Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 74: Đại kết cục




Chuyển ngữ ♥ Đặng Trà My

Đến tối, Lâm lão phu nhân và mọi người đều đã trở lại, nói là tới Kim gia, việc này cũng hơi xấu hổ, chẳng trách Lâm lão phu nhân không nói với Sở Thu Nguyệt, dù sao thì trưởng nữ Kim Hồng Nhạn của Kim gia chính là bị Sở Xuân Nguyệt đánh cho sảy thai, còn suýt chết nữa. Chu gia và Sở gia vẫn luôn có thái độ không chào đón với Sở gia, việc này có thể hiểu. Nhưng Chu Tử Giai đối với Sở Xuân Nguyệt cũng chẳng phải tốt đẹp gì, trong lòng y cũng hiểu, nếu không phải trước đó y lừa gạt Sở Xuân Nguyệt ngây thơ ngốc nghếch thì Sở Xuân Nguyệt cũng sẽ không gả vào nhà y, mơ giấc mơ không thực tế, cuối cùng vỡ mộng mới nổi giận rồi chết thảm.

Nhưng cho dù có áy náy thì cũng chỉ là hơi áy náy mà thôi.

Sở Xuân Nguyệt làm loạn Chu gia, chọc tức lão gia và phu nhân nhà đó, còn khiến Kim Hồng Nhạn sảy thai, cho dù thế nào thì bọn họ cũng vẫn oán trách. Huống chi đôi khi Chu Tử Giai còn nghĩ y chẳng làm gì sai cả, y chỉ nói dối hai câu, chẳng qua là đối phương tưởng thật mà thôi.

Bất kể thế nào thì hai nhà Sở gia và Chu gia xem như đã kết ân oán sống chết rồi, bây giờ Sở Lưu Uyển gả vào Thượng gia, Sở Thu Nguyệt lại gả vào Lâm gia, tình hình mới chuyển biến tốt hơn, ít nhất thì hai nhà Chu Kim cũng sẽ không ghét bỏ Sở gia ra mặt nữa, dù sao thì… Lợi ích trước mắt.

Biết Lâm lão phu nhân và mọi người tới Kim gia, Sở Thu Nguyệt cũng không hỏi nhiều.

Buổi tối Sở Thu Nguyệt ở trong phòng một mình, bảo Tiểu Trúc lấy nước cho mình rửa mặt xong thì lên giường, lạnh run cả người, chẳng hề buồn ngủ chút nào.

Nhớ trước đây mình còn hay đùa Lâm An Dạ “đông ấm hè mát”, thật ra cũng đúng như vậy thật, chàng là người tập võ, mùa đông máu lưu thông cũng nhanh, Sở Thu Nguyệt thấy chàng chẳng hề sợ lạnh, nhưng mình thì chẳng dám bước ra khỏi cửa hai bước, không vận động gì mà chỉ giữ túi thơm sưởi ấm.

Hơn nữa cơ thể nàng vốn tính hàn, hở một chút là lạnh, đôi khi nằm trên giường trong chăn lâu cũng chẳng ấm hơn được chút nào nên nhất định phải dùng túi thơm, nhưng từ sau khi sống với Lâm An Dạ, chỉ cần nhờ chàng ngủ cùng là được, thói quen dùng túi thơm cũng bỏ luôn, đêm nay là đêm đầu tiên chàng chính thức đi, nàng lại quên mất… Chẳng kể nàng, cả Tiểu Trúc cũng quên.

Sự thay đổi này quá đột ngột, tình huống này thật càng khiến người ta buồn khổ.

Sở Thu Nguyệt thở dài, cuối cùng cũng vẫn phải gọi Tiểu Trúc chuẩn bị túi thơm, nhưng lại chỉ nằm yên lặng trên giường, mở to mắt ngẩn người, mãi sau không chịu nổi mới từ từ ngủ gật…

+++

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã nửa tháng, trong nửa tháng này cũng chẳng có chuyện gì lớn với Sở Thu Nguyệt, mà nàng cũng đã dần quen không có Lâm An Dạ rồi.

Nhưng Sở Yên Ba mất tích không thể nghi ngờ cũng là một việc lớn.

Sở Yên Ba quả thật rất tích cực, giống hệt Xuân Nguyệt lúc trước, còn chạy trốn được ra ngoài, sau đó người Sở gia cũng không gặp nàng ta nữa, cũng đã từng cho người lén tới Thanh Nhạc phường nhưng cũng chẳng hề thấy bóng dáng Sở Yên Ba.

Sở Yên Ba cứ mất tăm mất tích như thế, quả thật khiến người ta hoảng hốt. Sở phủ vẫn sai người đi tìm, nhưng lại không dám quá ồn ào, hơn nữa chắc hẳn Sở Yên Ba sẽ tới những nơi như Thanh Nhạc phường, chỉ có điều nàng ta đoán mọi người sẽ đi tìm nàng ta ở Thanh Nhạc phường nên mới đổi địa điểm mà thôi…

Sở Thu Nguyệt biết được chuyện này rồi thì kinh ngạc vô cùng, tỏ vẻ với Tôn Sắt Tiêm tới đây tìm rằng nếu thấy Sở Yên Ba chắc chắn sẽ nói với họ, nhưng cả hai người đều biết thật ra việc này chẳng có mấy khả năng cả…

Một chuyện khác chính là cuối cùng Sở Lưu Sương và Giang Thành Văn cũng đã thành thân rồi.

Vì tâm tình Sở Thu Nguyệt không tốt lắm nên không quá chú ý, nhưng ngày hai người thành thân, nàng vẫn phải tới, dù sao thì cả hai bên đều là thân thích…

Dù không quá chú ý nhưng vẫn biết chút tin tức, nhoáng cái tới ngày thành thân của hai người, đêm đó Sở Thu Nguyệt theo cha mẹ tới Sở phủ, nơi thành thân của hai người họ là Sở phủ, lúc trước tuy rằng Giang Thành Văn muốn tự thân vận động nhưng vẫn không thành, y thuật của hắn không tệ, nhưng y quán lại vắng vẻ, hơn nữa cũng không có ai chống đỡ nên việc làm ăn vẫn không tốt lắm, mặc dù không coi như là quá tệ nhưng quả thật cũng chẳng phải là tốt.

Lần này Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương thành thân chủ yếu là vì Sở Lưu Sương sắp không đợi kịp nữa, nàng ta cảm thấy nếu còn không gả đi thì sẽ già mất nên vẫn luôn thúc giục Giang Thành Văn, còn Giang Thành Văn thì lúc đầu cũng rất cố gắng, nhưng dần dần cũng nhạt dần, sau đó cũng không còn quá phấn đấu nữa… Lần này tuy Sở Lưu Sương gả cho Giang Thành Văn nhưng lễ thành hôn lại được tổ chức ở Sở phủ, Sở Lưu Sương thì muốn ở với Hà Tương Tư một đêm, ngày mai Giang Thành Văn hẵng qua đón dâu.

Mọi người cũng coi như hiểu rõ chuyện cả hai người này nhưng cũng chẳng hề vạch trần, dù sao thì… chuyện cũng đã đến nước này, còn làm gì được nữa?

Tối hai người thành thân, Sở Thu Nguyệt tới Sở phủ, Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình cùng với hai vợ chồng Sở Triều Sinh đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt thấy vậy thì hơi cảm khái, mới đây mình và Lâm An Dạ còn tới lễ thành thân của Sở Triều Sinh, nay Sở Triều Sinh đã thành gia, Sở phủ đã coi như đầy đủ, mình lại lẻ loi tới tham dự hôn sự của Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương… Nếu như nghĩ về ngày đó, lúc mình còn có hảo cảm với Giang Thành Văn, mình quả thật không thể nào ngờ được sau này sẽ là thê tử của Lâm An Dạ, mà Giang Thành Văn lại lấy Sở Lưu Sương.

Mọi người chuẩn bị hoàn tất xong bèn mang quà và tiền biết tới Sở phủ, vào Sở phủ thì chỉ thấy Giang Phàm và Tiền Mộng ngồi trên cao đường, Sở Liên Đinh đã ở đó, Hà Tương Tư chắc đang ở với Sở Lưu Sương.

Đợi một lát chỉ thấy tiếng chiêng trống ngập trời, sau đó hai nhân vật chính bước vào, tất cả đều theo trật tự, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đợi đến lúc Sở Lưu Sương được đưa vào động phòng rồi, Giang Thành Văn liền phải uống rượu, hắn là tân lang nhưng lại thấy chẳng mấy vui mừng, chỉ uống rượu không ngừng, chẳng hề có ý muốn vào phòng tân hôn. Người khác nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ kính rượu khiến tân lang say không biết trời đất.

Ngồi trong phòng lâu, Sở Thu Nguyệt hơi váng đầu, bèn đi ra ngoài hít thở, bên ngoài hơi mát, gió thổi nhè nhẹ, khẽ phớt qua mặt nàng, khiến tâm tình người ta tốt hơn, một mình Sở Thu Nguyệt tùy ý đi lại trong Sở phủ, chung quanh giăng đèn kết hoa, ánh đèn lồng đỏ thắm vui mừng.

Đi tới đi lui, Sở Thu Nguyệt lại thấy mình đang đứng trước bộ bàn ghế đá bên ngoài, Sở Thu Nguyệt bỗng nhớ lại ngày đó ba người, mình, Giang Thành Văn và sở Lưu Sương đối chất ở đó, lúc đó Lâm An Dạ cũng bước vào từ cánh cửa này, nói một câu kinh người…

Sở Thu Nguyệt đứng đó một chốc, đang định trở về lại nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng nàng hơi hốt hoảng, biết không thể là người nọ nhưng vẫn không nén nổi quay đầu lại, kết quả lại thất vọng – người tới lại là Giang Thành Văn.

Thất vọng xong thì lại kinh ngạc, Sở Thu Nguyệt mở to mắt: “Thành Văn biểu ca, sao huynh lại tới đây?”

Giang Thành Văn lại chẳng nói gì, chỉ say lờ đờ mê ly nhìn Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt biết hắn say, bèn nghi hoặc nhìn quanh: “Huynh muốn tới phòng tân hôn ư? Sao bà mối không ở cạnh huynh?”

Giang Thành Văn nấc một cái, nói: “Ta đi qua đi lại đã tới đây rồi…”

“…À, vậy chúng ta mau về thôi, chắc Lưu Sương cũng đã sốt ruột rồi.” Sở Thu Nguyệt cười xấu hổ, muốn đi trước, ai ngờ Giang Thành Văn vốn đang đứng yên, lúc Sở Thu Nguyệt đi qua, hắn lại bắt lấy tay Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu kinh ngạc nhìn Giang Thành Văn, Giang Thành Văn lại lẩm bẩm: “Thu Nguyệt biểu muội, ta thật sự đã hối hận rồi…”

Lời còn chưa hết, Sở Thu Nguyệt bỗng cảm thấy ngực nao nao, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy buồn nôn, liền nôn ọe, Giang Thành Văn vốn vẫn muốn thao thao bất tuyệt với nàng một phen đã, đơn giản là hắn hối hận, hắn bây giờ đã rõ rồi, trước đây hắn nói Sở Thu Nguyệt không tốt bằng Sở Lưu Sương là hoàn toàn sai, vạn phần sai rồi, nhưng bây giờ nói nữa cũng đã muộn, vân vân…

Nhưng Sở Thu Nguyệt vừa nôn vậy, Giang Thành Văn lập tức tỉnh rượu, hắn mở to mắt nhìn Sở Thu Nguyệt nôn ọe kịch liệt, mình lại còn đang nắm tay nàng, hắn bèn hoảng hốt rụt tay lại, run giọng nói: “Thu Nguyệt biểu muội, muội, muội không sao chứ…”

Sở Thu Nguyệt vẫn đang nôn, bên tai nghe giọng bà mối, bọn họ lạc mất tân lang nên sốt ruột vô cùng, nghe tiếng hai người, Giang Thành Văn lại thấy như trút được gánh nặng, bèn vội nói: “Ở đây, bên này!”

Mấy bà mối vội vàng chạy qua, trông thấy Sở Thu Nguyệt và Giang Thành Văn thì ngạc nhiên vô cùng, Giang Thành Văn bèn nói: “Ta thấy biểu muội nôn ọe ở đây nên qua xem, ôi chao, mọi người mau đỡ muội ấy đi đi, mời cha mẹ ta tới xem, một người dẫn ta tới phòng tân hôn là được.”

Mọi người vội đồng ý làm theo, Giang Thành Văn vừa đi, Sở Thu Nguyệt vừa hay thấy đỡ hơn không ít, chỉ có điều cả người kiệt sức, mấy bà mối và hạ nhân lấy khăn lau miệng giúp Sở Thu Nguyệt trước, sau đó dìu nàng vào một căn phòng nghỉ ngơi, chưa tới một lát sau, Giang Phàm và Tiện Mộng, cả Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình đều đã tới, Giang Thiến Thiến nghe nói con gái nôn ọe thì vốn sốt ruột, sau đó lại nảy ra một ý nghĩ nhưng mãi vẫn không dám xác nhận, chỉ đành nín thở chờ kết quả.

Quả nhiên Tiền Mộng bắt mạch cho Sở Thu Nguyệt xong bèn vui vẻ nói: “Có tin vui!”

Sở Thu Nguyệt đang mơ mơ màng màng khó chịu, nghe thấy lời này thì cả kinh, Tiền Mộng đoán thời gian, Sở Thu Nguyệt liền nghĩ có lẽ là trước lúc Lâm An Dạ đi, nếu như cẩu huyết chút nữa thì chính là hôm Lâm An Dạ về trong đêm đó.

Biết Sở Thu Nguyệt có tin vui, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến đều vui mừng vô cùng, sau đó Sở Triều Sinh chạy tới cũng rất vui vẻ, dù sao thì Lâm An Dạ ra chiến trường, Sở Thu Nguyệt lại có thể mang thai cũng coi như là niềm vui ngoài sở liệu, đã mang thai rồi thì chắc chắn tâm tư sẽ đặt lên con nhiều hơn, vậy thì cũng an tâm hơn phần nào, không nghĩ ngợi lung tung nữa, dù sao thì thấy nàng mới hoài thai chưa được bao lâu đã nôn nghén, chắc hẳn là còn bị giày vò lâu đây.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, đứa con trong bụng Sở Thu Nguyệt không ẩu tả như họ đoán mà trái lại còn rất biết điều, ngoại trừ lúc ngửi thấy đồ nhiều dầu mỡ quá, Sở Thu Nguyệt sẽ không thoải mái thì cũng không phản ứng kịch liệt như hôm đó nữa. Đôi khi Sở Thu Nguyệt còn nghĩ không phải là vì lúc đó Giang Thành Văn nắm tay mình đó chứ?

Nghĩ đến lại thấy đúng là không thể tưởng tượng nổi, nàng bèn bật cười.

Đã có con quả thật là khác trước nhiều, trong bụng mang một tính mạng, cảm giác này đối với Sở Thu Nguyệt thì đầu tiên là kinh ngạc vui mừng, sau đó là hoảng hốt, nàng kinh ngạc vui mừng vì đứa con này xuất hiện, hoảng hốt vì chưa trải qua chuyện thế này bao giờ, bây giờ Lâm An Dạ không ở đây, hết thảy phải dựa vào chính nàng.

Đương nhiên biết chuyện Sở Thu Nguyệt mang thai, khắp Lâm phủ đều rất vui vẻ, chăm sóc Sở Thu Nguyệt lại càng cẩn thận, mấy đại nha hoàn đều được phái tới chăm sóc Sở Thu Nguyệt, dường như Sở Thu Nguyệt chỉ cần cơm đến há miệng áo đến giơ tay, nhưng hẳn nàng cũng hiểu, lúc mang thai quá lười biếng sẽ bất lợi cho con, bởi thế thỉnh thoảng sẽ ra ngoài dạo một chút, lúc mới đầu bụng vẫn còn nhỏ, đi đường không cần cố gắng nhiều, sau đó bụng to dần, Sở Thu Nguyệt đi đường càng thêm cẩn thận dè dặt, chỉ sợ không cẩn thận vấp phải cái gì, ảnh hưởng đến con thì rất không tốt.

Chuyện phía sau còn có rất nhiều, lần đầu tiên Sở Thu Nguyệt cảm nhận được sinh mạng trong bụng mình có động tĩnh, thì ra là lúc động thai, nàng đứng cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích, mãi lâu sau mới khó tin sờ lên bụng, ai ngờ lại có phản ứng, dường như đang có một viên thịt đang cựa quậy trong bụng, muốn chạy ra ngoài, Sở Thu Nguyệt cảm nhận được chuyện nhỏ như vậy lại muốn khóc, lại nghĩ tiếc là Lâm An Dạ không ở đây…

Càng gần đến ngày sinh thì lại càng vất vả, ngay cả ngủ cũng khó, chân bị chuột rút và cảm giác đè nặng trên bụng khiến nàng không tài nào ngủ nổi, nhưng phụ nữ có thai thích ngủ, đôi khi nàng cũng thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thấy cả người khó chịu.

Cũng may tình trạng nôn nghén càng ngày càng giảm, khẩu vị khá khẩm hơn một chút, trước kia nàng không thích ăn vặt nhưng bây giờ lại ăn nhiều, không thể nghi ngờ, rõ ràng là đứa con trong bụng mình ảnh hưởng…

Tóm lại là đứa con đã khiến cuộc sống Sở Thu Nguyệt có nhiều thay đổi lớn, cũng giống như trước đây Lâm An Dạ đã thay đổi cuộc sống của nàng rất nhiều vậy.

Xuân đi thu đến, bụng Sở Thu Nguyệt đã lớn rồi, tin tức ở biên cương không ngừng truyền về, quả đúng là một cuộc ác chiến, tộc Lý Đức thô bạo hung tàn, Quân Triêu chống cự hết sức, cũng may Lâm An Dạ chỉ huy, tuy rằng có trận đánh thua nhưng cũng thật sự không để tộc Lý Đức công phá phòng tuyến, hơn nữa hậu cần cho tộc Lý Đức càng lúc càng yếu, binh sĩ đã chán chường chiến tranh, dường như cuộc chiến dài đằng đẵng đã đi vào hồi kết.

Ngày nào Sở Thu Nguyệt cũng ngồi trong phòng thêu thùa may vá, nàng thêu giày trẻ con, tuy rằng Lâm phủ không thiếu những thứ này nhưng mình làm thì lại khác.

Cứ làm mãi làm mãi, Sở Thu Nguyệt không khỏi mệt mỏi, bèn buông đồ thêu may chậm rãi thiếp đi.

Còn chưa ngủ được bao lâu, bên ngoài đã ồn ào, Sở Thu Nguyệt như có linh cảm mở choàng mắt, đứng bật dậy: “Tiểu Trúc?”

Tiểu Trúc nghe gọi đi vào: “Tiểu thư, sao thế ạ?”

Sở Thu Nguyệt thấy vẻ mặt của nàng ấy thì khó hiểu nói: “Không có gì, vừa rồi ta mơ thấy An Dạ về.”

Tiểu Trúc mở to hai mắt: “Không ạ… Ôi chao, chắc là tiểu thư nhớ cô gia quá đó thôi, việc này cũng là đương nhiên, đừng để ý quá ạ… Gần đây tin chiến thắng liên tục báo về, chắc sẽ thắng lợi ngay thôi.”

Sở Thu Nguyệt cười cười, gật đầu nói: “Ừ, ta không sao.”

Dù nói là không sao nhưng trong lòng lại không tránh khỏi lạc lõng, ai ngờ chẳng mấy chốc khoái mã đã truyền công văn tới, Lâm An Dạ và tộc trưởng tộc Lý Đức đại chiến, diệt hơn bốn vạn địch, đối phương bị thương hai vạn người, bắt giữ được tộc trưởng và hơn hai trăm đại thần dưới trước – Cuộc chiến đã toàn thắng!

Cuối cùng Sở Thu Nguyệt cũng hiểu giấc mộng kia có ý nghĩa gì.

Cuộc chiến toàn thắng, bắt được tộc trưởng, ý nghĩa của chiến thắng này là hòa bình lâu dài, cũng có nghĩa là Lâm An Dạ sắp về.

Lúc Sở Thu Nguyệt biết được tin này cuối cùng cũng mơ hồ hiểu ra.

Trượng phu của nàng sắp về, nàng cũng sắp sinh con rồi.

Những đóa hoa sinh trưởng trong vườn bỗng nhiên tươi màu hẳn, chuyện cũ như khép màn, gió nhè nhẹ thổi qua.

Ứng niệm thu giang hoa nguyệt dạ, đây đúng là tiết trời đẹp nhất nhân gian.

(*) Ứng niệm thu giang hoa nguyệt dạ, không biết mọi người còn nhớ lời tác giả về câu thu giang hoa nguyệt dạ này không, đây là tên lúc đầu tác giả đặt cho bộ truyện này, coi như là lời kết rồi.