Chuyển ngữ ♥ Hỏa Lăng Quân
Beta ♥ Nhã Vy
Đoạn bắt đầu thì rất tốt nhưng lúc nghe được những từ cuối cùng, Sở Thu Nguyệt “Phốc” một cái, trà trong miệng liền phun ra. Thật may thanh âm không lớn, tất cả mọi người lại đang yên lặng nhìn Giang Thành Văn, cũng không ai chú ý tới Sở Thu Nguyệt. Sở Thu Nguyệt luống cuống tay chân cùng Tiểu Lục chà sát quần áo.
Nhưng thật ra Giang Thành Văn nghe thấy tiếng vang, tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua sở Thu Nguyệt. Sở Thu Nguyệt xấu hổ cười lại.
Sở Xuân Nguyệt sắc mặt nghiêm túc. Giang Thiến Thiến cười khổ, thật muốn đánh vào đầu của Giang Thành Văn một cái nhưng không được: “Không thể chỉ nhìn mỗi sắc mặt mà nói bệnh, còn phải biết cái khác biệt cùng với thực tế ở hiện tại! Ngươi nói bậy như thế, kêu biểu tỷ làm sao mới được.”
Giang Thành Văn ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng, ngại ngùng cười cười.
Sở Xuân Nguyệt tâm tư cũng chả còn, khoát tay áo nói: “Ha hả, không có việc gì, không có việc gì. . . . . .”
Giang Thiến Thiến nói với Tiểu Trúc: “Nhanh đi phòng bếp làm chút cháo cho Đại tiểu thư ăn.”
Trò khôi hài này cuối cùng cũng xong, Sở Thu Nguyệt rất muốn cười to một phát. Chỉ là ngại cấp bậc lễ nghĩa, nhiều người lại đang ở đây nên đành phải nín cười, mặt nghiêm túc lại.
Sở Xuân Nguyệt làm sao lại có thể bi kịch như thế.
Lại nói, trước kia nàng bi đát cũng là do não tàn ___ xứng đáng.
Lúc này đây tuy rằng cũng xứng đáng, nhưng nàng cũng chỉ giả vờ bệnh một chút. Chỉ tại tên Giang Thành Văn này đúng là khờ khạo,nhìn cứ tưởng thông minh ai ngờ nói chuyện lại thẳng như vậy, biết cái gì nói cái đó khiến Sở Xuân Nguyệt không thể nói lại.
Mọi người đều đi ra ngoài, Giang Thành Văn bỗng dừng lại nói với Sở Thu Nguyệt: “Biểu muội, muội sắc mặt nhìn thật không tốt, bị bệnh sao?”
“. . . . . .Muội không sao, cám ơn biểu ca.” Sở Thu Nguyệt xấu hổ cười cười ứng phó Giang Thành Văn. Ánh mắt hắn nghiêm túc, nhưng đứng trước người đang nhịn cười thật là không đẹp. . . . . .
Giang Thành Văn gật gật đầu, lại hỏi: “Biểu tỷ làm sao vậy? Huynh nhớ rõ năm năm trước có gặp, tỷ không phải như thế. . . . . . Cảm giác hiện tại có chút là lạ.”
“Có sao?” Sở Thu Nguyệt chạy nhanh nói, “Có thể là bị bệnh cho nên là lạ đó, chờ khôi phục chắc sẽ bình thường. . . . . . Hoặc là do huynh suy nghĩ nhiều.”
“Chắc là như vậy.” Giang Thành Văn dễ bị lừa. Nghe Sở Thu Nguyệt nói như vậy cũng không hỏi nhiều nữa, để Sở Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Sở gia đã yên ổn, không lâu nữa mọi người sẽ khởi hành đi kinh thành. Sở gia muốn giao lại nhà cho Giang Phàm, không ngờ sau khi nghe Giang Thiến Thiến nhắc việc này lại lắc đầu cự tuyệt: “Không được, mọi người đi kinh thành thì chúng ta cũng phải khởi hành mà đi.”
“Trời mùa đông giá rét thế này, mọi muốn đi đâu?” Giang Thiến Thiến có chút kinh ngạc.
Giang gia thị Giang lão gia cùng phu nhân đã rời đi cho nên Giang Phàm không thể về với ông bà.
“Chúng ta thật ra cũng đi ngang qua nơi này ở tạm vài ngày. Dù sao cũng là khách, mọi người đã đi thì chúng ta sao có thể ở lại đây chứ?” Giang phàm cười cười, nói.
Giang Thiến Thiến bất mãn nói: “Huynh nói lời này chính là khách khí. Liên Bình còn không để ý đến chuyện này. Chúng ta cũng chưa từng suy nghĩ nhiều mà huynh lại kiêng dè như vậy, chẳng nhẽ chúng ta không đủ để huynh tin tưởng ư?”
“Ý huynh không phải như vậy.” Giang Phàm nhanh xua tay, sợ muội muội mất hứng nói, “Chúng ta thật sự muốn khởi hành, cũng không xa, chính là Lạc thành gần đây. Lạc thành có hoa mai tuyệt đẹp, băng tuyết bên trong có hương thanh mát, tuyết trắng cùng mai đỏ tô điểm thật sự làm cho người ta muốn thưởng ngoạn. Chúng ta lần này tới đây chính là muốn đi Lạc thành thưởng mai.”
Giang Thiến Thiến nghe xong, buồn cười nói: “Muội quên mất huynh là người phong lưu mà bây giờ lại nhàn rỗi.”
” Ôi chao, phong lưu cũng như không phong lưu, chuyện nhàn rỗi cũng không phải nguyên nhân”, Giang Phàm lắc đầu “Người phong lưu thật sự thì dù không nhàn rỗi cũng phải thanh nhàn nha.”
Giang Thiến Thiến lắc đầu: “Muội với huynh nói chuyện không hợp được mà.”
Giang phàm cười ha ha, hai huynh muội đều là vui mừng một trận.
“Lạc thành hoa mai . . . . . .” Sở Thu Nguyệt nghe xong, có chút muốn tới.
Nàng trước kia thường nghe thấy hạ nhân đến từ Lạc thành nói về hoa mai, Lạc thành ở phía nam so với Thủy Lễ Thành ( thật ra Sở Thu Nguyệt còn muốn nhắc tới gió mùa cùng với cái gì mà áp áp) thì có rất nhiều tuyết. Có đôi lúc Thủy Lễ Thành còn chưa có tuyết thì Lạc thành lại sớm là ngàn dặm đóng băng, ngàn dặm tuyết rơi nhẹ nhàng.
Mà Lạc Thành có mai là bởi vì Lạc thành phía nam, cho nên hoa nở rất tốt.
Như vậy đúng là mâu thuẫn, tạo nên một Lạc thành với cảnh trăm mai đua nở là vô số văn nhân mặc khách (người tri thức) vừa vào đông liền đến để gặp nhau sau đó cùng vịnh thơ về chốn này.
Đương nhiên, tính tới hiện nay viết tốt nhất vẫn là《 hoa mai 》: “Lạc thành sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai.”
Đây chính là thơ của Đại tiểu thư ở kinh thành Sở Lưu Uyển viết. . . . . .
Nghe nói là nàng nghe bạn bè đi Lạc thành về miêu tả cảnh tượng lại. Lúc sau, bỗng nhiên có cảm ứng mà viết bài thơ này.
Người khác đều đánh giá rằng Sở đại tiểu thư dù chưa tới Lạc thành xem cảnh mai mà đã cùng Lạc thành mai hợp thành một thể. Tuy rằng thân chưa đến, tâm cũng đã đến.
Bài thơ kia rõ ràng là của Vương An Thạch viết. . . . . . Nàng chính là đem hai chữ “Góc tường” đổi thành “Lạc thành” .
***: Hai câu thơ trên thuộc bài “Cổ thi mai _ bách độ bách khoa” của Vương An Thạch. Thím Lưu Uyển kia lại chuyển “góc tường” thành “Lạc thành”. Dịch nghĩa bản gốc sơ sơ là : Góc tường có mấy nhánh hoa mai, dù trời đông giá rét nhưng vẫn nở. Xa xa nhìn lại một màu trắng biết rằng không phải tuyết, chính là vì hoa mai mờ ảo đang bay tới….
Đương nhiên, Sở Thu Nguyệt dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ có thể im lặng.
Có mấy lần nghe hạ nhân nói chuyện này, tâm tư của Sở Thu Nguyệt liền cảm thấy bức bối. Nàng tuy rằng không phải phong lưu hiền sĩ nhưng bản tính yêu cái đẹp, huống chi Lạc thành lại cách đây không xa. Cho nên lúc đầu Sở Thu Nguyệt đã năn nỉ Sở Liên Bình dẫn nàng đi. Đáng tiếc Sở Liên Bình chưa có ý định làm ăn vội, khi nào có việc mới đi. Duy nhất có một lần rảnh rỗi, vượt qua được dốc tuyết Lạc thành, hoa mai lại không nở cho nên cuối cùng giữa đường đi lại phải quay về. Sở Thu Nguyệt đấm ngực dậm chân, hận muốn chết .
Hiện tại nghe Giang Phàm nhắc tới việc này, Sở Thu Nguyệt vô cùng muốn tới. Chính là lần này đi kinh thành, xem như là chuyện đại sự vì vậy Sở Liên Bình không thể mang Sở Thu Nguyệt đi Lạc thành. Tất nhiên Sở Thu Nguyệt cũng không thể đi theo Giang Phàm chạy loạn.
Ngồi ở một bên, Giang Thành Văn nghe thấy được Sở Thu Nguyệt nhỏ giọng cảm thán, quay đầu nói: “Biểu muội thích Lạc thành sao?”
“Chưa nói tới việc thích hay không, ” Sở Thu Nguyệt khoát tay áo, “Muội chưa từng tới, chỉ được nghe qua lời kể của bạn bè đã cảm thấy thật đẹp. . . . . . Đáng tiếc vẫn không có cơ hội đi.”
“Lạc thành thật ra cũng chả có gì, đẹp nhất là hoa mai thôi.” Giang Thành Văn nghĩ nghĩ nói, “Vậy muội thích hoa mai ở Lạc thành sao?”
“Thích .” Sở Thu Nguyệt gật đầu, “Muội rất thích hoa mai . Tuy rằng chưa thấy qua hoa mai ở Lạc thành nhưng hoa mai nở tất nhiên phải đẹp.”
Giang thành văn cười cười nói: “Đúng là không có gì khác biệt lắm.”
“Biểu ca cũng thích hoa mai?” Sở Thu Nguyệt có chút kinh ngạc.
Hầu hết nữ tử hoặc văn nhân đều thích hoa mai bởi vì nói đến hoa mai thì đều có ngụ ý. Giang Thành Văn chỉ tiện lời mà nói, huống chi hắn lại là nam tử sao có thể thích hoa mai?
“Huynh không thích.” Giang Thành Văn thành thật trả lời.
Sở Thu Nguyệt nở nụ cười: “Thì ra là thế.”
Giang Thành Văn nhìn thấy Sở Thu Nguyệt cười, không hiểu mình đã nói sai cái gì có chút thẹn thùng, nói: “Biểu muội, muốn huynh giúp muội bẻ một nhánh không? Dùng nước tuyết để nuôi cũng không biết có thể giữ bao lâu, huynh cùng cha mẹ sẽ cố gắng lúc trở về đi qua Thủy Lễ thành, vừa vặn có thể cho muội.”
“Không cần.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu.
“Vì sao?” Giang Thành Văn nhíu mày, không hiểu.
“Huynh không thích hoa mai cho nên hái nó, muội thích hoa mai chẳng lẽ còn có thể cho huynh hái nó sao?” Sở Thu Nguyệt nở nụ cười, “Thật ra muội cảm thấy hoa sinh trưởng ở quê hương thật sự mới tốt. Hơn nữa một nhánh hoa mai cũng không thể xem là hoa mai tinh túy Lạc thành. Nếu huynh có thể đem Lạc thành hoa mai thật sự tới trước mặt muội, muội mới chịu.”
Giang Thành Văn nhíu mày: “Điều này làm sao có thể.”
“Vậy thì thôi.” Sở Thu Nguyệt lắc lắc đầu, “Huynh cứ ngắm hoa mai cho thật tốt. Đáng tiếc là huynh học nghề y, nếu không vẽ tặng muội một bức tranh hoa mai cũng tốt.”
Giang Thành Văn nghĩ nghĩ nói: “Huynh vẽ tranh thật ra cũng không đến nỗi tệ.”
Sở Thu Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy rất mắc cười nhưng không đành lòng đả kích tiểu Chính Thái đang tính cực, gật đầu: “Vâng, vậy huynh vẽ tranh đi, bức tranh tốt nhất cho muội.”
Giang Thiến Thiến đúng lúc cùng Giang Phàm tán gẫu xong đi tới, nhìn nhìn Giang Thành Văn cùng Sở Thu Nguyệt, cười nói: “Đang nói chuyện gì đấy?”
“Đang nói chuyện hoa mai ở Lạc thành ạ.” Sở Thu Nguyệt nhân cơ hội làm nũng, “Mẹ, mẹ nói với cha mùa đông sang năm chúng ta đi ngắm hoa mai ở Lạc thành đi. Ngay cả con còn biết được quan lại mùa đông cũng được nghỉ ngơi, cha vì sao không thể nghỉ ngơi chứ.”
Giang Thiến Thiến buồn cười: “Đông chí chỉ có một ngày lại muốn tới Lạc thành thưởng mai, làm thế nào đi cho kịp? Nhưng mà ta cũng muốn nói với cha con. Cha con tuy làm việc hết mùa đông, nhưng Tết âm lịch vẫn được nghỉ ngơi. Chính là hàng năm đều lười đi mà thôi.”
Sở Thu Nguyệt ôm lấy hai má: “Thì ra là như vậy!”
Giang Thiến Thiến cười nhéo nhéo hai má phúng phính của Sở Thu Nguyệt: “Tốt lắm, vào trong nhà đi. Ngày hôm nay trời lạnh, ngồi ở bên ngoài như ngồi trên tảng băng lại không sợ nhiễm phong hàn sao.”
Sở Thu Nguyệt từ trong tay áo vươn ra, giơ lên một cái túi hương: “Không sợ đâu.”
Giang Thiến Thiến nhịn không được che miệng cười, dắt Sở Thu Nguyệt đi vào bên trong. Người bên cạnh cũng nhịn không được nói: “Thu Nguyệt tuy là so với Xuân Nguyệt nhỏ hơn hai tuổi nhưng vẫn còn là một tiểu hài tử.”
Dứt lời lại hỏi Giang Thiến Thiến: “Xuân Nguyệt qua năm sắp tuổi cập kê, đã chọn xong nhà chồng tương lai chưa?”
Giang Thiến Thiến lắc lắc đầu: “Kỳ thật Xuân Nguyệt vẫn không thích người ở Thủy Lễ Thành. . . . . . Muội cùng tướng công lần này lên kinh là thuận tiện cho con cả ( Sở Liên Đinh ) xem mắt, chuyện này có thích hợp không? Dù sao Lưu Uyển cũng đến tuổi cập kê .”
“Sở Lưu Uyển ” Suy nghĩ một hồi liền nói, “Sở Lưu Uyển có thanh danh lớn, chỉ sợ tới cửa cầu thân lại chính là đạp cửa.”
Giang Thiến Thiến cười cười nói: “Xuân Nguyệt chúng ta không có tài văn chương như Lưu Uyển, tất nhiên không cầu có được thanh danh như Lưu Uyển. Phu quân có thể gia thế không bằng nhưng muội cùng Liên Bình đã từng trải, đâu quan trọng chuyện đó? Kinh thành toàn con nhà quan lớn, chúng ta dám trèo cao sao? Thật ra muội cùng Sở Liên Bình không để ý việc này nhưng Xuân Nguyệt lại quá để ý. Haiz.”
Sở Thu Nguyệt ở bên cạnh nghe được nghĩ trong lòng: kỳ thật Giang Thiến Thiến hiện tại nên lo lắng cũng không phải là tính cách khinh người trước kia của Xuân Nguyệt, mà là chú ý cho kỹ đừng cho nàng thích Giang Thành Văn. Cho dù thích Giang Thành Văn cũng được đi , chính là ngàn vạn lần đừng thích cái người khù khờ, cái gì cũng không biết.
Dù sao nàng cũng nhớ rõ, Sở Xuân Nguyết trước kia quan niệm với “Dòng dõi” hoàn toàn là “cổ hủ”.
Giang Phàm an ủi: “Nữ hài tử ai mà chẳng hi vọng mình có một phu quân tốt? Xuân Nguyệt cũng là một đứa nhỏ thông minh, nên làm như thế nào nó tự biết.”
Giang Thiến Thiến nghe được Giang Phàm nói Sở Xuân Nguyệt là một đứa nhỏ thông minh, sắc mặt khẽ thay đổi, cười trong nước mắt không nói lại. Hiển nhiên là nhớ tới hành vi của Sở Xuân Nguyệt mấy ngày trước, vô luận như thế nào cũng không thể cùng hai chữ “Thông minh” đặt với nhau.
Còn nữa, tuy rằng gần đây đã biết an phận nhưng nữ công lại rối tung rối mù. Nhờ nàng làm cho cái ví thêu, nàng cố hết sức thêu lại còn nhờ Sở Thu Nguyệt chỉ dạy, chuyện này. . . . . . Giang Thiến Thiến nghĩ trước kia Sở Xuân Nguyệt một tay giỏi nữ công, nhìn lại hiện tại thật sự là làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ, vạn phần bất đắc dĩ!
Giang Phàm nào biết đâu rằng chuyện này lại vòng vo đến thế, lại thấy Giang Thiến Thiến không nói, tưởng chính mình an ủi có tác dụng, cười cười cũng khép lại miệng không nhắc lại.
Giang Thành Văn vẫn cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, chính là tay phải ngón trỏ hơi hơi nhích lại buông xuống, giống như một cây bút, làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.