Chuyển ngữ ♥ Gyanji
Beta ♥ Đặng Trà My
Sở Triều Sinh cũng rất buồn, trước đây hắn không đến kinh thành với cả
nhà, ai ngờ ngay cả lần cuối cùng nhìn mặt muội muội cũng không có, đứng trước mộ phần Xuân Nguyệt khó kiềm được dòng lệ nam nhi.
Người nhà Sở gia nhìn mộ phần chôn quần áo và di vật, trong lòng thật sự dâng lên đủ loại tư vị.
Giang Phàm và Tiền Mộng sau này cũng biết được Giang Thành Văn thích Sở tứ tiểu thư Sở Lưu Sương của Sở phủ ở kinh thành. Tuy rằng kinh ngạc
nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò Giang Thành Văn phải cố gắng thật
nhiều, nỗ lực làm một đại phụ thật giỏi, cũng không cần phải khoa trương tiến cung trở thành ngự y nhưng ít nhất cũng phải có chút thanh danh,
như vậy mới tương xứng với Sở phủ.
Ba người nhà Giang Phàm ở Sở gia một lát rồi mới đi, có lẽ là muốn dẫn Giang Thành Văn đi chơi xung quanh.
Thời gian trôi qua cực nhanh, không bao lâu lại đến mùa đông, Sở Liên
Bình hiếm khi muốn đưa Sở Thu Nguyệt đi Lạc Thành thưởng tuyết ngắm mai
nhưng lúc này Thu Nguyệt lại từ chối không muốn đi, khiến cho Sở Liên
Bình và Giang Thiến Thiến đều không hiểu được.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt đương nhiên là hiểu rõ, có lẽ là nàng đang đợi hai năm sau người kia dẫn nàng đi xem.
Nàng và Lâm An Dạ cũng không mấy thân thuộc. Nhưng qua hai lần gặp nhau ở Sở phủ, có lẽ là có thứ gì đó đang từ từ thay đổi.
Sang năm mới, Thu Nguyệt tròn mười bốn tuổi, người cũng từ từ nẩy nở,
khuôn mặt lúc này cũng đã bớt non nớt, trở nên trưởng thành xinh đẹp.
Vốn dĩ tính tình nàng an tĩnh, cũng không ra ngoài lung tung nên người
từng gặp nàng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần nhắc đến nàng cũng đều tán thưởng nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục.
Tuy rằng không được tán thưởng khoa trương giống “Sở Lưu Uyển” trước
đây, chỉ là một vài lời nói khách sáo mà thôi, thế nhưng Thu Nguyệt
thỉnh thoảng nghe thấy được cũng rất vui vẻ, người khác ca ngợi ai mà
không thích nghe chứ?
Hơn nữa còn có một chuyện, chính là lần đầu tiên Thu Nguyệt có kinh nguyệt.
Thu Nguyệt lúc này cũng không sớm không muộn, coi như là vừa vặn.
Ngày Thu Nguyệt tới tháng, ngoài cửa là một trận mưa đêm vừa tạnh, Thu
Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng bước ra khỏi cửa, lại đứng không vững thiếu
chút nữa ngã sấp xuống, sau đó cả người đều vào cạnh cửa.
Sở Thu Nguyệt chưa tỉnh hồn đứng dậy, liền thấy trên quần mình ở ngay
đùi hình như có vết máu. Cứ tưởng do mình va phải và chỗ nào, giật mình
nhảy dựng lên, còn gọi Tiểu Trúc đem thuốc trị thương đến, đang định
băng bó thì đến khi cởi quần ra mới phát hiện thì ra mình tới tháng.
Từ sau khi Sở Xuân Nguyệt phát minh ra Can Tịnh khố, rất nhiều người
cũng khéo léo bắt chước làm theo. Chỉ là sau chuyện Dạ Tử Quán, mọi
người cũng đều cảnh giác rất nhiều, bởi vậy nên dùng tro thì vẫn dùng
tro, chẳng qua là bắt chước hình thức của Can Tịnh Khố để có thể thuận
tiệt mặc vào cởi ra, nhưng những chỗ khác cũng không khác trước kia là
mấy, chỉ hơn hai ba sợi dây mà thôi.
Nhưng mặc dù vậy thì so với trước kia vẫn thuận tiện hơn rất nhiều.
Mặc thứ này vào một thời gian, Sở Thu Nguyệt vẫn còn hơi cảm thán.
Quả nhiên là hiệu ứng cánh bướm, từ sau chuyện “Sở Xuân Nguyệt”, phái
nữ ở thời đại này cũng đều dùng vật như vậy để xử lý chuyện kinh nguyệt, ngược lại cũng thuận tiện không ít.
Kiếp trước khi đó mình còn hoảng hốt hơn, chẳng biết một cái gì, lúc
đến giai đoạn này còn tưởng là bị thương, khóc lóc kể lể với mẹ, kết quả bị mẹ cười to, sau đó dạy mình sử dụng vệ sinh gì đó.
Bây giờ tuy rằng Sở Thu Nguyệt vẫn còn hoang mang lúng túng dựa vào sự
giúp đỡ của Giang Thiến Thiến, thế nhưng lúc này ít nhiều cũng có mấy
phần là giả vờ sợ hãi, dù sao mình cũng đã từng có kinh nghiệm.
Tới thời kì kinh nguyệt, cũng coi như là người lớn, lại tới lần thứ hai Sở Thu Nguyệt đón tiếp việc này, thực sự trong lòng phức tạp không gì
sánh được…
Giang Thiến Thiến cười nói: “Thu Nguyệt này, sau này con cũng là người
lớn rồi, làm gì nói gì cũng không thể lỗ mãng được —— tuy rằng con trước giờ không làm gì lỗ mãng nhưng sau này càng phải thêm cẩn thận.”
Mặt Sở Thu Nguyệt hồng hồng gật đầu: “Dạ!”
Chờ đến khi Sở Liên Bình trở về, Giang Thiến Thiến nhỏ giọng nói cho
ông việc con gái đã lớn, Sở Liên Bình cười gật đầu, cũng hơi cảm thán.
Buổi tối Giang Thiến Thiến còn sai phòng bếp nấu cho Thu Nguyệt canh
đậu đỏ để bổ máu, đôi lúc lại là canh đường đỏ trứng gà, nói chung nhất
định đều phải uống thứ tốt.
Lúc Sở Thu Nguyệt tới mấy ngày ấy, thực ra cũng không ảnh hưởng nhiều
đến sinh hoạt, dù cũng cảm thấy phiền toái rất nhiều. Nhưng nàng đã thật sự đã trưởng thành, phiền não của tỷ tỷ Sở Xuân Nguyệt trước đây giờ đã xảy đến với nàng—— có vài người mời bà mối tới cửa tỏ ý muốn kết thân.
Sở Thu Nguyệt đương nhiên là không muốn, Giang Thiến Thiến ngay từ đầu
cũng đã từ chối, nhưng thời gian sau này, thấy tuổi cập kê của Sở Thu
Nguyệt đã ngày càng tới gần nên đôi lúc cũng hỏi ý kiến của Sở Thu
Nguyệt.
Sở Thu Nguyệt vẫn luôn từ chối, điều đó tất nhiên là khiến Giang Thiến Thiến sinh nghi.
Trước đây Sở Xuân Nguyệt từ chối người ta là bởi vì nó kiêu ngạo, nhìn
thấy ai cũng không tốt, nhưng bà biết Thu Nguyệt không phải là người như thế. Mặc dù không coi thường tấm lòng của ai ở Lễ Thành nhưng nó vẫn từ chối, chỉ sợ là đã có người trong lòng…
Trong lòng Giang Thiến Thiến đã suy nghĩ đến việc này, đến tìm Sở Thu
Nguyệt hỏi, Sở Thu Nguyệt sửng sốt, đương nhiên là lắc đầu: “Không có,
bây giờ con không hề thích ai cả, chỉ là hiện nay mặc dù con đã đến tuổi cập kê nhưng cũng chưa chắc nhất định đến tuổi cập kê thì liền phải lập gia đình mà. Con còn muốn ở bên cạnh cha mẹ một thời gian nữa.”
Nàng nói mấy lời này cũng không phải là nói dối.
Tuy rằng Lâm An Dạ khiến cũng khiến trong lòng nàng nảy sinh tình cảm
nhưng cũng không có thể dễ dàng thích hắn này nọ như vậy, cho nên nàng
thật sự là không có ý trung nhân nào. Về phần tại sao không nói chuyện
này cho Giang Thiến Thiến, bản thân Sở Thu Nguyệt cũng không hiểu được,
nàng luôn cảm thấy không thể chắc chắn được Lâm An Dạ có thích nàng thật hay không, hơn nữa qua hai năm ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Ở trên chiến trường tình cờ gặp phải Hoa Mộc Lan tòng quân thay cha,
hoặc là đụng phải nữ nhân bên địch đến ám sát… Các loại tình huống cẩu
huyết đều có thể xảy ra với Lâm An Dạ, Sở Thu Nguyệt cũng không cảm thấy hai năm sau Lâm An Dạ nhất định sẽ thực hiện lời hứa. Cùng lắm thì nếu
hắn không thực hiện thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, Lạc Thành luôn luôn ở đó, hoa mai cũng sẽ lại nở rộ, đến lúc đó tự có người khác đưa
nàng đi, còn nếu thực sự không có ai thì tự nàng sẽ một mình từ từ đến
Lạc thành thưởng mai một mình, cũng có thể xem là thú vị.
Hơn nữa bây giờ nàng cũng thật hơi luyến tiếc Giang Thiến Thiến và Sở
Liên Bình. Nàng làm một đứa trẻ lâu như vậy rồi, trong lòng cũng đã hình thành thói quen ỷ lại vào hai người họ, nếu bỗng nhiên rời xa họ thì
nàng thật sự là không muốn.
Giang Thiến Thiến nghe trả lời Sở Thu Nguyệt xong, mặc dù là dở khóc dở cười nhưng cũng đã thông suốt, sau đó cũng không nhắc lại chuyện này
nữa.
Trong hai năm qua, bọn họ cũng đã đến Sở phủ một lần, là lúc Thu Nguyệt mười bốn tuổi, bởi vì đúng lúc đó truyền đến hôn sự của Sở Lưu Uyển——
Sở Lưu Uyển muốn cử hành hôn lễ với Thượng Thanh Phong.
Ban đầu lúc biết tin tức này, Sở Thu Nguyệt rất kinh ngạc, nàng mơ hồ
còn nhớ rõ khi đó thi đấu xúc cúc, lúc mình hôn mê còn bị “Sở Lưu Uyển”
ném qua một bên không quan tâm, khi đó cũng nhờ Thượng Thanh Phong giúp
một tay. Thượng Thanh Phong dường nhhw còn trách móc Sở Lưu Uyển, khi đó mình còn nghĩ, Thượng Thanh Phong coi như là người sáng suốt hiếm thấy.
Bây giờ hai người lại muốn thành thân, thực sự là…
Chẳng qua ngẫm lại cũng thấy, Sở Lưu Uyển bây giờ không thể sánh bằng
trước kia được rồi. Chắc là Thượng Thanh Phong thấy Sở Lưu Uyển có sự
khác biệt lớn như vậy nên không khỏi hơi ngạc nhiên, lúc hai người gặp
gỡ, có lẽ trong lòng hắn cũng nảy sinh nhiều suy nghĩ. Hơn nữa Thượng
Thanh Phong là người có học, bối cảnh gia đình cũng trong sạch đơn giản, Sở Lưu Uyển tuổi còn nhỏ —— thực ra chỉ mới tám tuổi, nếu như gả cho
gia đình quan lại như vậy cũng sẽ không bị ức hiếp.
Vì muốn tham dự hôn lễ của Sở Lưu Uyển nên gia đình họ cũng phải đến kinh thành.
Trong lúc đi Sở Thu Nguyệt còn hơi ngẩn người, nàng nghĩ tới ước hẹn
hai năm kia, chỉ tiếc mình đợi một thời gian dài đến khi Lâm An Dạ quay
lại thì mình đã từ kinh về Thủy Lễ thành rồi.
Aiz…
Bốn người gia đình Sở gia đi kinh thành, đã hơn một năm không đến đây,
kinh thành ngày càng phồn hoa hơn trước, dòng người như dệt cửi, cửa
hàng san sát nối tiếp nhau, Sở Thu Nguyệt xuyên qua màn xe nhìn cảnh vật bên ngoài, nhất thời hơi ngẩn người.
Đến Sở phủ, Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư đều đi ra, Sở Lưu Uyển và Sở
Lưu Sương cũng ở bên cạnh, hơi cười nhìn mọi người, chắc là bây giờ thật ra nàng chỉ mới mười tuổi, thế nhưng người ở cổ đại vốn là trưởng thành sớm, hơn nữa mọi người cũng không biết nguyên căn trong đó cho nên vẫn
xem nàng như người mười bảy tuổi, bây giờ nhìn nàng như vậy, so với
trước đây lúc vừa tỉnh lại, cũng đã thành thúc không ít, khi đó vẫn chỉ
là non nớt cười khả ái, nhưng bây giờ chỉ là cười nhàn nhạt, vừa nhìn
thật đúng là không khác gì “Sở Lưu Uyển” trước đây…
Tuy nhiên, thực ra hai người cũng có nhiều điểm khác nhau, thấy Sở Thu
Nguyệt tới, Sở Lưu Uyển cười, bước đến gọi nàng một tiếng, sau đó lôi
kéo Sở Thu Nguyệt, thần sắc vẫn còn một chút mang dáng vẻ trẻ con. Nhìn
dáng vẻ nàng ấy như vậy, Sở Thu Nguyệt nghĩ nếu như lúc trước nàng ấy
không bị chuyển kiếp thì bây giờ cũng không đến mức luống cuống như thế
nên liền cảm thông vỗ vỗ nàng ấy.
Sở Lưu Sương đứng ở bên cạnh, hai năm qua Thu Nguyệt đã trưởng thành,
nàng ta cũng lớn lên không ít, thoạt nhìn hoạt bát linh động, thấy Sở
Thu Nguyệt, nàng ta cũng cười cười, lại bắt đầu nói không ngừng.
Sở Thu Nguyệt chào một tiếng, nhìn chung quanh một lần, không thấy Tôn
Sắt Tiêm, Sở Yên Ba và Sở Nguyên Sơ nên liền hỏi: “À, Nhị đường tỷ và
Tôn di nương đâu rồi? Muội hơi nhớ nhung Nhị đường tỷ đấy.”
Sở Lưu Uyển đáp: “Yên Ba ra ngoài không trở về, mãi vẫn chưa thấy đâu.
Tôn di nương và Nguyên Sơ ra ngoài tìm, bây giờ đang là đầu mùa đông,
Nguyên Sơ bị nhiễm chút phong hàn nên Tôn di nương rất sốt ruột.”
“Ra là như vậy.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, không hỏi thêm nữa, trong lòng
nghĩ đến hai năm trước Nguyên Sơ kia cũng rất ngây ngô đáng yêu, không
khỏi nghĩ hơi kỳ lạ. Nói chung là Tôn Sắt Tiêm chăm sóc Sở Nguyên Sơ
cũng rất tốt nhưng dù thế nào thì Sở Nguyên Sơ vẫn luôn ngơ ngác, bây
giờ vừa vào đông liền sinh bệnh, có lẽ thân thể cũng không được tốt,
thực sự là kỳ lạ.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không cần phải nói ra, Sở
Thu Nguyệt khẽ gật đầu liền theo vào phòng khách, Sở Thu Nguyệt nhìn gò
má Sở Lưu Uyển, không nhịn được nói: “Lưu uyển Đường tỷ, thật là nghĩ
không ra, từ biệt hai năm, tỷ lại đã lập gia đình.”
Sở Lưu Uyển hơi đỏ mặt, nói: “Ôi, tỷ cũng không ngờ.”
Bây giờ nàng ấy nói chuyện cũng rất điềm đạm, hơn nữa nói hết câu còn thêm một chữ “Ni” (Đây là từ đặt cuối câu trong ngôn ngữ tiếng trung mang ý lễ phép.), chắc cũng là một thói quen rồi.
“Hì hì, muội cũng từng gặp Thượng công tử rồi, huynh ấy là một người tốt.” Sở Thu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi an ủi.
Sở Lưu Uyển thấp giọng nói: “Ừ, huynh ấy đã từng nói với tỷ rồi, khi đó thi đấu xúc cúc, muội có lòng tốt cản giúp tỷ, tỷ lại còn chăm chú
chuyện trò với Lâm nhị công tử, để cho muội ngồi một mình ở ngoài. Này,
Thu Nguyệt, khi đó thực sự xin lỗi… Đáng tiếc bây giờ tỷ cũng không còn
nhớ gì nữa.”
“Không sao, không sao.” Sở Thu Nguyệt khoát tay áo, dù sao đi nữa cũng không phải là lỗi của nàng ấy.
Sở Lưu Uyển cười, nói: “Lúc huynh ấy vừa mới gặp tỷ, thái độ thật ra cũng không tốt.”
“Bây giờ đối xử tốt với tỷ là được rồi.” Sở Thu Nguyệt cười cười, “Chờ
một lát, tỷ kể cho muội một chút, hai người làm sao mà quen nhau vây?”
Sở Lưu Uyển e thẹn nói: “Chuyện này nói ra có được không…”
Sở Thu Nguyệt “À” một tiếng: “Vậy thôi, tùy tỷ đấy.”
Sở Lưu Uyển xấu hổ cười cười, hai người nói sang những chuyện khác rồi cùng theo mọi người vào Sở phủ.
Chẳng qua là sau này Sở Lưu Uyển vẫn kể cho Thu Nguyệt —— nữ nhân mà,
thật ra chuyện hạnh phúc luôn luôn khó giấu nổi ở trong lòng.
Hóa ra là bởi vì trước đây Thượng Thanh Phong có ấn tượng không tốt với Sở Lưu Uyển cho nên lúc gặp lại, thái độ của hắn đối với nàng cũng lãnh đạm, khiến cho Sở Lưu Uyển không giải thích được. Bởi vì bây giờ nhân
duyên của nàng ở kinh thành cũng không tệ, bỗng dưng lại bị ghét không
lý do, huống hồ Thượng Thanh Phong đối xử với ai cũng nhẹ nhàng lễ độ.
Tính tình Sở Lưu Uyển trẻ con nhịn không được, nhân một lần có cơ hội
liền hỏi Thượng Thanh Phong việc này. Thượng Thanh Phong mặc dù biết Sở
Lưu Uyển mất trí nhưng cũng có thể là nàng đang diễn trò nên vẫn đối xử
với nàng rất lạnh lùng, khiến cho Sở Lưu Uyển càng khó hiểu, luôn luôn
suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Cũng vì vậy, hai người cũng thường
xuyên qua lại rồi dần dần thân thiết, Thượng Thanh Phong lại thấy Sở Lưu Uyển cũng không phải là giả vờ, dáng vẻ hơi ngây thơ trái lại
khiếnThượng Thanh Phong yêu thích, cứ như vậy hai người càng hiểu rõ
nhau, cho nên cả hai đều động lòng.
Lúc biết được mọi chuyện thì ra là như vậy, Sở Thu Nguyệt thật sự rất
kinh ngạc, chuyện của bọn họ quả thực là giống tiểu thuyết, hơn nữa cũng không phải là tiểu thuyết hiện đại buồn nôn mà là thoại bản thời xưa,
thật là có ý nghĩa.
Từ lúc bọn họ ở lại Sở phủ, Thượng Thanh Phong đã tới một lần, thấy Sở
Thu Nguyệt cũng rất đỗi vui mừng, nói đến chuyện lúc trước lại không
biết nên khóc hay cười.
Lần gặp nhau khi trước, Sở Thu Nguyệt chỉ nhớ là khi đó mình mơ mơ hồ
hồ, thấy Thượng Thanh Phong chẳng khác nào thần tiên, bây giờ nhìn lần
nữa, quả thực là công tử như ngọc nhưng cũng không quá mức đến như vậy.
Không giống như lần trước Sở Xuân Nguyệt gả vào Chu gia làm thiếp, lần
này Sở Lưu Uyển là cưới hỏi đàng hoàng nên các nghi thức rất phức tạp
rườm rà. Sở Thu Nguyệt thỉnh thoảng đến phòng khách xem thử thì chỉ cảm
thấy hai mắt đều choáng váng, lại nghĩ tới trước đây Chu gia không để
tâm cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hôn sự đã diễn ra, Sở Lưu Uyển mặc dù tuổi thật còn quá nhỏ nhưng cũng
thật lòng yêu thích Thượng Thanh Phong, ngày lại mặt ân ân ái ái với
Thượng Thanh Phong, hai người đều rạng rỡ, Sở Thu Nguyệt nhìn sững sờ
khá lâu.
Ai có thể nghĩ tới chứ, trước đây bởi vì bị xuyên qua mà lúc đó Lưu
Uyển và Thượng Thanh Phong có chỗ hiểu lầm, đến sau khi trở về thì lại
cùng Thượng Thanh Phong kết thành nhân duyên —— cũng có thể nói là nhờ
những hiểu lầm trước đây.
Xem ra bốn chữ nhân duyên trời định thật sự là lời lẽ chí lý…
Ngay sau đó, người nhà Sở gia liền vội vã trở về Thủy Lễ Thành.
Mặc dù đang ở Thủy Lễ Thành nhưng Sở Thu Nguyệt vẫn thường xuyên chú ý
đến tin tức ở biên cương. Tin chiến thắng của An Kỵ đại tướng quân liên
tiếp báo về, đầu tiên là thu phục tây bắc bình nguyên, đánh Lý Đức tộc
nhân quay về phía Bắc Liên Mại Sơn, đánh xong cuộc chiến này tiêu hao
mất mấy tháng, lúc này An Kỵ đại tướng quân vội vã hồi kinh một chuyến,
rồi lập tức lao tới biên cương, lãnh đạo đại quân tiếp tục xuống phía
Bắc, vượt qua Liên Mại sơn, đuổi đánh người Lý Đức ra ngoài. Trong lúc
đó bị thương, chỉ có thể trú quân ở doanh trại, Lâm An Dạ và lão tướng
Lý Vân tách ra. Lý Vân đi đánh Côn Tà Vương, sau khi đánh lớn một trận
cũng đã giành thắng lợi, bắt sống Côn Tà Vương, dưới còn có Tiểu vương
gia, Vương tử, Vương phi và quan viên gần trăm người.
Mà Lâm An Dạ một mình đi sâu vào, đuổi theo Cao Lâm Vương, Tây Kỳ Vương ở phía tây, lấy nhân số cực ít bên mình công kích rất nhiều người đối
phương, xâm nhập quang co, khéo léo dùng diệu kế, sau đó giết Tây Kỳ
Vương, bắt sống thuộc hạ Cao Lâm vương, Vương gia vương tử Vương phi và
quan viên trăm người.
Hai trận chiến lớn đều thắng lợi, mà trận chiến nguy hiểm của Lâm An
Dạ, nếu không nhờ chàng linh hoạt ứng biến, hữu dũng hữu mưu, chỉ sợ là
phải thua trong sa mạc không bóng người.
Những tin tức chiến thắng đều sau chừng một tháng Sở Thu Nguyệt mới
nghe được, dù sao thì thời xưa thông tin liên lạc cũng không phát triển, Thủy Lễ Thành lại hơi xa xôi nên những tin tức biết được đều không rõ
ràng, nhưng mà biết được Lâm An Dạ không có việc gì, Sở Thu Nguyệt cũng
hơi yên tâm.
Nhưng thỉnh thoảng ra ngoài mua vài thứ cũng nghe người ta nói về chàng sinh động như thật, mấy người lớn tuối nói chuyện nước miếng văng tung
tóe, mấy người nghe thì liên tục gật đầu, Sở Thu Nguyệt cũng không nhịn
được nghỉ chân lặng lẽ nghe trộm, liền nghe được mấy vị tiên sinh kể về
Lâm An Dạ chẳng khác nào thánh nhân, như thế nào chỉ huy thiên quân vạn
mà chưa hề nhíu mày lấy một cái, làm sao đối mặt địch nhân điên cuồng
đuổi bắt trấn định tự nhiên, thành thạo kéo rơi những tảng đá lớn giữa
cát vàng ra sao…
Mặc dù cũng biết mấy chuyện này chỉ là nói quá lên nhưng Sở Thu Nguyệt
nghe như thế vẫn không nhịn được hơi mê mẩn, dùng sự khâm phục không gì
sánh được tưởng tượng ra hình ảnh của Lâm An Dạ đánh địch thế nào. Lại
càng khó lòng tin nổi, một nhân vật anh hùng như vậy lại đã từng đến đưa cho mình một một miếng ngọc hoa sen vào đêm trước khi đi biên cương,
dùng giọng nói nhẹ nhàng bảo mình chờ chàng hai năm sao?
Mặc dù nghĩ như thế nào cũng đều không thể tin được.
Sở Thu Nguyệt không nhịn được cười lắc đầu, sau đó rời đi.
Hai cuộc chiến này tổng cộng đã tốn hơn một năm, giờ cũng sắp đến hai
năm, thật ra vốn dĩ cũng không cần nhiều thời gian như vậy, nhưng trong
lúc hỗn loạn này, ngoài người Lý Đức còn có những trận chiến nhỏ với
những thế lực khác. Kéo dài hết lần này đến lần khác, thời gian cũng
không ít, vậy mà hai cuộc chiến dài này vẫn còn tiếp tục. Hai bên cũng
đã tổn thất không ít, nhưng ít gì thì Quân Triêu cũng được nở mày nở
mặt, đã từng ở biên giới làm mưa làm gió, áp bức bách tính Quân Triêu,
bây giờ người Lý Đức rốt cuộc cũng hát lên oán khúc, trong bài oán khúc, Lâm An Dạ thành một ác quỷ đen tối, chém giết người Lý Đức, xua đuổi
bọn chúng, làm cho cho bọn chúng bi thương không ngớt.
Tuy nhiên, oán khúc này truyền đến trong biên giới Quân Triêu, mọi
người cũng chẳng hề thương xót, ai ai cũng vui vẻ, đồng thời cũng kính
nể đại tướng quân trẻ tuổi kia.
Đợi đến khi bọn họ chuẩn bị về kinh thì ước chừng cũng đã hơn hai năm.
Sở Thu Nguyệt sinh vào mùa thu nên sinh nhật 15 tuổi đã qua, cũng đã
đến tuổi cập kê. Trong hai năm qua, Sở Thu Nguyệt cũng hiểu được, mình
đã xinh đẹp hơn trước đây không ít, dù sao con gái lớn đến mười tám tuổi cũng thay đổi. Trước đây nhìn vào còn là một bé con, chỉ có thể nói là
đáng yêu, nhưng nay ít nhiều cũng đã đổi khác, bây giờ nàng nói chuyện
xử sự cũng càng ngày càng tự nhiên, không cần phải giả vờ là trẻ con
nữa.
Ngoài cửa hoa nở rồi lại tàn, trong lòng Sở Thu Nguyệt cũng ngày càng
an tĩnh hơn trước, những tin tức của Lâm An Dạ phải rất lâu mới truyền
đến, đúng là trong hai năm này Sở Thu Nguyệt rất chú ý đến mọi chuyện.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc Lâm An Dạ chiến thắng trở về.
Sau khi Lâm An Dạ trở về, tin tức này nhanh chóng được truyền đi, Sở
Thu Nguyệt hiểu được chàng đã từ biên cương vô cùng xa xôi về kinh
thành, nhưng trong lòng nàng lại không có suy nghĩ gì, trái lại bỗng
nhiên trống rỗng, chẳng có chút ý niệm gì về chàng
Khoảng đến ngày thứ bảy, đêm nay Sở Thu Nguyệt làm sao cũng không ngủ
được, lật qua lật lại, trong lòng vẫn đang thấp thỏm chuyện gì đó. Lúc
sau khó khăn lắm mới mơ mơ màng màng ngủ, không bao lâu lại bị âm thanh
phía ngoài đánh thức. Lúc này đang là mùa đông, bên ngoài trời vẫn còn
tối, Sở Thu Nguyệt híp mắt nhìn ra ngoài vẫn đen kịt, chỉ có một chút
ánh sáng nhàn nhạt.
Tưởng rằng chỉ là hạ nhân bên ngoài làm gì đó phát ra tiếng động, không ngờ một lúc sau cửa liền bị gõ, lập tức truyền đến tiếng của Tiểu Trúc: “Tiểu thư?”
Trong lòng Sở Thu Nguyệt khó hiểu, Tiểu Trúc làm việc luôn luôn có
chừng mực, cũng biết được trong lúc mình đang ngủ không thích bị người
ta quấy rầy nhưng sao lúc này không sớm không muộn lại ở đây quấy rầy
mình?
Tuy nghĩ như vậy nhưng dù gì đi nữa nàng cũng đã tỉnh, cũng không có vấn đề gì, nàng liền nói: “Làm sao vậy?”
“Lâm, Lâm công tử tới…” Tiếng Tiểu Trúc run rẩy, rõ ràng là đang rất kinh ngạc.