Edit: Himee
Lần đầu tiên của thiếu niên vừa lỗ mãng vừa thẳng thắn, hoàn toàn không có kỹ xảo gì, chỉ biết đẩy nhanh và mạnh để giải phóng thích dục vọng của mình.
“Ha a~ha~hai người… chậm, chậm một chút a~” Vân Đào bị hai người ** đến choáng váng, thật sự là hoa mắt chóng mặt, quá nhanh, quá sâu, quá mạnh. Khoái cảm như một ngọn núi đổ xuống trước mặt, chôn vùi cô trong tích tắc.
“Chậm, hừ, không chậm được.” Từng chữ của Kỷ Hàm đều mang theo tiếng thở dốc nặng nề.
Cậu chỉ có một cái dương v*t, nhưng mỗi lần cắm vào, như thể cùng lúc cắm vào cúc hoa Vân Đào, gấp đôi khoái cảm gần như khiến cậu phát điên rồi, làm sao có thể chậm lại.
Cậu thậm chí còn muốn càng nhanh càng mạnh, cậu ước mình có thể cắm toàn bộ dương v*t và trứng dái vào trong cơ thể Vân Đào, nhưng tư thế ba người không thuận tiện bằng tư thế hai người, ảnh hưởng sự phát huy của cậu.
“Phía dưới của chị thật mềm, thật ẩm ướt, hừ ưm~kẹp em rât thoải mái…” Kỷ Hàm miêu tả chân thật cảm giác của mình, từng đợt tê dại từ xương cụt lan tràn khắp cơ thể, da thịt giống như bị điện giật nổi lên da gà thật nhỏ.
“Chị, chị có thoải mái không?” Kỷ Hàm nhìn Vân Đào, cậu ra rất nhiều mồ hôi, trên mặt ướt sũng, ở dưới ánh đèn ó một chút ánh sáng, nhưng không có tia sáng nào sáng bằng ánh sáng trong mắt cậu.
Trong con ngươi đỏ rực chứa đầy sự yêu thích và tình ý dành cho cô.
Tình cảm của người thiếu niên thật thuần túy, không hề che giấu mà vạch ra cho cô xem.
Vân Đào trầm mê trong đó, cô vuốt ve hai má Kỷ Hàm, môi nhẹ nhàng chạm vào nó, hô hấp của hai người quyện vào nhau, hơi thở phả vào mũi và môi nhau, vừa nóng vừa ngứa.
“Kỷ Hàm…” Vân Đào hoàn toàn rơi vào tay giặc, “Hôn tôi đi.”
Không chút chần chừ, Kỷ Hàm hôn Vân Đào, nụ hôn kịch liệt phát ra tiếng chụt chụt khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Cậu rất thích Vân Đào, rất thích hôn cô, cậu thậm chí còn không nỡ hô hấp, thật sự nhịn không được mới buông cô ra, sau đó mượn thời gian thở dốc biểu đạt sự yêu thích với cô.
“Thích chị thích chị thích chị, chị, bọn em rất thích chị.” trái tim của Kỷ Hàm dành cho Vân Đào nóng lên như nhiệt độ cơ thể cậu sau khi bị dị năng đồng hóa, “Chị thích bọn em được không?”
“Ừ, thích.” Vân Đào cố gắng giữ tỉnh táo, đáp lại cậu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có lẽ vì quá vui mừng nên giọng nói run lên vì phấn khích, “Em nghe được rồi, em nghe được rồi. Kỷ Thâm, anh có nghe thấy không?”
“Ừ.” Kỷ Thâm ôm Vân Đào vào trong lòng, để cho lưng cô áp sát vào ngực mình không kẽ hở, cậu hôn vành tai Vân Đào, nhỏ giọng nói, “Thích, chị.”
“Ha a~” Vân Đào cao trào, Kỷ Hàm bất ngờ không kịp đề phòng, bị mật dịch nóng hổi và hoa huy*t của Vân Đào kẹp một cái, bắn, khoái cảm xuất tinh truyền cho Kỷ Thâm, Kỷ Thâm cũng nhịn không được bắn ra.
Sau khi cùng nhau tận hưởng, chính là nằm.
Hai tay Vân Đào lần lượt bị anh em mỗi người nắm một cái, Kỷ Hàm đặt bàn tay của cô lên mặt, giống như mèo nhỏ cọ qua cọ lại, Kỷ Thâm dè dặt hơn, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, hấp thụ hơi ấm của cô.
Vân Đào thành công sao chép dị năng hệ lửa của Kỷ Hàm, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, đối với Kỷ Thâm mà nói, không khác gì lò lửa.
Cậu thích Vân Đào ấm áp, cơ thể càng dán sát vào người cô hơn.
Vân Đào cảm nhận được, dùng sức nắm lại, quay đầu lại nhận ra hốc mắt và mũi Kỷ Thâm hồng hồng, rõ ràng là đã khóc.
Nhớ lại trong nguyên tác, có lẽ là do Kỷ Hàm là pháo hôi nên nhận cơm hộp sớm, anh trai sinh đôi Kỷ Thâm thì rơi vào kết cục bi thảm hóa thành zombie và ăn sống Kỷ Hàm, tác giả không thiết lập cho Kỷ Thâm và Kỷ Hàm cơ thể và hoàn cảnh đen tối.
Kỷ Thâm và Kỷ Hàm sinh ra trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sau tận thế, bố mẹ vì bảo vệ một hai đứa mà qua đời, hai anh em dựa vào nhau sống sót ở tận thế, một đường kinh sợ nhưng không nguy hiểm cho đến khi gia nhập đội Bạch Sư.
Trong sách không có nhiều thông tin về hai anh em lắm, chỉ nhắc tới vài câu khi Kỷ Thâm thành zombie nhưng không muốn giết Kỷ Hàm. Kỷ Thâm khi còn bé luôn bị những đứa trẻ cùng tuổi cười nhạo nói giống con gái, những lúc như thế Kỷ Hàm luôn đứng ra đánh bầm dập những đứa cười nhạo Kỷ Thâm.
Trong miêu tả tâm lý của Kỷ Thâm có câu này: Khi còn bé, luôn là em bảo vệ anh, bây giờ đến lượt anh bảo vệ em.
Lúc ấy đọc đến đây, Vân Đào cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Kỷ Thâm và Kỷ Hàm trông gần giống nhau, vì sao Kỷ Thâm lại bị cười nhạo giống con gái. Bây giờ có lẽn cô đã biết, bởi vì Kỷ Thâm thuộc dạng không tự chủ được nước mắt. Khi kích động sẽ dễ dàng chảy nước mắt, ở trong mắt trẻ con, những bé trai luôn khóc nhè sẽ giống con gái.
Vân Đào dở khóc dở cười.
Cô cảm thấy tình trạng không tự chủ được nước mắt của Kỷ Thâm là do thế giới tiểu thuyết dựa trên bối cảnh của Kỷ Thâm mà thiết lập bổ sung, dù sao thì trong nguyên tác, thiết lập không tự chủ được nước mắt cũng không được nhắc tới.
Sau khi muốn cười, Vân Đào lại cảm thấy buồn, trong lòng tràn ngập cơn gió lạnh của tháng mười hai âm lịch.
Đối với tác giả, cuộc đời của nhân vật chỉ là vài câu, nhưng đối với nhân vật, vài câu đó là từng ấy năm của cậu, là số phận mà cậu không thể thoát khỏi dù phải vật lộn suốt cuộc đời.
Hốc mắt nóng lên, Vân Đào nhắm mắt lại, kìm nén những giọt nước mắt.
Khóe môi truyền đến cảm giác mát lạnh, Vân Đào mở mắt, thấy Kỷ Thâm đang lo lắng nhìn mình, có lẽ đã nhận ra tâm trạng suy sụp của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Thiếu niên mẫn cảm ôn nhu như này, không nên rơi vào kết cục như vậy a.
“Chị không sao.” Vân Đào cười, “Chị chỉ nghĩ thật tuyệt khi các em ở đây.”
Mãi mãi ở đây, được không?
Kỷ Thâm nghe xong cũng nở nụ cười. Nụ cười của cậu không có âm thanh, ánh mắt hơi cong, khóe môi giương lên, lộ ra mấy một hàm răng trắng đều tăm tắp, không giống với ánh mặt trời sáng sủa của Kỷ Hàm, nụ cười của cậu như cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên tĩnh, yên lặng và bình yên.
Cậu cố lấy dũng khí, lòng bàn tay sờ lên mặt Vân Đào, lại gần nhẹ nhàng hôn cô, ngậm mút môi cô, thử dò xét đưa đầu lưỡi vào trong miệng Vân Đào.
Vân Đào: “…”
Sao mỗi lần cậu ấy hôn đều cẩn thận như lần đầu tiên vậy, cô có lẽ giống như một người dì quái dị.
Thôi, đây là Kỷ Thâm đi.
Ngày hôm sau, Vân Đào dậy muộn, chờ cô chạy tới địa điểm khảo hạch, Sùng Minh đã đợi ở đó không biết bao lâu.
“Xin lỗi đoàn trưởng, em đến muộn.” Vân Đào cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai.
Ánh mắt Sùng Minh quét qua đỉnh đầu cô, dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn có mấy trái dâu của cô. Hắn không nói gì, ngón tay chạm vào cổ Vân Đào, vuốt nhẹ một cái, ánh sáng trắng ấm áp lướt qua nơi đó, dấu hôn lập tức biến mất.
Vân Đào cảm thấy ngứa ngáy, ôm cổ lùi về phía sau, vừa lùi vừa đỏ mặt nhìn Sùng Minh.
Sùng Minh không để cô tiếp tục trốn, ba ngón tay nhẹ nhàng giữ chặt cằm cô, tiến lên nửa bước cúi người hôn cô. Dị năng ánh sáng được kích hoạt, ánh sáng trắng ấm áp truyền từ môi hắn truyền sang môi Vân Đào, và lan ra khắp cơ thể, cho đến khi bao phủ hoàn toàn Vân Đào.
Chân Vân Đào như nhũn ra, không đợi cô gục xuống, Sùng Minh đã tiến tới ôm cô vào trong ngực, để cô tựa vào hắn, tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Một lúc lâu sau, Sùng Minh mới buông cô ra. Nhìn Vân Đào bị hôn đến ý loạn tình mê, mặt hắn mới lộ ra một chút sung sướng.
“Đây là trừng phạt.” Hắn nói.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 99 ★彡