[ Dị năng ánh sáng đã được chuyển thành công. ]
[Tuổi thọ đã được xóa, quá trình cơ thể ăn mòn thối rữa sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa, mời ký chủ thu thập kéo dài tuổi thọ trong vòng một giờ. ]
[ Bắt đầu đếm ngược: 59 phút 59 giây ]
A, cứu mạng, trong tình huống này, làm sao cô có thể làm với Sùng Minh lần nữa được, hắn không vặn đầu cô xuống cũng coi như khách khí rồi.
Dị năng bóng tối đã được sao chép, cô bắt đầu cảm thấy khắp nơi trong cơ thể mình có gì đó không ổn, đầu tiên là cảm giác như có một con côn trùng nhỏ đang bò, sau đó là cảm giác đau đớn, mỏng manh và dày đặc như những mũi kim nhẹ nhàng chọc vào da, không dữ dội nhưng không thể bỏ qua.
Chẳng bao lâu, cơn đau trở nên dữ dội hơn, giống như vô số con kiến đang cắn vào người cô.
“Hệ thống, mi xác định đây là phiên bản yếu nhất sao? Sao lại đau như vậy?”
Hệ thống: [ Nếu câu hỏi không nằm trong phạm vi phục vụ của hệ thống này thì sẽ không có câu trả lời nào được đưa ra. ]
Rất tốt, một khi tuổi thọ được xóa bỏ, hình thức chết 800 bà vợ liền trở về, quả nhiên là vô tình.
Ngay sau đó, Vân Đào bỏ qua cơn đau đớn trên người, bởi vì Sùng Minh có gì đó không ổn lắm, năng lượng dị năng khổng lồ từ trên người hắn bộc phát ra, Vân Đào đang ngồi trên người Sùng Minh như đang ở dưới một thác nước và bị dòng nước cực lớn cuốn trôi.
Sùng Minh đang thăng cấp? Cấp mấy?
“Sao tao không nhìn ra được cấp dị năng của Sùng Minh?
[ Tuổi thọ bị xóa bỏ, tất cả các chức năng hỗ trợ của hệ thống đã được thu hồi. ]
Con mẹ nó, Chu Bái Bì* có phải không?!
*Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá
Vân Đào chịu không nổi tác động của dị năng, từ trên người Sùng Minh lăn xuống. Cô cảm thấy áy náy và hoảng sợ, toàn thân lại đau nhức, không cẩn thận trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất.
Nhưng còn chưa chạm đất, cô đã được một tầng sương đen bắt được, chậm rãi đưa trở lại trên giường.
Sùng Minh đã ngồi dậy trên giường, sợi xích sắt trói chặt hắn đã bị sương đen cắn nuốt, vải che mắt bị hắn nắm ở trong tay, đôi mắt giống như hố đen của hắn đang nhìn chằm chằm vào Vân Đào.
Vân Đào vội vàng quỳ xuống giường, cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, đoàn trưởng, em sai rồi. Anh phạt em đi, nhưng cầu xin anh phạt nhẹ một chút, em thực sự chỉ muốn giúp anh trị thương đối chứ không có ý gì quá đáng. Câu nói cuối cùng kia không có ý xúc phạm anh đâu, chỉ vì muốn kích thích anh nên em mới cố ý nói như thế, mong anh đừng để trong lòng!”
Vân Đào như súng máy tuôn màng tràng, cho thấy khát vọng sống sót thật sự rất mạnh.
“Đau không?”
“Hả?” Vân Đào ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Sùng Minh. Không biết vì sao, đôi mắt Sùng Minh rõ ràng đen như vậy, cái gì cũng không có, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự bi thương, đau khổ và hối hận của hắn.
Vân Đào mỉm cười, nhưng vì nỗi đau trên người nên nụ cười nhợt nhạt và ướt đẫm mồ hôi, “Có một chút.”
Cô đưa tay trái về phía Sùng Minh, “Anh đã có dị năng ánh sáng, anh có thể giúp em, còn có…”
Hai má Vân Đào đỏ bừng, nhìn Sùng Minh với ánh mắt thẹn thùng và bối rối, cô giơ đồng hồ đếm ngược tuổi thọ ở bên trong cổ tay mình, “Anh có thể giúp em kéo dài tuổi thọ được không?”
Trên một tòa nhà cao tầng cách nơi này khoảng hai nghìn mét, Lam Chu lặng lẽ đứng, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt trái lóe ra ánh sáng đỏ. Bốn năm vết nứt bắt đầu lan tràn từ nốt ruồi đỏ, tách ra, đan xen, giương nanh múa vuốt bò khắp khuôn mặt trái của hắn.
Hắn nhìn về phía Vân Đào và Sùng Minh, đôi mắt xanh sâu thẳm u ám, hắn hơi nheo mắt, lông mi khẽ run.
“Hệ ánh sáng? Cấp tám?” Lam Chu cười khẽ, “Đào Đào, em thật sự đã cho anh một bất ngờ lớn.”
Đây là lần thứ hai hắn có ý nghĩ muốn giết chóc, kinh thiên động địa.
Con sứa mũ hoa zombie cấp chín đang lơ lửng phía trên Hải Châu chấn kinh, bắt đầu run rẩy, nó cuộn tròn các xúc tu, nó muốn thoát khỏi nơi này!
Lam Chu nhàn nhạt liếc mắt nhìn lên trên, toàn bộ xúc tu vặn vẹo trên bầu trời thành phố lập tức cứng đờ, sau đó tất cả trở lại bình tĩnh, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ở bên ngoài Hải Châu, những chiếc xúc tu ngăn cách thành hai thế giới, ba chiếc Hummer đậu ở ven đường, đám người Diệp Hào đứng cạnh nhau ở ngoài xe, nhìn về phía Hải Châu.
Kỷ Hàm có chút do dự, “Vừa rồi nó cử động phải không? Có phải nó động đậy rồi không?” Sau khi do dự thì là vui mừng, “Nó có phải muốn bay qua không, nếu nó bay thì chúng ta có thể đi vào rồi chứ?”
Ngày Vân Đào bị xúc tu cuốn đi, ngoại trừ đoàn trưởng Sùng Minh lập tức đuổi theo, toàn bộ bọn họ đều bị bức tường xúc tu chặn lại.
Những chiếc xúc tu dường như đang cố tình nhắm vào bọn họ, bọn họ tới gần nó mặc kệ, nhưng chỉ cần họ tỏ ra có ý định tiến vào Hải Châu sẽ bị xúc tu cuốn lại ném ra ngoài.
Bọn họ vòng quanh xung quanh Hải Châu một vòng, vẫn là như thế, bây giờ tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi, đợi đoàn trưởng dẫn Vân Đào ra ngoài, bọn họ chi viện.
Không ai trả lời câu hỏi của Kỷ Hàm.
Sự vui mừng trên mặt Kỷ Hàm dần nhạt đi, “Sao nó không di chuyển? Tiếp tục cử động đi! Bắt bọn tao vào đi, đồ phế vật!”
Đây là điều bất thường duy nhất kể từ khi sứa Zombie xuất hiện trong bốn ngày qua, nhưng chỉ là sự xuất hiện ngắn ngủi.
Sau khi Sùng Minh có được dị năng ánh sáng, nỗi đau hành hạ hắn suốt ba năm đã chấm dứt, hắn thậm chí từ cấp sáu trực tiếp thăng lên cấp tám, cái giá phải trả là Đào Đào phải chịu đựng nỗi đau mà hắn đã phải chịu đựng.
Thật tàn nhẫn.
Hắn hỏi cô có đau không, cô nói có một chút, làm sao có thể chỉ một chút.
Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa là tuổi thọ của Vân Đào chỉ còn chưa đầy một tiếng.
Cho nên, Vân Đào đã lấy sinh mệnh của mình làm cái giá phải trả để chuyển dị năng ánh sáng sang cho hắn.
Thế giới này…
Người cha đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn muốn mạng của hắn, Vân Đào lại cho hắn mạng của cô.
Sùng Minh nắm lấy tay Vân Đào, tác dụng chữa trị của dị năng ánh sáng cấp tám rất tốt. Vào thời điểm tiếp xúc, cơn đau khắp cơ thể Vân Đào dừng lại, sự căng thẳng và run rẩy trong cơ thể cô biến mất, cô thoải mái đến mức rên rỉ một tiếng.
Cánh tay Sùng Minh dùng sức, kéo Vân Đào vào trong ngực hắn, hắn xoay người đè Vân Đào xuống dưới mình.
Vân Đào có chút hoảng sợ, không biết Sùng Minh có tức giận hay không, dù sao cô nói hắn không được, chẳng phải đàn ông kiêng kị nhất là phụ nữ nói mình không được sao?
Trong kiếp trước, Vân Đào đã xem một chương trình về pháp luật, trong đó có vụ án bạn trai giết bạn gái vì cô ấy nói hắn không được.
Việc này đã để lại cho Vân Đào bóng ma tâm lý rất lớn, nếu không vừa rồi cô có thể không nghĩ tới dùng chiêu đó, sự thật chứng minh nó rất hữu ích.
Sùng Minh sẽ tức giận sao? Sẽ tức giận đến mức nào chứ?
Sùng Minh… Sùng Minh cúi người nhẹ nhàng hôn cô, không nói gì, thậm chí còn nhắm mắt khiến Vân Đào nhiều lần sợ phải nhìn chằm chằm.
Vân Đào cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.
Sùng Minh hôn rất ngây ngô, thậm chí còn không bằng Kỷ Hàm được sách 18+ dạy dỗ. Hắn ngậm mút cánh môi Vân Đào, chậm chạp không có vươn đầu lưỡi ra thăm dò.
Vân Đào vẫn mở to hai mắt nhìn hắn, nhìn nhìn, trong hốc mắt liền đẫm lệ.
Sùng Minh dịu dàng như vậy, vì sao phải nhận kịch bản nhân vật phản diện chứ?
Cô chỉ chịu đựng sự xói mòn chưa đầy ba phút đã thấy đau không thể chịu nổi, nhưng Sùng Minh đã chịu đựng suốt ba năm, trong mắt cô, Sùng Minh không phát điên đã là kỳ tích.
ĐM nguyên tác, ĐM tác giả, để ép một người hiền lành trở thành nhân vật phản diện đúng là đã dùng mọi cách.
May mà bây giờ không còn đau nữa, về sau Sùng Minh sẽ không còn đau đớn trong nhiều ba năm sau nữa.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 81 ★彡