Editor: Himee
Vân Đào tự nhận mình đã là tay lão luyện trong chuyện tình dục, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng mình lại bị Lam Chu liếm lên đỉnh.
Cô vừa xấu hổ vừa mất mặt, cơ thể vẫn mềm nhũn, nhưng cô đã giãy dụa muốn đứng dậy, “Anh… buông tôi ra!”
Lam Chu không có tiếp tục liếm cô nữa, nhưng cũng không có ý định buông cô ra, hai tay hắn chống ở hai bên người Vân Đào, đè lên cô bò về phía trước, đuôi cá bóng loáng lạnh lẽo ma sát vào âm đ*o Vân Đào khiến âm đ*o và cơ thể Vân Đào không nhịn được run lên.
“A~” Vân Đào cắn môi, ngăn chặn tiếng rên rỉ, cô oán hận nhìn chằm chằm vào Lam Chu, cho dù khuôn mặt của Lam Chu như thiên thần hạ phàm cũng không chống lại được sự tức giận của cô!
Kết quả chỉ sau hai giây cô đã dời tầm mắt.
Bỏ đi, không thể dây vào, không thể dây vào.
Lam Chu bị Vân Đào vừa dũng cảm vừa hèn nhát chọc cười, tiếng cười giống như tiếng suối chảy róc rách trên núi, trong trẻo dễ nghe, hắn cúi người, dùng chóp mũi phác họa cằm Vân Đào, nhẹ ngửi hương thơm trên cổ cô.
“Rõ ràng là cô rất thích, nếu không, nếu không thì sao tôi lại đến trong giấc mơ của cô.” Nói xong, Lam Chu vặn vẹo đuôi cá, ma sát âm đ*o và hột le của Vân Đào.
“A ưm” Vân Đào không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ đột ngột của mình.
Lam Chu lại liếm cổ Vân Đào, “Đào Đào, tôi tới đây là để cho cô niềm vui.”
“Tôi đủ vui rồi, xin anh mau biến mất đi.”
“Hửm?” Lam Chu chần chờ, hắn chống nửa người lên, nắm lấy cằm Vân Đào ép cô phải nhìn mình, “Cô chắc chứ?”
Ba chữ “Tôi chắc chắn” không thể nói ra được khi đối diện với tầm mắt của Lam Chu, Vân Đào cảm thấy Lam Chu lúc này rất khác với trong ấn tượng.
Vân Đào không tiếp xúc nhiều với Lam Chu, nhưng ấn tượng mà hắn cho mang lại cho cô đúng như hệ thống nói, hệ người cá mềm mại, có lẽ vì hắn là con tin nên hắn nói chuyện rất cẩn thận, luôn có cảm giác nhát gan dễ bị người ta bắt nạt.
Nhưng hiện giờ Lam Chu làm gì còn vẻ nhát gan đó, hắn nhìn nàng, giống như thiên thần ngạo nghễ hạ phàm, cũng không phải nói hắn mạnh mẽ bức người, ngược lại ánh mắt và từng chi tiết biểu cảm đều rất dịu dàng, ngay cả trong nụ cười trong sáng cũng ẩn chứa sự bao dung và sủng nịch không thể che giấu. Nhưng sự cao quý và bí ẩn bẩm sinh khiến bạn bất giác cảm thấy xấu hổ về bản thân, càng khỏi nói muốn đối nghịch.
Nghe theo hắn, phục tùng hắn vô điều kiện, tất cả mọi thứ.
“Cô xem.” Nụ cười của Lam Chu càng sâu hơn, “Cô muốn.”
Hắn cúi người hôn cô, cạy mở răng môi Vân Đào, dịu dàng công thành đoạt đất, trong lúc đó hắn vẫn không quên nhắc nhở Vân Đào, “Thở đi, đồ ngốc.”
Hai tay và chân đều bị mái tóc trắng quỷ dị của Lam Chu trói buộc, Vân Đào giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, tùy ý Lam Chu xoa tròn bóp dẹp, ý thức của cô nhanh chóng nhảy qua nhảy lại bên bờ sụp đổ.
Đuôi cá đang ở gần âm đ*o đột nhiên chuyển động.
Cô nhạy cảm đến mức có thể cảm nhận được vảy đuôi cá nứt ra hai bên, một vật nóng hình dạng như cây gậy nhô ra từ khe hở, chạm vào miệng âm đ*o đang gào khóc đòi ăn.
“Ư ưm~ không, ha a~ không cần~”
“Cô rõ ràng đang chào đón tôi.” quy đầu của Lam Chu bị âm đ*o mút vào, trong thanh âm của hắn cuối cùng cũng mang theo tiếng thở dốc động tình.
dương v*t đi vào rất chậm, từng chút từng chút, khoái cảm không vì nó đi vào chậm mà yếu đi, ngược lại, âm đ*o cảm thấy ngứa ngáy vì không thể kịp thời được thỏa mãn, tra tấn Vân Đào sống không bằng chết.
dương v*t của Lam Chu đâm vào tận linh hồn Vân Đào.
Ý thức của cô lập tức sụp đổ khi dương v*t hoàn toàn đi vào bên trong, hai mắt cô trắng dã, thiếu chút nữa ngất đi. Đúng vào lúc này, tay Lam Chu xoa vào má cô, cảm giác mát lạnh xua tan sự hỗn loạn trong cô, khiến cô lấy lại tinh thần.
“Đào Đào.” hai má Lam Chu trắng nõn như ngọc hiện lên màu ửng hồng tình dục, đôi mắt xanh trong suốt dường như sâu hơn, “Cô nhìn tôi, phải luôn nhìn tôi, nhớ kỹ bộ dáng của tôi.”
dương v*t trong âm đ*o bắt đầu co giật, các đường gân xanh nhô lên và mép cây cọ sát vào mị thịt, thoải mái đến mức khiến Vân Đào không ngừng co rút.
Kiếp trước đọc tiểu thuyết tiên hiệp, trong đó có đề cập đến một loại tình ái gọi là thần giao, chính là hai linh hồn giao hợp. Vân Đào nghĩ, giờ phút này làm tình với Lam Chu, có lẽ giống như thần giao được mô tả trong tiểu thuyết.
Cô cảm giác như mình bị tách ra khỏi cơ thể, nụ hôn của Lam Chu, sự đụng chạm giữa các đầu ngón tay, dương v*t rút ra cắm vào, tất cả xuyên qua cơ thể, trực tiếp xâm nhập thẳng vào tâm hồn cô.
Lời nói cằn cỗi không thể diễn tả được niềm vui mà Lam Chu mang đến cho cô, cô dường như đã đến một thế giới khác. Thế giới đó nhợt nhạt, trống trải, không có trời đất, không có sinh vật, chỉ có cô và Lam Chu.
Họ làm tình trong màu trắng tinh khiết, họ quên đi tất cả chỉ có lẫn nhau, họ chia sẻ niềm vui không gì sánh bằng.
Vân Đào trầm luân trong vui thích, ý thức liên tục tán loạn lại lần lượt bị Lam Chu gọi về, cô cứ nhìn Lam Chu như hắn mong muốn. Nhớ kỹ đôi lông mày, đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi mà cô chưa bao giờ và không dám nhìn kỹ, nhớ kỹ nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt hắn, nhớ kỹ ánh mắt hắn nhìn mình.
Hóa ra khi kết thúc làm tình không có rên rỉ, vì thoải mái đến mức ngay cả rên rỉ cũng không làm được.
Hai người cứ im lặng như vậy, chăm chú nhìn nhau làm tình, trong không khí chỉ có tiếng thở dốc đan xen, và tiếng ọm ẹp của d*m thủy phát ra lúc làm tình
Vân Đào lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau đó Lam Chu trở lại hình dạng con người, nhưng không có áp chế dung mạo, hắn ôm lấy Vân Đào, để Vân Đào ngồi trên đùi mình, ôm nhau trong tư thế ngồi, để dương v*t tiến vào sâu hơn.
“Đào Đào.” Trong mắt Lam Chu lại bị hơi nước bao phủ, “Cô có thể chỉ nhớ mỗi tôi được không, chỉ mình tôi?”
“Cái gì?” Vân Đào không nghe rõ, nhưng tiềm thức khiến cô hơi nhíu mày.
Lam Chu nhìn thấy, hắn cười khẽ một tiếng, “Không có gì.”
Hắn giữ lấy gáy Vân Đào, ấn cô về phía mình và hôn cô.
Nụ hôn này đầy mùi vị chiếm hữu.
Tình dục trở nên mãnh liệt hơn, Vân Đào nhanh chóng quên đi tình tiết mơ hồ này và lên đỉnh với Lam Chu.
Vân Đào mạnh mẽ bật dậy từ trên sofa, cơ thể cô vẫn hơi run lên vì cao trào, nhưng kỳ quái chính là quần áo vẫn còn nguyên vẹn mặc trên người, rõ ràng Lam Chu vừa mới xuất tinh, dương v*t vẫn chưa rút ra cũng không thấy đâu nữa.
Phòng khách tối om, chỉ có ngọn đèn trên chiếc bàn thấp ở giữa, phía bên kia ánh sáng là một chiếc ghế sofa tựa vào tường. Lam Chu dùng một tư thế vô cùng bất an nằm cuộn tròn trên ghế sofa, hô hấp đều đều, dường như đang ngủ rất say.
Có chuyện gì vậy?
Vân Đào cố gắng bình ổn lại hô hấp, “Hệ thống.”
[ Ký chủ, tôi đây. ]
“Sau khi tôi ngủ có gì bất thường không?”
[ Không có. ]
“Lam Chu đâu?”
[ Không có nha, anh ta vẫn đang ngủ. Sao vậy, ký chủ? ]
“Không có gì.” Vân Đào lật cổ tay trái, thời gian đếm ngược xuất hiện, thời gian không tăng, trong cơ thể cũng không có dao động dị năng gì bất thường.
Đó thực sự là một giấc mơ.
Vân Đào ôm khuôn mặt đỏ bừng nặng nề nằm xuống, hóa ra đó thực sự là mộng xuân, nhưng làm sao có thể mộng xuân chứ? Cô nghĩ mãi mà không rõ, Cô không thể hiểu nổi, chẳng lẽ trong tiềm thức cô lại phóng túng ngang ngạnh như vậy sao?
A, Điên rồi! Muốn mạng!
Bên ghế sofa đối diện, Lam Chu đang quay lưng về phía Vân Đào từ từ mở mắt, trong khung cảnh mờ mịt, đôi mắt xanh của hắn cũng trở nên mờ mịt.
Hắn nghe thấy tiếng Vân Đào ảo não kéo gối ôm sofa, không tiếng động nở nụ cười.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 69 ★彡