Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 12: Mỹ nam ám tinh




Editor: ChieuNinh

Có câu cửa miệng nói, người trôi nổi ở trong giang hồ, sao có thể không cận kề lưỡi đao?

Đi ra ngoài hỗn, sớm muộn gì cũng gặp!

Mà báo ứng, cũng đến rất nhanh.

Trước đó một khắc, người nào đó đang ngủ say cũng còn âm thầm cười trộm Vương ngang ngược bị mình làm cho hoảng sợ.

Ngay sau đó, lúc người nào đó tỉnh lại, liền nghênh đón báo ứng đã đến, bởi vì có một bóng dáng màu đen trước giường của nàng.

Nhưng mà Tô Nhược Hàm cũng không cho rằng bóng đen đứng ở trước giường của mình gọi là "Quỷ", bởi vì "Quỷ" sẽ làm điều thừa là đeo một cái mặt nạ màu bạc ở trên mặt của mình sao?

Hơn nữa khi đối phương thấy nàng mở mắt ra trong nháy mắt, đã cúi người xuống đưa tay che của nàng miệng, lại trầm thấp mở miệng nói: “Đừng kêu!!!”

Nếu điều kiện cho phép, Tô Nhược Hàm thật muốn đốp lại người này hai câu, miệng cũng bị bưng kín, còn muốn nàng kêu như thế nào mà kêu?

Chỉ là... người trước mắt, đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài, muốn làm gì đây???

Cướp tiền? Không quá giống.

Chiếu theo một nhà nông dân nghèo khó của Lý thẩm nhi, làm sao đến nỗi có tiền tài để cho người ta đánh cướp?

Nếu không vì tài, chẳng lẽ vì sắc?

Nghĩ đến khả năng đó, hai mắt Tô Nhược Hàm mạnh mẽ trợn to hơn mà nhìn chằm chằm người đứng ở trước giường, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút lãnh ý.

Xuyên thấu qua ánh sáng tia chớp, đối phương bị lãnh ý trong mắt nàng làm cho rung động, trong mắt có nghi hoặc nhìn nàng.

Ngay tại khi Tô Nhược Hàm cũng nghĩ đến đối phương là vì cướp sắc mà đến, đối phương lại mở miệng nói: “Ta đến chậm, tiểu thư ngươi nhanh chóng chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức rời đi.”

Hả... tình huống gì?

Tô Nhược Hàm bị che miệng dùng sức phát ra âm thanh "ưm ưm", ý bảo nàng muốn nói chuyện.

Sau khi đối phương nhìn thấy động tác của nàng, giống như là đột nhiên mới phản ứng lại, nhất thời tay che miệng nàng lỏng ra, trong đôi mắt giấu ở dưới bóng tối hiện lên một chút lãnh ý.

Tô Nhược Hàm vừa được tự do, xoay người ngồi dậy ở trên giường, lời chất vấn đã ra miệng: “Ngươi là ai? Vì sao muốn ta đi theo ngươi?”

Theo lời nói chất vấn của nàng, hắc y nam tử trước giường giống như là nghe được chuyện gì rất khiếp sợ, đột nhiên hắn kéo mặt nạ màu bạc đang mang trên mặt, giọng điệu mang theo kinh ngạc nói: “Ta là Ám Tinh! Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

Ách... Ám Tinh?

Nói thật, nếu không phải cùng với ánh sáng tia chớp ở bên ngoài, cho dù đối phương lấy mặt nạ xuống dưới, có lẽ nàng cũng không thấy rõ lắm tướng mạo của đối phương. Nhưng cố tình trùng hợp là, mặt nạ trong tay đối phương mới vừa lấy xuống, cùng với ánh sáng tia chớp thoáng hiện, hiển lộ ra gương mặt yêu tà đẹp như yêu nghiệt. Trong mắt hoa đào câu hồn của đối phương, lúc này đang chứa đựng hoài nghi nhìn Tô Nhược Hàm.

Ánh sáng tia chớp chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng không gây trở ngại nàng nhìn rõ ràng tướng mạo của đối phương.

Lúc trong phòng lại khôi phục tối đen một mảnh một lần nữa, Tô Nhược Hàm ngưng mi ngồi ở trên giường, trong lòng của nàng không ngừng suy tư, tình huống trước mắt này rốt cuộc là tình huống gì?

Lúc này đột nhiên xuất hiện mỹ nam yêu nghiệt, vì sao kêu nàng là tiểu thư, hơn nữa hiện tại hắn tới nơi này... Là mang nàng rời đi?

”Khụ... này, cái kia, ngươi nói ngươi kêu là Ám Tinh đi? Thực xin lỗi, chuyện trước kia ta không còn nhớ rõ, cho nên ta cũng không biết ngươi, đương nhiên cũng sẽ không đi theo ngươi!” Tô Nhược Hàm nhẹ giọng ho khan một cái, giọng nói mang theo dò xét mở miệng.

Không thể trách nàng quá cẩn thận, chỉ vì đối với chuyện của nguyên chủ thân thể này nàng hoàn toàn không biết gì cả. Người này đột nhiên xuất hiện, kêu nàng tin tưởng như thế nào?

Hơn nữa, hiện tại nàng có không gian trong tay, làm sao muốn đi cùng mỹ nam yêu nghiệt? Chính nàng mang theo không gian, về sau tìm một chỗ nhàn nhã ẩn cư, không có việc gì thì trồng hoa ngắm cỏ sống qua ngày không được sao? Làm gì phải liên quan đến ân oán của chủ nhân nguyên thân này chứ, là bị chồng ruồng bỏ cũng được, oán phụ cũng thế, tất cả với nàng không có vấn đề gì. Bởi vì hiện tại nàng không phải là Liễu Hương, mà là Tô Nhược Hàm, một linh hồn ngoài ý muốn đi vào dị thế mà thôi.

Vào lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng vang khác thường, ánh mắt Ám Tinh đứng trước giường u ám đi vài phần: “Bọn họ tìm đến đây, đi trước rồi nói sau!” Dứt lời, hắn đã rất nhanh đưa tay đi qua kéo Tô Nhược Hàm.

Tô Nhược Hàm trợn tròn mắt, người này bất ngờ động thủ, nàng còn chưa kịp mở miệng, thì cả người đã bị đối phương khiêng ở trên vai.

Từ trong ổ chăn bị người ta lôi ra gió lạnh làm cho nàng cả người run rẩy, người khiêng nàng tính đi, cước bộ dưới chân hơi ngừng lại, thuận tay cầm lấy áo bông đặt ở trước giường quăng cho nàng, giọng nói dồn dập: “Mặc vào, chúng ta đi mau!”

”Này... ta nói, ta...” Tô Nhược Hàm nóng nảy, tại sao nàng phải đi cùng với hắn chứ?

Chỉ là vừa mở miệng, đối phương lại đột nhiên điểm xuống hai cái ở trên người nàng. Nàng cực kỳ sợ hãi phát hiện mở miệng mà không phát ra tiếng, mà cả người cũng không cách nào nhúc nhích được.

Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là điểm huyệt??

Hu hu hu... lừa gạt mà, cường đạo nha, muốn đi thì tự mình đi đi, tại sao phải mang nàng đi chứ? Nàng cũng không biết hắn được không?

Đối phương khiêng Tô Nhược Hàm, rất nhanh đi ra khỏi phòng, thời điểm đến trong sân, Tô Nhược Hàm chỉ cảm thấy được một trận gió lạnh thổi qua ở trên mặt, đối phương đã mang theo nàng nhảy liên tục hai cái, đã phi thân ra khỏi sân.

Vừa phi thân đến ngoài sân, đột nhiên lại xuất hiện thêm một hắc y nhân, người tới trên mặt cũng dùng khăn che mặt màu đen.

Nhìn thấy người khiêng Tô Nhược Hàm đi ra, nhất thời sửng sốt một chút, tầm mắt hai người chạm vào nhau ở dưới tia chớp. Hắc y nhân ở đối diện lập tức rút ra một thanh kiếm trong tay, cả người đầy sát khí liền bổ tới Tô Nhược Hàm.

Nhìn thanh kiếm đánh tới mình, Tô Nhược Hàm tuyệt vọng trừng to mắt.

Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự là chết chắc rồi!!

Hiện tại nàng bị điểm huyệt, căn bản không thể cử động, theo kiếm phong càng ngày càng gần, nàng bắt đầu lo lắng có nên trốn vào trong không gian! Nhưng mà, nếu bị người phát hiện không gian tồn tại, chỉ sợ nàng sẽ chết nhanh hơn đi?

Bởi vì một chút do dự của nàng, kiếm phong đã sắp đến trước mặt của nàng. Ngay tại trong nháy mắt sắp đột kích lên người nàng, Ám Tinh đang ôm nàng nghiêng người một cái tránh đi kiếm phong tràn đầy sát khí trong gang tất. Nhưng mà kiếm phong sắc bén lại "Phốc" một tiếng, đâm một vết thương sâu tới xương ở trên cánh tay của Ám Tinh.

Tô Nhược Hàm bị ôm vào trong ngực, nghe tiếng đao phong cắt rách quần áo nhập vào da thịt, nháy mắt sắc mặt tái nhợt vài phần.

Nếu một đao kia bổ vào trên người nàng, có phải nàng đã muốn đầu thân hai nơi rồi hay không?

Hắc y nhân che mặt ở đối diện, thấy một đao của mình không có đâm trúng Tô Nhược Hàm, ngược lại làm cho cánh tay người mang mặt nạ bạc bị thương, ánh mắt lộ ở bên ngoài mạnh mẽ co rút lại một chút, mà cũng chính vào lúc này, Ám Tinh tung một chưởng trước mặt hắn.

Hắc y nhân che mặt bị trúng một chưởng, hung hăng lùi lại vài bước, dưới khăn che mặt miệng tràn ra tơ máu.

Ám Tinh kéo qua áo bông vừa rồi cầm theo, trực tiếp quấn cả người Tô Nhược Hàm, thấp giọng nói một câu: “Mạo phạm!” Không đợi Tô Nhược Hàm phản ứng lại, nàng đã bị biến thành bao tải được đặt ở trên vai đối phương nhanh chóng đào tẩu tới một phương hướng khác. Nàng ở trên lưng người kia bị lắc lư đầu muốn ngất đi, trong mũi ngửi được mùi máu tươi không ngừng chảy ra trên cánh tay Ám Tinh, thời điểm nàng đang nôn vài tiếng sắp phun ra, rốt cục đối phương điểm huyệt ngủ một cái, hoàn toàn giải phóng nàng.

Còn hắc y nhân che mặt thấy Ám Tinh mang theo Tô Nhược Hàm chạy đi, lại cũng không có động thân đuổi theo, ngược lại là trong mắt cổ quái mang theo lo lắng.

Lúc này tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tới gần, hắc y nhân che mặt đang đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tô Nhược Hàm rời đi, hắn vội vàng đuổi theo hướng đó.

Mà chân trước hắc y nhân vừa rời khỏi, vài bóng dáng đã cưỡi ngựa dưới cơn mưa to đã đến cửa tiểu viện nông gia, chỉ là người tới lại không biết, bọn họ và người họ muốn tìm vừa lỡ mất nhau trong gang tấc.