Edit ♥ Gyanji
Beta ♥ Nhã Vy
Sở Xuân Nguyệt từ trong cửa hiệu ra ngoài, tâm tình đang vô cùng tốt. Định cứ như vậy đi về nhà thì lại thấy Chu Tử Giai đứng ở ngõ rẽ đợi mình .
Sở Xuân Nguyệt đi tới, má ứng đỏ, nói: “Sao huynh lại đứng ở đây?”
Chu Tử Giai cười cười: “Tất nhiên là đợi một người rồi.”
“. . . . . . Người nào?” Sở Xuân Nguyệt biết rõ còn cố tình hỏi.
“Đợi một người mà ta đã đợi suốt mười tám năm qua.” Chu Tử Giai cười hì hì đáp.
Sở Xuân Nguyệt gắt giọng: “Huynh đừng nói ngọt… ta sẽ không tin đâu!”
Nói thì nói vậy nhưng tất cả tâm tư của nàng đều đã biểu lộ hết ra ngoài cả. Chu Tử Giai làm sao không hiểu được, chuyện như vậy hắn gặp đã thành quen, chỉ cười một tiếng: “Được rồi, ta không nói nữa, sau này cũng không nói.”
Sở Xuân Nguyệt cười một tiếng, không nói gì.
Chu Tử Giai nói: “Ta mới vừa đi dạo quanh một lát, nhìn thấy một vật cực kỳ hợp với nàng nên đã mua.”
Dứt lời liền lấy một cây trâm bạch ngọc từ trong ống tay áo ra.
Cây trâm bằng bạch ngọc kia được điêu khắc cực kỳ nhẵn nhụi, chất ngọc mượt mà, toàn thân trắng noãn, phía trên có khắc một đóa hoa lan, có ngụ ý là “Ngọc chất lan tâm”.
Sở Xuân Nguyệt thấy cây trâm ngọc kia quả nhiên không tệ, ngay cả người không rành như nàng cũng có thể nhìn ra giá trị của nó không hề rẻ. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt, loại ngọc này trơn bóng thanh khiết, cực kỳ trắng mịn.
“Ngọc này sợ rằng cũng không rẻ. . . . . .” Sở Xuân Nguyệt mặc dù đưa tay sờ sờ nhưng không nhận lấy, chỉ nói, “Huynh dùng nhiều tiền mua cho ta cái này làm gì?”
“Người ta thường nói: “Dịch đắc vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang” ( Bảo vật vô giá dễ tìm, người tình xứng đôi khó kiếm), ta cũng vậy, ngàn vàng muốn bao nhiêu cũng có nhưng lại khó có được người vợ hiền.” Chu Tử Giai cười cười, sau đó chạm nhẹ vào Sở Xuân Nguyệt đem cây trâm ngọc kia cài lên tóc, tóc đen và bạch ngọc, thật vô cùng đẹp mắt.
Chu Tử Giai hài lòng cười một tiếng, nói: “Quả nhiên rất hợp với nàng.”
Bây giờ Sở Xuân Nguyệt hoàn toàn biến thành tiểu nữ nhân, chỉ biết cười mà không nói gì.
“Đúng rồi, ngày mai là kinh trập, ta có một nơi để đi, nàng có muốn đi cùng ta không?” Chu Tử Giai nói.
Sở Xuân Nguyệt sửng sốt, nói: “Ta. . . . . . Ta và huynh …hai người?”
“Đúng vậy, đi chơi xuân.” Chu Tử Giai gật đầu, “Nàng không muốn sao?”
“Cũng không phải như thế. . . . . .” Sở Xuân Nguyệt tính toán trong lòng, thật ra ngày mai cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ cần nói dối mọi người mình tới Dạ Tử quán là được. Dù sao Dạ Tử quán đã có hạ nhân lo liệu, cũng không có gì to tát. . . . . . Chẳng qua là Chu Tử Giai liệu có thừa lúc không có người rồi làm gì mình không?
Chu Tử Giai nhìn Sở Xuân Nguyệt, không rời mắt chút nào.
Sở Xuân Nguyệt nhìn Chu Tử Giai mặt mũi xem ra cũng anh tuấn, nghĩ hắn làm sao có thể dùng sức đối với mình? Chỉ sợ là tự mình suy nghĩ nhiều rồi, huống chi nếu như hắn không có, hai người cứ bình thường phát triển, nếu có rồi, đó chính là ngược luyến tình thâm. . . . . . Dù sao cuối cùng hai người cũng yêu nhau, dù là mẹ ruột hay là mẹ kế đều cũng sẽ nắm giữ toàn cục.
Nghĩ tới đây nơi, Sở Xuân Nguyệt cười một tiếng, nói: “Được, ta đồng ý. Lúc nào?”
“Sáng mai ta sẽ tới Dạ Tử quán đón nàng, trước lúc lên đèn chắc chắn sẽ đưa nàng về Sở phủ.” Chu Tử Giai thấy Sở Xuân Nguyệt đáp ứng, trong lòng rất vui mừng.
Sở Xuân Nguyệt gật đầu: “Vậy thì được.”
Chu Tử Giai cười nói;”Thật tốt là nàng đã đồng ý, ta còn sợ nàng không chịu.” Dứt lời liền gọi người, bảo bọn họ mang kiệu đưa Sở Xuân Nguyệt về nhà, còn mình thì nói: “Trong nhà của ta còn có chuyện cần phải xử lý, huống chi sợ rằng lúc trước ta cùng với Sở Đại tiểu thư có chỗ hiểu lầm. . . . . . Trước mắt ta vẫn không nên đến.”
Nói tới đây, trong lòng Sở Xuân Nguyệt hơi động một chút, nói: “Đúng rồi, Đường tỷ ta nói trước kia huynh đã từng thuê người khi dễ nàng rồi sau đó ra mặt cứu giúp, chuyện đó có thật không?”
“Là thật.” Chu Tử giai gật đầu.
Sắc mặt Sở Xuân Nguyệt trầm xuống, đang định nổi giận, nhưng Chu Tử Giai đã nói tiếp: “Nhưng ta đã nói với nàng rồi, ta trước kia cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, cứ cảm thấy cái này đẹp mắt liền muốn cái này, nhìn cái kia đẹp mắt liền muốn cái kia, nhưng bây giờ tuyệt đối không như vậy .”
Sở Xuân Nguyệt vui mừng, nói: “Ý huynh là huynh trước kia chẳng qua là coi trọng Đường tỷ ta vì vẻ bề ngoài xinh đẹp thôi đúng không?”
“Ừ.”
“Nhưng. . . . . . Đường tỷ tài hoa như thế, huynh cũng khâm phục đúng không?” Sở Xuân Nguyệt ngoài mặt cười hỏi, nhưng trong lòng nghĩ, nếu như Chu Tử giai trả lời “Đúng” nàng sẽ trở mặt luôn.
Cũng may Chu Tử Giai giỏi nhất là quan sát nét mặt, mà quan sát nét mặt nữ nhân để lấy lòng hắn lại càng nắm rõ trong lòng bàn tay: “Cũng chỉ một chút. Sở đại tiểu thư quả nhiên có tài, chẳng qua là ta thế nào lại chỉ vì tài hoa mà thích một nữ nhân đây? Chỉ sợ là quá không thực tế. Huống chi, Sở đại tiểu thư không sâu sắc bằng nàng. Dạ Tử quán lại náo nhiệt hưng thịnh như vậy, ai có thể sánh bằng?”
Từng câu từng chữ Chu Tử Giai nói ra đều chạm đến tâm tư Sở Xuân Nguyệt, Sở Xuân Nguyệt cười nói: “Được rồi, ta đã hiểu.”
Nói xong cười một tiếng rồi bước lên kiệu, kiệu đã đi được một đoạn còn không nhịn được đưa tay vén màn lên nghiêng đầu ngoái lại nhìn một lát, thấy Chu Tử Giai còn đang đứng đó, trong lòng lại càng vui mừng.
Chu Tử Giai đứng ở rất xa phía sau, thấy cỗ kiệu càng lúc càng đi xa, khẽ mỉm cười xoay người bước đi.
+++
Sở Xuân Nguyệt vừa về tới nhà, Sở Thu Nguyệt đã chạy tới nói: “A tỷ, trước kia không phải là tỷ từng muốn vào cung một lần sao? Lúc này có dịp rồi đấy.”
Sở Xuân Nguyệt cả kinh, nói: “Cái gì?”
“Ngày mai kinh trập là ngày dạo chơi ngắm hoa, trong cung Thái hậu, hoàng hậu, các phi tần cũng sẽ đi. Lần này Tư Mã Liên cho đại đường tỷ một tấm bài tử để vào cung. Vì chuyện của Tiểu Lục nên Phiếu An Giáo Úy Lâm công tử đã cho muội một tấm, muội không muốn đi lắm nên định cho tỷ.” Dứt lời lấy ra tấm bài tử bằng ngọc, còn cẩn thận dặn dò “A tỷ, tỷ đi đến nơi này phải ngàn vạn lần an phận một chút, nhớ đi theo đại đường tỷ, tỷ ấy làm cái gì thì tỷ làm cái đó, tỷ ấy không làm, tỷ ngàn vạn lần không nên một mình tự tiện hành động.”
Sở Thu Nguyệt dặn dò xong lại thấy Sở Xuân Nguyệt sững người, cũng không vui mừng chụp lấy tấm bài tử như nàng tưởng tượng .
Nàng đâu biết kinh trập đi dạo ngắm hoa và ngày Chu Tử giai hẹn nàng ta chơi xuân lại vừa vặn đụng nhau, nàng ta bây giờ đang đấu tranh đây.
Suy nghĩ một chút, Sở Xuân Nguyệt hỏi: “Trừ Thái hậu, hoàng hậu, phi tần, những người khác không đi sao? Hoàng thượng hoàng tử, còn cả đại thần nữa.”
Sở Thu Nguyệt nói: “Chốn hậu cung làm sao để nam tử đi được? Về phần hoàng thượng và hoàng tử, bọn họ cũng sẽ không đi, đây là nơi vui chơi của nữ quyến.”
Sở Xuân Nguyệt gật đầu: “Nếu đã như vậy. . . . . . tỷ sẽ không đi.”
“A?” Sở Thu Nguyệt sửng sốt, “Tại sao?”
Sở Xuân Nguyệt nói: “Ngày mai Dạ Tử quán có thể có mấy đơn hàng làm ăn lớn, nhất định tỷ phải ở bên cạnh trông chừng những thứ này, những người kia tay chân vụng về sao có thể làm được?”
Sở Thu Nguyệt lúc này cũng bị làm cho sửng sốt, nàng thế nào cũng không nghĩ ra, vì việc làm ăn của Dạ Tử quán mà Sở Xuân Nguyệt lại bỏ qua một cơ hội lớn để gặp nhiều mỹ nam như vậy.
Phải biết rằng chỉ là hoàng thượng cùng hoàng tử không đi, nhưng chuyện ngoài ý muốn cũng có thể xảy ra .
Huống chi Sở Xuân Nguyệt hoàn toàn có thể làm một vài tiết mục “Lạc đường” , “Trượt chân” , rồi cả “Trẹo chân” …. để gia tăng tỷ lệ gặp mỹ nam cơ mà .
Thấy Sở Xuân Nguyệt nói như vậy, Sở Lưu Uyển đứng một bên ủ rũ nãy giờ lập tức vui vẻ, nói với Sở Thu Nguyệt: “Đúng vậy, nếu như vậy, Thu Nguyệt, muội theo ta đi đi.”
Sở Thu Nguyệt “vâng” một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.
Cả ngày đó Sở Thu Nguyệt giúp Sở Lưu Uyển lựa y phục, Sở Lưu Uyển mua thêm son phấn, trang điểm không đậm cũng không nhạt. Sở Lưu Uyển nói phải giúp Sở Thu Nguyệt chọn y phục, nhưng những y phục được chọn đều vô cùng đơn giản, Sở Thu Nguyệt cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi tự mình chọn một vài túi thơm.
Ngày hôm sau là kinh trập, ngoài vườn lan huệ tỏa hương, thuỵ hương(*) vươn cành, đào thủy xanh tươi, ngọc lan nở rộ. Hoa anh đào vừa hé nụ, địa lan cũng xanh mướt. Tử kinh um tùm, nụ hạnh hoa e ấp. Hoa lê rụng đầy sân, cành mận nở hoa trắng muốt. Đầu cành, đài hoa tường vi nở thành chùm rực rỡ. Dương liễu cùng lục Bình tươi tốt trên sông. Trong lúc hải đường còn đang say ngủ thì tú cầu đã vội tàn.
(*)
Hoa thụy hương hay còn gọi là hoa thiên đường
Hoa vừa mới nở, hoa nở từ lâu.
Giống như trước đây, xế chiều hôm nay là lúc dạo chơi kinh trập ngắm hoa trong cung.
Biết Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển muốn đi vào cung, Hà Tương Tư và Giang Thiến Thiến rất kinh ngạc. Hà Tương Tư liền dặn dò kỹ càng một số quy củ, nhắc nhở Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt phải nhớ kỹ. Thật ra thì Sở Lưu Uyển đã sớm biết, trước giờ nàng luôn trông đợi ngày nào đó mình có thể vào cung nên những thứ này dĩ nhiên đã biết. Còn Sở Thu Nguyệt thì chăm chú lắng nghe, sợ mình gây ra điều gì sai sót.
Thật ra bây giờ suy nghĩ một chút thì mình đi cũng chưa chắc là không tốt, nếu như Sở Xuân Nguyệt đi, không biết chừng còn làm ra những chuyện gì nữa.
Bởi vì bài tử là do Tư Mã Hà cho, nên buổi trưaTư Mã Hà tới đón Sở Lưu Uyển. Vì Sở Thu Nguyệt có bài tử nên cũng mời Sở Thu Nguyệt cùng đi. Sở Thu Nguyệt trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng Sở Lưu Uyển lại vô cùng hăng hái.
Tư Mã Hà đang ngồi trong kiệu, nhìn Sở Lưu Uyển khẽ mỉm cười, thấy Sở Thu Nguyệt, nói: “Đây chẳng phải là nhị muội yêu quý của Sở công tử sao? Thật đáng yêu.”
Biết đây là lời nói xã giao nên Sở Thu Nguyệt chỉ cười cười, đáp: “Tư Mã tiểu thư.”
Tư Mã Hà không thận trọng như Sở Thu Nguyệt, cũng không háo hức như Sở Lưu Uyển bởi nàng thường xuyên đi hội ngắm hoa, hội thưởng tuyết, cả hội ngắm trăng. . . . . . Dù sao hậu cung nữ nhân nhiều như vậy, tất cả mọi người đều nhàm chán, chỉ có thể cử hành nhiều hoạt động một chút để thay đổi không khí.
“Tư Mã Nhị tiểu thư đâu?” Sở Lưu Uyển nhìn chung quanh, hỏi.
Tư Mã Hà cười một tiếng: “Liên Nhi đã một mình đi trước rồi.”
“À…” Sở Lưu Uyển hiểu được Tư Mã Liên vẫn còn có hiềm khích với mình nên không muốn cùng mình ngồi chung xe, đành cười cười, không nói gì nữa.
Tư Mã Hà tròn mắt, nói: “Lưu Uyển, năm nay muội cũng đến lúc cập kê rồi, thế đã có ý trung nhân chưa?”
Sở Lưu Uyển sửng sốt, cười cười, thẹn thùng nói: “Làm sao lại hỏi đến chuyện này rồi?”
“Chỉ là hỏi một chút thôi mà.” Tư Mã hà ôn hòa cười một tiếng, “Muội không muốn trả lời cũng không sao. Dù sao những loại tâm sự này cũng không tiện nói với người ngoài.”
Sở Lưu Uyển cười cười, cũng không nói nữa.
Nàng hiểu được, Tư Mã Hà đang nói qua chuyện khác để đỡ cho muội muội của mình, nhưng dù sao thì thật sự Sở Lưu Uyển cũng chưa nghĩ ra muốn cùng người nào chung một chỗ.
Mặc dù nhiều người theo đuổi nhưng toàn là lũ người ngu ngốc, không đáng nghĩ tới. Nhìn bộ dạng Lâm Khang Dạ mỗi lần thấy mình kia đều là một bộ dạng lúng ta lúng túng cho nên có thể loại. Thượng Thanh Phong đối với mình vẫn còn khách khách khí khí, cũng không có ấn tượng gì lắm. Bây giờ nàng tương đối hài lòng cũng chỉ có Ngũ hoàng tử cùng Lâm An Dạ thôi.
Dĩ nhiên là đối với lại Lâm An Dạ hơn một bậc, chẳng qua là thoạt nhìn Lâm An Dạ đối với nàng cũng không có ý gì —— đương nhiên là trước mắt tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Phải biết rằng, thân là vai nữ chính, đó chẳng phải chính là có bàn tay vàng sao, Lâm An Dạ thoạt nhìn chính là băng sơn nam chủ hoặc nam xứng, nhưng có một ngày sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng ấm áp như gió xuân của mình —— dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Khang Dạ không nói huyên thuyên.
Nhưng Lâm Khang Dạ dầu gì cũng là nam tử hán, sẽ không đến nỗi như thế, tuy nói Lâm An Dạ đối với nàng lạnh nhạt nhưng cũng không đến mức ghét bỏ, thế nên cũng không cần phải lo lắng.
Vì câu hỏi của Tư Mã Hà mà gợi lên trong lòng Sở Lưu Uyển biết bao suy nghĩ. Thở dài một tiếng, Sở Lưu Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Trong đầu Sở Thu Nguyệt vẫn còn đang nhẩm lại những quy củ mà Hà Tương Tư đã dặn dò, cái này cái kia thật phiền toái vô cùng, nhưng nhất định phải tuân thủ. . . . . . Nàng nhẩm đi nhẩm lại vô số lần, chỉ sợ mình làm sai cái gì.