bị vỡ.
Cố Thắng Nam lập tức cuống lên, vội vã tóm nắm đấm cửa chuẩn bị mở cửa lao vào. Nhưng lúc này cô chợt khiếp sợ vì nắm đấm cửa trong tay cô lại bắt đầu xoay tròn.
Người trong phòng bệnh đã vặn nắm đấm cửa trước cô.
Và đương nhiên cũng mở cửa ra trước cô.
Cố Thắng Nam không kịp quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào một đôi mắt kiên nghị phía sau cánh cửa.
May mà cô đã cảnh giác dừng chân, nếu không lúc này chắc là cô đã lao thẳng vào trong lòng người đối diện đó.
Cố Thắng Nam thầm than may mắn, vội hạ thấp tầm mắt nhìn chiếc áo khoác trắng trên người đối phương, lại ngẩng đầu lên nhìn mặt đối phương và sửng sốt...
Tại sao vị bác sĩ này thoạt nhìn có vẻ quen quen như vậy?
Nhưng Cố Thắng Nam không kịp suy nghĩ vấn đề này, bởi vì cô đã nhìn thấy mấy bác sĩ khác đứng phía sau vị bác sĩ trước mặt. Bọn họ đang định đi ra, nhưng cô lại chặn giữa cửa. Nhận ra tình hình này, Cố Thắng Nam vội vã lui lại một bước.
Vị bác sĩ đi đầu khách sáo gật đầu với cô rồi dẫn các bác sĩ khác đi ra.
Một bên là bóng lưng vội vã của đám bác sĩ, một bên là cửa phòng đã mở rộng. Cố Thắng Nam do dự một lát rồi cắn răng đi vào phòng bệnh.
Đột nhiên vai cô trĩu xuống.
Cô quay đầu, nhìn thấy một bàn tay đang đè lên vai cô, rõ ràng đến từng đốt ngón tay.
Cô nhìn lên theo cánh tay, lần thứ hai Cố Thắng Nam nhìn thấy đôi mắt đó.
Chính là vị bác sĩ vừa rồi.
Tại sao anh ta đã đi rồi lại quay lại?
"Tôi khuyên cô không nên đi vào, tình hình trong đó rất không ổn".
Nói xong, vị bác sĩ này không đợi cô trả lời mà đã đưa tay đóng cửa phòng bệnh lại giúp cô.
Cố Thắng Nam thấy hơi lóng ngóng. Cửa đã đóng lại mà cô vẫn đứng sững ở đó, phân vân không biết nên đợi vị bác sĩ thích xen vào việc của người khác này đi, sau đó lại chuồn vào phòng bệnh, hay là ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế, không can thiệp vào việc riêng của gia đình người ta nữa?
Đến tận lúc lí trí của Cố Thắng Nam chọn cách thứ hai giúp cô: ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống ghế, không can thiệp vào việc nhà của người ta nữa, Cố Thắng Nam mới xoay người lại.
Nhưng cô còn chưa kịp cất bước đã kinh ngạc đứng sững lại.
Vị bác sĩ đó vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh cô, không biết đã đứng bao lâu.
Tại sao anh ta vẫn còn ở đây? Cố Thắng Nam há hốc miệng.
Mặc dù bị cô bỏ mặc một hồi lâu nhưng anh ta lại không có vẻ gì là tức giận. Lúc này anh ta đang nhìn cô, ánh mắt chăm chú như đang suy nghĩ đăm chiêu. Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Cố Thắng Nam: "Anh..."
Dường như ánh mắt bác sĩ đó chợt lóe lên một tia mất mát, sau đó anh ta nghiêm mặt nói: "Tôi đã bắt con khỉ giúp cô... Ý tôi là tôi đã giữ em nuôi cô lại giúp cô, c